Tiêu đại tiểu thư bước lại gần nói:
“Không ngờ ngươi cũng có chút gan dạ đấy chứ. ”
Lâm Vãn Vinh không thèm trả lời nàng, bị người ta đuổi đi rồi, nói ra thì danh tiếng rốt cuộc cũng không được hay ho cho lắm, hơn nữa cũng có chút hổ thẹn với lòng tín nhiệm của Nguỵ lão đầu.
“Lâm Tam, sau này ngươi không được phép tiếp cận Ngọc Sương nữa, nó vẫn còn là một đứa trẻ còn chưa hiểu gì cả, ngươi không được làm tổn thương nó. ”
Thần sắc nàng có vẻ suy sụp tựa như đang thương lượng với Lâm Vãn Vinh vậy, chỉ là ngữ khí vẫn bá đạo như cũ.
Lâm Vãn Vinh than thở:
“Nàng ấy chính xác vẫn là một đứa trẻ, nàng có thể hoài nghi ta nhưng không nên hoài nghi nàng ấy. ”
Hắn không biết làm thế nào chỉ lắc đầu, không muốn nói chuyện với đại tiểu thư luôn cho mình là đúng này, lãng phí nước miếng. Hoàn toàn là ông nói gà bà nói vịt.
“Ngày mai ngươi không cần phải đến thư phòng nữa, cứ về chỗ Phúc bá giúp đỡ ông ấy đi. ”
Tiêu Ngọc Nhược nói với Lâm Vãn Vinh mà nét mặt không hề có chút biểu cảm nào.
Lâm Vãn Vinh hơi sững người ra một lát. Cô nương này không phải muốn trục xuất hắn ra khỏi Tiêu phủ sao? Sao tự nhiên lại thay đổi chủ ý như vậy? Lão tử đã đánh vào mông của nàng mà.
Tuy nhiên chiêu này của nàng rõ ràng là muốn tách Lâm Vãn Vinh và Tiêu Ngọc Sương ra. Đến thế sao. Lâm Vãn Vinh thầm cười trong lòng, hắn và nhị tiểu thư vốn chẳng có chuyện gì cả, đều chỉ là tiểu thư nàng tự cho mình là thông minh tưởng tượng ra thôi. Tuy nhiên, mấy ngày hôm nay hắn cần điều chế nước hoa, trốn khỏi nhị tiểu thư cũng vừa hay được yên tĩnh. Hơn nữa, nếu thật sự phải rời khỏi Tiêu gia thì việc điều chế nước hoa của hắn sẽ không có những điều kiện thuận lợi như thế này nữa. Hiện nay là thời kì quan trọng, vẫn nên chịu đựng một chút.
Nét mặt Lâm Vãn Vinh không hề có biểu cảm gì, cũng không nói chuyện, hắn không thèm nhìn Tiêu Ngọc Nhược, quay người đi thẳng thì nghe thấy Tiêu đại tiểu thư nói:
“Còn nữa, buổi tối hôm nay.. những chuyện xảy ra ở đây, ta không hi vọng nghe thấy bất cứ một lời xì xầm nào đâu. ”
Lâm Vãn Vinh cười lạnh lùng nói:
“Yên tâm đi, đại tiểu thư. Cho dù nàng không cần đến thanh danh nhưng thanh danh của Lâm Tam ta thì vô cùng quý báu đó. ”
Một tiếng boong phát ra, sau lưng hắn một cơn gió lạnh thổi qua, lại là một hòn đá được ném tới, lực ném rất nhanh và mạnh suýt chút nữa đã trúng phải Lâm Vãn Vinh.
Trời ạ, cô nương này là cuồng bạo lực sao? Lâm Vãn Vinh quay lại nắm tay giơ ngón giữa lên, rồi tiêu sái bước đi trong ánh mắt nghi hoặc của Tiêu Ngọc Nhược.
… Bạn đang đọc truyện Lâm Vãn Vinh – Quyển 1 tại nguồn: http://truyensextv2.com/lam-van-vinh-full/
Ngày thứ hai, sau khi được lệnh của đại tiểu thư không cần đến thư phòng, Lâm Vãn Vinh cũng không khách khí mà ngủ một giấc thật ngon, ngày hôm nay hắn sẽ ngoan ngoãn ở trong phòng của mình để làm thí nghiệm nước hoa.
Lần này có được kinh nghiệm của hôm qua, nên tiến triển thuận lợi hơn rất nhiều, thủ pháp mà hắn nắm được cũng đã thành thục hơn rất nhiều, hương tinh được chiết xuất ra, chủng loại cũng đã nhiều hơn rất nhiều. Mỗi lần hắn làm thí nghiệm đều cẩn thận ghi lại tỉ lệ để làm số liệu, nếu như không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì những ghi chép đơn giản trong tay này về sau sẽ là bí quyết làm nước hoa có giá trị liên thành rồi. Những thứ này đều là bạc trắng cả đấy, nghĩ đến thôi mà đã chảy nước miếng rồi.
Bận rộn đến khi trời tối thì vừa lúc hoàn thành xong sản phẩm trong tay, vừa vặn lưng một cái thì đột nhiên có một con nha hoàn chạy đến cất tiếng nũng nịu gọi:
“Tam ca, Tam ca, mau đi, có người đưa danh thiếp cho huynh đó. ”
“Cái gì?”
Lâm Vãn Vinh giật mình kinh hãi, hắn là một kẻ hạ nhân của Tiêu gia, sao lại có người mời hắn chứ? Thật là một chuyện kì lạ. Đột nhiên hắn nghĩ đến những chuyện đã nói với Tần Tiên Nhi, không phải nha đầu này đến thật đó chứ.
Đến phòng khách thì nhìn thấy một con nha hoàn đang đứng ở đó và đang nói chuyện với biểu thiếu gia.
Biểu thiếu gia nhìn thấy Lâm Vãn Vinh liền vui vẻ nói:
“Lâm Tam, ngươi đến rất đúng lúc. Tần Tiên Nhi tiểu thư mời chúng ta tối mai đến phủ một chuyến, ngươi thấy thế nào?”
Từ sau khi trải qua chuyện Diệu Ngọc Phường, thái độ của biểu thiếu gia đối với Lâm Vãn Vinh đặc biệt khách khí. Tên gia đinh này không chỉ có tài, lại còn đủ ý khí và có học vấn nữa, biểu thiếu gia trong lòng rất coi trọng hắn.
Đến phủ? Đến phủ nào chứ, đi nhà thổ mà còn văn nhã đến thế sao. Lâm Vãn Vinh thầm cuời trong bụng nhưng vẫn giả bộ gượng gạo nói:
“Ồ?”
Con nha hoàn đó vội vàng đưa tấm danh thiếp cho Lâm Vãn Vinh nói:
“Mời Lâm công tử ngày mai ghé thăm tiểu thư. ”
Lâm Vãn Vinh mở tấm thiếp ra, một mùi hương thoang thoảng bay thẳng vào mũi hắn, dung mạo tú lệ của Tần Tiên Nhi dường như đang xuất hiện trước mặt hắn. Tấm thiếp rất tinh xảo, bên trên thêu một đôi uyên ương giao cảnh, phía dưới còn điểm một hàng chữ mềm mại:
” Dữ quân nhất biệt, độ nhật như niên; Niệm quân chi tâm, dục ngôn dục ngôn.”
(Cùng tướng công từ biệt, một ngày như một năm; tưởng nhớ tướng công trong lòng, muốn nói tỏ bày)
Phía dưới đề ba chữ Tần Tiên Nhi.
Những nét chữ này rất thanh tú, vừa nhìn đã nhận ra đây là bút tích của một cô gái, chắc là nét bút của Tần Tiên Nhi rồi. Lâm Vãn Vinh đã từng nhìn thấy chữ Tiêu Ngọc Sương viết và bây giờ nhìn thấy ‘mặc bảo’ của Tần Tiên Nhi thì trong lòng có chút cảm thán. Ai bảo nữ tử vô tài đã là đức nào, chữ mà hai cô nương này viết cho dù hắn có luyện mười năm nữa cũng không theo kịp. Đương nhiên, nếu như viết bằng bút máy thì không cần phải nói nữa rồi.
Dục ngôn, dục ngôn. Nhìn thấy mấy chữ này Lâm Vãn Vinh cảm thấy buồn cười, Tần Tiên Nhi này rõ ràng là muốn tìm hắn tán gẫu thôi mà lại viết u oán như vậy, người không biết còn cho rằng ta chơi đùa với nàng ấy rồi quất ngựa truy phong nữa ý chứ.
Trên thiếp của biểu thiếu gia vẽ mai lan cúc trúc tữ quân tử, chữ cũng viết rất nhiều, chi chít mấy hàng nhưng toàn là những lời ngốc nghếch sáo rỗng nói mời Quách công tử đến chơi. Nhìn nét chữ trên đó thì thấy cũng không bằng chữ trên thiếp của Lâm Vãn Vinh, rõ ràng do người khác viết hộ. Tần Tiên Nhi này đúng là có chút tâm sự, Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ.
Nói chuyện thoải mái với biểu thiếu gia một lát, bàn luận một chút cho rõ ràng về hành trình xong xuôi, khi Lâm Vãn Vinh trở về tiểu viện của mình thì đã là giờ thắp đèn rồi.
Tinh thần Lâm Vãn Vinh rất tốt, thấy khắp vườn hoa tươi bay lả tả, hắn nhịn không nổi kêu a lên một tiếng để phát tiết một chút hưng phấn trong lòng. Sau đó hắn đẩy cửa bước vào phòng, chân trái vừa đặt lên bậc cửa, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Tiếu Thanh Tuyền đang ngồi trên đó nhìn hắn mỉm cười.
“Sao hôm nay đến sớm vậy?”
Lâm Vãn Vinh cười nói, sau khi trở nên quen thân với Tiếu Thanh Tuyền thì những lời khách sáo đều miễn hết đi, chẳng hơi sức đâu mà nói những lời thừa thãi đó. Tiếu Thanh Tuyền này dường như cũng rất phối hợp với hắn, mỗi ngày không cần chào hỏi liền vào thẳng phòng hắn cứ như đi xuyên qua cửa vậy, mang lại cho hắn cảm giác như là cô nương này đến để hò hẹn với hắn vậy.
“Đến xem tiến triển của thứ phấn thơm đó của ngươi. Ngươi đã hứa rồi là phải tặng ta một phần trước. ”
Tiếu Thanh Tuyền xem ra quả thực rất thích nước hoa, nếu không nàng sẽ không đến đây đâu.
“Sao có thể nhanh như vậy được chứ? Thí nghiệm của ta vẫn còn chưa làm xong. Hơn nữa, cho dù làm xong thí nghiệm thì cũng phải lần sau mới có thể sản xuất được, đến lúc đó mới có thể cho nàng. ”
Tiếu Thanh Tuyền mỉm cười nói:
“Ta cũng không vội. Chỉ cần ngươi làm xong rồi không quên ta là được. ”
Khuôn mặt nàng hơi có chút ửng hồng, ánh mắt lúng liếng nhưng chợt nhìn thấy tấm thiếp trong tay hắn, nàng lập tức kì lạ hỏi:
“Còn có người gửi thiếp cho ngươi nữa cơ đấy? Xem ra sức quyến rũ của ngươi cũng không nhỏ đâu. ”
Lâm Vãn Vinh biết giữa nàng và Tần Tiên Nhi có gì đó không đúng nên cũng không nói là ai gửi đến. Ánh mắt Tiếu Thanh Tuyền thật tốt, từ tờ giấy chưa gấp kín mà nàng có thể nhìn thấy ba chữ Tần Tiên Nhi, nét mặt có chút biến đổi, nàng hắng giọng nói:
“Là Tần Tiên Nhi mời ngươi đến phải không?”
Cô nương này ánh mắt thật tinh tường quá, thấy không thể giấu được, Lâm Vãn Vinh gật đầu nói:
“Nàng ấy mời công tử ta, nhân tiện mời luôn cả ta nữa. ”
“Ta thấy là mời ngươi rồi nhân tiện mời luôn công tử nhà ngươi thì có. ”
Tiếu Thanh Tuyền lạnh lùng nói.
“Đều như vậy cả thôi, giống nhau cả mà. ”
Lâm Vãn Vinh biết không thể giấu nổi nàng bèn ngượng ngùng nói.
“Vậy ngươi có muốn đi không?”
Tiếu Thanh Tuyền làm như vô ý hỏi.
“Cái này, ta tạm thời còn cần phải suy nghĩ đã. Nàng cũng biết, ta không phải là người tuỳ tiện. ”
Lâm Vãn Vinh cười ha ha, trong lòng thầm thêm một câu nữa: Khi ta tuỳ tiện thì không là người.
Tiếu Thanh Tuyền thấy hắn tự tung tự hứng rất muốn cười nhưng nén lại hắng giọng nói:
“Tâm tư của con người ngươi nhiều quá, cũng không biết câu nào là thật, câu nào là giả. Nàng ấy thành tâm mời ngươi mà ngươi không đi thì lại tỏ ta ích kỉ quá. Nếu ngươi thích qua lại với nàng ấy thì cứ đi, dù sao cũng đâu có ai ngăn cản ngươi đâu. ”
“Nàng ghen rồi?”
Lâm Vãn Vinh cười ha hả nói.
Trong lòng Tiếu Thanh Tuyền hơi rộn ràng, nàng vội vàng nói:
“Ngươi nói linh tinh gì vậy?”
Nói đoạn tình cảm trên mặt hơi chuyển sang trạng thái lạnh lùng.
Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ, cô nương này da mặt thật mỏng quá đi, không biết đùa nữa.
“Nếu nói như vậy, để chứng minh ta và Tần tiểu thư là trong sạch, ta đành phải hi sinh một chút, khó khăn miễn cưỡng đến gặp nàng ấy một lần rồi. Uhm.. Tần tiểu thư này quả thật là một đại mĩ nhân, có thể đến nói chuyện cũng thật tốt. Tuy nhiên nàng yên tâm, cho dù ta gặp nàng ấy thì cũng sẽ không có ý nghĩ không thiết thực nào đâu. điều ta lo lắng nhất là nàng ấy sẽ có những ý nghĩ không nên có với ta. ”
Lâm Vãn Vinh cười hì hì một cách dâm đãng.
Tiếu Thanh Tuyền khẽ hừ một tiếng, lườm hắn một cái nhưng không nói gì, bước nhanh ra phía cửa, ngay cả một câu chào hỏi cũng không nói.
Hôm nay nàng đến sớm đi cũng sớm, Lâm Vãn Vinh trong long thấy hơi kì lạ bèn nói lớn:
“Nàng đã phải đi rồi sao? Ngày mai có đến nữa không?”
Tiếu Thanh Tuyền đã leo lên bức tường cao, vẫn chưa kịp trả lời hắn thì đã nghe thấy tiếng hắn nói:
“Khi trèo tường phải cẩn thận, đừng ngã đấy. ”
Tiếu Thanh Tuyền trong khi tâm thần bất định, chân khí đã bị đảo lộn nên suýt nữa thì bước chân hụt vào không trung, nàng vừa ngượng ngùng vừa tức giận nên bước chân lên bức tường rồi quay lại giận dữ nhìn hắn một cái, đoạn nhảy xuống góc tường chạy vội đi.
Cô nương này nói đến là đến nói đi là đi, một tiếng chào hỏi cũng không thèm nói nữa, thật sự không coi bổn công tử ra gì cả. Tuy nhiên tư thế trèo tường của nàng thật đẹp vô cùng, cái mông đó, ha ha không cần phải nói nữa rồi.
Lâm Vãn Vinh đứng ở đó nghĩ đến dáng vẻ kiều diễm của Tiếu Thanh Tuyền lúc đứng trên bức tườn quay đầu nhìn lại, cảnh tượng đôi chân ngọc ngà mạnh mẽ đó đứng trên bức tương cao, không biết làm sao lại khiến hắn nhớ đến một lời quảng cáo: đứng càng cao thì đi tiểu càng xa.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lâm Vãn Vinh - Quyển 1 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 13/04/2017 23:38 (GMT+7) |