Chẳng bao lâu nữa là tới lượt Mạnh Nhạc Nhạc lên diễn thuyết, Trần Kiến Bạch ngồi cạnh cô lại càng nhấp nhô đứng ngồi không yên, đôi tay nắm chặt, bất giác chà xát hai tay vào nhau, thỉnh thoảng còn lén lút liếc cô, như muốn nói gì đó lại thôi.
Mạnh Nhạc Nhạc muốn câm nín, người này muốn làm gì vậy? Cô không thèm ý tứ nói thẳng:
“Ra cửa rẽ trái.”
“???”
Trần Kiến Bạch đờ ra, cái gì? Ra cửa rẽ trái? Không phải là đi WC sao?
Nhận ra bản thân có hành vi bất thường khiến người ta hiểu lầm, Trần Kiến Bạch đỏ mặt hơi xấu hổ, bối rối lôi một tờ giấy nhỏ từ trong ngực áo đưa qua.
“Lát nữa đừng có căng thẳng, nếu quên thì xem trộm cái này… Đừng để cho Tề Ngọc biết, khụ, không phải là anh không tin em, em rất giỏi, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên, căng thẳng là điều khó tránh khỏi, chúng ta nên phòng ngừa vạn nhất…”
Lần đầu tiên trong đời Trần Kiến Bạch làm ra loại chuyện này, lên bục diễn thuyết mà mang giấy theo đối với anh mà nói cũng không khác gì gian lận, anh không bao giờ cần tới cái món này, bởi vì anh chưa từng cảm thấy căng thẳng khi lên bục diễn thuyết.
Nhưng mấy ngày nay, lão già Tề Ngọc cứ lải nhải bên tai anh, nguyên văn là:
“Trong tình huống bình thường, người lần đầu tiên lên bục diễn thuyết có quy mô lớn đều sẽ thấy căng thẳng, dễ quên lời, bình thường Mạnh Nhạc Nhạc đã không giỏi thể hiện bản thân, nếu không thuận lợi, không chừng lúc trở về sẽ khóc lóc, suy sụp, càng thêm tự ti, rồi tự làm mình khổ sở mấy năm… Aizz, nghe nói có người còn vì diễn thuyết thất bại mà mất đi nhiệt tình với nghiên cứu, cũng không còn cách nào, khả năng chịu đựng áp lực cũng là một phần của nghiên cứu khoa học mà…”
Tề Ngọc nói xong còn thở dài, rồi lại liệt kê ra không ít trường hợp tương tự.
Trần Kiến Bạch càng nghe càng sợ, cuối cùng còn căng thẳng đến mức không ngủ được, suy đi tính lại xong bèn quyết định lén lút làm một cái “phao” giữa đêm khuya, trên đó viết bài phát biểu của Mạnh Nhạc Nhạc, mấy từ quan trọng còn được khoanh tròn bằng bút đỏ.
Đối với vấn đề này, Vương Cách Trí cũng đã nhắc nhở anh phải chú ý giữ gìn lòng tự trọng của cô gái nhỏ, loại hành vi đưa “phao” này rất dễ khiến người ta hiểu lầm là mình không tin hoặc khinh thường cô ấy, đây chính là đại kỵ trong chuyện yêu đương, phải chú ý cách nói năng, không thể tùy tiện như thường ngày được.
Trong lòng bàn tay của người đàn ông là một mảnh giấy nhỏ đang vội nhét vào tay cô, mảnh giấy còn được bọc cẩn thận để tránh bị dính mồ hôi mà ướt.
Mạnh Nhạc Nhạc bỗng thấy dở khóc dở cười, người lúc trước còn nói với mình cái gì mà “Một bài diễn thuyết thành công là không cần dùng tới bất kỳ một tờ giấy nhớ nào”, hay gì mà “Chỉ có người không chuẩn bị đầy đủ mới quên bài”… Giờ thì sao? Nếu không phải trán anh đang đổ mồ hôi cùng với cái dáng vẻ thấp thỏm này quá chân thực, có khi cô còn cho rằng anh đang thử mình luôn quá?
Cuối cùng, dưới sự kiên trì của Trần Kiến Bạch, Mạnh Nhạc Nhạc đành phải nhét tờ giấy vào túi, cô vô cùng tin tưởng, nếu cô không cầm thứ này, Trần Kiến Bạch sẽ nhắc miết không thôi, đúng là không nhìn ra cái người này còn có thuộc tính ẩn là Đường Tăng nữa.
Về phần mảnh giấy, chắc chắn là không có đất dụng võ, Nhạc Nhạc đã thuộc lòng nội dung rồi, cũng không hề cảm thấy căng thẳng quá mức.
Thôi, cứ coi nó như bùa may mắn đi.
Nói ra cũng thấy kỳ lạ, sau khi cầm mảnh giấy, Mạnh Nhạc Nhạc cảm thấy lòng dường như bình tĩnh lại, khóe miệng cũng không kiềm được mà cong lên.
Tề Ngọc đứng nói chuyện với Brown cách đó không xa lặng lẽ quan sát hai người, thở phào nhẹ nhõm, hóa ra tên ngốc Bạch này cũng không tính là quá ngốc!!
… Bạn đang đọc truyện Hệ thống tình dục tại nguồn: http://truyensextv2.com/he-thong-tinh-duc/
Nhưng mà cho dù đã chuẩn bị đầy đủ, trước khi bài diễn thuyết bắt đầu vẫn xuất hiện thay đổi, chủ yếu là bởi vì thời lượng quá dài.
Người diễn thuyết trước Mạnh Nhạc Nhạc không nghiêm ngặt tuân theo quy định thời gian, làm cho toàn bộ các bài diễn thuyết phía sau bị trì hoãn, cuối cùng thời gian Mạnh Nhạc Nhạc diễn thuyết bị kéo thành trùng với giờ nghỉ giải lao.
Trần Kiến Bạch rất khó chịu, anh biết Nhạc Nhạc vì việc này đã phải trả giá bao nhiêu, cũng biết giá trị của hạng mục này, diễn thuyết vào thời gian nghỉ giải lao, điều này làm anh thấy họ cực kỳ không tôn trọng.
Người phụ trách hội nghị tên Jack rất xin lỗi:
“Bạch, nếu hôm nay người diễn thuyết là anh, chúng tôi đây nhất định sẽ sắp xếp cho anh thời gian thích hợp, nhưng…”
Jack nhìn sang Mạnh Nhạc Nhạc, trong mắt ít nhiều áy náy:
“Bạn học Mạnh này, tôi cũng không có ý không tôn trọng cô, nếu không phải xảy ra tình huống bất ngờ, chúng tôi cũng không muốn như vậy…”
Trần Kiến Bạch đã hoàn toàn nổi giận, anh muốn mở miệng mắng, nhưng ba mươi năm cuộc đời lại không hề học tập nghệ thuật “mắng chửi người khác”, thành ra nửa ngày đều nghẹn không ra, cuối cùng chỉ có thể ném ra một câu:
“Quá đáng!”
Anh đứng lên, kéo tay Mạnh Nhạc Nhạc rời đi, nhưng mà…
Thử kéo mấy lần, cũng chưa kéo được cô dậy.
Cuối cùng còn bị Mạnh Nhạc Nhạc kéo ngược trở về.
Mạnh Nhạc Nhạc vốn cũng hơi tức giận, nhưng nhìn thấy dáng vẻ Trần Kiến Bạch xù lông, cô ngược lại thấy bình tĩnh, thái độ người phụ trách hội nghị rất rõ ràng, lựa chọn giữa một bên là giáo sư, một bên là sinh viên, mọi người đều sẽ lựa chọn người có vai vế hơn.
Hơn nữa, phần lớn các nghiên cứu khoa học ở nước H đều thiếu tính sáng tạo, nếu không phải dạng nghiên cứu cao cấp thì ai thèm điều chỉnh thời gian cho cô được, có thể diễn thuyết ở thời gian giải lao mà không phải bị hủy bỏ cũng đã là nể mặt lắm rồi.
Cô cười cười, tỏ vẻ mình đồng ý sẽ diễn thuyết trong thời gian giải lao, Jack vô cùng cảm kích, liên tục nói rằng sẽ đền bù cho cô vào lần tới, Mạnh Nhạc Nhạc lại chỉ mỉm cười không lên tiếng.
Chờ đến khi Jack rời đi, Trần Kiến Bạch vẫn xụ mặt xuống không nói một lời, hiển nhiên anh còn tức giận. Đang bực bội, đột nhiên lại lấy di động ra, dự định gọi điện thoại.
Mạnh Nhạc Nhạc ngạc nhiên, tò mò hỏi:
“Anh muốn làm gì?”
“Để anh gọi điện thoại cho cha, việc này…”
Mạnh Nhạc Nhạc không nhịn được bật cười, cảm giác như “bị bắt nạt nên muốn mách lẻo” vậy, cô vừa cười vừa trêu chọc:
“Còn muốn mách cha nữa, anh nghĩ mình là bé Trần ba tuổi sao?”
Trần Kiến Bạch nhíu mày, nghiêm túc trả lời:
“Em đừng cười, việc này thật sự rất quá đáng, để anh gọi cho cha trước rồi lại liên lạc với giáo sư ở viện nghiên cứu England, còn có bạn bè của anh bên này nữa, nếu vẫn không được thì gọi cho dì Mộc, bọn họ nhất định phải cho em một lời giải thích, em không cần sợ, cũng không cần thỏa hiệp, anh…”
Mạnh Nhạc Nhạc hoàn toàn sửng sốt, đột nhiên ý thức được người này rất nghiêm túc, nghiêm túc dùng mọi cách để lấy lại công bằng cho mình, cô thu lại nụ cười trêu chọc ban đầu, nghiêm túc nói:
“Em sẽ dùng thực lực khiến bọn họ phải hối hận!”
… Bạn đang đọc truyện Hệ thống tình dục tại nguồn: http://truyensextv2.com/he-thong-tinh-duc/
Khi người phát biểu ở trên đưa ra báo cáo cuối cùng, Mạnh Nhạc Nhạc đã đi đến dưới sân khấu chờ đợi.
Trần Kiến Bạch một mình ngồi trên ghế, có chút tự trách, cũng rất lo lắng, tự trách chính mình không đủ năng lực làm Nhạc Nhạc bị bắt nạt, còn lo lắng cô sắp lên sân khấu diễn thuyết, sợ cô sẽ căng thẳng rồi bị tổn thương.
Tề Ngọc cũng đã nói chuyện xong trở về, cau mày hỏi:
“Sao lại thế này, sau đây không phải thời gian giải lao sao?”
Trần Kiến Bạch im lìm ngồi xuống, đối mặt với câu hỏi của Tề Ngọc cũng chỉ “ừ” một tiếp qua loa, rõ ràng đang rất không vui.
Tề Ngọc nhìn qua thời gian biểu, nhanh chóng hiểu chuyện gì đã xảy ra, việc này thật ra cũng không có gì lạ, đừng nói Mạnh Nhạc Nhạc chỉ là một sinh viên, ngay cả bản thân Tề Ngọc cũng đã gặp nhiều trường hợp tương tự, giới nghiên cứu khoa học của nước H trên thế giới cũng không được đối xử đủ lịch sự.
Mấy khi thấy ông bạn già như vậy, Tề Ngọc không khỏi trêu chọc:
“Không nghĩ cách giải quyết à?”
Trần Kiến Bạch đầu cũng không buồn ngẩng, trả lời:
“Tôi vốn dĩ định gọi cho cha tôi, còn có viện nghiên cứu ở Anh nữa, nhưng Nhạc Nhạc không cho…”
Tề Ngọc thấy hơi buồn cười, ông bạn già này của hắn vẫn luôn được bảo vệ quá tốt, gọi cho những người này, thân phận cũng đủ cao, nhưng chờ họ nói chuyện với nhau xong thì bài diễn thuyết đã sớm kết thúc. Đến lúc đó anh còn có thể kéo mọi người trở về nghe tiếp chắc?
Chuyện này, hoặc là đi nói trực tiếp với người phụ trách hội nghị, hoặc là…
Tề Ngọc vỗ vỗ bả vai rũ xuống của Trần Kiến Bạch, chỉ cánh cửa phía xa, cười cợt ám chỉ:
“Thấy không, tổng cộng có hai lối đi thông đến phòng nghỉ giải lao, cậu một bên tôi một bên, chặn lại 5 phút, hiểu không?”
… Bạn đang đọc truyện Hệ thống tình dục tại nguồn: http://truyensextv2.com/he-thong-tinh-duc/
Mạnh Nhạc Nhạc lựa chọn nhẫn nhịn không phải là cô không giận. Nhưng cô chỉ là một sinh viên, trong trường hợp này mà gây náo loạn lên thì không sáng suốt.
Có lẽ cô có thể được đối xử công bằng dưới sự giúp đỡ của Trần Kiến Bạch, nhưng điều này có ý nghĩa thế nào? Người mà đối phương tôn trọng cũng không phải cô, so với điều đó, cô càng muốn dùng thực lực để nói chuyện hơn.
Nhưng muốn làm được điều này, nội dung của bài diễn thuyết nhất định phải thay đổi.
Trước đó bởi vì không có mẫu vật, Nhạc Nhạc chỉ dự định làm báo cáo sơ bộ ở Hội nghị. Sau lại được Tiêu Diệp gửi mẫu vật đến, nhưng xét đến việc bản thảo bài phát biểu đã được nộp lên, nếu sửa lại thì hơi phiền toái nên cô cũng không thay đổi.
Hiện tại xem ra, chỉ có đây là cách để cô chứng minh thực lực của bản thân mình.
Mạnh Nhạc Nhạc suy nghĩ kỹ càng lại một lần nữa, tay cô nắm chặt mẫu vật, từ từ đi lên bục giảng.
Bởi vì đang là thời gian giải lao, rất nhiều người đã đứng dậy đi đến phòng nghỉ.
Có một số người tò mò nhìn Mạnh Nhạc Nhạc trên bục giảng, sau khi nghe nói là một sinh viên nước H đang diễn thuyết, trong mắt còn hiện ra vẻ xem thường. Mạnh Nhạc Nhạc thậm chí có thể nghe thấy những lời đánh giá ngẫu nhiên truyền đến từ phía dưới, chủ yếu là những từ như “lặp lại”, “nhàm chán”, “đơn giản”.
Có một nửa số người đã đứng dậy đi đến phòng nghỉ giải lao.
… Bạn đang đọc truyện Hệ thống tình dục tại nguồn: http://truyensextv2.com/he-thong-tinh-duc/
Trần Kiến Bạch đứng trước cửa phòng nghỉ, hít một hơi thật sâu, nhiều năm qua anh vẫn luôn là người có lòng tự trọng, vậy mà hiện giờ lại đứng chặn cửa trước mặt nhiều nhà khoa học thế này, ở đây còn không thiếu bạn bè, đối thủ lúc trước của anh.
Đây tuyệt đối là chuyện khác người nhất từ trước đến giờ anh từng làm, so với việc nửa đêm viết phao còn khác người hơn nhiều.
Đối mặt với những người tham dự đã đến gần, anh lúng túng giải thích:
“Xin lỗi, bạn của tôi còn một bài diễn thuyết, hy vọng mọi người có thể dành cho cô ấy năm phút…”
Mới nói được một nửa, lại đột nhiên truyền đến tiếng của Tề Ngọc:
“Ôi, không, cậu ta cũng khóa cửa phòng nghỉ bên này lại luôn rồi…”
Tề Ngọc đứng đối diện cửa phòng nghỉ, vẻ mặt nghiêm túc chỉ vào Trần Kiến Bạch nói, sau khi nói xong còn giả vờ đẩy thử hai cánh cửa, ý bảo mọi người rằng đẩy không được.
Lúc này, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung lên Trần Kiến Bạch.
Trần Kiến Bạch: “???”
Khóa cái gì cửa, không phải nói chỉ chặn cửa sao, hơn nữa anh khóa cửa kiểu gì, chìa khóa anh còn không có?
Hai tay Tề Ngọc nắm lấy tay nắm cửa, ngoài mặt làm động tác đẩy ra, thực tế thì âm thầm kéo cửa lại, vẻ mặt còn rất nghiêm túc, không ai đoán được hắn chỉ đang giả vờ, có thể nói là một màn biểu diễn mở cửa cực kỳ sinh động.
Nhìn ông bạn già đối diện vẻ mặt ngơ ngác vì bị mình hố. Tề Ngọc ngẩng đầu nhìn trời, hắn chỉ là một giáo sư đại học nho nhỏ mà thôi, lúc này đương nhiên không thể dễ dàng đi rước “tiếng thơm” về cho trường học được.
Khụ, người anh em bị liên lụy, cùng lắm thì chờ bác Trần biết chuyện này, muốn đánh muốn phạt thì anh em cùng nhau gánh vác sau.
Huống hồ đây cũng là một cơ hội…
Trần Kiến Bạch nhìn dáng vẻ chột dạ của “người bạn tốt” nhà mình mà không khỏi câm nín, nhưng anh cũng chỉ có thể chịu trận, cúi người, chào những người tham dự, chân thành xin lỗi thỉnh cầu:
“Xin lỗi đã làm chậm trễ thời gian nghỉ ngơi của mọi người. Bạn của ta lẽ ra phải bắt đầu diễn thuyết từ 20 phút trước, nhưng bởi vì thời gian bị kéo dài nên bị điều chỉnh sang giờ nghỉ giải lao. Điều này quả thực rất thiếu tôn trọng với nghiên cứu của cô ấy, hy vọng mọi người có thể dành cho cô ấy 5 phút, xin cảm ơn.”
Hầu hết mọi người đều tỏ vẻ thông cảm với hành động này, bọn họ một lần nữa trở lại chỗ ngồi chờ nghe diễn thuyết, một số người vẫn hơi do dự, trong đó một người Anh chế nhạo:
“Hừ, chẳng qua chỉ là một bài diễn thuyết của sinh viên mà thôi, không đáng để lãng phí thời gian nghỉ ngơi của tôi…”
Người này là Charles, đã lâu không đối đầu với Trần Kiến Bạch, lý do cũng rất đơn giản, hai người có phương hướng nghiên cứu giống nhau, mà đa số các lần đều là Trần Kiến Bạch vượt lên trước giành được thành tựu tốt hơn, rõ ràng đã minh chứng cho cái câu “đồng nghiệp oan gia”, sao có thể hợp nhau cho được.
Trần Kiến Bạch không cố cãi làm gì, hơi nghiêng người tránh ra, mở cửa phòng nghỉ, cuối cùng nói:
“Tôi không bắt buộc tất cả mọi người nghe bản báo cáo này, nhưng tôi lấy tư cách của tôi ra đảm bảo, bài phát biểu sẽ không làm mọi người thất vọng.”
Lời này vừa nói ra, những người còn lại nhìn nhau, đều cùng trở về chỗ ngồi, chỉ còn một mình Charles đứng ở cửa, hắn ta nhìn trái nhìn phải, ánh mắt bực bội, giễu cợt lên tiếng:
“Tốt, tốt, báo cáo chứ gì? Tôi nghe, tôi rất muốn xem thử xem nhân cách vĩ đại của ngài Trần đây đáng giá thế nào!”
… Bạn đang đọc truyện Hệ thống tình dục tại nguồn: http://truyensextv2.com/he-thong-tinh-duc/
Mạnh Nhạc Nhạc trầm mặc đứng trên bục giảng nhìn chuyện xảy ra phía dưới.
Cô đoán bài diễn thuyết lúc mới bắt đầu tất nhiên là sẽ hỗn loạn, nhiều nhất cũng chỉ có một nửa số người nghe, hoặc chỉ có vài người.
Dù sao ở nước ngoài rất chú trọng thời gian nghỉ ngơi, mà cô lại chưa có thành tích nào sẽ rất khó gây sự chú ý, báo cáo đúng thời gian nghỉ giải lao rất có khả năng sẽ bị mọi người lạnh nhạt không thèm quan tâm.
Nhưng Nhạc Nhạc có tự tin, chờ qua hơn nửa bài diễn thuyết, nhất định sẽ có các nhà khoa học trở về, chờ bài diễn thuyết kết thúc, chắc chắn sẽ có nhiều người chú ý đến cô hơn, thậm chí còn phải hối hận vì đã không nghe phần đầu của bản báo cáo.
Nhưng cô lại chưa từng nghĩ tới sẽ có khoảnh khắc thế này… khung cảnh yên tĩnh, tất cả mọi người đều đang tập trung chờ đợi bản báo cáo của cô.
Lần đầu tiên, cô chính thức được phát biểu về hạng mục thí nghiệm.
Nói cô không cảm động, tuyệt đối là giả.
Khóa cửa, chặn cửa, xin lỗi, thỉnh cầu, còn dùng cả tư cách của anh ra đảm bảo…
Mạnh Nhạc Nhạc không thể tin được đây là Trần Kiến Bạch. Cô biết anh thật sự tức giận, cũng biết anh rất muốn giúp cô lấy lại công bằng, nhưng hiện tại xảy ra chuyện này, đối với Trần Kiến Bạch mà nói thì đã quá trái với nhận thức bình thường của anh ấy.
Thậm chí ở mặt khác mà nói, Mạnh Nhạc Nhạc còn không muốn Trần Kiến Bạch giúp đỡ mình vì cô chưa từng nghĩ sẽ dựa dẫm vào người khác, trong tiềm thức cô luôn tin tưởng bản thân, chứ chưa bao giờ nghĩ tới việc có người có thể vì cô mà làm tới mức này.
Khi có một người sẵn sàng vì mình mà chống lại cả thế giới, sẽ rất khó để không cảm động.
Mạnh Nhạc Nhạc âm thầm thề trong lòng, cô nhất định không thể làm Trần Kiến Bạch mất mặt, cô sẽ chứng minh cho mọi người thấy, bài diễn thuyết là đáng giá!
Tư cách của Trần Kiến Bạch… là vô giá!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hệ thống tình dục |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ nát lồn, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc |
Tình trạng | Update Phần 79 |
Ngày cập nhật | 17/06/2024 11:33 (GMT+7) |