Truyện sex ở trang web truyensextv2.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensextv2.com (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensac.net...)

Truyện sex » Truyện nonSEX » Lâm Vãn Vinh – Quyển 1 » Phần 60

Lâm Vãn Vinh - Quyển 1

Phần 60

Biểu thiếu gia nghe thấy kiến nghị vô cùng hấp dẫn đó thì lập tức mắt sáng ngời lên nói:

“Đúng thế, đúng thế! Hơn nữa có thêm rượu thì gái…. À, linh cảm sẽ đến nhanh hơn. ”

Biểu thiếu gia nhất thời không cẩn thận nên thuận miệng nói ra những suy nghĩ trong lòng nên vội vàng nhìn trước ngó sau nhưng lại thấy Lâm Vãn Vinh đang quay đầu nhìn xung quanh, với một bộ dạng làm như hoàn toàn không nghe thấy gì. Biểu thiếu gia trong lòng thầm khen ngợi tên tiểu tử này, khá lắm, có tiền đồ.

“Tuy nhiên, chỗ tiên sinh đó thì phải đối phó sao đây?”

Biểu thiếu gia chau mày nói. Hôm nay hắn đã được tiên sinh khen ngợi khích lệ, trước mặt tiên sinh và biểu muội hắn đã tỏ ra là một học sinh tốt nên lúc này nghĩ lại không khỏi có đôi chút lưu luyến trong lòng.

Lâm Vãn Vinh đương nhiên không hề mong muốn Biểu thiếu gia này là một học sinh tốt gì đó vì thử nghĩ xem, muốn biểu thiếu gia chăm chỉ phấn đấu học hành chẳng phải lại làm mệt đến hắn hay sao?

“Thiếu gia, biểu hiện hôm nay của người tiên sinh vô cùng hài lòng rồi. Ông ấy sẽ không có ý kiến gì đâu. Hơn nữa chúng ta ra ngoài tìm linh cảm chứ chẳng phải làm chuyện xấu gì, người còn phải sợ gì nữa chứ?”
Lâm Vãn Vinh lên giọng đạo nghĩa nói.

“Đúng, đúng. Chúng ta là đi tìm kiếm linh cảm. ”
Biểu thiếu gia tự an ủi mình nói.

Tranh thủ lúc tiên sinh còn ở trong gian nhà cỏ chưa quay lại, hai người len lén trốn ra khỏi thư phòng. Lâm Vãn Vinh đi trước mở đường, Biểu thiếu gia theo sát phía sau, hai người một chủ một tớ đi tìm “linh cảm” thẳng tiến.

Vừa đi được vài bước trong viện thì Lâm Vãn Vinh nghe thấy sau lưng có tiếng nói truyền đến:

“Lâm Tam, ngươi đang làm gì vậy?”

Quay đầu lại nhìn thì hoá ra chính là tiếng của kẻ vẫn luôn bất hoà với Lâm Vãn Vinh – Vương quản gia.

Nghĩ lại chuyện Vương quản gia dám chơi hắn, Lâm Vãn Vinh trong lòng xoay chuyển, hắn lớn tiếng nói:

“Ồ, hoá ra là Vương quản gia, ta phụng mệnh của thiếu gia ra ngoài làm chút chuyện thôi. ”

“Thiếu gia? Thiếu gia ở đâu ra vây?”

Vương quản gia không nhìn thấy Quách Vô Thường đang lén lút đi phía sau nên lớn tiếng hỏi lại.

“Là Quách Vô Thường, Quách thiếu gia đó.”

Lâm Vãn Vinh giả bộ cung kính nói.

“Hoá ra là hắn à? Một tên ngoại thích thì gọi gì là thiếu gia chứ. Ngươi cứ tận tâm tận lực làm việc cho Tiêu gia là được rồi, một tên thiếu gia vớ vẩn từ bên ngoài đến ngươi ít chú ý đến hắn thì tốt hơn đấy.”

Nhìn khuôn mặt dúm dó chứa đầy phẫn nộ của biểu thiếu gia ở sau lưng Vương quản gia, Lâm Vãn Vinh phải cố gắng lắm để không bật cười, hắn nói:

“Cái này…”

“Ta đánh chết ngươi, cẩu nô tài.”

Biểu thiếu gia sớm đã không thể chịu đựng nổi bèn xông lên phía trước, huých thẳng một cùi chỏ vào người Vương quản gia.

Vương quản gia đau quá quay đầu lại nhìn thì thấy trước mặt chính là biểu thiếu gia ngoại thích, hắn hiểu ngay ra là đã mắc lừa Lâm Vãn Vinh rồi.

Biểu thiếu gia này tuy là ngoại thích nhưng lại là cháu trai ruột bên nhà ngoại của phu nhân, là công tử của huyện lão gia, có thể nói là chủ nhân một nửa của Tiêu gia. Tuy bình thường hắn rất nhu nhược, bọn nha hoàn hạ nhân đều coi thường hắn ta nhưng rốt cuộc thì vẫn là một nửa chủ nhân, hạng nô tài như Vương quản gia làm sao có thể tuỳ tiện nói này nói nọ kia chứ.

Biểu thiếu gia đã sống trong Tiêu phủ nhiều năm rồi, hắn hận nhất là người khác không xem hắn là chủ nhân. Thêm vào đó hôm nay tinh thần cũng không được thoải mái nên nghe thấy những lời của Vương quản gia làm sao có thể không bừng bừng lửa giận được cơ chứ. Vậy là hắn lao vào Vương quản gia đấm đá, hết trên lại dưới khiến cho Vương quản gia bị đánh thành giống hệt một cái đầu heo.

Gặp phải một chuyện xui xẻo như vậy, lại là quản gia của Tiêu phủ nhưng Vương quản gia chỉ biết ôm đầu bảo vệ mặt mình, chịu đựng sự đánh đập dữ dội của biểu thiếu gia chứ không hề dám có một chút phản kháng nào.

Rất nhiều gia đinh và nha hoàn đi lại, thấy biểu thiếu gia đánh nhau với Vương quản gia, đứng bên cạnh lại là đệ nhất gia đinh của Tiêu gia – Lâm Tam bèn đứng hết lại ở phía xa để xem trò náo nhiệt.

Tuấn đinh bảo vệ thiếu gia, chủ nhân tức giận đánh nô tài, chỉ một lát sau câu chuyện hay ho này đã lưu truyền khắp Tiêu gia.

Nhìn Vương quản gia mặt mũi xanh lè sưng húp, ngã trên mặt đất không ngừng rên rỉ, xem bộ dạng của hắn thì có đến ba năm ngày sau cũng khó lòng hồi phục, Lâm Vãn Vinh giả bộ đứng ra can ngăn biểu thiếu gia nói:

“Thiếu gia, Vương quản gia cũng không có lòng dạ nào đâu, người hãy tha cho ông ta một lần này đi. Chúng ta còn phải nhanh chóng đi tìm linh cảm, việc đó quan trọng hơn. ”

Lúc này biểu thiếu gia mới dừng tay, giận dữ nhìn Vương quản gia một cái, rồi lại đạp thêm một phát vào bụng lão, lúc này biểu thiếu gia mới cảm thấy bớt giận một chút. Tên nô tài họ Vương này, ngươi mà có một nửa sự thông minh nhanh nhẹn của Lâm Tam thì lão tử cũng đâu có tức giận đến như vậy chứ.

Biểu thiếu gia đánh người một lát đã thấy thoải mái hơn rất nhiều, hắn quay sang nhìn Lâm Vãn Vinh một cái tán thưởng rồi vỗ vỗ vai hắn nói:

“Đi, tìm niềm vui. Ồ không, đi tìm linh cảm!”

Hai người ra khỏi cửa rồi thì lại do biểu thiếu gia dẫn đường. Trong thành Kim Lăng này những nơi mà Lâm Vãn Vinh quen thuộc cũng chỉ có mấy nơi, ngoài bờ hồ Huyền Vũ thì là Tiêu gia còn về những nơi kiếm tìm “linh cảm” thì từ trước nay hắn chưa từng ghé qua. Tuy nhiên khi hắn làm giám đốc tiêu thụ đã từng một tuần năm lần đến những nơi này cùng khách hàng mua vui, không ngờ hôm nay lại đến lượt hắn phải nhờ người khác dẫn đường, quả thật là có đôi chút xấu hổ mất mặt.

Lúc này sắc trời đã xâm xẩm tối, biểu thiếu gia kéo tay Lâm Vãn Vinh nói:

“Lâm Tam, hôm nay ngươi có lòng như vậy nên thiếu gia ta sẽ tặng thưởng hậu hĩnh cho ngươi. Hôm nay ta đưa ngươi đến một nơi ăn chơi vui vẻ. ”

“Ồ, thiếu gia, chỉ cần có thể giúp người tìm được nơi khởi phát linh cảm thì cho dù là núi đao biển lửa nô tài cũng nguyện đi cùng người. ”

Lâm Vãn Vinh vừa nói vừa cười vô cùng dâm đãng.

Biểu thiếu gia cười ha hả nói:

“Không sai, chỉ cần có thể mang lại linh cảm thì bất kể đó là nơi nào. ”

“Thiếu gia anh minh. ”

Lâm Vãn Vinh giơ ngón tay cái lên nói.

Nghe thấy câu nịnh bợ này của Lâm Vãn Vinh, biểu thiếu gia vô cùng thoả mãn bèn đến trước mặt hắn nói khẽ:

“Lâm Tam, ngươi đã từng nghe nói đến Diệu Ngọc Phường bao giờ chưa?”

Diệu Ngọc Phường? Nơi này quả thật là hắn chưa từng biết đến nhưng chỉ nghe cái tên thôi là đã biết đó là nơi nào rồi. Những chốn ăn chơi phong nguyệt của thành Kim Lăng này Lâm Vãn Vinh chưa từng biết đến cho nên hôm nay mới trở thành anh chàng non nớt thế này.

Biểu thiếu gia cười một cách thần bí, thể hiện một ánh mắt tỏ ra thông cảm với tiểu tử chưa từng đi bao giờ như ngươi, lũ hạ nhân các ngươi là sao có thể đến sự tồn tại của cái tổ tiêu tiền bậc nhất này chứ? Kim Lăng thập nhị sai, Tần Hoài phong cùng nguyệt. Tự cổ chí kim chỉ có Kim Lăng thành là đặc sắc và nổi danh thiên hạ.

Diệu Ngọc Phuờng là thanh lâu lớn nhất bên bờ sông Tần Hoài. Các cô nương ở đó không những xinh đẹp mà còn rất thông hiểu việc chính, ví dụ như có người biết ca hát lại có người biết khiêu vũ nhảy múa.. có người biết thổi tiêu, vô cùng nhiều ưu điểm chứ không phải chỉ một hai.

“Điều hay ho nhất là gần đây Diệu Ngọc Phường có một hoa khôi mới đến, không chỉ sắc nước hương trời mà điều khiến tất cả kinh ngạc và khỏ xử nhất là nghe nói nàng còn là người thanh quan, chỉ bán tài nghệ không bán thân. Thiếu gia ngươi hôm nay tinh thần tốt nên dẫn tiểu tử ngươi đến xem xem. ”

Biểu thiếu gia không biết xấu hổ nói.

Hoa khôi của kĩ viện? Tư cách tiên nhân? Bán tài nghệ không bán thân? Thật đáng để xem đây. Nếu thêm vào đó là thân phận của một hiệp nữ nằm vùng hoặc một ma nữ thì thật sự có thể viết nên một bộ tiểu thuyết rồi.

Lâm Vãn Vinh cười hì hì ngay trước mặt hắn, tên biểu thiếu gia này xem ra đã nhiễm tính phong lưu nặng lắm rồi.

“Thế nào? Rất thú vị phải không?”

Biểu thiếu gia thấy Lâm Vãn Vinh cười thì rất lấy làm kinh ngạc, cho rằng hắn đã động lòng rồi nên cố ý hỏi.

Lâm Vãn Vinh cười hì hì nói:

“Thiếu gia, ngủ với nàng hoa khôi đó một đêm mất khoảng bao nhiêu ngân lượng?”

Biểu thiếu gia há hốc mồm trợn mắt ngạc nhiên. Tên hại đẳng gia đinh này quả thật không phải loại thô tục bình thường, tuy nhiên lại rất hợp với khẩu vị của bổn thiếu gia. Biểu thiếu gia vốn chẳng phải loại người đọc sách học hành gì cả nên với những lời thô tục cũng không hề có gì kị huý nên không để ý cười nói:

“Có bạc cũng không ngủ được đâu, người ta tuy là người thanh quan nhưng con mắt thì rất cao đấy. Hàng ngày gặp không biết bao nhiêu là công tử hào hoa nhưng chưa từng nghe nói có ai được lọt vào mắt xanh của nàng. ”

Những câu chuyện như thế này trên ti vi và tiểu thuyết đã diến nhiều lắm rồi, Lâm Vãn Vinh khinh thường nói:

“Thiếu gia, không giấu gì người, nô tài xem thường nhất chính là những hoa khôi này. Nói dễ nghe thì gọi là hoa khôi nhưng nói khó nghe một chút thì chính là trang B. Cái gì mà hoa khôi thảo khôi chứ, dù là hoa khôi thì vẫn là kĩ nữ. Thanh lâu là chỗ nào chứ, đó chính là chỗ để đàn ông chúng ta ăn chơi vui vẻ, đến thanh lâu rồi mà không bán thân mà chỉ dùng gương mặt nhỏ nhắn ấy để làm chúng ta hồ đồ, xem đàn ông chúng ta là lũ ngốc ư? Chỉ nhìn mặt mà đã cảm thấy đủ rồi thì còn không bằng về nhà tìm bức tranh nữ trạng nguyên mà thưởng thức, còn phải tiêu tốn ngân lượng làm chi. ”

“Chà, chà… Lâm Tam. Xin hỏi một chút, cái gì được gọi là trang B?

“Trang B chính là… Lấy một ví dụ nhé. Những kĩ nữ trong thanh lâu này, rõ ràng là để ngủ với người ta nhưng lại lừa gạt người khác nào là hoa khôi gì đó bán tài nghệ không bán thân, cố làm ra vẻ thanh cao, như vậy được gọi là trang B”

“Có lí, có lí. ”

Biểu thiếu gia bày tỏ cảm giác tri kỉ:

“Lâm Tam, không ngờ ngươi rất có cảm khái đấy chứ. Thế nào, trước đây đã từng đến qua những chỗ như thế này chưa?”

“Không có, không có… ”

Lâm Vãn Vinh vội vàng khiếm tốn nói:

“Chỉ là nô tài đã nghe chuyện về những hoa khôi bán tài nghệ không bán thân này nhiều rồi nên có chút cảm giác đờ đẫn, tê dại. Nô tài đang nghĩ, đến thanh lâu rồi thì phải bán thân, nếu không có còn là thanh lâu nữa hay không đây? Còn về những công tử hào hoa gì đó, đứng trước mặt hoa khôi thì năm người có đến sáu giả bộ đường hoàng, nói là thưởng thức tài hoa của người ta nhưng ngấm ngầm sau lưng là bộ mặt như thế nào, chúng ta là đàn ông nên đều rất rõ. Chỉ có Biểu thiếu gia người là chân thành thuần phác, là viên ngọc trời sinh mới chính là anh tài tuấn kiệt thực sự. ”

Biểu thiếu gia mặt mày rạng rỡ, nắm chặt lấy tay Lâm Vãn Vinh nói:

“Lâm Tam, câu nói này của ngươi quả thật đã động đến tận đáy lòng ta. Đây là hai mươi lượng bạc, thiếu gia ta thưởng cho ngươi. Tối nay ngươi hãy cùng với bổn thiếu gia hưởng thụ một cách vui vẻ đi nhé!”

“Tạ ơn thiếu gia. ”

Lâm Vãn Vinh cất bạc vào trong cánh tay, nét mặt lộ rõ lòng cảm kích vô cùng. Khua môi múa mép một chút là đã có hai mươi lượng bạc bỏ túi, còn gì vui hơn nữa đây?

“Lâm Tam, thấy ngươi có cách như vậy, liệu có thể giúp ta một việc nhỏ được không?”

Nhìn Lâm Vãn Vinh nhận bạc cất đi rồi, nét mặt biểu thiếu gia rạng rỡ như hoa, cười nịnh bợ nói.

“Đã có sự dặn dò của thiếu gia, Lâm Tam không thể không vâng mệnh. ”

Nể mặt chỗ bạc vừa rồi, Lâm Vãn Vinh tỏ ra khí phách hào hùng nói.

“Lâm Tam, ngươi có cách nào để bổn thiếu gia có thể tiếp cận nhiều hơn nữa với nàng hoa khôi đó được không?”

Biểu thiếu gia nói với đôi chút ngượng ngùng trên nét mặt nhưng lại đưa ra đề nghị rất trực tiếp.

“Cái này, cái này.. Thiếu gia, lẽ nào người không sợ nhị tiểu thư và đại tiểu thư có ý kiến gì sao?”

Toàn thân Lâm Vãn Vinh toát mồ hôi lạnh, tên Biểu thiếu gia này cũng thật là, loại yêu cầu như vậy mà cũng có thể đưa ra được.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.com, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Danh sách truyện cùng bộ:
Lâm Vãn Vinh – Quyển 1
Lâm Vãn Vinh – Quyển 2
Lâm Vãn Vinh – Quyển 3
Lâm Vãn Vinh – Quyển 4
Lâm Vãn Vinh – Quyển 5
Lâm Vãn Vinh – Quyển 6
Lâm Vãn Vinh – Quyển 7
Lâm Vãn Vinh – Quyển 8
Lâm Vãn Vinh – Quyển 9
Lâm Vãn Vinh – Quyển 10
Lâm Vãn Vinh – Quyển 11
Lâm Vãn Vinh – Quyển 12
Thông tin truyện
Tên truyện Lâm Vãn Vinh - Quyển 1
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 13/04/2017 23:38 (GMT+7)

Bình luận

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Long Nhất Pháp Sư – Quyển 3
Hạng liên phong ấn Băng Hoàn Chi Bích có ánh lên tia sáng, thủy hệ ma pháp nguyên tố cực kỳ dũng mãnh phún xuất ra ngoài, tại sát na Băng Toàn Chi Bích của Vô Song tiêu thất, Băng Hoàn Chi Bích phong ấn trong hạng liên cũng đã lập tức hình thành, thay thế Vô Song tiến hành phòng ngự. Vô Song giơ cao pháp...
Phân loại: Truyện nonSEX Dâm thư Trung Quốc Truyện sắc hiệp Tuyển tập Long Nhất Pháp Sư
Quan Trường – Quyển 8
Bởi vì có lần Dương Bân lái xe vượt qua xe của Phó thị trưởng Thụy, còn bất cẩn ép xe của Phó thị trưởng Thụy, kết quả là Phó thị trưởng Thụy đã ghi thù, muốn đuổi việc Dương Bân. Phó chủ nhiệm Vương trong đại biểu quốc hội không đồng ý, không biết Phó thị trưởng Thụy đã dùng...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường
Dương Thần – Quyển 7
Làm nũng? Thái Ngưng trừng lớn hai mắt, quên cả hô hấp. Cô thề, từ nhỏ đến lớn cũng không thấy hai chữ này có chút quan hệ nào với mình. Anh cố ý... vô liêm sỉ... Thái Ngưng nghiến răng nghiến lợi nhìn Dương Thần chằm chằm. Dương Thần cười ha hả nói: Sao lại vô liêm sỉ, em xem, Nghiên...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Dương Thần
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - hitclub - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba