– Tôi biết mấy người thức lâu rồi, đừng có giả bộ ngủ – nhõ nhéo vào hông tôi…
– … – tôi vẫn cố chịu và nằm yên…
– Thức nhanh thức nhanh lên – nhõ đứng dậy rồi ngã cái ầm vào tôi…
– Ây da chết mất – tôi đành bật dậy…
– Thay đồ nhanh đi – nhõ hối…
– Chi?
– Chở đi tổng kết…
Hóa ra hôm nay là ngày tổng kết của trường con nhõ, dù sau thì cũng đã gần hết tháng 5 rồi còn gì, ngoài kia thì từng tà áo trắng đang bay nhẹ nhàng trên từng góc phố, cảnh tượng này lại làm tôi chợt nhớ về cái thời áo trắng của mình, cái thời đầy niềm vui và cũng lắm thương đau, vẫn đang vẩn vơ với từng dòng suy nghĩ ùa về khi thấy những tà áo trắng ấy thì có một bàn tay nhỏ nhắn chạm vào tôi.
– Nhanh đi, nghĩ gì vậy? – Hóa ra là nhõ, nhõ nãy giờ trố mắt nhìn tôi…
– Ừ biết rồi…
Nhõ nãy giờ vẫn cứ ngơ ngơ nhìn cái bộ dạng của tôi, nhưng cũng kệ và bước vào vệ sinh cơ thể một tí để đưa nhõ đi dự tổng kết và chuẩn bị đi làm. Bước ra thì nhõ vẫn ngồi đó trong cái tà áo dài trắng tinh khôi mà đầu năm tôi dẫn nhõ đi mai. Nhõ ngồi đó nghịch từng lọn tóc đen đang bay lơ thơ trong làn gió mùa hạ. “Cạch” tiếng đóng cửa vang lên trong một góc phố, em ngồi sau đôi tay nhỏ nhắn ôm lấy hông tôi, từng mùi hương nồng nàn quanh quẩn lấy tôi, nhõ ngồi phía sau chẳng nói gì, chỉ lặng thinh nhìn từng dòng người chạy ngang qua.
– Giỏi nhỉ, hôm qua dám đọc lén – nhõ ghé sát tôi thều thào…
– Đọc lén gì? – Tôi giả ngu…
– Làm như em không biết không bằng – nhõ đổi cách xưng hô…
– Hôm qua có người ngủ như chết thì biết gì – tôi trêu…
– Ngủ đâu, giả bộ thôi – nhỏ chối bay biến…
– Vậy cơ đấy hahaha – tôi cười…
Nhõ lặng thinh chẳng nói gì và ôm chầm lấy tôi, từng vòng tay siết chặt lại theo từng giây, một vài ánh mắt tò mò nhìn sang và cười, mặt nhõ đó lừ rồi úp mặt vào lưng tôi để tránh những ánh mắt trêu chọc kia. Bây giờ thì lại mới sực nhớ ra thì dường như nhõ hết giận tôi rồi thì phải? Hôm qua thì làm mặt lạnh rồi chửi tôi chí chóe trong nhật ký, mà hôm nay lại ôm lấy tôi làm như ngày hôm qua chẳng có chuyện gì xảy ra.
– Hết giận rồi à – tôi bất giác hỏi…
– Còn – cái giọng lí nhí kèm theo chút ngại ngùng…
– Còn vậy sao ôm chặt ghê vậy, giận thì người ta phải làm mặt lạnh chứ – tôi trêu…
– Vậy thì lạnh, trả đó chẳng thèm – nhõ giận dỗi buông tôi ra và ngồi tít ra phía đằng sau…
Tôi bật cười vì cái tính trẻ con của nhõ, thế là đành phải đưa tay ra phía sau kéo nhõ xích lại.
– Tránh ra, đừng có đụng nghen – nhõ đánh mạnh vào tay tôi…
– Thôi mà xích lại đây – tôi năn nỉ…
– Không – con nhõ làm mặt lạnh…
– Giờ có xích lại không – tôi hỏi lần cuối…
– Không nhá…
– Lì như trâu – tôi mắng…
– Mới nói gì đó, nói lại nghe coi – nhõ ngồi gần lại bóp cổ tôi…
– Té bây giờ đừng có bóp – tôi la lên…
– Nãy mới mắng ai mà, giờ giỏi thì nói lại nghe coi – nhõ dằn mặt…
– …
Sau một hồi thì mọi chuyện lại êm đẹp như chưa có gì xảy ra, lang thang một lúc thì cũng đã tới trường của nhỏ, nhõ bước xuống ròi tiến đến chỗ bọn bạn của nhõ, nhõ vừa đi được vài bước thì tôi kêu…
– Em – tôi vẫy tay…
– Hả – nhõ bước đến ngơ ngác nhìn tôi…
– Cho hun cái…
Vừa dứt tiếng thì tôi đã ôm nhỏ và hôn chặt vào đôi môi mềm mại ấy, nhõ đứng bất động mở to mắt nhìn tôi, cả dòng người đang xôn xao vì ngày tổng kết bổng im bặt nhìn vào hai đứa tôi. Tôi buông nhõ ra thì mặt nhõ đỏ lừ vì ngượng còn tôi thì chạy vút đi để lại phía sau là tiếng la chí chóe của đám bạn nhõ.
… Bạn đang đọc truyện Lạc lõng tại nguồn: http://truyensextv2.com/lac-long/
Sau khi đưa nhõ đến trường thì tôi lại quay về cái nơi làm việc của mình để bắt đầu một ngày mới, đậu xe vào trong bãi xong xui thì tôi lại lững thững xách cái cặp da lên phòng làm việc, từng bước chân hối hả đi đi lại lại trước mắt tôi, còn tôi thì vẫn cứ lững thững bước vào…
Hôm nay nhõ Trân không đi làm thì phải, cả căn phòng thì vẫn thế vẫn là cái tiếng gõ lọc cọc trên bàn phím và tiếng ro ro của cái máy in đang chạy miệt mài không nghĩ ở đằng phía tường, thời gian lẳng lặng trôi qua theo cái kim đồng hồ phía góc tường. Hôm nay không có nhõ Trân phòng làm việc im lặng lạ thường, chẳng còn cái tiếng cười khúc khích bất chợt mà chẳng có lý do, chẳng còn cái tiếng hỏi hang như thường lệ. Vẫn ngồi đó làm mà chẳng để ý xung quanh rằng mọi người đang dần dần rời khỏi phòng để đi ăn trưa. Đang loay hoay vì nhận ra thì giám đốc bước vào.
– Cái đệch gì thế này – tôi lâm bầm…
– Chào giám đốc – tôi vội vàng đứng dậy chào…
– Người cháu tìm đây phải không – giám đốc quay ra phía cửa nói vọng ra…
Từ ngoài kia một người con gái vẫn còn đang mang trên mình cái áo dài tha thướt tinh khôi, hóa ra là nhõ, nhưng mà nhõ sao lại ở đây giờ này nhĩ, bây giờ nhõ phải ở nhà rồi chứ nhĩ.
– Dạ đúng rồi bác hai – nhõ cười tít mắt…
– Hóa ra là cháu đang sống với cậu này đây à – GĐ quay qua nhìn tôi rồi bật cười…
– Dạ dạ ehehehe – nhõ cười…
– Tưởng ai, hóa ra toàn người quen cả – GĐ cười rồi quay ra…
GĐ đi ra bỏ lại tôi với nhõ, bây giờ nhõ vần còn cười toe toét cả lên mà chẳng để ý cái mặt ngu đần của tôi lúc này, hóa ra nhõ là cháu của GĐ, chợt bần thần vì cái dây mơ rễ má ngoằn ngoèo này.
– Về thôi – nhõ nắm lấy tay tôi…
– Đi đâu đây? – Bây giờ tôi mới chợt hỏi…
– Đi qua xem chỗ mấy người làm việc nè hihih – nhõ lại cười…
– Sao giờ chưa về nữa, mà sao biết chỗ này nữa?
– Hỏi chị Nga, hóa ra làm ở chỗ của Bác em, vậy mà cứ tưởng làm ở chỗ cái chỗ nào nào không? – Nhỏ cười tít mắt…
– Hóa ra Nga bán đứng tôi – tôi lầm bầm…
– Về thôi – nhõ kéo tay tôi lôi đi…
– Khoan, anh vẫn còn đang làm mà, sau về được…
– Được sao không, mới nói với Bác hai rồi…
– Ặc trời đất – tôi vuốt mặt thở dài…
– Trời với chả đất, về thôi – nhõ nắm tay tôi lôi đi, còn tôi thì chỉ kịp lấy theo cái cặp của mình rồi bước theo…
Từng bước chân lẳng lặng ra khỏi công ty, từng ánh mắt soi mói và đầy vẻ ngây ngô vì cái cảnh tượng này. Chưa kịp bước ra khỏi công ty thì lại gặp một cảnh tượng khác đó làm 2 3 người xúm lại hỏi con nhỏ, mà toàn là người chức bự không mới ác…
– Ơ Tuyền đi đâu đây – Chị Hằng trưởng phòng tuyển dụng lại hỏi…
– Kiếm người này nè – nhõ quay sang tôi…
– Ơ Minh bên phòng kế hoạch đây mà…
– Ũa chị biết ảnh hả? – Nhõ ngơ ngác…
– Sao không, trai hư mà ai hông biết – Chị cười tít mắt…
– Ơ hư gì cơ, đừng bêu xấu em – tôi xen ngang…
– Haha chị mà còn lạ gì em – chị cười đầy gian trá…
– Giỏi quá ha, có tiếng dữ – nhõ quay sang tôi rồi ngắt lấy hông tôi một vết đau tím…
– Hahaha hóa ra đây là người mà anh Dũng nói đây sao? – Chị bật cười…
– Dạ đúng rồi heheheh…
– Cái đệch sao chuyện của tôi mà ai cũng biết thế này vậy trời? – Tôi lầm bầm trong miệng…
– Thôi em về nha bye bye chị – nhõ vẫy vẫy tay chào rồi kéo tôi đi…
Từng bước chân là từng cái ngắt thật đau vào hông mà nhõ giành cho tôi, tôi thì cũng chỉ nghiếng răng chịu đựng từng cái ngắt ấy. Từng ánh nắng buông dài qua hàng cây, từng dòng người hối hả giữa cái nắng khô rát của thành phố hoa lệ này, ngồi trên con xe mà chỉ mong chạy thật nhanh về nhà dễ lắp đầy cái bụng đói mèo từ nãy đến giờ, nhõ thì ngồi phía sau gục đầu vào lưng tôi để tránh đi cái nắng khô khốc ấy, tôi giờ thì chẳng khác gì cái cầy dù bằng thịt cho nhõ cả. Sau một hồi lăn lộn trên con đường này thì cả hai cũng về đến nhà, vừa mới dắt con xe vào thì nhõ đã nằm ì ra cái ghế sofa nghỉ ngơi…
Ăn uống tắm rửa xong xuôi thì tôi lại lang thang xuống nhà với cái quần đùi 7 màu năm xưa, sau bao nhiêu năm thì nó vẫn nguyên dạng như vậy, nhưng cũng đã dần bạc màu theo cái khoảng thời gian đăng đẵng ấy, từng dòng ký ức ngang qua đầu một lúc thì cũng quay lại với thực tại, nhìn quanh chẳng thấy nhõ đâu, người con gái mà tôi yêu thương.
Đi loanh quanh nhà một lúc cũng chẳng thấy đâu thế là lại bước lên phòng nhõ xem có ở trên đó không. Từng bước chân nhẹ nhàng trên nền gạch lạnh te, đẫy nhẹ cánh cửa khép hờ kia, trước mắt tôi bây giờ là một cảnh tượng đầy nhục dục, nhõ trần truồng đang đứng loay hoay lựa đồ để mặc mà chẳng hễ hay biết rằng tôi đang đứng phía sau và chiêm ngưỡng cái vẻ đẹp của nhõ. Tôi bước nhẹ nhàng đến bên cạnh nhõ, không gian căn phòng chợt nóng hơn và nhõ cũng đã nhận ra sự có mặt của tôi ở đằng sau, tôi tiến lại càng gần hơn và ôm lấy hông nhõ, từng thớ thịt mát lạnh chạm vào cơ thể tôi, đưa mũi lên hít một hơi thật cái hương thơm nồng nàn con gái của nhõ, tôi bắt đầu hôn lên cổ nhõ, nhõ chỉ khẽ run lên từng chút một mà vẫn đứng yên mặc sức cho tôi muốn làm gì thì làm, đang mê man với cái đường con ngọt ngào ấy và dần di chuyển xuống phía dưới, chỉ vừa chạm vào cái con bướm xinh xắn đang chơi trốn tìm dưới đồng cỏ xanh kia thì em chợt nắm lấy bàn tay tôi rồi thỏ thẻ…
– Đừng anh – một giọng nói đầy vẻ ngượng ngùng…
– Sao lại đừng, anh muốn nhiều hơn nữa…
Tôi gạt tay nhõ sang một bên và tiếp tục vuốt ve cái cơ thể nõn nà đang dững dưng trong vòng tay tôi, em chợt run run lên từng hồi xúc cảm rồi nắm chặt lấy bàn tay tôi, nhưng sức con gái của em thì làm sao đủ để ngăn cản tôi, ngăn cản cái bản chất của thằng đàn ông tồi tệ đang hưng phấn này. Tôi nhất bổng em lên rồi đặt lên giường, tôi nụ hôn miêng mang và đôi tay vuốt ve cơ thể của em từng chút một, tôi hôn thật sâu vào môi em, cái cảm giác ướt át khó tả, cái cảm giác mà hai đầu lưỡi quấn chăt vào nhau, ngọt ngào và ướt át, tôi muốn nhiều hơn nữa, tôi muốn thấy cái con người thật của em ở phía sau cái gương mặt đang ngượng đỏ vì tôi vuốt ve kia.
– Anh muốn nhiều hơn, anh muốn cả linh hồn và thể xác của em – tôi nhìn sâu vào đôi mắt to tròn đang trốn tránh tôi…
– Dạ, em cũng vậy – em đáp trong sự ngại ngùng…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lạc lõng |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện sex có thật, Truyện sex hay, Truyện sex phá trinh |
Tình trạng | Update Phần 48 |
Ngày cập nhật | 25/12/2020 12:29 (GMT+7) |