Truyện sex ở trang web truyensextv2.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensextv2.com (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensac.net...)

Truyện sex » Truyện nonSEX » Lâm Vãn Vinh – Quyển 12 » Phần 80

Lâm Vãn Vinh - Quyển 12

Phần 80

– Đâu có, đâu có!
Lâm Lang xấu hổ cười trừ, nắm lấy bàn tay nàng, mau chóng bước vào trong.

Những người bệnh ngoài cửa đều tự giác xếp hàng, chẳng ai dám làm phiền đại phu bên trong, nhìn thấy tên tiểu tử đen thui không biết từ đâu chạy ra này không ngờ lại chẳng hề để ý đến hàng người dài dằng dặc ở đây mà trực tiếp xông vào, họ không khỏi trợn trừng mắt tức giận, hung hăng nhìn về phía hắn.

Lâm Vãn Vinh cười hì hì, chắp hai tay cất tiếng:
– Xin lỗi các vị, chuyện của ta quá gấp gáp, liên quan đến hạnh phúc cả đời của vị đại phu bên trong, mong mọi người đừng trách.

Cũng chẳng cần biết người Cao Ly có nghe hiểu hay không, hắn cứ thế xông thẳng tới trước cửa tiểu lầu. Cánh cửa đang khép hờ mở ra, một bệnh nhân vừa được chữa trị xong từ bên trong bước ra, thấy vậy hắn liền nắm tay Ngọc Nhược lao vào, trong lòng lo lắng như có lửa đốt.

Vừa vào trong cửa đã ngửi thấy một mùi đàn hương nhàn nhạt bay vào mũi. Tâm thần đang sốt ruột nhầt thời dần bình ổn lại.

Phòng khách khá lớn, bố trí rất đơn giản và ưu nhã, trước cửa đặt vài bộ bàn ghế để bệnh nhân sử dụng khi chờ đợi tới lượt, phía sau treo mấy chiếc rèm để ngăn với khu chữa bệnh, khi khám bệnh thì đại phu ngồi ở bên trong.

Qua lớp rèm không ngừng lay động, chỉ nhìn thấy có một vị y nữ niên kỉ chừng độ ngũ tuần đang ngồi bên trong, ánh mắt nhìn về phía bọn họ rất thân thiện:
– Người trẻ tuổi, cậu và vợ cậu đến xem bệnh gì? Là chuyện bất dựng bất dục (không thể thụ thai) phải không? Chuyện đó y nữ chúng ta không xem được!

May mà Lâm đại nhân không hiểu lời của bà ta, nếu không thì đã tức giận sửng cồ lên rồi: cái gì mà bất dựng bất dục? Nói ra không sợ dọa chết bà chứ! Chỉ riêng nhi tử đã sinh của ta cũng có một đôi, trước mắt còn ba bà vợ đang chờ đẻ nữa!

Thấy đây chẳng phải là người như trong tưởng tượng của mình, Lâm Vãn Vinh thất vọng não nề. Hắn lắc đầu thở dài, bỗng thấy Đại tiểu thư lén lút kéo tay hắn chỉ vào bên trong.

Cách vị y nữ này chừng ba bốn trượng còn có một tấm rèm, thấp thoáng có thể nhìn thấy bên trong có một thân ảnh yểu điệu đang lặng yên, an tĩnh đến cực điểm.

– Cảm ơn, tôi tìm vị đại phu bên trong xem xem!
Lâm Vãn Vinh hướng về phía vị y nữ chắp tay thi lễ, tiếp đó kéo tay Đại tiểu thư vội vã lao vào trong.

– Ối, vị ấy thân thể không thoải mái, không khám bệnh được
Y nữ đó vội vàng đứng dậy ngăn cản, nhưng sao có thể cản kịp bọn họ chứ?

Từng bước từng bước tới gần, qua tấm rèm mỏng đang khẽ lay động, có thể nhìn thấy thân ảnh yểu điệu thướt tha đó thêm rõ ràng.

Mấy cành hoa đỗ quyên sớm đã khô héo cắm trong bình hoa đặt trên chiếc bàn cạnh giường, một nữ tử đạm nhã điềm tĩnh ngồi trước giường, nhẹ vuốt ve mấy bông đỗ quyên đã khô héo, chăm chú nhìn bức tự họa (tranh chữ) trên tường, ngẩn ngơ chẳng nói câu gì.

Trên tường còn treo một bức tranh sơn thủy bát mặc (vẩy mực – một cách vẽ tranh thủy mặc), những bông hoa đỗ quyên bạt ngàn khắp núi đồi đang trong mùa nở rộ, tựa như một thảm hoa màu hồng rộng lớn vô biên, không biết từ đâu một con chim đỗ quyên bay tới, vẫy cánh giữa tấm thảm hoa. Mấy giọt lệ châu lóng lánh ánh hồng đang chậm rãi tí tách rơi xuống trên những cánh hoa tươi.

Xuân hồng thủy tạ hựu thu hồng.
Tức quốc vong lai nhân Sở cung
Ứng thị Thục oan đề bất tán
Canh bằng nhan sắc tố tây phong.

Những dòng thơ ai oán đó được nhẹ nhàng viết lên tấm thảm hoa, nhìn vào quả thực vô cùng đẹp đẽ động lòng người.

Đây chính là điển cố “Đỗ quyên đề huyết. Tử quy ai minh”. Trước đây khi Lâm Vãn Vinh phụng chỉ tán gái đã từng dùng câu nói này làm cảm động biết bao nhiêu người, không ngờ hôm nay lại có người hữu tâm đưa nó vào trong tranh.

Rất lâu không gặp, tiểu cung nữ vẫn môi hồng răng trắng, làn da chẳng khác gì trứng gà bóc. Đôi mắt tròn xoe của nàng long lanh, toát lên vẻ đạm nhã điềm tĩnh vô cùng.

Một chiếc váy dài rộng thùng thình của Cao Ly che lấp đi thân hình kiều diễm động lòng của nàng, thuận theo chiếc cổ trắng nõn của nàng nhìn xuống, bộ ngực cao vút vẫn nổi hẳn lên. Lại còn cặp đùi dài thon thả tròn lẳn kia nữa, quả là mê người đến cực điểm.

Một làn gió nhẹ nhàng thổi đến làm chiếc váy dài mềm mại của nàng khẽ lay động, khiến cho người ta cảm thấy nàng như một nhành liễu yếu ớt giữa cơn mưa gió, rất tội nghiệp đáng thương.

– Chào ngài, ngài tới khám bệnh sao, xin hỏi bệnh trạng thế nào?
Thanh âm của tiểu cung nữ vẫn ôn nhu như vậy. Nàng thở dài một hơi, nhãn thần dần trở lên trong sáng, lặng lẽ quay người lại, lật quyển sổ trên bàn ra chuẩn bị ghi chép.

– Phải a, gần đây có rất nhiều bệnh trạng.
Nghe không hiểu tiếng Cao Ly, chỉ là nhìn thần thái của nàng, hắn đã biết nàng hỏi cái gì. Lâm Vãn Vinh cười hì hì ngồi xuống trước mặt nàng:
– Ví dụ như, thừa dinh dưỡng, thân thể quá khỏe, làm việc trong phòng quá mạnh mẽ. Xin tiểu thư hãy ban cho một phương thuốc đi!

“Cạch”. Cây bút lông trong tay tiểu cung nữ khẽ rơi xuống đất, nàng run rẩy ngẩng đầu lên. Nhìn thấy khuôn mặt đang cười hì hì trước mắt, hai giọt lệ châu lập tức tuôn ra, nhất thời nàng chẳng nói lên lời.

– Trường Kim muội, muội khỏe không?
Lâm Vãn Vinh mỉm cười hỏi han.

Từ Trường Kim ngơ ngác nhìn hắn, làn da mỏng dính tưởng gió thổi cũng có thể rách của nàng đỏ hồng lên, sắc mặt như hoa đào tháng ba, nàng vô cùng do dự bối rối, nước mắt chảy xuống ròng ròng.

– Đại nhân…
Không biết sau bao lâu, cuối cùng nàng cũng run rẩy hé đôi môi hồng nhuận ra, mắt ngân ngấn lệ, cặp đùi dần cong lại, từ từ quỳ xuống.

Nàng vừa đứng dậy liền lộ ra cái bụng đã nhô lên vốn bị váy che khuất. Nhìn bộ dạng này, chắc đã phải hoài thai bảy tháng rồi.

Lâm Văn Vinh sững sờ, hắn giữ lấy nàng:
– Nàng làm gì thế, sao có thể quỳ chứ? Nàng muốn lấy mạng ta sao?

Mĩ mục của Từ Trường Kim hơi khép lại, nước mắt không tuôn thành dòng nữa mà nhỏ giọt. Nàng vô lực giãy giụa trong lòng hắn, cố gắng lắc đầu:
– Đại nhân, xin lỗi. Là tôi không phải với ngài!

Làn da nàng óng ánh ướt át. Đôi mắt mĩ lệ của nàng khép hờ, hệt như nụ hoa lê trong cơn mưa, yếu đuối vô cùng.

Đối diện với một nữ tử yếu ớt vô lực như vậy, Lâm đại nhân cho dù lòng dạ sắt đá cũng không biết nên nói gì. Hắn lặng lẽ thở dài một tiếng:
– Trường Kim tiểu thư, nàng có gì không phải với ta sao? Ta không rõ lắm!

Một tiếng Trường Kim tiểu thư vừa nói ra, lập tức làm cho khoảng cách giữa hai người bị kéo giãn ra mười vạn tám nghìn dặm. Từ Trường Kim run rẩy toàn thân, sầu thảm không thôi, thân thể nàng nấc lên một cái, phảng phất như sắp đoạn khí, một câu cũng chẳng thể nói ra.

Đại tiểu thư cả giận trừng mắt liếc hắn mấy cái, vội vàng len đến, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên bờ vai thon của tiểu cung nữ:
– Trường Kim tỉ tỉ. Đừng sợ, có lời gì thì cứ nói ra! Nếu hắn dám mở miệng mắng tỉ, muội sẽ thay tỉ giáo huấn hắn là được!

Tiểu cung nữ buồn bã lắc đầu, nấc lên một tiếng, thổn thức:
– Tiêu đại tiểu thư. Không liên quan đến đại nhân. Đều là lỗi của Trường Kim, đại nhân đánh tôi mắng tôi, Trường Kim cũng đều cam tâm tình nguyện!

Nhìn vào cái bụng đã nhô hẳn lên của nàng, Tiêu Ngọc Nhược thở dài lắc đầu nói:
– Trường Kim tỉ tỉ. Chẳng phải tiểu muội trách cứ gì tỉ, lần này muội đến đây cũng vì muốn nói một câu công đạo cho Lâm lang, nếu tỉ có thích chàng thì cũng không thể dùng loại thủ đoạn này a! Bỏ thuốc vào trong rượu, lén lút mang cốt nhục của Lâm gia, rồi lại lặng lẽ không nói câu nào quay về Cao Ly. Cho dù là thời buổi thái bình thì cũng vẫn làm người ta phải lo lắng không thôi, huống chi hiện nay còn là lúc chiến hỏa liên miên. Nếu vạn nhất có sự cố gì xảy ra, cốt nhục của Lâm gia chúng ta chẳng phải là sẽ…

– Xin lỗi, xin lỗi…
Tiểu cung nữ cúi đầu, lệ châu từng hàng từng hàng chảy xuống, chẳng dám chính diện nhìn hắn nữa.

Trông bộ dạng đáng thương kia, Đại tiểu thư làm gì còn có thể nhẫn tâm trách cứ chứ. Thấy phu quân mình trầm mặc không nói, nàng không nhịn nổi níu níu cánh tay hắn:
– Còn sững sờ ra đó làm gì, chàng nói gì đi chứ!

Bụng đã lớn như thế này rồi, còn có thể nói gì nữa? Lâm đại nhân cười khổ, ho khan một tiếng:
– Đại tiểu thư nói đúng đó. Trường Kim tiểu thư, cô làm thế này là một sai lầm vô cùng to lớn, lần sau cần phải chú ý… à à, không đúng. Cô nhất định phải giải thích cho rõ ràng, tiện nghi của Lâm gia chúng ta không thể tự dưng bị chiếm mất đâu!

Người này là loại miệng hùm gan sứa điển hình, Tiêu Ngọc Nhược nghe thế không khỏi cảm thấy nghịch tai, chỉ là nước mắt của tiểu cung nữ này thật khiến người ta phải mềm lòng. Không cần biết lúc trước vì mục đích gì khiến nàng ta cùng Lâm lang “lộ thủy nhân duyên” (chỉ mối tình duyên ngắn ngủi, mang tính tạm thời) một đêm, nhưng dù sao nàng ta cũng là một nữ tử độc thân chưa chồng, bây giờ bụng lại đột nhiên phưỡn ra như thế, không biết sẽ có bao nhiêu người ở sau lưng nàng mà đâm chọc. Nàng ta thân mang thai mà còn phải bôn ba nơi chiến trường để trị bệnh cứu người, nghĩ lại quả thực cũng ủy khuất cho nữ tử phi thường này.

Cứ như vậy, trong lòng nàng chẳng hề còn ý nghĩ trách cứ nữa. Nhìn thấy nhãn thần vừa trong sáng vừa xấu hổ của Từ Trường Kim, Tiêu Ngọc Nhược chỉ đành lắc đầu bảo:
– Trường Kim tỉ tỉ, tỉ dẫn chàng vào trong nói mấy câu đi. Muội ở bên ngoài đợi hai người!

Tiêu đại tiểu thư thông tình đạt lí như vậy, lập tức khiến cho tiểu cung nữ cảm kích vô hạn, nàng ngẩng đầu lên lén nhìn về phía đại nhân, nhưng lại không dám nói gì.

Phía sau căn phòng trị liệu này là một gian phòng ngủ u nhã thanh tĩnh. Ý của Đại tiểu thư là bảo hắn và tiểu cung nữ vào đó tâm sự. Lâm Vãn Vinh vội vàng kéo tay Ngọc Nhược, khẽ nói:
– Cùng đi vào đi! Một mình ta vào trong đó có chút sợ hãi!

Đại tiểu thư nhất thời giận chẳng được cười chẳng xong. Một đại nam nhân như chàng mà sợ cái gì, nhiều nhất là cho nàng ta chiếm tiện nghi thêm lần nữa chứ sao!

– Đại tiểu thư, cảm ơn cô!
Trong mắt Trường Kim ánh lên những giọt lệ châu cảm kích, nàng hướng về phía Ngọc Nhược khom người tạ ơn. Đại tiểu thư vội đỡ nàng dậy nói:
– Tỉ phải bảo trọng thân thể, sao có thể dùng trọng lễ này chứ? Nói chuyện với hắn cũng không cần phải sợ hãi, con người hắn tỉ cũng biết đó, mồm thì cứng nhưng tâm thì mềm, không dám làm gì tỉ đâu, tỉ cứ yên tâm đi!

Lâm Vãn Vinh nghe mà không khỏi cười khổ, hắn khẽ nhéo vào eo nàng, lên tiếng:
– Xin hỏi Đại tiểu thư, rút cục là nàng giúp bên nào thế?

Ngọc Nhược hung hăng lườm hắn một cái, sau đó lại yên lặng liếc nhìn sang cái bụng đã phưỡn ra của tiểu cung nữ, khẽ nói với vẻ hâm mộ:
– Chẳng giúp ai cả, thiếp chỉ giúp Lâm gia chúng ta thôi!

Trong lòng Lâm Vãn Vinh mềm lại, tựa như bị nắm trúng yếu huyệt. Hắn thực thà gật gật đầu rồi ghé sát đến tai nàng mà cười:
– Đúng là câu này rồi, bảo bối của ta. Cái bụng nàng tương lai nhất định sẽ to gấp hai thế này nữa.

Đại tiểu thư xì một tiếng, mặt mũi đỏ bừng, toàn thân mềm nhũn ra.

Từ Trường Kim nhìn bọn họ thân mật mắng yêu nhau, trong mắt không khỏi lộ vẻ ngưỡng mộ sâu sắc. Nàng lặng lẽ vén chiếc rèm lên, khuôn mặt hơi ửng hồng, vừa ôn nhu vừa cung kính cất lời:
– Đại nhân, mời ngài vào!

Với Trường Kim thì thật sự chẳng cần khách khí, Lâm Vãn Vinh thở dài một hơi, bước vào trong phòng.

Vừa mới bước vào, hắn lập tức sững sờ một chút. Căn phòng không lớn, ngay giữa có kê một chiếc giường nhỏ màu phấn hồng rất đẹp, bên cửa sổ chiếc bệ cao chừng tới gót chân, bên trên bệ đặt một chiếc bàn thấp, bày biện chẳng khác gì tình hình cái đêm ở kinh thành lần đó. Trên chiếc bàn trước giường bày đầy những bình hoa bóng loáng không một hạt bụi, trong bình cắm những bông hoa đỗ quyên khô héo.

Đỗ quyên xuân tới hoa nở, lúc này đã vào cuối thu, những đóa hoa này đều khô héo, chỉ sợ đã ở đây không dưới nửa năm rồi.

Hắn thở dài một hơi, không biết nên nói gì mới phải.

Từ Trường Kim ngơ ngác nhìn hắn, trong mắt như nổi lên một màn hơi nước mờ nhạt, nàng khẽ khom người xuống, lấy đôi dép nhẹ bên cạnh lại rồi ôn nhu cất tiếng:
– Đại nhân, Trường Kim phục thị ngài thay giày.

Cảnh trước mắt này tựa như đã từng thấy qua. Lâm Vãn Vinh giành lấy đôi dép trong tay nàng, tức giận nói:
– Vớ vẩn! Bây giờ đã là lúc nào rồi, nàng sao có thể khom người xuống chứ?

Tiểu cung nữ sống mũi hơi cay cay, chiếc miệng hồng nhuận màu anh đào khẽ hé ra, run rẩy nhìn về phía hắn:
– Đại nhân, đây là phong tục của Cao Ly chúng tôi!

– Phong tục gì thế? Bởi vì ta là khách nhân tôn quý sao?
Đại nhân tức giận hỏi.

Trên mặt Từ Trường Kim lộ ra một ráng mây hồng, nàng lặng lẽ lắc đầu, nhất quyết bắt hắn ngồi xuống giường, quỳ gối xuống đất cởi giày cho hắn.

Lâm Vãn Vinh sợ hãi đến thất sắc, hắn vội vàng đỡ lấy thân hình nặng nề của nàng:
– Thôi, hay là thôi đi! Đây chẳng phải là nàng phục thị ta mà là lấy mạng ta đó!

Tiểu cung nữ đỏ bừng mặt, thân thể nàng chẳng thể ngồi xuống được, nàng bèn quật cường ấn đại nhân ngã xuống giường, tháo giày ra cho hắn, đổi sang đôi dép nhẹ. Lúc này mới mãn ý nhìn hắn mỉm cười, một giọt lệ châu long lanh trào ra khóe mắt.

– Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa!
Nhìn thấy nhãn thần trong sáng kiên định của nàng, trái tim Lâm Vãn Vinh lập tức cảm thấy bồng bềnh, tất cả mọi nỗi oán hận đều chẳng thể nói ra lời, hắn xoay người ngồi dậy bảo:
– Nàng nói xem, lần trước nàng làm như vậy với ta, có nên chịu trách nhiệm hay không?

Từ Trường Kim hai má đỏ bừng như máu, cặp mắt cũng đỏ lên, lặng lẽ cúi đầu:
– Đại nhân, xin lỗi, xin lỗi!

– Chỉ nói câu xin lỗi thì có tác dụng gì chứ?
Đại nhân hừm một tiếng tức giận:
– Nàng có biết đã đem lại cho thân thể thành thục mà tâm linh non nớt này của ta đã bao nhiêu tổn hại không? Từ nay về sau ta chẳng bao giờ dám uống rượu nữ nhân mời nữa, chẳng bao giờ dám bước vào khuê phòng của nữ nhân nữa… khặc khặc. Trừ phòng lão bà ta ra…

– Xin lỗi, xin lỗi!
Tiểu cung nữ không ngừng khóc lóc. Trừ hai chữ này ra, thực sự nàng chẳng biết nên nói gì bây giờ. Chỉ là lời của đại nhân khiến trong lòng nàng ngoài đau buồn ra còn có chút bối rối khó hiểu: Trừ tiến vào khuê phòng của lão bà ngài, ngài còn muốn vào phòng ai nữa chứ?

Lâm Vãn Vinh bộc phát tính khí xong một trận, thấy tiểu cung nữ toàn thân run rẩy, sắc mặt trắng bệch, thực cũng có chút không nhẫn tâm, hắn chỉ ho khan vài tiếng rồi tiếp lời:
– Vậy nàng nói đi, lần sau còn dám mê gian ta không? Hừ, vào lúc quan trọng nhất lại dám làm cho ta ngất xỉu. Hoang đường, thực sự là hoang đường!

Đây là lần chịu sỉ nhục nặng nền nhất trong đời hắn từ trước đến nay, thù cũ hận mới dồn hết lên đầu. Giọng nói tự nhiên lớn hơn bình thường một chút.

Tiểu cung nữ mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch. Nàng thầm cúi đầu xuống thỏ thẻ như tiếng như muỗi kêu:
– Không dám. Đại nhân, ta vĩnh viễn cũng không dám nữa!

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.com, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Danh sách truyện cùng bộ:
Lâm Vãn Vinh – Quyển 1
Lâm Vãn Vinh – Quyển 2
Lâm Vãn Vinh – Quyển 3
Lâm Vãn Vinh – Quyển 4
Lâm Vãn Vinh – Quyển 5
Lâm Vãn Vinh – Quyển 6
Lâm Vãn Vinh – Quyển 7
Lâm Vãn Vinh – Quyển 8
Lâm Vãn Vinh – Quyển 9
Lâm Vãn Vinh – Quyển 10
Lâm Vãn Vinh – Quyển 11
Lâm Vãn Vinh – Quyển 12
Thông tin truyện
Tên truyện Lâm Vãn Vinh - Quyển 12
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 02/05/2017 13:39 (GMT+7)

Bình luận

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Ma Vương – Quyển 2
Một Phen Đại Loạn! Cả đám người bên phía Hàn Thạc, bao gồm cả nhóm của Bối Lâm Đạt, hết thảy đều tiến hành thuận lợi theo như kế hoạch đặt ra từ đầu. Lực lượng thủ hộ ở trang viện của Sư Thứu quân đoàn bị thay đổi một chút, ngoài ra Ngải Mễ Lệ còn lợi dung năng lực của Ám...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển Tập Ma Vương
Hàn Lập – Quyển 14
Kim đao nhoáng lên, hoá thành một đạo đao quang lớn hơn mười trượng, ánh đao chém thẳng xuống huyết kiếm. Còn viên hoàn màu xanh biếc xoay tròn, phát ra một tiếng thanh minh rồi hóa thành một huyễn ảnh cự đại lục quang mênh mông phi tới chỗ huyết kiếm. “Mơ tưởng” Một gã Lũng gia tu sĩ...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập
Lục Thiếu Du – Quyển 31
Xoẹt. Thân ảnh Lục Thiếu Du xé rách không gian trước mặt tạo thành một vết nứt trong không gian, thân ảnh vô thanh vô tức biến mất trong sắc trời lờ mờ. Khi tia sáng đầu tiên ở phía đông xuất hiện, sương mù nhàn nhạt trong thiên địa mới dần dần tản đi. Sắc trời vừa sáng, trong Thiên Kiếm...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - hitclub - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba