Truyện sex ở trang web truyensextv2.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensextv2.com (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensac.net...)

Truyện sex » Truyện nonSEX » Lâm Vãn Vinh – Quyển 6 » Phần 8

Lâm Vãn Vinh - Quyển 6

Phần 8

Bọn Đỗ Tu Nguyên xấu xa cười to một trận, Lâm Vãn Vinh hắc hắc hai tiếng, hắn vốn không coi mình là người ngoài, đợi tới ngày cưới về cả hai vị tiểu thư Tiêu gia, Tiêu gia này là hồi môn của hai tỷ muội Ngọc Nhược, đến lúc đó Tiêu gia chắc chắn đổi thành họ Lâm rồi.

Hồ Bất Quy khả ố cười vài tiếng, kéo tay hắn nói:
– Lâm tướng quân, nào còn thời gian mà uống trà, đi mau đi mau, mau cùng ta đi…

Gã vừa nói ra, liền kéo hắn đi ra ngoài.

Lâm Vãn Vinh vội hỏi:
– Hồ đại ca, đây là để làm gì?

Đỗ Tu Nguyên theo bên cạnh thần bí đáp:
– Đợi một chút huynh sẽ biết.

Mấy người liên thủ, đưa hắn lên con ngựa mang theo đẩy đi, Lâm Vãn Vinh cười hì hì, thì ra mấy tên tiểu tử này sớm đã có âm mưu, vì tìm ta mà tới.

Thấy hắn đã ngồi trên tuấn mã, Lỹ Vũ Lăng hô to một tiếng, vung roi quất lên mình con bạch mã, bụi bốc mịt trời, người đi hai bên đường nghiêng người né tránh.

Ta choáng, đúng là ác thiếu gia điển hình, Lâm Vãn Vinh ha hả cười lớn, giục ngựa đi theo, những người khác liền theo sau hắn.

Phóng thẳng ra khỏi cửa thành, đi hơn mười dặm lộ trình, bên tai liền nghe được phía trước tiếng chém giết liên tục, Lâm Vãn Vinh vương đầu ra ngó, chỉ thấy phía trước bụi đất bốc lên từng trận, sát thanh rung trời, cũng không biết đang làm cái trò gì.

Lại đi được thêm vài dặm, tiếng kêu hò chém giết càng lúc càng lớn, càng lúc càng ầm ĩ. Ở đằng trước, trên mặt Lý Vũ Lăng hiện ra vẻ mừng rỡ, càng vội thúc ngựa, rào rào vài tiếng vọt đi không thấy bóng dáng đâu nữa,

– Lâm tướng quân, người xem…
Hồ Bất Quy đi sau Lâm Vãn Vinh, thúc ngựa tiến tới vài bước, cùng hắn sóng đôi, chỉ vào quang cảnh phía trước bật cười kêu lên.

Nhìn theo hướng ngón tay hắn, đã thấy phía trước là một sa trường thật lớn, nhìn không thấy giới hạn ở đâu. Trên sa trường bụi bốc lên cuồn buộn, vô số binh sĩ cầm đao thương trong tay, dựa theo chức trách chia làm các đội khác nhau đang chiến đấu.

Gần nhất chính là bộ doanh, một người chỉ huy giống như thống lĩnh, tay cầm lá cờ nhỏ không ngừng phất qua lại thao luyện binh lính, y theo kỳ ngữ của hắn mà kết các trận khác nhau, hoặc theo chữ trường mâu, hoặc là theo hình tròn, mấy vạn binh linh động tác nhanh nhẹn cấp tốc, khiến bụi bay ngợp trời, ánh vàng cả nửa đường chân trời. Những binh sĩ này cường tráng mạnh mẽ, động tác thuần thục lại mau lẹ, trên mặt tràn đầy sát khí, vừa nhìn liền biết chính là tinh binh cường tướng. Trận hình càng lúc càng đổi phức tạp, theo kỳ ngữ không ngừng biến hóa, sau cùng lại chuyển thành chia đội hình bao vây tiêu diệt. Lâm Vãn Vinh nhìn cũng hoa cả mắt.

Ở phía xa xa là đội kỵ binh, mấy vạn chiến mã cùng nhau hí lên, tiếng vó ngựa sầm sập như sấm mùa xuân rền vang, nện xuống chiến trường, đất rung núi chuyển, đinh tai nhức óc, đội kị binh có trăm người gom thành một đội, thao luyện trên ngựa, chiến đấu với các người giả trên mặt đất, đao thương câu xoa, binh khí đa dạng, nhằm vào chỗ yếu hại của người cỏ, xông lên chém giết.

Trận ở xa nhất, cũng là hỗn hợp bộ binh và kỵ binh, ước tính cỡ tới mấy vạn người, bộ binh đột kích phía trước, khiêng thang vượt màn lửa, tiến tới bức tường thành được dựng lên trên sa trường, thì ra là đang thao diễn công thành chiến.

Ở giữa nhóm công thành là một đài cao, một người tướng lĩnh trẻ tuổi đội mũ mặc giáp, uy phong lẫm lẫm, đang hò hét chỉ huy. Trông động tác cùng dáng vẻ thật là thuần thục và tự tin, chỉ là trên sa trường bụi đất mù mịt, không nhìn thấy rõ khuôn mặt vị tướng đó. Binh sĩ công thành hò reo rung trời, bắc thang lên thành, tranh nhau leo thang dây, vượt tường thành vào chém giết. Trên một thành cao xa xa thấy đứng vài nhóm người đang ung dung quan sát binh linh thao luyện đầy vẻ hứng thú.

– Lâm tướng quân, người nghĩ thế nào?
Trên mặt Đỗ Tu Nguyên đầy vẻ hưng phấn, lớn tiếng nói.

Lâm Vãn Vinh mỉm cười:
– Đỗ đại ca, đây là sa trường diễn binh trong lời kể đấy sao? Quả nhiên uy vũ hùng tráng, khí thế đáng ngưỡng mộ.

Đỗ Tu Nguyên gật đầu đáp:
– Đúng là sa trường điểm binh. Ta tòng quân bao năm như vậy, diễn binh quy mô lớn như thế cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua, đây đều là những sư đoàn tinh nhuệ của Đại Hoa. Ngày sau đánh lại người Hồ, những nam nhân rắn rỏi bất khuất này là chủ lực của Đại Hoa ta. Thanh thế này, khí thế này, nếu Đại Hoa ta không thắng, vậy không còn thiên lý nữa.

Đỗ Tu Nguyên nói một phen, hai người Lý Thành, Hứa Chấn liên tục gật đầu, có thể làm Đỗ Tu Nguyên luôn luôn trầm ổn phải kích động như thế, mấy vạn binh mã đang diễn tập này quả thật vô cùng có sức rung động.

Lâm Vãn Vinh không nói lời nào, hắn tuy chưa từng giao thủ với người Hồ, nhưng kiếp trước xem qua tiểu thuyết cùng TiVi, đối phó với người Hồ như vậy là xong ư? Diễn tập không phải là thực chiến, hiện tại khí thế to lớn, đủ thứ hoa hòe, cũng chỉ là hoa quyền tú thối, mặc dù đẹp mắt nhưng chưa chắc đã thực dụng. Trên chiến trường vạn biến, ngay trong một khắc có thể quyết định thắng thua, nếu một hồi diễn binh đại quy mô như thế này là có thể dự đoán thành bại của chiến sự, thế còn cần gì nữa.

Hồ Bất Quy thấy được quang cảnh hoành tráng trước mắt, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt, Đỗ Tu Nguyên chưa bao giờ lại kích động như thế. Hắn tại phương Bắc cũng đã giao tranh với người Hồ, biết rõ người Hồ cường hãn và hung tàn, chỉ là bởi vì vướng vào việc Bạch Liên giáo gây loạn, mới trở lại Sơn Đông lãnh binh, tự nhiên sẽ phải lên tiếng cuối cùng.

Lâm Vãn Vinh mỉm cười liếc mắt nhìn hắn hỏi:
– Hồ đại ca, huynh đối với cuộc diễn binh này có cái nhìn thế nào?

Hồ Bất Quy gật gật đầu đáp:
– Binh cường mã tráng, có thể đánh với người Hồ một trận.

Lâm Vãn Vinh mỉm cười, lão Hồ nói thật là uyển chuyển, không chừng là sợ phát run trước sự hăng hái của tướng sĩ này. Quang cảnh to lớn trước mắt như vậy, chỉ có thể khó khăn lắm mới có đủ năng lực đánh với người Hồ một trận, xem ra sức chiến đấu của người Hồ thật sự là mạnh mẽ.

Hứa Chấn dù sao cũng còn trẻ, chưa tới hai mươi tuổi, nghe xong liền có chút mất nhuệ khí, không phục nói:
– Hồ trướng quân, người Hồ mà người nói thật sự cường hãn như vậy sao? Trước mắt đều là những sư đoàn tinh nhuệ của Đại Hoa ta, chỉ là có thể cùng với người Hồ đánh một trận thôi ư?

Hồ Bất Quy dù cho gặp việc trái nghóe, nhưng cực kỳ chú ý tới tậm trạng của huynh đệ thủ hạ, thấy Hứa Chấn trên mặt lộ ra vẻ tức giận không phục, liền uể oải thở dài, vỗ vỗ bả vai hắn:
– Hứa tiểu tử, ta trước khi gặp được người Hồ, cũng có ý nghĩ như ngươi, nhưng sự thật hơn ngàn lời nói, binh sĩ Đại Hoa trước mắt chúng ta so với người Hồ quả thật là còn kém một bậc.

Bọn người Đỗ Tu Nguyên cũng đã lăn lộn trên chiến trường, chỉ là chưa từng chạm trán với người Hồ, tuy nghe người Hồ tan bạo hung hãn, nhưng thấy kẻ không sợ chết như Hồ Bất Quy nói về người Hồ với đầy vẻ lo âu, trong lòng nhất thời nảy sinh chút bất an.

Lâm Vãn Vinh chăm chú quan sát từng sắc mặt, thấy rõ biểu tình của mọi người, mỉm cười nói:
– Hồ đại ca nói không sai, người Hồ kia chính là dân tộc du mục sống trên lưng ngựa, là những kẻ gan góc, không ở cố định. Luôn phải phiêu bạt nên không những rèn luyện kỹ năng cưỡi ngựa mà cũng phải tăng cường khả năng cảm ứng nguy cơ, cho nên mới có được lực chiến đấu cường hãn, không ngại sinh tử. Quân sĩ Đại Hoa ta mấy năm nay vui say thoải mái, khi khai chiến thất bại cũng là lẽ dĩ nhiên. Đó gọi là quen hoạn nạn sẽ sống, mãi an nhàn dễ chết. Theo chiến sự mà nói, quân dân Đại Hoa ta vì nỗi hổ thẹn sau sẽ mạnh dần lên, qua từng bước rèn luyện phát triển, dần dần gai góc. Không quá bao ngày sẽ có thể tương đương người Hồ, cưỡi ngựa bắn tên, chém bọn chúng rớt khỏi lưng ngựa. Nghĩ lại Đại Hoa ta đứng chót vớt trên cao ngàn năm, từng chịu cả trăm lần ô nhục, nhưng chúng ta nào có sợ ai, các vị huynh để không nên đánh giá mình quá thấp.

Lâm tướng quân bình thường hỉ hỉ hả hả, cần nói đến chính sự thì cũng rất có lý lẽ, Hồ Bất Quy âm thầm giờ ngón cái lên, cũng những lời như vậy, từ trong miệng lão Hồ nói ra thì dao động quân tâm, từ trong miệng Lâm tướng quân lại kích lệ lòng người.

Mấy người đều là tướng lĩnh cầm quần dưới tay Lâm tướng quân, đối với năng lực thâm sâu của Lâm tương quân đều biết, nghe hắn giảng giải như thế, nhất thời khôi phục vài phần tin tưởng, trên mặt cũng lộ ra nét cười.

Lâm Vãn Vinh gật đầu nói:
– Hồ đại ca, Đỗ đại ca, các huynh hôm nay tới tìm ta chỉ để xem diễn binh sao?

Hồ Bất Quy cùng Đỗ Tuy Nguyên liếc mắt cho nhau một cái, đồng thơi gật đầu, ánh mắt chờ đợi đặt lên người Lâm Vãn Vinh.

Thấy thần sắc của bọn hắn, Lâm Vãn Vinh nào còn không biết ý tứ, mỉm cười nói:
– Trước tiên những điều khác chưa cần phải nói. Ba vị đại ca, còn có Hứa Chấn, các ngươi cũng là thiên hộ, cũng là thủ hạ dưới tay Lý Thái tướng quân, sao lại không tham dự việc diễn binh này?

Hồ Bất Quy nói:
– Lâm trương quân, người có điều chưa biết, đại quân chúng ta trước lúc lên đường, ngày ngày đều ở giáo trường thao luyện. Hôm nay chính là đợt diễn binh đầu tiên khi khai xuân, hoàng thượng cùng chư vị vương quân đại thần đều tới xem xét, vốn chúng ta cũng muốn tham gia, chỉ là hoàng thượng lúc trước phái một người phụ tá cho Lý tướng quân, Lý tướng quân là vì muốn kiểm tra năng lục của người này, mới đặc biệt cử hành thực binh thao luyện, nhân mã chiến sĩ đều do vị tướng quân phụ tá này tuyển chọn, Lý tướng quân không xen vào, kết quả…
Trên mặt Hồ Bất Quy lộ ra nét bối rối, không dám nói tới.

Lâm Vãn Vinh cười nói:
– Kết quả… cuối cùng các người không được chọn.

Hồ Bất Quy đỏ mặt, nhưng lại cương nghị ôm quyền quỳ gối xuống, mấy người Đỗ Tu Nguyên cũng quỳ theo trên mặt đất, cùng nhau kêu lên:
– Mạt tướng ngu độn, làm mất mặt tướng quân, xin tướng quân trách phạt.

Lâm Vãn Vinh cả kinh, vội vàng nâng mấy người dậy nói:
– Các vị đại ca mau mau mời đứng lên, các người làm thế này là sao?

Đợi mấy người đứng lên, Hồ Bất Quy thở dài nói:
– Lâm tướng quân mấy ngày qua không ở trong quân nên có điều không biết, bữa trước phụ tá tướng quân khi tuyển chọn tướng lĩnh tham gia diễn tập, liền bắt mấy vị thiên hộ, vạn hộ chúng ta tham gia một cuộc kiểm tra.

– Kiểm tra?
Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên :
– Trong quân còn có kiểm tra ư? Ta mới lần đầu nghe thấy.

Hồ Bất Quy ảo não nói:
– Ai nói không có nào? Biết lão Hồ ta cả đời sống với cây đao, lại bắt đi cầm bút, làm sao mà dùng cho ổn được? Kết quả qua một hồi, mấy người huynh đệ chúng ta, chỉ có Đỗ huynh để qua cửa, sau đó Đỗ huynh đệ thấy mấy người chúng ta không đủ tư cách qua, thì giận dữ gây khó dễ với phụ tá tướng quân, kết quả cũng chẳng ra sao, hắn cũng mất luôn tư cách…

Nói đến đây, hắn cũng liếc mắt cảm kích nhìn Đõ Tu Nguyên một cái, hai người bọn họ ngày trước gặp mặt là gây nhau, nhưng đều là những hán tử mạnh mẽ trọng nghĩa khí,

– Đây là cái trứng con mẹ gì chứ, mấy vị đại ca bản lĩnh thể hiện ở sa trường, có quan hệ gì tới khảo thí.
Lâm Vãn Vinh cũng rất tức giận, hắn hiểu rõ hơn bất kì ai năng lực mấy vị tướng lĩnh dưới tay này, đều trưởng thành với tay đao chân thương, không phải là thứ dễ mai một.

Hắn hừ mạnh một tiếng :
– Hứa Chấn, ngươi nói xem kiểm tra cái gì, tên trứng chim nào nghĩ ra cái chủ ý này?

Hứa Chấn vội vàng khom người :
– Bẩm tướng quân, là kiểm tra binh pháp.

– Kiểm tra binh pháp?
Lâm Vãn Vinh sửng sốt:
– Ông trời ơi, cái trò này con mẹ tên nào mà hiểu được, kiêu lão tử tới kiểm tra cũng chỉ ăn trứng ngỗng. Hơn nữa tình thế trên chiến trường thiên biến vạn hóa chỉ trong chốc lác, binh pháp thuần thuật cũng ngăn khôn nổi binh biến khôn lường a!

Đỗ Tu Nguyên cười khổ một tiếng nói:
– Kiểm tra binh pháp này vốn chiếu theo sách, Hồ đại ca bọn họ xuất thân từ quân đội, dựa vào kinh nghiệm thực tế để trả lời, khác biệt lớn so với binh thư, liền bị phán là không hợp cách.

– Nói năng bậy bạ!
Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng:
– Vị phụ tá tướng quân này ở đâu ra? Kiểm tra, kiểm tra, kiểm tra… lại rảng hơi tới tra xét quân doanh, chẳng lẽ hắn là mấy tên trạng nguyên quen được khảo thí?

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.com, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Danh sách truyện cùng bộ:
Lâm Vãn Vinh – Quyển 1
Lâm Vãn Vinh – Quyển 2
Lâm Vãn Vinh – Quyển 3
Lâm Vãn Vinh – Quyển 4
Lâm Vãn Vinh – Quyển 5
Lâm Vãn Vinh – Quyển 6
Lâm Vãn Vinh – Quyển 7
Lâm Vãn Vinh – Quyển 8
Lâm Vãn Vinh – Quyển 9
Lâm Vãn Vinh – Quyển 10
Lâm Vãn Vinh – Quyển 11
Lâm Vãn Vinh – Quyển 12
Thông tin truyện
Tên truyện Lâm Vãn Vinh - Quyển 6
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 26/04/2017 13:56 (GMT+7)

Bình luận

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Hàn Lập – Quyển 17
Hàn Lập đứng ở bên cạnh Việt Tông, ánh mắt hướng về phía vụ hải nhìn lại, lộ ra vẻ như suy nghĩ tới người nào đó. Tiêm Tiêm chứng kiến tình hình phía trước thì trong mắt cũng hiện lên vẻ nóng bỏng. Theo sau ba người lại độn quang theo Việt Tông suất lĩnh chạy thẳng đến vụ hải. Vụ...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập
Dương Thần – Quyển 15
Mông Điền cùng Mông Vệ vừa nghe, cực kỳ hoảng sợ. Trưởng lão Mông Khoát, nếu là ra khỏi lãnh hải Hoa Hạ, vậy thì vi phạm “Minh ước Chư thần”. Hừ! Tiểu tử kia không phải cũng hiệu là Minh vương sao, có bản lĩnh gì? Chư thần? Chẳng qua đều là một đám đồ đệ mua danh chuộc tiếng...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Dương Thần
Vĩnh Hằng – Quyển 1
Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy Hứa Bảo Tài đã tìm tới tận cửa rồi, đành phải đứng thẳng dậy. “Đến nhanh lắm...” Ánh mắt hắn lộ ra do dự. Tuy gần nửa năm qua, hắn đã chuẩn bị mười phần, nhưng vẫn cảm thấy mình còn chưa chuẩn bị tốt. Vốn ý định của hắn, là chờ sau khi...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Vĩnh Hằng
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - hitclub - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba