Truyện sex ở trang web truyensextv2.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensextv2.com (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensac.net...)

Truyện sex » Truyện nonSEX » Lâm Vãn Vinh – Quyển 6 » Phần 34

Lâm Vãn Vinh - Quyển 6

Phần 34

“Hoàng đế đã đến ư?” Trong lòng Lâm Vãn Vinh cả kinh: “Lão đầu tử này sớm không đến, muộn không đến, mà lại đến đúng ngay vào lúc này, trong chuyện này ắt ẩn chứa huyền cơ đây.”

– Tham kiến hoàng thượng!
Chúng nhân trong đại điện đều vội vàng quỳ xuống. Sứ tiết Cao Lệ đứng thẳng người dậy và khom người, không hề quỳ xuống nghênh tiếp. Sứ tiết người Hồ ngẩng mặt lên trời mà khịt mũi một cái. Kế Cung Vũ Thụ thì còn đang nằm lê lết ở dưới mặt đất, chứ đừng nói là đứng dậy nghênh tiếp.

Người tiến vào có niên kỷ độ năm chục, thân hình tầm thước, trên khuôn mặt khuôn mặt hồng hào có ẩn chứa vẻ gì đó nhợt nhạt mà người khác khó có thể phát giác, khóe miệng luôn mang theo nét cười, trong mắt ánh lên sự sắc bén. Một thân long bào, bước đi chậm rãi nhưng uy nghiêm, mắt hổ quét qua nơi nào thì người ở nơi đó đều không dám đối thị với lão ta. Loại khí thế lăng lệ đó không nói không rằng cũng áp chế hết tất cả mọi người.

Tuy là đã cách đây mấy tháng, nhưng Lâm Vãn Vinh cũng chỉ nhìn một cái là đoán ra vị hoàng đế của Đại Hoa chính là vị lão giả y phục hoa lệ đã tặng cho hắn một kim bài ở Hàng Châu Linh Ẩn Tự.”Quả nhiên là ông ta, chăng trách lúc duyệt binh thì cố ý không triệu kiến ta, thì ra là người quen cũ.” Lâm Vãn Vinh tức thì vui mừng: “lão người quen này làm lão trượng nhân ( nhạc phụ ) của mình, chuyện của ta và Thanh Tuyền, có lẽ là ông ta sẽ không phản đối đâu.”

– Đứng dậy hết đi!
Hoàng đế tiến tới long ỷ mà ngồi xuống, hai tay nâng nhẹ lên, uy nghiêm nói.

– Tạ ơn hoàng thượng!
Mọi người đều đứng dậy rồi phân ra đứng ở hai bên. Hoàng đế quét mắt qua ba chiếc bàn lớn ở trong đại điện, mỉm cười nói:
– Ồ, đây là mấy vị này là tiết sứ đến từ chư quốc phải không?

A Sử Lặc ngạo nghễ hừ một cái, tính là hồi đáp. Trong mắt của hoàng đế lóe lên vẻ băng lạnh, sau đó thì khôi phục lại như thường, chỉ vào A Sử lặc mà nói:
– Vị sứ thần có tượng mạo khác xa với người Đại Hoa này, không biết là người của nước nào?

Tô Mộ Bạch rất cơ trí, vừa mới nhìn tình hình không ổn thì liền vội vàng bước lên trên mà tâu:
– Khải bẩm hoàng thượng, vị này chính là sứ tiết của Đột Quyết hãn quốc, A sử Lặc đại nhân.

“Đột Quyết hãn quốc?” Lâm Vãn Vinh giật mình: “Đó không phải là quốc gia đã quy phục Đại Đường đế quốc, sau đó lại bị Hồi Hột tiêu diệt rồi sao, làm thế nào mà còn tồn tại đến hiện tại?”

Từ Vị đứng ở bên cạnh, nhìn thấy thần sắc của hắn ta thì liền biết hắn ta ‘mù sử’, nhịn không được giải thích:
– Lâm tiểu huynh có lẽ là chưa nghe tới Đột Quyết hãn quốc này? Đột Quyết nguyên là một nhánh của Thiết Lặc. Truyền thuyết kể rằng tiên tổ sau khi kết hợp với loài sói, sinh hạ mười đứa con trai, sau khi cả mười đứa trưởng thành thành thì mỗi người vợ sinh con, mỗi người lấy một họ. Sau này người Đột Quyết trở thành chủng tộc nô đãi của Nhu Nhiên, bị bức thiên di sang chân núi phía nam của Kim Sơn (Kim A Nhĩ Thái sơn), sau này thì Đột Quyết tiêu diệt Nhu Nhiên, thôn lấn sang Khiết Đan ở phía đông và Khế Cốt ở phía bắc, thế lực ngày càng cường thịnh. Địa bàn quản hạt rất rộng lớn, đông giáp Liêu Thủy, tây gần Lý Hải, nam tới dòng A Mỗ hà, bắc tiếp hồ Bối Gia Nhĩ. Hãn Dình được xây dựng Đô Cân sơn – Ngọn núi phía bắc của dãy Hàng Ái sơn ở thượng du dòng Kim Ngạc Nhĩ Hồn hà.

– Mẫu hà là gì? Nhi hồ là gì? Kim sơn là gì… ?
Lâm Vãn Vinh nghe thấy Từ Vị giải thích thì không khỏi nhức đầu rối tung rối mù cả lên.

Từ Vị nói:
– Những địa danh đó đều là có được từ bút ký của một vị hòa thượng đã du ngoạn qua ở tiền triều, lão phu có nói ra cũng không rõ ràng, đại khái là nó nằm ở mạn Bắc. Những người Hồ này chính là do nô đãi tiến triển đi lên lên, thân thể hùng vĩ, hung hãn vô cùng, đã nhiều năm giao chiến với Đại Hoa ta, nhưng thắng thì nhiều mà thua thì không bao nhiêu, chiếm được một vùng đất rộng lớn của ta ở phương bắc, đến nay vẫn chưa thể thu hồi.

Lâm Vãn Vinh đương nhiên là biết Đột Quyết làm cái gì, thế lực của bọn họ biến bố khắp Trung Á, Tân Cương, thậm chí là Thổ Nhĩ Kì, trong thời đại nhà Tùy thì đã phân ra thành đông Đột Quyết và tây Đột Quyết, Theo như ghi chép của lịch sử thì Đột Quyết đã có nhiều lần quy phục Đường triều, nhưng cũng rất nhiều lần làm loạn. Bị Đại Đường chinh phạt, cho đến sau này thì mới bị Hồi Hột tiêu diệt.

Đương nhiên, đó đều là những lịch sử ở trong tiền thế của hắn ta, nhưng ở trong cái thế giới này thì Đột Quyết lại ngoan cường sinh tồn đến giờ, cho đến hôm nay vẫn tạo thành uy hiếp đối với Đại Hoa.

– Bì Già khả hãn của Đột Quyết đặc lệnh cho bổn sứ chuyển lời hỏi thăm đế hoàng đế Đại Hoa.
A Lặc Sử gật đầu nói, lời lẽ khá cứng nhắc, hoàn toàn chẳng có lấy một chút tôn kính, lướt qua là đã thấy rõ vẻ khinh miệt.

Hoàng đế vẫn không đổi sắc, hơi gật đầu một cái coi như là hồi đáp, tiếp đó thì chuyển hướng sang chiếc bàn trống bên kia, cau mày lại nói:
– Đông Doanh vương tử Kế Cung Vũ Thụ có ở đây không?

Kế Cung Vũ Thụ chỉ mới mơ màng tỉnh lại, Tô Mộ Bạch thấy thế thì định mở miệng nói, nhưng ngay lúc đó thì hai gã hộ vệ của Kế Cung Vũ Thụ lớn giọng la lên:
– Vương tử của bọn ta bị thần tử của Đại Hoa đánh trọng thương, khi ta trở về thì sẽ bẩm báo lên thiên hoàng, phát binh chinh phạt Đại Hoa các ngươi…

– To gan!
Từ Vị mở miệng giận giữ quát:
– Nơi này là triều đường của Đại Hoa ta, nào phải chỗ đầu đường xó chợ cho các ngươi ngang ngược lộng hành… !

Lão ôm quyền, cung kính tâu:
– Hoàng thượng, lão thần thỉnh cầu trừng trị hai kẻ này thật nặng nề, nhằm răn đe người khác.

– Không thể!
Tô Mộ Bạch vội vàng bước ra khỏi hàng:
– Bẩm hoàng thượng, bẩm Từ đại nhân, hôm nay chính là ngày Đông Doanh vương tử dùng lễ bái kiến hoàng đế Đại Hoa ta, tịnh không hề có chỗ nào sai quấy. Đại Hoa ta chính là thượng quốc thiên triều, xét về quan hệ lễ nghi thì làm sao có thể dụng hình phạt đối với tiết sứ? Vụ Thụ vương tử chính là do Lâm Tam tự thân động thủ gây ra. Tại nơi trang nghiêm thần thánh như Văn Hoa Điện mà lại ẩu đả sứ thần từ nước khác tới, chuyện này không phải là chuyện nhỏ, không chỉ làm hại đến thanh dự của Đại Hoa ta, mà càng khiến cho quốc thể thương tổn, hy vọng hoàng thượng minh xét.

Hoàng đế quét mắt nhìn về hai gã hộ vệ kia một cái, hai kẻ này làm sao có thể để chống trụ trước mục quang của lão ta, hai chân liền run lên rồi không tự chủ quỳ xuống dưới mặt đất.

Từ Vị thấy Tô Mộ Bạch chuyển đầu giáo về phía Lâm Tam, liền nói:
– Bẩm hoàng thượng, trong chuyện này có ẩn tình khác, là Kế Cung Vũ Thụ nhục mạ Đại Hoa ta trước tiên, Lâm Tam phẫn nộ bất bình nên mới động thủ.

– Lâm Tam ở đâu?
Hoàng đế hừ một tiếng rồi nói.

– Thần ở đây, thần ở đây…
Lâm Vãn Vinh mỉm cười bước tới, ôm quyền tâu:
– Hoàng thượng có khỏe hay không? Cũng đã mấy tháng rồi không gặp lại.
Từ Vị bị dọa đến dựng đứng hết lông tóc khắp toàn thân, tên tiểu tử này đúng là không cần cái mạng nữa rồi, không ngờ lại dám nói chuyện như thế với hoàng thượng.

Hoàng đế nghe thấy thế thì mỉm cười:
– Đích xác là đã lâu không gặp rồi. Ngươi nói thử xem, tại sao lại có xung đột với Vũ Thụ vương tử?

Lâm Vãn Vung giả vờ cả kinh:
– Xung đột? Lời này sao lại nói ra cho được? Là do Vũ Thụ vương tử nói thần dân Đại Hoa đều là những kẻ yếu đuối bệnh tất, thần chỉ vì muốn chứng thực lời nói của vương tử xem thử xem có đúng hay không nên mới để cho y thử nghiệm một phen, lí nào lại có thể nói là xung đột cho được? Tô đại nhân, xin hỏi ta nói có đúng hay không?

Tô Mộ Bạch trầm ngâm đáp:
– Dù cho Vũ Thụ vương tử có nói lời bất kính trước tiên, ngươi cũng không nên động quyền động cước? Dù sao thì vương tử cũng là sứ tiết của một nước, ngươi cứ tự tiện dùng vũ lực như thế, chuyện đả thương người là chuyện nhỏ, nhưng lại làm tổn hại đến thanh danh của Đại Hoa ta, dẫn tới việc ngoại giao phân tranh. Tương lai nước hắn triệu hồi đặc sứ, vậy thì ai sẽ tương giao với Đại Hoa ta đây?

– Sai rồi, sai rồi…
Lâm Vãn Vinh lắc đầu nói:
– Làm sao lại là chuyện ngoại giao phân tranh cho được? Tô đại nhân, ăn uống thì có thể bừa bãi được, nhưng thì không thể nói loạn lên như vậy!

Tô Mộ Bạch hỏi:
– Ta nói loạn ở chỗ nào? Xin hoàng thượng minh giám!

Lâm Vãn Vinh mỉm cười đáp:
– Vừa rồi ý của Tô đại nhân nói, Vũ Thụ là sứ tiết của một nước, chuyện này sẽ dẫn tới ngoại giao phân tranh, có đúng hay không?

– Chính là như thế!
Tô Mộ Bạch trầm giọng xuống.

Lâm Vãn Vinh cười ha hả:
– Sai rồi, sai quá xa rồi. Xin hỏi Tô trạng nguyên, Đông Doanh có phải là nước xưng thần của Đại Hoa ta hay không?

Tô Mộ Bạch trầm ngâm một hồi, Từ Vị liền tiếp lời:
– Đích xác là như thế. Năm xưa khi Thái tổ kiến quốc thì Đông Doanh từng cho người phái sứ thần đến nước ta để trình quốc thư, nói rõ là sẽ phụ thuộc vào Đại Hoa ta, tấu biểu này hiển nhiên vẫn được lưu giữ rất hoàn chỉnh để phòng khi cần tra duyệt, lời của Lâm Tam không phải là giả.

Khóe miệng của hoàng đế hiện lên một nụ cười: “Tên tiểu tử này mỗi một lần đều có thể tạo cho ngườ khác sự bất ngờ a!”

Lâm Vãn Vinh quay qua Từ Vị mà giơ ngón tay cái lên:
– Từ đại nhân quả nhiên là có trí nhớ tốt, tiểu đệ bội phục. Nếu như thế thì đã không còn nghi vấn gì nữa rồi. Nếu như Đông Doanh phụ thuộc Đại Hoa, thế thì Đông Doanh chính là thần dân của Đại Hoa ta rồi, Lâm Tam ta tuy bình dân, nhưng cũng là tiểu dân của Đại Hoa. Xin hỏi Tô đại nhân, hai thần dân ẩu đả với nhau, làm sao có thể dẫn tới chuyện ngoại giao phân tranh cho được? Chẳng lẽ ngài muốn trả lại độc lập cho Đông Doanh? Như thế thì làm sao cho được? Dù cho ngài có nguyện ý thì Đông Doanh cũng không thể đáp ứng, người ta đã tự tay dâng tấu chương rồi mà.

Hắn ta giải thích cực kì rành mạch, Tô Mộ Bạch là người thông minh, trong lời nói này của Lâm Tam có ẩn tàng cơ quan, bản thân nói hắn đúng cũng chả phải, mà nói không thì lại càng chẳng xong.

– Ài, nói đến chỗ sai của ta cũng không phải là không có.
Lâm Vãn Vinh thở dài một tiếng:
– Đó chính là ẩu đả trên Văn Hoa Điện, thật tại đã làm tổn hại quốc thể, tiểu dân có tội. Nhưng mà gã tiểu kê công lại chửi bới cả ngàn ngàn vạn vạn con dân của Đại Hoa trước tiên, ta nhất thời cũng nóng nảy, nên mới đánh y. Nói ra thì tội của y lại càng không nhỏ hơn ta, ta và y đều có tội. Hoàng thượng, tiểu dân xin từ bỏ… !

Hoàng đế cố nhịn cười, ngạc nhiên hỏi:
– Ngươi xin từ bỏ, ngươi xin từ bỏ cái gì?

Lâm Vãn Vinh lớn tiếng nói:
– Tiểu dân ẩu đả với một thần dân khác trên Văn Hoa Điện, hai bên đều có lỗi. Tiểu dân tự cảm thấy xấu hổ, xin hoàng thượng hãy tước bỏ hết chức vị của hai bên. À, thần xin từ bỏ luôn khu vườn ở Tướng Quốc tự được ngự ban, công lao dẹp loạn Bạch Liên giáo thần cũng không cần lĩnh thưởng nữa. Nhưng mà gã vương tử của Đông Doanh cũng có tội, xin hoàng thượng hãy triệt quan chức của hắn ta.

Lời này vừa nói ra, cả đại sảnh đều lập tức huyên náo, Đông Doanh tuy là thuộc địa, nhưng đó cũng chỉ là hình thức mà thôi, ai đã từng thực sự xem nó là nước thuộc địa Đại Hoa? Lâm Tam thực sự dám nghĩ như thế ư!

Hoàng đế hừ một tiếng nói:
– Hai người các ngươi đều có tội, đợi trẫm suy nghĩ rồi sẽ xử trí các ngươi sau.

– Hoàng thượng thánh minh!
Lâm Vãn Vinh cười hi hi nói.

Từ Vị thầm lâu mồ hôi lạnh trên trán, miệng của gã Lâm Tam này vừa mới mở ra, thực sự là có thể địch cả vạn binh a!

Tô Mộ Bạch vội vàng tâu:
– Hoàng thượng, chuyện này vạn vạn lần không thể khinh suất. Bang giao không có vấn đề nào nào có thể coi là việc nhỏ được. Nếu như xử trí Kế Cung Vũ Thụ sẽ làm mất đi lễ nghi, sau này làm gì còn có quốc gia nào dám qua lại với Đại Hoa ta nữa?

Hoàng thượng trầm ngâm một lát, sau đó thì ngoảnh mặt nhìn sang Lâm Vãn Vinh mà nói:
– Lâm Tam, ngươi có cách nhìn ra sao?

“Lễ nghi chó má gì chứ, người Hoa Kỳ đã từng nói chuyện với ai bằng lễ nghi hay chưa? Còn không phải là trăm chim về tổ hay sao! Tụ lừa mình lừa người mà thôi!” Lâm Vãn Vinh lắc đầu nói:
– Ta không đồng ý với cách nhìn của Tô đại nhân. Ngoại giao là cái gì, trong mắt của đại nhân thì lễ nghi chính là ngoại giao sao? Sai quá sức rồi. Quốc gia nào mà không có ngoại giao, nhưng ngoại giao chính là dựa vào thực lực để nói chuyện. Kế Cung Vũ Thụ tại sao lại dám huênh hoang trên đất của Đại Hoa ta như thế, đó chính là vì hắn ta nghĩ rằng Đại Hoa ta có quốc lực yếu nhược, tùy ý để hắn ta muốn khi phụ. Nếu như hắn ta vũ nhục quốc dân Đại Hoa ta như thế mà chúng ta lại cố nhẫn nhịn, thử hỏi đó là ngoại giao hay sao? Hãy nghĩ kĩ xem, nếu như có một ngày quốc lực của Đông Doanh vượt qua Đại Hoa ta, thì đó sẽ là một cảnh tượng như thế nào? Bọn họ có còn tiếp tục nói chuyện lễ nghi với chúng ta nữa hay không?

Lời này nói ra khiến cho chúng nhân trầm tư một lúc lâu, Đại Hoa tự cho mình là nước dùng lễ nghi để đối đãi bang giao, không phân quốc gia lớn nhỏ đều là dùng lễ đối đãi, nhưng kết quả có được là cái gì đây?

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.com, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Danh sách truyện cùng bộ:
Lâm Vãn Vinh – Quyển 1
Lâm Vãn Vinh – Quyển 2
Lâm Vãn Vinh – Quyển 3
Lâm Vãn Vinh – Quyển 4
Lâm Vãn Vinh – Quyển 5
Lâm Vãn Vinh – Quyển 6
Lâm Vãn Vinh – Quyển 7
Lâm Vãn Vinh – Quyển 8
Lâm Vãn Vinh – Quyển 9
Lâm Vãn Vinh – Quyển 10
Lâm Vãn Vinh – Quyển 11
Lâm Vãn Vinh – Quyển 12
Thông tin truyện
Tên truyện Lâm Vãn Vinh - Quyển 6
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 26/04/2017 13:56 (GMT+7)

Bình luận

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Hàn Lập – Quyển 11
Huyền Thanh Tử trong lòng thì nghĩ như vậy nhưng cũng không dám nói. Ho khan vài tiếng, đang định trước hai người muốn nói cái gì đó, thì một thanh âm từ xa xa truyền tới. “Như thế nào, chúng ta Thiên Ma Tông cùng Thái Nhất Tông chính là không cho các vị đạo hữu đi vào, không biết có đạo hữu...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập
Dương Thần – Quyển 12
Nhà họ Park, tại phòng khách trên tầng hai. Sau khi Lâm Nhược Khê tắm xong, sấy khô tóc, cô mặc bộ quần áo ngủ bằng sợi bông, sau đấy không nói gì chui luôn vào trong chăn. Dương Thần cũng nhanh chóng vào nhà tắm tắm rửa, vừa tắm rửa vừa cười hì hì nghĩ cách “biểu hiện” lúc lên...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Dương Thần
Dương Thần – Quyển 7
Dương Thần thật ra đã đoán được mục đích thật sự của việc Lý Độn tìm hắn. Quả nhiên không ngoài dự đoán. Nghĩ lại, một người quân nhân nhanh nhẹn, mạnh mẽ đầy khí chất như vậy, ngoài việc tìm hắn đấu một trận, cũng không có việc hứng thú gì khác. Cậu nghĩ là tôi sẽ đồng ý...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Dương Thần
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - hitclub - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba