Truyện sex ở trang web truyensextv2.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensextv2.com (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensac.net...)

Truyện sex » Truyện nonSEX » Lâm Vãn Vinh – Quyển 6 » Phần 2

Lâm Vãn Vinh - Quyển 6

Phần 2

Ông ta đưa tay vỗ lên mặt bàn, toàn thân phát ra sát khí lẫm liệt, không nén nổi tức giận nói:
– Ta cũng muốn hắn phải nếm trải cái loại tư vị như đó, ta tuyệt đối không buông tha cho gã!

Cơn kích động kịch liệt nổi lên khiến Lão gia ho khan, Tiểu Nguỵ Tử vội vàng đi lên phía trước đưa thuốc cho ông ta, sau khi Lão già dùng nước ấm uống vào, cơn ho giảm bớt rất nhiều, trên mặt chỉ còn xuất hiện một chút màu trắng yêu dị, nhắm mắt trầm tư một hồi rồi thở ra nói:
– Từ khi ngồi lên vị trí này, đã được hai mươi năm, cũng chỉ nói chuyện được với ngươi thôi, còn Từ Vị, Lý Thái bọn họ, theo ta cũng được ba bốn mươi năm, lại dần dần không hiểu được là ta đang suy nghĩ điều gì.

Ông ta trầm mặc một lúc, nhìn đám người ở trong vườn một cái, đột nhiên nói:
– Ngươi đề cử tên Lâm Tam này, thật hay, thật hay, tài học không sâu nhưng có tầm nhìn rộng lớn, lại có đầy đủ thực dụng, thật là một nhân tài hữu dụng, so với bản thân của ta nếu được bỏ công bồi dưỡng, một điểm cũng chẳng kém. Gã ở Kim Lăng bảo vệ được Than Tử, tại Sơn Đông tiêu diệt được Bạch Liên, lập công lớn nhưng lại không tham công, những điều này ta đều nhớ kỹ trong lòng. Hôm nay thưởng gã cái vườn này, tuy nhìn có đẹp mắt, nhưng lại chẳng có công dụng gì nhiều, chỉ như cho một trái đào thôi cũng không khiến người khác ganh tỵ, cũng tránh được vài tên ngự sử trong triều chỉ trích ta phân phong không đúng.

Lão đầu mù biết được hiện tại không phải lúc mình lên tiếng, nên ngậm miệng không nói, quả nhiên, lão già trong mắt ánh lên một tia nhìn kỳ vọng nói:
– Chỉ cần gã làm tốt, ta sẽ tìm cơ hội cho gã một sự công bình. Cơ hội của mỗi người đều giống nhau, thêm một phân cũng không nhiều, bớt một phân cũng không ít.

Lâm Vãn Vinh nhìn thấy Tô Trạng Nguyên và Từ tiểu thư đều vào chỗ ngồi, lão già phía trong rèm cũng không lên tiếng, trải qua một hồi, cũng không thấy động tĩnh, đang lúc muốn mở miệng hỏi lại nghe thanh âm cười nói của lão già truyền lại:
– Lâm Tam, ngươi thật muốn ngồi trên đất như vậy, hay là muốn được ngồi ở trên? Bây giờ đã tới lượt ngươi đó, trong khu vườn bách hoa này, hoa nào mới được xem là hoa đứng đầu?

Ở trong ba người, duy chỉ còn có Lâm Tam là chưa lên tiếng. Phần nhiều người trong khu vườn này, ngoại trừ một số ít, còn lại mọi người đều không minh bạch, vì lý do gì lão già lại giống như có vẻ đề cao Lâm Tam quá độ như vậy? Trong sự biện luận của ba người, một là thiên kim của Từ đại học sĩ, nói đến học vấn, so với Từ Vị còn có phần trội hơn, còn một người là tân khoa Trạng Nguyên lang, học vấn thì không cần phải nhiều lời. Còn lại là Lâm Tam là gia đinh của Tiêu gia, xét đến gốc căn, có đáng để lão già đưa gã ra cùng hai người kia bàn luận chăng?

Lâm Vãn Vinh cũng thấy kỳ quái, lão đại này thật quá xem trọng ta rồi, ta và ông ta không quen biết, làm gì mà cứ muốn cho ta lên tiếng.

Thấy gã do dự, lão già đó cười nói:
– Sao đây, ngươi thật không muốn, hay là không dám?

Lâm Vãn Vinh cười hì hì:
– Không phải ta không dám, chỉ sợ là ta dám nói, lại có người không dám nghe.

Gã trên mặt mỉm cười, lời này thốt ra thật là kinh nhân, lão già nhỏ giọng nói với Tiểu Nguỵ Tử đang đứng phía sau mình:
– Ngươi tuyển chọn cái tên tiểu tử này, ta chỉ sợ tương lai không có người nào trị được gã.

Lão đầu mù khẽ cắn môi:
– Nếu có người có thể kềm chế được gã, vậy cũng không đáng được nô tài tuyển chọn lên cho ngài… Chúa công, thử hỏi khắp thiên hạ này, ai lại có thể kềm chế được ngài?

Với cái cách so sánh hết sức xảo diệu này, lão già nghe xong thì tự hiểu ra rõ ràng, cười nhẹ một tiếng, không cùng Tiểu Ngụy Tử trò chuyện nữa, chỉ lớn tiếng nói:
– Lâm Tam, có cái gì mà lại không dám nghe, ngươi có gì thì cứ nói hết ra.

Lâm Vãn Vinh cất tiếng cười hắc hắc:
– Vị trưởng bối này, ngài nói là từ trong trăm hoa ở cái khu vườn này, chọn ra loại hoa đứng đầu, có đúng vậy không?

– Đúng vậy.
Lão già đáp lại.

– Nếu nói như vậy, hoa hoa cỏ cỏ ở trong khu vườn này, ta có quyền chọn cây nào cũng được?

– Rất đúng, chỉ cần ngươi nói ra được lý do, hoa cỏ trong khu vườn này ngươi có quền chọn.
Lão già tỏ ra có nhiều hứng thú nhìn vào gã.

Lâm Vãn Vinh cười nói:
– Vậy thì thật rất tốt.
Gã lắc lắc trong tay cọng cỏ cẩu vĩ ba:
– Ta chọn cái này.

Tô Trạng Nguyên thiếu chút nữa là từ trên té xuống, ngó vào cái cây có lông mao mượt mà trong tay của Lâm Vãn Vinh, nói hoa không phải hoa, nói cỏ cũng không biết là loại cỏ gì. Gã trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng không thể nhịn được nên mở miệng hỏi:
– Lâm huynh, ngươi không phải đang đùa chứ?

Lâm Vãn Vinh gật gật đầu nói:
– Chính là nó đó, ngoài nó ra ta không chọn.

Đại tiểu thư vốn tưởng là gã sẽ chọn hoa lan. Dù sao gã đối với hoa lan cũng rất quen thuộc, nhưng thấy gã chọn cái quá không thuận mắt, thậm chí cái mà người người thấy ghét đó là hoa cẩu vĩ, nhất thời lắc lắc đầu, buồn cười nói:
– Tên xấu xa. Hại ta không có một lần đoán được trong đầu gã đang nghĩ gì.

Từ Chỉ Tình nhìn vào Lâm Vãn Vinh một cái, trong mắt ánh lên một tia hứng thú, cười nói với Đại tiểu thư:
– Trong gia đình nhà muội có cái tên này, tương lai sợ gì mà không được. Tiêu muội muội, tỷ tỷ ở đây chúc mừng ngươi trước.

– Cái gì không được ở đây?
Đại tiểu thư nghe xong trong lòng vui vẻ, trên mặt lại lộ một vẻ ngượng ngùng:
– E là không tránh được rối loạn cả lên rồi, tỷ tỷ, cái tên này xấu chết được!

Lão già trong đình được sinh trong gia đình đại phú quý, bình thường hoa thảo nhìn thấy toàn là thứ cao cấp, thứ nào mà không phải diễm lệ tuyệt đỉnh? Hôm nay nhìn thấy trong tay Lâm Tam là cọng cỏ không thuận mắt, nhất thời ngạc nhiên nói:
– Lâm Tam, đây là cái gì?

Lâm Vãn Vinh cười nói:
– Cái này, được kêu là Hoa Cẩu Vĩ, tất cả đều có thấy được một ít lông mượt mà ở đây, đó là đoá hoa của nó đã nở, nhìn rất bình thường, thậm chí làm mọi người chán ghét. Sao lại vậy, nó quá khó coi?

Quả nhiên quá khó coi, người trong sân ngó qua một cái rùng mình. Lão già cười nói:
– Vậy là ngươi chọn cây hoa cẩu vĩ là hoa khôi của các loài phải không? Quả nhiên là ngoài ý tưởng người ta.

Mọi người trong vườn đều nhịn không được cất lên tiếng cười, cái cây hoa cẩu vĩ này mà có thể đem so với mẫu đơn sắc nước hương trời kia à? Kẻ ngu cũng biết là không được mà.

Sắc mặt Lâm Vãn Vinh không đổi, Từ Chỉ Tình tò mò nhìn vào gã, ‘ngữ bất kinh nhân tử bất hưu’, cái tên này, thật ra là đang muốn làm trò quỷ gì vậy?
(Câu nói kinh điển của Đổ Phủ: câu chữ không kinh người thì chết cũng không thôi)

– Mẫu đơn yêu diễm loạn nhân tâm, nhất quốc như cuồng bất tích kim.
(mẫu đơn đẹp đẽ làm loạn lòng người, một quốc gia mà cuồng loạn thì không thể giàu có)
Lâm Vãn Vinh chậm rãi đọc ra, mỉm cười hái một đoá khiết bạch như ngọc chính là “Chiến Phong Kiều” xuống, đưa lên mũi ngửi nhẹ một cái, cười nói:
– Đẹp, thơm, quốc sắc thiên hương bốn chữ chữ quả nhiên danh bất hư truyền. A, ta đột nhiên rất muốn đọc một bài thơ, ‘Nhất tùng quốc sắc hoa, thập hộ trung nhân phú, gia gia tập vi tục, nhân nhân mê vu ngộ’. Tô Trạng Nguyên, ngươi được Hoàng Thượng ngự bút khâm điểm thành Trạng Nguyên, không biết có thể vì bọn ta một lần mà giải thích bài thơ này lại có ý tứ gì?
(Một khóm hoa quốc sắc
Thuế mười hộ dân thường
Nhà nhà đã quen lệ
Người người chẳng tỏ tường )

Tô Mộ Bạch sắc mặt biến đổi, ý tứ bài thơ này gã nghe xong đương nhiên là biết rõ, ý nói là người dân trong nước say mê với mẫu đơn, gần như là si mê, được ẩn ngay trong câu đầu bài thơ.

Lâm Vãn Vinh thở dài một hơi nói:
– Mẫu đơn này nhìn quả thật là đẹp, đẹp mắt nên khiến người ta không đành lòng tiếp xúc chạm vào… Vậy thì ngoài nhìn cho đẹp ra, nó còn có thể làm được cái gì? Nó mềm yếu dễ gãy, ngươi cần phải che chở tử tế, lỡ không cẩn thận, nó sẽ không xong, ngươi xem…

Gã đem đoá mẫu đơn mỹ lệ đó đặt trên mặt đất, nhẹ nhàng đá một cái, cánh hoa đó liền không chịu nổi nát vụn ra, thật là khó nhìn.

– Lâm huynh, ngươi làm vậy là sao?
Tô Mô Bạch nhíu mày nói:
– Ta là loại người thích hoa, cũng tự nhận là yêu hoa, cái cách chà đạp cành hoa như vậy, thật sự là tội nghiệp quá.

– Tô Trạng Nguyên nói thật hay!
Lâm Vãn Vinh giơ ngón tay cái lên:
– Ngươi quả thật là người thương hoa, tiếc hoa, yêu hoa. Chỉ là…
Gã chuyển giọng, cất tiếng cười lớn nói:
– Ta xin hỏi Tô Trạng Nguyên một câu, ngươi thích cái gì của hoa, yêu cái gì của hoa… ?

Tô Mộ Bạch nghĩ tới cái gì đó, sắc mặt biến đổi, Lâm Vãn Vinh cười vang nói:
– Để ta thế Trạng Nguyên lang trả lời nhé. Cái ngươi thích là sự mỹ lệ, yêu chính là sắc nước hương trời, cỏ cẩu vĩ ba này ngươi có thích nó, có yêu nó không? Nói đúng hơn là ngươi thích đẹp yêu đẹp, còn nếu nói ngươi thích hoa yêu hoa, điều này chắc là sai rồi, Trạng Nguyên lang, ta nói có đúng không?

Lời nói thật sắc bén. Tô Mộ Bạch có muốn lên tiếng cũng không được, Từ Chỉ Tình cũng chỉ nhìn với vẻ thích thú.

– Yêu cái đẹp thật ra không có sai, chỉ là ta muốn hỏi lại một câu, trên thế giới này, thật ra là mẫu đơn nhiều, hay cỏ cẩu vĩ ba nhiều? Các người đều che chở cho mẫu đơn cao quý, yêu nó, nâng niu nó, chỉ là hàng ngàn hàng vạn cỏ cẩu vĩ ba thì ai quản? Ai quản? Mẹ nó ai quản?
Lâm Vãn Vinh đá mạnh hai cái vào đoá mẫu đơn đó, giận dữ trách mắng.

Đại tiểu thư vội vàng nhẹ nhẹ lôi gã, mỹ mục bực bội liếc gã một cái, khẽ nói:
– Ngươi, đừng có ăn nói thô tục như vậy.

– Ồ, tao nhã, tao nhã.
Lâm Vãn Vinh không nhịn được cười một tiếng, nhìn Từ Chỉ Tình một cái:
– Từ tiểu thư, bạch mẫu đơn thanh lệ cao ngạo thật là xuất trần không nhiễm bụi, lanh tụ các loài… Rất hay, lời nói này rất có đạo lý! Chỉ là ta muốn hỏi một câu, nàng nói bạch mẫu đơn này lãnh đạo những loài nào? Là thược dựơc, cúc hoa hay là quân tử lan? Sai rồi, sai rồi, tất cả sai rồi, chúng nó cũng là lãnh đạo, lãnh đạo của các ngươi, như vậy một đám cỏ cẩu vĩ ba chính là bọn ta, là cỏ cẩu vĩ ba không đáng một xu. Gặp thời thịnh thế thân này còn không sao, còn nếu thân ở loạn thế, ngươi muốn quăng bỏ mẫu đơn trước, hay là muốn quăng bỏ cỏ cẩu vĩ ba trước, Từ tiểu thư, ngươi có thể cấp cho ta một câu đáp án?

Từ Chỉ Tình khẽ cắn môi, không dám nói ra. Ánh mắt người ở trong đình loé lên, nhìn vào Lâm Vãn Vinh đầy hứng trí, khẽ nhếch môi mỉm cười.

– Thật ra, cũng không cần đáp án của ngươi.
Lâm Vãn Vinh hai tay vuốt một cái, nhún vai cười nói:
– Cỏ cẩu vĩ ba này thì xấu xí, thô tục, đi ở trên đường, ngươi nhìn thấy nó cũng đều muốn đạp cho nó chết, chỉ là ngươi có thể đạp chết được nó không?

Lâm Vãn Vinh cười nhẹ một tiếng, đem cọng cỏ nhỏ đó để trên đất, đạp mạnh lên vài cước, rồi lại cầm lên, thì thấy cọng cỏ nhỏ nầy gốc rễ vẫn y nguyên, thon dài thẳng đứng:
– Bọn ta giống gốc thảo này, sinh mệnh lực thật hết sức kiên cường, nó căn bản không cần tới sự che chở của ngươi, trong thời loạn thế, mẫu đơn có thể chỉ một đêm là sẽ điêu tàn, chỉ có gốc cỏ này mới có thể trường tồn vạn năm. Nước chảy đá mòn, nhưng có mòn được vàng không, rốt cuộc thì là ai đã từ bỏ ai, nàng có thể rõ ràng chưa, Từ tiểu thư? Nói vậy có điểm khó nghe, chỉ cần một nhúm lửa đem đốt hết khu vườn này, ngươi hãy xem còn lại ai sẽ tồn tại ở nơi tro tàn này? Ai mới thật sự là bất tử phượng hoàng thiêu không chết? Vậy là ai chân chính mới thật là hoa khôi các loài? Từ tiểu thư, nàng có hiểu rõ là ta nói cái gì không?

Từ Chỉ Tình khẽ cắn môi, khuôn mặt đỏ lên, bàn tay nhỏ nắm chặt, liếc mắt nhìn gã một cái, lại không lên tiếng nói gì.

Lâm Vãn Vinh cười hi hi một tiếng, xua tay nói:
– Không nói nữa, không nói nữa, nói rõ ràng quá cũng không có ý nghĩa, dù sao mọi người cũng đã rõ ràng. Cái vị ở trong đình, ta nói cũng mệt rồi, người cho ta một cái ghế nha.

Lão già trong đình nhìn lão đầu mù một cái thâm sâu đầy ý vị, cười nói:
– Để cho gã một chỗ ngồi tương xứng, Tiểu Nguỵ Tử, theo như ngươi, nên để gã ngồi bên trái Tô Mộ Bạch hay là bên phải.

– Chúa công anh minh.
Tiểu Nguỵ Tử sắc mặt không đổi cung kính đáp lại.

– Người đâu, ban ghế cho Lâm Tam, ở bên phía trái Từ tiểu thư.
Lão già bật cười lớn tiếng phân phó, trên khuôn mặt thường yên tĩnh không dao động của lão đầu mù, hiện ra một nét cười ý vị thâm sâu…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.com, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Danh sách truyện cùng bộ:
Lâm Vãn Vinh – Quyển 1
Lâm Vãn Vinh – Quyển 2
Lâm Vãn Vinh – Quyển 3
Lâm Vãn Vinh – Quyển 4
Lâm Vãn Vinh – Quyển 5
Lâm Vãn Vinh – Quyển 6
Lâm Vãn Vinh – Quyển 7
Lâm Vãn Vinh – Quyển 8
Lâm Vãn Vinh – Quyển 9
Lâm Vãn Vinh – Quyển 10
Lâm Vãn Vinh – Quyển 11
Lâm Vãn Vinh – Quyển 12
Thông tin truyện
Tên truyện Lâm Vãn Vinh - Quyển 6
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 26/04/2017 13:56 (GMT+7)

Bình luận

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Ma Vương – Quyển 8
Thiên Cơ Dược Tề... Trong nội đường của gia tộc Tái Nhân Đặc, hai người Tạp Mai Lệ Tháp và An Đức Liệt đang thảo luận không ngừng. Hàn Thạc ngồi đối diện với hai người, diện mỉm cười nghe cụôc đối thoại của họ. Nhị thúc, viên thuốc này một viên ít nhất một trăm hắc tinh tệ...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển Tập Ma Vương
Lục Thiếu Du – Quyển 43
Băng Cổ không chút khách khí nói với Nhâm Ngã Hành, mỉm cười nhìn lên trên Chiến đài, nói giỡn sao, linh khí áo nghĩa thắng được hắn làm sao có thể nhổ ra được. Mọi người nhìn vào, tất cả không có chút trì hoãn nào, trên Chiến đài, Hồng Thiên Băng Xuyên tháp đã rời khỏi tay Băng Nhu. Xoẹt...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Lăng Tiếu – Quyển 19
Ngừng một chút hắn lại cười nói: Nhưng ngươi muốn siêu việt ta, tựa hồ không có khả năng, ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng! Thường Hạo Hữu không nghĩ tới Lăng Tiếu lại nói như vậy, cảm kích nhìn hắn nói: Được, ngày sau sư đệ có gì cần làm, sư huynh tuyệt đối toàn lực ứng phó! Ha ha...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lăng Tiếu
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - hitclub - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba