Truyện sex ở trang web truyensextv2.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensextv2.com (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensac.net...)

Truyện sex » Truyện nonSEX » Lâm Vãn Vinh – Quyển 11 » Phần 35

Lâm Vãn Vinh - Quyển 11

Phần 35

Nhìn tiên tử mỉm cười, có vẻ vô cùng tin tưởng, Lâm Vãn Vinh trợn mắt kinh hãi:

– Tỷ tỷ, chẳng lẽ nàng muốn sử dụng thuật dịch dung trong truyền thuyết, hóa thân làm Ngọc Già sao? Việc này không thể làm được đâu, sờ cô ta và sờ tỷ tỷ, rõ ràng là có hai loại cảm giác khác nhau.

Ninh Vũ Tích cười khúc khích:

– Nói linh tinh cái gì đó, trên đời này làm gì có cái gọi là thuật dịch dung, mấy thứ đó đều là những thứ gạt người của giới giang hồ thuật sĩ. Tướng mạo thân phận của Ngọc Già này chẳng hề giống ta chút nào, ta đi giả trang cô ta sao được?

Lâm Vãn Vinh nhìn chằm chằm vào thân thể nàng, quan sát một hồi lâu rồi gật đầu, nghiêm túc nói:

– Quả thật không thể giả được, hai người khác nhau quá nhiều. Theo đánh giá của ta, Nguyệt Nha Nhi phải phát triển mười năm nữa mới có thể miễn cưỡng đạt tới một nửa kích thước của thần tiên tỷ tỷ, cho dù nàng độn thêm cả đống “bát đĩa” vào. Chà, chênh lệch giữa người và người, sao lại… lớn như vậy nhỉ?

“Cái gì kích thước, cái gì độn ngực?” Ninh Vũ Tích nghe thế nghi ngờ, rồi nhìn thấy ánh mắt hắn găm thẳng vào bộ ngực đầy đặn của mình, mắt như đứng tròng không thấy chớp chút nào, nàng lúc này mới giật mình, vội vội vàng vàng phì một tiếng, xoay người đi, sắc mặt đỏ bừng:

– Tiểu tặc này, mới nói vài lời, đã không nghiêm chỉnh rồi!

– Nghiêm chỉnh nghiêm chỉnh… nhất định phải nghiêm chỉnh.

Lâm Vãn Vinh than thở, giữ chặt tay nàng, tỏ vẻ ấm ức:

– Nhưng có một việc, xin tỷ tỷ giải thích. Ta cả đời này vốn sống rất chính trực, có sao nói vậy, vóc dáng tỷ tỷ vốn đẹp hơn Ngọc Già gấp trăm lần, chẳng lẽ muốn ta nói ngược với lương tâm, chỉ nói là đẹp hơn cô ta gấp mười lần thôi sao? Việc này chẳng phải sẽ làm ta khó xử sao, ta nói dối không quen mà!

Ninh Vũ Tích là một nữ tử thanh khiết như thần tiên, bị tên vô lại này quấn quýt lấy, bắn trúng vài viên đạn bọc đường, trong lòng không nhịn được, tim đập rộn lên.

“Nói bậy, vóc người Ngọc Già cũng đẹp nhất hạng, chỉ chênh lệch chút đỉnh so với ta thôi!” Mặt nàng đỏ bừng, hừ khẽ một tiếng, tiện tay lấy ra một vật nhỏ sáng lấp lánh.

– Đừng, đừng động thủ chứ!

Lâm Vãn Vinh chớp mắt, ngân quang trong tay Ninh tiên tử đã lóe lên. Hắn bất giác ôm lấy mông, vội vàng nhảy lên.

– Ai bảo ngươi vừa nói một chút đã bậy bạ!

Ninh Vũ Tích làm ra vẻ giận dữ lườm hắn, gương mặt trắng ngần ửng đỏ như thoa phấn:

– An sư muội nói đúng, đối với tên vô lại này, phải trước cứng sau mềm mới có thể chế ngự được ngươi!

– Hồ ly tỷ tỷ thật nói như thế sao?

Lâm Vãn Vinh mở to hai mắt, đột nhiên vỗ tay cười nói:

– Đúng, rất đúng, trước cứng sau mềm, ta cũng thường sử dụng loại thủ đoạn này mà, tất cả mọi người không ai là không dùng cả!

Xem hắn hí hửng cười tít mắt, trực giác cho tiên tử biết tiểu tặc này lại có ý quỷ quái gì đây, nhưng nàng đã học An sư muội biết cách động thủ khắc chế hắn, trong lòng cũng mềm đi, không muốn ra tay nữa.

– Ngươi đó.

Ninh Vũ Tích cầm tay hắn, vẻ yêu thương dịu dàng thấp thoáng hiện lên trong mắt, mặt ửng đỏ:

– … Đang bàn chút chính sự lại nói thành tà đạo, rồi lại chuyển từ tà đạo về bàn chính sự! Trên đời, người mà có bổn sự này cũng chỉ có một. Quả là ông trời trừng phạt ta không có tâm kiên trì tu hành, muốn ta đời đời kiếp kiếp đọa nhập luân hồi, phải chịu sự hành hạ tà ác của ngươi! Trong nhân thế, còn có việc gì khổ hơn thế này nữa không?!

Nàng thẹn thùng cúi đầu, gương mặt đỏ như bị thiêu đốt, hai mắt sáng lên, êm ả như làn nước. Lâm Vãn Vinh nghe thế tim đập rộn ràng: “Cái chiêu êm ái này của thần tiên tỷ tỷ, xem ra còn cao minh hơn cả mấy chiêu bá đạo của An hồ li nữa ấy chứ, làm cho ta không thể nào có chút ý định phản bác. Sư tỷ muội hai người này, một mềm một cứng, thật là muốn lấy cái mạng già này rồi.”

– Tiểu tặc, ngươi có biết ta thích điểm gì ở ngươi nhất không?

Tiên tử cúi đầu, dịu dàng thỏ thẻ, nói đến hai chữ thích, mặt nàng lại đỏ như ráng chiều, trong mắt tràn ngập vẻ ngượng ngùng.

“Thích điểm gì ở ta?” Lâm Vãn Vinh chớp chớp mắt, vội vàng nhìn lên người mình đánh giá. Từ trên xuống dưới, rồi lại từ dưới lên trên, quét qua quét lại: “Toàn thân ta trên dưới, nơi xuất sắc nhất hẳn là cũng chỉ có một điểm thôi! Nhưng tiên tử làm sao biết được chỗ đó của ta xuất sắc như thế nào chứ?”

– Tỷ tỷ, về điểm này, ta thật sự hơi khó nói!

Hắn cúi đầu, tỏ vẻ xấu hổ.

– Vậy ta nói.

Ninh Vũ Tích khẽ gật đầu, dịu dàng nói:

– Ta thích nhất là con người chân thật của ngươi.

“Hoá ra là điểm này!” Lâm Vãn Vinh cảm thấy xấu hổ. Tiên tử kéo hắn lại, đôi môi đỏ mọng hé mở:

– Thật ra, từ khi gặp ngươi tới giờ, ta vẫn luôn cảm thấy ngươi là nam tử chân thật nhất trên đời này. Mặc dù ngươi gian trá, giảo hoạt, tham tài, háo sắc, không cao lớn mà cũng chẳng đẹp trai…

– Tỷ tỷ, nàng thích mà sao lại toàn là nói ngược thế? Bao nhiêu ưu điểm của ta đã bị lộ ra hoàn toàn rồi.

Lâm Vãn Vinh cười hì hì.

Trong lòng Ninh Vũ Tích ấm áp, tiểu tặc này mặc dù cả ngày hì hì hà hà không nghiêm chỉnh, nhưng lại luôn luôn có biện pháp biến những việc phức tạp trở nên dễ dàng, đến cả vài câu nói bậy, hắn cũng có thể chuyển thành chuyện tốt, đem tâm cảnh như vậy lừa gạt nữ tử, hắn quả thực là khắc tinh trời sinh của phụ nữ.

Tiên tử từ từ vuốt ve khuôn mặt hắn, nhu tình như nước:

– Tính cách ngươi phàm tục nhưng không vô sỉ, khi có ngươi bên mình, đó là thời khắc quý giá nhất, bởi vì ngươi là một người chân thật nhất, gian trá háo sắc thì đã làm sao? Trên đời này có mấy người không phải như thế chứ? Cần khóc là khóc, lúc cười là cười, lúc yêu lúc hận, đối xử hết lòng, vô cùng thành thật, trên đời có mấy người được như ngươi vậy?

“Hoá ra thật sự ta có ưu điểm như vậy sao? Xem ra trước kia ta hơi coi thường mình quá, sau này phải hết sức phát huy ưu điểm này mới được.” Lâm Vãn Vinh cười ha hả, cúi mặt có vẻ hơi ngượng ngùng:

– Tỷ tỷ, ta cũng không phải tốt đẹp như nàng nói đâu… Kỳ thật ta cũng rất khiêm nhường nên không để lộ hết thôi!

– Chính xác là rất khiêm nhường!

Ninh tiên tử khẽ gật đầu, buồn cười lườm hắn.

Lâm Vãn Vinh ừm một tiếng, đột nhiên ngạc nhiên hỏi:

– Ủa, thần tiên tỷ tỷ, vô duyên vô cớ nàng nói với ta cái này làm gì. Chẳng lẽ là… có gì lừa dối?

– Cái gì lừa dối?

Ninh Vũ Tích mắng:

– Ta phải nhắc nhở ngươi, về chuyện Ngọc Già, ngươi đừng có phạm phải mấy điều hồ đồ.

– Phạm phải hồ đồ?

Lâm Vãn Vinh hai mắt mở to, ánh mắt tràn đầy vẻ khó hiểu:

– Không có đâu, ta nghĩ ta rất thông minh đó!

Tiên tử hừ một tiếng:

– Thông minh cái gì? Dối gạt mình dối gạt người mà thôi. Ngươi nghĩ rằng giở thủ đoạn ra với Ngọc Già hoàn toàn không có ảnh hưởng gì tới ngươi sao? Ở đó mà hí hửng. Dù sao đi nữa, có giết địch ba ngàn thì chí ít cũng tổn hại tám trăm, người ở trong cuộc, không chết cũng bị thương. Ngọc Già đã khó có thể tự kiềm chế, vậy chẳng lẽ ngươi có thể không nhiễm một hạt bụi nào sao?

Ninh tiên tử quả thật mắt lửa ngươi vàng, một chữ đã điểm trúng chỗ quan trọng. Lâm Vãn Vinh khẽ cười vài tiếng, miễn cưỡng nói:

– Thử xem sau này sẽ biết!

Ninh Vũ Tích liếc nhìn hắn:

– Còn phải thử sao? Đến hôm nay, ta mới hiểu được dụng tâm của An sư muội! Nói về tầm nhìn cao xa, hiểu việc hiểu người, không ai có thể bằng được muội ấy đâu.

Lâm Vãn Vinh vội la lên:

– Chuyện này có gì liên quan tới Hồ ly tỷ tỷ chứ? Tiên tử, nàng có thể nói rõ hơn được không. Ta nghe không hiểu gì hết.

Tiên tử nhè nhẹ lắc đầu:

– Có cái gì mà khó hiểu… Dù Ngọc Già có giãy giụa ra sao, vận mệnh của nàng sớm đã định rồi. Mặc dù bây giờ ngươi thả nàng ra, cũng không có gì phải lo. Mấy tháng sau nàng cũng không thoát khỏi cảnh ngọc nát hương tan. Nếu nàng xuất hiện ở Điêu Dương đại hội, việc này cũng không phải là không thể làm được, chỉ là thủ đoạn không giống nhau mà thôi.

– Thủ đoạn cái gì?

Lâm Vãn Vinh cả kinh hỏi.

– Ngươi đừng hỏi!

Ninh Vũ Tích khe khẽ thở dài:

– Nói với ngươi việc này, chủ yếu để giải ưu sầu cho ngươi thôi. Tính mạng Ngọc Già sớm đã không còn ở trong tay cô ta nữa rồi, kết cục này chẳng phải là rất tốt sao? Ngươi không cần vì kiêng kỵ cô ta, cứ trói tay trói chân cô ta lại.

Ninh tiên tử đã nói đến thế rồi, dù xét theo phương diện nào, Ngọc Già cũng đều ở vào thế bị động. Từ việc Đồ Tác Tá rất mê luyến thiếu nữ Đột Quyết này, một khi Ngọc Già xuất hiện ở Điêu Dương đại hội, Đồ Tác Tá chắc chắn sẽ tới. Nếu đã có Hữu Vương tham dự Điêu Dương Đại Tái, còn có cả thiếu nữ xinh đẹp nhất thảo nguyên nữa, vậy Đột Quyết Khả Hãn rất có thể sẽ đích thân tới hiện trường. Việc này quả thực là một cơ hội trăm năm khó gặp.

Lâm Vãn Vinh hơi trầm ngâm, xoa xoa tay:

– Được, ta phải đi Điêu Dương đại hội một chuyến mới được.

Tiên tử ừm khẽ một tiếng, cười lặng lẽ, gương mặt mĩ lệ hơi trầm xuống một chút.

Với bản lĩnh của Ninh tiên tử, sắc mặt nàng nặng nề như vậy quả là không bình thường. Lâm Vãn Vinh kinh hãi, vội vàng nắm bàn tay nàng hỏi:

– Thần tiên tỷ tỷ, nàng làm sao vậy?

Ninh Vũ Tích tựa đầu vào bờ vai hắn, dịu dàng nói:

– Ta từ nhỏ tu hành, không thích những việc người gian ta trá. Lần này bắc thượng đã phá hỏng rất nhiều thanh quy giới luật, lại còn giở thủ đoạn với Ngọc Già nữa, chỉ sợ ông trời sẽ trừng phạt ta.

Lâm Vãn Vinh cảm thấy căng thẳng, vội vàng ôm nàng vào lòng:

– Ta mới là người xấu xa chứ. Cho dù ông trời có muốn trừng phạt, vậy cũng nên trừng phạt ta, tỷ tỷ vô can mà.

– Ngươi đó, chỉ thích cho mình là xấu thôi.

Ninh Vũ Tích nép vào người hắn, dịu dàng cười nói:

– Kỳ thật, trên đời này ngươi là người có tình có nghĩa nhất… Tiểu tặc, ta đột nhiên rất muốn mặc bộ áo cưới bằng băng ở Thiên Sơn.

“Tiên tử tỷ tỷ rốt cuộc làm sao vậy?” Trong lòng Lâm Vãn Vinh đột nhiên sinh ra một loại dự cảm không hay:

– Được, tỷ tỷ, đợi đánh trận xong, chúng ta về nhà, ta sẽ về Tiêu gia, tự tay làm cho nàng một bộ.

Ninh Vũ Tích nhoẻn miệng cười, mặt đỏ ửng:

– Nếu ta có được ngày đó, ngươi hãy tự mình mặc vào cho ta! Không giấu ngươi, ta chưa bao giờ mặc những xiêm y đẹp như vậy.

– Tất nhiên rồi, tỷ tỷ cũng biết, ta thích nhất là mặc y phục cho nàng mà.

– Không biết ngượng!

Tiên tử ngượng ngùng cười. Gương mặt nóng bỏng áp vào trước ngực hắn:

– Tiểu tặc, ta nói những lời từ đáy lòng, ngươi đừng có cười ta nhé.

– Nàng nói đi, nàng nói đi.

Lâm Vãn Vinh giữ chặt tay nàng, cảm thấy mạch đang đập nhẹ nhàng, có một cảm giác ấm áp tràn ngập tâm hồn hắn.

Ninh Vũ Tích nhắm mắt lại, dịu dàng nhưng rất kiên định, nói:

– … Tiểu tặc, được ở cùng với ngươi, cho dù có bị trời phạt, ta cũng chấp nhận.

– Tỷ tỷ…

Nhìn dung nhan mỹ lệ tuyệt thế của nàng, Lâm Vãn Vinh không khỏi nghẹn ngào, không nói nổi một câu nào.

– Đừng sợ, có ta đây!

Tiên tử mỉm cười lau nước mắt cho hắn, dịu dàng nép vào ngực hắn:

– Tối nay không tĩnh tọa nữa, ngươi ôm lấy ta, không được buông ra.

– Được, ta ôm nàng cả đời.

Trong lòng dấy lên một tình cảm dịu ngọt, hắn ôm chặt lấy thân thể mềm mại như không có xương của tiên tử vào ngực, gần như hòa vào nhau: “Trời trừng phạt tiên tử hả? Ta sẽ trừng phạt ông trời!”

Chỉ cách Hữu vương Đột Quyết có hai mươi dặm, sau một đêm hồi hộp lo sợ, sáng sớm ngày thứ hai, đã có thám mã truyền tin về: “Đồ Tác Tá và Triệu Khang Ninh vừa sáng đã rời đi.” Nhìn thấy dấu chân ngựa thật sâu chạy tít tắp về phía xa xa, Lâm Vãn Vinh mới yên lòng.

Từ hồ Ô Tô Bố Nặc Nhĩ tiếp tục tiến lên phía bắc, thảo nguyên rộng lớn xanh rờn trải ra trước mắt như một tấm thảm êm mượt như nhung đến tận chân trời. Có lẽ vì để tập hợp thêm mười vạn thiết kỵ Đột Quyết xuất chinh Hạ Lan sơn, mục dân trên thảo nguyên cực kỳ thưa thớt, chưa nói tới những đàn cừu trắng.

– Người Đột Quyết mộ binh đó.

Hồ Bất Quy chỉ vào đám cỏ dưới chân, nói với Lâm Vãn Vinh. Đó là một nơi không lâu trước đây có dấu vết dựng trướng bồng, nơi này hẳn là nơi ở của một bộ lạc Đột Quyết. Việc họ biến mất, đương nhiên là kết quả của việc Lộc Đông Tán mộ binh.

Lâm Vãn Vinh gật đầu ừm một tiếng, theo tình huống khắp nơi, Hạ Lan sơn hẳn là có động tĩnh rồi, hơn nữa lại là Đại Hoa chiếm ưu thế. Bằng không, Lộc Đông Tán cũng sẽ không khẩn cấp triệu tập mười vạn thiết kỵ ở Khắc Tư Nhĩ như thế. Chỉ tiếc, họ thân ở thảo nguyên, không biết ở chỗ Từ Chỉ Tình rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

– Hồ đại ca, tiểu Hứa có tin tức gì chưa?

Lâm Vãn Vinh dụi dụi mắt, nói với vẻ ngái ngủ. Đêm qua ôm lấy tiên tử, tuy rất sung sướng, nhưng vì trong lòng không yên, có nhiều lo lắng, nên căn bản không ngủ được.

Hứa Chấn và đội trinh sát đêm qua đã xuất phát rồi. Không có tin tức hắn báo về một cách chính xác, tuyệt không thể coi thường vọng động. Đây là sự thống nhất của mọi người. Ở cách đây năm mươi dặm, đám thiết kỵ đi nhanh như gió mà phóng tới đây, cơ hồ không thể tưởng tượng được sẽ xảy ra chuyện gì. Không chỉ như thế, hiện họ chỉ cách Khắc Tư Nhĩ có hai trăm dặm, người Hồ nếu như có thể ngửi thấy mùi của kỵ binh Đại Hoa. Nguy hiểm càng lúc càng lớn hơn.

– Vẫn chưa có tin tức gì.

Hồ Bất Quy bất lực lắc đầu. Chỉ có hơn mười người, đến gần hang ổ của người Đột Quyết để thăm dò hành tung mười vạn đại quân, kiểu gì cũng có cảm giác như đang đi trên núi đao.

Lâm Vãn Vinh chậm rãi đi lại vài bước, đây chính là lúc mấu chốt. Quan trọng nhất là phải kiên nhẫn, mọi sự sốt ruột đều là vô ích. Chỉ cần đại quân Lộc Đông Tán xuất hành năm sáu trăm dặm, năm ngàn kỵ binh của hắn đã có thể tung hoành giữa trái tim của người Hồ rồi.

Một người cưỡi ngựa đang phi tới, ghé tai Hồ Bất Quy nói nhỏ vài câu. Lão Hồ khẽ gật đầu:

– Tướng quân, ngài muốn ta nói cho ngài nghe về Điêu Dương Đại Tái không.

– Hả?

Lâm Vãn Vinh vội đáp lời. Đêm qua nói chuyện với tiên tử xong, trong lòng hắn lúc này tràn ngập sự thù ghét khó hiểu với Điêu Dương Đại Tái này. Nhưng Cao Tù thì lại vô cùng hứng thú:

– Lão Hồ, nói mau, nói mau, bắt dê như thế nào?

Hồ Bất Quy cười nói:

– Điêu Dương Đại Tái năm nay sẽ được cử hành sau ba ngày nữa ở ngoài thành Khắc Tư Nhĩ. Trên thảo nguyên ai ai cũng biết. Bộ lạc người Hồ ở khắp nơi đều đã phái ra những dũng sĩ tinh nhuệ nhất, còn có những thiếu nữ xinh đẹp nhất, di chuyển cả ngày đêm để tới Khắc Tư Nhĩ. Đến lúc đó có nhiều thứ để xem lắm.

– Dũng sĩ tinh nhuệ nhất?

Cao Tù trừng mắt, khó hiểu nói:

– Lúc này, hơn mười vạn người của họ đang ở tiền tuyến chiến đấu với chúng ta, vậy làm gì còn có dũng sĩ tinh nhuệ?

Lão Hồ vỗ vỗ vai Cao Tù, lắc đầu nói:

– Cao huynh đệ, ngươi nói sai rồi. Điêu Dương đại hội của người Đột Quyết không phải chỉ là một lễ hội tỉ võ chiêu thân đơn giản, nó còn là sự tranh đoạt vinh dự giữa các bộ lạc Đột Quyết, đại hội thi đấu của rất nhiều người. Đối với các bộ lạc thì việc tham dự Điêu Dương đại hội này thậm chí còn quan trọng hơn cả việc ra tiền tuyến giao chiến.

“Hả?” Lão Hồ vừa nói thế, không chỉ Cao Tù khó hiểu, đến cả Lâm Vãn Vinh cũng thấy lạ.

– Các bộ lạc của người Hồ có quy mô không giống nhau. Để sinh tồn và phát triển, họ phải kết hợp với nhau, dùng phương thức liên kết để tạo điều kiện cho mình lớn mạnh. Nếu nói chiến tranh là biểu tượng của quốc lực Đột Quyết, thì Điêu Dương Đại Tái là biểu tượng thực lực của các bộ lạc. Bộ lạc nào chiến thắng ở Điêu Dương Đại Tái thì các bộ lạc khác đều phải nể mặt, có thể đứng đầu những bộ lạc liên minh, từ đó tạo thành bộ lạc thống trị. Hai bộ tộc của Đồ Tác Tá và Ba Đức Lỗ cũng đã phát triển lớn mạnh như thế này đó. Có thể nói như thế này, người Hồ chiến đấu ở tiền tuyến thì còn có thể cho phép có người ngu ngốc kém cỏi. Nhưng những dũng sĩ tham gia Điêu Dương Đại Tái không có một ai hèn nhát. Bởi vì bọn họ không chỉ chiến đầu vì vinh dự bộ tộc, mà còn liên quan đến ích lợi của bộ lạc mình. Ngẫm lại, Cao huynh đệ, nếu ngươi là thủ lĩnh bộ lạc, vậy ngươi phái những dũng sĩ lợi hại nhất tới đâu?

– Đương nhiên là Điêu Dương rồi.

Lão Cao như chẳng nghĩ ngợi gì đáp luôn:

– Nếu thua trong cuộc chiến ở tiền tuyến, đó là trách nhiệm của mọi người, để lâu cứt trâu hóa bùn thôi. Nhưng nếu bộ lạc thua, đó sẽ là trách nhiệm của ta. Tiền tuyến có nhiều dũng sĩ như vậy rồi, chắc cũng không ngại thiếu đi một vài người.

Hồ Bất Quy cười gật đầu:

– Chính là đạo lý này. Tương tự, những thiếu nữ đi ủng hộ và tìm chồng, cũng đều là những nữ nhân đẹp nhất trong tộc, bởi vì các nàng gánh vác trách nhiệm liên kết các đại bộ tộc. Mỹ nữ càng đẹp, dũng sĩ càng dũng cảm, mỗi năm cũng chỉ có một lần các bộ tộc đấu với nhau, Cao huynh đệ bất tất lo lắng việc Điêu Dương đại hội không cao cấp, chỉ sợ đến lúc đó ngươi sẽ bị hoa mắt thôi.

“Nguyên do là như vậy!” Lâm Vãn Vinh giật mình hiểu ra: “Đây còn là một lễ hội giao lưu nữa.”

Đang nói chuyện, từ xa xa đột nhiên có tiếng hô lớn rất dài, Cao Tù nhìn lại, vui vẻ nói:

– Phía trước có tin tức rồi. Đỡ quá, chúng ta rốt cục sắp đánh tới vương đình người Hồ rồi.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.com, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Danh sách truyện cùng bộ:
Lâm Vãn Vinh – Quyển 1
Lâm Vãn Vinh – Quyển 2
Lâm Vãn Vinh – Quyển 3
Lâm Vãn Vinh – Quyển 4
Lâm Vãn Vinh – Quyển 5
Lâm Vãn Vinh – Quyển 6
Lâm Vãn Vinh – Quyển 7
Lâm Vãn Vinh – Quyển 8
Lâm Vãn Vinh – Quyển 9
Lâm Vãn Vinh – Quyển 10
Lâm Vãn Vinh – Quyển 11
Lâm Vãn Vinh – Quyển 12
Thông tin truyện
Tên truyện Lâm Vãn Vinh - Quyển 11
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 02/05/2017 12:36 (GMT+7)

Bình luận

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Cô gái đến từ hôm qua
Tụi con gái trên trái đất này hình như đều được đúc ra từ một khuôn. Có một cái thói, không hiểu là thói tốt hay thói xấu, gần như đứa con gái nào cũng “mắc phải”. Đó là sau khi chuyển từ giai đoạn “thăm dò bí mật” qua giai đoạn “thừa nhận hợp pháp” bao giờ...
Phân loại: Truyện nonSEX Nguyễn Nhật Ánh Truyện teen
Lăng Tiếu – Quyển 4
Vừa tuyên bố tỷ lệ thành đan của Hoa Hiểu Quế thì Nam Cung Thường Nhạc tươi cười yếu ớt, xem ra rất hài lòng với biểu hiện của Hoa Hiểu Quế. Xác thực Hoa Hiểu Quế vừa nhập tông một năm, liền từ nhất phẩm Luyện dược sư tăng lên tới nhị phẩm Luyện dược sư, hơn nữa tỷ lệ thành...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lăng Tiếu
Lăng Tiếu – Quyển 11
Trong một tháng này Lăng Tiếu thu thập được không ít tàn binh lợi khí, nhưng mà phát hiện ra những thứ này cũng không có được hạt châu thần kỳ ở trên đại đao giống như trước đây, chắc hẳn những thứ binh khí bị hủy diệt này cũng không có bao nhiêu là có thể chống lại ma diệt cùng tàn...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lăng Tiếu
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - hitclub - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba