Lâm Vãn Vinh lúc này mới nhớ tới hai hôm nay ở tại ‘Thực Vi Tiên’ nghe Xảo Xảo nói, Tần Tiên Nhi cũng phái người tìm hắn vài lần, nhưng lại không có tìm thấy. Nha đầu kia có sự tình gì cấp bách vậy?
Lâm vãn vinh cầm tấm thiếp còn chưa kịp nhìn liền thấy một thân ảnh đang đứng trong viện tử, khuôn mặt tiều tụy tái nhợt như tuyết trong mùa hạ.
Lâm Vãn Vinh nhất thời kinh hãi :
– Nhị tiểu thư phải không?
… Bạn đang đọc truyện Lâm Vãn Vinh – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensextv2.com/lam-van-vinh-quyen-2-full/
Tiêu Ngọc Sương tựa hồ không thấy hắn, chỉ ngơ ngác nhìn ánh trăng nơi chân trời đến xuất thần, vẻ mặt mang một vẻ buồn man mác, làm cho người ta phải thương yêu, muốn thương yêu.
Lâm Vãn Vinh vội vội giữ chặt nha hoàn bên cạnh hỏi:
– Nhị tiểu thư làm sao vậy?
Nha hoàn nọ lắc đầu nói:
– Ta cũng không biết nàng làm sao nữa. Trước đây vài ngày, là lúc đại tiểu tư triệu tập các quản sự nghị sự, nhị tiểu thư cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, sắc mặt tiều tụy, sau đó phu nhân và đại tiểu thư phái người đưa nàng tới Tô Châu nơi của lão gia gia, hôm nay mới vừa quay về.
Nguyên lai như thế, Lâm Vãn Vinh nhẹ nhàng thở dài. Hắn từ ngày đó cũng không có nhìn thấy nhị tiểu thư, cũng không hỏi đến chuyện về nàng, trong lòng có đôi chút áy náy. Lúc này thấy nàng đang ngồi ngơ ngác ngắm trăng, so với tiểu nha đầu cơ trí hoạt bát trước kia thì dường như là một người khác.
Lâm Vãn Vinh trong lòng dấy lên một tư vị kỳ lạ, trong mắt hắn, nhị tiểu thư chỉ là một tiểu hài tử mười sáu mười bảy tuổi. Trước kia cho tới bây giờ hắn cũng không nghĩ rằng nha đầu này sinh ra hảo cảm đối với mình, nhưng mà trước mắt nhìn thấy Tiêu Ngọc Sương trở nên tiều tụy. Nàng không còn là một tiểu cô nương hoạt bát đáng yêu nữa.
Mẹ nó, bị ngươi ta thầm thương trộm nhớ, cái tư vị đó cũng rất dễ chịu nha, hắn như thế nào cũng khó mà chấp nhận được tình cảm này. Lâm Vãn Vinh bắt đắc dĩ thở ra một hơi, nhất thời có chút trù trừ.
Hắn không phải cố kỵ thân phận. Thận phận trong mắt hắn không hơn một cái rắm chó. Hắn đối với Tiêu Ngọc Sương có chút yêu thích nhưng không phải tình cảm nam nữ, dù sao trong lòng hắn thì hắn lớn hơn nàng mười tuổi, không bàn đến độ lão luyện. Nếu cùng nàng phát sinh tình nam nữ, hơi có chút cảm giác thú vật, nghĩ cũng là lạ.
Việc này thật khó nói. Nếu nha đầu kia lớn hơn hai, ba tuổi. Hắn khẳng định sẽ không cự lại, Lâm Vãn Vinh hiểu được trong lòng mình luôn có khoảng cách.
Hắn trong lòng có quỷ, không muốn để cho Tiêu Ngọc Sương thấy mình liện vội vàng đi về chỗ ở.
Đã đầu mùa đông, một trận gió nhẹ thổi tới, Tiêu Ngọc Sương không hể cảm giác, song trận gió nhẹ cũng khiến thân thể nàng run rẩy, cái suy nghĩ mông lung của nàng không thắng được hàn ý.
Lâm Vãn Vinh nhướng mày. Đối với nha hoàn nói:
– Ngươi nhanh lấy cho nhị tiểu thư thêm y phục.
Nha hoàn ủy khuất nói:
– Tam ca, ta đã đi vài lần, nhưng nhị tiểu thư không cho bất cứ kẻ nào đi theo, cũng không muốn thứ gì, nàng nói không muốn bị người khác quấy rầy. Nếu ai dám làm phiền nàng suy tư, nàng liền thả Trấn Viễn tướng quân ra giáo huấn kẻ đó.
Lâm Vãn Vinh nghe được vừa bực mình vùa buồn cười, nha đầu này đều như vậy, lại nghĩ thả chó làm việc xấu. Nhưng thật sự là tính tình của một tiểu cô nương. Cái cảm giác này khiến cho hắn thấy thân thiết, phảng phất lại thấy tiểu cô nương mạnh mẽ đáng yêu, vung tay chỉ: “Uy Vũ tướng quân, lên..”
Bây giờ thì nhị tiểu thư không còn giống như trước nữa, hắn lắc đầu hỏi tiếp:
– Vậy đại tiểu thư và phu nhân đâu, bọn họ không quản nhị tiểu thứ sao?
Nha hoàn nói:
– Nhị tiểu thư từ khi về, đại tiểu thư cùng phu nhân vẫn đang trong phòng bàn chuyện, lại có rất nhiều nữ quản sự ở đó. Bọn họ đều không biết nhị tiểu thư đã về.
Lâm Vãn Vinh gật gật đầu. Ngày “phục trang phát bố hội” hắn không có đi, nhưng khi đại tiểu thư trở về từng cùng hắn nói qua một lần. Phát bộ hội rất thành công, kì bào cùng nội y rất được các tiểu thư hoan nghênh, ngay cả các mệnh phụ cũng rất yêu thích. Điểm ấy không chỉ khiến đại tiểu thư và mẫu thân của nàng mà ngay cả Lâm Vãn Vinh cũng thấy ngoài ý liệu. Nghe nói trong hội bán được hơn trăm. Lâm Vãn Vinh cảm khái, trên thế giới này thật không tưởng. Không nghĩ rằng, các nữ tử thời đại này cũng có cùng cách nhìn, cách truy cầu cái đẹp. Có điều không biết nếu đại tiểu thư làm ra đai vệ sinh, khoản sinh ý này cũng kiếm khá tiền như hai cái trước không.
Đương nhiên, được hoan nghênh nhất chính là hương thủy. Đại tiểu thư mang ra ba loại hương thủy bất đồng, tất cả các nữ nhân đều dùng thử. Các cô nương chưa từng gặp qua thủy phấn có mùi thơm ngát như thế, tự nhiên toàn trường điên cuồng. Lúc ấy hương thủy còn chưa có định giá, đại tiểu thư ra giá tám mươi lượng bạc, cũng dự định bán ra hai trăm bình. Không ngở sau đó lại bán ra tới ba trăm bình, có thể nói là khai trương thuận lợi.
Vật đáng giá tám mươi lượng bạc theo thời đại này mà nói, có thể là coi như vật đó trân quý phi thường. Mà hương thủy là một xa xỉ phẩm vừa mới xuất thiện, vốn không phải ai cũng có thể có được.
Lâm Vãn Vinh mười phần gian thương, đối với việc đại tiểu thư báo giá tám mươi lượng thập phần bất mãn, dựa theo ý tứ của hắn, loại hàng này lợi nhuận khủng khiếp như thế này, phải bán hơn trăm lượng bạc.
Tiêu đại tiểu thư đối với ác nhân vô sỉ như hắn nhận thức rất rõ ràng. Vốn báo tám mươi lượng đã nghĩ vô cùng kinh khủng, không ngờ tên gian thương này còn muốn nâng cao hơn nữa. Khiến cho đại tiểu thư được một phen mở mắt.
Kỳ thật, hương thủy này tạo ra thập phần trân quý, mỗi ngày tiêu hao một lượng lớn hoa, cho dù tiêu gia có khu vực trồng hoa lớn ở ngòai thành nam, cũng là không đáp ứng được, hơn nữa lúc này đã đầu đông, hoa cỏ tiêu điều. Tuy nhờ Phúc bá thông qua các thủ đoạn thu mua hoa của các gia đình khác, sản lượng cũng vẫn như cũ, thập phần khẩn trương.
Lâm Vãn Vinh tính toán sơ bộ, quy mô của sản xuất, mỗi bình đại khái giá trên dưới năm lượng bạc. Hắn đã sớm cùng phúc bá hiệp thương, phía thành nam vườn hoa diện tích cần mở rộng, Nên tranh thủ vào thời tiết bất đồng mà trồng các loài hoa mới, tranh thủ sang năm khuyếch trương sản lượng.
Cho nên trong mắt hắn, hương thủy sản xuất có hạn, bước đầu có thể không tính, cho dù có cung cấp đầy đủ, một tháng sản xuất cũng không đến năm trăm bình. So với nhu cầu khổng lồ thì thật sự chỉ như chén nước cho người sắp chết khát.
Đồng thời Lâm Vãn Vinh cũng thấy, hương thủy là một loại mới xuất hiện. Thời kỳ đầu, nhất định phải bảo trì tính thần bí và vị trí cao quý, như vậy mới có thể kích thích khẩu vị của người mua hàng. Thời gian khó có thể kéo dài, hắn phải hướng dẫn cho đại tiểu thư đề ra sách lược giới hạn số lượng cung ứng, kỳ thật cũng là một loại thủ đoạn.
Tiêu Ngọc Nhược đối với ý nghĩ của hắn rất rất tán thành. Nàng bản thân cũng là cao thủ trong nghề, lúc này hai người lần đầu tiên tìm được một điểm chung.
Hương thủy của tiêu gia, mỗi tháng giới hạn cung ứng năm trăm bình, trong tháng chỉ mấy ngày đã hết. Hương thủy tại Kim Lăng được thượng tầng sĩ nữ ưa thích, đã thành một loại xa xỉ phẩm mới, nghe nói mỗi bình tới một trăm năm mươi lượng bạc, còn là vô giá. Hương thủy như gió đông, kì bào cùng nội ý cũng rất là thuận lợi, tình cảnh Tiêu gia sáng lạng.
Đại tiểu thư cùng Tiêu phu nhân mấy ngày thập phần mệt mỏi, kì bào cũng nữ tính nội ý toàn bộ rao bán. Hương thủy cũng có hạn lượng cung ứng, bọn họ chịu áp lực rất lớn. Đặc biệt đại tiểu thư, nghe nói đã vất vả liên tục hai ngày chưa hề nghỉ ngơi. Lâm Vãn Vinh rất cảm thông cho nàng, nhưng cũng nghĩ tới nha đầu kia. Trong khoản thời gian ngắn các mặt hàng của Tiêu gia được các nữ điếm trông chờ mua hàng, việc buôn bán các dụng phẩm nữ tính phát triển hàng đầu.
Suy nghĩ nhiều như vậy, Lâm Vãn Vinh biết. Nhất định Tiêu phu nhân và đại tiểu thư vì sự việc quá nhiều mà không thể chiếu cố nhị tiểu thư, ngẫm lại nha đầu kia cũng thật đáng thương.
Hắn thở dài, từ trong tay a hoàn nhận áo khoác nói:
– Vị tỷ tỷ này, ngươi đi trước đi, ta cùng nhị tiểu thư nói chuyện phiếm.
Mấy ngày nay, Tiêu phu nhân cùng đại tiểu thư triệu kiến Lâm Tam không ít lần. Nha hoàn nọ tự nhiên biết Lâm Tam ca rất được phu nhân và đại tiểu thư coi trọng, liền lấy quần áo giao cho hắn, xoay người rời đi.
Càng đến gần tiểu nha đầu, Lâm Vãn Vinh lại càng khó có thể tin được. Chỉ vài ngày không gặp, nha đầu kia thật sự đã tiều tụy đi không ít, nguyên lại khuôn mặt cũng trở nên xuống sắc, hai vai trong gió lạnh cứ rung rẩy từng hồi.
Tiêu Ngọc Sương nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân, nhịn không đựoc khẽ thở dài:
– Là ai để cho ngươi tới? Ta không phải đã nói, không cho phép ai quấy rầy ta, chẳng lẽ ngươi không sợ Trấn Viễn tướng quân sao?
Lâm Vãn Vinh mỉm cười nói:
– Uy Vũ tướng quân ta còn không sợ, lại sợ Trấn Viễn tướng quân của ngươi sao?
Tiêu Ngọc Sương thân thể nhẹ run rẩy, dường như không dám tin vào tai mình, chậm rãi xoay người lại, thấy đứng trước mặt mình, không phải là cái tên đáng ghét sao?
“Lâm Tam…” hai mắt nàng đỏ lên, cắn chặt môi, không cho mình khóc thành tiếng, vẻ mặt tiếp theo đó chậm rãi trơ lên điềm đạm, nhẹ nhàng nói:
– Ngươi tới làm gì? Xem ta nói thật hay đùa sao?
Cũng không biết bị ảo giác hay không nữa, Lâm Vãn Vinh cảm giác truớc mắt minh nhị tiểu thư so với truớc đây trưởng thành không ít, mặc dù trên mặt vẫn lưu vài phần ngây thơ, nhưng cảm giác lại như một đại cô nương đã lớn. Hắn nuốt một hơi rồi nói:
– Ta vừa rồi từ bên ngoài trở về, thấy nhị tiểu thư, bèn tới tiếp đón.
Tiêu Ngọc Sương hừ một tiếng nói:
– Ta là một tiểu hài tử, làm thế nào dám để một đại nhân vật như ngươi ân cần thăm hỏi?
Lâm Vãn Vinh biết nàng ngày ấy nghe mình nói chuyện, oán giận mình coi nàng là tiểu hài tử, nhịn không được mỉm cười nói:
– Trưởng thành hay không, không phải lời nói ngoài miệng, mà phải xem hành động ta thấy ngươi như thế này, tự ngược đãi chính mình, cũng không thấy có lớn hơn.
Nhị tiểu thư hừ một tiếng, nhưng lại không tìm được lời phản bác hắn, nghe lời nói của hắn có ý quan tâm, trong lòng nàng vừa ngọt ngào vừa chua xót, mang chút bi ai, hiểu rằng hắn vẵn coi mình là tiểu hài tử. Sự quan tâm đến mình, đại khái do mình là tiểu hài tử đáng thương. Nàng nhất thời có chút cương ngạnh, khổng thể tự kiềm chế.
Lâm Vãn Vinh thấy nàng thần sắc biến đổi, dù là có trăm bản lãnh, nhưng cũng đoán không ra nha đầu kia suy nghĩ cái gì, liền tiến đên nói:
– Đêm lạnh nàng hãy bảo trọng, nhị tiểu tiểu thư mặc xiêm y vào đi.
Hắn đi tới, lấy xiêm y đưa cho Tiêu Ngọc Sương, Tiêu Ngọc Sương hừ một tiếng, thân thể không động, không quản tới hắn.
Nha đầu này, thật là lớn mà không có lớn, cảm giác này thật kỳ quái, Lâm Vãn Vinh thấy nàng sử ra tính trẻ con, trong lòng thầm buồn cuời, liền cũng không để ý tới nàng, trực tiếp khoác y sam lên người nàng.
Tiêu Ngọc Sương không thèm để ý hắn, chỉ thấy trên người chớp động, một trường sam đã khoác lên vai mình, cái mũi nàng phát nóng, quay đầu nói:
– Ngươi là người xấu, quan tâm tới ta làm cái gì, có phải hí lộng ta chưa đủ không?
Lâm Vãn Vinh mồ hôi đổ ra, nha đầu này mới mười sáu mười bảy tuổi, như một đóa hoa, nói thế nào mà càng ngày càng giống oán phụ lớn tuổi? Hơn nữa hắn lúc nào hí lộng nàng, có mà nàng hí lộng hắn thì có.
Hắn cũng không có trả lời nàng, chỉ nói:
– Đêm dài lắm, nhị tiểu thư, ngươi hôm nay đi đường lao khổ, nên sớm đi nghỉ đi.
Tiêu Ngọc Sương nhẹ nhàng rơi nước mắt. thở dài nói:
– Lâm Tam, ngươi đã lâu không có cùng ta nói chuyện, chúng ta giống như trước đây nói chuyện phiếm có đựoc không?
“Giống như trước đây sao? Sợ là nha đầu ngươi hôm nay đối với ta “tâm tồn không yên”, không phải là ta sợ ngươi.” Lâm Vãn Vinh vô sỉ nghĩ thầm.
Bất quá, gặp tiểu nha đầu này, hắn lại không thể khước từ, chỉ thở ra một hơi nói:
– Như thế cũng được, chúng ta nói chuyện. Nhị tiểu thư, nghe nói ngươi tới Tô Châu du ngoạn?
– Đúng vây, du ngoạn.
Tiêu Ngọc Sương buồn bã nhìn hắn nói, chữ “ngoạn” vô cùng nhấn mạnh.
Nha đầu này, trong từ ngữ có oán khí, Lâm Vãn Vinh trong lòng như có quỷ, tự nhiên cảm thấy ánh mắt Tiêu Ngọc Sương chớp chớp, chăm chú nhìn vào người mình, khiến hắn cảm giác không được tự nhiên.
Hắn cười cười nói:
– Tô Châu là địa phương tốt dể du ngoạn, có Tô Châu viên lâm, còn có cảnh đẹp Tô Châu. Đợi có thời gian, ta cũng muốn đi xem.
Hắn nói vài câu, lại nghe Tiêu Ngọc Sương không có tiếng hồi âm, giương mắt nhìn nàng. Đã thấy nàng tịnh lặng như hồ nước, không nói một lời nào chỉ chăm chú nhìn hắn.
Tiểu ny tử này, lúc nào học được cái nét thâm trầm vậy, Lâm Vãn Vinh bị nàng nhìn không được tự nhiên, liền quay đầu, bỗng nghe Tiêu Ngọc Sương nói:
– Ngươi cùng ta nói chuyện, chỉ có nói về người thôi sao?
Lâm Vãn Vinh sững sờ, không biết đáp lời nàng như thế nào. Nói cũng kỳ quái, rõ ràng chính mình hơn tuổi nha đầu rất nhiều nhưng vì sao luôn bị nàng hỏi? Ngày xưa hai người ở chung, đều là Lâm Vãn Vinh làm chủ, nha đầu kia chỉ đáp lời, bây giờ tình huống hoàn toàn ngược lại. Lâm Vãn Vinh chỉ có thể trả lời, tại truớc mặt tiểu cô nương này, không còn chút tác dụng. Trời ạ, chảng lẽ trong lòng hắn thật sự có quỷ?
Tiêu Ngọc Sương thở dài nhẹ giọng nói:
– Lâm tam, ngươi có phải đã có ý trung nhân không?
Lâm Vãn Vinh cũng không muốn nàng nghĩ ngợi:
– Đúng vậy.
Tiêu Ngọc Sương thấy hắn quả thật có người trong lòng. Trong lòng không khỏi có chút khó chịu, nàng mím chặt đôi môi nói:
– Nàng có phải rất ôn nhu, rất đẹp đúng không?
Lâm Vãn Vinh thấy thần sắc nàng kỳ quái, không biết chủ ý của nàng là gì, liền gật đầu:
– Nàng rất dễ nhìn, cũng rất ôn nhu.
– Lâm Tam, ngươi thấy ta có dễ nhìn không?
Tiêu Ngọc Sương vận tất cả dũng khí, chậm rãi tới gần bên người hắn, nhẹ nhàng nói, gương mặt nàng dưới ánh trăng thấy có một tầng nhàn nhạt phớt màu hồng.
Lâm Vãn Vinh ngây người, ngẩn ngơ nhìn Tiêu Ngọc Sưong. Nàng là một mỹ nhân cực kỳ xuất sắc, nếu như là ban ngày, dung mạo nhất định còn trên cả đại tiểu thư cùng tiêu phu nhân. Lúc này dưới ánh trăng, nàng vừa đau đớn vừa đáng thương, mắt nàng ngấn lệ, thần sắc tiều tụy, cũng không thấy vẻ ngây thơ, nhưng lại có một chút gì đó càng làm cho người ta tăng thêm phần yêu thích.
– Nhị tiểu thư, người cũng rất đẹp.
Lâm Vãn Vinh khó khăn lắm mới dời ánh mắt từ trên người nàng đi, lời nói rất khó thốt ra.
– Vậy ngươi vì sao không thích ta?
Tiêu Ngọc Sương trong lòng vui vẻ, rốt cuộc ức chế tình cảm của mình đã đựoc giải tỏa, mạnh bảo hỏi hắn:
– Có đúng là ngươi chê ta nhỏ? Nhưng mà ta sẽ lớn lên. Mẫu thân nói, người khi bằng tuổi ta đã gả cho cha ta, ngươi tại sao không thích ta, tại sao vậy?
Tiêu Ngọc Sương ôm chặt lấy hắn, tựa đầu vào ngực hắn, khóc rống lên.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lâm Vãn Vinh - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/04/2017 00:36 (GMT+7) |