Chở Vi đi chơi, mình không cho em để tay vào túi áo mình vì sợ mỗi lần mình cử động sẽ khiến em đau tay. Em thường mắng mình là nếu cứ yêu em nhiều như thế em sẽ hư cho mà xem. (Và quả là sau này lời nói đó thành hiện thực). Nhưng lúc ấy mình mặc kệ. Bên Vi, mình quên hết tất cả mọi thứ, chỉ cố làm sao cho em được thoải mái, không nghĩ ngợi gì. Bố Vi đến chuyển đồ cho em nên mình không giúp gì được cả. Một phần là ngại, một phần không thích!
Đôi khi, mình ghét tuổi trưởng thành. Bởi khi mình lớn, có những nỗi buồn, những khoảng lặng nặng nề không thể gọi thành tên.
Vi chuyển đi, một tuần sau có một đôi vợ chồng (chắc mới cưới) chuyển đến. Lúc ấy mình mới hiểu ra lý do cô Thi bảo em đến ở với bố. Mẹ chứ, căm không tả được. Tách đôi uyên ương này để bán nhà cho đôi uyên ương khác. Càng ghét người đàn bà này bao nhiêu, mình lại càng xa lánh bố bấy nhiêu. Chỉ thấy tội Vi thôi. Xách vali đến ở với người lạ. Chẳng biết có ai yêu thương chăm sóc cho em như mình không.
Cùng thời gian em chuyển đi, mình có quen một bé học khóa dưới cùng trường, tên Quỳnh, nhà ở Minh Khai, cũng khá xinh. Quen trên một diễn đàn văn học thôi. Thấy bé đó hay đi comment ở các truyện ngắn, mình lại hay có cảm tình với cô bé yêu văn chương, mình add làm friend. Lúc đầu cũng bình thường. Mình hay viết blog, làm thơ linh tinh, bé ấy cũng hay vào nhận xét nên mình quý. Quen nhau được một thời gian, con bé nhắn tin hẹn mình đi chơi, đưa bé đi Đinh Lễ mua sách. Ừ, đưa đi mua sách, nghe cũng nuột. Nhận lời luôn. Thế là hai đứa hẹn nhau thứ 7. Chiều thứ 7 mình nhắn tin bảo Vi:
– Vi ơi cho anh đi chơi mí dái, ý nhầm, mí gái nhóe!
– Gái nào? Mới xa em mà đã có gái rồi.
– Đứa em anh quen trên mạng, nó đi nhờ ra Đinh Lễ mua sách. Anh trong sáng lắm Vi đừng lo!
– Thế anh đã thay sịp chưa? Không là người ta ngửi thấy mùi chồn hôi người ta chạy mất dép…
– Đùa chứ sao Vi cứ trêu thế, thay hôm kia rồi!
– *Khóc thét*
Chọc Vi một lúc rồi mình sửa soạn đi. Bình thường đi chơi với Vi cũng không chăm chút lắm. Nhưng nay đi chơi với gái lạ, mình chọn cái áo đẹp nhất, vuốt vuốt thêm tí keo tóc cho bảnh bao, hí hí. 2h chiều mình đến Minh Khai, đến địa chỉ em gái ý cho rồi đứng đợi. Em ấy bảo đúng 2h em ấy ra ngõ mà mãi không thấy đâu. 2h30′ mình bấm số em ý gọi. Giọng một người phụ nữ lạ vang vang trong điện thoại như phim kinh dị. “Thuê bao quý khách vừa gọi, tạm thời không liên lạc được…”. Thôi rồi!!! Bị cho leo cây rồi. Mình cố đứng đợi đến 3h30 vẫn không thấy bóng dáng gì. Bực thật. Tốn công thay sịp thay áo mới, lại còn vuốt cả keo bọt mà bị lừa.
Quay về nhà, mình vòng qua phố Chính Kinh vào nhà Vi. Thấy Linh đang đứng đợi Vi ở cổng.
– Ê bà nội. Bị Hưng bỏ rơi hay sao mà lại sang làm phiền Vi nhà anh…
– Ai thèm. Vi bảo em đưa Vi lên Đinh Lễ mua sách! (Ôi mẹ ơi, chả nhẽ Vi định đi theo dõi mình à)
Lúc Vi ra, nhìn thấy mình, Vi trợn mắt lên hỏi:
– Ơ sao em tưởng Hoàng đi mua sách mà…
– Vi định đi theo chứ gì?
– Hư, ai thèm. Em lên phố chơi. Mà sao… Nhìn Hoàng khác thế này? Mà mùi gì hôi thế nhỉ? Ặc, mùi keo bọt hết hạn, kinh quá!
– Cái gì? Hoàng hôi nhà mình dùng keo bọt á? Ngửi như mùi mỡ lợn thối ấy.
– Ô ĐM em chứ, thích dìm hàng anh à?
Linh cứ bò ra yên xe đạp cười rũ rượi. Còn mình lúc ấy công nhận cũng ngượng. Chuối mắn thế không biết. Vi cứ dí mũi vào người mình ngửi rồi bảo may mà hôm nay bị gái cho bữa thất hẹn chứ gặp mình 1 lần nó không dám gặp lần 2 mất. Mà làm gì hôi lắm, mình thấy bình thường mà…
Hôm ấy đưa Linh và Vi đi lên phố mua sách, ăn kem Tràng Tiền, ăn sữa chua mít… Linh vô tư lắm, chẳng ngại gì, thấy Vi khoác tay mình Linh cũng chạy sang bên kia khoác giống Vi. Rồi cả ba đứa trêu nhau cười ầm ỹ trên đường. Lúc ấy mình mới nhận ra rằng chỉ những người con gái đã thân quen từ lâu mới có thể đem lại niềm vui và sự thoải mái thôi. Nghĩ lại lúc sửa soạn đi gặp em Quỳnh Minh Khai mà sao thấy sến súa thế. Lại còn nghĩ xem mình sẽ nói những chuyện gì và làm cái gì xong rồi đi đâu. Hại não quá.
Vi chuyển đến nhà mới đã hơn một tuần, em cũng có vẻ không buồn phiền hay kêu ca nhiều lắm. Em bảo bố Hà rất thương em. Mẹ Hảo thì cũng chưa thể hiện thái độ gì quá đáng. Đứa em tên Vân thì đi du lịch tháng sau mới về. Chỉ có ông nội em là hơi khó tính và hay kiếm chuyện với mẹ Hảo em thôi.
– Nhưng mà bố mẹ em không thương nhau mấy đâu. Hôm em về nấu cơm với mẹ Hảo. Mẹ bảo em trông nồi cá rồi mẹ ra ngắt rau muống. Lúc bố Hà ra bảo mẹ: “Em nhặt rau phí thế, nhặt thêm ít gốc nữa đi”. Thế là mẹ hằm hằm làm tiếp. Rồi sau bữa cơm có hai đĩa rau muống, một đĩa rau toàn ngọn non để trước mặt mẹ, còn 1 đĩa rau nhặt toàn gốc để trước mặt bố. Thấy mẹ làm thế em sợ quá không dám nói gì. Bố cắm cúi ăn cũng không nói câu nào. Ông em thì vừa ăn vừa lườm. Đó là bữa cơm đầu tiên em ăn cùng cả nhà. Từ hôm ấy bố Hà toàn về muộn, em ngồi ở phòng thấy bố về thì xuống hâm lại cơm nóng ngồi cùng ăn với bố. Thế là tùy nghi di tản Hoàng ạ. Bữa cơm chẳng mấy khi cả nhà ngồi ăn cùng nhau.
Nghe Vi kể mà thương em khủng khiếp. Đó là nhịp sống của người thành phố sao? Mình lâu nay cũng thèm khát khủng khiếp những bữa cơm gia đình quây quần. Những tưởng em về với bố được hưởng những cảm xúc mà bấy lâu nay em không có. Vậy mà cũng không được. Bất công quá. Không có Linh ở đây mình đã ôm em vào lòng rồi. Linh nghe thấy thế cũng rớt nước mắt. Khổ thật. Trong số mấy đứa, có mỗi thằng Hưng là gia đình ấm êm hạnh phúc. Bữa cơm đầy đủ mỗi trưa mỗi tối mà suốt ngày nó kiếm cớ ra ngoài chơi để không ăn cơm nhà. Người ăn không hết kẻ lần chẳng ra. Đời cứ buồn cười thế đấy.
– Thế mày có chịu được cái nhà đó không? Không thì về ở với tao? – Linh ủ ê rủ rê.
– Chịu cái gì cơ? Đối với tao như thế quá tử tế rồi. Có nhà để ở có giường để nằm, có cơm để ăn. Tao còn mong muốn gì thêm nữa.
Vi im lặng một lúc, rồi nói tiếp:
– Với cả, tao còn có mày, có anh Hưng, có Hoàng ở bên mà. Mày thấy ai hạnh phúc như tao chưa? Tao quá sung sướng ý chứ!
Nghe xong mình mới Linh muốn ứa nước mắt. Nhìn nhau một lúc xong ba đứa ngồi chúm chụm lại mới nhau, ôm nhau sụt sịt thút thít khóc như lũ rồ. Hic. Mình là con trai nhưng cứ thấy con gái khóc là ăn vạ theo. Chả được cái tích sự gì cả.
Chiều tối mình đưa Vi về nhà. Vi hát bài Until you suốt trên đường đi. Mình lẩm nhẩm lời bài hát rồi hát theo. Cảm giác ấm áp và hạnh phúc tràn ngập từng vòng bánh xe.
– Vi nhớ ăn nhiều nhé, cho béo nhé. Anh không thích ôm người gầy đâu.
– Nhớ mà. Bố cũng bắt em ăn nhiều mà!
– Bố thương Vi không?
– Thương lắm Hoàng ạ. Bố bảo có em mỗi tối ăn cơm cùng bố cũng vui…
– Ừ, thế Vi thương bố không?
– Em… Em đang cố gắng Hoàng ạ!
Cố gắng để yêu thương. Vi có khái niệm hay thật. Cũng phải thôi. Thật khó để mở lòng với một người bố dường như đã không tồn tại trong bao năm qua. Mình lại hát tiếp. Thôi thì cứ để Vi được sống trong cuộc sống thuộc về em, được đi trên còn đường chỉ dành riêng cho em. Gia đình mới không hạnh phúc cho lắm, nhưng em vẫn chấp nhận, bởi đối với em như thế đã là quá đủ rồi. Nó ấm áp hơn rất nhiều những ngày tháng lủi thủi với con chó em nuôi từ bé, những ngày lặng gió ngồi bên cửa sổ gõ keng keng những dây nắp chai mình xâu cho em.
– Vi nhớ nhà cũ không?
– Dạ… Nhớ nhiều lắm Hoàng à!
– Ừ. Anh mang dây nắp chai về treo khắp phòng anh rồi. Hôm nào Vi về, lên phòng anh ngồi là hết nhớ ngay!
– Mẹ bán nhà rồi đúng không Hoàng?
– Ừ, có một cặp vợ chồng chim lợn chuyển đến.
– Ha ha, sao lại chim lợn?
– Họ trêu nhau hú hét trong nhà suốt ngày. Tối qua hú đến mức mẹ anh giật mình đánh vỡ cả bát cơm…
– =)) Hoàng điêu lắm. Em chẳng tin đâu!
– Ờ, Vi cứ không tin đi. Hàng xóm quanh nhà mình phải mua một đống bông tai về dùng dần kìa.
Vi cười. Nụ cười trong trẻo vang vọng mãi sau lưng. Chở Vi đến cổng, em ôm nhẹ mình một cái rồi chạy vào nhà. Nhìn theo bóng dáng em, nhỏ thó như con mèo con, tim mình đập mạnh từng hồi. Thương em lắm, em ngây thơ, em rồ dại. Em vừa đóng cổng vừa vẫy vẫy tay chào mình. Quay xe đi về, lòng nhẹ tênh tênh.
Mẹ hôm nay về sớm, mình vào nhà đã thấy mẹ nấu cơm xong.
– Hoàng à? Ăn cơm đi, mẹ ăn rồi!
Mình đơm cơm ra bát tô rồi lấy thức ăn đầy bát, vào phòng ngồi ngắm mẹ và ăn. Mẹ dọn dẹp lại phòng ngủ, cất bớt đồ đạc thừa thãi vào thùng các tông bỏ lên kho. Mình nhìn quanh mà giật mình. Trời ơi, đã đến lúc thật rồi sao? Mẹ đã cất ảnh cưới vào thùng. Đã đến lúc cất đi những quá khứ cũ để đón nhận những món quà tương lai đem đến sao? Mình nghẹn ứ cơm ở cổ. Dù biết trước nhưng vẫn thấy hụt hẫng.
– Hoàng này!
– Dạ!
– Lát cài cho mẹ ít nhạc không lời vào điện thoại nhé!
– Dạ. Mẹ mang đây con cóp cho!
Cầm điện thoại mẹ chạy lên phòng. Buồn thê thảm. Có quá nhiều điều mới xảy ra với mình vào cùng một lúc. Mình không đủ sức để đón nhận sự đổi thay bất chợt như thế. Mở máy mẹ ra. Mình tò mò bấm vào hòm tin nhắn. Ngập tràn tin nhắn của một người đàn ông lạ, không phải của bố mình.
‘Mai 6h anh đón Ngọc nhé!’
‘Tối anh về qua đưa Ngọc về luôn nhé!’
‘Ngọc ăn cơm chưa? Có ăn nhiều như anh đã dặn không?’
… Bạn đang đọc truyện Hoàng Vi tại nguồn: http://truyensextv2.com/hoang-vi/
Nhiều lắm! Những tin nhắn yêu thương trong suốt thời gian vừa qua. Dường như mẹ không xóa tin nào. Mình lặng lẽ lưu lại số người đàn ông ấy. Sẽ có lúc mình cần phải gặp người đàn ông này. Người ấy sẽ là người đàn ông thứ hai mình phải gọi là… BỐ!
Vi gọi điện. Mình nói alo một cách méo mó. Vi nhận ra ngay rằng mình không ổn.
– Hoàng sao thế? Nói em nghe?
– Vi ơi. Hình như mẹ anh… có người yêu!
– Trời ạ! Hoàng choáng à?
– Ừ… Vi không thấy bất ngờ à?
– Không thấy gì cả? Vì mẹ chúng mình cũng là người mà…
Ừ. Mẹ cũng là người! Mình chào Vi rồi cụp máy, cắm thẻ nhớ cop cho mẹ những bài hát hay. Mẹ cũng cần phải yêu. Mẹ cũng cần hạnh phúc. Phải không mẹ? Mình lần mò đọc nốt đống tin nhắn mà mẹ còn giữ. Mẹ giữ được cả tin nhắn của bố hồi hai người còn yêu nhau. Bao kỷ niệm của một khoảng thời gian dài, mẹ cất vào điện thoại. Có lẽ sẽ bị xóa trong những ngày sắp tới. Chợt có hai tin nhắn mà khiến mình đọc xong không cầm được nước mắt. Hai tin nhắn cùng một nội dung, mẹ gửi cho hai người đàn ông trong cuộc đời mẹ. Cho bố cũ, và cho bố tương lai của mình:
‘Anh à! Em làm vậy liệu có lỗi với Hoàng không?’
Mình cầm điện thoại mà vai mình rung lên. Không có lỗi đâu mẹ à! Không có lỗi gì cả. Đã đến lúc mẹ phải sống cho mẹ rồi.
Mình cầm điện thoại nhảy tưng tưng xuống cầu thang. Mẹ vẫn đang dọn dẹp. Mình thò đầu vào gọi mẹ.
– Mẹ ơi xong rồi này!
– Ờ, để trên bàn cho mẹ!
– Mẹ ơi!
– Hở?
– Hì hì…
– Thằng này nó lại lên cơn điên rồi!
– Hê hê. Mẹ có cần con giúp gì không?
– Không! Để tao yên.
Để yên thế nào được. Mình nhảy vào dọn dẹp phòng giúp mẹ. Thỉnh thoảng lại với tay chọc vào sườn mẹ phát. Mẹ giãy nảy lên vì buồn rồi chửi mình vang nhà. Ha ha. Mỗi đứa con, dù lớn đến mức nào, đều trở về thời bé thơ khi được chơi với mẹ!
… Bạn đang đọc truyện Hoàng Vi tại nguồn: http://truyensextv2.com/hoang-vi/
Sáng sớm hôm sau không có tiết học nào ở trường nên mình ngủ nướng thêm một chút. Đang ngủ ngon thì em Quỳnh gọi vào máy mình. Buồn ngủ quá nên chỉ nghe loáng thoáng em xin lỗi vì hôm trước lỡ hẹn gì gì đó. Ừ, tính mình phổi bò, có gì quên ngay nên tha thứ. Cụp máy! Lúc sau em ý lại gọi. Lần này tỉnh rồi nên ngồi hẳn dậy nghe xem em bé nói gì.
– Anh ơi, em đang ở Láng Hạ mà quên ví nên không có tiền xe bus, anh đến đón em về được không ạ. Em không biết nhờ ai!
Mặt mình lúc ý ngu đéo chịu được. Trông cũng xinh xắn thế, thiếu gì người nhờ mà lại gọi mình – người chưa gặp bao giờ? Nghe giọng nhỏ này cũng thấy khốn khổ quá, thôi thì lụi hụi dậy thay quần áo đi đón ẻm về. Vi mà biết vụ dại gái này mình bị xé thịt chấm muối ăn sống là cái chắc.
Đi ra Láng Hạ, lòng vòng gọi điện mãi mới nhìn thấy em ý ở chỗ rẽ sang Thái Thịnh. Lần đầu tiên gặp, bị vẻ đẹp của em ý làm mờ mắt. Cao khoảng 1m6 (móa, cao bằng mình luôn), da trắng, tóc đuôi gà. Số mình tèm nhèm mà gặp toàn gái xinh. Em ý cười với mình. Ôi…
Đèo em ý về nhà, em ý chỉ đường lung tung phèng cả, chả hiểu em ý cố ý hay vô tình mà quên đường về, cứ chỉ rẽ chỗ này rồi lại gào lên “ố ố không phải anh ơi, quay lại, ngõ kia mí đúng”. Đi lòng vòng mãi, mình cáu nên hơi gắt:
– Em ơi thế cuối cùng em có biết đường về nhà em không?
– À đúng đúng rồi, lần này chắc chắc đúng anh ạ, anh rẽ ngõ này!
Rẽ vào, đi vòng vèo lúc nữa, dừng đúng cái chỗ vừa đi qua lúc nãy. Mình thề luôn không hiểu em ý troll mình hay kiểu gì. Em ý xuống trả mũ bảo hiểm rồi cười tươi cảm ơn mình. Ừ thôi kệ. Quay xe đi về thì em ý lại kéo lại.
– Ơ anh ơi, anh cho em vay 50k được không? Lúc nãy mẹ cho em tiền đi đường nhưng em làm rơi ở đâu mất rồi ý!
Biết làm nào giờ? Chả nhẽ mình lại không cho? Mình rút ví ra thì trong ví toàn tờ 100k. Em ý lại bảo:
– Anh cứ đưa cho em rồi em chạy về nhà lên phòng lấy tiền trả lại anh!
Em nó đi rồi, mình mới ngớ người, ở nhà có tiền sao lại phải vay mình? Đợi em ý mãi không thấy ra. Gọi điện thì lại “thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…”. Mình chả hiểu gì luôn. Phóng xe đi về vừa đi vừa cấu vào sườn xem có phải mình đang mơ không. Sáng sớm bị gái gọi rồi lòng vòng hết sạch bình xăng, hết cả tiền điện thoại, bị rút ví mất 100k. Chẳng phải tiếc tiền, nhưng thấy khó hiểu. Cuối cùng thì em Quỳnh như thế là thế nào? @.@ Suy nghĩ mãi mà vẫn… không hiểu!
Về nhà mình gọi điện hỏi thằng Hưng. Nó cười sằng sặc chửi mình ngu. Mình biết làm sao. Thấy mình cũng cứ ngơ ngơ kiểu gì ý. Lần đầu tiên gặp kiểu con gái này. Từ hồi yêu Vi, em chưa nhờ vả mình bất cứ cái gì, chưa bao giờ ngửa tay vay tiền mình. Mà vốn dĩ mình với Quỳnh mới quen, đã biết gì về nhau đâu.
Buổi tối mình đang loạn hết cả đầu thì thằng Học gọi. Nhấc máy lên nghe, cáu sẵn nên chửi luôn:
– Đm mày gọi cái gì đấy? Tao đang đi ỉa!
– Ờ, Hoàng hả?
– Ừ bố mày nghe đây!
– Ơ phải Hoàng cháu bà Thanh không?
Nghe thấy giọng khác khác, mình chột dạ:
– Đúng rồi, ai vậy?
– Bác Oanh bố Học đây!
Thôi bỏ mẹ rồi…
– Dạ cháu nghe ạ!
– Cuối tuần này mày có về quê không bác nhờ tí?
– Cháu có thể ạ. Có việc gì thế bác?
– Bác nhờ mày xem hộ cái máy bơm ý mà. Bác không có thời gian lên thành phố, máy bơm nhà hỏng rồi không có cái gì bơm nước vào ruộng.
– Dạ để mai cháu đi xem rồi cuối tuần cháu mang về cho bác.
– Ờ mày cứ xem giá rồi bảo lại bác, bác gửi tiền xuống cho…
Giật cả mình. Làm mình toát cả mồ hôi. Chắc bác không nghe thấy mấy câu đầu mình chửi. Vừa lấy giấy chùi đít xong thì bác lại gọi.
– Dạ cháu nghe ạ!
– Hoàng ơi bao giờ mày về quê?
– Ô đmm Học à? Cuối tuần tao về!
– Mày về nhanh lên. Em Thu bỏ tao yêu thằng khác rồi. =((
– Cái gì? Mày nói cái gì thế?
– Mấy hôm nay nó toàn đi chơi với thằng Mạnh Đồng, đéo đi với tao nữa.
– Thằng Mạnh Đồng là thằng bỏ mọe nào?
– Thằng xóm bên, nhà nó bán kẹo lạc. Nó hay đem kẹo lạc đến lớp cho con Thu ăn nên con Thu đi chơi với nó. Tiên sư bố con tham ăn.
– Cơ mà tao về thì làm được trò trống gì?
– Mày mang cái gì hay hay về cho tao, có cái gì hay hơn vợt muỗi không? Để tao dụ dỗ Thu về…
=)) Mình còn biết nói gì nữa. Cả mình và thằng Học cùng vướng vào vấn đề gái gú. Mệt bã người. Cười mỏi hàm với thằng Học thì em Quỳnh buzz một cái giật mình tí ngã ngửa.
– Anh ơi!
– Ơi! (Vẫn tức)
– Em xin lỗi, hôm nay về đt em hết pin mà mẹ em lại sai em đi công chuyện gấp nên không ra trả tiền anh được!
– Ừ không sao em! (Mai em nhớ mang trả anh là được rồi…)
– Anh đang làm gì đó?
– Anh học bài!
Nói thế rồi mà nhỏ này vẫn kiếm chuyện để nói suốt cả buổi tối. Mình im một cái là lại buzz ầm ỹ lên. Em ý đòi nói chuyện, trong lúc nói chuyện thì toàn khoe khéo rằng em ý hát hay, học giỏi, được thầy yêu bạn mến, 12 năm học phổ thông đều được làm lớp trưởng. Bỏ mọe, mình bao nhiêu năm tự ứng cử vào vị trí tổ trưởng mà lớp éo cho. Kể ra làm gì cho bố ganh tỵ hả trời. Mãi đến lúc mình buồn ngủ quá rồi mà em ý vẫn nhiệt tình chat chit, mình đành mặt mo bảo thôi anh out anh đi ngủ sáng mai còn đi học. Em ấy mới hẹn mình chiều mai gặp nhau trả tiền. Mình đồng ý luôn. Thôi cứ đòi 100k về đã. Tiền là tiền mẹ cho chứ có phải tiền mình làm ra đâu mà vung vãi được.
Sáng hôm sau đi học gần 5 tiết. Trưa về ăn cơm, mẹ hỏi:
– Cuối tuần Hoàng về quê à?
– Dạ mẹ! Chiều con đi xem máy bơm rồi cuối tuần mang về cho bố thằng Học.
– Máy bơm cũng đắt tiền phết đấy, tí mẹ đưa tiền cho mà đi mua. Rủ thêm bạn đi cho nó đỡ hét giá.
– Dạ!
Ăn cơm xong lên phòng thì Linh gọi cho mình, giọng nghe quan trọng lắm:
– Anh Hoàng ơi, con Vân em của Vi đi du lịch về rồi. Có vẻ như là tình hình Vi không ổn lắm!
– Cái gì? Không ổn lắm là sao?
– Chả biết! Nghe nói là hai chị em nhà nó đã choảng nhau mấy lượt rồi đấy!
– Cái gì? Thế Vi có bị làm sao không?
– Làm sao? Con kia bị làm sao mới đúng ý. Cứ thế thì chả mấy mà bị đuổi ra khỏi nhà. Chiều nay anh có rảnh không?
– Không. Chiều nay anh… phải đi có việc cho mẹ rồi. Tối nhá!
– Ừ, tối trà đá nhé! Ngồi ngay chỗ chợ Thượng Đình cho gần nhà Vi.
– Ok!
Hic, sao lắm chuyện xảy ra thế này. Mình mò mẫm tra google xem có đồ chơi gì đẹp không, mua về cho thằng Học đòi lại tình yêu, tra cả giá máy bơm nước rồi đọc thêm mấy bài báo người ta viết về gia đình để tối có kinh nghiệm khuyên nhủ Vi. Khoảng hai giờ dắt xe ra đường. Mẹ cho tiền, cầm đi cứ thấy sợ sợ. Chẳng mấy khi mình có tiền triệu trong ví. Qua chỗ Minh Khai đón em Quỳnh, lần này mình cẩn thận gọi từ trước chứ không để đến lúc đến ngõ nhà em lại không liên lạc được thì nhục. Lần này thì điện thoại đổ chuông, mừng húm. Em ý hớt hải trong điện thoại.
– Anh Hoàng ơi em đang ở Nguyễn Thái Học, anh đến đón em nhé!
Cái con bé này nó bay được hay sao ý. Cứ đi tứ tung khắp nơi xong bắt tao đến đón. Vãi! Lại vòng xe sang đường Nguyễn Thái Học, em ý đứng ở bến xe bus chỗ gần Văn Miếu. Mình cũng kiểu ham gái xinh, nhìn thấy em ý tươi tắn quá, sáng lòa quá, lại mờ mắt. Em ý rồi rít rủ mình đi cafe tâm sự, ừ cũng đi. Nhẩm tính tiền mẹ cho thừa cũng nhiều, một bữa cafe cũng không sao. Phi lên quán cafe Ngô Văn Sở ngồi. Nói chuyện với em Quỳnh cũng thấy hợp. May mà hôm nay mình ăn mặc cũng chỉnh tề chứ không đi cùng hotgirl ngại lắm. Nói chuyện mãi không hết, lúc ấy ham nói ham vui mà quên mẹ mất vụ đòi nợ 100k, cũng không để ý luôn là em ý gọi đến mấy cốc sinh tố và bánh ngọt. Giờ nghĩ lại thấy con bé ăn uống như trâu luôn. Tổng thiệt hại hết gần 300k. Mình trả chứ ai. Ngồi đợi con bé trả chắc cũng nhục méo mặt. Nhưng do nói chuyện vui và hợp nên mình cũng có cảm tình, không tính toán gì. Đi lòng vòng lên hồ nữa, em Quỳnh đòi chụp ảnh với mình kỷ niệm. Ờ, nghe cũng hợp lý, chụp luôn. Chụp mấy cái liền.
Cuối cùng đến lúc đèo em ý về. Đang nghĩ thôi thì cũng tiêu hết cả tháng tiền tiêu vặt rồi, chẳng đòi em ý tiền nữa, có 100k cứ đòi nhằng nhặng thì không đáng mặt đàn ông. Tự nhiên em ý hét lên đằng sau lưng mình:
– Thôi chết rồi anh Hoàng ơi, em làm rơi mất điện thoại con bạn em rồi, huhu…
– Hả cái gì? Như nào? Em làm rơi ở đâu?
– Em để trên bàn ở quán cafe lúc nãy mình ngồi, không biết người ta có giữ lại cho mình không.
Thế là lại quay lại quán cafe, lúc ấy gần 4h chiều rồi, kiểu này không kịp về mua máy bơm cho bác Oanh mất. Mình dừng xe dưới cổng quán để em ý chạy lên hỏi nhân viên. Lúc sau em ý chạy xuống bảo người ta không thấy, sau khi bọn mình đi có người đến ngồi bàn đó luôn, chắc là người ta lấy rồi. Em Quỳnh nước mắt ngắn dài. Mình vốn thương người (nói đúng hơn là ngu và dại gái), nên mình mới thỏ thẻ:
– Thôi anh có mang tiền đây, em cầm mua cái khác mà đền bạn em, rồi hôm khác trả anh là được!
Em ý nhỏ nhẻ gật đầu, cảm ơn rối rít. Thế là đi tong cái máy bơm: “Nghĩ đơn giản là trông em ý cũng ăn mặc hàng hiệu, sang trọng, mặt mũi không đến nỗi nào. Chắc cũng không đến nỗi con nhà mất dậy đi lừa đảo lấy tiền.” Đưa em ấy về nhà rồi đi về. Lúc về một mình suy nghĩ lại mới thấy mình ngu chứ. Kể chuyện này cho thằng Hưng thì nó chửi cho muối mặt. Ai ở trong hoàn cảnh của mình mới hiểu được cho mình. Quỳnh rất xinh, cao ráo trắng trẻo, nói chuyện tử tế, ra dáng con nhà lành, gia đình giàu có. Còn mình thì nói thật cũng ngố, thật thà, tin người. Nên mới xảy ra những chuyện đáng trách như thế. Vừa đi về vừa hát vu vơ cho đỡ buồn. “Tiền là tiền nhiều khi không mà có, tiền là tiền nhiều lúc có như không, này em yêu ơi em đẹp lắm biết không, ánh mặt trời chiếu sáng tâm hồn anh…”
Mình đâu biết rằng, đây là điểm khởi đầu cho những khó khăn và nước mắt trong chuyện tình của mình. Chỉ một sự vô tình nhỏ mà cũng kéo theo lắm thứ…
Chuyện tình của mình và Vi bắt đầu đi đến giai đoạn khó khăn và đầy thử thách. Mong mọi người chia sẻ cùng mình chứ đừng chửi rủa hay trách móc mình nữa. Xin hãy thứ tha cho một thời vụng dại…
Xâu chuỗi lại hết tất cả các thứ, mình nhận ra mình còn quá non nớt và thiếu suy nghĩ. Cũng chẳng trách ai được, có lẽ do mình ngờ nghệch, nghĩ ai cũng như mình mà chẳng biết được xã hội này lắm loại người lắm. Tối ngồi ăn cơm với mẹ, mẹ hỏi mình mua máy bơm cho bác Oanh chưa. Mình cắm cúi ăn, trả lời nhỏ tí.
– Dạ con mua rồi mẹ! Nhưng con để ở nhà thằng Hưng vì nhà nó gần đấy. Còn thừa mấy trăm tí con đưa mẹ.
– Không cần đâu. Cầm mà tiêu.
– Dạ!
Hic, nản không tả luôn. Ăn xong lên phòng chuẩn bị đi trà đá với Vi. Gọi cho Vi thì thấy em tắt máy. Hoảng hồn. Sao lại tắt máy thế không biết. Mình gọi cho Linh thì Linh không nghe. Đang hoang mang thì thằng Hưng gọi mình.
– Mày đang ở đâu đấy?
– Tao ở nhà!
– Xuống mở cổng cho tao!
Lạ thật, tự nhiên Hưng tìm đến mình làm gì. Chạy xuống mở cửa cho nó vào nhà. Nó lạnh lủng đi lên phòng. Mình theo sau. Vào đến phòng nó vứt cái điện thoại xuống cho mình xem. Mở album ảnh ra thì toàn là hình mình đi với em Quỳnh, ngồi café, chụp ảnh trên hồ. Choáng váng. Mình hỏi thằng Hưng:
– Sao mày lại có những cái này?
– Linh bảo tao chiều hẹn mày đi bàn chuyện của Vi. Mày bảo mày đi công chuyện cho mẹ. Cuối cùng là Linh với Vi gặp mày đi công chuyện với mẹ nào đây này…
Chả biết làm thế nào. Mình ngồi xuống kể tỉ mỉ cho thằng Hưng nghe, từ khi quen em Quỳnh cho đến chiều nay. Nó vừa chửi mình vừa ôm bụng cười trong khi mình chẳng thấy có cái quái gì buồn cười ở đây cả. Mình thật sự lo Vi giận mình. Trong đống ảnh mình vừa xem, gần như là hình thân mật như một đôi đang yêu nhau. Trong tình yêu, điều mình lo sợ nhất là khiến cho Vi buồn, thất vọng. Và hình như mình đang làm điều đó thì phải. Vi tắt máy rồi, có muốn giải thích thế nào cũng không được nữa rồi.
– Linh bảo lúc Vi bắt gặp mày như thế, Vi như đóng băng luôn. Chết mẹ mày đi thằng ngu…
– Thế giờ tao phải làm thế nào?
– Đéo biết, kệ mẹ mày! =))
– Đê ma ma thằng chó ghẻ. Cứu tao!
– Thế nhà mày có gì ăn không?
– Có táo với Thanh Long…
– Mang hết lên đây, tao ăn xong tao mới thông minh ra mà nghĩ kế cho mày được.
Lúc này đầu óc rối tung rồi. Cứ nghe theo lời thằng Hưng cun cút. Cho đến khi nó ăn hết cả đống táo và thanh long thì nó phán với mình một câu thế này:
– Giờ mày sang gặp Vi đi, tao ở nhà đợi mày!
– Mày dở à? Gặp Vi tao biết nói gì giờ?
– Thì giải thích cho Vi hiểu!
Ngồi thừ ra khoảng 10 phút, mình quyết định sang nhà Vi. Hưng ở nhà nhờ Linh nhắn Vi ra cổng đợi mình. Mình đến đã thấy em ngồi ở bậc thềm chung cư gần đấy. Em vẫn nhỏ bé như thường ngày. Muốn lao đến ôm em nhưng tâm lý của người có lỗi nên mình không dám.
– Anh đến rồi đây!
– Vi ơi anh này!
– Hoàng gặp em làm gì?
– Vi khóc đấy à?
– Không!
– Anh đến để giải thích cho Vi hiểu…
– Giải thích chuyện chiều nay anh đưa mẹ đi công chuyện à?
Mình bắt đầu kể, từ chuyện hôm trước hẹn Quỳnh cho đến hôm nay lý do vì sao đưa Quỳnh đi chơi. Thật tâm mình không suy nghĩ gì quá nhiều, không nghĩ rằng chuyện này lại khiến Vi tổn thương đến mức đó. Vi ngồi im nghe mình, nhưng mắt em không nhìn mình một lần nào cả. Mình bắt đầu cảm thấy sợ.
– Vi ơi, anh xin lỗi! Anh không cố ý nói dối Vi đâu! Cho anh xin lỗi!
– Hoàng đừng nói gì nữa cả. Em lên yume xem hết những tin nhắn của Hoàng với người ta rồi. Những đêm Hoàng bảo em ngủ sớm để Hoàng ngồi chat với bạn ấy, Hoàng đưa bạn ấy về rồi còn cho bạn ấy vay tiền mà không mảy may suy nghĩ gì cả. Cho đến hôm nay em vô tình bắt gặp được Hoàng. Dù em không tin vào mắt mình, nhưng những hình ảnh ấy khiến em nhận ra nhiều thứ. Em những tưởng trong tim Hoàng chỉ có mình em, em những tưởng Hoàng khác những người đàn ông khác. Hóa ra em ảo tưởng thôi. Những đêm bị mẹ kế mắng chửi mà em không dám nhắn tin sợ Hoàng thức giấc. Hóa ra những lúc ấy Hoàng còn đang bận trò chuyện với người con gái khác, xinh đẹp hơn em, gia giáo hơn em. Vậy giờ em cho Hoàng tự do, Hoàng hãy đến bên người mà Hoàng thích. Từ nay Hoàng đừng quan tâm đến em nữa. Em căm ghét những ai làm em tổn thương. Đừng giải thích gì nhiều vì những gì em nhìn thấy đã đủ lắm rồi. Em về đây!
Mình sợ hãi đến run người, Vi làm mình ngạc nhiên đến mức không tin vào những gì đang xảy ra. Mình trở nên hoảng loạn đến tột độ.
– Vi ơi không phải như vậy đâu, anh với Quỳnh không phải như vậy…
– Đừng nói nữa, em không nghe!
Vi giật mạnh tay rồi chạy vào nhà. Mình đã làm gì sai sao? Mình không nghĩ là những chuyện hiểu lầm như thế này lại xảy ra với mình. Là do mình vô tư, vô tâm quá mà không để ý đến em, nhưng xin em hãy để mình giải thích. Giải thích hết những bồng bột non nớt của tuổi trưởng thành, giải thích hết những cảm xúc bình thường của một thằng đàn ông mới lớn, giải thích cho em hiểu cái mối quan hệ chưa ra cái hình thù gì của mình và Quỳnh. Đến lúc này mình mới hiểu người con gái mình yêu mỏng manh, dễ vỡ và dễ tổn thương đến mức nào. Mình đứng chết trân dưới cổng nhà em. Em tắt máy nên chẳng thể làm gì được. Và mình đủ tỉnh táo để hiểu rằng bây giờ có nói gì, làm gì đều thừa thãi.
Quay xe đi về, mình buồn tới mức không thể thở được. Tim đau nhức và đập loạn từng hồi. Gió thổi rít bên tai. Vang lại trong đầu mình những lời em nói. Vi ơi em hiểu lầm rồi. Nhưng anh biết làm thế nào để hóa giải tất cả những cảm xúc em đang chứa đựng trong lòng đây?
Thằng Hưng vẫn ngồi chơi điện tử cho đến khi mình về. Thấy mình nằm vật ra giường. Nó quay sang hớn hở:
– Sao rồi mày? Làm lành chưa?
– Chia tay!
– Hả cái gì? Như nào?
– Vi bảo chia tay!
– Cái gì? Mày đùa hay thật thế?
Mình im lặng. Mình cũng ước gì chuyện này là đùa. Ước gì mình không dại dột mà nhận lời đi chơi với một người con gái khác. Tình cảm bao lâu nay của mình và Vi không đủ để níu giữ mình trước những cám dỗ chốc lát sao? Hoàng ơi, mày là thằng ngu, thằng thiếu bản lĩnh. Mày dại lắm. Mày bị thế này là cũng đáng rồi. Ngồi nói chuyện với Quỳnh à, ngồi tâm sự với Quỳnh à, rồi đưa Quỳnh đi chơi à, đưa Quỳnh tiền trong khi mày là thằng rẻ rách không một đồng xu dính đít. Mày chết mẹ đi Hoàng ạ.
Thằng Hưng thấy mình như thế không dám nói gì, ra ban công gọi điện cho Linh hỏi tình hình. Nhưng Linh cũng không đoán được Vi sẽ làm thế, không nghĩ được Vi giận đến mức thế. Không ai hiểu Vi cả, kể cả mình. Câu Vi trách móc lại dội về chọc thủng óc: “Những đêm bị mẹ kế mắng chửi mà em không dám nhắn tin sợ Hoàng thức giấc. Hóa ra những lúc ấy Hoàng còn đang bận trò chuyện với người con gái khác, xinh đẹp hơn em, gia giáo hơn em…”. Mình buồn lắm nhưng không thể khóc. Thương Vi biết nhường nào. Những ngày qua em phải chịu đựng những gì? Mình cứ nghĩ mình đã hiểu Vi đến tận cùng, nhưng bây giờ mình mới biết trong tâm hồn của một cô gái trẻ có những góc khuất mà mình không bao giờ có thể chạm tới. Giá như những mối quan hệ cứ nguyên vẹn như trước khi người ta chưa phạm sai lầm.
Nhưng dù có thế nào! Thì tình yêu của mình cũng không thể kết thúc như thế này được! Mình không thể để mọi thứ lụi tàn một cách lãng xẹt như thế.
Điện thoại của thằng Học vang lên lúc mình đang vò đầu bứt tóc ở góc tường. Nản quá, bị lừa tiền đã mua được máy bơm đéo đâu mà gọi.
– Cái gì đấy mày?
– Mày ơi bao giờ mày về?
– Tao đéo về nữa đâu mày đừng hỏi nữa…
– Ơ…
– Ơ cái gì? Lúc khác tao gọi lại.
– Sao mày lại thế? Thu đã bỏ tao rồi lại được cả mày nữa. Dm bố bủm rắm vứt vào mồm mày giờ.
Nghĩ đến tình cảnh của thằng Học cũng không khá hơn mình là mấy, mình cố bình tĩnh lại nói chuyện.
– Tao đùa thôi, cuối tuần tao về…
– Mày nhớ về đấy, giờ tao với thằng Đạo một phe rồi, quyết hạ gục thằng Mạnh Đồng…
– Mà thằng Mạnh Đồng nó như nào? Đẹp trai không…
– Đẹp cái cứt. Người gầy như que củi lại bẩn nữa. Mũi nó lúc nào cũng thò lò xanh rì nước mũi, nước mũi cứ chảy thành dòng xuống mồm là nó xịt một phát trở lại mũi. Ghê chết cả lên.
– Thế mà Thu nhà mày cũng đi chơi với nó. Thôi mày quay sang yêu em Nhã đi.
– Vì nhà nó giàu, lắm cái ăn. Em Nhã từ hôm bị tao quẳng xuống sân khấu nó thù tao rồi. Đợt sau Tết nó còn bảo anh nó đến véo tai cảnh cáo tao. Mày về làm Gia Cát Lượng cứu Dương Quá đi.
=)) Ôi chết mẹ mất, Gia Cát Lượng cứu Dương Quá. Thằng này xem nhiều phim nên loạn mẹ nó rồi. Mình đành ậm ừ an ủi nó rồi cụp máy. Trước khi kết thúc cuộc nói chuyện nó vẫn cố nhắn nhủ nốt:
– Về đi tao giới thiệu cho mày thằng Hiếu Trí và thằng Thắng Hom mới chuyển đến làng mình. Chúng nó nhiều trò vui lắm!
Lại là những lời hứa hẹn. Ước gì mình và Vi lại được trở về vùng quê bình yên ấy. Nơi chỉ có nụ cười, có những giọt mồ hôi vất vả nhưng ngọt ngào tình cảm và yêu thương. Thằng Hưng nói chuyện xong với Linh, đi vào phòng ngồi với mình. Nhìn mặt nó mình hiểu rằng nó cũng chưa nghĩ ra cách gì giúp mình cả.
– Thôi ngủ đi đã mày! Đừng nghĩ gì nhiều. Đàn ông thường tình táo và thông minh hơn sau một giấc ngủ ngon!
– …
– Nghe bố đi. Đm cất ngay bộ mặt nhăn như củ súp lơ của mày đi. Nhìn nản đéo tả được. Đi ngủ!
Cũng chẳng có tinh thần mà đi đánh răng rửa mặt nữa. Mình lăn vào góc giường ôm gối nhắm mắt lại. Cố ngủ. Phải cố ngủ để xua đi những suy nghĩ rối tung của mình lúc này.
Vi à! Ngủ ngon em nhé! Anh xin lỗi!
… Bạn đang đọc truyện Hoàng Vi tại nguồn: http://truyensextv2.com/hoang-vi/
Vi vẫn tắt mọi đường liên lạc với mình cả ngày hôm sau. Từ sáng tới tối mình mong chờ một tin nhắn nhắc nhở, nũng nịu, thông báo tình hình như mọi ngày. Chợt nhận ra mình yêu những tin nhắn bắt đi thay sịp của em đúng lúc 6h chiều hằng ngày như thế nào. Có lẽ trên đời này chỉ có mỗi em là người con gái duy nhất suốt ngày quan tâm chăm chút cho mình kể cả những việc tắm giặt đi ị đi tè trước khi ngủ. Ngoài em ra chắc chẳng ai yêu được thằng chân ngắn chim hôi như mình. Buồn!
Lần này giận nhau, mình ngoan một cách tự giác. Đến giờ tắm là đứng dậy đi rút quần áo bật nóng lạnh tắm táp cạo râu đàng hoàng. Mình sợ nhỡ đâu đột nhiên em làm lành, em đến cổng gọi mình xuống. Em ôm mình rồi thấy mình hôi, em lại chửi ầm lên, chia tay tiếp thì cả đời này mình thề không mặc sịp nữa, đỡ phải thay.
Em Quỳnh vẫn pm nhắn mình gặp nhau trả tiền. Mình hẹn em ý giờ rồi nhờ thằng Hưng đến lấy thì em ý lại chơi bài tắt máy. Làm thằng Hưng về chửi mình cả buổi chiều, rằng tại sao mình lại để con nhỏ mặt dầy đó lừa tiền, lại còn đưa nó đi cà phê bánh ngọt. Cuối cùng thằng Hưng bảo mình đưa pass nick Yume, pass yahoo để tối nay Hưng xử em nó. Mình thì chán sẵn, cứ cho nó muốn làm gì thì làm.
– Mày làm nào đem cho tao 3 triệu về đây tao còn mua máy bơm cho bố thằng Học.
– Đéo, tao đòi được trả mày 2 triệu tao cầm 1 triệu.
– Ô đệch bạn bè khốn nạn…
Thằng Hưng chỉ ở bên mình một ngày thôi. Tối trước khi nó về, nó bảo mình nếu cứ đợi Vi hạ nhiệt thì đến khi mình móm hai đứa mới trở lại bình thường. Thế nên tìm cách mà gặp Vi giãi bày mọi thứ đi rồi hai đứa thế nào thì kệ. Mình thấy cũng đúng. Tối ăn cơm xong mình đứng trước gương, nghĩ xem mai gặp Vi sẽ nói gì, hành động thế nào. Cứ lảm nhảm mãi như thằng rồ rồi nằm vật vã ra giường ôm lấy cái điện thoại vắng tin nhắn từ hôm qua. Chỉ đến khi mẹ mình gọi xuống giúp mẹ mình mới thoát khỏi cái đống suy nghĩ hỗn độn trong đầu.
Mẹ nhờ mình xâu kim giúp mẹ, mẹ khâu lại mấy cái váy mùa hè. Nhìn mẹ cặm cụi, muốn giúp nhưng lại không biết khâu vá. Cứ ngồi ngó mẹ rồi thử cầm kim khâu khâu, lúc sau bị mẹ chửi um nhà lên vì tội khâu ngu, rúm ró cả váy của mẹ. Mình cười hề hề, gãi đầu bảo mẹ:
– Mai con đưa mẹ đi đo kính nhé!
– Thôi để hôm khác mẹ tự đi…
– Mẹ có người đưa đi rồi chứ gì, không cần con nữa chứ gì…
– Ô cái thằng, nói linh tinh…
– Nói thật!
Mẹ im lặng. Mình cũng im bặt. Tự nhiên thấy lòng trống rỗng. Thấy có cái gì đó xa vời. Lại là những khoảng lặng không thể gọi thành tên của tuổi trưởng thành. Đôi khi lại ào về ồ ạt, bức bối. Mẹ vẫn chăm chú khâu lại đường váy, đơm lại cúc, sửa lại những mảnh ren hoa trang trí. Không biết nói gì, mình tự nhiên buột ra một câu rất chuối:
– Thôi bỏ đi mẹ, mai con đưa mẹ đi mua một đống váy mới!
Mẹ bật cười, kiểu như thấy mình ngốc lắm ý.
– Mua váy mới lấy đâu tiền giờ. Mày đã đi làm đâu mà có tiền đưa mẹ đi mua sắm.
Nghe mẹ nói xong mình lại muốn khóc. Lại nghĩ về quãng thời gian mẹ gò lưng tần tảo nuôi một đứa con lớn bằng từng này. Mặt mình đần thối, ngồi nhìn mẹ. Lúc sau chẳng hiểu ức chế bức bối thế nào, mình bắt đầu ngồi kể lể cho mẹ nghe. Kể chuyện mấy nay mình bị em Quỳnh lừa như thế nào. Nếu là bình thường mẹ sẽ chửi mình té tát rồi đấy. Nhưng hôm nay mẹ chỉ im thôi. Mẹ bảo rút kinh nghiệm, xã hội nhiều loại người, mẹ còn gặp lắm đứa ranh ma hơn cả Quỳnh nhiều. Mẹ bảo mình mới chỉ đang là một con cá nhỏ, một con cá nhỏ liều lĩnh bơi giữa những ngọn sóng bạc đầu của biển rộng. Câu nói ấy khiến mình nhớ mãi cho tới tận bây giờ. Mẹ luôn ít nói, chỉ thể hiện tình yêu thương bằng hành động. Nhưng một khi mẹ khuyên bảo điều gì thì mình đều làm mình đơ người. Mình lại ngồi thừ ra như đống nhấm.
Tối hôm ấy mình ngồi với mẹ cho đến tận khuya. Định nằm ngủ cùng mẹ như hồi bé luôn rồi ý, nhưng chẳng hiểu sao thấy cứ ngượng ngượng. Con với cái, hồi nhỏ quấn mẹ bao nhiêu thì lúc lớn xa cách bấy nhiêu. Mình lên phòng, ấn số em, em vẫn tắt máy. Mình gọi cho Linh hỏi lịch học ngày mai của em. Mình biết mình nên làm một điều gì đó để cứu vãn trước khi quá muộn. Có một điều lạ là cứ mỗi lần gần mẹ, mình lại cảm thấy mình trưởng thành và mạnh mẽ hơn rất nhiều. Mẹ như có một sức mạnh vô hình, thỉnh thoảng lại trao cho mình một ít, một tí tẹo thôi. Thế là đủ rồi.
Sáng hôm sau thức giấc, mình lục tủ lấy cái áo sơ mi trắng đồng phục ra mặc. Mình quyết định đến trường gặp Vi!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hoàng Vi |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện sex có thật, Truyện sex nhẹ nhàng, Truyện teen |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 11/07/2020 04:51 (GMT+7) |