Truyện sex ở trang web truyensextv2.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensextv2.com (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensac.net...)

Truyện sex » Truyện nonSEX » Lâm Vãn Vinh – Quyển 3 » Phần 55

Lâm Vãn Vinh - Quyển 3

Phần 55

Thấy Lâm Vãn Vinh mỉm cười, Thanh Sơn vội vàng nói:
– Đại ca, lần này bọn đệ không có lỗ mãng, việc này đệ đã cùng Lạc Viễn thượng lượng xong xuôi. Trong thời gian gần đây, Hồng Hưng phát triển cực nhanh, hoàn toàn có đủ thực lực cùng Ngô Chánh Hổ trực diện đấu một trận. Cho dù là đánh không thắng, cũng có thể khiến hắn sống không yên, Lạc Viễn cũng đồng ý với ý kiến của đệ.

Một hắc bang hoành hành nhiều năm và một đám giang hồ vừa quật khởi, cuộc chiến giữa hai băng nhóm khó lòng tránh được, nhưng Lâm Vãn Vinh nhìn thấy sau chuyện này nhất định có ẩn tình gì đó. Ngô Chánh Hổ sao lại vội vàng muốn diệt trừ băng nhóm khác, chẳng lẽ là do Trình Đức đứng sau lưng chỉ đạo sao? Nếu là như vậy, chẳng lẽ là Trình Đức tính làm chuyện lớn gì đó? Đặc biệt mấy ngày trước tên Trữ tiểu vương gia sao lại tấu xảo tới Kim Lăng như vậy, bọn chúng đã thương lượng với nhau những gì?

Công việc của Hồng Hưng, Lâm Vãn Vinh sớm đã giao cho Lạc Viễn và Thanh Sơn trông coi, dù sao sau lưng Lạc Viễn còn có lão hồ ly giỏi mưu tính kế nên hắn cũng yên tâm, gật đầu nói:
– Thanh Sơn, các đệ đã quyết xong rồi thì cứ đi mà làm, ta vĩnh viễn ủng hộ các đệ. Tuy nhiên các đệ phải nhớ điều này, một khi đã quyết định thì vĩnh viễn không hối hận, hạ thủ phải độc, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, tuyệt đối không được lưu tình. Đệ đem những lời này chuyển lại cho tiểu Lạc, dặn hắn nhất định phải nhớ kỹ.

Đổng Thanh Sơn cười hắc hắc liếm môi đáp:
– Đại ca, đệ nhớ kỹ rồi, bọn đệ xuống tay tuyệt đối không lưu tình.

Lâm Vãn Vinh gật gật đầu: “Tên tiểu tử Thanh Sơn này, việc khác không nói, chứ một khi đánh nhau là chỉ muốn lấy mạng người ta, ai mà không sợ. Bọn xã hội đen ô hợp mà lại có loại khí thế như vậy. Có lẽ lần này bọn Thanh Sơn làm náo loạn mà lại có được thu hoạch ngoài ý muốn. Bất kể thế nào, trước khi rời Kim Lăng đi kinh thành, ta nhất định phải nghĩ ra biện pháp giải quyết hiểm họa tiềm ẩn này cho xong thì mới có thể yên tâm đi tìm Thanh Tuyền.”

– Đúng rồi, Thanh Sơn, tỷ tỷ đệ đang ở đâu?
Lâm Vãn Vinh thấy mọi việc đã xong, nhất thời nhớ đến chánh sự của mình.

– Đại ca, tỷ tỷ hai ngày nay đang vì việc của tửu lâu mà phát sầu đó.
Thanh Sơn nhíu mày nói.

Lâm Vãn Vinh vội vàng hỏi:
– Sao vậy? Có chuyện gì?

– Việc tỷ tỷ mua căn tiểu lâu ở bên bờ sông Tần Hoài Hà xảy ra vấn đề, tỷ tỷ đang vì việc này mà rầu rĩ.

– Hả, có vấn đề gì?

– Chúng ta đã sớm cùng chủ tòa tiểu lâu kia ký khế ước, vốn là theo lời bên kia là vài ngày nữa sẽ giao tiểu lâu lại cho chúng ta tu sửa. Không ngờ mấy ngày trước, tỷ tỷ tới đó thì giọng điệu bên kia lại chợt thay đổi, nói là tửu lâu này bán như vậy thì quá tiện nghi, muốn tỷ tỷ tăng thêm tiền.
Thanh Sơn đem sự việc đại khái nói lại.

Lâm Vãn Vinh vừa nghe đã hiểu, biết là tên lão bản kia thấy tiền mờ mắt, muốn ngồi một chỗ tăng giá, bèn cười nói:
– Khế ước kia đã ký rồi phải không?

Đổng Thanh Sơn gật đầu:
– Hôm cùng đại ca thương lượng xong, tỷ tỷ ngay trong đêm cùng tên lão bản kia ký khế ước. Nhưng người này ở Kim Lăng cũng có ác danh, tỷ tỷ cũng không dám quá bức người, nói là sợ người này về sau có thể quay lại trả thù.

“Trả thù? Ta khinh, việc này nghe cũng quá là buồn cười, nhà ta không phải là xã hội đen sao, còn phải sợ ác nhân? Xảo Xảo cũng quá thiện lương đi.” Hắn cười khanh khách:
– Ác nhân? Thanh Sơn, còn có người ác hơn đệ sao?

Thanh Sơn cười hăng hắc:
– Đại ca, đệ hiểu mà. Lúc trước đệ vì lo bị tỷ tỷ trách mắng, bây giờ có đại ca làm chỗ dựa, đệ còn sợ gì nữa. Ngày mai đệ sẽ dẫn huynh đệ tới thu bảo vệ phí.

“Sặc, cái tên Thanh Sơn này quả là quá thực thà, nói ba câu liền thể hiện bản chất.” Lâm Vãn Vinh cười vỗ vỗ đầu hắn nói:
– Tên tiểu tư nhà ngươi sao không hiểu biết gì thế, ai đời lại tính thu bảo hộ phí của chính nhà mình sao?

– Đại ca, đệ không hiểu lắm…
Thanh Sơn thành thực nói.

“Sặc, tên tiểu tử nhà ngươi ăn cơm cũng không ít, làm sao lại không hiểu gì vậy chứ?” Hắn vừa bực vừa buồn cười:
– Xảo Xảo đã cùng người ta ký khế ước, tòa tửu lâu kia đã là của chúng ta rồi, đệ tính tới thu phí bảo hộ của ai đó?

Đổng Thanh Sơn vỗ đầu nói:
– Ái dà, sao đệ lại không nghĩ được như thế chứ, đại ca, đệ hiểu rồi, mai đệ sẽ dẫn mấy anh em tới, đem tên tạp chủng kia đá ra ngoài, xem hắn hung hãn như thế nào.

Lâm Vãn vinh gật đầu:
– Vậy mới giống xã hội đen. Ngày mai đệ tới, chính tới nhà của mình, sợ hắn cái gì? Mang theo khế ước, nếu hắn dám từ chối, đệ trực tiếp quăng hắn ra khỏi cửa, cho dù là quan phủ có tới đệ cũng không việc gì phải sợ. Mẹ nó chứ, quả thực không còn thiên lý vương pháp gì mà, lại dám đứng trên địa bàn của xã hội đen mà giỡn mặt.

Thanh Sơn cao cao hứng hứng nhận lệnh mà đi. Lâm Vãn Vinh bước lên trên lầu đã thấy Xảo Xảo đang ngồi ở lan can, hàng mi thanh tú khẽ nhíu, chăm chú viết viết, không biết là viết cái gì. Hắn bước tới gần xem thì thấy nàng đang tính toán, chữ viết ngay ngắn chỉnh tề, vừa nhìn nàng đã thấy tâm hồn thoải mái. Thấy nàng rầu rĩ, bất đắc dĩ lắc đầu cười cười: “Nha đầu này, thật là quá lương thiện đi.”

Hắn ghé tai Xảo Xảo cười khẽ bảo:
– Tiểu bảo bối, đang nhớ đến đại ca sao?

Bên tai Xảo Xảo đột nhiên nóng nóng, lại nghe thấy thanh âm quen thuộc đang ở sau lưng mình vang lên thì trong lòng lập tức vui vẻ, vội quay đầu nói:
– Đại ca…!

Lâm Vãn Vinh nhìn nàng từ chân lên mặt, cười hì hì nắm tay nàng nói:
– Nha đầu ngốc, có việc khó xử sao lại không nói cho đại ca biết?

Xảo Xảo vừa mừng vừa thẹn hờn dỗi:
– Đại ca, chàng xấu quá đi, chàng ở Tiêu gia bận biết bao nhiêu là việc, thiếp làm sao có thể khiến chàng lo lắng thêm chứ?
Lâm Vãn Vinh cười ha ha:
– Phu thê chúng ta vốn là một thể, nàng nếu không nói ta mới lo lắng. Lần sau có việc mà không nói cho đại ca biết, ta sẽ đánh vào mông nàng đó.

Hắn khi nói đến chữ một thể, ma chưởng đã sớm nhẹ nhàng đặt lên bờ eo thon thả của Xảo Xảo, bất đầu vuốt ve.

Nghe hắn nói phu thê một thể, sắc mặt Xảo Xảo đỏ bừng, thân thể nóng lên, mềm nhũn tựa vào lồng ngực hắn, tựa hồ không còn chút sức lực nào. Thấy nha đầu này lại dịu dàng động lòng người như thế, tình cảm đối với mình lại càng sâu nặng đến tột cùng, hắn khẽ than trong lòng: “Đến ngày ta đi lên kinh thành, nha đầu này còn không thất hồn lạc phách sao? Thật là khổ cho bảo bối của ta.” Hắn yêu thương Xảo Xảo, vì an nguy của nàng mà suy nghĩ, ý định hất đổ Trình Đức càng tăng.

– Xảo Xảo, nàng nghe ta nói này.
Lâm Vãn Vinh nâng người nàng dậy, nhẹ hôn lên môi nàng một cái rồi nói:
– Đối đãi với người khác khoan hậu chính là ưu điểm của nàng, nhưng nếu quá khoan hậu sẽ làm mất đi phép tắc mà trở thành là dung túng cho ác nhân. Đặc biệt là chúng ta bây giờ đang làm ăn, mấy việc ám muội trong việc làm ăn kinh doanh chúng ta sẽ không làm, nhưng cũng tuyệt đối không chịu oan uổng, đưa đầu cho người ta khi phụ được.

Xảo Xảo xấu hổ cười khổ:
– Đại ca, Xảo Xảo biết rồi. Kỳ thật cũng không phải là Xảo Xảo muốn dung túng cho kẻ xấu, chỉ là tên lão bản muốn thu thêm bạc ở bờ sông Tần Hoài. Hà, không biết làm sao lại có quan hệ với công tử con chỉ huy sứ, nên mới dám huênh hoang như vậy. Thiếp cũng là sợ đại ca gặp phải phiền phức, nên mới lo lắng như vậy.

Lâm Vãn Vinh ôm chặt nàng vào lòng nhẹ nhàng trấn an:
– Tiểu bảo bối, nàng yên tâm đi, đại ca có thể sợ cái gì nhưng không hề sợ phiền phức. Từ nay về sau mấy cái việc tung hoành đấu đá này cứ để cho đại ca giải quyết, nàng cứ ngoan ngoãn làm chưởng quầy là tốt rồi.

Xão Xảo khẽ ‘vâng’ một tiếng, gương mặt nóng bừng, tựa đầu vào ngực hắn khẽ nói:
– Đại ca, chàng đối với thiếp thật là tốt.

Lâm Vãn Vinh cảm thấy có chút xấu hổ: “Nói một hai câu đường mật, tiểu nha đầu này đã thỏa mãn như vậy rồi, thật là dễ dụ.” Nói thật lòng, từ khi tiến vào Tiêu gia, hắn và Xảo Xảo ở chung với nhau không được mấy ngày, mà ny tử này si tâm không đổi, cả ngày nhung nhớ chờ đợi hắn trong khi hắn hết Ngọc Sương rồi đến Thanh Tuyền, còn cả Tần Tiên Nhi nữa. “Ài, đa tình cũng có phiền não của đa tình.” Hắn cười hắc hắc, lại ôm lấy Xảo Xảo vuốt ve, trong mắt chợt hiện lên hình ảnh những gương mặt khác nhau của Ngọc Sương, Thanh Tuyền, Tiên Nhi. “Nếu quả thực đa tình chính là sai lầm, ta đây cũng chỉ đành cam chiu mắc sai lầm vậy!!!” Hắn khó xử nghĩ thầm.

Hai người thân thiết một lúc, Xảo Xảo đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi:
– Đại ca, chàng đã tặng cho Lạc tỷ tỷ một viên kim cương phải không?

Ái dà, lời đồn lại truyền ra như vậy sao. Ta rõ ràng là đưa tặng cho lão thái thái, sao đồn đãi ra lại thành ta tặng cho Lạc Ngưng chứ. Lâm Vãn Vinh vội vàng đáp:
– Không có, tuyệt đối không có! Đó chỉ là nhân lễ thọ của Lạc lão thái thái, ta bèn đem tặng cho lão thái thái, còn chuyện ban tặng lại cho Lạc Ngưng thì ta không liên quan.

Xảo Xảo che miệng cười:
– Đại ca, thiếp chỉ hỏi như vậy mà thôi, chàng hoảng hốt như vậy làm gì. Lạc tỷ tỷ mấy hôm trước đến đây bàn bạc với ta về việc tài trợ cho Thi hội, thiếp thấy trên cổ tỷ ấy có đeo một sợi dây chuyền mà mặt dây chuyền là một viên kim cương, không biết là ai tặng cho, trông rất là đẹp. Thiếp còn tưởng là đại ca tặng cho tỷ ấy.

“Dây chuyền kim cương? Má ơi, tiểu nữ Lạc Ngưng này quả có tài, chẳng ngờ lại nghĩ ra ý tưởng như vậy, không lấy cái gì làm mặt dây chuyền, mà lại dùng kim cương, giá trị tuyệt đối là phi phàm.” Lâm Vãn Vinh cười nói:
– Viên kim cương đó rất nhỏ, không bằng một phần ba viên ta tặng cho nàng. Để hôm nào ta đi hỏi nàng ta xem làm mặt dây chuyền đó ở đâu, rồi cũng làm cho nàng một mặt dây chuyền, đem viên kim cương này khảm vào. Xảo Xảo bảo bối của ta mà đeo lên liền biến thành tiểu tiên nữ từ trên trời hạ xuống trần, khiến mọi người nhìn đều chảy nước miếng.

Nghe hắn mồm miệng ba hoa, gương mặt Xảo Xảo đỏ bừng, thỏ thẻ:
– Đại ca, thiếp sao xinh đẹp như vậy được chứ. Lạc Ngưng tỷ tỷ mới có thể cho là xinh đẹp được.

– Xảo Xảo trong lòng ta là người đẹp nhất.
Hắn không hề dối lòng, nhưng thâm tâm lại lén thêm vào những lời này hai chữ: “Một trong.”

Tuy biết rõ là hắn ăn nói ngọt ngào lừa gạt mình, Xảo Xảo vẫn cảm thấy vui sướng, tựa vào lồng ngực hắn:
– Đại ca, thiếp cũng nghe Ngưng tỷ tỷ kể chuyện tại lễ thọ hôm đó.

– À? Tiểu bảo bối, nàng sao lại không nhớ khi trước ta từng nói với nàng, đừng nghe người khác nói bậy, lời người ngoài nói nàng nên hạ xuống trăm lần, bởi vì mấy chuyện đó mười phần hết tám chín phần là giả. Lời của ta nói, nàng lại nên tin lên gấp ngàn lần, bởi vì đó đều là mười phân chân thật.
Lâm Vãn Vinh cười hăng hắc:
– Không biết vị Lạc tiểu thư này kể thật, hay nói bậy bạ đây?

Xảo Xảo cười khanh khách:
– Ngưng tỷ tỷ tốt với chàng như thế, làm sao lại nói xấu chàng chứ?

“Tốt với ta? Sặc, lấy mất của ta cả ngàn lượng bạc đi tổ chức Thi hội, là tốt với ta sao? Chẳng qua nha đầu đó là bạn chốn khuê phòng của nàng nên ta cũng coi như không thèm để ý đến vậy. Đợi cho Thi hội thành công xong ta bèn thông báo tiếp tục mở đại hội thời trang, cũng dễ làm thôi!”

– Ngưng tỷ tỷ nói, hôm đó chàng một mình độc đấu với vua đối bảy tỉnh, giành vinh quang cho sĩ tử phương Nam chúng ta, khiến người người kính nể. Lại còn khen chàng anh dũng mưu trí, hữu dũng hữu mưu mà vạch mặt trò lừa gạt của lão đạo kia, quả thực là chí sĩ có thực học chân chính.
Xảo Xảo nhìn hắn nói, trong mắt ánh lên tình ý dạt dào.

Lâm Vãn Vinh đại nghĩa lẫm liệt nói:
– Xảo Xảo tiểu bảo bối, nàng cũng biết đó, đại ca của nàng là người luôn luôn khiêm tốn, lại hết sức chân thành với mọi người. Ngưng tỷ tỷ của nàng kể chuyện này, tuy có chút qua loa đại ý, nhưng cũng miễn cưỡng coi như tiếp cận sự thật.

Xảo Xảo cười kể tiếp:
– Ngưng tỷ tỷ còn tán tụng chàng, nói chàng đối với mọi việc có sự giải thích hết sức độc đáo, người ngoài nhìn vào thấy chàng có vẻ trẻ con cứng đầu, nhưng thật ra là là có tình có nghĩa.

Lâm Vãn Vinh nghe xong thì đột nhiên bảo:
– Xảo Xảo, đem sổ sách lại cho ta xem nào!

– Đại ca, chàng muốn xem sổ sách để làm gì?
Xảo Xảo ngạc nhiên hỏi.

– Ny tử đó trước mặt nàng cứ tâng bốc ta như vậy làm cho nàng cao hứng nên ta phải xem xem, có phải là muốn gạt nàng thêm ngàn lượng bạc nữa không.
Lâm Vãn Vinh cười lớn đáp.

Xảo Xảo che miệng cười khanh khách:
– Đại ca, ai lại tệ như chàng nói chứ. Ngưng tỷ tỷ là thực tâm khen ngợi chàng. Tỷ ấy còn nói, chưa quen biết thì thấy chàng ba phần nóng bảy phần lạnh, quen rồi mười phân chân tình. Thiếp cũng là lần đầu nghe nàng tán tụng một người như vậy.

“Cái này quả thực hơi quá lố rồi, sao lại miêu tả ta tốt đẹp như vậy chứ, đặc biệt lại ngay trước mặt lão bà nhà ta, không phải là có ý chia rẽ tình cảm gia đình ta đó chứ?” Lâm Vãn Vinh nhìn ngắm Xảo Xảo, bao buồn phiền trong lòng đều tan biến, hai người trò chuyện với nhau, làm mấy chuyện du hí thân thân thiết thiết, nhìn ny tử kia vẻ mặt xấu hổ đỏ bừng chịu không nổi, cảm thấy đã vui sướng lâng lâng.

Lúc lão Đổng lên lầu thấy Lâm Vãn Vinh đang cùng Xảo Xảo nói chuyện đến lúc cao hứng, lập tức vui mừng rạng rỡ kêu lên:
– Hiền tế…

Lâm Vãn Vinh da gà nổi khắp người, cái lối xưng hô này quả thực chưa quen. Lão Đổng nắm chặt lấy tay hắn nói:
– Hiền tế à, nghe nói con trên yến tiệc ở nhà tổng đốc đại nhân hiển lộ thần uy vô địch khiến mấy nhà xung quanh đây đều hết sức hâm mộ. Con bây giờ đã là danh nhân rồi, ai ai cũng nói con có tài năng khoáng thế làm bản nhạc phụ đây cũng hãnh diện lây chút ít.

Vất vả lắm mới có thời gian cùng Xảo Xảo đàm tình thuyết ái, lại bị lão nhạc phụ này tới phá hôi. Lâm Vãn Vinh vội kéo Xảo Xảo xuống lầu, chợt thấy bên cửa sổ lầu ba có một bóng người thanh thoát, đang nhìn cảnh hồ Huyền Vũ phía xa xăm, trong dáng người có vẻ quen quen. Người đó cất giọng thanh nhã ngâm:

“Tiện quân phiêu đãng nhất hư chu
Lai tác Tần Hoài thập nhật du
Thủy tẩy thiện tâm đô nhãn tịnh
Sơn cung thi bút tổng mi sầu
Tuyết trung thừa hưng chân liêu nhĩ
Xuân tẫn tư quy khước bãi hưu
Hà nhật ngũ hồ ? Phạm Lễ (Lãi)
Chủng ngư vạn vĩ quất thiên đầu.”

Dịch nghĩa:

“Người ham mê phiêu lãng với chiếc thuyền con
Bơi thuyền mười ngày đến được Tần Hoài
Nước biếc rửa cho tâm thiện được thanh tịnh
Non xanh khiến cho bút thơ hết âu sầu
Giữa tuyết trắng gợi hứng bàn chuyện này nọ
Cuối mùa xuân lại nghĩ đến việc lui về nghỉ hưu
Một ngày nào đó sẽ đến Ngũ Hồ học theo/theo hầu Phạm Lãi
(Ngắm) muôn ngàn cá quẫy đuôi tung trời”

“Tên tài tử nhà nào tới đây làm thơ lung tung như vậy?” Lâm Vãn Vinh đang muốn cùng Xảo Xảo tiếp tục đàm tình thuyết ái nên cũng chẳng thèm để ý đến. Đang muốn dắt tiểu bảo bối tiếp tục xuống lầu, chợt thấy có một người đứng trước mặt mình cười nói:
– Lâm công tử…

Lâm Vãn Vinh ngẩng đầu lên nhìn, ra là Nhất phẩm Đới đao hộ vệ Cao Tù. Ngày ấy cùng mình đuổi bắt Đào Vũ, đã mấy ngày không gặp lại hắn, hắn sao lại chưa quay về bảo vệ Từ Vị chứ? Lâm Vãn Vinh ôm quyền mỉm cười:
– Cao đại ca, ngươi sao cũng ở chỗ này? Chưa về Hàng Châu à?

Cao Tù cười đáp:
– Ta vốn vẫn lưu lại ở thành Kim Lăng. Hôm trước, tại yến tiệc mừng thọ lão thái thái, công tử đã ra oai ta đây cũng tự mắt chứng kiến.

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:
– Xấu hổ xấu hổ, thực lực chẳng ra sao. Cao đại ca muốn tới đây uống rượu? Rất tốt rất tốt, hôm nay hãy để ta mời khách mới được.

Cao Tù từng chứng kiến qua cách hắn trừng trị Đào Đông Thành, biết rằng đối với người này không thể dùng lẽ thường mà đoán được, liền cười nói:
– Tạ ơn công tử, ta hôm nay tới đây, không phải chỉ đến để uống rượu, mà là có người muốn gặp công tử.

Lâm Vãn Vinh chợt nhớ đến thân ảnh nhìn có vài phần quen quen hồi nãy, đột nhiên vỗ đầu: “Ái cha, ta còn đang tự hỏi là ai đến quấy rầy, nguyên lai chính là Từ Vị lão đầu đích thân tới đây.” Hắn vội vàng quay đầu nhìn sang bên kia, đã thấy thân ảnh bên cửa sổ kia đã xoay người lại phong nhã mỉm cười, không phải là Từ Vị thì là ai? Từ Vị nhìn hắn, chòm râu rung rung mỉm cười:
– Lâm tiểu huynh, mấy hôm nay khỏe không?

Trữ tiểu vương gia vừa đi, lão Từ này đã mò đến đây, Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, tiến lên ôm quyền hành lễ nói:
– Từ tiên sinh, mấy ngày nay ta rất tốt. Còn ngài có khỏe không, phu nhân ngài có được mạnh khỏe không?

Từ Vị biết người mà hắn nhắc tới chính là Tô Khanh Liên, lão sống đến từng tuổi này còn bị tên tiểu tử này chọc ghẹo, tự nhiên gương mặt già nua hơi đỏ lên, vội vàng đáp:
– Rất khỏe, rất khỏe, đều là nhờ phúc của Lâm tiểu huynh cả.

Lâm Vãn Vinh trong lòng cũng cao hứng: “Lão đầu này đến đây là rất tốt. Từ Văn Trường là ai chứ, tài tử danh chấn thiên hạ, hiện là đệ nhất sủng thần của hoàng đế, trung thần, trọng thần…Nếu có lão hỗ trợ, muốn xử lý tên Trình Đức kia, cũng không phải là việc khó. Ai da, lão Từ này đúng là người cứu nạn mà, nói gì thì nói cũng không để lão đi mất.”

Hắn cũng không cần quản lão Từ tới đây là vì mục đích gì, miễn có thể lợi dụng được là tốt rồi. Hắn vội vàng nắm lấy bàn tay Xảo Xảo nói:
– Xảo Xảo, mau tới bái kiến Từ Văn Trường tiên sinh kìa.

– Văn Trường tiên sinh?
Xảo Xảo kinh hãi, nàng cũng là nữ tử có chút học vấn, thì sao có thể không biết chứ tên tuổi Văn Trường. Thấy lão giả trước mặt thần tình hòa ái, trên mặt mỉm cười, vội vàng hành lễ:
– Dân nữ Đổng Xảo Xảo, xin ra mắt Văn Trường tiên sinh.

Lâm Vãn Vinh mỉm cười giới thiệu:
– Văn Trường tiên sinh, đây là Xảo Xảo, chính là nương tử của ta.

Từ Văn Trường ‘à’ một tiếng dài, nháy mắt với hắn, cười nói:
– Xảo Xảo cô nương quả nhiên dung mạo như hoa như ngọc, cùng Lâm tiểu ca thật là cực kỳ xứng đôi.

Xảo Xảo nghe đại ca trước mặt người ngoài nói mình là nương tử, vừa mừng vừa thẹn, vội vàng nhu thuận đứng bên cạnh đại ca. Lâm Vãn Vinh mời Từ Vị ngồi, đoạn nói:
– Từ tiên sinh, ngài làm sao lại có thời giờ tới Kim Lăng vậy? Sự tình ở Hàng Châu thế nào rồi?

– Xong được một nửa.
Từ Vị nhìn hắn, cười nói ý vị thâm sâu.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.com, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Danh sách truyện cùng bộ:
Lâm Vãn Vinh – Quyển 1
Lâm Vãn Vinh – Quyển 2
Lâm Vãn Vinh – Quyển 3
Lâm Vãn Vinh – Quyển 4
Lâm Vãn Vinh – Quyển 5
Lâm Vãn Vinh – Quyển 6
Lâm Vãn Vinh – Quyển 7
Lâm Vãn Vinh – Quyển 8
Lâm Vãn Vinh – Quyển 9
Lâm Vãn Vinh – Quyển 10
Lâm Vãn Vinh – Quyển 11
Lâm Vãn Vinh – Quyển 12
Thông tin truyện
Tên truyện Lâm Vãn Vinh - Quyển 3
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 17/04/2017 12:36 (GMT+7)

Bình luận

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Người lạ ơi, các em không bằng vợ anh - Tác giả The Kid
Đại là giám đốc của một công ty lớn, anh đã kết hôn và có cuộc sống hạnh phúc bên cô nàng luật sư tên Trinh. Anh là người tài giỏi, không những thế, anh còn nổi tiếng là người đào hoa khi có nhiều cô gái để ý anh, nhưng anh chỉ chung thủy với một mình vợ anh thôi. Buổi sáng hôm đó, Đại...
Phân loại: Truyện nonSEX
Lưu Phong – Quyển 3
Phùng Nguyệt thấp giọng nói: “Những năm gần đây, Yến Vương rất quan tâm tới người em vợ này coi như ruột thịt, mặc dù không hề có một chút quan hệ máu mủ.” Lưu Phong trong lòng tiếp tục suy nghĩ về hình bóng người đàn bà nọ, không thể nghĩ ra được đã gặp qua ở đâu. Mặc dù...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lưu Phong
Dương Thần – Quyển 4
Tuệ Lâm không rành cho lắm cách sử dụng các thiết bị ở quán karaoke, vì thế đỏ mặt nhờ Đường Đường chọn bài hát giúp. Chị Tuệ Lâm muốn hát bài gì? Tuệ Lâm thẹn thùng mấp máy môi. Tôi không rành về ca hát cho lắm, hát những bài xưa được không? Cũng được, ca khúc xưa kinh điển, đều...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Dương Thần
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - hitclub - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba