Truyện sex ở trang web truyensextv2.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensextv2.com (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensac.net...)

Truyện sex » Truyện nonSEX » Lâm Vãn Vinh – Quyển 8 » Phần 52

Lâm Vãn Vinh - Quyển 8

Phần 52

Trong động tĩnh mịch như chết, từng cơn gió lạnh mang theo tiếng gào rít ào ào thổi tới, Lâm Tam vừa rồi còn hoạt bát hiếu động, lúc này nằm trên mặt đất không hề nhúc nhích. Trong lòng Ninh Vũ Tích mơ hồ, thân hình khẽ rung lên, chậm rãi đi tới phía hắn, rõ ràng chỉ cách có vài bước, nhưng phảng phất kéo dài dằng dặc như mấy ngàn mấy vạn năm.

Lâm Tam nằm trên mặt đất, sắc mặt trắng bệnh, không nghe thấy tiếng hít thở, trong tay còn nắm chắc bảo kiếm Ninh Vũ Tích đưa cho.
– Ngươi, cứ như vậy mà chết sao?

Ninh Vũ Tích khe khẽ ngồi sụp xuống, nước mắt từ từ ứa ra:
– Ngươi nhiều lần xả thân cứu ta, nhưng lại khi nhục ta…. Chết rất tốt, ngươi nên chết từ sớm rồi, ta nhìn thấy ngươi là chán ghét, đặc biệt chán ghét!

Bàn tay nhỏ nhắn của nàng khẽ run lên, mặt vừa khóc lại vừa cười, chậm rãi vuốt má hắn:
– Ở trên núi tiên, xa cách hồng trần, ngươi là ai, ta là ai đều không quan trọng nữa, vốn muốn tìm người làm bạn, tới hết cuộc đời đau khổ này, nào biết ngươi khi phụ ta như vậy…

– Cả đời này lòng ta hướng đạo, tất cả đều đạm bạc, không tranh với người, nhưng vì ngươi mà phạm vào giận, phạm vào nộ, dù là làm được thần tiên, cũng là một vị tiên bị trục xuất phạm giới. Ngươi trời sinh thích náo nhiệt, ta lại làm ngươi bị vây khốn ở đây cả đời, làm ngươi giận ta, hận ta, nhưng không làm gì được ta… Chết rồi cũng tốt, sẽ không còn ai khi phụ ta nữa, trong lòng ta sẽ yên tĩnh, cả ngày sẽ ở bên cạnh ngươi, nhớ tới những ngày ngươi khi phụ ta, tu đạo hạnh luân hồi, kiếp sau sẽ lại để ngươi khi phụ ta.

Nàng cứ nói cứ nói, nước mắt từng chuỗi nhỏ xuống, bàn tay vừa chạm vào mặt Lâm Tam, lại cảm thấy nóng ấm ướt mềm, còn có hơi thở phả ra, đâu phải là một người chết, rõ ràng là quỷ sống.

– Ngươi, ngươi…
Trong lòng Ninh Vũ Tích thầm kinh hãi, nhảy dựng lên, chùi nước mắt, nhấc chân hung hăng đá lên chân hắn:
– Tên tiểu tặc giả chết ngươi, ta đánh chết ngươi!

Lâm Vãn Vinh rốt cuộc không nín thở được nữa. Thở một hơi thật dài, mở mắt ra cười, nói:
– Tỷ tỷ, ta chưa từng nói ta đã chết, là chính tỷ tưởng lầm mà thôi. Ấy a, đừng đá.

Ninh tiên tử bị hắn đùa bỡn, tâm tình bị tổn thương, nào còn có chút mủi lòng nào, nhấc chân hung hăng giẫm lên người hắn. Lâm Vãn Vinh đau đớn thét lên mấy tiếng, ánh mắt lạc trên người nàng, tức thì mắt nổi lên tia kỳ dị, ngay cả kêu đau cũng quên mất.

Ninh Vũ Tích cho hắn một trận đòn tàn bạo, nhưng lại không nghe thấy tiếng kêu thét, thầm thấy hơi ngạc nhiên. Trong lúc tay chân vẫn làm việc thì bỗng liếc hắn một cái, chỉ thấy ánh mắt hắn đang nhìn chằm chằm vào trước ngực của mình, nước giãi ở khóe miệng chảy dài tới nửa xích.

Nhớ tới thân thể mình nàng lập tức bật thét lên, mặt như lò than. Nàng mới vừa tắm rửa, lại nghĩ Lâm Tam chết ở trong tay mình, trong lúc cấp bách, ngay cả dải áo cũng chưa buộc xong đã chạy tới. Đánh một phen thỏa thích, y phục không chỉnh tề nữa, váy dài tán loạn, lộ ra hai mép âm hộ căng tròn được một đám lông không thưa không dày ướt át che chở, bộ ngực đầy đặn căng tròn chỉ được phủ một chiếc yếm nhỏ, khe núi ẩn hiện, xuân quang bên trong nhìn vô cùng rõ ràng.

– Tặc tử chết tiệt!
Ninh Vũ Tĩnh vốn bình đạm như tiên, đã khi nào từng thê thảm như hôm nay. Cả thân thể lẫn tâm linh đều bị người ta đem ra bỡn cợt, vừa thẹn vừa giận, nước mắt điên cuồng trào ra, đá mạnh một cước vào mông Lâm Tam, lướt như bay vào trong động.

Lâm Vãn Vinh ” ối’ một tiếng liên tục lăn mấy vòng trên mặt đất, toàn thân đau đớn. Vừa rồi khi đi qua dây xích ngực đã bị một lần trọng thương, hiện giờ mông cũng nhận một cái, dù là người sắt cũng không chịu nổi nữa.

Nằm trên mặt đất thở hổn hển từng ngụm từng ngụm lớn, trong lòng lại có chút đắc ý, may mắn ta đi ra kịp thời, hôm nay thật là quá đủ nghiện, phải nói thân hình của Ninh tiên tử đúng là tuyệt vời, ngực cao mông nở, bụng phẳng eo liễu, sắc đẹp chẳng thua kém với An tỷ tỷ, quả nhiên không hổ là sư tỷ muội, có thể chiếm được tiện nghi của nàng, lão tử đại khái cũng là thiên hạ đệ nhất nhân rồi.

Dương dương đắc ý một hồi, trong lòng hết sức sảng khoái, ngay cả đau đớn trên mình cũng tựa hồ giảm bớt được mấy phần. Y phục toàn thân nát bấy, tán loạn, ống quần từ đầu gối trở xuống đã thành mảnh vụn, trên chân vết thương chằng chịt, đều là do hố bẫy đá vụt do Ninh tiên tử sắp đặt làm bị thương. Có điều so với tiện nghi mà đêm nay chiếm được, những điều này không đáng nhắc tới.

Nghỉ ngơi ở cửa động một lát, không nghe thấy âm thanh bên trong, cũng không biết tiên tử rốt cuộc thế nào rồi. Hắn từ trên mặt đất bò dậy, cố nhịn cơn đau ở chân, nhón từng bước đi vào trong.

Vừa mới đi tới cửa thạch thất, còn chưa thò đầu vào trong, liền thấy kình phong lao tới, mấy thứ đồ lao về phía mình như bay, giọng tiên tử nghiến răng nghiến lợi thống hận truyền ra:
– Tiểu tặc vô sỉ, ngươi xéo ngay ra cho ta, đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa!

Lâm Vãn Vinh vội nghiêng đầu né khỏi tập kích, mấy thứ đó rơi trên mặt đất vang lên bình bịch, hóa ra là mấy ống trúc vừa rồi hắn vót qua.

Hắn vội tránh ở bên cửa thạch thất, cẩn trọng mở miệng:
– Tiên tử tỷ tỷ, tỷ muốn chia nhà với ta sao? Vậy được, xin tỷ đưa những thứ của ta trả lại cho ta.

– Ta và tên tiểu tặc vô sỉ ngươi có quan hệ gì, có thứ gì để trả cho ngươi.
Ninh Vũ Tích cười lạnh, ngón tay siết chặt, nhớ tới hành động của Lâm tiểu tặc, tức giận thẹn thùng, hận không thể chém hắn ngang lưng.

Lâm Vãn Vinh than một tiếng, bất đắc dĩ nói:
– Cũng chẳng phải là chuyện lớn gì, chỉ muốn cầu xin tỷ tỷ, đem trái tim trả lại cho ta!

– Vô sỉ!
Tim Ninh Vũ Tích đập loạn lên, tiện tay nhấc lên một thứ ném ra:
– Ngươi lăn đi nhanh, đừng để ta nhìn thấy ngươi!

Một tiếng choang giòn tan vang lên, bên kia cái chày thuốc có vẻ rất cổ xưa gãy thành hai đoạn, Lâm Vãn Vinh sợ nhảy dựng lên:
– Tỷ tỷ nhẫn tâm như vậy làm gì? Ta phải lăn để làm gì, ta đi ra không được sao!

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân lạo xạo, tên tiểu tặc vô sĩ kia tựa hồ đã đi xa rồi, Ninh tiên tử thở một hơi dài, nhìn những vật phẩm ném loạn trên đất, trong lòng hơi kinh hãi:
– Đây đều là do ta làm sao? Sao lại biến thành thế này.

Nàng trời sinh bình đạm, bình sinh chưa từng nổi giận với ai, hôm nay lại bị Lâm Tam chọc giận tới như phát điên, sự trấn định ngày thường sớm đã không biết đi đâu mất, trong lòng từng trận mê mang và sợ hãi.

Hiện giờ tâm tình của tiên tử không tốt, không thể đụng vào nàng mà gặp xui xẻo, Lâm Vãn Vinh hậm hực đi được vài bước, dựa vào góc tường ngồi xuống. Đá ở nơi này lạnh như băng, lại không có đống lửa, so với sự ấm áp trong thạch thất khác biệt một trời một vực, may mắn là bảo kiếm của tiên tử còn ở trên tay ta. Lâm Vãn Vinh cảm khái, cầm lấy mấy đoạn trúc bị tiên tử ném ra, tỉ mỉ khắc lên.

Đêm dài vô tận, thạch động lạnh buốt, Ninh Vũ Tích ngồi xếp bằng một hồi, nhìn đống lửa cháy bừng bừng, trong lòng thủy chung khó yên tĩnh lại được. Bên ngoài lạnh lẽo, cũng không biết tiểu tặc kia thế nào rồi? Nàng đột nhiên giật mình, khẽ phì một tiếng, quan tâm đến hắn làm gì, hắn đóng băng chết là tốt nhất.

Cố nén nỗi lòng xuống muốn đi ngủ, chợt nghe một trận lọc cọc khẽ vang lên, từ cửa thạch thất lăn vào mấy thứ. Nàng tập trung nhìn lại, thứ đang lăn tới lại là một ống trúc thô ngắn, vừa khéo lăn tới ngay dưới chân, dưới đáy ống trúc còn xuyên một sợi dây đồng, kéo dài tới trong góc ngoài phòng.

Đây là cái gì? Ninh Vũ Tích nghi hoặc, nhặt ống trúc lên, cẩn thận xem xét một lượt. Đáy ống trúc kia xuyên một lỗ nhỏ, dây đồng từ lỗ đó xuyên vào. Lại buộc thêm một cục than đen xì xì, hình dáng rất là quái dị.

Trên cả ngọn tuyệt phong này, người sống chỉ có hai. Chẳng cần phí công nói, tự nhiên là con quỷ Lâm Tam quấy rối rồi. Trong thạch động những công cụ bằng sắt tiền nhân để lại không ít, có thể tìm ít dây đồng nàng cũng không thấy kỳ quái, chỉ là tên tiểu tặc kia rốt cuộc là muốn làm gì?

Đem ống trúc kia lật qua lật lại tìm nửa ngày, cũng nhìn không ra là thứ gì. Đặt ở bên tai lắc lắc, cũng không có động tĩnh, đang thấy mất kiên nhẫn. Chợt từ trong ống trúc vọng ra một tiếng:
– Tỷ tỷ…

– A!
Ninh Vũ Tích bị dọa nhảy dựng lên, vô thức vứt ống trúc trong tay xuống, ta làm sao lại nghe được Lâm Tam nói chuyện?

Đợi hồi lâu, trong thạch thất yên tĩnh dị thường, không nghe thấy tiếng vang nào, tiên tử trong lòng nghi hoặc, chẳng lẽ ta nghe lầm ? Nàng lại cẩn thận đem ống trúc đặt bên tai, nhưng chẳng nghe thấy gì cả.

Trong lòng có hơi chút thất vọng, đang muốn ném ống trúc xuống. Trong ống kia lại có giọng nói đáng ghét vọng tới:
– Tỷ tỷ, tỷ ngủ rồi sao?

Lần này không nghe lầm, âm thanh đích xác là từ trong ống trúc truyền tới, Ninh tiên tử sợ hãi, Lâm Tam sao lại chui vào ống trúc rồi?

– Ngươi, ngươi ở đâu nói với ta vậy?
Trong giọng của nàng có chút run rẩy.

– Tỷ tỷ, mời tỷ nói vào thoại đồng ( microphone). Ài, kỳ thực ta cũng không biết mình đang ở đâu.
Trong giọng của Lâm Tam mang theo vẻ quyến luyến sâu đậm và chút ít nỗi thống khổ:
– Ta trong lúc mơ ngủ gặp được thần sông Tương ( Còn gọi là Tiêu Tương), bà ấy nói loại trúc Tương này chính là linh hồn bà hóa thành, bà hỏi ta còn có nguyện vọng gì chưa thành. Ta vốn muốn bảo bà đưa ta xuống núi, nhưng nghĩ tới để một mình tỷ tỷ ở lại nơi này lênh đênh khổ sở, ta sao có thể nhẫn tâm? Vì vậy ta liền nói cho Tương trúc, ta muốn nói chuyện với tỷ tỷ, vừa tỉnh lại, liền chui vào trong trúc rồi. Đúng, không sai, chính là bên trong trúc. Tỷ tỷ, tỷ bây giờ đang sờ lên người ta đó.

Ta đúng là thiên tài, Lâm Vãn Vinh trốn trong góc tường che miệng đắc ý cười trộm, vô cùng vừa lòng với hiệu quả của “điện thoại” mà mình chế tạo.

– Vậy người chẳng phải là không trở về được nữa rồi?
Trong âm thanh của Ninh Vũ Tích mang chút nghi hoặc, nhưng lãnh đạm không nói lên lời.

– Theo lý thuyết mà nói, ta không trở về được nữa. Có điều…
Lâm Tam kéo dài giọng, ngữ khí sâu xa:
– Tương thần nói rồi, nếu tỷ tỷ nguyện ý hôn lên ống trúc một cái, bà sẽ đặc biệt cho phép ta biến về hình người.

– Vậy sao?
Ninh Vũ Tích cười lạnh:
– Cuối cùng ngươi còn có chút tự biết mình, biết ngươi hiện tại không phải là hình người. Vậy ngươi cứ yên tâm mà chờ đợi đi! Đợi có người thèm hôn ngươi, làm ngươi biến lại thành người.

– Tỷ tỷ, tỷ sao có thể tuyệt tình như vậy? Ấy, âm thanh nghe gần thế, chẳng lẽ điện thoại rớt hỏng rồi? Nơi này sao lại có đôi tú hài!

Hắn vừa ngẩng đầu lên, liền thấy ngay Ninh Vũ Tích cầm ống trúc đứng trước mặt mình, trên gương mặt nở một nụ cười lạnh lùng.

– A, ta có chân có tay rồi, ta biến về hình người rồi. Tiên tử tỷ tỷ, thật cám ơn tỷ!
Lâm Tam đứng bật dậy, làm bộ vừa mừng vừa kinh ngạc kêu lớn, trên trán toàn là mồ hôi lạnh.

Đúng là một kẻ không biết xấu hổ tới cực điểm! Thấy hắn tác quái, trong lòng muốn cười, nhưng lại cố sức nhịn, thấy y phục hắn mong manh, môi rét tới thâm xì, toàn thân run bần bật, vội cúi đầu xuống hừ một tiếng, quay đầu rời đi.

“Mẹ nó, không nghĩ tới bị bóc trần sớm như vậy!” Lâm Vãn Vinh lau mồ hôi trên trán, chán nản ngồi xuống đất.

– Đi vào mà nói chuyện!
Trong ống trúc đột nhiên truyền tới một âm thanh rất nhỏ, may là trong ống trúc buộc than hoạt tính hiệu quả cực tốt, hắn mới có thể nghe thấy.

– Tiên tử tỷ nói chuyện với ta sao?
Lâm Vãn Vinh trong lòng mừng rỡ như điên, kêu vào trong thoại đồng. Bên kia tĩnh lặng không một tiếng động, không có tin tức truyền đến nữa.

Vội vã thu thập đống lộn xộn dưới chân, đi tới cửa thạch thất, thận trọng thăm dò bên trong, chỉ thấy Ninh Vũ Tích lãnh đạm ngồi bên giường, trong tay cầm ống trúc thần kỳ kia nghiền ngẫm, tựa như không nhìn thấy hắn đã đến.
– Tỷ tỷ, ta tới rồi.

Có trận giáo huấn lúc trước, Lâm Tam ngoan ngoãn hơn rất nhiều, trước khi tiến vào liền báo cáo.

Ninh Vũ Tích không nói lời nào, đầu cũng chẳng ngẩng lên, cũng không biết là cho phép, hay là không nữa!

Sợ chết thì không phải là Lâm Tam! Lâm Vãn Vinh cẩn thận bước lên một bước. Thấy Ninh tiên tử không có phản ứng gì khác lạ, lúc này mới yên tâm bước nhanh vào.

Đống lửa bừng bừng, từng trận hơi nóng ập tới, Lâm Vãn Vinh kích động ngồi phịch xuống. Thực là muốn khóc mà, cảm tạ chúa, cảm tạ Tương thần, ta cuối cùng cũng từ địa ngục trở về tới nhân gian rồi.

Thấy dáng vẻ kích động của hắn, trên mặt Ninh Vũ Tích lộ ra một nụ cười:
– Cái ống trúc có thể truyền tiếng nói này là ngươi làm sao? Nó gọi là gì?

Chỉ cần tiên tử không đánh đánh giết giết, vậy hết thảy đều nói được. Thấy Ninh Vũ Tích vuốt ve ống trúc kia, có vẻ rất thích thú, Lâm Vãn Vinh cũng yên tâm, cười đáp:
– Cái này sao, gọi nó là truyền thoại khí, là phát minh mới nhất của ta. Hai người cách rất xa cũng có thể nói chuyện với nhau. Rất là thần kỳ.

Ninh Vũ Tích mỉm cười, hờ hững nói:
– Cách rất xa cũng có thể nói chuyện ? Vậy chúng ta trên núi và dưới núi cũng có thể trò chuyện sao?

– Bây giờ còn chưa tới mức này, có điều trăm năm sau, nhất định là có thể.
Lâm Vãn Vinh cười trả lời.

– Vậy thì tốt rồi.
Ninh tiên tử thản nhiên:
– Trăm năm sau, chúng ta đã sớm chẳng còn ở nhân thế. Ai trò chuyện với ai, không quan hệ với chúng ta, ta quan tâm chính là hiện tại.

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, hiểu rõ tâm tư của nàng. Ninh tiên tử muốn đem Lâm Tam cả đời vây khốn trên đỉnh Tuyệt Phong này. Lâm Vãn Vinh cũng không cãi lại, ấm áp là điều cần nhất, chuyện khác sau này hãy nói.

Trong phòng yên tĩnh trở lại, Lâm Vãn Vinh lấy đoạn trúc ra tiếp tục gọt. Tâm tình Ninh Vũ Tích dường như dần dần chuyển biến tốt, cầm truyền thoại khí lúc thì trầm tư, lúc thì mỉm cười, có chút cảm giác yêu thích không nỡ rời tay. Nhìn về phía Lâm Tam, thấy hắn cầm bảo kiếm của mình, tỉa tót các mấu khớp của các đoạn trúc, rồi đem từng đoạn trúc dài nối lại một chỗ, liên tiếp ba bốn đoạn.

– Đây lại là cái gì?
Ninh Vũ Tích lấy làm lạ hỏi.

– Đây là kính viễn vọng đơn giản! Nhìn xem!
Lâm Vãn Vinh đưa một đoạn trúc cho nàng.

Ninh Vũ Tích nâng ống trúc lên đặt ở trước mắt, cẩn thận nhìn một cái, chỉ thấy đối diện cũng có một con mắt, đang nháy mắt với mình. Hai người ánh mắt giao nhau, nàng bị dọa nhảy dựng lên, tim đập thình thịch, vội vứt kính viễn vọng kia xuống, giọng run rẩy:
– Đây là thứ quỷ quái gì, ngươi chớ nên giở trò.

– Cái kính viễn vọng này còn thiếu một ít thấu kính, trong tay ta không có nguyên liệu, cũng chỉ có thể làm tới mức này, tập trung ánh mắt vẫn có thể nhìn xa.
Hắn cười khan một tiếng.

Vừa truyền thoại khí lại vừa là kính viễn vọng, có nguyên liệu, là có thể chế ra theo hoàn cảnh, cũng không biết trong đầu hắn lấy đâu ra nhiều chủ ý quỷ quái như vậy, thánh phường bại ở trong tay hắn đúng là không oan. Ninh Vũ Tích cảm khái, nhớ tới căn nguyên hai người oán hận, nhất thời ngũ vị trộn lẫn, trăm mối cảm xúc giao nhau.

– Cái truyền thoại khí này tặng cho tỷ tỷ.
Lâm Vãn Vinh cười đem hai ống trúc nhét vào tay nàng:
– Tỷ phải giữ cẩn thận, sau này nó có thể là di sản văn hóa đó.

Ninh Vũ Tích khẽ lắc đầu:
– Ta muốn truyền thoại khí này làm gì? Nói chuyện với chính mình sao?

Đem truyền thoại khí định nhét lại vào tay Lâm Tam, nàng bỗng nghĩ ngợi một chút, lại lấy về một cái giữ trong tay mình, mặt thoáng hồng lên.

Lâm Vãn Vinh cười ha hả, rồi lại vướng vào vết thương ở chân, mặt đang cười thành nhăn nhó vì đau đớn.

– Đáng đời.
Thấy trên chân hắn đầy là vết máu tím bầm do dấu vết của đá vụn gây ra, Ninh Vũ Tích vừa bực tức vừa buồn cười:
– Bảo ngươi ở trong thạch thất đợi, ngươi lại muốn cố ý đi ra làm chuyện xấu. Lần sau ta làm cái lồng bắt thú, kẹp chặt hai chân của ngươi, xem ngươi còn làm ác như thế nào?

Ngoài miệng nàng nói, nhưng không biết từ đâu biến ra một ít dược cao, bóc vỏ ra, hương thơm ngát bốn phía, quả thực là linh đan diệu dược.

Cái loại việc hầu hạ người này, đương nhiên không phải là tiên tử làm rồi, Lâm Vãn Vinh biết tự giác, nhận lấy dược cao kia, xé một mảnh áo, dùng cái chày thuốc gẫy kia làm cái gạc thuốc tìm cách đắp lên bắp chân để buộc lại.

Nhìn dáng vẻ tay chân lóng ngóng của hắn đắp thuốc sau chân không tiện, Ninh Vũ Tích khẽ nhíu mày, cầm lấy gạc thuốc kia hừ một tiếng:
– Đừng lãng phí dược cao của ta. Ngươi ngồi xuống, chớ động đậy.

Một cảm giác mát lạnh truyền đến, chính là Ninh tiên tử ngồi xuống đang cẩn thận đắp thuốc cho hắn. Dáng vẻ dịu dàng từ tốn kia, Lâm Vãn Vinh bình sinh chưa từng thấy.

Trong lòng Lâm Vãn Vinh cảm động không nói lên lời, chợt nắm lấy bàn tay nhỏ của Ninh Vũ Tích:
– Tỷ tỷ, chúng ta không nên đánh đánh giết giết như vậy nữa có được không. Trên ngọn tuyệt phong này chỉ có hai người chúng ta, trừ tỷ ra là ta, tỷ chết rồi ta thương tâm, ta chết rồi tỷ tịch mịch, đời người trăm năm, nghèo khổ vất vả ta đều không sợ, chỉ sợ tư vị cô đơn kia, đó không phải là thứ con người có thể chịu được.

Trong lòng Ninh tiên tử thoáng rung động, vội rụt tay lại, hừ một tiếng:
– Ta không sợ cô đơn… Là ta muốn đánh đánh giết giết với ngươi sao? Nếu không phải ngươi khi phụ ta, ta làm sao lại làm thế với ngươi!

– Ta cũng rất oan uổng, kỳ thực ta chẳng nhìn thấy gì cả.
Lâm Vãn Vinh trợn mắt nói dối mà thần sắc vẫn vô cùng chính trực.

– Còn nói nữa!
Ninh Vũ Tích tức giận, mặt đỏ bừng một mảng, nhớ tới bộ dạng thẹn người kia. Cũng chỉ là trên tuyệt phong này nàng mới dễ nói chuyện như thế, nếu là đổi một nơi khác, sớm đã ra tay giết người rồi.

Trên ngọn tuyệt phong, trong căn phòng hẹp, dưới ánh lửa nhàn nhạt, Ninh tiên tử giọng nói dịu ngọt, bực bội xen lẫn thẹn thùng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên từng mảng, quả là có một không hai trên đời. Lâm Vãn Vinh mồm miệng khô khốc, thì thầm:

– Vũ Tích, ta…
Bàn tay nhỏ của Ninh Vũ Tích dừng lại, hô hấp không tự chủ được rối loạn. Không phải là lần đầu tiên hắn gọi tên mình, nhưng chỉ có lần này cảm giác lại mãnh liệt hơn trăm lần, dường như từng tiếng sấm mùa xuân đánh vào tâm linh.

– Ngươi, ngươi muốn nói gì?
Vẻ mặt Ninh Vũ Tích bối rối, ngực thở gấp, không biết nói làm sao mới phải.
– Vũ Tích, ta thích…

– Oành…

– Oành…

Nơi xa vang lên tiếng pháo ầm ầm cắt đứt lời của hắn, thần sắc Lâm Vãn Vinh biển đổi, đứng bật dậy:
– Thanh Tuyền đến rồi!

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.com, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Danh sách truyện cùng bộ:
Lâm Vãn Vinh – Quyển 1
Lâm Vãn Vinh – Quyển 2
Lâm Vãn Vinh – Quyển 3
Lâm Vãn Vinh – Quyển 4
Lâm Vãn Vinh – Quyển 5
Lâm Vãn Vinh – Quyển 6
Lâm Vãn Vinh – Quyển 7
Lâm Vãn Vinh – Quyển 8
Lâm Vãn Vinh – Quyển 9
Lâm Vãn Vinh – Quyển 10
Lâm Vãn Vinh – Quyển 11
Lâm Vãn Vinh – Quyển 12
Thông tin truyện
Tên truyện Lâm Vãn Vinh - Quyển 8
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 29/04/2017 03:39 (GMT+7)

Bình luận

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Hướng Nhật – Quyển 2
Phương Oánh Oánh hôm nay trong lòng cảm thấy rất khoái chí, đúng vậy, cực kỳ khoái chí! Từ giữa trưa sau lúc chơi khăm được tên công tử bột kia, tâm tình nàng vui vẻ thoải mái cho tới bây giờ. Cho nên sau khi hết giờ làm việc, bình thường người nào đó mời nàng cùng nhau ăn bữa tối thì nàng...
Phân loại: Truyện nonSEX Dâm thư Trung Quốc Tuyển tập Hướng Nhật
Vĩnh Hằng – Quyển 10
Thủ Lăng Nhân thần sắc đau khổ, lại lần nữa thở dài, nói ra câu thứ ba! Tâm hỏa! Câu nói này vừa ra khỏi miệng, thì tiếng nổ thứ ba từ toàn bộ thế giới liền vang lên. Man Hoang cùng bốn khu vực trường thành vốn đã tràn ngập khe hở. Lúc này theo tiếng nổ thứ ba vang lên, dù có vô số tu sĩ...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Vĩnh Hằng
Lăng Tiếu – Quyển 18
Tiếp theo, hắn cười ha ha nói: Đại ca, lần này mấy lão gia hỏa trong tộc sợ rằng phải cười đến nở hoa rồi, rõ ràng còn có người có thể kích hoạt huyết mạch chi lực đến loại trình độ này, chỉ sợ lão tổ tông lão nhân gia ông ta cũng không hơn gì thế này a! Hảo hảo, tiểu tử này quả...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lăng Tiếu
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - hitclub - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba