Truyện sex ở trang web truyensextv2.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensextv2.com (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensac.net...)

Truyện sex » Truyện nonSEX » Lâm Vãn Vinh – Quyển 9 » Phần 34

Lâm Vãn Vinh - Quyển 9

Phần 34

Tần Tiên Nhi khẽ gật đầu:
– Ngoại trừ bọn họ còn ai có khả năng lớn như vậy, chỉ trong một đêm đã tụ tập được nhiều sĩ tử đến thế? Tướng công đừng quên, Cố Thuận Chương tiên sinh là đế sư lừng danh thiên hạ, đến cả phụ hoàng thấy ông ta cũng phải làm lễ bái sư.

Đế sư? Lâm Vãn Vinh bất lực lắc lắc đầu, vị Cố lão tiên sinh này đã là sư phụ hoàng đế, làm sao lại không biết thời thế, muốn cùng với đám đệ tử mình làm loạn? Hắn hừ một tiếng, quay sang hỏi kẻ vừa mới khai báo:
– Ngươi làm gì ở Cố gia, là do Cố Thuận Chương lão tiên sinh phái ngươi tới phải không?

– Hai người tiểu nhân chính là hộ viện của Cố gia, Lão thái gia đi ra ngoài du lịch chưa về. Là Lão phu nhân nghe nói thiếu gia gặp chuyện không hay, đặc biệt phái tiểu nhân tới đây.
Tên nọ vội vàng đáp.

Lão phu nhân? Chẳng trách. Lâm Vãn Vinh gật đầu ồ một tiếng, nói với vẻ không lưu tâm:
– Lão phu nhân quả cũng có chút mưu kế. Trong một đêm mà có thể nghĩ ra tuyệt kế vây công Lâm phủ như vậy, quả là làm người ta bội phục. Hắc hắc, có phải có cao nhân nào giúp bà đưa ra chủ ý này không?!

– Tiểu nhân không biết.
Thấy Lâm đại nhân mặt cười mà như không cười, bộ dáng hung ác, người nọ sợ hãi vội vàng dập đầu:
– Hai người chúng tôi đều chỉ là hạ nhân trong phủ, việc ngài vừa hỏi quả thực hai người bọn tôi không biết thật.

Hai người này cũng chỉ là làm thuê cho người khác, hiểu biết cũng có hạn thôi. Lâm Vãn Vinh sau khi hỏi xong, bảo Tứ Đức gọi hai thị vệ đang ẩn ở một nơi bí mật gần đó, đem hai người này giam lại.

– Tướng công, lúc này chúng ta phải làm sao? Có cần trực tiếp đi tới Cố gia tìm lão thái thái đó tính sổ không?
Tần tiểu thư Tiên Nhi tính tình rất nóng nảy, vừa nghe nói Cố gia xách động lòng người gây rối, liền muốn “đến hỏi thăm” ngay.

– Tính sổ? Có gì làm chứng cớ?
Lâm Vãn Vinh lắc đầu cười:
– Chỉ dựa vào lời hai kẻ kia làm sao có thể xét nhà sư phụ của phụ hoàng nàng cho được? Làm như vậy chẳng phải thành trò cười sao?!

Ngẫm nghĩ một lát, Tần Tiên Nhi cũng thấy mình hơi lỗ mãng. Bản thân Cố Thuận Chương là đế sư danh vọng trong thiên hạ, đến cả phụ hoàng cũng không dám vô lễ trước mặt hắn, còn ai dám tới xét nhà của hắn?

– Vậy phải làm sao?
Tần tiểu thư hừ một tiếng, ấm ức:
– Đánh thì không được đánh, giết cũng không được nốt, chẳng lẽ mặc cho đám này cứ vây nhà chúng ta sao?

– Yên tâm đi.
Lâm Vãn Vinh nắm chặt tay nàng cười an ủi:
– Đây chỉ là một đám người ô hợp, không gây nổi sóng gió đâu. Cái chúng ta cần làm là tìm ra người đứng sau lưng!

– Ý chàng là Thành vương?!
Thấy Lâm đại nhân cười rất gian trá, Tần tiểu thư lập tức mừng rỡ:
– Tướng công, chàng có thể bắt được hắn thật sao?!

Lâm đại nhân vuốt bàn tay nàng, cười dâm hắc hắc, không nói có, cũng chẳng nói không. Tần tiểu thư biết tính tình tướng công, sự tình không nắm chắc hắn sẽ không nói ra, nên nàng lập tức an tâm hơn, không còn hỏi nhiều nữa.

Tần Tiên Nhi tìm một cái kiệu mềm, hai người ngồi vào đó, đi được một lát thì đã cách xa đám sĩ tử phía sau. Thấy tướng công không ngừng thò đầu ra ngoài hết nhìn đông tới nhìn tây tìm kiếm, tiểu kiệu đã quanh đi quẩn lại trong cái hẻm nhỏ mấy lần, Tần Tiên Nhi hỏi vẻ mơ hồ:
– Tướng công, chàng đang nhìn cái gì thế? Chúng ta định đi đâu đây?

Lâm đại nhân thần bí cười cười, không trả lời. Tần tiểu thư có vẻ rất nghi hoặc.
Cỗ kiệu này bỗng nhiên ngừng lại, kiệu phu phía trước đột nhiên xoay người đi tới, thấp giọng cung kính báo:
– Đại nhân, tới rồi.

Tới rồi? Tần Tiên Nhi nhẹ nhàng đưa chân, chậm rãi bước xuống cỗ kiệu, nhìn chung quanh vài lần, chợt chấn động. Thẳng trước mắt hai người là một cái ngõ nhỏ rất hẹp. Tuy bây giờ là ban ngày, nhưng ánh sáng rất ảm đạm. Đối diện ngõ nhỏ là một tòa nhà cực kỳ lớn, chiếm chừng mấy trăm mẫu, ở cửa có một đôi sư tử bằng đá ngạo nghễ. Cánh cửa đại môn chỉ còn lại có nửa phiến, lúc la lúc lắc như muốn rơi xuống. Trong tòa nhà, những bức tường của vô số những quỳnh lâu tú các đều nám khói đen, vài lầu các rất lớn đã cháy sạch chỉ còn có bộ khung. Không khí tràn ngập mùi khói lưu huỳnh, xộc thẳng vào mũi cay xè. Tòa nhà này khắp nơi cây đổ gạch nát, đổ vỡ tan tành, lại ẩn hiện lộ ra những gạch vàng ngói ngọc, phế tích của sự phồn hoa huy hoàng ngày nào.

– Tướng công, chàng về vương phủ này làm gì?

Tần Tiên Nhi nhìn hắn tràn đầy nghi hoặc. Thì ra hai người ngồi trong tiểu kiệu lúc la lúc lắc nãy giờ, thật ra là lại đi tới ngõ nhỏ đối diện Thành vương phủ. Nhìn thấy vương phủ ngày xưa phồn hoa mà trong một đêm đã bị tàn phá, Tần Tiên Nhi vô cùng cảm khái, tự nhiên có cảm giác hơi là lạ.

– Ta cũng không rõ lắm.
Lâm Vãn Vinh bất lực xua xua tay, chỉ chỉ người khiêng kiệu:
– Là tiểu tử này đưa ta tới.

Tráng hán khiêng kiệu đó vóc người khôi ngô, cước bộ vững vàng, liếc mắt vừa thấy hai người, lập tức mừng rỡ tiến đến quỳ lạy:
– Ty chức Cao Tù, ra mắt Nghê Thường công chúa, ra mắt Lâm đại nhân.

Cao Tù quần áo lôi thôi, bùn đất lem nhem, mắt đỏ ngầu, xem ra đúng là một đêm không ngủ. Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc bảo:
– Khách sáo không thật này xin bỏ qua cho. Cao đại ca, huynh khổ cực rồi.

Tần Tiên Nhi nhớ trước khi ra khỏi phủ tướng công có nói Cao Tù phải đi làm việc, liền tỉnh ngộ, túm tay Lâm Vãn Vinh hỏi:
– Tướng công, chàng phái Cao Tù đi làm chuyện gì, sao mà quay tới quay lui chúng ta lại trở lại vương phủ thế?

– Việc này hả, vậy phải hỏi Cao đại ca một chút, ta cũng giống nàng, y như lạc vào sương mù.
Lâm Vãn Vinh cười nhún nhún vai, trên mặt cũng có vài phần nghi hoặc.

– Cao thống lĩnh, việc gì thế?
Tần Tiên Nhi đưa ánh mắt chuyển hướng sang Cao Tù, trong ngữ khí bất giác có vài phần uy nghiêm.

Trong lòng Cao Tù còn hơi e ngại vị ma nữ công chúa này, vội vàng ôm quyền bẩm:
– Hồi bẩm công chúa, việc này phải bắt đầu từ đêm qua. Đêm qua, ty chức phụng mệnh Lâm đại nhân, lẻn vào vương phủ, vốn chỉ định thu thập chút chứng cớ, điều tra vài tình huống. Vậy mà, sân vương phủ này quá lớn, ty chức lẩn quẩn bên trong bị lạc đường, cũng không biết vì sao, sau lại thấy trong vương phủ phát hỏa… ồ.. công chúa, xin ngươi nhất định phải tin ty chức. Trận hỏa hoạn này không phải là do ty chức đốt đâu, Lâm đại nhân có thể làm chứng cho ty chức…

– Ừ, ta làm chứng.
Lâm đại nhân mặt đầy chính khí, uy nghiêm nói:
– Với tính cách của Cao đại ca, việc gian dâm thì còn có thể làm, loại việc đê hèn như phóng hỏa thì thật sự hắn không để vào mắt. Nhất định là có vị hảo hán nào đó, không quen thấy cảnh Thành vương hành ác, do đó mới phẫn nộ ra tay phóng hỏa, không quan hệ gì tới Cao đại ca.

Tần tiểu thư làm gì mà không biết mấy người này, thấy tướng công mình và Cao Tù biện minh cho nhau, nhịn không được cười khanh khách nói:
– Cao thống lĩnh, mấy hôm nay trời khô hạn, nên lỡ mà hỏa hoạn cũng chỉ là việc khó tránh khỏi, bổn cung sẽ không quan tâm đến việc nhỏ này đâu. Ngươi nói vào việc trọng yếu đi.

Quả nhiên không hổ là vợ chồng a, đến cả nói chuyện cũng giống với Lâm huynh đệ tám phần. Cao Tù cười hắc hắc vài tiếng rồi tiếp tục báo cáo:
– Tạ ân công chúa hiểu cho, ty chức cảm kích vô cùng. Đang nói đêm qua vương phủ hết nước, ty chức chạy quanh vương phủ, toàn lực cứu hỏa. Sau lại thấy công chúa và Lâm đại nhân thi triển thần uy, chỉ trong tích tắc chế phục hơn trăm hộ vệ. Công chúa nhân từ hậu ái, lại tự tay nhất nhất phóng thích đám người này ra, việc này quả là tấm lòng đại độ, cảm thiên động địa, trời kinh, quỷ khiếp, làm ty chức và thủ hạ huynh đệ kính ngưỡng vạn phần.

– Cao đại ca, ngươi nói thẳng vào chỗ khẩn yếu đi. Huynh đệ ta còn có một cái chân thôi, không nghe được ngươi vòng vo tam quốc đâu.
Lần này đến cả Lâm đại nhân cũng nghe hắn nịnh bợ cũng không chịu nổi, cười ngắt lời.

– Dạ, dạ!
Cao Tù mặt đỏ lên, dạ dạ liền hai tiếng, thần sắc dần dần nghiêm chỉnh:
– Sau khi công chúa thả hơn mười thị vệ, ty chức cùng huynh đệ thủ hạ, phụng mật lệnh của Lâm đại nhân, âm thầm giám thị phía sau những người này…

Tần Tiên Nhi ngẩn người, nhớ tới tình hình đêm qua tướng công bảo mình thả người, lập tức buồn rầu vỗ đầu:
– Ái chà, làm sao mà ta không nghĩ ra chủ ý như vậy?! Ta còn tưởng tướng công làm sao mà đột nhiên đại độ thế, té ra là bọ ngựa rình con ve, lại có chim sẻ ở phía sau.

Đây là ý gì? Chẳng lẽ ta bình thường không đại độ sao? Lâm đại nhân đành phải chịu, Tần Tiên Nhi liếc mắt nhìn hắn mừng rỡ, rồi nói với Cao Tù:
– Ngươi mau nói tiếp, tướng công còn dặn dò ngươi cái gì nữa? Bụng chàng chắc còn rất nhiều thứ quái lạ khác.

– Dạ. Ty chức và huynh đệ thủ hạ, chia làm vài đường, đi theo mấy tên thị vệ được công chúa thả ra, điều tra hành tung bọn họ. Một đường truy tung, trong số hơn mười người này, đại bộ phận đều nghe theo lời dạy của công chúa bắt đầu con đường mới, bỏ đi khỏi phủ.

Tần Tiên Nhi gật đầu cười hỏi:
– Nói như vậy, còn có ngoại lệ hả?!

– Nói rất đúng, công chúa thật sự là thông minh cơ trí, ty chức bội phục vạn phần!
Cao Tù khom người tiếp tục vỗ mông ngựa.

– Tướng công, chàng nhìn xem,
Tần Tiên Nhi cười lườm Lâm đại nhân:
– Những người đi theo chàng, những việc khác học không được mấy thành, chỉ có công phu vỗ mông ngựa là được chàng chân truyền thôi.

– Xấu hổ, xấu hổ, công chúa quá khen.
Cao Tù chân thành nói:
– Ánh sáng đèn sao dám tranh với ánh trăng? Chút tài mọn của ty chức, không bằng một phần vạn của Lâm đại nhân. Toàn là nhờ ngài dạy bảo nên mới được…

– Dạy cái rắm!
Lâm đại nhân không chịu nổi nữa, hầm hừ:
– Có việc gì thì nói, đừng có dài dòng nữa. Rốt cuộc ngoại lệ thế nào, ngươi mau thành thật kể rõ cho ta.

– Dạ dạ.
Cao Tù cười siểm nịnh:
– Ty chức thiên tân vạn khổ, làm việc một ngày một đêm chưa từng ngủ, trên đường chỉ ăn mười cái bánh bao, thủy chung lúc nào cũng ở phía sau hai người này, rốt cục, công phu không phụ người quyết tâm, ty chức đã phát hiện được một chút.

Lão tiểu tử này không còn vỗ mông ngựa, nhưng lại chuyển sang tự tâng bốc mình, Lâm đại nhân thật không còn gì để nói nữa. Tiên Nhi cười nói:
– Cao thống lĩnh, chỉ cần ngươi làm việc tốt, bổn cung nhất định sẽ bẩm lại với phụ hoàng, ghi nhận công lao lớn cho ngươi. Ngươi mau nói đi, ngươi phát hiện cái gì?

– Ty chức không cầu công lao tưởng thưởng, chỉ cầu được vĩnh viễn hộ vệ bên cạnh thánh hoàng. Thánh hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Cao Tù quỳ gối dập đầu ba cái, rồi đứng lên, nhìn chung quanh vài lần, nhẹ giọng thì thầm, thần bí nói:
– Ty chức cứ một mực theo dõi hai người trong nhóm đó, hai tên tiểu tử này cảnh giác cực cao, lúc đi đường cứ lúc đi lúc dừng, không ngừng đi lòng vòng, ý hẳn muốn điều tra xem có người theo dõi hay không. May mà ty chức tài cao gan lớn, cộng thêm cơ trí linh hoạt, chung qui không để cho họ phát giác được. Đi vòng mãi đến buổi trưa nay, ty chức mới có một phát hiện kinh thiên. Hai người kia vòng vòng vài lần, rồi trở lại vương phủ…

Mẹ nó, nghe lão Cao thổi da trâu (khoác lác) một lúc lâu, cuối cùng đây mới là những lời quan trọng nhất. Lâm Vãn Vinh vội hỏi:
– Về vương phủ hả? Bọn chúng đâu, bây giờ ở chỗ nào?!

– Sự tình kỳ quái chính là ở chỗ này.
Cao Tù nhíu mày, trên mặt tràn đầy vẻ khó hiểu:
– Khi bọn chúng trở lại vương phủ, ty chức không dám sơ ý, lập tức phái người đi mời Lâm huynh đệ. Cái làm cho ta bực mình là, hai người đó sau khi vào vương phủ, bỗng nhiên vô ảnh vô tung liền biến mất. Rốt cuộc không tìm thấy nữa.

– Biến mất hả?!
Lâm Vãn Vinh cả kinh nói :
– Là từ một thông đạo khác chạy đi sao?!

Cao Tù thần sắc trịnh trọng lắc đầu:
– Chung quanh đây toàn là nhãn tuyến của chúng ta. Cho dù họ có chắp cánh cũng không thể trốn khỏi mắt chúng ta, cái đó tuyệt không có khả năng.

Cao Tù như thế nói như đinh đóng cột, khi hắn theo dõi, hành tung không hề bại lộ, hai người này không có lý gì phải chạy trốn. Chỉ là tại sao họ vào vương phủ rồi tự nhiên biến mất? Lâm Vãn Vinh hít một hơi thật mạnh, cau mày lại, rồi dựa vào ghế lăn tỏ vẻ trầm tư.

Tần Tiên Nhi cũng biết lúc này chính là lúc mấu chốt, nàng không dám cắt dứt dòng suy nghĩ của Lâm Vãn Vinh, chỉ vươn tay bóp nhẹ vào vai hắn.

Lâm đại nhân hừ một tiếng thoải mái, vỗ vỗ bàn tay xinh đẹp của Tiên Nhi, từ từ mở mắt, trong mắt lóe thần quang:
– Cao đại ca, cả vương phủ từ trong ra ngoài, các ngươi đã từng cẩn thận sưu tra chưa? Có thể có mật thất gì đó không?

Cao Tù vội vàng lắc đầu:
– Ty chức mới đầu cũng nghĩ như thế, Thành vương đào một thông lộ ở Tướng Quốc tự, bởi vậy ty chức cũng đặc biệt lưu tâm. Chỉ là, cả đêm qua lộn xộn, trong ngoài vương phủ đều bị chúng ta kiểm tra ba lần rồi. Trong viện, khuê phòng, hoa viên, nhà bếp, phàm là chỗ nào có thể đặt chân đến, chúng tôi đều xem xét rất cẩn thận. Vậy mà vương phủ này vô cùng sạch sẽ, đến cả một cái mật thất cũng không nhìn thấy, không hề có chỗ sơ hở nào, thật sự làm người ta nghĩ mãi mà không giải thích được.

Không có sơ hở gì cả? Việc này quả là quá ư kỳ quái! Lâm Vãn Vinh cười lạnh nói:
– Nếu thật sự là không có sơ hở gì, thì phải là sơ hở lớn nhất! Cao đại ca, ngươi lập tức tổ chức nhân mã kiểm tra lại, dù phải đào sâu ba thước, cũng phải đào cho ra hai người kia cho ta.

Cao Tù lên tiếng, nói vẻ khó hiểu:
– Lâm huynh đệ, hai tên thị vệ này có quan trọng như vậy không, có cần huy động nhiều người như thế không?!

– Không phải là bọn chúng trọng yếu…
Lâm đại nhân nhắm mắt trầm tư, rồi hắc hắc cười lạnh:
– Mà là người đang trốn phía sau bọn chúng… Cao đại ca, huynh nhất định phải làm việc này cho tốt. Nếu đệ liệu định đúng, con cá lớn mà chúng ta muốn tìm nhất định ẩn thân ở trong vương phủ.

– Cái gì?!
Tần Tiên Nhi và Cao Tù đồng thanh kêu lên sợ hãi.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.com, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Danh sách truyện cùng bộ:
Lâm Vãn Vinh – Quyển 1
Lâm Vãn Vinh – Quyển 2
Lâm Vãn Vinh – Quyển 3
Lâm Vãn Vinh – Quyển 4
Lâm Vãn Vinh – Quyển 5
Lâm Vãn Vinh – Quyển 6
Lâm Vãn Vinh – Quyển 7
Lâm Vãn Vinh – Quyển 8
Lâm Vãn Vinh – Quyển 9
Lâm Vãn Vinh – Quyển 10
Lâm Vãn Vinh – Quyển 11
Lâm Vãn Vinh – Quyển 12
Thông tin truyện
Tên truyện Lâm Vãn Vinh - Quyển 9
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 29/04/2017 05:34 (GMT+7)

Bình luận

Một số truyện sex ngẫu nhiên

[Truyện Tết] Ma thổi đèn – Quyển 2
Điền quốc diệt vong vào thời Tây Hán, trong giai đoạn ấy, trong nước xảy ra nội loạn lớn, một bộ phận người đã tách ra khỏi nước Điền. Những con người này tiến sâu vào bên trong chốn núi non trùng điệp, sống một cuộc sống hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài, từ đó trở đi...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Ma thổi đèn
Hai chị em Văn – Thơ - Tác giả The Kid
Gần nhà thằng T có hai chị em, con chị tên Văn, con em tên Thơ. Thằng T rất thích chơi chung với hai chị em này, vì tụi nó dễ thương, dịu dàng, hiền lành. Con Văn 17 tuổi, còn con Thơ 15 tuổi. Hôm nọ thằng T qua nhà hai chị em chơi, biết được rằng ba mẹ tụi nó đi vắng rồi, chỉ có hai chị em ở nhà...
Phân loại: Truyện nonSEX
Miêu Nghị – Quyển 1
Động chủ Trường Phong động Hùng Khiếu dẫn dắt người dò xét xung quanh toàn bộ Phù Quang động một lần, sau đó cũng đến bên ngoài Phù Quang đại điện nhảy xuống long câu. Trường Phong động trấn thủ Trường Phong thành, cũng chính là thành thị quê nhà của Miêu Nghị. Lúc giao long câu cho thị nữ...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - hitclub - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba