Truyện sex ở trang web truyensextv2.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensextv2.com (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensac.net...)

Truyện sex » Truyện nonSEX » Hướng Nhật – Quyển 3 » Phần 15

Hướng Nhật - Quyển 3

Phần 15

Nếu đã nói rất đông người đương nhiên không thể chỉ có vài người, khi Thiết Uyển dẫn theo thủ hạ xuất hiện trước cổng cục cảnh sát, bên ngoài đông nghịt người, ít ra cũng đến bốn, năm mươi tên đã vây kín cổng cục cảnh sát. Hơn nữa tất cả đều đồng loạt mặc một bộ Âu phục màu đen, chỉ thiếu mỗi nước không cầm khẩu AK – 47 trên tay để tấn công cục cảnh sát, người nào người nấy đeo kính đen, hai tay chắp lại để sau lưng, cứ như sợ người khác không biết bọn họ là một tổ chức có kỷ luật.

Giữa biển người mặc quần áo màu đen, tên dẫn đầu nổi bật chói mắt nhất, bởi vì chỉ có một mình hắn mặc một bộ Âu phục màu trắng, đeo ca – vát cũng màu trắng, hắn chẳng khác nào “hạc giữa bầy gà”.

Tên mặc bộ đồ màu trắng khoảng hai lăm, hai sáu tuổi, khuôn mặt khôi ngô, thân hình cao lớn trông rất phong độ, có thể nói giống hệt loại thần tượng bảnh bao đi trên đường có thể khiến phần đông các cô gái hét lên hâm mộ.

Thiết Uyển liếc mắt nhận ra ngay tên này là kẻ cầm đầu đám người mặc Âu phục màu đen, trong lòng nàng vốn đang rất khó chịu vì việc lưu manh bị bắt cho nên giọng nói của nàng lúc này lạnh như băng:

– Ngươi là ai? Mang nhiều người như vậy tới đây làm gì? Muốn tấn công cơ quan nhà nước à?
– Quan lớn đừng hiểu lầm, chúng tôi đều là người dân lương thiện, sao có thể làm chuyện phi pháp được?

Thần tượng bảnh bao nở một nụ cười có thể mê chết người mà không cần đền mạng. Từ lúc một đám cảnh sát xuất hiện, hắn đã chú ý đến nữ sĩ quan cảnh sát đi đầu, mặc dù sớm nghe nói cục trưởng cục cảnh sát ở khu Đông thành là một đại mỹ nữ, nhưng khi tận mắt nhìn thấy quả thật hắn vẫn phải kinh ngạc một phen.

Thiết Uyển hừ lạnh một tiếng, coi khuôn mặt tươi cười có thể mê chết người không cần đền mạng của đối phương không có tí kilogram nào:

– Ta cảnh cáo ngươi một lần, nhanh chóng giải tán đám người này cho ta, nếu không cũng đừng trách ta không khách khí!

Trong tình huống này, Thiết Uyển đương nhiên không cho phép nhiều người như vậy bao vây quanh cổng cục cảnh sát, bị người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ thế nào? Nói không chừng còn tưởng tổ chức xã hội đen muốn tấn công cục cảnh sát, cho dù sự việc không phải như thế, hơn nữa, đối với cảnh sát việc như vậy xảy ra cũng cực kỳ mất mặt.

– Người đương nhiên tôi sẽ dẫn đi…

Thần tượng bảnh bao nói một cách đều đều, giống như chưa hề nhìn thấy con mắt bốc lửa của nữ sĩ quan cảnh sát:

– Có điều hôm nay tôi đến đây muốn bảo lãnh một người, hy vọng quan lớn có thể nể mặt.
– Ngươi đang uy hiếp ta sao?

Sở dĩ Thiết Uyển chọn nghề cảnh sát chính là để mình có thể góp phần trừ bạo an dân, hay nói thẳng ra tinh thần chính nghĩa của nàng rất cao, giờ đây bị người ta trắng trợn uy hiếp, nàng sao không phẫn nộ cho được, thậm chí còn muốn ngay lập tức rút súng ra.

