– Ai da, nóng quá… hihi…
Nàng mở cửa nhỏ bên ra gara ô tô thấy thời tiết bên ngoài cũng mát nhưng đi tất thì hơi nóng. Như cúi xuống tháo hai đôi tất trắng vứt lên sofa rồi đi ra ngoài gara. Kỳ thật bộ pijama này không biết nàng đã mua nó từ lúc nào mà bây giờ như thể nàng đã cao lên vậy, chiếc ống quần bây giờ chỉ dài đến bắp chân của Như, nhìn từ bắp chân xuống bàn chân rất trắng, không có chút vết nhỏ… một bàn chân mềm mại trắng nõn nà mà bất kể đàn ông nào nhìn thấy cũng muốn đưa lên mồm để mút.
– Cộc cộc cộc!!! Ông ơi!!
Như đứng ngoài cửa kho gọi lão ăn mày… Lâu rồi không nói chuyện với lão, tuy ở cùng nhà nhưng thỉnh thoảng gặp cười nói một hai câu chứ không ngồi lê la tán phét được. Một phần cũng do bố chồng Như ở nhà suốt nên nàng không dám nói chuyện thân thiết với lão ăn mày.
Ngày hôm qua Như đi qua cửa hàng điện thoại, nàng mới chợt nhớ chị Uyên nhắc mua cho ông cụ một chiếc điện thoại tiện nghe gọi, dù gì ông bây giờ cũng khác gì người ở cho gia đình. Tuy không được bước vào nhà nhiều nhưng lão vẫn dọn dẹp bên ngoài sân thường xuyên, mọi thứ đều rất ngăn nắp sạch sẽ, sân vườn gọn gàng, cây cỏ hoa lá được tưới nước đều đặn. Lão thể hiện rất tốt, là một người rất chăm chỉ nên ông Lưu lúc nào cũng có khoảng sân thoáng mát sạch sẽ nên ông dần dần cũng thấy thoải mái hơn khi để lão ăn mày ở trong sân nhà mình, dần dần sự chăm chỉ của lão đã khiến ông Lưu dần thay đổi định kiến.
– Lão đây… Khà khà cô Như đó hả, mới sáng sớm cô tìm lão có việc gì không?
Lão ăn mày mở cửa nhìn thấy Như lão vui lắm. Giống mọi lần, lúc nào Như xuất hiện đập vào mắt lão luôn là bộ ngực to của Như, Như khá cao nên lão ăn mày phải ngước nhìn lên.
– Hôm qua cháu đi qua cửa hàng điện thoại, cháu mua cho ông một chiếc nè hihi…
Vừa nói Như vừa cầm chiếc túi đưa cho lão ăn mày.
– Ui dào, lão có biết sử dụng đâu, mua cho lão làm gì…
– Không sao đâu! Dễ sử dụng lắm ạ, cháu sẽ dậy ông nha… thời buổi này không có smartphone mà ông vẫn vui vẻ được, cháu thấy phục ông đó hihi.
Vừa nói Như vừa đi vào trong ngồi lên giường đặt hai chân dưới đất và bóc hộp điện thoại. Chiếc quần pijama bó sát vào đùi Như nhìn rất kích thích. Lão ăn mày đứng nhìn chằm chằm vào mu bướm của Như. Tuy lão không thích chiếc điện thoại này vì lão mù tịt chẳng biết một cái gì nhưng đó là một món quà làm lão rất hạnh phúc, lão cảm giác mình như một thành viên trong nhà vậy.
– Khà khà… điện thoại đẹp thế này chắc cũng phải vài trăm bạc…
Lão ăn mày đứng nhìn chiếc điện thoại suýt xoa.
– Dạ! Cái này cháu mua 6 triệu thôi… Rẻ mà bền lắm.
Như vừa nói vừa đưa chiếc điện thoại lên bật nguồn. Thấy ông cụ thỉnh thoảng cứ nhìn xuống bướm mình Như liền khẽ nhấc mông kéo chiếc quần cho đỡ bó sát vào đùi.
– Cái gì? 6 triệu bạc!!! Lão… lão không dám nhận, món quà lớn như vậy… cả đời lão không trả hết… Lão ăn mày giật mình khi nghe đến giá trị của chiếc điện thoại, cả cuộc đời lão chưa bao giờ có quá 10.000 vnd đồng nên lão hoảng hốt như vậy cũng không có gì lạ.
– Hihi… ông đừng ngại, ông cứ nhận đi, ông không phải trả gì đâu ạ, cháu mua cho ông để tiện việc liên lạc thôi ạ… Vì đợt trước cháu với chị cháu đi chơi, bố Lưu cũng không có nhà, mà chợt nhớ ra hình như chưa khóa cửa, khóa cổng vì không gọi được cho ông nên bọn cháu mới phải quay về đấy ạ hihi…
Như cầm điện thoại mỉm cười đưa cho ông cụ.
– Nhưng…
Lão ăn mày vẫn ấp úng.
– Ông cứ nhận đi ạ! Ông đừng ngại, ông ngại là ông đang phụ lòng bọn cháu đó hihi…
Như dúi chiếc điện thoại vào tay lão.
– Bây giờ ông ngồi xuống đây, cháu chỉ cho ông một số thứ cơ bản, dễ lắm ạ…
Như chủ động kéo tay lão ngồi xuống giường. Lão ăn mày không nói gì từ từ ngồi xuống cách Như một đoạn, tim lão nhảy loạn lên khi được Như cầm vào tay, bàn tay con bé vừa mềm vừa mịn, chẳng bù cho làn da nhăn nheo đen nhẻm khô cong của lão. Mùi thơm của Như phảng phất khiến lão càng thấy bối rối.
– Đây! Bây giờ cháu sẽ lấy vân tay cho ông! Sau này ông chỉ việc để ngón tay vào đây máy sẽ tự mở nha…
Như ngồi dịch lại gần lão cầm ngón cái lão và đặt vào màn hình. Lão ăn mày ngại lắm, vì con bé tự nhiên quá, tay lão run run… Lão giật mình khi cùi trỏ của lão vừa chọc vào cái gì đó mềm mềm, hóa ra cùi chỏ lão chọc vào bộ ngực to của Như làm dương vật lão bắt đầu cứng dần lên.
– Ơ… quái lạ…
Như cau mày nhìn điện thoại. Như biết tay ông cụ đang chọc vào ngực mình nhưng không ngồi cạnh thế này không giúp ông cụ lấy vân tay được… Ngực to cũng khổ quá, Như đành mặc kệ mà tiếp tục giúp ông cụ.
– Sao vậy cô Như?
Lão ăn mày không dám cử động, lão ngồi im như tượng.
– Vân tay của ông không được, cháu di mãi không thấy nó nhận ạ…
Như lại tiếp tục thử lại. Nàng cầm tay lão nhấn rồi di đủ kiểu, cũng làm ngực nàng di chuyển theo. Như thấy lão có vẻ không được thoải mái, người cứ cứng đờ ra như tượng vậy.
– Lão bảo lão không hợp dùng điện thoại đâu, ngày xưa lão chỉ viết thư, mấy đồ này lão không rành… khà khà… các cô mua cho lão cái đài cát sét là được khà khà…
– Nhỡ có việc gì cháu với chị Uyên phải viết thư gửi qua bưu điện, rồi bưu điện gửi cho ông à hihi, ông ngộ quá… Với lại trong này cũng tích hợp đủ radio mà ông!
Như mỉm cười, bên trong lớp áo lót, đầu ti nàng cứng lên từ nãy. Tuy hơi xấu hổ khi để cho lão ăn mày chạm cùi chỏ vào ngực nhưng nghĩ cho cùng dù gì lão cũng đã sờ rồi.
