Lão ăn mày không biết quan hệ này có từ bao giờ nhưng lão dám chắc chắn họ đã làm tình với nhau rồi… Lão nghĩ đến bộ mông cong và cơ thể tuyệt đẹp của Uyên mà lão nuốt nước bọt ừng ực… Lão đã sống đến tuổi này rồi nhưng đây là lần đầu tiên lão thấy một câu chuyện hoang đường đến vậy… Không biết có nên nói với cô Như không đây… Lão đang băn khoăn nằm vắt vẻo trên giường suy nghĩ bỗng có người gõ cửa phòng kho.
“Cộc cộc cộc!!!”
– Ai đấy…
Lão ăn mày bật dậy rất nhanh, phải nói ở cái tuổi này chẳng ai khỏe như lão cả.
– Cháu Uyên…
Giọng nói trong trẻo vang lên sau cánh cửa, khác hẳn cái giọng đê mê đêm hôm trước. Thực sự mà nói chỉ cần nghe giọng thôi đã thấy tan chảy rồi chứ đừng nói được đụng vào người cô ấy.
– Ừ ừ…
Lão ăn mày chỉnh lại quần áo và ra mở cửa.
– Ông đang làm gì vậy?
Uyên mỉm cười, nàng đang mặc một chiếc quần đùi ở nhà, bên trên mặc một chiếc áo quây ôm trọn bộ ngực to của mình và khoác bên ngoài một lớp áo khoác mỏng… Tóc búi cao, mỉm cười thân thiện, nhìn nàng mấy ngày nay rất tươi và tràn đầy sức sống. Hôm nay cũng vậy, gương mặt như thể chưa bao giờ biết mệt mỏi là gì.
– À… Tôi đang nằm nghỉ, Cô có cần tôi giúp gì không…
Lão ăn mày nói với một chất giọng khàn khàn của một lão già lớn tuổi. Nhìn thấy Uyên lão có hơi bối rối, con bé xuất hiện ở đây không biết có chuyện gì… Hay có khi nào con bé đang nghi ngờ mình điều gì sao?
– Không! Cháu chuẩn bị ra chợ, định qua hỏi ông xem ăn gì không để cháu mua.
Uyên mỉm cười nói.
– Ui dào! Không cần đâu khà khà… Các cô cho lão ở như thế này là lão mãn nguyện lắm rồi… Lại còn mua đồ ăn cho lão, tấm lòng của các cô lớn quá lão không trả nổi… Khặc khặc…
Lão ăn mày bất ngờ khi hôm nay cô Uyên lại quan tâm mình thế, khác hẳn với gương mặt cau có thường ngày khiến lão sợ run như cầy sấy.
– Ông không phải ngại đâu, ông già rồi không có con cái chăm sóc, coi như bọn cháu làm phúc giúp đỡ ông, ông không cần khách sáo nha!!!
Uyên vẫn nở một nụ cười rất tươi nói chuyện với ông lão, như thể nàng đang có mục đích gì vậy.
– Haizzz… Cảm ơn cô! Vậy cô mua cho tôi hai nghìn giá sống là được rồi… khặc khặc…
Lão ăn mày gãi đầu cười tủm tỉm kiểu thích lắm rồi còn làm bộ.
– Vâng! Mà ông ở như này không buồn à, để hôm nào cháu bảo cái Như nó mua cho ông cái điện thoại nhé.
– Thôi thôi đừng! Tôi già rồi… có cho tôi cũng không biết dùng, mua làm gì cho tốn tiền.
– Điện thoại dùng liên lạc thôi ông ạ, có gì sau này nhà cháu có đi đâu xa, một mình ông ở nhà, có việc gì bọn cháu sẽ giữ liên lạc với ông.
– Nhà cô Như… không có điện thoại bàn hả?
– Ha ha! Bây giờ ai dùng điện thoại bàn nữa ông, ông ngộ quá.
Uyên cười vì sự ngây thơ quê lúa của lão.
– Khà khà… Thời tôi chỉ có radio với vô tuyến, điện thoại bàn là thứ xa xỉ đó khặc khặc!!!
Lão ăn mày cười ngại chỉ biết gãi đầu gãi tai.
– Vâng! Thôi cháu ra ngoài đây! Ông nghỉ đi nhé!
Uyên dơ tay chào và nhìn lão ăn mày tầm hai giây rồi nhẹ nhàng đóng cánh cửa kho. Nàng không biết phải mở lời thế nào để có thể khéo léo hỏi lão đêm hôm trước lão ra công viên làm gì, và mong lão buột miệng nói ra điều gì đó… Vì trong lòng Uyên luôn lo lắng và linh cảm mách bảo nàng rằng như thể ông lão này đã biết được điều gì đó rồi.
Sau khi Uyên ra khỏi nhà, lão ăn mày vui vẻ bước ra gara ô tô ngó vào cửa sau của nhà không thấy ai trên phòng khách, sau đó lão đi ra sân trước ngó nghiêng tìm Như.
“Khục! Khoạc! Khạc!!! Toẹt!!!”
Bỗng ông Lưu đứng trên thềm nhà chống nạnh khạc nhổ nước bọt ra vườn. Lão ăn mày giật mình, lão định quay đi nhưng đã muộn vì ông Lưu đã nhìn thấy lão.
– Chào ông ạ…
Lão ăn mày cúi đầu chào ông Lưu với chất giọng thều thào vì có chút sợ hãi.
– Ừ!
Ông Lưu ừ một tiếng rồi quay đầu vào nhà. Lão ăn mày mở to mắt ngạc nhiên, bỗng hôm nay ông Lưu lại bắt lời lão, dù chỉ là một tiếng “ừ” nhưng lão cảm thấy có sự thay đổi lớn trong quan hệ giữa lão và ông Lưu. Bình thường ông ta nhìn lão với ánh mắt khinh bỉ và đâu có bắt lời lão như vậy… Vậy mà hôm nay…
– Này! Ông có thấy Uyên con dâu tôi đi đâu không?
Bỗng ông Lưu quay lại đứng chống nạnh ưỡn cái bụng béo ra hỏi lão ăn mày.
– Dạ… dạ… cô Uyên vừa mới ra ngoài…
Bị hỏi bất ngờ, lão ăn mày ú ớ run lập cập. Ông Lưu không nói thêm gì liền quay đầu vào nhà. Tuy sợ nhưng lão ăn mày rất phấn khởi, cảm giác bản thân có thêm chút giá trị khi được nói chuyện cùng ông chủ Lưu. Lão vui vẻ cầm chổi dọn dẹp ngoài sân, lão muốn chứng tỏ bản thân không phải kẻ vô dụng, chí ít trong căn nhà này, mặc dù chỉ đóng góp ít sức mọn làm kẻ tôi tớ lão cũng cam lòng.
Ông Lưu bước vào trong nhà ngồi xuống ghế sofa vắt một chân lên suy nghĩ điều gì đó. Một lúc sau ông bỗng quay đầu nhìn mắt ra ngoài, lỗ mũi nở to gương mặt trở lên gian xảo hơn bao giờ hết. Ông lén lén lút lút bước từng bước lên cầu thang. Hôm nay là chủ nhật, cả hai đứa con dâu đều ở nhà, cái Uyên thì đi chợ rồi… có nghĩa còn con bé Như vẫn ở nhà. Nắm được đặc điểm của con dâu mình hay ngủ nướng ngày nghỉ nên ông Lưu thở mạnh lao lên cầu thang đi chầm chậm đến phòng Như.
Y như rằng cánh cửa không đóng chỉ mở hé, ông ghé sát mắt vào khe cửa miệng ông khô khốc thở ra từng hơi thở thối um của một ông già lớn tuổi, ông khẽ mở cửa phòng ra thêm một chút, hơi lạnh của điều hòa phả mát một bên mặt ông, sao mấy đứa này để điều hòa lạnh vậy chứ, bình thường trong nhà ông cũng rất mát mẻ vì điều hòa tổng rồi mà trong phòng chúng nó cứ như ngăn mát tủ lạnh vậy. Ông Lưu nheo đôi mắt già nua lại ngó trái phải thấy bên trong im ắng quá có nghĩa con bé Như còn chưa ngủ dậy.
Quả đúng như ông suy đoán, ông đẩy nhẹ cánh cửa và bước vào thấy con bé đang nằm trên giường, mùi thơm phòng con gái thoang thoảng rất dễ chịu. Như nằm trên giường ôm gối quay lưng ra ngoài, bộ tóc dài xõa dài ra gối và ra giường… cánh tay thon gọn của con bé nhìn trắng quá, thậm chí còn trắng hơn cả Uyên. Đôi chân dài co lại quặp một chiếc gối ôm, bên trên là chiếc quần đùi họa tiết ren bó sát vào bộ mông to của con bé, nhìn thấy cảnh tượng này ông Lưu chỉ ước mình là cái gối đó.
Lúc này mọi thứ thật tĩnh lặng, ông Lưu rón rén bước vào trong, ngó qua một vòng, căn phòng thật thơm tho sạch sẽ và gọn gàng, ông liếc thấy cái áo lót ren treo lủng lẳng trên móc làm ông nuốt nước bọt một cái, yết hầu ông chạy từ trên xuống dưới như có con bọ lớn trong cổ, ông tiến đến nhấc nhẹ chiếc áo lót lên và ngửi… “thơm quá”…
Ông Lưu nhìn chằm chằm chiếc áo lót của Như mặt đần ra tưởng tượng. Ông liếm môi và lật phần bên trong áo lót ra rồi đưa lên mũi ngửi lần nữa… Một mùi thơm xộc vào mũi ông càng khiến tim ông đập nhanh hơn, ông vừa ngửi vừa liếm và nhìn Như chằm chằm với một vẻ mặt rất bệnh hoạn. Ngửi chán chê, ông Lưu nhẹ nhàng treo lại chiếc áo lót và tiến lại gần giường. Ông run rẩy từ từ đặt đầu gối lên giường. Tim ông đập thình thịch và khẽ cúi người xuống, mặt ông dí sát vào mông Như hít một hơi “thơm quá” ông Lưu không hiểu tại sao tụi con gái chỗ nào cũng thơm vậy… Ông liếc sang đùi con bé, nhìn gần thế này ông mới thấy làn da nó đẹp thế nào, mịn màng trắng không chút vết nhỏ, đến lỗ chân lông cũng còn khó thấy.
– Bố đang làm cái gì đấy?
Ông Lưu trợn mắt giật mình khi có tiếng nói đằng sau lưng mình, tim ông như nhảy ra khỏi lồng ngực. Ông đứng phắt dậy, bộ mặt già nua của ông đỏ ửng lên cả khóe mắt vì đứng bên ngoài cửa là Uyên với một ánh mắt sát thủ, gương mặt cau có trông thật đáng sợ.
– Con… con đấy à… bố… bố đang chuẩn bị giặt đồ… thấy mẻ quần áo ít… bố… vào xem các con có đồ bẩn mang giặt không… – Ông Lưu luống cuống lắp bắp.
– Ư… hmm… Ai đấy…
Như trở mình quay người lại, mắt nhắm mắt mở ngồi dậy.
– Bố đi ra ngoài đi. – Uyên cau mày đi vào trong phòng.
– Bố ạ…
Như dụi mắt thấy ông Lưu đang đứng trong phòng liền lễ phép chào.
– Ừ! Con à! Con có đồ bẩn không, bố đang tiện giặt đồ bố giặt cho…
Ông Lưu quay lại nhìn Như và tiếp tục diễn vở kịch dở tệ của mình. Mặc dù Uyên đang đứng ở đó nhưng thấy con bé Như không mặc áo lót, ông vẫn cố nán và liếc vào đó, chưa bao giờ ông mất nhiều tư cách đến vậy.
– Dạ… đồ bẩn nào ạ? Oáp…
Như ngái ngủ vươn vai một cái khiến ngực nàng càng ưỡn ra, hai đầu ti nổi lên rõ hơn… sau đó Như chống hai tay xuống đệm nhìn bố chồng thấy ông ấy đang nhìn vào ngực mình Như bắt đầu thấy hơi xấu hổ liền khép cánh tay lại.
– BỎ RA NGOÀI!!!
Uyên bực mình quát to. Lần đầu tiên Uyên to tiếng với bố chồng khiến Như ngạc nhiên mở to mắt nhìn chị… “trời ơi chị dám quát bố á”. Ông Lưu cũng hơi bất ngờ nhưng vì bản thân đang bị bắt quả tang nên ông chỉ dám nhìn Uyên một cái rồi cười.
– Khà khà… vậy bố ra ngoài trước… bố xin lỗi đã tự tiện vào phòng các con…
Ông Lưu cười trừ rồi lẩn ra ngoài, chưa bao giờ trong cuộc đời ông thấy nhục nhã và mất tự trọng như vậy, nhưng đấy là cái giá ông phải trả và ông biết mình đáng bị như thế, các con không có lỗi gì cả.
Sau khi ông Lưu ra khỏi phòng, Uyên ra đóng cửa và chốt trong. Sau đó nàng ngồi xuống giường cau mày vì vẫn cảm thấy bực mình.
– Chị Uyên… Sao chị quát bố…
Như phồng má hỏi chị vì sợ sai điều gì, nàng cảm thấy càng ngày càng sợ chị mình, người đâu xinh gái sao mà đanh đá dữ.
– Mày ngủ không biết đóng cửa vào à!!
Uyên bực mình quay sang mắng Như.
– Em… đang ngủ mà… có biết gì đâu… – Như xị mặt xuống.
– Sighhhh! Bực mình!!! −Uyên vuốt ngược tóc ra đằng sau, cũng tại nàng dậy sớm đi chợ quên đóng cửa, chứ cũng không hẳn là lỗi con bé Như. Thực ra Uyên cũng chỉ tức ông Lưu thôi, cái dáng lúc nãy là gì chứ… ngửi mông cái Như? Hay ông tính làm gì… đúng là đồ bệnh hoạn.
– Mà sao… chị quát bố vậy? Bố muốn giúp giặt đồ mà… chị quát bố thế… là hỗn đấy…
Như mím môi lại hơi cúi đầu xuống và liếc nhìn Uyên vì sợ nói sai gì lại bị mắng.
– Hmm… Mày không biết được đâu… mày đã thấy bố phải động tay vào những việc đó không? Nói chung từ bây giờ, kể cả phòng của chị hay của mày, bố không được phép vào. Tuy là bố chồng nhưng bố cũng là đàn ông, chồng chị và mày đều không có nhà, mày lớn rồi phải biết giữ ý tứ…
Uyên khoanh tay lại giáo huấn em.
– Vâng… em biết rồi…
Như xị mặt xuống, nàng biết tính chị nên không dám cãi lời. Như thở dài và thả người rơi tự do xuống đệm, đầu đập xuống chiếc gối làm mái tóc tung lên… Sau đó từ từ nhắm mắt lại định ngủ tiếp.
– Dậy đi! Con gái con lứa giờ nào rồi còn ngủ! Dậy! Đi chợ với chị. – Uyên vừa lục tủ vừa nói.
– Em tưởng chị đi rồi… chị đi đi, em buồn ngủ lắm ý… – Như nũng nịu.
– Chị để quên ví ở nhà! Dậy đi! Chị muốn mua vài đồ cần hai người.
– Ưm… Chị ý nhờ… thự… Như miễn cưỡng õng ẹo ngồi dậy.
– Nhanh lên! Chồng con rồi mà động tí nhõng nhẽo… Dậy nhanh lên chị chờ dưới nhà.
Nói xong Uyên đi thẳng xuống nhà. Nàng bước ra ngoài sân thấy ông Lưu đang ngồi chỗ bàn cờ. Uyên cau mày lại và đi đến.
– Bố… Uyên đứng khoanh tay lại nhìn ông Lưu.
– Con…
Thấy Uyên ông Lưu hơi xấu hổ, lúc này ông chỉ biết nở một nụ cười.
– Bố định làm gì? Bố định làm cái trò gì hả? – Uyên cau mày.
– Con nghe bố giải thích…
Ông Lưu gãi đầu cười, trông hèn ra mặt.
– Bố là loại người gì vậy? Bố nói đi bố định làm gì cái Như!
Uyên tức mình quay mặt ra chỗ khác không muốn nhìn mặt ông Lưu.
– Không như con nghĩ đâu… con đừng hiểu lầm con à…
– Con nói trước… Bố tránh xa cái Như ra!
Nói xong Uyên đi thẳng vào trong nhà. Lão ăn mày đang ngồi tỉa lá ở góc tường cạnh đó vô tình nghe được cuộc nói chuyện của Uyên và ông Lưu. Chưa biết đã xảy ra chuyện gì nhưng lão cảm thấy hơi tức giận khi biết ông Lưu có ý đồ xấu với Như… nhưng phận lão nào đâu dám ho he tiếng gì.
20 phút sau…
– Sáng nay ý chị, chị thấy bố trong phòng đang làm gì thế? Lúc em đang ngủ ấy…
Như vừa đẩy xe vừa hỏi chị. Cả hai chị em đang đi chợ trong một siêu thị gần nhà. Đúng là khí chất của mỹ nhân đi đến đâu cũng có người liếc mắt nhìn đến đó mặc dù cả hai chị em đang đeo khẩu trang kín mít… Kèm theo đó là những lời bàn tán to nhỏ, những cái chỉ tay và vẻ mặt trầm trồ của mọi người… Có lẽ ngoài gương mặt khả ái xinh xắn ra cả hai chị em đều sở hữu một cơ thể quyến rũ, một chiều cao đáng nể cùng đôi chân dài miên man và làn da trắng như trứng gà bóc nên mới thu hút nhiều ánh nhìn đến vậy… Dù bị để ý nhiều nhưng cả Uyên và Như chẳng mấy quan tâm vì hai nàng đã quá quen rồi.
– Chị! Sao em hỏi chị chẳng nói gì cả…
Như kéo áo Uyên vùng vằng hỏi chị bằng được vì đơn giản nàng tò mò quá.
– Hmmm… Không làm gì, lần sau mày nhớ đóng cửa ngủ cẩn thận là được.
Vừa đẩy chiếc xe chở đồ cùng Như vừa nhìn xung quanh các kệ để hàng… Uyên tỏ ra không có chuyện gì nghiêm trọng cả, bởi vì nàng đang cố giữ hình ảnh cho bố chồng, và không muốn em mình phải nghĩ nhiều.
– Chị thì có! Chị đi ra ngoài đóng cửa ý, dậy thì dậy sớm… Như bĩu môi. Thực ra nàng cũng cảm nhận được có chuyện không mấy hay họ nên Uyên mới tức giận đến mức quát cả bố chồng như vậy…
– Mà mày chịu khó dậy sớm một tí, con dâu gì mà ngủ chương mắt lên, bố Lưu còn dễ tính đấy, phải chị trả mày về nơi sản xuất rồi.
– Anh Ninh cũng ngủ nướng mà, em bắt chước chồng em thôi hihi.
– Lười!
Vừa nói Uyên vừa nhặt túi giá đóng gói vào xe đẩy.
– Hôm nay nhà mình ăn giá hả chị? Giá xào thịt bò à hay giá xào cái gì…
Như bình thường không nói nhiều lắm nhưng đi với Uyên nàng nói liên mồm thôi.
– Chị mua cho ông lão…
– Vậy ạ? Sao chị biết ông ý thích ăn giá…
– Thì chị xuống hỏi… Mày hỏi lắm thế!!!
Uyên quay sang búng tai Như một cái.
– Em học ở trường thấy mấy giáo sư nói giá rất tốt cho đàn ông chị ạ. – Vừa nói Như vừa ôm tai.
– Chịu! Thấy ông ấy bảo thích ăn… mà tuổi đó rồi còn tốt cái gì nữa nhỉ… – Nói đến đây hai chị em cười khúc khích với nhau.
– Em không biết… hay ông ấy tính làm gì mấy cô hàng rong… – Như nói và nhìn Uyên, Uyên cũng nhìn Như rồi tủm tỉm cười.
– Chưa biết được đâu… có khi thèm lắm rồi đấy! Ha ha ha…
Nói xong hai chị em cười phá lên với nhau, mặt có chút đỏ lên khi nghĩ đến cây hàng khủng của lão ăn mày.
– Thật… hay chị cho ông làm một cái… mông to thế này để lâu phí lắm… ha ha… – Như nói và thò tay bóp mông Uyên khiến nàng giật mình.
– Này! Mày hâm à! Đang ở siêu thị đấy! – Uyên đập vào tay Như và lườm.
– Ha ha ha… À mà chị Uyên… Ông ấy chả có tên gì chị nhờ, cứ gọi ông lão! Ông lão…
– Ừm… Có hỏi rồi đó, nhưng ông còn chả nhớ tên ông ý nữa là… À khi nào có thời gian, mày chạy đi mua cho ông ý cái điện thoại đi còn tiện liên lạc…
– Vâng! Em cũng định thế… em sẽ dậy ông ý lên mạng, có khi lại quen được mấy bà thiếu chồng ấy chị nhờ!
– Mày đừng dậy ông xem phim heo nhé không nghiện thì dở ha ha…
Hai chị em lại cười với nhau… Sau đó Uyên Như tiếp tục đẩy xe đi trong siêu thị mặc kệ hàng trăm con mắt liếc nhìn mình.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lão ăn mày |
Tác giả | Fafamini |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Lão già bẩn bựa, Truyện bóp vú |
Tình trạng | Update Phần 87 |
Ngày cập nhật | 11/03/2025 08:55 (GMT+7) |