Truyện sex ở trang web truyensextv2.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensextv2.com (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensac.net...)

Truyện sex » Truyện nonSEX » Lâm Vãn Vinh – Quyển 12 » Phần 5

Lâm Vãn Vinh - Quyển 12

Phần 5

Một đêm ngủ mơ mơ màng màng, nét mặt đau khổ mỹ lệ của Nguyệt Nha Nhi không ngừng làm hắn giật mình thon thót. Cũng không biết trải qua bao lâu, bỗng nhiên hắn mở mắt ra, ngoài cửa sổ ánh trăng trải rộng khắp nơi, sao mọc đầy trời, đã qua canh tư, gần canh năm rồi.

Bên tai vọng đến tiếng hí của chiến mã, tiếng cười của tướng sĩ, tiếng xe chở lương thảo lộc cộc, trong đại doanh đều lộn xộn, ai nấy bận rộn nhưng rất sung sướng, trong sự chờ đợi của vô số thân nhân, đại quân rốt cục cũng đã được ban sư hồi triều.

Gói ghém lại bộ quần áo biểu tượng thân phận hãn vương và kim đao tùy thân của Ngọc Già tặng xong, nhìn lại người cỏ mà nàng bỏ bao nhiêu công sức làm ra, nhịn không được hắn phì cười. Ngày xưa biết bao nhiêu kỷ niệm kinh tâm, thậm chí đến cả những lần đấu trí, đấu dũng, đấu võ mồm, bây giờ đều đã thành những hồi ức tuyệt đẹp.

– Tướng quân!
Thấy hắn đến, mấy người Hồ Bất Quy vội vàng ôm quyền, thanh âm có chút nghẹn ngào.

Đỗ Tu Nguyên, Hứa Chấn, Hồ Bất Quy mấy người đều phải thống soái đại quân đóng ở Hạ Lan sơn, để gây sức ép lên người Hồ. Giao trọng trách này cho họ gánh vác, một mặt cũng là sự đề bạt cho những huynh đệ cũ, mặt khác cũng vì Ngọc Già không lạ với những người này, nên không có nhiều bài xích.

Sắp tới lúc huynh đệ sinh tử ly biệt, bao nhiêu sầu muộn thật khó nói hết, lão Hồ mắt rưng rưng nói:
– Xin tướng quân yên tâm, chúng tôi nhất định làm tốt việc người dặn dò!

Đỗ Tu Nguyên cũng lặng lẽ thở dài:
– Núi cao đường xa, không biết khi nào thì có thể gặp lại tướng quân!

Những người trước mắt đều theo Lâm Vãn Vinh từ khi ở Sơn Đông, nhìn thấy họ trở thành những danh tướng một thời của Đại Hoa, hắn vừa mừng vừa cảm khái, một lúc lâu vẫn nói không nên lời.

Cao Tù nháy mắt mấy cái vẻ thần bí, cười hì hì nói:
– Khi nào gặp mặt hả? Ta nghĩ là rất sớm thôi! Các ngươi đừng quên, đường tới vương đình Đột Quyết phải qua Hạ Lan sơn mà! Ở Khắc Tư Nhĩ mỗi ngày đều có người mong chờ Lâm huynh đệ của chúng ta. Ngươi nói xem, hắn có thể không quay trở lại sao?!

Lâm huynh đệ đỏ mặt. Bọn lão Hồ cười ha ha, bao nhiêu vẻ sầu muộn đã tan đi rất nhanh.

Sắc trời sáng dần, đội quân đầu tiên đã khai bạt. Từ tiểu thư lững thững đi tới, nói nhỏ:
– Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi!

Lâm Vãn Vinh ừm một tiếng, hướng về phía mọi người chầm chậm ôm quyền, lẳng lặng quay đầu nhìn lại. Bão cát đầy trời như che kín hai mắt, không nhìn thấy trời xanh, không nhìn thấy thảo nguyên nữa. Nhưng trong mông mông lung lung, lại tựa như nhìn thấy một thân ảnh thanh lệ, đằm thắm nhìn mình…

– Tát Nhĩ Mộc, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?

– Muốn lừa ta nói sao? Tỷ tỷ nói, sự việc bí mật, hết thảy phải thủ khẩu như bình!

– Ừm, ta rất tán thành! Vậy xin hỏi sinh nhật năm tuổi của ngươi xảy ra vào lúc nào?

– Năm ngoái!

– Đại Khả Hãn thích quần áo màu gì?

– Tại sao ta phải nói cho ngươi?

– Vậy nàng ghét màu gì?

– Ngoại trừ màu đỏ và màu vàng, còn lại đều ghét!

– Mấy chuỗi đường hồ lô này ăn ngon chứ?

– Ngon!

– Vậy hôm nay ngươi học xong hai bài thơ cổ, ta sẽ cho ngươi một chuỗi!

– Không được! Ngày hôm qua là một bài thơ đổi một chuỗi, ngươi không thể lên giá được!

Cao Tù theo sau, cứ nghe Lâm huynh đệ dụ dỗ tiểu hài tử, thủ pháp của hắn thật sự là vô cùng vô tận, chưa hề lập lại, thật không hiểu sao hắn có thể nghĩ được nhiều như thế.

Sự nhẫn nại của Lâm huynh đệ cũng là cực tốt. Mỗi ngày hắn đều đến gặp Tát Nhĩ Mộc, dạy Tiểu Khả Hãn đọc sách học thơ. Có đôi khi còn cưỡi ngựa bắn tên cùng nhau, cao hứng vui vẻ vô cùng. Hơn mười ngày nay, quả thật Tiểu Khả Hãn đối với hắn càng ngày càng thân thiện.

Mọi người trong đại quân đều có tâm lý muốn đi thật nhanh. Móng ngựa gõ nhịp nhàng, một đường đi tới. Mắt thấy kinh thành càng ngày càng gần, trong lòng Lâm Vãn Vinh có cảm giác vừa mừng rỡ vừa sợ hãi. Chuyến đi này đã mất năm tháng. Xuân đi mùa thu về, trong nhà rốt cuộc ra sao nhỉ? Đại tiểu thư, Ngưng Nhi, Xảo Xảo đang làm gì? Tính toán ngày tháng, có lẽ Thanh Tuyền cũng sắp sinh rồi. Có phải các nàng tụ tập lại với nhau không? Bây giờ hẳn là mọi sự đều đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu có ta, người cha này thôi!

Vừa nghĩ tới là thấy khó chịu. Ý nghĩ dâng lên như thủy triều mãnh liệt, hận không được lập tức mọc cánh bay về bên người các nàng.

Hắn không đợi được một khắc nào nữa, đơn giản đến cáo tội với Lý Thái, phó thác cho Từ Chỉ Tình chiếu cố Tát Nhĩ Mộc, một mình cùng Cao Tù phóng khoái mã ngày đêm không ngừng đi về kinh trung.

Cảnh vật trên đường lướt nhanh, trăng sao như bay ngược. Đến sớm ngày thứ tư, tường thành sừng sững rốt cục đã hiện ra trước mắt, tinh kỳ tung bay, khôi giáp lấp lánh, cửa thành đỏ rực giống như trong mộng đã hiện lên trước mắt.

Lão Cao ghìm chiến mã đang thở phì phò, nhìn đám người lui tới trong ngoài cửa thành, hít sâu một hơi, thanh âm run lên nói:
– Huynh đệ, chúng ta về đến nhà rồi!

Đúng vậy, về đến nhà rồi! Bàn tay hắn nắm dây cương có chút run lên, mắt rơm rớm nước.

Đã gần ngay trước mắt rồi. Bọn họ lại không cần phải vội nữa! Hắn chậm rãi giật cương ngựa đi tới, đánh giá hình ảnh cảnh sắc của những người đi đường, nghe bên tai những tiếng rao không dứt. Hai người như đi xem hội, mở to hai mắt hết nhìn đông tới nhìn tây. Cho dù đó đã những vật nhỏ xíu trước đây đã nhìn đến hàng trăm lần rồi, thế mà bây giờ trông lại vẫn thấy mới một cách kỳ lạ.

Cuộc sống cực khổ đã qua, vẻ náo nhiệt phồn hoa lại hiện lên. Cứ như hai thế giới khác hẳn nhau, cảm giác kinh hỉ đan xen. Nếu không phải người trong cuộc thì không thể nào giải thích được.

Đi đến trước thành, cánh cửa ngày xưa bây giờ vẫn đóng chặt, do hai tên lính gác chia nhau trấn thủ. Tất cả mọi người đều phải đi qua cửa bên!

– Cửa thành này dường như lại được tu sửa một lần nữa!

Hai người dắt ngựa vào thành, nhìn cánh cửa dày cộm màu đỏ, xem ra có vài vết xước. Lâm Vãn Vinh kinh hô một tiếng, chầm chậm đưa tay lên vuốt ve.

Dường như tên lính canh không nhận ra hắn là ai, vội vàng gầm lên:
– Lớn mật! Đây là đắc thắng môn (cổng chiến thắng – cổng khải hoàn). Tên phàm phu tục tử như ngươi sao dám sờ vào đây?!

Lâm Vãn Vinh ủa một tiếng, cười nói:
– Đắc thắng môn hả?! Lúc này mới ra khỏi kinh thành mấy tháng mà, sao lại đổi tên rồi? Còn nữa, vì sao đại môn này lại đóng chặt không cho chúng ta đi?!

Tên lính canh phì một tiếng, khinh thường nói:
– Dân ngoài thành hả?! Đến cả đắc thắng môn mà cũng không biết! Khi đại quân kháng Hồ liên tục báo tin chiến thắng, Hoàng Thượng dụ chỉ phong nó tên là đắc thắng môn, mời công nhân giỏi nhất kinh thành tu chỉnh lại! Chỉ khi nào những dũng sĩ bắc thượng kháng Hồ trở về, đến lúc đó Hoàng Thượng còn có thể tự mình nghênh tiếp! Ngươi muốn qua chỗ này hả?! Kiếp sau đi!

Những lính canh gần đó nhìn thấy hắn phong trần, mặt mũi bơ phờ, xem ra hắn cũng không phải là đại nhân vật gì, nhất thời cùng cười phá lên!

Té ra là Đắc Thắng môn! Lâm Vãn Vinh và Cao Tù nhìn nhau vài lần, đồng thời cười ha ha:
– Hay… Hay ! đắc thắng môn này rất có ý nghĩa, từ nay về sau, Đại Hoa chúng ta mỗi ngày đều đắc thắng! Hay ! Hay!

Hai người đang trò chuyện, bên kia vang đến tiếng xe lộc cộc. Một chiếc xe ngựa chầm chậm dừng lại bên người họ, một đầu người từ trong màn xe thò ra, nhìn một bên của hắn, hơi ngần ngừ:
– Lâm Tam ! Là Lâm Tam hả?!

Thanh âm này nghe quen lắm, nhất thời nghĩ không ra là ai! Hắn vội vàng quay đầu lại, chỉ nhìn thoáng qua, lập tức kinh hỉ mắt đỏ lên:
– Thiếu gia!!

Biểu thiếu gia càng kích động hơn vạn phần, xoát một tiếng từ trên xe nhảy xuống, bước không vững, thiếu chút nữa ngã xuống đất:
– Lâm Tam, là ngươi à?! Lâm Tam, ta rất nhớ ngươi a!

– Thiếu gia, ta cũng rất nhớ ngươi!
Hai người kích động ôm chặt lấy nhau. Lâm Tam thiếu chút nữa khóc ầm lên. Tính đủ mọi việc, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới người đầu tiên hắn gặp lại khi trở lại kinh thành lại là Quách Vô Thường Quách biểu thiếu gia! Nhớ tới hồi trước, hai người một xướng một họa, quậy phá khắp nơi, quả là những ngày vui vẻ khoái hoạt biết bao nhiêu. Đây không phải là hắn về quê gặp lại cố tri thì là cái gì chứ!

Biểu thiếu gia hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, mắt đỏ lên:
– Lâm Tam, từ khi ngươi và biểu muội đến kinh thành, ta không còn lấy một ngày khoái hoạt! Mỗi lần tới Diệu Ngọc phường ta không thể không nhớ tới ngươi!

– Ta cũng thế!
Lâm Tam mừng rỡ gật đầu:
– Mỗi khi nhìn người ta thưởng tiền, ta lại nhớ tới thiếu gia ngươi hào phóng biết bao nhiêu!

Quách Vô Thường móc trong ngực ra một thỏi bạc, ngượng ngùng dúi vào tay hắn:
– Bây giờ ta không có tiền thưởng cho ngươi nữa. Đây là mười hai tiền, xin nhận cho vậy!

– Mấy tháng không gặp, thiếu gia vẫn thế à?
Lâm Tam mặt mày hớn hở, thuần thục đút ngay thỏi bạc vào trong tay áo.

Biểu thiếu gia nhìn thế tinh thần đại chấn, Lâm Tam vẫn thu bạc của ta, vậy thì hắn nhận giao tình này của ta! Ta và hắn là tình bạn tri kỉ hát xướng vui chơi. Tình hữu nghị này còn cao hơn trời, sâu hơn biển!

Biểu thiếu gia tinh thần phấn chấn. Đánh giá hắn từ trên xuống dưới, xuýt xoa than:
– Nghe nói ngươi đã đi chiến đấu ở phía bắc rồi, còn bắt giữ được Khả Hãn người Hồ?! Mặc dù người Hồ quả cũng kém một chút, nhưng ngươi cũng làm rất giỏi! Đại khái ngươi còn chưa biết, bây giờ mấy ông kể chuyện trong kinh thành, ai nấy đều nói chuỵên của ngươi đó! Mấy ngày hôm trước đi ta đến khu hẻm Bát Đại, các cô nương biết ngươi làm việc trong nhà ta, đến cả tiền qua đêm cũng bớt cho ta hai thành đó!

Lão Cao nghe thế than thở, tiểu tử này mười phần đúng là một tên ngu. Ngươi không đề cập tới tên Lâm Tam, người ta khẳng định sẽ giảm cho ngươi phân nửa! Ngươi nói tới tên Lâm huynh đệ, đến cả Lâm Tam danh chấn thiên hạ mà cũng làm việc cho nhà ngươi, không làm thịt ngươi thì còn làm thịt ai?!

Lâm Vãn Vinh cười ha ha:
– Hơn nửa năm không gặp, sở thích hứng thú của thiếu gia cũng như vậy sao! Việc chiến đấu của ta đều là làm mò thôi, ngươi còn không hiểu ta sao? Được rồi, sao ngươi lại ở chỗ này, phu nhân có khỏe không?

Quách Vô Thường thở dài nói:
– Từ khi tòa nhà ở kinh trung bị cháy, cô mẫu thương tâm về lại Kim Lăng. Cũng tiều tụy đi rất nhiều. Nàng sợ biểu muội không đủ nhân thủ bên người, do đó đặc phái ta và mấy người tới, trợ giúp các nàng xây lại! Nửa năm qua, biểu muội khổ tâm kinh doanh, việc làm ăn của chúng ta cũng càng làm càng lớn. Lần này, ta tới Hà Bắc bàn chuyện làm ăn, hôm nay mới vừa về tới, may mà lại gặp ngươi ở đây!

Đến cả biểu thiếu gia mà cũng có thể ra ngoài đàm phán làm ăn, như vậy có thể thấy được nhân thủ bên người Đại tiểu thư quả là không đủ! Trong lòng hắn vui vẻ, thấy Quách biểu thiếu gia, nhớ tới thời gian khi còn ở Kim Lăng, lộ ra vẻ thân thiết vô cùng!

– Được rồi, thiếu gia, tòa nhà bị cháy của chúng ta ở kinh thành đã sửa xong chưa? Ta còn chưa kịp vào thành, không biết gì cả!

– Sớm đã sửa xong rồi, mấy ngày trước đang chuẩn bị đồ đạc, ta làm nhiều việc lắm đó!
Biểu thiếu gia hồ hỡi đáp:
– Nhưng, khổ cực nhất là Ngọc Nhược biểu muội, ngươi không biết nàng tiều tụy lắm! Biểu muội nói, nhất định phải chờ ngươi trở về, người một nhà tề tụ rồi mới có thể cắt băng khánh thành tòa nhà!

Đại tiểu thư? Trong lòng hắn lại cảm thấy vừa đau vừa vui :
– Được, được, người một nhà tề tụ rồi mới cắt băng khánh thành! Thiếu gia, chúng ta mau vào thành thôi!

Lôi Quách Vô Thường qua cửa biên, biểu thiếu gia ủa một tiếng:
– Không đúng đâu, Lâm Tam, ngươi thắng trận trở về, hẳn là phải đi đắc thắng môn mới đúng! Đây là đem mạng đổi lấy, không thể nào ủy khuất ngươi được! Ngươi đợi lát nữa đi, ta cho người kêu cửa!

Lâm Vãn Vinh khổ sở, khẽ lắc đầu. Cao Tù hiểu được tâm tình hắn, vội nói:
– Vị thiếu gia này, Lâm huynh đệ không muốn lộ ra, vinh diệu của đắc thắng môn này sẽ để lại cho những đệ huynh phía sau! Chúng ta lặng lẽ vào thành là được rồi!

– Lâm Tam, ngươi bình dân như vậy sao!
Quách Vô Thường giơ ngón tay cái lên khen ngợi.

Cùng biểu thiếu gia vào thành, nhìn đám người trên đường cười đùa vui vẻ, những tiếng rao nối liền không dứt, trong lòng hắn có một niềm vui nói không nên lời.

Trên đường về nhà họ Tiêu, gạch đá ngày xưa đã biến mất, một tòa biệt viện mới tinh, xinh đẹp tinh xảo, gạch đỏ ngói xanh, u nhã không tả nổi.

Nơi này là nơi đầu tiên hắn đặt chân đến khi vào kinh thành. Bao nhiêu chuyện cũ khi cùng Đại tiểu thư đồng cam cộng khổ, lần lượt dâng lên trong lòng. Tim Lâm Vãn Vinh xốn xang, bước chân có chút lộn xộn.

– Cái bàn để đây! Cái ghế tựa này để giữa!

– Tam Đức, trước hết treo tấm biển này lên!

– Tiêu Phong, ngươi tới thư phòng nhìn xem, bảo Xảo Xảo tỷ chuẩn bị cho người xấu vài mẩu bút chì, hắn thích dùng thứ này!

Còn chưa đến gần, có một thanh âm thanh thót xa xa truyền đến, lọt vào tai Lâm Vãn Vinh, tạo nên cảm giác thân thiết nói không nên lời.

Đi đến gần, hắn thấy một nữ tử yêu kiều, đang đứng giữa căn phòng, hai tay chống nạnh, chỉ huy mọi người bày biện đồ đạc, nhìn bộ dáng đó đã ẩn ẩn có chút phong thái của bà chủ rồi!

Mấy tháng không gặp, nha đầu này lớn lên thật rồi! Hắn cười hắc hắc, nhón chân đi tới trước, nhanh như chớp dùng hai tay bịt mắt nàng, cố giả giọng khác đi, đố:
– Đoán ta là ai!

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.com, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Danh sách truyện cùng bộ:
Lâm Vãn Vinh – Quyển 1
Lâm Vãn Vinh – Quyển 2
Lâm Vãn Vinh – Quyển 3
Lâm Vãn Vinh – Quyển 4
Lâm Vãn Vinh – Quyển 5
Lâm Vãn Vinh – Quyển 6
Lâm Vãn Vinh – Quyển 7
Lâm Vãn Vinh – Quyển 8
Lâm Vãn Vinh – Quyển 9
Lâm Vãn Vinh – Quyển 10
Lâm Vãn Vinh – Quyển 11
Lâm Vãn Vinh – Quyển 12
Thông tin truyện
Tên truyện Lâm Vãn Vinh - Quyển 12
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 02/05/2017 13:39 (GMT+7)

Bình luận

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Lưu Phong – Quyển 8
Lý Hương Quân thật sự không chịu nỗi cái tính bà tám của Khuynh Thành. “Sư tôn, ta vẫn không hiểu. Tại sao người lại nói là không được...”Khuynh Thành tựa hồ như có rất nhiều nghi vấn, vừa đi bên cạnh vừa hỏi không ngừng. Lý Hương Quân thật sự đầu hàng trước cô nhóc này. Lưu...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lưu Phong
Miêu Nghị – Quyển 34
Bị hai sư tỷ dạy dỗ một lúc, cuối cùng Đoạn Ái Nhi cũng thành thật hơn, cuối cùng tâm tư ba người cũng đặt vào Thiên Nhai phồn hoa. Tuy ngoài mặt Trác Tương Liên có vẻ bình tĩnh, nhưng thật sư trong lòng lại như mặt hồ yên ả bị người ta thả xuống một viên đá nhỏ, gợn lên làn sóng lăn...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Giang Nam – Quyển 2
Xùy~~! Ngón giữa của hắn dẫn đầu toát ra một đạo kiếm quang màu vàng nâu, dần dần biến hóa thành một tòa Kiếm Phong dài ba xích, rừng rực vô cùng, tản mát ra nhiệt độ cao đậm đặc, Giang Nam nhẹ nhàng hướng mặt đất đâm tới, chỉ thấy mặt đất lập tức như khối băng bị nhiệt độ cao...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - hitclub - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba