Truyện sex ở trang web truyensextv2.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensextv2.com (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensac.net...)

Truyện sex » Truyện nonSEX » Lâm Vãn Vinh – Quyển 12 » Phần 69

Lâm Vãn Vinh - Quyển 12

Phần 69

Chưa đầy một năm, Kim Lăng thành đã càng trở nên phồn hoa. Trên đường người đi kẻ lại tấp nập, tiếng kêu mua rao bán vang lên không ngớt, trà lâu tửu quán mọc lên khắp nơi, chỗ nào cũng ồn ào náo nhiệt, vừa hỗn tạp lại vừa thân thiết.

Đi đến bên bờ Huyền Vũ hồ, cảnh tượng lần đầu gặp Tiêu tiểu thư năm xưa lại mồn một hiện lên trong đầu hắn, cảm giác ấm áp vô cùng.

Tửu lâu “Thực Vi Tiên” do hắn một tay dựng lên. Bằng vào sự kinh doanh khéo léo của Xảo Xảo, nó không ngừng hưng thịnh to lớn thêm lên, sớm đã trở nên nổi bật nhất thành Kim Lăng. Tuy còn phải giữa trưa, tổng điếm bên hồ Huyền Vũ đã ầm ĩ tiếng người, rất là náo nhiệt.

Đi về phía tửu lâu, chỉ thấy trên tường có dán tờ thông báo khuyến mãi mới nhất của tháng này, những người vây quanh đó xem rất nhiều, trong điếm người cũng sớm đã ngồi chật, các tiểu nhị lớn tiếng huyên náo, tới tới lui lui bưng trà bê rượu, cảnh tượng hưng thịnh bận rộn vô cùng.

Trước quầy có một chưởng quỹ trẻ tuổi đang đứng ghi chép sổ sách, trán đầy mồ hôi, bận rộn đến chẳng hề để ý được việc gì khác.

– Thanh Sơn!
Lâm Vãn Vinh mỉm cười gọi một tiếng.

Người thanh niên giật mình ngẩng đầu lên, nhìn thấy hắn, sau khoảnh khắc đã sừng người ra.

– Đại ca, tỉ phu… !
Sau một hồi lâu Đổng Thanh Sơn mới như tỉnh lại từ trong mộng, kích động lao tới ôm chặt lấy hắn, sung sướng kêu lớn lên.

Gần một năm không gặp, Thanh Sơn đã trở nên cao to cường tráng, vẻ non nớt trên khuôn mặt sớm đã không còn. Thiếu niên họ Đổng ngày trước luôn theo bên cạnh hắn, nhìn hắn bằng ánh mắt sùng kính đã trở thành một thanh niên anh tuấn, khiến người ta không khỏi cảm khái thời gian trôi thật nhanh.

Huynh đệ hai người lâu ngày gặp lại, Đổng Thanh Sơn hưng phấn khoa chân múa tay, sổ sách cũng chẳng buồn ghi chép nữa, đẩy hết tất cả cho vị tiên sinh quản lí sổ sách. Kéo tay áo Lâm Vãn Vinh vội vã nói:
– Đại ca, sao huynh lại trở về thế? Tỷ tỷ đâu?

Lâm Vãn Vinh gật đầu nói:
– Xảo Xảo còn ở kinh thành, trong nhà nhiều việc nàng nhất thời không rời khỏi được. Ta muốn từ cảng Liên Vân ra biển, đến Cao Lệ một chuyến, cho nên thuận tiện trở về đây xem xem. Thanh Sơn, một năm nay không gặp, tiểu tử ngươi trông càng ngày càng có tinh thần đó. Không tồi, không tồi!

Đổng Thanh Sơn đắc ý nói:
– Cái đó thì rõ rồi, phải xem xem đại ca của đệ là ai chứ? Bây giờ không chỉ Kim Lăng thành, đến cả tỉnh Giang Tô này, danh tiếng của Hồng Hưng bọn đệ cũng rất lớn, chẳng còn người nào dám khi dễ nữa.

– Không có ai khi dễ là chuyện tốt, nhưng chúng ta cũng không được cậy thế hành hung đi khi dễ người khác, đặc biệt là những bách tính thiện lương đó! Nếu không sẽ chẳng khác gì cái đám côn đồ của Trình Thụy Niên trước đây, cuối cùng cũng có một ngày bị người ta tiêu diệt thôi. Đệ hiểu không?

– Cái này đệ hiểu.
Thanh Sơn cung kính nói:
– Tỷ tỷ sớm đã nói chuyện này với đệ rồi. Chúng ta trước đây bị người khác khi dễ, nếu chúng ta có thế lực rồi mà cũng lại đi khi dễ người ta, chẳng khác gì đám ác bá trước đây. Huynh đệ của Hồng Hưng tuyệt không thể làm người ác như vậy được. Bọn đệ sớm đã không thu phí bảo hộ nữa rồi, càng không để cho người nào khác thu. Hiện nay phía bọn Bắc Đẩu đã mở xưởng trà, chạy việc trên thuyền, vận chuyển muối quan, sinh ý rất là hưng thịnh, hơn ngàn huynh đệ đều được ăn uống thoải mái, bạc thu ào ào.

Xã hội đen đi làm công thương nghiệp, cái này gọi là “tẩy trắng”, tên tiểu tử Thanh Sơn này không ngờ lại có thể không thầy mà tự thông. Lâm Vãn Vinh vui vẻ cười ha hả nói:
– Tốt, tốt! Chuyện này đệ làm cực đúng. Cứ đánh đánh giết giết suốt ngày thì chẳng thể lâu dài được, kinh doanh mới là vương đạo.

Hai người nói chuyện phiếm một hồi, Thanh Sơn kể cho hắn nghe một số chuyện thú vị ở Kim Lăng, hắn nghe mà hoài niệm vô ngần.

Được một lúc, Lâm Vãn Vinh nhìn quanh bốn phía, ngạc nhiên nói:
– Sao không nhìn thấy nhạc phụ đại nhân đâu thế?

– Cha ở phân hiệu bên bờ Tần Hoài.
Thanh Sơn vẻ khổ não nói:
– Ba tửu lâu của chúng ta tại Kim Lăng mỗi ngày đều khách ngồi chật, đệ và cha bận đến tối mắt tối mũi, mời thêm mấy người quản lý sổ sách mà vẫn không đủ. Nếu có tỷ tỷ và đại ca ở đây thì tốt biết bao!

– Bận là chuyện tốt, có bạc để kiếm.
Lâm Vãn Vinh vừa cười vừa vỗ vỗ vai hắn:
– Đừng có gấp, đợi lần này ta từ Cao Lệ trở về sẽ đón đệ và nhạc phụ đại nhân đến kinh thành chơi…

– Thật sao?
Đổng Thanh Sơn hưng phấn nhảy cẫng lên. Ôm chặt lấy cánh tay hắn:
– Đại ca, đệ sớm đã muốn tới kinh thành xem xem. Tiểu Lạc đã viết thư cho đệ mấy lần rồi.

Lâm Vãn Vinh mỉm cười gật đầu, nhìn bộ dạng vô cùng vui vẻ của tiểu huynh đệ, trong lòng hắn cũng cao hứng vô cùng.

Cùng Thanh Sơn hứng khởi nói chuyện, bất tri bất giác đã tới buổi trưa, nghĩ đến chuyện còn chưa trở về Tiêu gia, hắn vội vã đứng dậy. Thanh Sơn kéo hắn lại nói:
– Đại ca, huynh muốn đi thăm Tiêu đại tiểu thư sao?

Lâm Vãn Vinh gật gật đầu. Thanh Sơn cười nói:
– Bây giờ huynh đi chỉ sợ chẳng gặp được đâu. Sáng hôm nay, Tiêu phu nhân và Đại tiểu thư đã đi tới Tê Hà tự ngoài thành dâng hương rồi, khi đi qua trước quán chúng ta còn nói vài câu với đệ nữa.

Tê Hà tự? Lâm Vãn Vinh nghe mà trong lòng ấm áp, bỗng dưng nhớ lại cảnh tượng ngày đó khi bị Bạch Liên giáo bắt cóc, nhị tiểu thư trai giới hơn một tháng thành tâm cầu khấn cho hắn. Trong lòng lập tức chẳng thể kiềm chế nữa, vội vã nói:
– Ta đi Tê Hà tự tìm bọn họ.

Hắn nói đi là đi, giục ngựa ra khỏi thành, một mạch lao đi luôn.

Tê Hà tự nằm ở phía đông của Kim Lăng, hương khói thịnh vượng, nổi tiếng từ lâu. Lâm Vãn Vinh sớm đã tới qua nơi này vài lần, cũng khá là quen thuộc, đi gần nửa thời thần đã tới nơi rồi.

Đi đến trước cửa, không nhìn thấy kiệu và xe của Tiêu phủ, cũng chẳng biết đại tiểu thư và phu nhân đang ở trong điện nào dâng hương, hắn liền đi thẳng vào trong tự.

Hôm nay hương khách không nhiều, trong Tê Hà tự rất là tịch mịch, mấy chiếc lá cây khô cong rơi trên mặt đất, dẵm vào vang lên những tiếng loạt xoạt không thôi.

Hắn đi một mạch qua mấy đại điện, đều chẳng nhìn thấy bóng dáng mẹ con họ Tiêu đâu, trong lòng có chút kì quái. Mắt thấy nơi đang đứng vừa khéo đối diện với cửa sau của đại hùng bảo điện, liền bước vào bên trong tìm kiếm.

Hậu điện không một bóng người, yên tĩnh đến mức gần như có thể nghe được cả tiếng lá rơi. Thấy bức bảo tượng kim thân bồ tát trang nghiêm kia, hắn vội vàng hành lễ một cái, đang muốn đứng dậy rời đi thì chợt nghe thấy một tiếng thở khẽ buồn bã từ trong điện truyền ra:
– Quan thế âm đại từ đại bi! Xin lão nhân gia người hãy phù hộ cho tên đáng ghét kia, để hắn sớm ngày bình an trở về. Đệ tử Tiêu Ngọc Nhược khấu đầu trước người… !

Thanh âm đó tuy nhỏ nhưng lọt vào tai hắn cực kì rõ ràng. Hắn vội vã bám vào bậu cửa, lén lút thò đầu nhìn vào trong điện.

Trên tấm bồ đoàn màu vàng trước hương án, một nữ tử yểu điệu đang lặng lẽ quỳ ở đó, dập đầu một cái, sau hồi lâu mới chậm rãi ngẩng lên, hai tay chắp trước ngực, miệng lầm rầm tụng niệm, thần thái cực kì chân thành.

Chia tay Tiêu Ngọc Nhược đã hai tháng, nàng dường như đã gầy đi rất nhiều, hai gò má sáng bóng như ngọc vẫn còn vương những nét buồn tương tư nhàn nhạt, ngực đầy eo thon, váy trắng xõa ra, thân hình uốn lượn nhấp nhô, toát ra một phong vận mê người.

– Đại tiểu thư, đại tiểu thư…
Một tiếng gọi khẽ mơ hồ, như có như không, phảng phất như từ trên trời truyền xuống, không gian yên tĩnh trong đại điện dần trở nên phiêu đãng.

Thân thể Tiêu Ngọc Nhược hơi run rẩy, nghi hoặc liếc nhìn quanh bốn phía, lại không phát hiện ra điều gì dị thường.

Nàng mơ màng ngẩng đầu lên, nhìn về bức bảo tượng trang nghiêm kia lẩm bẩm:
– Bồ tát, là người nói với đệ tử sao? Vì sao lại giống như thanh âm của hắn thế?

“Bồ tát” ừm một tiếng:
– Cái đó chính gọi là ban ngày nhung nhớ ban đêm sẽ nằm mơ. Con đem thanh âm của người khác nghe thành thanh âm của hắn, điều đó nói lên rằng con đã yêu hắn đến cùng cực rồi!

Đại tiểu thư hai má đỏ bừng, cúi đầu ngượng ngùng. Đột nhiên lại cảm thấy không đúng, quay đầu liếc mắt nhìn quanh bốn phía, kinh hãi kêu lên:
– Là ai?!

Từ hậu điện có một người lặng lẽ đi ra, cười hì hì nói:
– Đại tiểu thư, nàng vĩnh viễn là bồ tát đẹp nhất của lòng ta!

– Chàng, chàng…
Cặp môi anh đào nhỏ nhắn của Tiêu Ngọc Nhược hé ra, kinh hỷ đến rơi lệ:
– Chàng sao lại ở nơi đây… ? Lại tới gạt ta sao?

– Đừng khóc, đừng khóc!
Thấy những giọt lệ châu long lanh trong mắt nàng, Lâm Vãn Vinh trong lòng vô vàn xúc động, mau chóng bước đến ôm chặt nàng vào lòng:
– Ta vừa mới đến Kim Lăng, nghe nói nàng ở Tê Hà tự đã liền ngựa không dừng vó mà chạy đến đây ngay, ta không đến để lừa nàng….

Nhìn thấy hắn toàn thân cát bụi, trên mặt mồ hôi chảy dòng dòng còn chưa kịp lau đi, hiển nhiên là bôn ba đường trường. Đại tiểu thư lòng mềm lại, lấy một chiếc khăn lụa từ trong ngực ra ôn nhu lau đi cát bụi trên mặt hắn, ngúng nguẩy nói:
– Ta chẳng tin! Ngươi là ngựa không dừng vó vội tới gặp Nguyệt Nha Nhi mới là thật đó!

Lâm Vãn Vinh cười hi hi, nói:
– Ta đi thăm nàng ấy, đi tám ngàn dặm được. Nhưng để nhìn thấy đại tiểu thư, ta nguyện đi cả vạn dặm đường!

Tiêu Ngọc Nhược hai má đỏ bừng nguýt hắn, vừa mừng vừa thẹn khẽ nói:
– Ăn nói linh tinh, cái gì mà một vạn với tám ngàn, chẳng lẽ ngươi có đôi chân chạy nhanh như gió?

Hắn và đại tiểu thư, một chặng đường đồng hành cùng nhau mưa mưa gió gió. Trong lúc cãi nhau náo loạn mà sinh ra tình ý, vừa chân thành mà lại vừa nóng bỏng.

Thấy hai gò má Tiêu Ngọc Nhược bừng lên vẻ thẹn thùng, rất nhiều chuyện cũ lại ào về, trong lòng hắn cảm thấy sung sướng vô hạn. Bỗng dưng kéo tay đại tiểu thư, cùng quỳ “phịch” một cái xuống chiếc bồ đoàn kia:
– Xin tất cả những vị bồ tát, la hán gia gia ngồi trên làm chứng! Con Lâm Vãn Vinh nguyện đời đời kiếp kiếp yêu thương đại tiểu thư của con, cùng nàng buồn vui cùng hưởng, sinh tử bên nhau. Nếu trái với lời thề này, xin hãy để cho con chết dưới ngũ lôi.

Hắn vẻ mặt nghiêm túc cung kính dập đầu, trong mắt lóe lên những tia sáng kiên định.

Đại tiểu thư vui mừng vô hạn, không nén nổi lệ tuôn hai dòng. Nàng đằm thắm nhìn hắn yêu kiều nói:
– Tiểu nữ tử Tiêu Ngọc Nhược, nguyện gả làm vợ Lâm lang, đời đời kiếp kiếp bầu bạn với chàng, hầu hạ chàng, sống mong được cùng giường, chết mong được cùng huyệt.

Lâm Vãn Vinh cười ha hả đứng dậy:
– Đại tiểu thư, lần này nàng chạy không thoát rồi!

Đại tiểu thư ngượng ngùng nhìn hắn, hai má đỏ bừng giẫy lên:
– Tự đánh cái tên vô sỉ ngươi đi! Đem sợi chỉ hồng đó buộc vào chân ta, ta có muốn chạy cũng chẳng còn đường nào để chạy rồi!

Nói đến chỉ hồng, vô số hồi ức lại ập về, hai người trong lòng đồng thời rung động nhìn nhau mỉm cười.

Lâm Vãn Vinh kéo tay nàng lại, ghé sát đến bên tai nói:
– Đại tiểu thư, cho ta xem xem sợi chỉ hồng đó đi!

Sợi chỉ hồng đó buộc trên mắt cá chân, sao tiện để cho hắn xem chứ? Tiêu Ngọc Nhược hai má đỏ bừng, chậm rãi lắc đầu, run giọng nói:
– Không được, chàng không ngoan ngoãn!

Lâm Vãn Vinh nháy nháy mắt, kéo tay nàng, lén lút nói:
– Vậy đợi đêm nay khi về nàng sẽ cho ta xem nhé, được không?

Tiêu Ngọc Nhược tim đập loạn lên, mặt mũi đỏ bừng, rõ ràng là muốn gật đầu nhưng lại chẳng có sức mà gật.

Cái bộ dạng ngượng ngùng vô hạn đó, Lâm Vãn Vinh nhìn mà tâm thần say mê, không nén nổi khẽ hôn lên khuôn mặt mỹ lệ của nàng một cái.

Đại tiểu thư toàn thân run rẩy, vội ôm chặt cánh tay hắn, một khắc cũng không muốn rời.

– E hèm… !
Bên ngoài cửa điện bỗng vang lên mấy tiếng ho khan trầm trầm, khiến hai người từ trong ngọt ngào kinh ngạc tỉnh lại.

Lâm Vãn Vinh vội vã quay người lại, lập tức ngạc nhiên kêu lên:
– Phu nhân!

– Lâm Tam, lâu lắm không gặp!
Tiêu phu nhân dừng trước cửa, lặng lẽ đánh giá hắn, mỉm cười một cái.

Từ khi chia tay ở kinh thành, đến giờ cũng đã nửa năm rồi. Sau những ngày không gặp, khuôn mặt mỹ lệ của Tiêu phu nhân lờ mờ đã có chút gầy đi, nhưng môi hồng mặt ngọc, thân thể đầy đặn, phong thái vẫn chẳng kém ngày trước.

Cùng với tình lang làm mấy động tác chàng chàng thiếp thiếp lại bị nương thân túm được tận mắt, Tiêu đại tiểu thư ngượng nghịu đến không dám ngẩng đầu lên, vội vã rụt cánh tay đang bị hắn nắm về.

Lâm Vãn Vinh lại chẳng hề nhượng bộ nàng chút nào, nắm chặt lấy tay ngọc của nàng, gật đầu thở ra một tiếng:
– Đúng vậy, lâu nắm không gặp. Không biết phu nhân gần đây sống có tốt không?

– Cũng tạm được.
Tiêu phu nhân trả lời, nhìn bộ dạng thân mật của hai người hắn, bà chỉ đành lắc lắc đầu:
– Ngọc Nhược, các con đi theo ta!

Đại tiểu thư khẽ “ưm” một tiếng, quay qua lườm hắn một cái. Bộ dạng vừa thẹn vừa giận kia thật đáng yêu khiến hắn nhìn mà lòng rung động không thôi.

Đợi đến khi đã đi xa khỏi đại điện Tiêu phu nhân mới dừng chân, chậm rãi quay người lại. Tiêu Ngọc Nhược trong lòng xấu hổ cúi thấp đầu xuống:
– Nương thân, người có gì dạy bảo ạ?

Tiêu phu nhân sẵng giọng, có chút trách móc nói:
– Đại điện đó là nơi bồ tát tu hành, sao các con có thể ở trong đó mà náo loạn chứ?

Đại tiểu thư hai má đỏ bừng không dám lên tiếng, Lâm Vãn Vinh vội nói:
– Đâu có náo loạn, phu nhân hiểu lầm rồi! Đó là đại tiểu thư đáp ứng gả cho ta, ta mới không kìm hãm nổi mà hôn cô ấy một cái, rất là thuần khiết, tuyệt đối chẳng có chút ý khinh nhờn nào.

“Nụ hôn thuần khiết?” Phu nhân tức cười lườm hắn “hứ” một tiếng:
– Chẳng cần đoán ta cũng biết chủ ý của ngươi. Nếu ngươi chân tâm thực ý đối đãi với Ngọc Nhược, vậy thì đừng làm khó nó, hiểu không?

– Vâng, vâng! Nhất định, nhất định!
Lâm Vãn Vinh mau mắn gật đầu.

Với thân phận của hắn hiện nay, không ngờ vẫn còn sợ hãi phu nhân như vậy. Đại tiểu thư nhìn mà cười khúc khích, trong lòng hoan hỷ vô cùng, lén kéo tay hắn yêu kiều nói:
– Sau này chàng không được khi phụ ta, nếu không nương thân sẽ không tha cho chàng đâu.

– Vậy nếu nàng khi dễ ta thì phu nhân sẽ thế nào?
Lâm Vãn Vinh vội vã hỏi ngược lại.

– Cái này còn phải nói?
Đại tiểu thư khẽ mỉm cười:
– Đương nhiên vẫn là giúp ta rồi! Chàng còn phải vĩnh viễn để ta khi phụ, hiểu không?

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.com, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Danh sách truyện cùng bộ:
Lâm Vãn Vinh – Quyển 1
Lâm Vãn Vinh – Quyển 2
Lâm Vãn Vinh – Quyển 3
Lâm Vãn Vinh – Quyển 4
Lâm Vãn Vinh – Quyển 5
Lâm Vãn Vinh – Quyển 6
Lâm Vãn Vinh – Quyển 7
Lâm Vãn Vinh – Quyển 8
Lâm Vãn Vinh – Quyển 9
Lâm Vãn Vinh – Quyển 10
Lâm Vãn Vinh – Quyển 11
Lâm Vãn Vinh – Quyển 12
Thông tin truyện
Tên truyện Lâm Vãn Vinh - Quyển 12
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 02/05/2017 13:39 (GMT+7)

Bình luận

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Vĩnh Hằng – Quyển 8
Trên bầu trời xuất hiện tiếng nổ kinh thiên động địa, mây đen ngưng tụ, một đạo lôi đình màu tím hàng lâm, tốc độ của lôi đình rất nhanh, ngay cả Bạch Tiểu Thuần cũng không kịp trở tay. Đây là kiếp lôi? Tại sao có kiếp lôi? Lúc này thiên lôi xuyên qua vách núi đánh thẳng vào đỉnh đầu...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Vĩnh Hằng
Ma Vương – Quyển 9
Chúng Cường Tề Tụ... Bên trong Ma Ẩn cốc, thủ hạ của Tát Lạp Tư từng người đang chạy bán sống bán chết, cố gắng rời xa khỏi nơi này. Áo Tác Ai, Tát Lạp Tư, hai Quân chủ ở trong sơn mạch bao quanh tạo nên động tĩnh kinh thiên động địa. Hai người có thực lực ngang nhau, đều là cảnh giới...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển Tập Ma Vương
Giang Nam – Quyển 24
Bọn họ ban đầu không nhìn ra điều này, ban Tạp Đà châu, vô nhân cấm khu cho Giang Nam. Bây giờ Tạp Đà châu thành mảnh đất màu mỡ, các Tiên Quân vốn đã thấy khó chịu. Lần trước vô nhân cấm khu bạo động, Tiên giới có thêm bốn lãnh địa tiên châu khiến các Tiên Quân nhận ra vô nhân cấm khu...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - hitclub - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba