Điều này làm cho ba người khác rùng mình, bởi vì trong mắt bọn họ thì lão Nhị luôn luôn mưu tính rồi mới hành động, thật sự không phải là người xúc động như thế.
Tên thanh niên tuổi khoảng ba mươi, người đã thấy Hàn Lập có chút quen mắt, đầu óc liền chợt lóe, đột nhiên nhớ tới điều gì đó, lập tức kinh sợ hướng tên cao gầy kêu to:
“Nhị ca, ngươi có ý tứ gì? Muốn chọc giận vị tiền bối này, rồi làm cho hắn giận dữ đem mấy người chúng ta giết hết hay sao”.
Những lời này vừa ra đến miệng, không cần nói cũng biết lão giả mặt đen, nữ tử trẻ tuổi và Hàn Lập đều có chút ngẩn ra, chẳng biết vì sao hắn lại nói ra như thế.
Mà vị Nhị ca kia ‘Xoát’ một cái, sắc mặt vô cùng tái nhợt, không biện giải câu nào.
“Tứ ca, ngươi điên rồi! Nhị ca làm sao muốn chúng ta chết” Nữ tử tuổi trẻ nghe xong, đã có chút sinh khí nên giải thích giùm cho người cao gầy.
Tiếp theo nàng lại quay đầu, bộ dáng muốn nói với lão giả mặt đen cái gì đó, nhưng ai ngờ đập vào mắt là một gương mặt cực kỳ âm trầm.
Trong lòng nàng nhất thời trầm xuống, không biết làm sao.
“Lão Nhị, có phải là bởi vì Tam muội còn ở trong tay bọn họ cho nên ngươi muốn tất cả mọi người đều chết để Tam muội được sống phải không?” Lão giả mặt đen lạnh lùng hỏi.
“Thực xin lỗi đại ca, các ngươi cũng biết thủ đoạn của bọn chúng, nếu tiết lộ phong phanh điều gì, Tam muội khẳng định sẽ chịu trăm ngàn tra tấn, sống không bằng chết, còn không bằng trực tiếp hồn phi phách tán” Lão Nhị cao gầy, rút cuộc vẻ mặt xấu hổ nói.
Nữ tử tuổi trẻ nghe vậy, sắc mặt vô cùng tái nhợt, môi động đậy vài cái nhưng điều gì cũng không nói.
“Hừ, cho dù tam tỷ là đạo lữ của ngươi, ngươi nhẫn tâm dùng tính mạng của ba chúng ta đổi lấy tính mạng của tỷ ấy hay sao?” Tên thanh niên ba mươi tuổi kia cực kỳ tức giận lớn tiếng gầm lên với lão Nhị.
“Lão Nhị, Tứ đệ tuy nói có chút nóng nảy nhưng không phải là không có đạo lý. Phải biết rằng năm đó năm người chúng ta kết bái, muốn đồng sanh cộng tử. Nhưng hiện tại ngươi vì ý riêng của mình mà cố ý hại chết mọi người, điều này nói như thế nào cũng không công bằng” Vị đại ca trong thanh âm tràn ngập vẻ thất vọng.
“Đúng, là ta muốn hại chết mọi người. Nhưng ta có biện pháp gì? Trong bụng Tam muội vừa mới có cốt nhục của ta, ta không thể để cho Lý gia tuyệt hậu! Mặt khác, chết có ích hơn là sống lay lắt, ai muốn chủ động đi chết đâu?”
Người cao gầy bị hai người kia nói, sắc mặt lúc trắng lúc hồng một trận, nhịn không được hai nắm đấm nắm chặt hống lên.
Những lời này lập tức làm cho lão giả cùng nam tử run run, lộ ra vẻ khiếp sợ. Nhất thời chẳng biết nói điều gì cho đúng.
Mà nữ tử há hốc miệng, trên mặt tràn đầy vẻ giật mình.
“Mấy vị nói xong rồi chứ? Nếu xong rồi thì đến phiên tại hạ” Hàn Lập vốn một mực ở phía trước dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn, đột nhiên băng lãnh nói.
Thanh âm truyền đến lập tức làm ba người cả kinh. Lúc này mới nhớ tới người chân chính quyết định sinh tử của bọn họ, kỳ thật là vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ trước mắt.
Nhất thời sự phẫn nộ đều biến mất vô ảnh vô tung, lại nhìn nhìn nhau.
“Ta mặc kệ các ngươi thật tâm đi tìm chết hay là diễn trò cho ta xem. Ta chỉ muốn biết hết thảy tin tức về người đứng sau, nếu thực sự muốn chết thì phải sau khi nói rõ mới được. Đến bây giờ mà các ngươi còn tưởng rằng sinh tử vẫn do các ngươi làm chủ sao chứ?” Trong giọng nói của Hàn Lập tràn đầy ý tứ lãnh khốc vô tình, làm ba nam một nữ sắc mặt đại biến.
“Ngươi muốn cái gì, chúng ta biết cũng không nhiều lắm, hơn nữa trên người còn bị bọn họ hạ một loại huyết chú cấm chế, không thể đem sự tình trọng yếu tiết lộ cho ngoại nhân được, nếu không cấm chế sẽ lập tức phát tác, trái tim vỡ tan mà chết” Lão giả mặt đen cắn răng một cái, mở miệng nói, bộ dáng xem ra đã khuất phục.
“Huyết chú? Có chút ý tứ, để ta kiểm tra xem” Lòng hiếu kỳ của Hàn Lập trỗi dậy, rất hứng thú nói.
Lão giả mặt đen nghe xong, tinh thần rung lên, thoáng chần chờ một chút, hắn ôm một tia hy vọng, chủ động đưa cánh tay ra trước người.
Hắn cũng mong Hàn Lập có khả năng trừ đi tâm phúc đại hoạn này, nhưng hy vọng thực sự không quá lớn.
Bởi vì người hạ chú lúc ấy cực kỳ tự tin nói rằng sau khi bị trúng cấm chế, chưa có một gã tu sĩ nào tiết lộ qua cơ mật của bọn họ. Người có ý đồ liên lạc báo tin hoặc là cố ý tiết lộ cơ mật đều bị mất mạng tại chỗ.
Lúc này Hàn Lập nắm lấy cổ tay đối phương, linh lực chậm rãi lưu động tại trong cơ thể của lão giả. Vẻ mặt hắn thay đổi, trở nên vô cùng nghiêm túc.
Ba người khác đồng dạng cũng tập trung tinh thần, giương mắt nhìn hai người, hy vọng vị cao nhân này có biện pháp giải trừ cấm chế.
Sau thời gian một chén trà nhỏ, Hàn Lập buông cánh tay lão giả xuống, cúi đầu trầm tư suy nghĩ.
Một lát sau hắn mới ngẩng đầu lên, thần sắc không thay đổi hướng lão giả hỏi:
“Người hạ chú tu vi như thế nào, khi đó có đọc chú ngữ hay nói cái gì kỳ quái không?”
Khi Hàn Lập vừa hỏi thế thì sắc mặt bốn người đối diện đồng thời lộ ra vẻ kinh ngạc, ngoài ra còn lẫn thêm một tia vui mừng.
“Có nói một ít lời kỳ quái mà chúng ta nghe không hiểu. Tựa hồ là chú ngữ, nhưng lại giống như thổ ngữ của một nơi nào đó, mọi người xác định rằng ai cũng không biết mấy câu này. Mà người hạ chú là một gã tu sĩ Trúc Cơ kỳ” Thanh niên không đợi lão giả mặt đen đáp lại mà hưng phấn mở miệng trả lời trước tiên.
“Sau khi nói xong còn lấy một chén máu đen chẳng biết là gì rồi vẽ một cái bùa hiệu kỳ lạ trên cánh tay của chúng ta, tẩy xóa thế nào cũng không được thứ quỷ quái đó” Lão giả vội vàng bổ sung, tiếp theo lộ ra toàn bộ cánh tay, ở phía cuối có một cái bùa hiệu lạ lùng màu đen mờ mờ.
Hàn Lập sau khi tiến tới nhìn kỹ vài lần, liền gật gật đầu, rồi lại cúi đầu ngẫm nghĩ cái gì đó.
Không lâu sau, hắn đột nhiên ngẩng đầu thần bí cười nói với bọn họ:
“Cái này đúng rồi. Xem ra ta có thể hiểu được huyết chú sao lại như thế”.
“Tiền bối nói thật sao?” Lão giả mặt đen có chút run rẩy nói, ba người khác cũng đều lộ ra thần sắc không dám tin.
Phải biết rằng, cấm chế giống như một lưỡi dao sắc bén kề trên cổ, làm bọn họ không thể không phục tùng mệnh lệnh người nọ. Nếu người trước mắt có thể trừ bỏ đi tâm phúc đại hoạn thì bọn họ có thể lấy lại được tự do, không cần bị sai khiến nữa.
“Tuy gọi là huyết chú nhưng kỳ thật chỉ là một loại ngôn chú mà thôi. Có tác dụng cấm chế hoàn toàn chỉ do chú ngữ cổ quái, không có quan hệ một chút nào với bùa hiệu dùng máu đen vẽ trên tay, chỉ do hắn giả thần lộng quỷ mà thôi” Hàn Lập nhàn nhạt giải thích, bộ dáng tựa hồ rất tự tin.
Nhưng trong lòng hắn thầm than may mắn.
Thuật ngôn chú này rất hên là khi điều tra về Đại na di lệnh thì trong một quyển sách cực kỳ cũ kỹ có nhắc tới, nếu không hắn một điểm cũng không rõ ràng.
“Tiền bối có giải trừ được chú ngữ này không?” Nữ tử trẻ tuổi nhịn không được mở miệng.
“Không biết!”
Hàn Lập lạnh lùng nói một câu làm cho tâm tình mấy người bọn họ đánh huỵch một cái, vẻ vui mừng như điên vốn lộ ra bây giờ thu liễm trở lại.
“Tiền bối nói thế là có ý tứ gì?” Lão giả mặt đen vội vàng cười, cẩn thận hỏi.
Hôm nay mấu chốt của việc giải chú ở trong tay Hàn Lập, hắn không dám đắc tội tí nào.
“Giải trừ ngôn chú có hai loại phương pháp. Một loại phải biết khẩu quyết, ta chỉ cần có trong tay liền hướng các ngươi dùng linh lực niệm một lần thì sẽ được bình yên. Một loại khác chính là ta dùng thần thức xâm nhập vào trong Thần thức hải của các ngươi, mạnh mẽ xóa đi dấu vết ngôn chú, loại này đòi hỏi thần thức của người giải chú phải lớn hơn rất nhiều so với người hạ chú mới có thể hủy diệt ấn ký. Nhưng đồng dạng nếu không thành sẽ lập tức kích thích ngôn chú phát tác, kết cục như thế nào chính các ngươi phải rất rõ ràng” Hàn Lập nhíu mày, không vui nói.
“Cái gì, sẽ lập tức phát tác!” Nữ tử trẻ tuổi không khỏi thất thanh kêu lên.
Trường diện huyết tinh sau khi huyết chú phát tác thì lúc trước người hạ chú đã dùng một người sống để biểu diễn tại chỗ cho bọn họ thấy một lần.
Người bị hại có bộ dáng thê thảm, miệng thổ ra mấy khối của trái tim vỡ vụn, làm cho bọn họ đều nhớ rất dai, đều sợ sệt biến sắc, rất e ngại.
Ba người khác sắc mặt đồng dạng cũng không tốt, điều này không phải là muốn bọn họ đánh cược mạng sống hay sao?
Hàn Lập liếc mắt, cười lạnh một tiếng, đang định nói thì lão Nhị cao gầy lại mạnh mẽ ngẩng đầu lên tiếng:
“Tiền bối cứ giúp tại hạ cưỡng bức giải trừ, chúng ta đều bị một người hạ huyết chú, nếu ta có khả năng thoát được thì các huynh đệ khác khẳng định cũng được”.
Lời vừa ra khỏi miệng, ba người khác đều ngạc nhiên mở to ánh mắt, ngơ ngác nhìn hắn.
“Nhị ca, ngươi định làm gì? Điều này rất nguy hiểm” Nữ tử sau khi tỉnh táo lại, vội vàng lo lắng khuyên bảo.
Bạn vừa đọc xong Quyển 3, đọc tiếp Quyển 4 tại đây: http://truyensextv2.com/han-lap-quyen-4-full/
Xem thêm các Quyển khác trong bộ “Hàn Lập” tại đây: http://truyensextv2.com/tag/tuyen-tap-han-lap/
Cảm ơn bạn đã đọc truyện ở website truyensextv2.com, trước khi thoát website làm ơn click vào banner quảng cáo bất kỳ để truyện được UPDATE nhanh hơn! Click xong nhớ xem tầm vài giây rồi mới tắt quảng cáo nhé các bạn.Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 30/06/2019 03:36 (GMT+7) |