Sau một khắc, ở một góc trong lồng sắt bạo liệt thanh quang. Tử sắc tiểu thú hiện thân ra, đồng thời tứ chi run rẩy, thân thể ngã xuống. Động tác vô thanh vô tức, phảng phất như đám bông rơi xuống đất. Nhưng kể từ đó, bộ dáng của tiểu thú hiển nhiên cũng rơi vào trong mắt mọi người, rõ ràng là một tử sắc tiểu thú giống hồ ly.
Thân thể chỉ lớn cỡ nửa thước nhưng đôi mắt lại chớp động ô quang không ngừng, phảng phất đã mở ra linh trí, ánh mắt giống như thường nhân.
Tuy nhiên cũng có chút khác với linh hồ bình thường, đại khái là con thú này trên mũi và hai tai lại có ngân sắc lân phiến quỷ dị nhưng chỉ nhỏ bằng móng tay, nếu không nhìn kỹ sẽ không thể dễ dàng phát hiện.
“Đây là linh thú kế thừa huyết mạch của Nhân Diện Giao sao? Thoạt nhìn thì giống như hồ thú bình thường?”
Thấy bộ dáng của tiểu thú, không ít người thất vọng vang lên. Những người khác cũng nhíu màu không ít, đồng dạng vẫn chưa nhìn ra tiểu thú này có gì kỳ lạ.
“Hồ thú bình thường? Chư vị đạo hữu hãy mở to mắt mà nhìn kỹ đi.”
Nguyên bản vẻ mặt lão ông hiền lành, lúc này chợt lóe vẻ dữ tợn, tay đột nhiên vỗ về phía lồng sắt màu đen một cái.
Nguyên bổn lồng sắt đang bất động, lúc này vang lên một tiếng sét đánh, tiếp theo bạch sắc điện quang chợt lóe, trên mặt ngoài lồng sắt hiện lên một tầng bạch sắc điện quang.
Cùng lúc với tiếng sét đánh là vô số đạo điện hồ sắc bén hiện lên, hung hăng đánh về phía tiểu thú trong lồng sắt.
Tiểu thú thấy cảnh này, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, sau khi gầm nhẹ một tiếng thì từ quang mang ngoài thân lưu chuyển, một hư ảnh hiện lên trên người đem thân thể nó bảo hộ vào trong. Rõ ràng là một ngân sắc cự giao ảnh lãnh đạm.
Giao ảnh này vô cùng mơ hồ, chỉ có thể miễn cưỡng nhận ra hình dáng mà thôi nhưng lại đánh một kích vào điện quang khiến nó một đi không trở lại.
Mà giao ảnh sau khi hấp thu nhiều điện quang như vậy, phát ra một tiếng nộ hống, hình thể liền tăng vọt mấy lần, lấp đầy thể tích trong lồng. Chứng kiến cảnh này những dị tộc nhân khác đều hít một ngụm lương khí.
Tử sắc ấu thú chỉ dựa vào một hư ảnh mà lại phát ra khí thế kinh người như vậy, đích xác đã biểu hiện ra tiềm lực kinh người. Lão ông thấy vẻ hoảng sợ trên mặt những người dưới đài, biết rằng mục đích đã đạt được, cười hắc hắc, phất tay một cái.
Kim ngân chi quang đại phóng, kim ngân tế ti bỗng hiện ra, lần nữa bắn về phía lồng sắt, trói tiểu thú lại.
Cũng không biết tế ti nay là loại pháp bảo gì mà lại không xem giao ảnh ra gì, một chút đã trói nó lại thật chặt. Ấu thú mặc dù liều mạng giãy giụa nhưng căn bản không ăn thua gì.
Mà giao ảnh nó biến ra cũng biến mất luôn.
Lồng sắt màu đen lần nữa trở về như lúc ban đầu.
“Thế nào! Uy lực tiểu thú này có lẽ chư vị đạo hữu đã tận mắt nhìn thấy, nghĩ rằng không còn hoài nghi gì nữa. Kỳ thú này giá khởi điểm tám ngàn vạn, hiện tại bắt đầu đấu giá!”
Tiêu Bố Y thấy cảnh này, biết rằng tâm tình mọi người chưa hoàn toàn bình tĩnh, liền bỗng nhiên tuyên bố.
“Tám ngàn năm trăm vạn.”
“Chín ngàn vạn.”
Quả nhiên sau khi thấy sự thần kỳ của con thú này, đám người đều nôn nóng đấu giá, trong chốt lát giá cả đã lên đến triệu vạn. Mà Hàn Lập vẫn ngồi yên tại chỗ không tham gia cạnh tranh.
Thứ nhất, con thú này mặc dù tiềm lực kinh người nhưng thời gian bồi dưỡng khẳng định là rất dài. Hắn đã có Đề Hồ và Báo Lân thú, còn có Phệ Kim Trùng cũng không muốn có thêm linh thú gì nữa.
Thứ hai, cho dù hắn thật sự động tâm nhưng linh thạch trên người đã không còn nhiều, căn bản không thể cạnh tranh với những người khác. Hiện tại mới bắt đầu mà ngay cả thánh tộc tầng ba cũng đã tham gia trả giá con thú này.
Kể từ đó, cho dù lúc đầu hắn không mua Thiên Hỏa Dịch, để tiền mua con thú này thì hy vọng cũng rất xa vời. Bất quá giờ phút này Hàn Lập ngưng thần nhìn kỹ tử sắc hồ ly trong lồng, trên mặt hiện ra một tia kỳ quái.
Không biết là hắn có bị ảo giác hay không mà tiểu thú này đang bị trói đó, vô luận là ánh mắt hay bộ dáng cũng đều làm cho hắn cảm thấy một loại cảm giác quen thuộc, rất giống với Ngân Nguyệt năm đó.
Nhưng nghĩ đi thì cũng phải nghĩ lại, bản thể Ngân Nguyệt mặc dù là Ngân lang nhưng tại nhân giới lại phụ thân vào một linh hồ. Kể từ đó có chút tương tụ cũng không kỳ quái. Mặc dù biết rõ biết rõ như thế nhưng khi nhìn tử hồ trên đài, trong lòng hắn vẫn không nhịn được có chút xúc động.
Năm đó Ngân Nguyệt rời xa hắn, tiến vào nghịch hành thông đạo liền lộ ra một tia khác thường, hắn như thế nào lại không cảm nhận được chứ. Chỉ vì lúc ấy tu vi quá kém, cho nên chỉ có thể lẳng lặng nhìn nàng trở về linh giới mà thôi.
Có lẽ bởi vì ánh mắt Hàn Lập cùng những dị tộc nhân khác bất đồng, cho nên con mắt tử hồ vừa động, nhìn thẳng vào Hàn Lập, tiếp theo chớt chớp hàng mi thật dài, thần sắc trở nên có chút nghi hoặc cùng vui mừng lẫn sợ hãi. Mặc dù ánh mắt tử hồ biến hóa rất nhỏ nhưng lại không thể giấu diếm được linh mục của Hàn Lập. Hắn có chút ngẩn ra, trong lòng không hiểu tại sao con thú này lại nhìn mình với ánh mắt như thế.
“Một triệu ba ngàn vạn!”
Một con số kinh người từ tầng ba truyền ra, đây là một thanh âm già nua, rốt cục làm cho toàn đại điện trở nên yên tĩnh. Trong lúc nhất thời, không có ai xuất ra giá cao hơn.
“Một triệu ba ngàn vạn lần thứ nhất.”
“Một triệu ba ngàn vạn lần thứ hai.”
“Một triệu ba ngàn vạn lần thứ ba.”
Tiêu Bố Y hiển nhiên không cho rằng có người xuất giá cao hơn, sau khi hỏi nhanh ba lần thì nhìn tầng ba một cái, miệng khẽ cười nói:
“Chúc mừng Lục huynh, sau khi có thêm kỳ thú này, tin rằng nhất định có thể như hổ thêm cánh.”
Hiển nhiên hiểu rằng con thú này đã được bán.
“Hắc hắc, không nghĩ nhiều năm như vậy, Tiêu đạo hữu vẫn còn nhận ra giọng của lão phu.”
Từ tầng ba truyền đến một âm thanh già nua, tiếp theo cửa phòng chợt lóe, một đoàn hoàng quang trực tiếp từ bên trong bay ra, sau khi chợt lóe lên liền quỷ dị hiện ra một nhân ảnh. Hàn Lập hai mắt híp lại, lúc này mới nhìn rõ diện mục của nhân ảnh này, là một lão giả da vàng vọt, mặc tạo bào.
Thân hình cao lớn khôi ngô, cơ hồ còn cao hơn cả Tiêu Bố Y đến hai cái đầu, có vẻ uy mãnh dị thường! Tiêu Bố Y thấy lão giả, trong mắt ẩn hiện một tia kiêng kỵ nhưng miệng lại vô cùng khách khí nói:
“Đạo hữu có lẽ nên nhờ Lam đạo hữu làm con thú này bất tỉnh, nếu không khi giao hàng có thể có chút phiền toái.”
“Chỉ là một ấu thú, còn sợ lão phu không khống chế được sao, yên tâm đi. Linh thạch này ngươi cầm lấy cẩn thận, linh thú này ta sẽ trực tiếp lấy đi. Lam đạo hữu, ngươi thu hồi bảo vật đi.”
Lão giả có vẻ rất tự tin, sau khi vứt một túi linh thạch cho Tiêu Bố Y thì không chút chần chờ nói với lão ông.
“Hắc hắc, nếu Lục huynh đã nói như vậy thì Lam mỗ sẽ tháo cấm chế xuống.”
Lão ông gật đầu, tay lần nữa trảo một cái về lồng sắt.
Tử sắc tiểu thú thấy cảnh này tựa hồ biết sẽ xảy ra chuyện không muốn, tử mao trên người dựng thẳng lên, đồng thời từ miệng phát ra tiếng chi chi.
Am thanh này lọt vào tai mọi người, tu vi hơp thấp liền đầu óc choáng váng, pháp lực trong cơ thể liền ngưng trệ. Những người này hiển nhiên trong lòng đại loạn.
Nhưng tiếng kêu này đối với những tồn tại đã ngoài Luyện Hư Kỳ như Hàn Lập thì lại ảnh hưởng cực nhỏ, thậm chí sắc mặt lão ông không biến đổi chút nào, thanh quang trên năm ngón tay chợt lóe, liền thi pháp.
Mà lão giả họ Lục mặc dù khoác lác nhưng cũng không dám có chút sơ sẩy, ánh mắt gắt gao nhìn thẳng tiểu thú chuẩn bị trong nháy mắt khi lão ông thu hồi bảo vật hắn liền ra tay chế trụ tiểu thú lần nữa. Những dị tộc nhân khác dưới đài thấy cảnh này, “Bá” lên một tiếng, ánh mắt đều đổ dồn về phía trên đài.
Hàn Lập thấy bộ dáng của tử hồ chấn kinh như thế, tựa hồ liên tưởng đến điều gì, trong mắt chợt phát ra một tiếng vang nhỏ.
Nguyên bổn tay hắn đang thả lỏng, lúc này dùng sức bóp chặt, đem thành ghế bằng ngọc bóp thành bột phấn.
“Ầm” một tiếng kinh thiên động địa từ bên ngoài đại điện truyền vào, tiếp theo cấm chế linh quang trên cửa điện bạo liệt, vô số mảnh vụn bắn tứ tung. Cả tòa đại điện đầu tiên là lạnh ngắt nhơ từ, tiếp theo trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ khó tin.
Đây chính là tứ tộc đấu giá hội, như thế nào lại xảy ra chuyện khó tin, lại có người dám trực tiếp đánh nát đại điện đấu giá. Bất quá, lập tức trong đại điện nhốn nháo hẳn lên, các loại âm thanh cùng đồng thời phát ra.
“A! Có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Chuyện gì thế!”
“Thủ vệ đâu?”
Mà cửa điện bởi vì cấm chế bạo liệt mà các loại linh quang bị nghiền nát, mọi người nhất thời không thể thấy rõ ai làm việc này.
“Không cần kinh hoàng, bốn tộc chúng ta làm chủ đấu giá hội này, chư vị đạo hữu thật sự nghĩ rằng có gì ngoài ý muốn sao?”
Tiêu Bố Y mặc dù cũng giật mình không ít nhưng không hổ là tồn tại Hợp Thể Kỳ, lập tức khôi phục bình tĩnh hét lớn một tiếng!
Tiếng quát giống như sét đánh, lập tức làm cho thần trí người có tu vi thấp chấn động, lập tức bình tâm không ít. Mà người có tu vi cao thâm, đồng dạng cũng được nhắc nhở mà bình tĩnh lại.
Nói cũng đúng, nơi đây có thủ vệ mà bổn tộc an bài, vả lại có nhiều thượng tộc và thánh tộc như vậy, có biến cố gì mà không thể ứng phó được.
“Tứ tộc, khẩu khí thật lớn, chẳng lẽ ngươi cho rẳng ta không dám giết các ngươi ở đây?”
Một thanh âm nam tử trầm thấp bỗng vang lên từ bên ngoài cửa đại điện.
“Các hạ là ai sao dám quấy rối Vân thành chúng ta?”
Tiêu Bố Y nghe khẩu khí đối phương lớn như thế trong lòng trầm xuống nhưng mặt ngoài lại trấn định quát hỏi một tiếng.
“Như thế nào, Vân thành chẳng lẽ là núi đao biển lửa, bổn tôn không thể đến sao?”
Ngoài đại điện vang lên tiếng bước chân, một đạo nhân ảnh xuyên qua cấm chế ở cửa điện, chậm rãi đi vào.
Bạn vừa đọc xong Quyển 16, đọc tiếp Quyển 17 tại đây: http://truyensextv2.com/han-lap-quyen-17-full/
Xem thêm các Quyển khác trong bộ “Hàn Lập” tại đây: http://truyensextv2.com/tag/tuyen-tap-han-lap/
Cảm ơn bạn đã đọc truyện ở website truyensextv2.com, trước khi thoát website làm ơn click vào banner quảng cáo bất kỳ để truyện được UPDATE nhanh hơn! Click xong nhớ xem tầm vài giây rồi mới tắt quảng cáo nhé các bạn.Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 16 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 01/08/2019 03:36 (GMT+7) |