Để như vậy tuy không thoải mái nhưng nàng cảm thấy có một chút hưng phấn vì đêm qua nàng với Ninh gọi facetime cho nhau, Ninh vẫn chứng nào tật nấy, khẩu dâm tưng bừng, trêu chọc vợ đủ kiểu, tuy có hơi giận Ninh nhưng Như phải thừa nhận nàng rất hưng phấn khi nghe Ninh khẩu dâm qua điện thoại vì lâu rồi nàng chưa được làm chuyện đó nên ‘con bé’ ngứa ngáy thật rất khó chịu…
– Chắc không nhận vân tay rồi ông ạ, có lẽ do ông có tuổi rồi, bàn tay cũng bị chai sạn nhiều vân tay khó nhận lắm ạ… Nên cháu không để mật khẩu nha, ông chỉ cần nhấn vào nút này điện thoại sẽ mở… sau đó ông nhấn vào cái biểu tượng xanh xanh này… Đây… sau đó ông nhấn số điện thoại của cháu vào, rồi nhấn cái nút xanh này để gọi thôi ạ hihi…
Như rút tay lại liếc xuống dưới thấy quần ông cụ nhô lên rồi… chắc hẳn ông cụ đang rất kiềm chế. Thấy vậy nàng ngồi sang bên cạnh giữ khoảng cách vì dù gì trong nhà vẫn đang có người.
Trên tầng Uyên cũng vừa dậy nàng bước ra ngoài cửa vươn vai bất chợt cùng lúc đó ông Lưu cũng bước ra ngoài hành lang, thấy Uyên mắt ông rơi xuống vùng ngực nàng vì Uyên chưa mặc áo lót, hai đầu ti nổi lên sau chiếc váy ngủ màu trắng.
– Bố!
Uyên lườm ông Lưu và đứng khoanh tay lại.
– Uyên… Uyên à con…
Ông Lưu cười nhạt lúng túng khi bị Uyên bắt gặp ánh mắt không đứng đắn của mình.
– Bố thấy cái Như đâu không?
– Bố vừa ra khỏi phòng, chắc con bé ngoài sân…
Ông nói nhưng mắt vẫn đảo về phía ngực và đùi Uyên. Da con bé trắng quá… vừa trắng vừa mịn.
– Lát nữa con đi chợ mua ít đồ, trưa nay con rủ bố Lý sang ăn cơm!
Uyên nói xong thì đi vào trong phòng.
– Vậy à! Vậy con chở bố đi cùng… bố cũng cần mua ít đồ…
Ông Lưu vừa nói vừa đi vào phòng cùng Uyên.
– Vậy đợi con thay quần áo… Bố đi ra ngoài đi!
Uyên quay lại lườm ông Lưu, thấy vậy ông quay đầu đi về phòng và không hiểu sao lại tự động đi theo con bé như thế…
Bên dưới nhà kho ở gara…
– Nhưng…
Lão ăn mày cầm chiếc điện thoại ấp úng.
– Nhưng sao ạ… – Như thắc mắc.
– Lão… lão không biết chữ…
– Hả??? Thật ạ…
– Từ nhỏ lão không được học hành gì… – Lão ăn mày xấu hổ nói.
– Không sao ạ, vậy cháu sẽ dậy ông chữ số là đủ hihi…
Nói xong Như lấy một tờ giấy viết hai số điện thoại và ghi những ký tự dễ nhớ.
– Số thì lão biết… lão chỉ không biết chữ…
– Chỉ cần vậy thôi ạ hihi. Đây là số của cháu và chị Uyên, bên trên có ký tự bông hoa là cháu, hình tam giác cau có là chị Uyên nha ông.
Lão ăn mày đứng xuống đất, chân thì không đi dép… Lão cầm tờ giấy nhìn, sau đó đảo qua điện thoại, lão ngó trước ngó sau trông rất buồn cười. Như ngồi nhìn lão ăn mày thấy thật thú vị… Ông cụ người nhỏ con mà cái bên dưới sao nó to thế, cứ như có vòi con voi dưới đũng quần lão đang vươn ra vậy.
– Ông thử gọi cháu đi ạ…
Như mỉm cười. Lão ăn mày loay hoay một lúc vì chưa quen, hai tay run run cầm điện thoại và tờ giấy.
– Ông lên đây ngồi ạ…
Như ngồi hẳn lên giường tựa lưng vào tường. Lão ăn mày liếc lên nhìn rồi từ từ trèo lên giường, lão cũng tựa vào tường cạnh Như.
– Ông nhấn vào đây trước nha!
Như ngồi sát lại ngó mặt sang nói, bộ ngực nàng lại khẽ chạm vào cánh tay lão.
– Rồi nhấn vào biểu tượng màu xanh này, rồi ông bấm số của cháu thử xem.
Như càng sát gần lão lão càng thấy bối rối… vì nàng thơm quá… Lão ăn mày loay hoay cẩn thận bấm từng số một…
– Ông xong chưa, bây giờ ông nhấn vào nút màu xanh này đợi một lúc rồi cháu sẽ nhấc máy nha.
Lão ăn mày làm theo hướng dẫn của Như, vài giây sau thấy máy của Như đổ chuông lão vui lắm, lão cảm thấy mình đã bước thêm một bước tới văn minh, lão cười nhe hàm răng móm mém của mình ra rồi đưa điện thoại lên nghe.
– Alo! Hihi…
Tiếng của Như trong điện thoại truyền đến tai lão, lão vô cùng thích thú với chiếc điện thoại này, chưa bao giờ lão thấy mọi người lại gần nhau đến vậy.
– Lão… cảm ơn, ân tình này lão không biết phải trả sao… – Lão ăn mày nở một nụ cười trìu mến.
– Ông không phải trả thứ gì đâu ạ, hihi. – Như thấy ông cụ thích cũng khiến nàng vui lây.
– Cạch! Bố lái hay con lái ạ?
Bỗng Uyên và ông Lưu mở cửa phía gara bước ra ngoài. Như giật mình ngồi im trong phòng và tóm chặt tay lão ăn mày, có ý bảo lão không được gây ra tiếng động… Vì cửa phòng kho của lão cũng đang mở, bây giờ chỉ cần Uyên hay ông Lưu ngó đầu vào là thấy. Như rất sợ nếu bị bố chồng bắt gặp mình ngồi trong phòng này, chuyện cũng không có gì to tát nhưng việc nàng ngồi trong này với ông lão ăn mày cũng là điều làm ông Lưu không vui.
Rất may cho nàng vì Uyên và ông Lưu đi thẳng ra xe rồi lùi ra ngoài. Tiếng khóa cổng và tiếng xe ô tô di chuyển xa dần khiến Như và ông cụ ăn mày thở phào nhẹ nhõm…
– A!!! May quá á á á!!! Trời ơi cháu sợ lắm ý!!!
Như thở mạnh tập tay vào ngực bồm bộp như kiểu vừa nín thở một hơi dài vậy. Sau đó nàng vươn vai nằm xuống giường, hai chân duỗi thẳng gác qua chân lão ăn mày một cách rất tự nhiên. Bắp chân của nàng còn chạm vào cái dương vật đang cửng của ông cụ. Mặc dù vậy Như vẫn để im như thể nàng đã quen với chuyện chim ông cụ lúc nào cũng cửng lên khi gặp nàng rồi.
– Không biết… ông chủ và… cô Uyên đi đâu?
Lão ăn mày run rẩy nói vì tự nhiên chân con bé chạm vào chân mình lại còn nằm xuống giường nữa. Chiếc áo pijama vén lên khi Như vươn vai làm lộ ra chiếc bụng phẳng lỳ trắng phau của mình…
– Hình như đi chợ ông ạ, trưa nay bố cháu sang đây ăn cơm mà… Cháu muốn ông cũng lên ăn cơm cùng gia đình cháu, nhưng bố chồng cháu hơi khó tính…
Như vừa nhìn lên trần nhà vừa nói. Tim nàng đập mạnh vì nàng không phải không chú ý tới dương vật ông lão mà đơn giản vì nàng đang thấy ngại khi chạm vào… nhưng không hiểu sao nàng lại muốn để chân ở đó mà không muốn rút về.
– Không! Ấy chết, ai lại như thế… lão không dám…
Vừa nói lão ăn mày vừa đặt tay lên đùi của Như theo phản xạ. Sau đó lão nhìn xuống đùi Như, chiếc quần pijama đang bó sát vào đùi, chất vải bóng trông càng cuốn hút.
– Bây giờ cháu mới để ý, trên trần nhà có cái gì đó đúng không ạ…
Như chỉ tay lên trần nhà khiến lão ăn mày ngó theo.
– Đâu! Lão chưa thấy…
– Kia kìa ông… Hình như là một bức vẽ, nhỏ nhỏ cạnh vết ố vàng đó ông!
– Khà khà!! Hôm trước lão nhặt được cái bút ngoài vườn, lão rảnh nên vẽ vời một chút… nhưng… lão chỉ vẽ vào những chỗ bẩn… lão không dám vẽ linh tinh…
Lão ăn mày hơi lắp bắp vì sợ bị trách.
– Không sao đâu ạ!!! Hihi để cháu xem tài nghệ của ông nào…
… Bạn đang đọc truyện Lão ăn mày tại nguồn: http://truyensextv2.com/lao-an-may/
Như rút chân về đứng hẳn dậy ngó lên. Lúc này gương mặt xinh xắn của Như chỉ cách trần nhà kho đúng 20cm. Cứ nghĩ lão sẽ vẽ đẹp lắm nhưng hóa ra chỉ là một bức vẽ gia đình nguệch ngoạc. Điều này phản ánh khát khao của ông cụ về một gia đình hạnh phúc.
– Dạ… ông vẽ gia đình ông ạ…
Như quay xuống nhìn lão ăn mày, thấy lão nằm bên dưới nhìn vào trong tà áo pijama của mình. Như cũng mặc kệ nàng vươn vai và tuột xuống nằm như một chú lười.
– Lão vẽ linh tinh ấy mà khà khà…
– Nếu ông thích vẽ, hôm nào cháu mua cho ông bộ vẽ nha, thi thoảng rảnh ông có thể vẽ cho đỡ buồn hihi…
– Cảm ơn cô Như, cô đối xử tốt với lão quá…
Lão ăn mày vơ lấy cái gối che lại dương vật mình.
– Dạ…
Như nheo mắt một cái nhìn hành động của ông lão rồi đưa tay lên miệng ngáp và không nói gì.
– À… mà. Cô Như…
Lão ăn mày lúng túng như muốn nói cái gì đó.
– Da…
– Cô Như này… không biết lão có nên nói cho cô chuyện này không… – Lão ăn mày ấp úng.
– Chuyện gì thế ạ…
Như mở to mắt vì nàng luôn hứng thú với những bí mật.
– Nhưng… lão nghĩ có lẽ không nên…
– Ông nói đi… ông ấp úng làm cháu tò mò hơn ý… ông nói đi mà…
– Chuyện này…
– Ông nói đi… Liên quan đến ai ạ?
– Lão không nói được… nhưng…
Lão ăn mày ấp úng và bắt đầu suy nghĩ điều gì đó.
– Nhưng gì ạ?
Như rất hào hứng muốn biết bí mật đó.
– Nhưng đây là chuyện tày đình… lão sợ sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống gia đình của mọi người…
– Chuyện tày đình? Là chuyện lớn? Liên quan đến nhà cháu? Ông nói đi mà…
Như xoay người quay sang nhìn lão ăn mày khiến ngực nàng chạm vào cánh tay ông.
– Ông nói đi! Cháu sẽ giữ bí mật mà, cháu sẽ không nói với ai, cháu hứa!!!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lão ăn mày |
Tác giả | Fafamini |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Lão già bẩn bựa, Truyện bóp vú |
Tình trạng | Update Phần 87 |
Ngày cập nhật | 11/03/2025 08:55 (GMT+7) |