Đám thủ hạ cấp dưới bên cạnh đương nhiên biết thủ trưởng của mình là dạng người như thế nào, thấy nàng bị chọc giận, ai cũng cảm thấy toát mồ hôi lạnh giùm cho tên mặt trắng đối diện. Mặc dù đối phương mang theo không ít người, hơn nữa xem chừng tất cả đều có giắt “đồ chơi” trong người, nhưng thủ trưởng cũng không phải người dễ bắt nạt, ngẫm lại xem, nàng mới có ngần ấy tuổi mà có thể ngồi lên chức cao như vậy, không có hậu thuẫn mạnh mẽ phía sau làm sao được? Hơn nữa mọi người cũng đều biết ít nhiều về gia thế của nàng, đó là một đại nhân vật mà ngay cả thị trưởng cũng không dám vuốt râu hùm.

Đáng tiếc thần tượng bảnh bao không có vẻ gì là bị hù dọa, hắn vẫn như trước nói một cách nhã nhặn lịch sự:

– Đây không phải đang uy hiếp quan lớn, tôi đã nói là tới để bảo lãnh một người, quan lớn chẳng lẽ không thông cảm một chút được sao?
– Thông cảm?

Thiết Uyển tức quá hóa cười:

– Ngươi cho rằng đây là nơi nào?
– Cục cảnh sát.

Thần tượng bảnh bao vẻ mặt thoải mái trả lời, giống như nói về một việc chẳng liên quan gì đến chuyện đang xảy ra.

– Biết là cục cảnh sát còn dám làm càn?

Thành thật mà nói, từ xưa tới nay đây là lần đầu tiên Thiết Uyển nhìn thấy một người cao ngạo đến vậy, nàng đang muốn ra lệnh cho đội cảnh sát đuổi đám người bao vây cục cảnh sát đi. Đột nhiên một cảnh sát trung niên tiến lại gần Thiết Uyển ghé vào bên tai nàng nói nhỏ vài câu. Sắc mặt Thiết Uyển chợt trở nên nghiêm trọng, nàng nhìn thẳng vào tên mặc bộ đồ màu trắng đối diện:

– Ngươi là con trai của An lão hổ?
– Tôi là An Ổn, mong quan lớn chiếu cố nhiều hơn!

Thần tượng bảnh bao vừa chắp tay cung kính vừa khiêm nhường nói.

Người bên ngoài đột nhiên ồn ào hẳn lên, đương nhiên cũng không phải bởi vì cái tên “An Ổn” mà bởi vì nghe đến tên “An lão hổ” thật sự như tiếng sấm bên tai. Tại Bắc Hải, anh có thể không biết người giàu nhất Bắc Hải là ai, cũng có thể không biết thị trưởng Bắc Hải là ai, nhưng một khi đã nhắc tới đại danh “An lão hổ”, thật sự không một người nào lại không biết. Kể cả mấy đứa bé còn đang học tiểu học cũng đều nghe nhắc đến đại danh này, bởi vì hồi nhỏ bố mẹ luôn dùng đến cái tên này để dọa bọn chúng mỗi khi chúng bướng bỉnh không chịu nghe lời, nếu nói nó có thể dọa đứa bé đang khóc đêm phải nín cũng không cường điệu cho lắm.

Ngay cả Hướng Nhật vừa rồi đi ra và đang đứng bên cạnh nữ sĩ quan cảnh sát cũng có chút biến sắc. Thực ra từ lúc còn là lão đại và suốt ngày tập trung đầu óc vào việc kiếm tiền trên thị trường tài chính, Hướng Nhật cũng đã nghe qua đại danh “An lão hổ”, cái tên này so ra thì khác hẳn với cái tên không mấy tiếng tăm Bàn Long Hội – Bắc Hải đệ nhất đại bang mà lúc đầu hắn nghe được. Mặc dù “An lão hổ” không thành lập bang hội, nhưng quả thực ông ta đúng là người đỡ đầu của toàn bộ giới xã hội đen toàn Bắc Hải. Chỉ có điều lão hổ này khi công thành danh toại lại đột nhiên “rửa tay gác kiếm”, sau đó chỉ chuyên tâm vào làm ăn buôn bán, tuy nhiên từ đó càng làm càng lớn, mà quan hệ của lão hổ với cả hai giới hắc bạch cũng càng phức tạp, thế nên người ta ngầm gọi ông ta là “vua Bắc Hải”.

Thiết Uyển cũng e ngại người này vài phần, mặc dù bản thân nàng không sợ, nhưng cấp dưới, thủ hạ của nàng thì khác, “An lão hổ” không dám tìm nàng để trả thù, nhưng lại có thể gây phiền toái cho những người này. Tuy nhiên sau khi nghe đối phương nói tới đây để bảo lãnh cho một người, Thiết Uyển cũng tò mò muốn biết rốt cuộc ai có thế lực lớn đến nỗi có thể khiến “An lão hổ” phái con trai mình đến bảo lãnh, đồng thời trong lòng nàng còn có một suy nghĩ khác.

– Được thôi! Nói thử xem người ngươi muốn bảo lãnh là ai? Có lẽ ta thật sự có thể “thông cảm” một chút.

Thiết Uyển cắn răng nói, nếu như để ta biết là tên khốn kiếp nào, chờ xem ta xử lý hắn như thế nào! Nàng đã hạ quyết tâm, người nàng sẽ không thả, nghĩ mà xem, người được “An lão hổ” bảo lãnh đương nhiên cũng không phải hạng tốt lành gì cho cam, nếu thả ra chỉ có thể làm tăng tỉ lệ phạm tội mà thôi.

Tuy nhiên nữ sĩ quan cảnh sát vừa mới hạ lời thề xong lập tức tự động quên béng ngay sau đó, bởi vì đối phương nói một câu:

– Hắn tên là Hướng Quỳ, bị một cảnh sát tên là Mã Long bắt về đây.
– Cái gì?

Thiết Uyển sửng sốt, ngay sau đó với vẻ mặt phức tạp nàng quay sang đánh giá lưu manh, hình như muốn từ trong đó tìm ra chút đầu mối.

Tên Mã đội trưởng bị nêu đích danh toàn thân run rẩy, bởi vì đây không thể là chuyện tốt dành cho hắn, đối phương nếu muốn bảo lãnh cho một người bị bắt, đương nhiên quan hệ giữa bọn họ không đơn giản, mà chính mình lại dẫn theo thủ hạ đi bắt người về, thế này không phải quá rõ ràng là mình đang chống lại đối phương sao? Nếu là mấy tiểu bang hội bình thường thì hắn chẳng quan tâm, nhưng đây là người mà “An lão hổ” muốn bảo lãnh, mình lấy cái gì đấu lại người ta, đừng nói mình chỉ là một cảnh sát cấp bậc không cao, cho dù có cao hơn vài cấp cũng phải nhún nhường vài phần. Nghĩ tới đây, hắn không khỏi hối hận mình quá lỗ mãng, đồng thời cũng oán hận luôn thằng em trai xúi mình đi làm việc này, chính mình cũng không điều tra kỹ càng đã bắt người về cục, còn thiếu chút nữa tra tấn, dụng hình với đối phương. Cũng may là Thiết cục trưởng tới kịp, nếu mình thật sự đánh người, cứ lấy thủ đoạn của “An lão hổ” mà xét, không chừng ngày mai mình sẽ không còn nhìn thấy ánh mặt trời. Càng nghĩ hắn càng cảm thấy sợ hãi, đồng thời hắn nhớ lại tình cảnh khi thủ trưởng nhìn thấy thằng ôn con bị mình bắt về, dù là người mù cũng có thể nhìn ra quan hệ hai người không bình thường, xem ra cái nghề kiếm sống của mình đến đây là chấm hết, nhưng có một điều hắn nghĩ mãi chưa ra: Rốt cuộc mình đã chọc tới đại nhân vật nào?

Biểu hiện bi thảm nhất vẫn là Mã Thiên Hào, thằng ôn này vốn ỷ vào thế lực của anh trai để tác oai tác quái, tuy nhiên khi nghe đến tên “An lão hổ” thì hắn suy sụp hẳn, lại bắt gặp ánh mắt tràn ngập hận ý của anh trai bên cạnh đang nhìn sang, trong lòng càng thêm run sợ, thiếu chút nữa là tè ra trong quần.

Vẻ mặt Hướng Nhật như người đến từ sao Hỏa, bản thân mình có quan hệ với “An lão hổ” như vậy từ lúc nào? Hơn nữa xem những người này không hề ngại đối đầu với cảnh sát, sợ rằng không đạt được mục đích sẽ không chịu thôi. Nhưng mà… chờ một chút! Hướng Nhật giật nẩy người, là họ An? Chẳng lẽ lại có dây mơ rễ má gì với cô nàng họ An? Có điều trước nay mình luôn quát mắng nàng ta thậm tệ, nàng ta còn có thể lấy đức báo oán mà giúp mình sao?

Nhưng nếu không phải nàng ta, hình như mình cũng chẳng quen biết ai họ An nữa…

Hướng Nhật đang nghĩ ngợi đột nhiên cảm giác ở bên cạnh có một ánh mắt sắc như dao bắn về phía mình, hắn giương mắt nhìn lại thì phát hiện ra là nữ sĩ quan cảnh sát. Lúc này nàng đang nhìn hắn bằng vẻ nghi hoặc xen lẫn với chút tiếc hận kiểu không thể biến sắt thành thép, Hướng Nhật lập tức nhớ ra nữ sĩ quan cảnh sát cực kỳ căm ghét những người trong xã hội đen, trùm lưu manh như “An lão hổ” là loại nàng coi khinh nhất. Để tránh nữ sĩ quan cảnh sát có gì đó hiểu lầm, Hướng Nhật cảm giác là nên nói rõ việc mình không có quan hệ gì với tên mặt trắng đang muốn bảo lãnh cho mình thì tốt hơn:

– Xin hỏi, anh bạn xưng hô như thế nào? Tại sao lại muốn bảo lãnh cho tôi?

Mặc dù hỏi hơi thẳng một chút, hơn nữa cũng dễ làm người có ý tốt đến bảo lãnh mình xuất hiện cảm giác “chó cắn Lữ Đồng Tân” (1), nhưng Hướng Nhật cũng không quản nhiều như vậy, được bà xã tín nhiệm vẫn phải đặt ở vị trí thứ nhất. Hắn hỏi như vậy chính muốn nói rõ với nữ sĩ quan cảnh sát rằng mình không quen biết “An lão hổ” gì đó, thế này so với việc trực tiếp giải thích với nàng mình không quen biết “An lão hổ” thì hiệu quả hơn nhiều.

Quả nhiên, Thiết Uyển nghe thế trong lòng liền thở phào một hơi. Đồng thời hai tên anh em họ Mã cũng có cảm giác tương tự, chỉ cần người kia không có quan hệ với “An lão hổ”, như vậy an toàn của bọn họ có thể không phải lo ngại nữa.

– Cậu chính là Hướng Quỳ?

Thần tượng bảnh bao hình như cũng không quá để ý đến câu hỏi trực tiếp không có chút ý tứ nào của Hướng Nhật, hắn chỉ cau mày nhìn nam nhân trẻ tuổi vừa lên tiếng. Cảm giác đầu tiên thân hình đối phương quá kém cỏi, không xứng với em gái của mình chút nào. Thứ hai, tướng mạo cũng không có gì xuất sắc, phải nói là quá bình thường, hơn nữa nhìn sơ là biết không phải loại người phú quý có thể cho em gái ăn ngon mặc đẹp. Thật không rõ tại sao cô em gái hết lần này đến lần khác luôn cho rằng nam nhân là một đám giả dối lại vừa ý chịu đèn thằng nhóc này. Tuy nhiên đã đồng ý thay ông già tới đây cứu người, đương nhiên hắn sẽ không nửa đường rút lui, nhưng hắn cũng không còn hứng thú với thằng “con rể tương lai” nghe từ miệng ông già nữa. Sau khi hỏi xong hắn không thèm nhìn lưu manh thêm một cái nào quay sang nói với nữ sĩ quan cảnh sát:

– Quan lớn, cô định thế nào? Tôi bảo lãnh hắn không có vấn đề gì chứ?
– Không thành vấn đề.

Cho dù rất khó chịu với đám người này, nhưng nói thế nào bọn chúng cũng đến để giúp lưu manh, Thiết Uyển đương nhiên không cự tuyệt. Hơn nữa mặc dù nàng có lòng thả lưu manh, nhưng lại chưa nghĩ ra biện pháp nào thật tốt, dù sao việc lưu manh hành hung đánh người bị thương cũng là chuyện có thật, chỉ không khoa trương như mấy lời của nạn nhân nói mà thôi. Còn một điều quan trọng hơn, mới vừa rồi trong phòng thẩm vấn thiếu chút nữa là nàng nói ra mấy lời không được ổn thỏa cho lắm, dù sao nàng cũng là cục trưởng, trước mặt nhiều cấp dưới như vậy lại công khai đi bao che cho một người, ít nhiều gì nàng cũng có chút ngượng ngùng, bây giờ có người tình nguyện bảo lãnh cho hắn, nàng coi như là tìm được cách xuống thang. Về phần tại sao đối phương không quen lưu manh mà lại bảo lãnh cho hắn cứ tạm thời bỏ qua một bên, chờ mọi chuyện trôi qua rồi hỏi hắn cho rõ ràng cũng không muộn.

Nhưng hết lần này tới lần khác lại có người đến phá đám, chỉ nghe một âm thanh dõng dạc vang lên:

– Tôi phản đối!

Chú Thích:

(1) Chó cắn Lữ Đồng Tân: Là một sự tích trong truyền kỳ về “bát tiên” – ám chỉ việc nghi oan lòng người tốt…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.com, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Danh sách truyện cùng bộ:
Hướng Nhật – Quyển 1
Hướng Nhật – Quyển 2
Hướng Nhật – Quyển 3
Hướng Nhật – Quyển 4
Hướng Nhật – Quyển 5
Hướng Nhật – Quyển 6
Hướng Nhật – Quyển 7
Hướng Nhật – Quyển 8
Hướng Nhật – Quyển 9
Hướng Nhật – Quyển 10 (Update Phần 100)
Thông tin truyện
Tên truyện Hướng Nhật - Quyển 3
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Dâm thư Trung Quốc
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 21/07/2022 11:33 (GMT+7)

Bình luận

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Những cái lồn dâm dục 1
Chuyện tiếp theo không phải là của tôi mà là của Tùng thằng bạn tôi, thằng này có một phi vụ mà bất cứ học sinh nào trên thế giới cũng muốn. Tôi xin đứng ở phương diện của Tùng để kể lại chuyện này. Tôi là Tùng như một thằng nghiện là những gì mà người khác đánh giá khi lần đầu...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ người yêu của bạn Đụ với hàng xóm Liếm tinh trùng Tâm sự bạn đọc Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện liếm lồn Truyện sex có thật Truyện sex phá trinh Tuyển tập Những cái lồn dâm dục
Con đường quan lộ
SA LƯỚI Tiếng la của Lương Thần lập tức kinh động đến Vương Văn Diệc ở cách đó không xa. Trưởng đồn Vương hơi giật mình một chút, tuy nhiên cũng nhanh chóng đuổi theo dù trong đầu không tin việc này có thể xảy ra. Gần như đồng thời, đám người đang ngắm hoa đăng trên đường cũng bị...
Phân loại: Truyện sex dài tập Dâm thư Trung Quốc Truyện dịch Tuyển tập Con đường quan lộ
Hai cô cháu gái
Qua ngày sau... đang ở Văn phòng chuẩn bị ra về thì con Lan nó điện thoại... “Cậu còn ở công ty không. ?” “Còn.. có chi không... Tao sắp về rồi” “Cậu chờ con tý con qua con với cậu đi ăn chứ con làm biếng nấu cơm quá... ” “Uh đi thì qua lẹ” “Chờ tý con sắp...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện loạn luân Đụ người yêu cũ Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện bú lồn Truyện bú vú Truyện liếm lồn Truyện người lớn Truyện sex có thật Truyện sex phá trinh
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - hitclub - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba