Truyện sex ở trang web truyensextv2.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensextv2.com (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensac.net...)

Truyện sex » Truyện nonSEX » Lâm Vãn Vinh – Quyển 9 » Phần 6

Lâm Vãn Vinh - Quyển 9

Phần 6

– Biết Tên Không Đủ, Không Biết Tên Lại Càng Không Đủ? Đây là ý gì? Tất cả gia đinh, nha hoàn của Từ gia như bị lạc vào sương mù, không nghĩ ra lễ vật thần bí này là do ai đưa tới, mà cái câu kỳ quái này là do ai tạo ra.

– Ngọc Châu tỷ, làm sao bây giờ? Chúng ta nhận hay không nhận?
Một tiểu nha hoàn đứng ở bên cạnh Ngọc Châu nhỏ giọng hỏi. Ngọc Châu là nha hoàn thân cận của Từ Chỉ Tình, thân phận ở Từ phủ tự nhiên không giống người bình thường, cô ta trầm tư một lúc lâu rồi mới đáp:
– Các ngươi ở đây chờ ta, ta đi bẩm cáo tiểu thư nhờ định đoạt.

Ngọc Châu vội vàng bước vào phủ, đám người đưa quà đều đợi ở ngoài. Sau thời gian dùng một chén trà nhỏ vẫn chưa thấy tiểu nha hoàn Ngọc Châu đi ra, Cao Tù lo lắng hỏi:
– Lâm huynh đệ, mãi mà chưa có động tĩnh gì, bị người ta khám phá à?

Trước đó Lâm Vãn Vinh đã lỡ mạnh miệng rồi, nếu hôm nay không vào được Từ phủ thì mặt mũi này biết phải để đâu? Nghe vậy, hắn cười khẩy hai tiếng trả lời:
– Không sợ nàng khám phá, chỉ sợ nàng không khám phá thôi! Từ tiểu thư hẳn là có đủ thông minh tài trí mà.

Lâm huynh đệ quả nhiên có nhiều huyền cơ, Cao Tù nghe không hiểu nhiều lắm, đợi một hồi lâu, đến cả Lâm Vãn Vinh cũng có chút mất kiên nhẫn, bỗng đại môn Từ phủ từ từ mở rộng, tiểu nha hoàn Ngọc Châu vẹt đoàn người bước ra, mỉm cười nói:
– Tiểu thư nhà ta cảm tạ quà tặng của vị cao nhân không biết tên này, xin chư vị theo ta vào đây.

Trống nhạc vang lên, cỗ đại kiệu tám người khiêng liền đi theo phía sau Ngọc Châu, khung cảnh thật là náo nhiệt. Cao Tù vui vẻ:
– Lâm huynh đệ, vào rồi, vào rồi!

Lâm Vãn Vinh lắc đầu cười:
– Đi vào mới là bước đầu tiên, mấu chốt còn ở phía sau.

Cỗ kiệu vào Từ phủ, rồi cứ đi theo Ngọc Châu vào sâu nữa, một lát đã tới hoa viên phía sau. Một nữ tử diễm lệ thành thục, bận quần áo màu hồng nhạt đã lặng lẽ đứng đợi, nàng gật đầu chào người đứng đầu kiệu phu, cười nhẹ, nói:
– Làm phiền chư vị rồi, Ngọc Châu, tiền thưởng!

Tiểu nha hoàn lấy ra chút bạc vụn phân phát cho từng người một trong nhóm, mọi người đều cảm ơn rồi lần lượt cáo từ. Đợi cho chung quanh an tĩnh, thấy tiểu thư vẫn bất động nhìn ra vườn như cũ, Ngọc Châu kỳ quái hỏi:
– Tiểu thư, đây là lễ vật do ai đưa tới vậy, cả cái tên cũng không rõ?!

Từ Chỉ Tình hừ một tiếng:
– Biết Tên Không Đủ, lòng người này có quỷ, tự nhiên không dám tiết lộ tên mình. Tưởng rằng bày ra vài trò ma quỷ là có thể lừa được ta sao? Ta đương nhiên không cho ngươi được như nguyện.

Ngọc Châu gật gật đầu:
– Muốn khi dễ tiểu thư nhà chúng ta sao, đâu có dễ dàng như vậy. Tiểu thư, rốt cuộc mở, hay không mở?

– Không mở!
Từ tiểu thư do dự một chút, hừ một tiếng rồi nói tiếp:
– Tưởng ta dễ bị lừa gạt như vậy sao?! Không có lấy một chút thành ý!

Ngọc Châu liếc mắt nhìn cỗ đại kiệu kỳ quái kia. Rốt cuộc trong đó có vật gì nhỉ? Thấy tiểu thư vừa giận lại vừa quyến luyến, rồi lại thấy Từ Chỉ Tình mềm mại chạy lên trên lầu, nàng cũng vội chạy theo sau.

Vừa lên lầu, Ngọc Châu đã thấy tiểu thư dựa vào lan can, lẳng lặng nhìn cỗ kiệu để chỏng trơ trong vườn, mặt thoáng hồng, rồi lại chuyển sang trắng bạch, thoắt cái lộ vẻ vui sướng, rồi chốc lát pha lẫn sự tức giận, thần sắc phức tạp trong mắt vô cùng biến ảo, nhìn không ra nội tâm của nàng.

– Tiểu… tiểu thư…
Đợi một lúc lâu mà không thấy Từ Chỉ Tình có động tĩnh gì, Ngọc Châu không nhẫn nại được nữa, nhỏ giọng hỏi:
– Hay là chúng ta tới chỗ món quà kia, mở ra xem nhé.

– Muốn xem thì ngươi đi xem đi, ta không mắc mưu hắn đâu.
Từ Chỉ Tình nói với vẻ ảo não, ngữ khí yếu nhược, không kiên quyết chút nào.

Ngọc Châu nghe thế rất kì quái:
– Tiểu thư, người biết lễ vật này là do ai tặng à?

– Không biết…
Từ tiểu thư cắn răng, sắc mặt từ từ hồng lên :
– … một tên bại hoại đáng chết giao tặng đó.

Tiểu nha hoàn nghe thế liền cười khúc khích, người mà được tiểu thư “nghiến răng thống hận” gọi là “tên bại hoại”, không cần nói ra cũng biết là ai rồi. Ngọc Châu khẽ gật đầu, nói với vẻ vô tình:
– Cũng không hiểu tên bại hoại này cố tình làm gì, lại còn có thể nhớ được ngày sinh của tiểu thư nhà chúng ta, lễ vật đã giao rồi, nhưng không khiến cho tiểu thư vui lòng. Hay là ta bảo người kêu hắn lấy về, khỏi làm tiểu thư phiền não… Tiểu thư, như vậy được không?

– Ngươi muốn đi thì cứ đi, ta không biết.
Từ tiểu thư xoay người nói khẽ.

Tiểu nha hoàn đi xuống lầu, vừa nghe bước chân nàng xa dần, trong lòng Từ Chỉ Tình lóe lên một ý, vội vàng hô:
– Ngọc Châu, Ngọc Châu…

Ngọc Châu quay đầu lại, kỳ quái hỏi:
– Tiểu thư, có chuyện gì thế? Em đang muốn gọi người đi trả lễ mà!

Từ tiểu thư mặt ửng hồng, lắc đầu nói:
– Hắn làm nhiều điều ác như vậy, cả ta mà hắn cũng dám làm! Coi như nhặt được một thứ rác rưởi gì đó, ngươi cứ mở nó ra xem, liếc mắt xem qua một cái! Không cần báo lại cho ta.

Tiểu nha hoàn ồ một tiếng, ngọt ngào cười:
– Biết rồi, tiểu thư. Nhưng, đây là quà sinh nhật tặng tiểu thư, người đã không muốn xem, em xem cũng vô dụng thôi, hay là cứ vứt nó luôn là được rồi. Lai Phúc! Lai Phúc! Đem cỗ kiệu này vứt…

Ngọc Châu mới vừa gọi đã thấy Từ tiểu thư khẩn cấp chạy vội xuống lầu, mặt vừa thẹn vừa giận:
– Nha đầu quá đáng, dám chọc ta phải không?

Ngọc Châu cười khanh khách, ghé tai Từ Chỉ Tình nói thầm:
– Tiểu thư, có liếc mắt qua món quà này một chút cũng không mất một miếng thịt nào, cứ nhìn đi, hắn có thể làm gì được người chứ? Nếu tiểu thư không thích, sau đó cứ vứt đi là được.

Từ tiểu thư trầm tư một lát, đỏ bừng mặt, nhỏ giọng nói:
– Là tiểu nha đầu ngươi muốn xem đó, không liên quan đến chuyện của ta… Ngươi đừng để cho người ngoài nói ra nói vào!

– Dạ, dạ… là em muốn xem.
Tiểu nha hoàn cười hì hì, trong lòng thật là bội phục. Có thể bức vị tiểu thư bình thường rất trí tuệ và rất quyết đoán đến hình dạng bối rối này, quả thật vị công tử tặng lễ vật cũng có chút bổn sự.

Thấy Ngọc Châu đi đến trước cỗ kiệu, tim Từ Chỉ Tình đập nhanh hơn, đột nhiên ngăn lại:
– Ngọc Châu…

Tiểu nha hoàn ngạc nhiên quay đầu lại nhìn, gò má Từ tiểu thư nóng rần lên, cúi đầu nói:
– Ở trong vườn có nhiều người, lỡ người ta nhìn thấy thì chết. Hay là ngươi đưa vào phòng rồi nhìn cũng không muộn.

– Biết rồi.
Ngọc Châu làm mặt quỷ với tiểu thư, cười thần bí. Từ Chỉ Tình ngượng chín cả người, hứ khẽ một tiếng rồi quay đầu đi, trong lòng hậm hực tên bại hoại dám trêu nàng thất thố đến thế.

Tiểu nha hoàn phân phó vài gia đinh đem cỗ kiệu vào căn tú lâu của tiểu thư, để ngay ngắn trong sảnh. Đợi đến khi mọi người tản đi chỉ còn chủ tớ hai người, Ngọc Châu mới cười nói:
– Tiểu thư, ta cần phải xem quà sinh nhật này mới được.

Từ tiểu thư Ừm một tiếng, gò má đỏ bừng:
– Ngươi muốn xem thì xem, bẩm báo ta làm gì?

Ngọc Châu cười duyên dáng vén rèm kiệu lên, vừa nhìn thoáng qua đã nhịn không được kêu lên kinh dị:
– Đây là cái gì?!

Từ Chỉ Tình nghe nàng kêu, liếc mắt nhìn lại, chỉ thấy bên trong kiệu có chứa một vật thật là kỳ lạ, cao ước chừng thân người, còn cao hơn cả nàng nửa cái đầu, toàn bộ được dùng vải bao bọc. Ngọc Châu thò tay sờ sờ vào lớp vải, quả là mềm mại, êm ái, tựa hồ rất nhẹ. Nàng ngạc nhiên, hai tay ôm lấy tặng vật, dùng sức nắm chặt, nhấc cái thứ đồ bí hiểm đó lên.

Từ tiểu thư ngạc nhiên không cần phải nói nữa, đây là lễ vật gì thế hả trời, lại có một cái đầu to đùng? Nàng bước lên phía trước vài bước, cùng Ngọc Châu đỡ lấy món quà này. Món đồ này khá nhẹ, hai nữ tử cũng dễ dàng nâng lên được.

Đợi cho món quà này được lấy ra, Ngọc Châu cười hì hì nói:
– Xem cái đầu của món quà này, hẳn không phải là một vật nhỏ đâu, không chừng chính là một vị công tử anh tuấn tiêu sái, phong lưu lỗi lạc.

– Nha đầu kia, nói linh tinh gì đó.
Từ tiểu thư mặt đỏ tới mang tai, kêu khẽ một tiếng.

Ngọc Châu cười khanh khách, lấy ra một con dao nhỏ rọc khẽ lớp vải bọc ngoài lễ vật. Đó là lễ vật gì thế này? Da thịt Từ Chỉ Tình nóng rần lên, tim đập thình thịch, vừa sợ hãi, vừa trông đợi.

– Ủa…
Lớp vải rơi xuống đất, hai người thấy rõ chân diện mục của món quà đều há hốc mồm, không ngậm lại được.

Lễ vật này là một tên Lâm Tam đích thực, so hình dáng, cao thấp, trang phục đều giống hắn, đến cả làn da rám nắng, ánh mắt lim dim, nụ cười xấu xa, đều vô cùng chính xác, như hắn đang đứng ngay trước mắt.

– Lâm… Lâm công tử, sao người lại ở đây được?!
Ngọc Châu kinh hãi, ngạc nhiên không nói nên tiếng.

Từ Chỉ Tình cười khúc khích:
– Nha đầu ngốc, đâu phải là hắn?! Chỉ là một con bù nhìn bằng vải thôi! Tên bại hoại này, cũng không biết làm sao lại nghĩ ra được chủ ý như vậy, hận chết người!

– Vải?!
Ngọc Châu không tin, vươn tay từ từ vuốt ve thân thể “Lâm Tam”, nhất thời kinh hỉ nói:
– Đúng rồi, đúng là vải! Trước giờ em chưa từng thấy một con búp bê bằng vải lớn như vậy, mà lại làm theo hình dáng thật của Lâm công tử nữa. Tiểu thư, người mau tới sờ xem này, mềm lắm, rất thoải mái nữa!

Búp bê này làm y như thật, ánh sáng trong căn lầu lại rất yếu nên Ngọc Châu nhất thời nhận lầm.

– Nha đầu ngươi không biết gì là thể diện, ta sờ hắn làm cái gì?
Từ Chỉ Tình đỏ mặt, nói nhỏ.

– Tiểu thư, có gì mà sợ, một con búp bê vải mà thôi, sờ thì làm sao. Người nghĩ xem, nếu mỗi ngày đều được ôm một con búp bê lớn như vậy mà ngủ, chẳng phải là thoải mái muốn chết sao?
Ngọc Châu vuốt ve “Lâm Tam”, ra vẻ yêu thích không nỡ rời tay, nói tiếp:
– Tiểu thư, người có cần món quà này không? Nếu người không thích, thưởng luôn cho em nha!

Càng nói càng khó chịu, Từ Chỉ Tình hơi run lên, sắc mặt đỏ hồng như nhuộm cả ráng chiều:
– Ta cần chứ, chỉ là trong phòng ta thiếu vài cái túi vải, ta muốn luyện quyền cước mà không có phương tiện. Ngươi đem cái tượng vải này vào trong phòng ta, mỗi ngày ta đấm đá nó mấy đá, trong lòng rất thoải mái…

– A…
Ngọc Châu giật mình chợt hiểu, cười thần bí:
– Nguyên lai là tiểu thư dùng Lâm công tử làm cái bao cát, hiểu rồi, hiểu rồi!

– Ngươi… Nha đầu kia…
Từ Chỉ Tình nở nụ cười, giơ tay muốn đánh nàng. Hai người chủ tớ láo nháo một hồi, chợt nghe ngoài cửa tiếng trống nhạc rộn ràng, một tiểu nha hoàn vội vàng chạy vào báo tin:

– Tiểu thư, tiểu thư, không xong rồi, bên ngoài lại có người đưa lễ vật tới!

– Đưa thì đưa, có gì lạ dâu. Ồ, là ai đưa vậy?!
Ngọc Châu không đùa nữa, cười nói.

Tiểu nha hoàn khép nép trả lời:
– Người nọ nói, Biết Tên Không Đủ, Không Biết Tên Lại Càng Không Đủ!

– Cũng lại là hắn!
Từ tiểu thư đỏ bừng mặt, ngượng ngùng khẽ thốt.

Ngọc Châu rất thông minh, không đợi tiểu thư phân phó liền khoát tay ra lệnh:
– Mau, mau đưa cỗ kiệu đó vào lầu của tiểu thư.

Đợi nha hoàn đi ra, Ngọc Châu ghé vào tai Từ Chỉ Tình, cười hì hì:
– Tiểu thư, em cần phải chúc mừng người nữa. Thấy Lâm công tử tận tình như vậy, sợ là hôm nay nếu mĩ sự không thành, hắn sẽ không chịu buông tay.

Từ Chỉ Tình khẽ gắt một tiếng rồi không dám nói nữa.

Cỗ kiệu kia được khiêng vào. Đã có kinh nghiệm từ lần trước, trong lòng Từ Chỉ Tình cũng bình tĩnh nhiều, lại cảm thấy ngọt ngào hơn.

Ngọc Châu vén rèm kiệu, nhìn liếc qua, liền cười nói:
– Tiểu thư, Lâm công tử lại đưa tới một con búp bê vải nữa. Ủa, sao lần này không phủ vải lên? Mông đùi còn đàn hồi nữa kìa!

– Tiểu nha đầu, ta cảnh cáo ngươi! Không được sờ vào mông ta!
Thanh âm Lâm Tam ung dung từ trong kiệu vang lên, Từ tiểu thư a một tiếng, giật mình ngơ ngác.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.com, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Danh sách truyện cùng bộ:
Lâm Vãn Vinh – Quyển 1
Lâm Vãn Vinh – Quyển 2
Lâm Vãn Vinh – Quyển 3
Lâm Vãn Vinh – Quyển 4
Lâm Vãn Vinh – Quyển 5
Lâm Vãn Vinh – Quyển 6
Lâm Vãn Vinh – Quyển 7
Lâm Vãn Vinh – Quyển 8
Lâm Vãn Vinh – Quyển 9
Lâm Vãn Vinh – Quyển 10
Lâm Vãn Vinh – Quyển 11
Lâm Vãn Vinh – Quyển 12
Thông tin truyện
Tên truyện Lâm Vãn Vinh - Quyển 9
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 29/04/2017 05:34 (GMT+7)

Bình luận

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Miêu Nghị – Quyển 27
Thực sự rất bất ngờ, Miêu Nghị hoàn toàn không nghĩ đến khi hắn giao trọng trách lại cho Dương Khánh, hắn lại ném ra một kế hoạch đường dài, điều này khiến hắn vô cùng kinh sợ, hơn trăm triệu người nhét vào Luyện Ngục Chi Địa, sao không thể giật mình được? Hắn cũng chẳng sợ xảy ra...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Miêu Nghị – Quyển 10
Tu vi đạt đến Hồng Liên cảnh giới thì không cần phải nhét Nguyện Lực Châu vào trong miệng nữa, nắm trong tay là đủ để luyện hóa. Ngày hôm sau, Miêu Nghị thở từ từ ra một hơi, trạng thái kích động hiện lên rõ ràng trên mặt hắn, trước khi đạt đến Hồng Liên thì tốc độ luyện hóa trong...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Hàn Lập – Quyển 15
Cự sơn vẫn chưa thật sự đập đến bên trên đám san hô, thì đã phát ra những tiếng ầm ầm cực lớn. Những nơi mà ánh sáng xám đi qua thì tất cả đá ngầm đều hóa thành bột vụn, nước biển gần đó chịu áp lực cũng lật lên cuồn cuộn, một con sóng cực lớn cao đến cả trăm trượng trong...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - hitclub - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba