Đập vào tai mọi người là những tiếng loảng xoảng, tiếng vỡ của các đồ vật ở bên trong vọng ra:
– “Uỳnh”, “Choang”…
Rồi cả những tiếng chửi, tiếng cười, tiếng khóc lung tung không đầu không cuối của người ở trong phòng vọng ra. Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, hoài nghi hỏi thư ký Kim Anh:
– Tổng Giám đốc bị làm sao thế nhỉ?
Kim Anh lúng túng không biết trả lời sao cho mọi người:
– Tôi không biết. Mọi người đi làm việc đi. Đừng tập trung ở đây. Chỉ tổ bảo vệ ở lại thôi.
Vừa rồi, Kim Anh định vào trong phòng Tổng Giám đốc theo thói quen buổi sáng để lên lịch làm việc cũng như nhận những sự chỉ đạo nào đó, là thói quen nghề thư ký của cô từ hồi ông Đạt còn là Tổng Giám đốc. Nhưng mới chỉ trực gõ cửa thôi thì ở bên trong đã vọng tiếng gầm rú, tiếng rên hư hử, tiếng cười ha hả, tiếng khóc nỉ non của Tổng giám đốc Quang. Cô sợ quá không biết làm thế nào mới gọi tổ bảo vệ lên đây có gì còn trợ giúp. Ai dè tin tức đồn ra làm mọi người kéo lên đây đông quá.
Kim Anh hô mọi người giải tán nhưng nào ai có nghe đâu cơ chứ, người kéo đến mỗi lúc một đông đứng chật một hành lang trước cửa phòng. Ai ai cũng muốn biết xem sự tình cụ thể là như thế nào. Chuyện đổi Tổng giám đốc điều hành tập đoàn đã là một chuyện lớn thời gian qua, ai chả muốn biết chuyện về tổng giám đốc mới, nhất là trong tình huống như thế này.
Mọi người bàn tán xôn xao:
– Không biết Tổng giám đốc bị làm sao.
– Sao lại đập phá đồ đạc thế nhỉ?
– Vừa rồi còn đuổi một loạt cán bộ lão thành, giờ còn như thế này. Hayza, không biết công ty mình sẽ đi về đâu đây.
… Bạn đang đọc truyện Hoa xương rồng tại nguồn: http://truyensextv2.com/hoa-xuong-rong/
Không còn cách nào khác, Kim Anh định rút điện thoại ra gọi cho cô Tố Quyên, vợ chủ tịch xem có cách nào giải quyết không, cô không nghĩ đến chuyện gọi trực tiếp cho ông Đạt vì cả chục ngày nay đều không liên lạc được rồi, giờ có gọi cũng vô ích.
Điện thoại đã kết nối, có tiếng chuông nhưng không có người bắt máy. Đúng lúc đó thì ở phía cầu thang có tiếng nói thánh thót rất to:
– Cô ở đây rồi, Kim Anh không cần gọi nữa.
Hàng chục con người đồng loạt ngoảnh lại nhìn về phía cầu thang, phòng Tổng giám đốc ở tầng 2, di chuyển lên đây là một cầu thang bộ đi riêng, không sử dụng thang máy.
Không chỉ có một mình bà Tố Quyên, bà chỉ là người đi sau ông Đạt, bên cạnh bà còn có Mạnh nữa.
Không ai bảo ai, miệng mọi người mở to như vừa nhìn được vị cứu tinh, họ cùng thốt lên:
– Chủ tịch, chủ tịch đến rồi!
Ông Đạt đến như một vị thần trước sự hoang mang đã tồn tại trong tập đoàn từ lúc Quang nhận chức Tổng giám đốc. Ông lẳng lặng đi về phía chỗ cửa phòng, nơi cô thư ký xinh đẹp và trung thành đang đợi, trên tai vẫn là cái điện thoại chưa kịp buông xuống. Nhìn thấy chủ tịch, Kim Anh lắp bắp:
– Chủ tịch! Chủ tịch!
Khẽ gật đầu xác nhận cho Kim Anh biết là cô không nhìn nhầm người, ông Đạt quay đầu lại nhìn vào đám nhân viên của mình rồi dõng dạc:
– Tôi đã đến rồi, mọi người về vị trí làm việc. Việc ở đây tôi sẽ giải quyết.
Ông Đạt đương nhiên không muốn nhiều người biết chuyện mà ông sẽ làm sau đây, chính vì lẽ đó, ông lệnh cho mọi người giải tán.
Đám nhân viên chỉ cần có thế, “chủ tịch”, ôi hai từ thân thương, người đã tạo cho họ công ăn việc làm, sự nghiệp và nhiều thứ hơn thế nữa đã xuất hiện. Họ lại có thể yên tâm với công việc của mình mà không cần phải lo sợ bị đuổi việc bất cứ lúc nào.
Khi tất cả đã rời khỏi hành lang, chỉ còn lại gia đình ông Đạt và cô thư ký Kim Anh, bà Tố Quyên lên tiếng khi nghe thấy bên trong quá nhiều tiếng động lạ:
– Kim Anh, thằng Quang ở trong kia phải không?
Kim Anh gật đầu đáp:
– Vâng thưa cô. Sáng nay cháu đến để xem anh Quang có giao nhiệm vụ gì không thì nghe thấy rất nhiều tiếng động lạ, hình như là anh Quang, anh ấy…
Không cần phải nói ra, ai đứng ở cửa phòng cũng đều hình dung ra kẻ bên trong đang ở tình trạng như thế nào. Bà Tố Quyên gật đầu báo hiệu cho Kim Anh không cần phải nói thêm nữa, bà đã tự hiểu. Quay sang chồng, bà nói:
– Giờ làm thế nào hả anh?
– Còn làm gì nữa, vào xem nó thế nào.
Ông Đạt dứt khoát không nề hà, kẻ bên trong có thế nào cũng là con trai của ông, không lẽ ông lại sợ chính con trai của mình sao?
Dùng tay đẩy cửa bước vào. Ông thật không thể ngờ, quang cảnh bên trong gần như làm ông chết điếng. Ngổn ngang đủ thứ linh tinh vương vãi khắp căn phòng, từ giấy tờ, bút, máy tính, cốc uống nước nằm lung tung khắp mọi vị trí trong căn phòng. Nhưng điều làm ông kinh ngạc nhất chính là đứa con mà ông mới nhận lại, rồi còn có ý định cho nó kế thừa sản nghiệp hàng bao nhiêu đời nay của gia tộc.
Quang, kẻ đang ngồi ngay ngắn ở chiếc ghế bành, thứ duy nhất trong căn phòng vẫn nằm đúng vị trí vốn có của nó. Mặc dù trên người Quang vẫn là bộ comple hàng hiệu đắt tiền nhưng nó xộc xệch, cúc nọ cài với lỗ kia, chiếc cà vạt bị lệch đến gần như rời khỏi cổ. Trên đầu hắn là mớ tóc đen bú xù như một cái tổ quạ. Còn đôi mắt, đôi mắt hắn nghiêm mà không nghiêm, đỏ au. Hắn nhìn ra chính giữa căn phòng, nơi chẳng có ai nhưng hình như trong mắt hắn là rất đông người. Miệng hắn dõng dạc như trước một cuộc họp:
– Các người biết ta là ai không? Ta chính là Chủ tịch của Tập đoàn Trần Gia, ta chính là chủ tịch của tập đoàn Quyen’Fashion, ta là thiếu gia giàu nhất Việt Nam. Các người đều là làm thuê cho ta. Ha ha ha!!! Ai theo ta thì ta dùng, ai chống lại ta chỉ có một con đường là rời khỏi đây. Ha ha ha!!! Các người có nghe ta nói gì không? Sao lại câm như thóc thế hả.
Rồi chuyển từ cái giọng dõng dạc ấy, Quang lại bật khóc ngon lành, như trước mắt hắn không còn là cán bộ nhân viên của Tập đoàn nữa, mà là những người khác, những người trong gia đình. Pha lẫn tiếng nói là cái giọng tức tưởi:
– Hu hu hu! Ông Đạt, ông là bố đẻ của tôi. Sao ông lại đối xử với tôi như thế hả? Ông có biết tôi mừng thế nào khi được ông nhận làm con không hả? Ông có biết tôi lớn lên phải khổ sở thế nào không? Ông có tin là tôi đã từng phải đi xin ăn không? Hức hức hức!!! Tôi đi học bằng cái bụng rỗng, tôi đói, tôi rét, tôi nhìn thấy đứa bạn ăn cái bánh rán nóng, tôi thèm quá, tôi xin nó mà nó không cho, nó còn chửi tôi là đồ con nhà nghèo. Ông có biết tôi đi du học ở Trung Quốc tôi làm những gì không? Hu hu hu!!! Tôi phải làm nô lệ cho đám bạn con nhà giàu để mặc chúng sai bảo, mặc chúng khinh bỉ. Tôi đáng phải nhận những thứ như vậy hay sao? Tại sao tôi là con đẻ của ông mà tôi phải nhận biết bao điều cay đắng. Ông ăn sung mặc sướng để mặc tôi bị người ta khinh bỉ sao. Thế rồi ông nhận lại tôi, con đẻ của ông vậy tại sao trong lòng ông vẫn còn thằng Mạnh, sao ông giấu tôi sửa lại di chúc chia cho thằng Mạnh một nửa tài sản của ông? Tôi là con đẻ của ông cơ mà, thằng Mạnh chỉ là một đứa ăn bám cuộc đời ông, nó sao xứng đáng đứng ngang hàng với tôi. Có phải ông chỉ thương hại tôi, ông chỉ bố thí cho tôi phải không? Ông trả lời tôi đi. Trả lời đi. Sao ông lại không nói gì? Ông nói đi chứ hả. Hu hu hu hu!!!
Mạnh và bà Tố Quyên ngơ ngác nhìn ông Đạt.
Rồi Quang lại tiếp tục, nước mắt hắn chảy ra chứng tỏ hắn khóc thật:
– Còn bà Tố Quyên. Hix hix hix!!! Tôi chưa bao giờ cảm nhận thấy tôi là con đẻ của bà. Bà là mẹ tôi thật sao? Bà đã bao giờ yêu thương tôi như một đứa con trai đâu. Bà nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh nhạt, bà nói với tôi những lời sáo rỗng. Trong đầu bà lúc nào cũng chỉ có thằng Mạnh, thằng Mạnh, làm gì có tôi đâu. Bà là mẹ đẻ tôi sao? Bà không bằng người mẹ nuôi của tôi, không yêu thương tôi bằng bà mẹ nuôi đâu. Tôi hận bà, tôi ghét bà. Hu hu hu hu!!! Thà tôi không nhận lại bà thì ít ra tôi vẫn có một người mẹ, chứ giờ đây tôi chẳng có người mẹ nào hết. Tôi không có có mẹ!!! Hu hu hu!!!
Lần này đến lượt bà Tố Quyên ngạc nhiên, ngạc nhiên vì những lời vừa rồi được nghe, bà chợt nhận ra, những điều Quang nói không sai, không sai một chút nào. Phải rồi, bà đã làm tròn bổn phận của một người mẹ chưa nhỉ? Tình cảm là thứ mà con người không thể sai khiến được. Nhưng bà đã làm gì để gầy dựng tình cảm của bà và Quang chưa nhỉ? Hình như chưa thì phải.
Bỗng, “Uỳnh!” Một tiếng thật lớn, con nghê bằng đá cẩm thạch, là vật cuối cùng trên bàn làm việc được Quang ném mạnh rơi xuống đất lăn lông lốc:
– Cút đi! Các người cút hết đi. Tôi không cần các người. Vì các người có cần tôi đâu. Tôi sẽ lấy lại những gì là của tôi. Tất cả là của tôi. Ha ha ha!!! Tất cả là của tôi! Các người phải trả cho tôi hết. Ha ha ha ha!!!
… Bạn đang đọc truyện Hoa xương rồng tại nguồn: http://truyensextv2.com/hoa-xuong-rong/
Buổi tối hôm ấy, tại nhà của Thục Trinh, cũng đã muộn rồi, Mạnh ngồi một mình dưới phòng khách, bên một ấm trà nóng, trầm tư suy nghĩ về mọi chuyện đã qua thì Thục Trinh từ trên tầng 2 bước xuống:
– “Anh đang suy nghĩ gì à?”, Thục Trinh thấy Mạnh mông lung suy nghĩ thì hỏi.
Mạnh ngẩng đầu lên nhìn người con gái mà anh yêu:
– Các con ngủ hết chưa em?
Thục Trinh gật đầu thì Mạnh nói tiếp:
– Anh đang nghĩ về Quang.
Ngồi xuống bên cạnh Mạnh, Thục Trinh tự mình rót một chén nước trà nóng, cô không có thói quen này, nó sẽ làm cô mất ngủ cả đêm, ấm và trà cũng là mới mua từ lúc Mạnh dọn về đây ở:
– Anh nghĩ gì về Quang?
Nhấp một ngụm trà, Mạnh chia sẻ những điều mình suy nghĩ:
– Quang bị điên rồi. Sáng nay anh và bố mẹ đến văn phòng thì gặp Quang trong tình trạng không bình thường. Bố mẹ đã đưa Quang về nhà, cho ở một phòng riêng trên tầng 3 rồi gọi bác sĩ tâm thần về điều trị.
Thục Trinh không nói gì, chỉ đưa ánh mắt biểu hiện là mình muốn nghe tiếp, rồi ngồi dịch hơn một chút vào Mạnh, trời đã bắt đầu vào đông, cảm giác lành lạnh bắt đầu xuất hiện khiến con người ta muốn tìm kiếm một hơi ấm nào đó. Mạnh nói tiếp:
– Cái làm anh suy nghĩ nhiều nhất chính là những lời nói của Quang lúc trong trạng thái thần kinh không bình thường. Nghĩ đi nghĩ lại thì thấy Quang vừa đáng giận nhưng cũng vừa đáng thương. Có lẽ sự thay đổi hoàn cảnh đột ngột là nguyên nhân khiến Quang có những hành động nông nổi như vừa rồi, cái này theo anh hiểu chính là ảnh hưởng của “Tâm lý bán thụ động” mà anh học, tức là con người tiếp nhận sự thay đổi một cách đột ngột và không chủ động được việc thay đổi đó nên dẫn tới mất kiểm soát hành vi. Bố mẹ cũng rất hối hận vì cách mình đối xử với Quang, cũng là một phần của nguyên nhân. Và cũng là tại anh nữa, tại anh đã sống cuộc sống của Quang suốt bao nhiêu năm qua.
Lần này thì Thục Trinh nói chen vào:
– Anh đừng nghĩ như thế, chuyện này không phải do anh, anh đâu có biết chuyện này xảy ra đâu.
– Thì cũng biết vậy, nhưng dù sao thì anh cũng là một phần nguyên nhân mà.
– “Giờ bố mẹ anh tính sao?”, Thục Trinh hỏi.
Mạnh cũng nhích dần về phía Thục Trinh, giờ đây chỉ còn một ly một lai nữa là hai cái đùi chạm vào nhau:
– Chiều nay anh và bố mẹ có nói chuyện với nhau. Trước mắt bố mẹ sẽ tập trung chữa trị bệnh cho Quang, nhưng nghe bác sĩ nói không thể một sớm một chiều mà khỏi được. Mà nếu có khỏi được thì cũng sẽ không trở lại như xưa được nữa. Bố muốn anh về làm tại Tập đoàn Trần Gia. Còn mẹ muốn em về làm tại Quyen’Fashion. Bố mẹ muốn anh và em dần tiếp quản và điều hành 2 công ty để bố mẹ có thời gian chăm sóc cho Quang nhiều hơn.
Chuyện anh Mạnh về Tập đoàn Trần Gia thì không có gì mà nói, đó là lẽ dĩ nhiên trước hay sau mà thôi. Nhưng anh Mạnh lại đề cập đến chuyện Thục Trinh về quản lý Quyen’Fashion thì quá đỗi bất ngờ, Thục Trinh giãy nảy:
– Cô Quyên bảo em về quản lý công ty của cô á? Sao thế được? Em có là gì… đâu mà cô làm thế?
Mạnh tủm tỉm cười, cậu đặt chén trà xuống bàn, với bàn tay ấm nóng của mình vì nhiệt lượng tỏa ra từ chén, Mạnh đưa tay sang cầm lấy bàn tay mũm mĩm nhưng mềm mại của Thục Trinh, bàn tay ấy đang run lên bần bật. Nhìn vào mắt Thục Trinh, Mạnh nói khẽ như sợ bọn trẻ ở trên tầng nghe thấy:
– Thục Trinh!
Trinh nhà ta bẽn lẽn, chẳng giống với Trinh thường ngày:
– “Dạ!”, Miệng khẽ mở vừa đủ cho tiếng nói nhỏ phát ra, thoáng nhìn lại anh Mạnh rồi cúi gằm mặt xuống đất chờ đợi.
Mạnh một tay nâng cằm của Thục Trinh lên để cô nhìn vào mắt mình:
– Cảm ơn em!
Tưởng anh Mạnh nói gì, hóa ra chỉ làm một lời cảm ơn:
– Em có làm gì đâu mà anh cảm ơn.
Mạnh ghé sát miệng mình vào tai Thục Trinh rồi nói, nói đến đâu mặt Thục Trinh đỏ rần đến đó:
– Còn đau không?
Dùng dằng suýt chút nữa thì tay Thục Trinh rời khỏi bàn tay Mạnh, cũng may Mạnh giữ chặt nên tay vẫn lồng tay. Thục Trinh cãi:
– Đau gì? Em có bị đau gì đâu.
Mạnh lại ghé môi mình vào tai Thục Trinh nói thêm một lần nữa:
– Mẹ kể cho anh nghe hết rồi. Hôm đó… em đã…
Mới chỉ dám nghe đến đây thôi thì Thục Trinh đã phản ứng dữ dội, giật mạnh bàn tay mình ra khỏi tay anh Mạnh vì quá ngượng:
– Đừng nói nữa…
Thì đúng lúc đó, một nụ hôn thật vội nhưng cũng thật mạnh mẽ bắt đầu, môi Mạnh đã áp chặt vào đôi môi chúm chím của Thục Trinh. Hai đôi môi vừa chạm nhau thì như có một sức hút vô hình, chúng dính chặt lấy nhau:
– “Ưm ưm ưm, chọt choẹt”, tiếng động phát ra không biết là của ai, hình như là của cả hai người.
Dứt nụ hôn dài, Mạnh nhả môi Thục Trinh ra rồi nhìn sâu vào đôi mắt bồ câu đen lánh rồi tỏ tình:
– Thục Trinh, anh yêu em!
Thục Trinh nghe đến đây thì không thể chịu được thêm nữa, cô bật dậy thật nhanh rồi chạy bình bịch lên cầu thang, có lẽ cô không muốn anh Mạnh nhìn thấy khuôn mặt đỏ hồng của mình, không muốn anh Mạnh nhìn thấy đôi mắt đang tràn ngập hạnh phúc nhưng phảng phất nét âu lo của mình.
Thục Trinh chạy đến đầu cầu thang thì Mạnh mới nói to:
– Thục Trinh có yêu anh không?
Cô dừng lại một chút, định trả lời những điều thật tâm trong lòng mình nhưng có một áp lực nào đó khiến cô không thể bật ra được, cô nói lảng tránh:
– Em đi ngủ đây. Anh cũng ngủ sớm đi, mai còn đi làm.
Nói xong Thục Trinh chạy như bay lên từng bậc cầu thang, cô nói là đi ngủ, nhưng dám chắc, cả đêm nay Thục Trinh sẽ không chợp mắt.
Còn một mình Mạnh ở dưới phòng, cậu nở một nụ cười nhẹ vì thái độ của Thục Trinh, vì trên môi cậu vẫn còn ươn ướt nước bọt từ miệng của Thục Trinh truyền sang, nó mới ngọt làm sao, ngọt ngào như chính cái không gian tình yêu mà cậu đang ở trong đó. Một thứ Tình Yêu thực sự.
Mạnh nhìn về phía bàn ăn ở phía trong khu bếp, trên đó từ trước đến nay vẫn có một chậu cây xương rồng nhỏ, Mạnh ồ lên sung sướng:
– Hoa Xương Rồng vừa nở.
Đúng, ở đầu những chiếc gai nhọn của cây xương rồng đã mọc lên những đốm hoa đủ màu sắc nhỏ li ti. Chúng thực sự rất đẹp, phải chăng chúng đẹp bởi vì được mọc lên từ những cái gai?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hoa xương rồng |
Tác giả | Cu Zũng |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ lỗ đít, Đụ mẹ ruột, Phá trinh lỗ đít, Thuốc kích dục, Truyện 18+, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện liếm đít, Truyện liếm lồn, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex cô giáo, Truyện sex hay, Truyện sex hiếp dâm, Truyện sex mạnh, Truyện sex ngoại tình, Truyện sex phá trinh |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 20/12/2019 11:38 (GMT+7) |