Truyện sex ở trang web truyensextv2.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensextv2.com (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensac.net...)

Truyện sex » Truyện nonSEX » Lâm Vãn Vinh – Quyển 10 » Phần 4

Lâm Vãn Vinh - Quyển 10

Phần 4

Trời vẫn còn tối om, mưa xuân vẫn rả rích rơi đều trong viện, rì rào tí tách. Ngọn đèn trong lầu các mờ ảo, mấy vị tiểu thư sớm đã dậy từ lâu, lặng lẽ thu xếp hành trang cho hắn, không khí nặng nề.

Lạc Ngưng giúp hắn mặc áo trong, rồi đến khôi giáp, rồi ngắm nghía từ trên xuống dưới, vô cùng cẩn thận chỉnh sửa giáp trụ của hắn cho thật ngay ngắn.

– Đại ca, đây là quần áo mùa đông, bao này để mặc mùa hè, đều là tỷ muội chúng ta mới may cho huynh đó. Nghe nói ở tái ngoại bão cát kinh lắm, sáng chiều khí hậu thay đổi, huynh nên kịp thời thay đổi y phục, chớ lười biếng!

Xảo Xảo chỉ vào mấy bao trước mặt, một mực dặn dò cẩn thận:

– Đây là còn có mấy cái khăn tắm muội làm cho huynh, khăn tắm cũng đã ướp hương cẩn thận, muội còn làm cho huynh mười cái giày mới, cũng không biết có đủ để huynh mang không…

Cái gì cần nghĩ đến đã chuẩn bị xong xuôi, đều được để cả ở đây như sợ bị thất lạc. Tiểu ny tử nói xong, đôi mắt yêu kiều đã ửng đỏ, hoen đầy nước mắt.

“Ta đi chiến đấu mà, đâu phải đi du ngoạn chứ! Bây giờ có vợ, thật không thể so với cuộc sống lang bạt trước kia!” Lâm Vãn Vinh lắc đầu cười khổ, không thể làm ngược lại hảo ý của chư vị phu nhân, chỉ biết giữ chặt tay Xảo Xảo, an ủi:

– Các nàng bắt ta đem theo nhiều đồ như vậy, lại còn hỏi không đủ mặc nữa chứ. Ở tái ngoại cũng không phải ác liệt như tưởng tượng đâu, các nàng yên tâm!

– Lâm lang, chàng đeo cái này.

Tiêu Thanh Tuyền lấy ra một tượng phật ngọc nho nhỏ, cẩn thận đeo vào cổ hắn, nhẹ nhàng bảo:

– Đây là mẫu hậu cho thiếp đó, người sẽ phù hộ cho chàng dọc đường bình an.

Tiêu Ngọc Nhược đỏ mặt, từ từ đi lên, trong tay cầm một sợi tơ hồng đan thành một bùa hộ thân, nhè nhẹ áp vào ngực hắn:

– Nó tên là liên tâm tỏa, ta một cái, ngươi một cái.

Bàn tay nàng chỉ chỉ vào bộ ngực căng mọng của mình, rồi quay về chỉ chỉ vào ngực Lâm Vãn Vinh, mắt rơm rớm.

Ngưng Nhi, Tiên Nhi, Xảo Xảo, Nhị tiểu thư, không ai chịu kém, kim tỏa, ngọc trụy, bùa bình an… mỗi người đều có những vật thiếp thân giao cho hắn, làm cổ hắn đeo lủng lẳng đủ thứ nho nhỏ.

“Mỹ nhân ân trọng, khó lòng tiếp nhận hết!” Lâm đại nhân lắc đầu hít một hơi, còn tiếp tục trì hoãn như vậy, chỉ sợ ta cũng không đi được.

Tần Tiên Nhi gài bảo kiếm vào người hắn, Cao Tù sớm đã đậu xe ngựa trước cửa phủ. Vừa thấy hắn ra khỏi cửa, tuấn mã đã muốn cất vó lên đường.

– Lâm Tam…

Đại tiểu thư kêu lớn một tiếng, cũng không biết lấy đâu ra dũng khí, xách quần nhảy lên xe ngựa, ôm chặt lấy hắn.

Nhìn dáng vẻ Tiêu Ngọc Nhược, mấy vị tiểu thư đứng xa xa càng buồn hơn, nước mắt tuôn trào như thác lũ.

Ôm lấy thân mình yêu đuối như không xương của Đại tiểu thư vào lồng ngực, trong lòng Lâm Vãn Vinh dấy lên một cảm giác rất khó hình dung:

– Ngoan, đừng khóc, đừng khóc! Chẳng mấy chốc ta sẽ trở về thôi.

Đại tiểu thư buồn bã:

– Ngươi chỉ nói những lời này để lừa người thôi?!

Lâm Vãn Vinh ngẩn người rồi bật cười:

– Nàng còn không biết tính ta sao? Ta trước giờ có lừa người đâu! Trái lại, đợi đánh trận xong trở về, chúng ta về Linh Ẩn tự cầu nguyện, ta sẽ giải nhân duyên cho nàng, như vậy được không? Đại hòa thượng ở Linh Ẩn xem ra không đáng tin!

– Thấy ghét!

Đại tiểu thư đỏ mặt lại ôm chặt lấy hắn, lại thừa dịp không có ai chú ý, ngượng ngùng, áp tay lên mặt hắn rồi hôn vào má, dịu dàng bảo:

– Mau trở về, ta đợi ngươi!!!

Đại tiểu thư ngượng ngùng nhảy xuống xe,

“Ta đợi ngươi!” Tiếng nói ấm áp trong trẻo như ngọc, nhưng lại làm cho Lâm đại nhân đau buốt tận tim.

Hắn đột nhiên cười ha hả, nhìn mấy cô vợ trong làn nước mắt nhạt nhòa, hô to:

– Tới đây, ôm một cái! Phải có kỷ luật, từng người… Ủa, Nhị tiểu thư, chỉ nói ôm, không nói là hôn mà!

Xe ngựa đi xa rồi, Cao Tù lại quay đầu lại, vẫn thấy chư vị tiểu thư đứng giữa trời mưa, cái ô giấy sớm chẳng biết bay biến đâu mất cả, nhìn dáng điệu thật giống như những hòn vọng phu đứng mỏi mòn cô quạnh. Cao Tù lắc đầu thở dài:

– Huynh đệ, ta thật sự là hâm mộ ngươi, thâm tình mấy vị phu nhân đối với ngươi còn sâu hơn nước Đông Hải nữa.

– Đúng vậy, quả thật là thâm tình!

Lâm đại nhân lau mạnh vết son phấn trên mặt:

– Nhưng cũng quá nhiệt tình! Ngưng Nhi bôi son đậm quá, nàng chắc muốn để ba quân tướng sĩ nhìn ta mà cười đây mà, ha ha…

Cơn mưa lắc rắc dọc theo đường đi, chưa ra tới ngoài thành, mưa lại nặng hạt dần, rơi chéo vào xe, quất vào mặt, cảm giác thật đau rát.

Nón lá biếc
Áo tơi xanh
Mưa nghiêng gió ngả chẳng hề chi…

Lâm đại nhân vén rèm, nhìn sông núi xa xa, trong cơn mưa phùn mông lung cứ như một bức tranh thủy mặc vẽ non nước, hắn lắc đầu thở dài:

– Vừa gió vừa mưa, hôm nay xuất phát, chỉ e không được tốt lắm!

Cao Tù nói:

– Đây là khâm thiên giám chọn ngày đó, nghe nói lão đầu hồ đồ nào đó đêm qua ngắm sao, suy tính một hồi, rồi mới chọn được hôm nay là ngày hoàng đạo. Hừ hừ, theo ta thấy, đây rõ ràng là lừa gạt hoàng thượng!

Lâm Vãn Vinh cười ha hả, không trả lời. Khi đi tới đại doanh ở thành bắc, trời vẫn âm u như cũ, chân trời mới lộ ra chút ánh sáng, trong đại doanh lửa cháy bập bùng, đèn đuốc sáng trưng, trông như ban ngày.

– Tướng quân, ngài đến rồi.

Ở cửa đại doanh, Hồ Bất Quy, Đỗ Tu Nguyên, Lý Thánh, Hứa Chấn, mọi người binh giáp tề chỉnh, thấy xe ngựa của hắn đến, vội vàng kinh hỉ chạy tới.

Lâm Vãn Vinh vén rèm lên, xuống xe, hướng về phía mọi người ôm quyền:

– Chà, tất cả mọi người ở đây à. Xem ra các ngươi lo ta sẽ không tới hả, ta đã làm người đào ngũ bao giờ chưa?!

Mấy người nghe thế cười ầm lên. Xem hắn khôi giáp tề chỉnh, những trên đùi vẫn còn quấn đầy băng, Đỗ Tu Nguyên hỏi nhỏ:

– Tướng quân, thương thế ngài thế nào rồi?

Lâm Vãn Vinh gật đầu đáp:

– Yên tâm đi, vài ngày nữa sẽ phục hồi như cũ. Khi tới tiền tuyến, ta có thể chạy thi với tuấn mã rồi.

Đỗ Tu Nguyên lúc này mới cảm thấy bớt lo, vài người đang muốn vào doanh trướng, chợt thấy một thân ảnh xuất hiện, chặn đường họ đi:

– Lâm Tam.. huynh… huynh không giữ lời hứa gì hết!

Người cản đường là một đứa nhỏ chừng mười ba mười bốn tuổi, hai hàng lông mày cau lại, tay nắm chặt, cũng không biết bị ấm ức điều gì. Lâm Vãn Vinh liếc mắt nhìn hắn, cười nói:

– Hử, không phải đây là tiểu Lý tử sao? Làm sao vậy, ta không giữ lời hứa là sao?!

Lý Vũ Lăng hừ hừ một tiếng không trả lời, Hồ Bất Quy đáp thay:

– Tướng quân, Vũ Lăng vẫn mong muốn được theo đại quân ta bắc thượng, đại soái đem việc này toàn quyền giao cho Từ quân sư xử trí. Nhưng Từ tiểu thư không cho phép, mà hôm nay đại quân sẽ xuất phát, hắn sao không vội chứ?!

Lâm Vãn Vinh ồ một tiếng, lúc này mới nhớ ra. Lần trước khi mới vào quân trung, Lý Vũ Lăng vẫn một lòng muốn đi theo hắn lên tiền tuyến giết địch. Chỉ là hắn còn nhỏ, lại là cháu ruột duy nhất của Lý Thái, sự việc trọng đại, không ai dám tự mình chủ trương, Lý Thái cũng khó có thể từ chối, chỉ đem việc này giao cho Từ Chỉ Tình xử trí. Ý tứ của Lý Vũ Lăng là muốn tìm hắn nói giùm với Từ Chỉ Tình.

Nhìn dáng vẻ tức giận của tiểu Lý tử, Lâm Vãn Vinh bật cười vỗ vai hắn:

– Như thế nào, việc này Từ cô cô của đệ không đồng ý à?!

– Cô cô đồng ý mới là lạ!

Lý Vũ Lăng bực bội kêu lên:

– Đệ cầu xin cô ấy không biết mấy trăm lần, hết lần này tới lần khác Từ cô cô đều giở quẻ y như huynh, bướng bỉnh vô cùng. Lâm tướng quân, Lâm đại ca, việc này lúc trước huynh đáp ứng rồi mà, huynh nói làm sao bây giờ?!

Lâm đại nhân và Từ tiểu thư, bây giờ cũng khó quá. Bảo hắn mở miệng đi cầu Từ Chỉ Tình, vô luận làm sao cũng không mở miệng được.

– Hay là đệ theo quân của ta xuất phát.

Lâm Vãn Vinh ngẫm nghĩ một lát rồi bảo:

– Đợi cho đại quân ra biên giới, vậy việc cũng đã xảy ra rồi, Từ tiểu thư muốn trách cũng không có biện pháp gì.

– Được đấy!

Lý Vũ Lăng đang muốn vỗ tay, Đỗ Tu Nguyên vội vàng ngăn lại:

– Tướng quân, việc này không thể được. Từ quân sư trị quân nghiêm minh, số lượng quân sĩ được báo cáo hàng ngày, nếu báo cáo sai, sẽ bị xử lý theo quân pháp. Nếu Vũ Lăng tùy tiện ẩn thân trong quân, một khi tra ra, theo tính cách của Từ quân sư, nhất định sẽ nghiêm trị, có khi còn phạm tội chém đầu không biết chừng.

Hồ Bất Quy làm người dưới tay Từ Chỉ Tình đã lâu, nghe vậy cũng gật đầu đồng ý. Lâm đại nhân nghe thế hít mạnh một hơi: “Không thể nào chứ, Từ nha đầu bạo lực như vậy sao?”

– Bởi vậy, nếu thật muốn Vũ Lăng vào trong quân, chỉ có nước nói chuyện với Từ quân sư. Tin rằng với phong thái, khí độ của tướng quân, Từ tiểu thư nhất định sẽ nghe theo lời tướng quân nói.

Hồ Bất Quy nhìn Lâm Vãn Vinh nháy mắt mấy cái, thần sắc rất mập mờ. Hắn đi theo Lâm Vãn Vinh tới Sơn Đông, tận mắt nhìn thấy Lâm đại nhân qua lại với Từ quân sư, Từ quân sư ngoại trừ hay tức giận ra, thực sự không hề trách hắn nửa câu, quan hệ giữa hai người nhìn qua là biết.

– Việc này, để ta nghĩ kỹ một chút… a, ta có việc khẩn cấp, phải đi nhà xí một cái trước… việc này từ từ tính đi, ta và Từ tiểu thư sớm đã có trục trặc rồi!

Lâm đại nhân buồn rầu, muốn sử dụng phép đột thổ lỉnh mất. Lý Vũ Lăng lo lắng kéo hắn lại:

– Lâm tướng quân, Lâm đại ca, đệ cầu xin huynh mà, qua nửa canh giờ nữa, đại hội thệ sư* sẽ khai mạc, đại quân sẽ thật sự xuất phát rồi, lúc đó đệ chẳng còn chút hi vọng nào nữa. Mau, mau. Đệ dẫn huynh đi gặp Từ cô cô, cầu huynh mà…

(đại hội thệ sư: đại hội tuyên thệ trước khi xuất quân)

Tiểu tử này nước mắt nước mũi chảy tèm lem, thúc ghế lăn của hắn đi thẳng vào quân doanh, Lâm đại nhân tàn tật làm sao là đối thủ của hắn, kêu vài tiếng, Lý Vũ Lăng lại càng đi nhanh hơn.

Trướng bồng của Từ Chỉ Tình được đặt ở giữa quân doanh, rất gần chỗ soái doanh của Lý Thái, lúc này đại hội thệ sư sắp bắt đầu, nhân mã đang được điều động, nhất thời đao thương kiếm kích, người đến người đi, những binh sĩ đằng đằng sát khí chạy tới chạy lui trước mắt Lâm Vãn Vinh, không khí thập phần khẩn trương.

– Ta nói tiểu Lý tử này, việc này từ từ thương lượng nhé!

Nghĩ đến việc đi gặp Từ Chỉ Tình, trong lòng Lâm Vãn Vinh có chút hoảng sợ:

– Như vậy đi, ta trực tiếp đi gặp thượng tướng quân, lão là Đại nguyên soái, tất cả đều do lão định đoạt.

Lý Vũ Lăng lắc đầu:

– Lâm đại ca đã tới đây rồi, tìm gia gia cũng vô dụng. Gia gia đem việc này giao cho Từ cô cô, tuyệt sẽ không nhúng tay vào. Không phải chỉ nói với Từ cô cô vài câu sao, làm gì mà huynh cố tình lẫn tránh, chẳng lẽ là sợ cô cô hả?

“Phép khích tướng cũng được áp dụng rồi!” Lâm Vãn Vinh cố cười ha hả, nhưng trong lòng than khổ không thôi.

Ở cạnh doanh trướng Lý Thái, có một trướng bồng rất gọn gàng, rèm cửa vén lên, ánh sáng heo hắt từ ngọn đèn bên trong hắt ra, có thể nghe thấy chút thanh âm của ai đó đang nói chuyện.

– Vào đi!

Lý Vũ Lăng thì thầm, hai tay chắp trước ngực, lời lẽ khẩn thiết:

– Lâm đại ca, huynh nhất định phải giúp đệ làm được việc này, cả đời này Lý Vũ Lăng, chỉ còn biết trông cậy vào huynh thôi. Làm ơn, làm ơn!

Tiểu tử này cầu xin tha thiết, lại có lòng quyết tâm vì nước, thật ra cũng rất khó xử. Đã tới đây rồi, muốn từ chối cũng không được, Lâm Vãn Vinh chỉ có làm gan đi vào.

Lý Vũ Lăng rón ra rón rén đưa hắn đẩy vào cửa, Lâm Vãn Vinh cào vào cửa bạt vài cái, phát ra những tiếng xột xoạt:

– Xin hỏi, bên trong có người không?!

– Người phương nào mà ồn ào thế?!

Một giọng nam tử từ trong truyền ra, thật là uy nghiêm.

Lý Vũ Lăng tiểu tử này, hại ta đi nhầm cửa rồi, Lâm Vãn Vinh cố nở nụ cười, đang muốn lui ra phía sau, cửa lều bỗng mở, một nam tử uy vũ từ bên trong đi ra, thân người cao lớn, tướng mạo đường đường, cả người mặc giáp đeo trụ, trông rất dũng mãnh. Hắn thấy Lâm Vãn Vinh, đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo cười vang:

– Không phải là Lâm tướng quân sao? Ngài đã về lại doanh trại rồi à, tới gặp Từ quân sư sao?!

Người này là vị tướng quân trẻ tuổi từng chủ động đứng ra muốn tranh đoạt chức hữu lộ thống soái với Lâm Vãn Vinh, tên là Vu Tông Tài, Lâm Vãn Vinh nhớ rất dai, tự nhiên nhận ra ngay.

– Thì ra là Vu tướng quân!

Lâm Vãn Vinh ôm quyền cười nói:

– Thất kính thất kính! Tướng quân ăn mặc oai phong như vậy, vừa thấy, ta còn không nhận ra được ấy chứ. Xin hỏi nơi này có phải là doanh trướng của Từ quân sư không? Ta muốn tìm nàng thương thảo vài việc.

– Hử!?

Vu tướng quân nói nhỏ:

– Từ tiểu thư đang suy nghĩ về hành trình của đại quân, không được làm kinh động nàng. Lâm tướng quân có việc gì, không ngại thì nói với ta trước, rồi để ta chuyển cáo Từ tiểu thư.

“Do ngươi chuyển cáo?” Lâm đại nhân trợn tròn mắt: “Từ tiểu thư xem ra càng lúc càng có giá, lại còn tìm được một thư kí như Vu tướng quân.” Lâm Vãn Vinh ồ một tiếng thật dài:

– Kỳ thật cũng không có gì, có một việc nhỏ xíu liên quan tới cơ nghiệp tương lai trăm năm của Đại Hoa ta, muốn thương lượng một chút với Từ tiểu thư. Không biết Vu tướng quân có vui lòng thông báo một chút được không? À, nếu không tiện cũng không sao, ta đi thương thảo với thượng tướng quân, cũng vậy thôi…

Lâm đại nhân khẩu khí kinh người, vừa lên tiếng đã nói ngay là chuyện gì liên quan tương lai trăm năm cơ nghiệp của Đại Hoa, Vu Tông Tài nghe thế không dám chậm trễ, vô cùng thận trọng đáp:

– Lâm tướng quân, Từ tiểu thư thật sự rất mệt mỏi, để ta vào xem một chút, ta sẽ bẩm báo sau.

Vu tướng quân này trẻ tuổi anh tuấn, lại luôn luôn che chở Từ Chỉ Tình, tâm ý chỉ sợ không đơn giản chỉ là cấp dưới sùng kính quân sư. Lâm Vãn Vinh bật cười vỗ vai hắn:

– Vu lão đệ, nếu chuyện này không quan trọng, với quan hệ anh em chúng ta, ta có nói với ngươi vài điểm cũng không sao, chỉ là việc này quá trọng đại, ta cũng không dám mạo muội làm chủ, xin lão đệ tha thứ!

Hắn nhỏ tuổi hơn Vu tướng quân nhiều, nhưng lại cứ mở miệng ra là kêu lão đệ, vừa cười vừa nháy mắt rất đểu giả, Vu tướng quân nghe thế sao không căm tức cho được.

“Ta với ngươi mà anh em cái rắm gì!” Vu tướng quân hừ một tiếng đang muốn nói lại, bỗng có tiếng nữ tử mỏi mệt từ trong trướng bồng vọng ra:

– Ai ồn ào bên ngoài?!

Vu Tông Tài vội vã đáp:

– Từ tiểu thư, có hữu lộ tiên phong Lâm tướng quân đến, hắn nói có chuyện quan trọng cần gặp nàng!

Trong trướng bồng vọng ra vài tiếng động loảng xoảng, cũng không biết đụng phải cái gì, yên lặng một lúc lâu sau, tiếng nói lạnh nhạt của Từ Chỉ Tình bỗng vang lên

– Vu đại ca, xin huynh chuyển cáo Lâm tướng quân, hoàng thượng sắp tới, đại hội thệ sư sắp bắt đầu. Có việc gì, đợi khi đại quân xuất phát sẽ bàn lại.

Vu Tông Tài mỉm cười nhìn Lâm Vãn Vinh, ra hiệu ta đã bẩm báo rồi, Từ tiểu thư nói không muốn gặp ngươi.

Lâm Vãn Vinh tươi cười, như vô ý nói:

– Từ quân sư đã không muốn nghe, vậy quên đi, dù sao việc này chỉ liên quan đến tương lai trăm năm cơ nghiệp của Đại Hoa ta, Từ quân sư cũng không cần phải để ý.

Hắn nói liền quay ghế lăn bỏ đi, trong trướng bồng trầm mặc một lúc, rồi giọng Từ Chỉ Tình lại vang lên:

– Mời Lâm tướng quân vào đây nói chuyện.

“Ngươi bảo ta vào là ta vào sao?” Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười, chưa đi ra được vài bước, đã bị Vu Tông Tài kéo lại:

– Lâm tướng quân, Từ tiểu thư mời ngài vào trướng.

Vu Tông Tài quả là rất sợ Từ Chỉ Tình, vội vội vàng vàng đẩy Lâm Vãn Vinh tiến vào doanh trướng. Đại trướng này không lớn, phía trước để một ngọn đèn bàn nhỏ, phía sau dùng rèm ngăn lại thành một không gian nho nhỏ, xem ra là khuê phòng tạm thời của Từ tiểu thư.

Dưới ánh đèn mờ mờ, gương mặt Từ Chỉ Tình mịn màng trắng trẻo, óng ánh như ngọc. Nàng mặc bộ quần áo màu tím nhạt đơn giản, vóc người mềm mại, trong đôi mắt phượng hằn lên những tia máu. Hiển nhiên mấy hôm nay không được nghỉ ngơi đầy đủ.

Thấy Lâm Tam tiến vào, nàng khẽ liếc mắt, thấy hắn mặc khôi giáp, gương mặt tuy đen thui nhưng dáng vẻ cũng khá khôi ngô, nếu so với bộ dáng hi hi ha ha hàng ngày của hắn thì tựa như là một người khác hẳn. Chỉ trên đùi hắn vẫn còn băng bó tùm lum, xem ra thương thế còn chưa khỏi.

Thấy trên mặt hắn còn dính vài vết son phấn còn chưa chùi sạch, Từ tiểu thư cúi mặt xuống, lạnh lùng nói:

– Lâm tướng quân tới kịp thời. Làm cho đại quân ta như hổ thêm cánh, thật sự là một việc đáng mừng.

Từ ngày nàng đến thăm hắn rồi gây chuyện, đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt. Vài ngày không gặp, gương mặt Từ tiểu thư tựa hồ gầy đi rất nhiều, nhưng vóc người tựa như càng thêm vẻ tuyệt mỹ, Lâm Vãn Vinh ngắm nghía vài lần rồi không dám nhìn nữa.

– Từ tiểu thư khách khí rồi!

Lâm Vãn Vinh cười ha ha nói:

– Kỳ thật ta hôm nay tới gặp nàng là có một việc liên quan tới đại sự hưng suy tương lai của Đại Hoa ta, muốn cùng Từ tiểu thư thương lượng

Hắn dừng một chút rồi không nói gì nữa, Từ Chỉ Tình làm gì không biết ý hắn, liền liếc mắt nhìn Vu Tông Tài:

– Vu đại ca, huynh đi hồi bẩm Nguyên soái, nói ta ra sau, sẽ không chậm trễ thời khắc thệ sư đâu.

Vu Tông Tài thất vọng ‘ừ’ một tiếng, liếc mắt trộm đánh giá Từ tiểu thư rồi cúi đầu ra ngoài. Trong trướng chỉ còn lại có hai người, không khí có chút trầm mặc.

– Bây giờ Lâm tướng quân có thể nói rồi, rốt cuộc là chuyện gì, việc gì có liên quan dến tương lai hưng suy của Đại Hoa ta.

Thần sắc Từ Chỉ Tình rất bình thản, ngón tay búp măng trắng nõn khêu vào bấc đèn, phát ra tiếng kêu lách tách. Bàn tay trắng muốt của nàng dưới ngọn đèn ánh lên như ngọc.

Lâm Vãn Vinh thu hồi ánh mắt khỏi tay nàng, nói nhỏ:

– Kỳ thật là việc về Lý Vũ Lăng…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.com, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Danh sách truyện cùng bộ:
Lâm Vãn Vinh – Quyển 1
Lâm Vãn Vinh – Quyển 2
Lâm Vãn Vinh – Quyển 3
Lâm Vãn Vinh – Quyển 4
Lâm Vãn Vinh – Quyển 5
Lâm Vãn Vinh – Quyển 6
Lâm Vãn Vinh – Quyển 7
Lâm Vãn Vinh – Quyển 8
Lâm Vãn Vinh – Quyển 9
Lâm Vãn Vinh – Quyển 10
Lâm Vãn Vinh – Quyển 11
Lâm Vãn Vinh – Quyển 12
Thông tin truyện
Tên truyện Lâm Vãn Vinh - Quyển 10
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 02/05/2017 08:39 (GMT+7)

Bình luận

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Lấy chồng đại gia - Tác giả The Kid
Hai vợ chồng Phương và Trường lấy nhau cũng mấy tháng rồi. Phương một cô gái đẹp, dịu dàng, tốt bụng. Trường một người đàn ông đẹp trai, thành đạt, thương vợ. Phải nói số của Phương thật sướng: có chồng đẹp trai và giàu có, được chồng yêu thương tha thiết, ngồi chơi ở nhà cho...
Phân loại: Truyện nonSEX
Miêu Nghị – Quyển 9
Thợ mộc khinh thường nói: Gánh vác cái rắm! Đó là bởi vì thực lực của hai người lúc đó gần với bốn người kia, biết một khi Lục thánh giết chết bốn người kia sẽ không dừng tay. Đến lúc đó hai người bọn họ sẽ trở thành cái đinh trong mắt Lục thánh, người xui xẻo tiếp theo sẽ phải...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Hạ Thiên – Quyển 2
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào gương mặt của Vân Thanh, bộ dạng giống như nhìn cả đời không chán: Chị Vân Thanh, có gì chị cứ nói, tôi sẽ giúp. Hạ Thiên đáp ứng sảng khoái như vậy thì lập tức làm cho hai hàng chân mày xinh đẹp của Vân Thanh chợt nhíu lại, nàng không khỏi liếc mắt nhìn Lý...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Hạ Thiên
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - hitclub - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba