Lang thủ màu đen ánh mắt đảo qua trên người Quái nhân đầu to, thần sắc như thường nói.
“Một nửa? Cho dù chỉ có một phần mười, Diệp mỗ cũng sẽ mạo hiểm thử một phen. Như thế nào có thể giúp ngươi thoát khốn, cứ việc nói ra”. Quái nhân đầu to cuồng tiếu một tiếng, không chút do dự nói.
“Tốt, bản thánh tổ liền đi thẳng vào vấn đề, dung hồn tới giai đoạn hiện giờ, chỉ cần lang hồn về tới vào trong thân thể, căn bản thi pháp cũng không tác dụng gì cả, ta liền không thể kháng cự cùng nàng dung hợp một thể. Phương pháp duy nhất có thể ngăn cản, cũng chỉ có cách là tại địa phương mà Ngân nguyệt lang hồn đang ngủ say giết chết lang hồn. Mà năm đó Côn Ngô tam lão đã tự tay bố trí Diệt Tuyệt Đại Trận, trận này dùng tám mươi mốt khẩu Tru Ma Đao hợp thành, nếu mà người nào thân mang Ma khí tới gần nơi đó, sẽ bị Toàn bộ Đao này kết hợp thành một trận pháp đầy uy lực chém thành thịt nát. Huyết Diễm thì không thể phá giải được trận này. Ta xem đạo hữu tu luyện công pháp, tuy rằng không phải là pháp môn của chính phái, nhưng cũng không phải là tà đạo ma công, việc tiêu diệt lang hồn cũng chỉ có thể giao cho đạo hữu, chỉ cần hoàn thành việc này, việc quán ma cứ giao cho trên người bản thánh tổ.”
Lang thủ màu đen thanh âm rõ ràng vẫn như lúc trước, nhưng khi tới tai quái nhân đầu to lại tràn ngập vô tận hấp dẫn, làm cho hắn ngóng nhìn lên cự lang, sắc mặt hiện lên vẻ kiên định.
“Cái lang hồn kia ở địa phương nào?” Một lát sau, vị Diệp gia quái nhân này cắn răng một cái nói, một chút ý tứ cò kè mặc cả cũng không có.
“Diệp đạo hữu quả nhiên là người thông minh! Các ngươi khi truyền tống vào đây chắc thấy hai cái truyền tống trận, cái truyền tống trận còn lại kia chính là đi thông tới cung điện an trí lang hồn kia.” Lang thủ màu đen thấy quái nhân không hề do dự tính toán, trong mắt lộ ra một tia hân thưởng, cũng lưu loát nói.
“Theo như lời ngươi nói, nếu là cái truyền tống trận kia thì trong tông môn của ta cũng đã có người đi trước vào trong đó rồi, với thời gian cũng không có ngắn, giải quyết cũng có chút khó khăn, tuy nhiên nếu âm thầm ra tay, đối phó bọn họ cũng là chuyện dễ dàng. Ta đây liền nhanh chóng đuổi theo, giết chết cái lang hồn kia.” Quái nhân đầu to thì thào vài tiếng, sau đó hai tay bắt quyết niệm thần chú, truyền tống trận dưới chân linh quang chớp động, nhưng lại thật sự truyền tống đi ra ngoài.
Nhất thời phụ cận truyền tống trận chỉ còn lại một ma một lang.
“Vừa rồi có nhân loại tu sĩ ở đây, cũng không tiện hỏi ngươi thêm cái gì. Hiện tại ngươi có thể nói cho ta biết sưu tầm được những món ma khí nào.”
Sau khi thân hình quái nhân biến mất, lang thủ màu đen ánh mắt chợt trầm xuống, một cỗ hơi thở dày đặc chợt phát ra, xiềng xích trên người cũng trong phút chốc phát ra một trận tiếng động, đồng thời thả ra vô số đạo ô hắc thứ mang, không một chút do dự đâm vào trong cơ thể cự lang.
Nhưng lang thủ màu đen thần sắc lại không có một chút thay đổi bộ dạng nhìn như không thấy.
“Khởi bẩm thánh tổ, đã tìm được năm món ma khí mà lúc trước tộc nhân di lưu lại ở nhân giới!”
Cổ ma nhất thời khom lưng, càng thêm cung kính trả lời.
“Năm kiện ma khí cũng có thể miễn cưỡng đủ dùng. Lập tức bố trí đi, tuy rằng hiện tại ta chỉ có thể khống chế một nửa pháp lực của thân thể này. Nhưng chỉ để giãy giụa thoát khốn, cũng đủ để đánh tan cấm chế của Hắc Phong Kỳ. Cho dù nó là Thông Thiên Linh Bảo nếu không có chủ nhân chủ trì mà nói thì cũng chỉ là một vật chết mà thôi.” Lang thủ màu đen âm trầm nói.
“Dạ” Cổ ma vừa nghe xong lời này, không một chút do dự bốn bàn tay hư không vung lên. Đồng thời hắc mang chợt lóe, trên bốn bàn tay đều xuất hiện một kiện hắc ma khí: Một cái mặc kính (kính màu đen), một mũi huyết sắc lệnh tiễn, một đoá ngọc liên cùng với một chiếc nhẫn màu xám trắng.
Mà một cái đầu cổ ma mở mồm trực tiếp phun ra một cái bình nhỏ màu đen.
Nay năm kiện ma khí vừa hiện ra, lập tức liền xoay tròn trên đỉnh đầu cổ ma chuyển động không ngừng.
Chiếc đầu cổ ma còn lại sau một tiếng thét dài thì cả người hắc quang chợt hiện, năm kiện ma khí chấn động, trực tiếp hướng phía trên cự lang bay tới.
Mà cấm chế trên không trung lập tức như cảm ứng được cái gì, đồng thời linh quang đại phóng, các màu quang mang chớp động không ngừng. Toàn bộ không gian trong nháy mắt như đều sống lại.
… Bạn đang đọc truyện Hàn Lập – Quyển 11 tại nguồn: http://truyensextv2.com/han-lap-quyen-11-full/
Hàn Lập tự nhiên cũng không biết có một con Thượng cổ cự ma sẽ từ trong Trấn Ma tháp đang giãy giụa thoát khốn mà ra. Hắn lúc này đứng trước cửa của Côn Ngô điện, đang nhìn tình hình phía trong điện, trên mặt hiện lên biểu tình cổ quái.
“Bắc Cực Nguyên Quang, thứ này như thế nào lại xuất hiện ở nơi này?”
Hàn Lập thì thào nói, ánh mắt nhìn khắp nơi, thấy phía trước dày đặc ngân sắc quang ti đang lượn lờ phía trước, tiếp tục nhìn kỹ thì thấy mấy cái này chính xác đã gặp qua trong Truỵ Ma Cốc không có gì sai biệt, tuy nhiên lúc này quang ti không phải từ trên các tảng đá phát ra, mà từ hơn trăm cái cột ở trong đại điện phun ra, đem tất cả đại điện bao phủ ở trong đó, căn bản không thấy rõ phía sâu trong đại điện rốt cuộc có cái gì.
Đúng lúc này phía sau Hàn Lập bỗng nhiên truyền tới một tiếng cuồng tiếu, tựa hồ từ phía xa truyền tới, mang vẻ cực kỳ càn rỡ.
“Hàn đạo hữu không biết là ngươi tính toán chủ động nhảy vào Bắc cực nguyên quang, hay tính toán chờ ta một lát tới, để ta dùng pháp bảo tiễn ngươi một đoạn đường!”
Nghe thanh âm này, đúng là của thanh âm của Kiền lão ma.
Hàn Lập đôi mày nhíu lại, quay đầu liếc mắt nhìn một cái.
Chỉ thấy xuyên thấu của cửa đại điện, mơ hồ thấy nguyên tại hai hàng Kim Từ Linh Mộc chỉ còn lại có hơn mười cây. Đám người Kiền lão ma cùng nhóm yêu vật Ngân Sí dạ xoa cũng xắp sửa đuổi tới trước cửa đại điện.
Bọn họ một bên vẫn đang dùng bảo vật công kích các cây đại thụ cuối cùng, một bên vẫn chú ý tới Hàn Lập ở phía sau cửa điện, một đám mỗi người đều thể hiện thần sắc khác nhau.
Trừ bỏ các yêu vật đã biết sự tồn tại của Bắc cực nguyên quang ngay từ đầu, còn những người khác đều là những kẻ kinh nghiệm phong phú, cơ hồ xa xa nhìn thấy tình hình trong thạch điện, lập tức đều nhận ra Bắc cực nguyên quang.
Kết quả tự nhiên phần lớn là vừa mừng lại vừa lo.
Mừng là vì có Bắc cực nguyên quang chắn đường, Hàn Lập không thể đi trước một bước tiến vào trong điện đoạt bảo. Lo chính là vì bọn họ tựa hồ cũng không thể xuyên qua Bắc cực nguyên quang đột ngột xuất hiện này, và làm như thế nào để nhanh chóng vượt qua cấm chế này để đoạt bảo, đúng là một việc làm cho người ta đau đầu.
Nhưng chính là nghe thanh âm cuồng tiếu của Kiền lão ma, mơ hồ nhận ra lão không thèm để tới việc đó chút nào.
Bắc cực nguyên quang này đối với những tu sĩ không có sự chuẩn bị trước mà nói, tiến vào chỉ có con đường chết mà thôi, khó trách lão ma lại có bộ dáng vui sướng trước tai họa của người khác như vậy.
Hàn Lập hừ lạnh một tiến, quay đầu lại, tay vỗ lên trữ vật túi ở bên hông, nhất thời một chiếc nhẫn màu đen từ trong túi bắn ra, ngay sau đó xoay quanh một cái rồi đón gió cuồng tăng, hoá thành một chiếc nhẫn có đường kính hơn một trượng lượn lờ phía trên đỉnh đầu hắn.
Trên chiếc nhẫn có các ký hiệu chớp động, tựa hồ có chút bất phàm, đúng là một cái nhẫn trong Lưỡng Nghi Hoàn.
Hàn Lập thong dong hướng chiếc nhẫn lớn điểm chỉ một cái, nhất thời chiếc nhẫn đón đầu hắn chụp xuống, đồng thời trên tay hắn bắn nhanh ra một đạo pháp quyết bắn vào phía trên mặt nhẫn, tiếp theo một cái quang tráo màu đen hiện ra, đem Hàn Lập bao kín bảo hộ vào phía trong.
Vừa thấy cảnh này, tiếng cuồng tiếu của Kiền lão ma lập tức đình chỉ, hơn nữa các yêu vật và các tu sĩ khác đồng thời ngẩn ngơ, trên mặt hiện ra thần sắc khó có thể tin được.
“Chẳng lẽ hắn thực sự có biện pháp xông qua Bắc cực nguyên quang!” Mọi người không bảo nhau mà đồng thời đều có ý niệm này trong đầu, liền nhanh chóng thúc giục pháp quyết điều khiển pháp bảo công kích Kim từ linh mộc, không một chút chậm trễ.
Kết quả bọn họ sau đó nhìn thấy một màn. Sau khi quang tráo màu đen trên đỉnh đầu hiện ra, thân hình Hàn Lập liền nhoáng lên một cái xông vào phía trước dày đặc ngân sắc quang ti. Một màn quỷ dị xuất hiện, khi tất cả các quang tia nhất thời bắn tới vừa chạm vào màn hào quang nhất thời đều quỷ dị rẽ sang một bên, tự động tránh Hàn lập.
Lần này tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn nhau.
Mà thân hình Hàn Lập nhanh chóng bị Bắc cực nguyên quang che phủ vào trong, ẩn vào trong đó không thấy bóng dáng.
“Mau… động thủ nhanh hơn một chút, không thể để cho tiểu tử này thật sự đoạt được bảo vật trước.”
Ngân sí dạ xoa từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, trong miệng quát lên một tiếng chói tai, gương mặt trở nên dữ tợn.
“Cho dù động tác có mau hơn nữa thì có tác dụng gì, khi mà không chống đỡ được Bắc cực nguyên quang kia.”
Cát Thiên Hào khuôn mặt xanh mét nói.
“Hừ! Bắc cực nguyên quang có thể làm khó đối với người khác, nhưng muốn ngăn cản lão phu cũng chỉ là việc nằm mơ.”
Kiền lão ma hừ lạnh một tiếng, thanh âm phát ra vẻ cực kỳ băng hàn. Lập tức ngũ tử đồng tâm ma biến thành bạch sắc cự ảnh, đột nhiên vặn người một cái, không thèm để ý tới Kim từ linh mộc còn lại, mà trực tiếp hướng cửa điện bắn nhanh mà đi.
“Đại trưởng lão, ngươi…” Đám người Cát thiên hào cả kinh, không khỏi kinh hô một tiếng.
Kết quả Bạch sắc cự ảnh khi vừa tiến vào phạm vi từ trường của Kim từ linh mộc, nhất thời một cỗ cự lực lập tức ép xuống, lập tức đem bạch ảnh lôi xuống mặt đất, làm cho nửa bước khó đi.
“Hây!” Một tiếng rống to như sấm từ trong Bạch sắc nhân ảnh truyền ra, lập tức Bạch ảnh quang mang thu lại, một đạo huyết ảnh giống như vô hình từ trong bóng trắng bắn ra, nháy mắt đã bay ra hơn mười trượng, sau đó lại bị cự lực lôi xuống mặt đất.
Nhưng thân hình huyết ảnh lại khẽ rung lên, hướng đại điện bước đi từng bước giống như một người bình thường nhàn nhã đi bộ.
Một màn này xảy tự nhiên làm cho những người ở đó cùng đám yêu thú một trận kinh ngạc.
“Chuyện cho tới lúc này, thì cũng chỉ có trông cậy vào thần thông của Khuê đạo hữu. Nhanh động thủ đi. Chúng ta không thể chờ đợi thêm nữa, mấy thứ kia quyết không thể để cho rơi vào tay người khác!”
Ngân sí dạ xoa không hề trì hoãn, tay liền vung lên, thần sắc rất là âm trầm, truyền âm nói với xú phụ.
Xú phụ cũng ngưng trọng gật gật đầu, lập tức toàn thân bạch quang chớp động, thân hình bỗng nhiên hướng mặt đất lăn vòng một cái, sau đó hào quang trở lên chói mắt, một con cự quy có hai màu trắng đen xem lẫn với nhau liền hiện ra, trực tiếp hướng về phía trước bò đi.
Yêu vật đã hiện nguyên hình yêu thể của nó.
Đồng thời Sư cầm thú cùng Ngân sí dạ xoa đều phi thân lên phía trên mai của nó rồi ngồi xuống, lúc này cự quy cũng đồng dạng tiến vào trong phạm vi từ trường của Kim từ Linh Mộc.
Kết quả sư cầm thú cùng ngân sí dạ xoa thân hình nhoáng lên một cái, ở trên lưng cự quy đau khổ chống đỡ cự lực cả thân thể không thể nhúc nhích, nhưng cự quy lúc này toàn thân lại xuất hiện hắc bạch lưỡng sắc quang mang kỳ lạ không ngừng chớp động, từ từ bò về phía trước mà không dừng lại, giống như không chịu một chút ảnh hưởng nào của cự lực.
Tuy nhiên cũng không phải là không có chút ảnh hưởng nào, chẳng qua khi tam yêu đồng thời tiến vào phạm vi ảnh hưởng của cự lực, đột nhiên ở xung quanh tam yêu chợt hiện ra một đám kim sắc phù văn trông rất quỷ dị. Phù văn này giống như một cái bàn tay vô hình bay nhanh tới tam yêu rồi nhập vào trong cơ thể của chúng.
Tam yêu mặc dù quang mang hộ thể rất chói mắt, nhưng lại không có một chút nào tác dụng ngăn cản các phù văn nhập vào trong thân thể. Sau khi phù văn nhập vào trong thân thể thì Cự quy lại không xảy ra cái gì ảnh hưởng, nhưng Ngân sí dạ xoa cùng Sư cầm thú sắc mặt liền lập tức trông rất uể oải, giường như chịu một cấm chế lợi hại nào đó.
Tuy nhiên cũng còn may mắn là năng lượng của Kim từ kim mộc ảnh hưởng trong phạm vi cũng không có lớn lắm, cơ hồ cự quy chỉ mất một lát liền đưa cả ba người thoát ra khỏi phạm vi ảnh hưởng.
Nhị yêu lập tức thở phào một cái, tinh thần lập tức khôi phục lại hơn phân nửa.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 11 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 19/07/2019 11:36 (GMT+7) |