Truyện sex ở trang web truyensextv2.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensextv2.com (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensac.net...)

Truyện sex » Truyện nonSEX » Lâm Vãn Vinh – Quyển 12 » Phần 81

Lâm Vãn Vinh - Quyển 12

Phần 81

“Ài… !” Lâm đại nhân đột nhiên thở dài sườn sượt:

– Thực ra thì thỉnh thoảng làm một lần cũng thú! Nhưng mà ít nhất nàng cũng phải để ta tỉnh lại chứ! Vui một mình với vui cùng người, cái nào vui hơn?!

Một câu này của hắn oanh động thiên địa, ngay cả lời của thánh nhân cũng lôi ra dùng bừa, tiểu cung nữ trố mắt ra nhìn hắn, đột nhiên “a” một tiếng, mặt đỏ tía tai không dám nói nữa.

Nhìn dáng vẻ e thẹn không biết trốn vào đâu của tiểu cung nữ, thật không hiểu nỗi vì sao khi đó nàng lại làm ra hành động điên cuồng như vậy. Lâm Vãn Vinh chỉ đành mỉm cười, khẽ nắm lấy tay nàng, nhìn vào tiểu phúc nhô lên, dịu dàng hỏi:

– Có đạp mạnh không? Là khuê nữ hay là tiểu tử?

– Ta.. ta không biết.

Bị hắn năm lấy tay, cả người Từ Trường Kim run lên, mắt bỗng dưng ươn ướt, trong lòng lại ấm áp thêm nhiều. Nàng cúi đầu thỏ thẻ:

– Đưa bé này, bình thường chỉ đạp mấy cái, nhưng thường rất yên tĩnh, không giống như đại nhân ngài…

Nàng mặc cho hắn nắm lấy tay, thẹn thùng không dám nói chuyện, chiếc cổ trắng nõn hồng lên, hai gò má đỏ tươi, kết hợp với làn da sáng bóng như ngọc của nàng, bỗng có sức quyến rũ đặc biệt.

– Nói như vậy thì là con gái rồi?

Lâm Vãn Vinh cười khan mấy tiếng, bàn tay lặng lẽ đưa ra xoa lên tiểu phúc của nàng. Da thịt tiểu cung nữ này trơn mịn như ngọc, sờ lên giống như một miếng tơ lụa thượng hạng, cảm giác thật tuyệt diệu.

Tiểu cung nữ khẽ run lên, ánh mắt như nước, ngẩng đầu nhìn gã, sợ hãi hỏi:

– Đại nhân, có phải là ngài không thích con gái?

Nàng sợ tới mức mặt mày tức thì trắng bạch, miệng thở thì thào thơm như lan, hàng mi dài đẫm lệ đang run rẩy. Dáng vẻ đau khổ động lòng người.

– Ai nói không thích chứ?

Lâm Vãn Vinh cười nói:

– Sinh nam hay sinh nữ đều như nhau cả, dù là tiểu tử hay là khuê nữ, đều là huyết mạch của Lâm gia ta.

– Ngài nói thật chứ?

Từ Trường Kim khẽ cắn môi, lặng lẽ nắm chặt tay, ngẩn ngơ nhìn hắn:

– Ngài không lừa ta chứ?

Lâm Vãn Vinh nghiêm mặt:

– Lừa nàng làm gì? Sinh nam hay nữ ta đều thích cả. Lâm gia ta ai cũng biết điều đó.

Thấy hắn nói không chút miễn cưỡng, hoàn toàn phát ra từ trái tim, Trương Kim lặng lẽ rúc vào lòng hắn, nước mắt như mưa xuân tháng ba:

– Đại nhân, cám ơn ngài!

“Thế này cũng phải cảm ơn à? Nữ tử Cao Ly đúng là quá lễ phép!” Hắn thở dài, khẽ vỗ vai nàng, dịu dàng an ủi:

– Đừng khóc! Nếu không ai yêu thương, thì nàng phải học tự thương lấy bản thân, trước đây ta đã nói với nàng rồi, không nhớ sao?

– Không phải đâu đại nhân!

Những giọt lệ hanh phúc của Tiểu cung nữ cứ chảy dài:

– Trường Kim nếu biết đại nhân yêu thương mình mà, Trường Kim có chết cũng không tiếc nuối.

Lâm Vãn Vinh ho khan mấy tiếng, khịt mũi:

– Chớ nghĩ lung tung, nếu thế đâu phải là ta nữa.

Tiểu cung nữ cười, khẽ lau khô nước mắt trên mặt, cúi đầu xuống, giọng nhỏ tới mức gần như không nghe thấy được:

– Đại nhân, ngài ôm Trường Kim được không?

“Yêu cầu này quá đáng rồi!” Lâm đại nhân thở dài, cúi đầu xuống, chỉ thấy váy áo mỏng manh của nàng xộc xệch, lộ ra mảnh yếm đỏ tươi bên trong. Hai gò tuyết trắng nhô cao, một chiếc rãnh sâu không thấy đáy, khiến người ta phải mê muội.

– Không hay lắm đâu!

Hắn nuốt nước bọt, mắt vẫn nhìn hau háu, vờ vĩnh hừ một tiếng:

– Ta đâu phải là người tùy tiện.

Từ Trường Kim nghe thấy vẻ trêu đùa trong giọng hắn, tức thì nhớ tới đêm điên cuồng đó, tức thì mặt như lửa đốt.

– Được rồi, được rồi!

Nhìn thấy ánh mắt bướng bỉnh của tiểu cung nữ, hắn thở dài có chút không đành:

– Giúp người vui vẻ làm gốc, ai bảo ta quá mềm lòng chứ.

Hắn giang hai tay ra, còn chưa kịp ôm lấy, Từ Trường Kim đã nhào vào lòng hắn, thân thể run rẩy, ôm chặt lấy hắn, không hề nhúc nhích

Mùi thơm thoang thoảng từ thân thể nàng lan tới, chiếc váy như một tầng lụa mỏng manh ngăn cách giữa hai người. Da thịt tiểu cung nữ sáng bóng như ngọc, bầu ngực mềm mại lặng lẽ tì lên tay gã, đầy đặn mà lại mịn màng, thật là thích mắt.

Lâm Vãn Vinh nhìn tới ngứa ngáy, ôm thân hình ấm áp trong lòng, tay chân không còn hiền lành được nữa.

Thoáng cảm thấy tay của hắn luồn vào trong áo của mình, lặng lẽ leo lên bầu ngực, Từ Trường Kim giật mình kêu lên:

– A, đại nhân..

Nàng đỏ bừng mặt, ngẩng đầu lên nhìn hắn, rồi lại đắm đuối cúi đầu xuống.

– Hiểu nhầm, hiểu nhầm!

Lâm đại nhân cười ha hả, vỗ vai nàng nói không biết ngượng mồm :

– Ta cảm thấy người nàng có gì đó khác thường nhô lên, muốn tự mình kiểm tra một lượt thôi.

“Đại nhân vẫn vô sỉ như vậy!” Tiểu cung nữ lặng lẽ cúi đầu, gò má đỏ tươi, khẽ nói:

– Đại nhân, không phải là ngài sai, mà là Trường Kim còn có chút chưa quen!

Hành vi của nàng đêm đó lớn gan vô cùng, cơ hồ vứt bỏ tất cả tôn nghiêm của nữ nhi, giống như một loại tình cảm buông thả. Từ sau việc đó, liền một mình trở về Cao Ly, vốn tưởng không bao giờ gặp mặt nữa, sống kham khổ nên đã sớm đã quen cô đơn tịch mịch, giờ đây người đó đột nhiên xuất hiện trước mặt, vừa kinh ngạc vừa ấm áp, tự nhiên có chút sợ hãi.

“Ôi chao hà cớ gì phải khổ thế!” Cảm nhận sự run rẩy của nàng, nhớ tới đêm đó Lâm Vãn Vinh lặng lẽ lắc đầu, khẽ ôm nàng vào lòng.

Lòng ngực hắn ấm áp lại rộng lớn, có ma lực khó diễn tả. Từ Trường Kim vùi đầu vào lòng hắn, nước mắt tuôn trào, giây lát đã thấm ướt ngực gã. Nhưng nàng kiên cường kìm nén, không để mình khóc ra tiếng.

– Kiếp người ngắn ngủi, hà tất phải quá hà khắc với bản thân như vậy?

Lâm Vãn Vinh vuốt ve mái tóc đen óng ả của nàng, khẽ than thở:

– Khóc đi, đây không phải là lỗi lầm gì cả!

Hắn nói giọng nhẹ nhàng, âu yếm vô cùng, Từ Trường Kim dựa vào lòng gã như tìm được chỗ dựa vững chắc nhất. Trăm ngàn uất ức trào lên trong lòng, tất cả sự kiên cường trấn định ngụy trang kia liền xụp đổ, nàng không nhìn được nữa ôm chặt lấy eo gấu của hắn, mười ngón tay bập sâu vào trong da thịt, vai run kịch liệt, đột nhiên ” Òa” một tiếng, nước mắt trào ra như sông vỡ đê, khóc rống lên.

Nàng giải tỏa hết tình cảm dồn nén bao ngày, tiếng khóc kinh thiên động địa, nức nở như muốn dứt bỏ hết mọi thứ đã qua, khiến Đại tiểu thư ở bên ngoài nghe được cũng thầm kinh hãi.

Lâm Vãn Vinh lặng lẽ ôm lấy nàng, không biết qua bao lâu mới khẽ thở dài, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt nàng, dịu dàng bảo:

– Đừng khóc nữa, khóc nữa sẽ làm tiểu bảo bối của chúng ta sợ đấy.

Một câu này quả nhiên hiệu quả kì diệu. Trường Kim vội ngừng khóc, thẹn thùng nhìn hắn rồi lại cúi xuống, yên lặng vuốt ve chiếc bụng nhô lên, mặt ánh lên vẻ nhu hòa của người mẹ.

Thân thể uốn lượn lả lơi, đầy đặn lung linh như một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo. Làm người ta không nỡ chạm đến, vệt nước mắt mờ trên gò má long lanh động lòng người, lại có phong thái điềm đạm đáng yêu.

Luận về dung mạo, nữ tử Cao Ly này quyết không phải đẹp nhất, nhưng sự cung kính nhu thuận tuyệt đối phát ra từ bên trong lại là độc nhất vô nhị trên đời. Làm Lâm đại nhân vốn kinh nghiệm về nữ nhân cũng phải ngẩn ngơ hồi lâu, trong lòng ngứa ngáy như mèo cào.

Hồi lâu không nghe thấy hắn có động tĩnh gì, Từ Trường Kim len len ngẩng đầu lên, thấy mắt gã như ánh đuốc, đang lén nhìn xuống vạt áo của mình.

Tiểu cung nữ tức thì mặt như ráng chiều, tựa hoa đào trong mưa, nàng khẽ cúi đầu, yên lặng nằm tay hắn đưa vào trong áo mình.

– Làm… làm gì thế?

Hành động bất ngờ này làm Lâm Vãn Vinh giật bắn mình.

Từ Trường Kim xấu hổ không thôi, đầu không dám ngẩng đầu lên, nhưng vẫn nắm tay gã, chầm chậm đặt lên gò ngực mềm của mình.

Vừa mới chạm vào, má nàng đã nóng như lửa đốt, không kìm được rên lên một tiếng. người run lên như sẩy gạo.

Cảm giác mềm mại vô cùng truyền đến, Lâm Vãn Vinh xao xuyến, thở phì phò mấy hơi rồi nói:

– Trường Kim, ta phải nói ra lần nữa, ta thực sự không phải người tùy tiện.

Hắn nói một đằng làm một nẻo, tay hăng say ve vuốt.

Tiểu cung nữ yếu ớt dựa vào lòng gã, dịu dàng bảo:

– Đại nhân có biết không, địa vị của Trường Kim là do ngài ban cho đấy.

Trong lòng Lâm Vãn Vinh nóng lên, chợt nhớ tới cái đêm nóng bỏng đó, không biết tiểu cung nữ e thẹn này lúc đó bộ dạng thế nào. Vấn đề này, chỉ đành tạm gác lại sau này cùng Trường Kim nghiên cứu vậy.

Trường Kim tựa vào lòng hắn, cảm nhận mạch đập đứa con trong bụng, lại nhìn khuôn mặt đen đúa của Lâm đại nhân, lòng hạnh phúc cùng say mê, ôm chặt lấy hắn, một khắc cũng không chịu buông ra.

Không biết qua bao lâu, tỉểu cung nữ chợt nhớ tới điều gì đó, vội hỏi:

– Đại nhân, sao ngài biết Trường Kim ở đây?

Lâm Vãn Vinh nháy mắt:

– Ta tìm người dò hỏi đấy.

Từ Trường Kim nhìn hắn, lắc đầu lí nhí nói:

– Trường Kim biết rồi, là vương thượng nói cho ngài.

Trường Kim nhìn hắn đắm đuối, do dự hồi lâu, lặng lẽ cúi đầu xuống:

– Đại nhân, ngài đã nghĩ qua vì sao vương thượng để ngài tìm được Trường Kim không?

Chút tâm tư của Cao Ly vương, sao qua được mắt hắn, Lâm Vãn Vinh gật đầu, cười nói:

– Có những lời không cần nói quá thẳng, giống như ta không hỏi nàng vì sao khi đó lại làm như vậy?

– Không phải đâu đại nhân.

Từ Trường Kim đứng bật dậy, nước mắt dâng trào:

– Không phải như ngài nghĩ đâu, hôm nay vương thượng để ngài tìm được Trường Kim, là muốn Trường Kim và đứa bé trong bụng trói buộc ngài, như vậy sau này ngài không thể muốn gì làm đó với Cao Ly của chúng ta nữa! Nhưng khi đó Trường Kim cùng ngài… tuyệt đối không phải vì thế!

Khuôn mặt thanh tú của tiểu cung nữ đỏ ửng, trong đôi mắt trong trẻo mang chút phẫn nộ. Lâm Vãn Vinh thấy thế buồn cười, chậm rãi lắc đầu:

– Lý do đó nàng không cần nói với ta.

Từ Trường Kim quật cường nắm tay hắn, si ngốc nhìn hắn nói:

– Trường Kim nhất định phải nói! Có lẽ trong lòng đại nhân, Trường Kim là một nữ tử không biết hổ thẹn, vì muốn ngài xuất binh cứu giúp Cao Ly mà làm ra chuyện như thế.

– Đừng nói những điều này, được không?

Lâm đại nhân thở dài.

Tiểu cung nữ sắc mặt trắng bệch, nước mắt lả chả tuôn rơi:

– Đại nhân, ngài không tin Trường Kim ư? Khi đó, Trường Kim mặc dù một lòng cầu ngài giúp Cao Ly thoát khỏi hiểm nguy, nhưng Trường Kim là nữ nhân thanh bạch, dù cho thân phận có ti tiện hơn nữa, Trường Kim cũng sẽ không dùng thân thể của mình để uy hiếp nam nhân mình thích! Hơn nữa huống chi, Trường Kim không có tư cách lợi dụng ngài..

Nàng nói tới chỗ thương tâm, tuy cố giữ vẻ kiên định, nhưng nước mắt tuôn trào, người chao đảo như muốn ngất đi.

Lâm Vãn Vinh vội đỡ lấy nàng, dịu dàng an ủi:

– Được rồi, đừng nói nữa, ta hiểu cả rồi!

Trường Kim âu yếm nhìn hắn:

– Ngài không thể hiểu được đâu! Đại nhân, xin ngài nhất định phải tha thứ cho Trường Kim, bởi vì… Trường Kim không có cách nào ngăn mình thích ngài!

Lâm Vãn Vinh thở dài, không biết phải nói gì.

– Tính cách của đại nhân Trường Kim hiểu rất rõ, vẻ ngoài tuy ngài thiếu nghiêm túc. Nhưng là người thông minh nhất thế giới, quyết không lấy quốc gia dân tộc của mình ra đùa, ngày đó ngài bắt Trường Kim ký vào giấy nợ mượn văn minh của Đại Hoa thì Trường Kim đã hiểu rồi. Nhưng Trường Kim là nữ nhân, kẹp giữa nam nhân mình thích là cả quốc gia dân tộc. Sau khi vương thượng cùng ngài ký vào điều ước một nước hai chế độ, nhiệm vụ của Trường Kim liền hoàn thành, không cần phải giờ thủ đoạn gì nữa. Nhưng, Trường Kim tự biết mình thành tội nhân của dân tộc, chỉ muốn cả đời sống ở Cao Ly, cầu phúc cho dân chúng. Trường Kim nghĩ, mình và đại nhân đã không còn cơ hội gặp lại nhau nữa rồi!

– Cho nên nàng liền…

Lâm Vãn Vinh nhìn nàng, kinh ngạc không thôi.

Tiểu cung nữ ngây dại nhìn hắn, ảm đạm cúi đầu:

– Thân thế của Trường Kim hẳn ngài cũng biết rồi. Mẫu thân của Trường Kim và vương thượng yêu nhau. Nhưng cuối cùng lại không có kết quả tốt đẹp. Trường Kim là nữ nhi của người, nhưng lại đi thích nam nhân xuất sắc nhất của nước khác. Trường Kim nghĩ, vận mệnh của mình cũng giống như mẫu thân, cả đời không có cách nào được ở bên người mình thích. Nếu đã như thế, thứ quan trọng nhất của bản thân, tấm thân thanh bạch của nữ nhân, vì sao không thể hiến cho nam nhân mình thích. Cho dù chỉ là một đêm, Trường Kim cũng đã thỏa mãn rồi.

– Đúng là nha đầu ngốc!

Lâm đại nhân lắc đầu than:

– Cho dù là thế, nàng cũng đừng đánh thuốc mê ta, một mình chơi đùa thì còn thú vị gì nữa.

Tiểu cung nữ nhẹ nhàng nói:

– Đó là vì không còn cách nào nữa! Trước khi hai nước kí hiệp nghị, Trường Kim đã từng nghĩ dùng thủ đoạn đó để dụ ngài, nhưng cuối cùng không được toại nguyện, hẳn ngài còn nhớ chứ? Đại nhân nhìn Trường Kim khinh thường, lại vừa gặp phải người Oa tới đánh, Trường Kim phải về nước thật nhanh, cho nên mới bất đắc dĩ…

Nàng nhìn hắn đăm đăm, nhòe lệ khom người xuống:

– Đại nhân, thật sự rất xin lỗi ngài.

“Lại nữa rồi! Hiến thân cũng khó như vậy sao? Xem ra ta còn rất có phẩm hạnh.” Lâm đại nhân đỡ nàng dậy, thuận thế ôm vào lòng:

– Không sai, trước nay ta vẫn coi hồng nhan như xương khô, mỹ sắc như bùn đất, nhưng Trường Kim muội thành tâm như thế, ta thỉnh thoảng phá lệ cũng được mà! Nàng hà tất chú trọng nhiều lễ tiết như thế.

– Vốn rằng Trường Kim nghĩ sẽ xa cách với ngài cả đời không gặp lại. Nhưng đại nhân ngài quả thật quá lợi hại, Trường Kim trở về không bao lâu, ăn uống không ngon, thỉnh thoảng chóng mặt buồn nôn, cẩn thận xem xét, mới biết không ngờ đã có thai.

Nàng cúi đầu xuống, xấu hổ không dám nhìn hắn.

Lâm Vãn Vinh vuốt ve bờ eo mềm mại của nàng, cười hớn hở:

– Đúng là rất lợi hại, đó đều là trời sinh, ta cũng chẳng có cách nào! Nàng có thai rồi, cho nên liền viết thư cho ta?

Từ Trường Kim vội ngẩng đầu lên:

– Không phải! Tuy Trường Kim có thai, nhưng trong lòng rất vui. Song, Trường Kim căn bản không định nói với ngài.

– Không định cho ta biết?

Lâm Vãn Vinh tròn mắt, không hiểu nhìn nàng:

– Vậy phong thư nàng nhờ Cố Thuận Chương tiên sinh…

Tiểu cung nữ chậm rãi lắc đầu, đành nói:

– Đó là do sư phụ ép Trường Kim viết, vừa khéo Cố tiên sinh tới thỉnh giáo..

– Sư phụ của nàng?

Lâm Vãn Vinh kinh hãi:

– Nói như vậy, vị kỳ nhân hiểu chuyện năm trăm năm trước, biết việc năm trăm năm sau, chính là sư phụ nàng rồi? Cũng là người tạo ra đồ kẻ mắt và masscara ?

Trường Kim ” vâng” một tiếng, trong mắt hiện ra vẻ sùng bái:

– Đương nhiên là người rồi! Ngay cả Cố Thuận Chương tiên sinh và vương thượng cũng kính phục người vô cùng. Chuyện Trường Kim có thai bị sư phụ biết, người chửi mắng đại nhân, nói đại nhân không biết ai mới là người thực sự tốt với mình, bảo Trường Kim không được để cho cẩu nam nhân vô tình vô nghĩa, bội tín bất nhân được lợi. Trường Kim liền bị người ép viết bức thư đó…

– Chờ… chờ đã, vô tình vô nghĩa, bội tín bất nhân gì chứ.

Lâm đại nhân vội cắt ngang lời nàng, tức giận nói:

– Trường Kim muội, su phụ kia của muội rốt cuộc là nam nhân hay nữ nhân? Năm nay bao tuổi rồi?

– Sư phụ của Trường Kim đương nhiên là nữ nhân rồi.

Tiểu cung nữ cười khẽ:

– Còn về tuổi sao, đại khái là hơn Trường Kim hai ba tuổi!

“Hơn hai ba tuổi? Vậy cũng là một cô nhóc?” Lâm Vãn Vinh kinh hãi:

– Lớn hơn nàng có mấy tuổi, sao làm sư phụ được?

– Đại nhân, ngài có điều còn chưa biết, sư phụ của Trường Kim tuy tuổi không lớn, nhưng thông minh trí tuệ, không gì không biết, gần như ngài vậy đó!

Vốn cho rằng Đại Trường Kim đã là nữ nhân thông minh nhất Cao Ly rồi, không ngờ nàng còn có sư phụ, càng kinh ngạc hơn nữa là sư phụ của nàng lại là tiểu nha đầu hơn hai mươi, chẳng trách Cố Thuận Chương tiên sinh không được nhìn mặt nàng.

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:

– Vừa hay, lần này ta tới Cao Ly, vốn là muốn bái kiến vị kì nhân này! Trường Kim muội, sư phụ của muội ở đâu, có thể giới thiệu cho ta được không?

Tiêu cung nữ vui vẻ ” vâng” một tiếng, chỉ ra đằng sau, thì thầm:

– Sư phụ của Trường Kim ở trong viện tử đằng sau! Song nếu đại nhân muốn gặp người thì phải cẩn thận một chút!

– Vì sao?

Lâm Vãn Vinh không hiểu hỏi:

Trường Kim xấu hổ cúi đầu:

– Tình cảm của Trường Kim và sư phụ rất tốt, người nói đại nhân ức hiếp Trường Kim, nếu người nhìn thấy đại nhân. Nhất định trừng trị ngài.

Lâm Vãn Vinh nghe vậy giận lắm: “Trừng trị ta? Sư phụ gì mà lại dám huênh hoang như thế?” Hắn hừm một tiếng, đứng lên nói:

– Được lắm, giờ ta đi bái phỏng sư phụ của nàng, xem coi là thần tiên phương nào.

Bộ dạng bừng bừng khí thế của hắn làm Trường Kim giật bắn mình, tiểu cung nữ vội vàng kéo tay hắn.

Lâm Vãn Vinh thấy khuôn mặt trắng bệnh của nàng, dịu giọng an ủi:

– Đừng sợ, ta sẽ không làm gì sự phụ nàng đâu, chỉ dọa nàng ta chút thôi! Phải rồi, nếu nàng đã viết phong thư kia cho ta. Sao ta tới Cao Ly nàng lại không chịu gặp?

Sắc mặc Trường Kim đâu khổ, lặng lẽ nói:

– Viết lá thư đó vốn không phải là ý của Trường Kim. Nghe nói ngài tới Cao Ly, Trường Kim vừa mừng vừa sợ, rất sợ mang tới phiền phức khó khăn cho ngài, nên không dám gặp mặt. Nhưng vương thượng bức ép, nói chỉ cần làm cho ngài một bữa dược thiện là được. Người còn đảm bảo sẽ không tiết lộ hành tung của Trường Kim. Nào ngờ…

“Luận tới âm mưu gian kế, Trường Kim dù có thông minh, nhưng nào có thể là đối thủ của Cao Ly vương? Một mảnh chân tâm của tiểu cung nữ thật làm người ta xúc động!” Lâm Vãn Vinh mỉm cười, vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng, nghiêm mặt nói:

– Mặc dù ta khinh thường thủ đoạn của ông ấy, nhưng bất kể là từ góc độ chính trị hay tình thân, ông ta làm như vậy đều không có gì đáng trách, ta có thể hiểu được.

– Đại nhân…

Từ Trường Kim không ngờ hắn rộng rãi đại lượng như vậy, ngẩng đầu lên nhìn hắn, mắt đầy kinh ngạc xen lẫn mừng rỡ.

Có Trung Dũng quân đóng giữ, đại cục của Cao Ly đã định, cho dù Cao Ly vương có lòng muốn thay đổi hiện trạng, chỉ sợ cũng bó tay, chút thủ đoạn nhỏ chỉ càng làm trò hề thôi.

Lâm Vãn Vinh bùi ngùi nhìn cái bụng nhô cao của tiểu cung nữ, nghĩ tới nhưng gian nan khốn khổ nàng phải chịu, mìm cười nói:

– Trường Kim muội, có còn nhớ trước đây gọi ta là gì không?

Tiểu cung nữ ngẩn ra, rồi lập tức mặt đỏ bừng, môi mấp mấy, cuối cùng cũng gọi:

– Vãn Vinh ca….

Nói ra ba chữ này, người nàng liền nhũn ra yếu ớt dựa vào lòng hắn, nước mắt tí tách, hạnh phúc mà bật khóc.

“Trường Kim không có lỗi gì cả!” Vãn Vinh ca lặng lẽ thở dài, hít hà mái tóc của nàng, tay nhẹ nhàng vuốt ve tiểu phúc trơn mịn, dịu dàng vô cùng.

Tiểu cung nữ dựa vào lòng hắn nức nở, nhưng vui mừng vô biên. Cơ thể dưới dự vuốt ve của hắn đã từ lạnh biến ấm, rồi dần dần nóng lên, cảm thấy hai tay của hắn từ tự trượt xuống, chạm tới ngọc thối phong đồn, tức thì mặt nàng đỏ như lửa, nhớ tới đêm rung động đó, trái tim liền đập loạn lên, chiếc miệng anh đào rên rỉ, dựa vào lòng hắn, thẹn tới mức không dám ngẩng đầu lên.

– Lâm lang, Trường Kim tỷ tỷ…

Đúng lúc nồng nhiệt thì ngoài cửa có tiếng gọi của Đại tiểu thư vọng lại.

Tiểu cung nữ như tình dậy từ giấc mộng, vội giữ tay hắn lại, xấu hổ cúi gầm mặt xuống.

“Hổ thẹn, hổ thẹn!” Cái mặt thớt của Lâm đại nhân cũng nóng lên, vẫn còn lưu luyến vuốt ve đùi ngọc của nàng mấy cái rồi mới kéo tay nàng đi ra.

Nhìn tiểu cung nữ gò mà đỏ bừng, mặt mày thấp thoáng xuân ý, liền biết lang quân của mình làm việc hay ho gì. Đại tiểu thư hừ một tiếng, thừa lúc hắn không chú ý, dẫm mạnh lên chân hắn, thâm trầm cười hỏi:

– Đã nói chuyện xong chứ? Trường Kim tỷ tỷ, tên bại hoại này có khi phụ tỷ không?

– Xong rồi, xong rồi.

Lâm Vãn Vinh ở cùng Đại tiểu thư lâu ngày, tất nhiên biết tính ghen tuông của nha đầu này, nhẫn nhin kéo tay nàng cười nịnh:

– Hóa ra vị kì nhân ta muốn bái phỏng chính là sư phụ của Trường Kim muội. Ta và Trường Kim đã nói chuyện xong rồi, bây giờ sẽ đi gặp vị kì nhân khoáng thế đó! Bảo bối, chúng ta cùng đi nhé!

Gò mà Từ Trưởng Kim ửng lên, nàng cảm kích sâu sắc với tình cảm của Ngọc Nhược, thấy Lâm đại nhân cùng Đại tiểu thư vui cười nói chuyện, nàng cũng lanh lợi hiểu chuyện lánh qua một bên nắm tay Đại tiểu thư, khẽ nói:

– Trường Kim nhớ mãi ân tình của tiểu thư.

Tiểu Ngọc Nhược ăn một viên đạn bọc đường của nàng, lại thấy tiểu cung nữ ngoan ngoãn phục tùng phu nhân của mình, vừa thấy đã thương, hơn nữa gạo đã nấu thành cơm, cũng không còn cách nào nữa.

Trường Kim thấy Đại tiểu thư chỉ mìm cười không nói, nhưng dáng vẻ ngầm chấp thuận, lòng vui vẻ, vội nói:

– Đại nhân muốn gặp sư phụ. Tiêu gia tỷ tỷ, chúng ta đi cùng nhé!

Nàng kéo tay Tiêu Ngọc Nhược, hai người đi đằng trước, thấp giọng nói cười. Chỉ để lại cho Lâm đại nhân hai bóng lưng xinh đẹp vô hạn.

Chỗ ở vị kỳ nhân kia gần kho thuốc. Đi theo tiểu cung nữ vài bước liền tiến vào một chiếc sân.

Chiếc sân rộng rãi sáng sửa, trồng đầy các loại hoa, mỹ lệ lôi cuốn, hương thơm nồng nàn. Tuy đã là cuối thu, nhưng không thấy trăm hoa tàn héo.

Đại tiểu thư tấm tắc khen:

– Trường Kim, vị sư phụ này của tỷ quả nhiên là kì nhân. Những bông hoa này trồng thế nào lại đẹp mà mãi không tàn như thế?

– Điều này cũng không khó, dựng một rạp lớn, chỉ cần khống chế lượng nước và độ ẩm là được!

Lâm Vãn Vinh cười nói.

Ngọc Nhược nhíu mày, không hiểu gì cả, tiểu cung nữ lại thích thú nhìn hắn:

– Sư phụ cũng nói như thế, nhưng những người thợ lại không làm được, mấy bông hoa cứ qua chừng mười ngày đã héo rồi.

“Sư phụ nàng cũng nói thế? Không phải chứ?” Lâm Vãn Vinh kinh hãi chớp mắt: “Sư phụ của nàng chẳng lẽ còn thông minh hơn ta?

Thấy hắn ngơ ngơ ngẩn ngẩn, Đại tiểu thư khẽ cười kéo hắn lại:

– Chàng ngốc ơi, ngẩn ra làm gì đó? Mau vào đi!

Từ Trường Kim cũng thẹn thùng nắm lấy tay kia của hắn, hai người hợp sức kéo hắn tiếp tục đi tới.

Trong sân được trang trí vô cùng đẹp đẽ, đình đài lầu gác, nước chảy dưới cầu, làm người ta thư thái. Lâm Vãn Vinh đi trong hành lang, ngắm nhìn phong cảnh mỹ lệ, nhưng lại có một ảo giác tất cả mọi thứ ở đây như có vài phần quen thuộc.

Đi gấp một lúc liền tiến vào một phòng khách. Từ Trường Kim đẫn hai người vào. Nhưng phòng khách lại trống trơn không có một người.

Trường Kim vội kéo một thị nữ hỏi:

– Ngân Châu, sư phụ đâu?

– Trường Kim tiểu thư, người đã tới!

Ngân Châu cung kính thi lễ, hưng phấn nói:

– Đại sư ở phòng thí nghiệm, người nói hôm nay sẽ có thứ rất hay ra lò, lát nữa muốn mời tiểu thư dùng thử đó!

“Phòng thí nghiệm?” Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc: “Đại sư thiếu nữ này ở đâu tới, khẩu khí thật không nhỏ.”

Từ Trường Kim gật đầu, rồi mời hai người ngồi xuống, lại tự tay dâng lên trà thơn, đưa tới tận tay Vãn Vinh ca.

Lâm đại nhân giật mình giữ lấy nàng:

– Không được! Bụng ưỡn ra thế rồi sao còn làm được những việc này?

Tiểu cung nữ mắt đỏ gay, đắm đuối nhìn hắn, hạnh phúc nói:

– Vãn vinh ca, huynh thật tốt!

Vãn Vinh ca cười, đỡ nàng ngồi xuống rồi mới đứng dậy, nhìn ngó bốn phía phòng khách.

Trong phòng bàn ghế, trà nước trái cây đều đủ cả, sắp xếp đơn giản ấm cúng, giữa phòng còn treo một bức tranh sơn thủy. Lâm Vãn Vinh liếc mắt qua mấy cái, tức thì lặng đi. Vội nắm tay Đại tiểu thư hỏi:

– Ngọc Nhược, nàng nhìn giúp ta, đây có phải là Thái Sơn không?

Giang Tô và Sơn Đông cách nhau không xa, Đại tiểu thư cũng đã đi qua Thái Sơn. Nàng cẩn thận xem xét rồi gật đầu nói:

– Hẳn là đúng rồi! Đây là nơi cao nhất Thái Sơn… Lâm lang, chàng làm sao thế?

Sắc mặt Lâm Vãn Vinh tái nhợt, vội lắc đầu:

– Không sao, không sao, nói chuyện nhiều quá nên hơi thiếu dưỡng khí thôi.

Trường Kim và Đại tiểu thư cùng đã lấy tay hắn, chỉ thấy mạch đập của hắn tăng nhanh, trống ngực cũng nện thình thịch.

“Đây không phải là sinh bệnh mà là bị kinh hãi!” Tiểu cung nữ tinh thông y lí, vội vàng chậm rãi xoa ngực cho hắn.

Lâm Vãn Vinh thở mấy hơi lớn, thều thào hỏi:

– Trường Kim, bức tranh này là ai vẽ?

– Là sư phụ của Trường Kim.

Tiểu cung nữ khẽ đáp.

Vị sư phụ này của Trường Kim, chẳng lẽ đúng là khoáng cổ kì nhân, ngay cả vách núi nơi ta ngã xuống cũng vẻ ra được rõ ràng như thế.

Lòng gã kích động khó bình tĩnh lại, nhìn hoa quả xếp trên bàn, tiện tay lấy một quả, cắn mạnh một miếng.

“Lang quân đói rồi!” Đại tiểu thư nhìn mà đau lòng, vội nhẹ nhàng đấm lưng cho hắn, để hắn thoải mái.

– Trường Kim, Trường Kim.

Trong sân đột nhiên truyền tới tiếng bước chân vội vã, một hương thơm quen thuộc theo gió bay tới, âm thanh hưng phấn của một nữ nhân truyền vào phòng:

– Mau xem đi, Chocolate của ta, cuối cùng ta đã thành công rồi.

– Sư phụ..

Trường Kim reo lên, rảo bước chạy tới.

Người Lâm Vãn Vinh run lên, vội nhéo mạnh tai mình, tựa hồ không tin vào thứ hắn nghe thấy.

Hắn chậm rãi quay người lại, chỉ thấy Từ Trường Kim tay cầm một hộp chocolate mới ra lò, mùi hương lan ra khắp phòng. Bên cạnh nàng, là một cô gái xinh đẹp, đôi mắt long lanh nước mắt, đang nhìn Lâm Vãn Vinh khẽ mỉm cười:

– Đã lâu không gặp rồi, Lâm phò mã, Lâm nguyên soái… ồ, còn là giám đốc Lâm của ta…

“Đoàng” Giám đốc Lâm như bị điểm huyệt, mắt trố ra, mồm há hốc, ngây dại tại chỗ. Trái cây vừa mới cắn được một miếng lặng lẽ rơi xuống, lăn mấy vòng đụng ngay vào chân nàng.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.com, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Danh sách truyện cùng bộ:
Lâm Vãn Vinh – Quyển 1
Lâm Vãn Vinh – Quyển 2
Lâm Vãn Vinh – Quyển 3
Lâm Vãn Vinh – Quyển 4
Lâm Vãn Vinh – Quyển 5
Lâm Vãn Vinh – Quyển 6
Lâm Vãn Vinh – Quyển 7
Lâm Vãn Vinh – Quyển 8
Lâm Vãn Vinh – Quyển 9
Lâm Vãn Vinh – Quyển 10
Lâm Vãn Vinh – Quyển 11
Lâm Vãn Vinh – Quyển 12
Thông tin truyện
Tên truyện Lâm Vãn Vinh - Quyển 12
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 02/05/2017 13:39 (GMT+7)

Bình luận

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Lưu Phong – Quyển 10
Đối với việc Thái tử đến thì kì thật Lưu Phong có áp lực tâm lý, bởi vì ngài đã biết thân phận thật của mình. Hơn nữa, hiện giờ hắn có quan hệ với Điềm nhi cũng là một việc đáng chú ý, nghĩ đến cũng có chút xấu hổ. “Lão công, trông chàng có vẻ hơi căng thẳng...” Ngay lúc...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lưu Phong
Miêu Nghị – Quyển 39
Khác với thời Thanh Chủ còn tại vị, Thiên cung bây giờ có đại lượng trạch viện bỏ không, gia quyến của một ít tướng lĩnh đi theo tạm thời được an trí trong trạch viện ở nhưng chỗ tương đối hẻo lánh của Thiên cung. Tuyết Linh Lung khá là cảm khái, nhìn đi nhìn lại phiến trạch viên phấn...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Tiệm bánh Hoàng tử bé - Tác giả The Kid
Tại một khu chung cư ở quận 4, thành phố Hồ Chí Minh, có một tiệm bánh tên là Tiệm bánh Hoàng tử bé. Tiệm bánh này có 4 cô nhân viên: San San, Pink, Lam và Sao. Thời gian này Lam và Sao có việc phải đi vắng, để San San và Pink ở nhà coi tiệm. San San mang phong cách cute, xì tin, nhí nhảnh, dễ thương. Pink...
Phân loại: Truyện nonSEX
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - hitclub - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba