Truyện sex ở trang web truyensextv2.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensextv2.com (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensac.net...)

Truyện sex » Truyện nonSEX » Lâm Vãn Vinh – Quyển 10 » Phần 22

Lâm Vãn Vinh - Quyển 10

Phần 22

Những câu nói ngọt ngào của nàng không ngừng văng vẳng bên tai Lâm Vãn Vinh, khiến Lâm Vãn Vinh lặng người hồi lâu: “Đúng vậy, ta khờ quá không? Sự tình nguy hiểm như vậy, làm sao lại đổ lên trên đầu mình chứ, việc này không phải phong cách của ta!” Hắn nghĩ tới nghĩ lui, bỗng giật mình ngộ ra: “Khi bảo vệ quốc gia, trên chiến trường đầy máu lửa, phàm là nam nhi nhiệt huyết, xem ra không tránh khỏi việc “thân bất do kỷ’!” Đây là khát vọng ẩn náu trong lòng mỗi người. Cho dù hắn giảo hoạt gian trá như vậy, là loại người không chịu lỗ, cũng không thể có ngoại lệ.

Thấy hắn rất lâu vẫn không nói lời nào, Từ tiểu thư cười ngọt ngào:

– Cái đó không phù hợp với tính cách thường ngày của ngươi. Bỏ qua cả một gia quyến xinh đẹp, đi làm việc liều mạng sinh tử, ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?

Lâm Vãn Vinh thở dài một tiếng, bất lực đành nói:

– Nàng nghĩ rằng ta muốn đi hả? Có một số việc phải có người đứng ra, đáng hận nhất chính là, hết lần này tới lần khác ta lại là người thích hợp đi làm chuyện này nhất. Ngoại trừ tự nhận mình quá xui xẻo, ta còn có thể làm được cái gì.

Hắn lắc đầu ngoây ngoẩy, nói với vẻ thống khổ không chịu nổi, nhưng ý cũng không phải là quá khó hiểu… hắn quyết ý muốn đi.

Từ Chỉ Tình ngơ ngác nhìn hắn, đột nhiên nhớ tới rất nhiều chuyện, gặp nhau khi trú mưa ở Ngọc Phật tự, gặp nhau ở Kinh Hoa học viện, thảo luận về hoa cỏ ở Tướng quốc tự, giăng lưới ở hồ Vi Sơn, cứ thế bao nhiêu lần, hắn cứ hi hì ha ha đùa giỡn không lúc nào ngừng, chỉ chiếm tiện nghi không bao giờ chịu thua lỗ, dáng điệu du côn đó sớm đã xâm nhập vào lòng nàng. Vậy mà ra chiến trường, hắn lại thể hiện ý chí sắt đá của đấng nam nhi, đến cả người Đột Quyêt hung mãnh như lang sói cũng phải nhường hắn ba phần. Hào hùng và khinh bạc, hai loại tính cách cực đoan, thế mà lại xuất hiện trên cùng một người, làm cho người ta vừa yêu thích lại lo sợ. Nàng thật không biết mình thích nửa người nào của hắn đây.

Thấy Từ Chỉ Tình nhìn mình đăm đăm, sắc mặt khi hồng khi trắng, lúc vui lúc buồn, không biết bị bệnh gì đây. Lâm Vãn Vinh vội vàng đưa tay quơ quơ trước mắt nàng:

– Từ tiểu thư, ngươi làm sao vậy? Ái chà, nhìn dáng vẻ nàng, hình như là trúng gió rồi, mau đưa hai tay ra đây, ta bắt mạch cho.

– Ngươi trúng gió thì có!

Từ Chỉ Tình lườm hắn, mặt nóng lên:

– Ta đang suy nghĩ về đề nghị của ngươi, cũng không biết ngươi nói thật hay giả.

– Phải không?

Lâm Vãn Vinh nhìn thẳng vào mặt nàng cười hắc hắc:

– Từ tiểu thư, ta dạy nàng một mánh nhé. Khi người ta nói dối, bên tai nhất định sẽ đỏ lên, không tin ta, nàng sờ tai nàng mà xem.

Từ Chỉ Tình vừa vươn bàn tay nhỏ bé ra sắp chạm vào tai, đột nhiên bừng tỉnh, lập tức phì một tiếng:

– Ngươi làm gì thế?! Dám trêu ta, ngươi mới là đỏ tai đó! Mỗi ngày ngươi đều đỏ tai!

Hắc hắc hắc hắc… Lâm Vãn Vinh nhìn nàng đắc ý cười đểu giả. Từ Chỉ Tình vội vội vàng vàng cúi đầu, tai đỏ như bị hơ lửa, hai người nhất thời không nói gì. Không khí liền trở nên ấm áp.

– Ngươi sớm viết thư phúc đáp các cô ấy đi!

Nhìn hắn cầm chặt bức họa của chư vị phu nhân nơi tay, xem ra có vẻ luyến luyến vô cùng, Từ Chỉ Tình buồn bã:

– Nhớ nhung bạc mái đầu
Tương tư thấu tâm can…
Cảm giác ly biệt là khổ sở nhất, ngươi chớ phụ lòng những nữ tử này.

Lâm Vãn Vinh cười nói:

– Đương nhiên phải phúc đáp rồi, để ta trở về tắm rửa sạch sẽ, sau đó vẽ một bộ tranh tả thật giống gửi về nhà, đảm bảo Ngưng Nhi thích nhất.

– Xấu xa!

Mặc dù hắn nói chứa đầy hàm ý, nhưng Từ tiểu thư cùng ở với hắn đã lâu, nhìn bộ mặt đểu giả của hắn là biết ngay hắn sẽ vẽ ra những cái gì, không khỏi đỏ bừng mặt quát khẽ, hừ một tiếng:

– Ngươi nói về con đường xuyên qua hẻm núi Hạ Lan sơn, rốt cuộc là nghe được từ đâu vậy?

Lên tiếng bàn về chánh sự, Lâm Vãn Vinh cũng không cười nữa, sắc mặt trở nên nghiêm túc dị thường:

– Mặc kệ ta là nghe được từ đâu. Từ tiểu thư, ta chỉ hỏi nàng một câu, nàng có tin ta không?

Từ Chỉ Tình không gật đầu, cũng không lắc đầu, buồn bã đáp:

– Ta tin Ngưng Nhi.

Nha đầu này nói đầy ẩn ý, Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:

– Vậy là được rồi! Muốn thắng phải chịu nguy hiểm, thu hoạch tỉ lệ với nỗ lực. Dưới tình thế này, mặc kệ con đường này có tồn tại không, chúng ta vẫn phải biến ngựa chết thành ngựa sống, nếu so với việc chỉ thủ ở đây, đợi người Hồ tấn công thì còn tốt hơn nhiều. Hơn nữa, vạn nhất mà ta tìm được…

Từ Chỉ Tình sắc mặt tái nhợt, cắt đứt lời hắn, nói khẽ:

– Nếu đây là tuyệt lộ thì…

“Tuyệt lộ?” Lâm Vãn Vinh ngẩn người, thấy mặt Từ tiểu thư đẫm nước mắt, hắn đột nhiên bật cười:

– Nàng yên tâm, ta không chết được đâu. Nhị tiểu thư nhà ta thường nói: ‘người tốt sống không thọ, người xấu mãi ngàn năm’, ta rất tin tưởng vào câu này, ta còn sống lâu lắm.

Thấy hắn tâm ý đã quyết, trong nụ cười không hề có chút miễn cưỡng nào, Từ Chỉ Tình trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cắn răng trả lời:

– Được, ta sẽ bẩm báo Nguyên soái, lệnh cho ngươi lĩnh quân từ đông sang tây, xuyên qua Hạ Lan sơn, tập kích Ba Ngạn Hạo Đặc của người Hồ.

Lâm Vãn Vinh khẽ gật đầu, trong lòng có cảm giác rất nặng nề. Hành lang xuyên Hạ Lan sơn chỉ tồn tại trong trí nhớ hắn, đối với thông lộ này, hắn không hề nắm chắc. Nhưng tình thế bức người, thiết kỵ Đột Quyết từng bước tiến tới, không tới mấy ngày nữa là đại quân đã kéo tới dưới chân núi Hạ Lan rồi. Kì tập Ba Ngạn Hạo Đặc, là việc ngoài dự đoán của mọi người nhất, cũng là một phương pháp hữu hiệu nhất, đương nhiên song song với nó, đó là việc nguy hiểm vô cùng.

– Với tốc độ hành quân của người Hồ trước mắt, trong vòng ba ngày chắc sẽ tới trước Hạ Lan sơn, đại chiến với quân ta. Hai hẻm núi thông nam bắc sẽ trở thành thành lũy phòng thủ cuối cùng cho Hưng Khánh phủ, cũng là chướng ngại phòng thủ của quân ta. Ta cam đoan với ngươi, từ khi người Hồ tới dưới chân núi, trong vòng mười ngày, Hạ Lan sơn tuyệt không thất thủ.

Đôi mi thanh tú của Từ Chỉ Tình khẽ nhướng lên, nói rất kiên định.

Có hai hẻm núi hướng nam bắc, Từ Chỉ Tình phải phân binh ra thủ, không được bỏ qua một đường nào. Còn Đột Quyết thì luôn luôn chủ động, có thể tập trung binh lực chọn một nhánh để tấn công. Để tranh thủ thời gian cho hắn kì tập Ba Ngạn Hạo Đặc, Từ Chỉ Tình phải suất quân phòng thủ chắc chắn Hạ Lan sơn hơn mười ngày, nếu so với lúc đầu thì kéo dài gấp đôi, có thể tưởng tượng áp lực to lớn như thế nào.

Đã tới nước này, ngoại trừ gật đầu ra, còn có thể nói gì nữa chứ. Lâm Vãn Vinh hít một hơi thật sâu:

– Cám ơn nàng, Từ tiểu thư!

Từ Chỉ Tình mắt đã ửng đỏ, nói khẽ:

– Ngươi đó, trước giờ chưa cảm ơn ta cái gì, lần này đánh với người Hồ, bộ tưởng là chuyện của gia đình của ngươi sao?

“Sao cũng mắng được!” Lâm Vãn Vinh mỉm cười, gật đầu:

– Đã như vậy, ta bây giờ trở về doanh an bài mọi việc. Để tranh thủ thời gian, sáng mai, chúng ta khởi hành.

Từ Chỉ Tình ừm một tiếng, không nói gì. Lâm Vãn Vinh xoay người bước đi, xem ra muốn ra khỏi doanh trướng, bỗng nghe Từ tiểu thư hô lên:

– Lâm Tam…

Lâm Vãn Vinh quay đầu, chỉ thấy đôi mắt Từ tiểu thư như có một màn sương sớm, mặt đỏ ửng lên, những ngón tay búp măng đưa lên gỡ mũ xuống, lộ ra một mái tóc dày đen óng mượt, mượt mà như dải lụa đẹp nhất Giang Nam, mềm mại chảy dài xuống bờ vai.

Da trắng như tuyết, mắt phượng, mày liễu, môi anh đào, thân người như cành dương liễu mềm mại, Từ Chỉ Tình mặc bộ quần áo nhà binh mà vẫn trông rất quyến rũ lại đằm thắm xinh đẹp tuyệt trần, trong phút chốc như có một làn gió xuân xua tan phong sương nơi đại mạc.

– Từ tiểu thư, nàng…

Lâm Vãn Vinh liếm liếm đôi môi khô khốc, đứng thẳng người ngây dại.

Từ Chỉ Tình ngượng ngùng cười khẽ:

– Đẹp không?!

– Đẹp, đẹp!

Lâm Vãn Vinh ngẩn ngơ gật đầu.

Từ Chỉ Tình nhìn hắn nhỏ nhẹ dịu dàng hỏi:

– Còn nhớ ta nói với ngươi về chuyện táng sa không?

– Nhớ… nhớ!

Màn lệ trong mắt Từ Chỉ Tình từ từ dâng lên, nàng thì thầm:

– Ước muốn cả đời của ta, ông trời thả xuống một hạt cát, để có được sa mạc Tháp Khắc Lạp Mã Kiền!

Lại nghe chuyện táng sa này một lần nữa, thật là động lòng người, nhìn Từ tiểu thư cả mặt đầy nước mắt, Lâm Vãn Vinh trề môi ra, không nói được một câu nào.

Từ Chỉ Tình đột nhiên ngọt ngào cười khẽ, vô cùng xinh đẹp:

– Lâm Tam, ngươi hứa với ta một việc được không?

– Được… được!

Lâm Vãn Vinh gật đầu lia lịa:

– Đừng nói một việc, cả một trăm việc, ta cũng hứa.

– Ta chỉ cần một việc.

Từ Chỉ Tình nhìn hắn chăm chăm, hàng mi thật dài hơi run run, những giọt nước mắt lăn dài lặng lẽ:

– Xin ngươi nhớ, nhất định phải trở về!! Bằng không, ta mặc bộ quần áo đẹp nhất cho ai nhìn đây? Thân hình của ta, sẽ chôn ở đâu đây?

Nhìn những giọt lệ trong vắt của Từ Chỉ Tình, nụ cười xinh đẹp tinh khiết, Lâm Vãn Vinh chết lặng không biết nói gì, trong lòng hắn như hòa vào không khí, phiêu phiêu lãng lãng, trong phút chốc, đến cả mình cũng quên mất luôn……

Mặt trời lặn, một con bạch mã, như một mũi tên xuyên qua bão cát trời chiều, chạy thẳng về phía đại doanh của Hữu lộ. Cái bóng hắt xuống thành một đường chéo thật dài.

– Lâm tướng quân về rồi!

Đỗ Tu Nguyên đứng lên, ánh mắt vội vàng.

Hồ Bất Quy động tác rất khẩn cấp, tiến lên vài bước giữ chặt cương ngựa làm giảm tốc độ của tuấn mã, vội vàng nói:

– Tướng quân, quân sư có đáp ứng không?

Lâm Vãn Vinh xoay người xuống ngựa, lạnh lùng gật đầu:

– Duyệt rồi!

– Duyệt rồi?

Hồ Bất Quy mừng rỡ:

– Tốt quá, lần này sẽ khiến cho người Đột Quyết nhịn đói mà chạy, con bà nó!

Cao Tù ánh mắt rất sáng, nhìn thẳng vào hắn ngạc nhiên hỏi:

– Huynh đệ, ngươi sao thế, mắt đỏ lên rồi kìa?

– À, kỵ mã ta chạy nhanh quá, bão cát quá lớn.

Nhớ tới ánh mắt của nữ quân sư xinh đẹp nhiếp lòng người, Lâm Vãn Vinh vừa cảm thấy ngọt ngào vừa đau xót.

Hắn nhè nhẹ thở dài, lắc đầu xua tan tạp niệm trong lòng, lôi Hồ Bất Quy ra hỏi:

– Hồ đại ca, việc ta nói cho ngươi làm, đã làm xong chưa?

Hồ Bất Quy gật đầu, lấy trong lòng ra một mảnh da thú đưa cho hắn:

– Hai ngày này ta đi vào núi Hạ Lan tìm mấy gia đình thợ săn còn sót lại, nghe họ nói, đích xác từng có truyền thuyết, có người xuyên qua Hạ Lan sơn, cũng đã từng thấy được kim mao cừu (cừu lông vàng) ở Ba Ngạn Hạo Đặc. Chỉ là xa xưa lắm rồi, mà lại đều là những truyền thuyết của cánh thợ săn. Chúng ta không thể nào chứng thực được. Mảnh da này ta tìm được ở trong một gia đình thợ săn, ta thấy tựa hồ đi về phía tây bắc, rồi vẽ lại.

Mảnh da đó đã lâu lắm rồi, trên mặt dùng những kí hiệu bằng than, ngoại trừ những hình tam giác dùng để vẽ núi, đại bộ không rõ ra gì, nhưng ở phương hướng cuối cùng, chính xác đúng như Hồ Bất Quy nói, là hướng đi tây bắc.

Lâm Vãn Vinh nhìn vài lần, so sánh với bản đồ trong trí nhớ, chỉ cảm thấy sai chỗ nào đó, vừa mơ hồ vừa rõ ràng.

Bản đồ da dê này tối thiểu chứng tỏ một điểm, đích xác từng có thợ săn dũng cảm đi thăm dò chỗ này. Việc xuyên qua Hạ Lan không phải là không thể làm được, trong lòng Lâm Vãn Vinh đã an ổn hơn một chút.

– Hồ đại ca, các huynh đệ đã triệu tập xong chưa?

Hắn thu mảnh da vào trong ngực, trầm giọng nói.

Hồ Bất Quy giơ ngón tay cái lên, kích động:

– Tám ngàn huynh đệ, do chính ta chọn lựa cẩn thận, đều là những hảo hán giỏi nhất, chỉ nghe nói lần này cửu tử nhất sinh, nhưng không ai nhíu mày cả.

– Đại Hoa ta trước giờ không thiếu hảo hán!

Lâm Vãn Vinh vỗ vai hắn, vui mừng cười ha hả.

Đỗ Tu Nguyên nhìn nụ cười của hắn, hừ một tiếng bất mãn:

– Lâm tướng quân, vì sao lão Hồ có thể đi, ta lại không được đi?

– Đỗ đại ca, giữa chúng ta còn phải nói chuyện này nữa sao?

Lâm Vãn Vinh thần sắc lạnh lùng:

– Lần này đi nhanh chóng tập kích Ba Ngạn Hạo Đặc, đem đi hết những chiến lực mạnh nhất, nhưng Hữu lộ đại quân của ta, cần có một người trấn thủ túc trí đa mưu, nhìn trong toàn quân, trừ ngươi ra, người nào có thể làm được? Huống hồ cuộc chiến Ngũ Nguyên, ta đã để ngươi vào nơi nguy hiểm nhất rồi, sự dũng cảm mưu lược của ngươi, sớm đã được chứng minh rồi.

Vẻ uy nghiêm của Lâm Vãn Vinh trong cuộc huyết chiến đó, thủ hạ có người nào không phục? Đỗ Tu Nguyên tuy có vẻ thất vọng, cũng chỉ có nước lĩnh mệnh mà theo.

Đêm trước khi xuất phát là khó khăn nhất, đối mặt lữ trình sinh tử bất định, ai có thể ngủ bình yên chứ? Chầm chậm vuốt ve những bức họa các vị phu nhân, nhớ tới lúc cùng các nàng quen biết tương giao, những cảnh tượng lần lượt như hiện lên trước mắt, ấm áp nồng nàn, ký ức như tràn về, Lâm Vãn Vinh buồn vui lẫn lộn, lòng trào dâng một cảm giác khó có thể tả xiết.

Vốn định viết bức thư phúc đáp, vẽ lại cảnh Lâm lang tiêu sái tắm truồng, nhưng vừa cầm bút lên, hắn lại không tự chủ được. Đỉnh núi Hạ Lan cao cao, một tướng quân còn khá trẻ không rõ mặt, tay cầm trường kiếm, ngửa mặt lên trời hô vang, dáng vẻ oai phong, chấn nhiếp người Hồ. Đó là tâm tình thật sự của hắn lúc này.

Cho Lâm tướng quân đó vào trong phong bì, nhìn lại sắc trời, đã là canh năm rồi. Cao Tù, Hồ Bất Quy và tám ngàn huynh đệ sớm đã ăn mặc chỉnh tề, ai nấy đều chờ hắn.

Những gương mặt trẻ măng, tràn ngập vẻ sùng bái và tin tưởng Lâm tướng quân, đây là một lực lượng tinh thần không gì so sánh được, khiến cho Lâm Vãn Vinh vừa nhìn thấy đã xốn xang trong lòng.

Hắn ra sức giật đầu ngựa, quát lớn:

– Mục tiêu là chân núi tây bắc Hạ Lan sơn, Ba Ngạn Hạo Đặc, xuất phát…

Tiếng vó ngựa lộp cộp, phá vỡ sự yên lặng của bình minh trên Hạ Lan sơn. Một đội quân sĩ Đại Hoa hùng tráng, từ chân núi phía đông mà lên, thân hình dần dần khuất dần trong sơn cốc.

Tiếng đàn du dương trầm trầm ưu nhã, như những làn sương mù trên đại mạc từ từ trôi qua, chẳng biết từ đâu có một tiếng ca trong veo của một nữ tử vọng lại, những câu hát thê lương quanh quẩn mãi trong lòng người:

Ôi ngọn gió quê hương khẽ lùa qua khuôn mặt
Ôi hương vị cỏ khô thấm đẫm cả tâm hồn
Đàn trâu đông đúc dạo,
Mục đồng ngất ngưởng cưỡi thong dong
Tiếng sáo véo von tiễn chàng đi về nơi viễn xứ…

Âm thanh phiêu dật truyền vào trong tai, mang theo chút ưu sầu và đau thương, làm trái tim người sắp đi xa xúc động sâu sắc.

– Lâm huynh đệ, ngươi xem kìa, là Từ tiểu thư tới tiễn chân chúng ta.
Cao Tù nhỏ giọng nói.

Lâm Vãn Vinh quay lại nhìn ngọn núi phía Đông, bóng dáng xinh đẹp của Từ Chỉ Tình mờ hiện ra dưới bình minh như cánh hoa vươn thẳng trên đỉnh núi. Ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt nàng làm lóe ra ánh sáng vàng nhạt. Hai giọt nước mắt trong suốt lặng lẽ lăn trên gò má như hạt sương sớm thuần khiết nhất dưới Hạ Lan sơn, dịu dàng thê lương làm người đứt từng khúc ruột.

Nhớ tới câu chuyện “táng sa” Từ Chỉ Tình đã kể, Lâm Vãn Vinh khẽ thở dài, hạnh phúc cùng lo lắng trào lên trong lòng, hắn nghiến răng vung roi ngựa, tuấn mã chồm lên như dứt áo ra đi, không quay đầu lại.

Ánh bình minh màu hồng chiếu dài vạn trượng, thân hình Từ Chỉ Tình đứng ngây dại trên đỉnh núi như biến thành hòn đá vọng phu, thật lâu vẫn không nhúc nhích…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.com, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Danh sách truyện cùng bộ:
Lâm Vãn Vinh – Quyển 1
Lâm Vãn Vinh – Quyển 2
Lâm Vãn Vinh – Quyển 3
Lâm Vãn Vinh – Quyển 4
Lâm Vãn Vinh – Quyển 5
Lâm Vãn Vinh – Quyển 6
Lâm Vãn Vinh – Quyển 7
Lâm Vãn Vinh – Quyển 8
Lâm Vãn Vinh – Quyển 9
Lâm Vãn Vinh – Quyển 10
Lâm Vãn Vinh – Quyển 11
Lâm Vãn Vinh – Quyển 12
Thông tin truyện
Tên truyện Lâm Vãn Vinh - Quyển 10
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 02/05/2017 08:39 (GMT+7)

Bình luận

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Vĩnh Hằng – Quyển 13
Mà giờ phút này, Thông Thiên Đảo dường như không phải có bên trong Thông Thiên Hải, mà là tồn tại ở bên trong thiên hỏa. Bãi cát ở bốn phía xung quanh hòn đảo, trong nháy mắt lại hóa thành đất khô cằn. Thậm chí xuất hiện từng vết nứt! Cho đến khi một tiếng nổ lớn kinh thiên, giống như...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Vĩnh Hằng
Lục Thiếu Du – Quyển 45
Thiên phú của ba gia hỏa này miễn cưỡng so sánh với linh vật trời sinh. So với thiên phú của Nhân tộc còn mạnh mẽ hơn nhiều. Huống chi trên người ba kẻ này còn có Minh Linh chi khí, còn có thể ảnh hưởng tới linh hồn người ta. Khiến cho ba người Vũ Thoát Phàm, Nhược Vô Trần, Tịch Thiên Vũ bị...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Miêu Nghị – Quyển 20
Giá lâm tinh không, một đám người phóng về phía một khỏa tinh cầu khác. Miêu Nghị cũng không được lựa chọn, chỉ có thể bị người ta nắm mũi dẫn đi. Loại tư vị không biết tự do, không biết sinh tử này quả thực không dễ chịu. Ai bảo hắn trộm gà không được mà còn mất nắm gạo chứ? Là...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - hitclub - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba