– Ơ! Bố! Ngồi dưới sofa là ông Lý, Ninh rất ngạc nhiên khi bố vợ ở dưới nhà.
– Bố!!! Như cũng vậy, nàng mỉm cười chạy xuống dưới nhà khiến bộ ngực to nẩy tưng tưng trong chiếc áo quây.
– Khà khà!!! Hai đứa dậy rồi hả? Ông Lý cười híp cả mắt lại.
– Giời ơi!!! Xem ai kia, ngủ đến giờ này mới dậy! Giọng nói trong trẻo phát ra từ trong bếp chắc chắn của con bé Thư.
– Ơ Thư à? Em đến lâu chưa? Như ngơ ngác ngó nghiêng xung quanh, tự nhiên thấy bất ngờ và hơi xấu hổ khi mọi người đều ở dưới nhà hết còn nàng với Ninh thì vừa mới dậy. Như đi vào trong bếp thấy chị Uyên và con bé Thư đang nấu cơm, còn bố chồng và anh Phi đang nói chuyện gì đó ngoài sân.
– Ui dời! Em đến từ 8h, cả bà Uyên nữa, ngủ gì ngủ như lợn, tận 9h vừa mới dậy ý. – Thư bĩu môi.
– Này 9h15 chị dậy rồi. Uyên cười mỉm.
– Ha ha ha 9h15 ha ha ha – Thư kiểu cười nhạo hai bà chị khi trước đây luôn chê bai mình ngủ nuong.
– Hi hi… hôm nay chị Uyên dịu dàng thế?
Như đứng cạnh Uyên ngó vào mặt chị mỉm cười một cái.
– Sao lại dịu dàng?
Uyên quay sang nhìn Như, thấy ánh mắt con bé là nàng hiểu.
– Hôm qua ngủ muộn… chắc chị Uyên với anh Phi phải “thức khuya” lắm chị nhờ…
Thư chạy đến khoác tay Như nói. Hai chị em cười khúc khích với nhau.
– Này!! Thôi đi nhá!
Uyên lườm Thư và Như một cái rồi mỉm cười. Nhưng ẩn sau nụ cười ấy là một núi nhu cầu không được thỏa mãn của Uyên… Ấy vậy mà hai con bé kia lại nói như thể nàng hôm qua được yêu nhiều lắm vậy.
– Khà khà!!! Chị con hôm qua chắc tâm sự với anh Phi cả đêm nên mới dậy muộn đó. Ông Lý đi vào nói đỡ cho Uyên.
– Đúng rồi! Vì lâu lắm không gặp nhau mà! Ha ha!!!
Thư cười phá lên và chạy ra phòng khách cùng Như vì sợ chị Uyên tét đít.
– Bố ý nhờ…
Uyên cau mày lại nhìn ông Lý.
– Ơ kìa! Mấy con bé này! Bố nói thật mà cứ nghĩ đi đâu vậy hả? Ông Lý lắc đầu rồi đi ra phòng khách.
– Bố! Con sơ xuất quá, hôm qua con về muộn, hai vợ chồng nói chuyện vui quá, tận 4h sáng mới ngủ bố ạ! Con có chút quà biếu bố. – Ninh lễ phép đặt túi quà lên bàn.
– Khà khà! Hai anh chàng này chu đáo quá, bố chỉ cần các con luôn mạnh khỏe hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ bố Lưu giao phó là được rồi! Quà cáp làm gì! – Ông Lý tay bắt mặt mừng với ông con rể thử.
– Vâng ạ! Bố thứ lỗi cho bọn con về mà không báo cáo, đáng nhẽ ra phải sang đón bố sang đây chơi, nhưng con lại dậy muộn quá hì hì! Ninh gãi đầu gãi tai.
– Toàn sâm loại một đấy bố ạ, bố ngâm rượu hay để ngâm thuốc cũng được. Như ngồi xuống cạnh Ninh khoác tay chồng mỉm cười.
– Sâm anh Phi cũng vừa tặng bố một túi to đó.
Uyên mang đĩa hoa quả đặt ở bàn cho mọi người ăn tạm.
– Không! Ninh tặng bố Lý một ít đồ thủ công làm bằng ngà voi mà Uyên. – Ninh nhìn Uyên cười.
– Hứ? Vậy hả?
Uyên nhìn Ninh nói chống không với gương mặt tỉnh bơ. Trong nhà Uyên ít tuổi hơn Ninh nhưng theo vai vế Uyên là chị nên cả hai không bao giờ gọi chị em mà toàn xưng tên, nên thế hai người này suốt ngay chành chọe với nhau.
– Nào cái Uyên! Nói chuyện với Ninh phải có chủ vị ngữ chứ lại! Ông Lý cau mày giáo huấn Uyên. Uyên bĩu môi một cái với Ninh rồi đi vào trong bếp làm ông Lý chỉ biết lắc đầu.
– Anh ơi! Ngà voi với sừng tê giác người ta đang khuyến cáo không sử dụng đó. Như nhíu mày huých vào vai Ninh.
– Ừ anh biết! Nhưng nó đẹp quá, với lại là bản giới hạn, mà bố Lý lại thích mấy đồ thủ công nên anh rất muốn mua cho bố! Em yên tâm! Công ty mình từ thiện 200.000 Đô cho quỹ bảo vệ động vật bên Kenya đó.
– Khà khà!!! Món quà rất ý nghĩa! Bố cảm ơn các con nhiều. Ông Lý cười sướng vì món quà của chàng rể.
– Ơ ơ! Này này! Thế quà của em đâu?
Thư đứng chống nạnh chìa bàn tay ra trước mặt anh chị.
– À đây! Của em đây ha! Ha! Anh quên mất của út đấy.
Ninh lấy trong túi ra một cái túi khác nhỏ hơn và rút ra một chuỗi ngọc lấp lánh.
– Đây là đá Peridot, làm hoàn toàn bằng thủ công đó… mỗi một hạt là một viên đá Peridot, chuỗi này tổng cộng có 30 viên. Ninh do chiếc cổ vòng giá trị lên.
– Waaa đẹp quá…
Mắt Thư long lanh nhìn chăm chú chiếc vòng.
– Anh Phi cũng tặng em một chiếc vòng giống hệt, thế là em có 2 cái, nhưng khác màu. Hi hi…
Vừa nói Thư vừa rút trong túi ra một chiếc vòng giống hệt nhưng màu xanh nước biển.
– À đây là đá Aquamarine, mỗi viên này đều bọc vàng… Quà của anh Phi luôn phải hợp mệnh ha ha…
Ninh vừa nói vừa cười và đứng dậy đi cất đồ… Trong lòng anh cảm thấy rất vui vẻ tràn đầy năng lượng.
Lúc sau Ninh đi ra sân vươn vai thấy anh Phi và bố mình đang nói chuyện gì đó. Ngó thấy cái chổi để ở góc tường… Ninh định cầm lên để quét sân thì thật lạ mọi thứ đều rất sạch sẽ ngăn nắp, không một cọng lá khô. Ninh đứng ngẩn người ra một lúc nhìn ngó xung quanh và đi ra cửa kho để cất chổi…
– A! GIẬT MÌNH!!! Ai… Ai đấy?
Ngồi trong nhà kho là một ông cụ đã rất già, mặt cụ có vẻ hoảng hốt khi nhìn thấy Ninh.
– Dạ… dạ… cậu chủ… – Lão ăn mày lắp bắp.
– Ông… ông là ai đấy ạ? Ninh cực kỳ bất ngờ và chẳng hiểu chuyện gì tại sao lại có một ông cụ ngồi thu lu trong phòng kho của nhà anh? Ninh có chút hoảng nhìn ngó khắp nơi. Anh đứng cao gần bằng chiếc cửa phòng càng khiến lão ăn mày sợ hãi.
– Anh! Anh Ninh!!! Đây là ông lão vô gia cư hay ngồi trước cửa nhà mình đó.
Nghe thấy tiếng Ninh Như liền chạy ra với gương mặt lo lắng. Thấy vậy bỗng mọi người kể cả ông Lý đều đi ra hóng chuyện.
– Vậy à? Bảo sao anh thấy ông quen quen.
Ninh quay nhìn Như và quay lại nhìn lão ăn mày. Trước đây nhìn lão bẩn thỉu lôi thôi lếch thếch đầu tóc bù xù, bây giờ nhìn gọn gàng và sạch sẽ hơn nên Ninh không nhận ra là lẽ đương nhiên.
– Vâng… Như định nói tiếp thì Phi đứng ở phía ngoài gara tay đút túi quần vẫy Ninh.
– Ninh! Ra đây anh bảo! Nói xong Phi quay người đi ra chỗ ông Lưu.
– Chào bác! Bác có khỏe không? Ông Lý thấy có người lớn tuổi trong nhà, ngay lập tức hỏi thăm sức khỏe chứ không thắc mắc gì.
– Dạ… Tôi khỏe…
Lão ăn mày run rẩy đáp lại, lão sợ cứng người không dám ngẩng mặt lên.
– Bố ơi! Đây là ông lão vô gia cư ở đầu ngõ, con với chị Uyên thấy ông ý đáng thương nên cho ý ở tạm đây một thời gian bố ạ. Như lúng túng nói, gương mặt hơi đỏ lên vì ngại. Thư đứng dựa ở cửa ngách gara mút kẹo mắt mở to nhìn mọi người nói chuyện, con bé chẳng nói câu gì. Bản thân Thư cũng không mấy quan tâm đến lão ăn mày, đơn giản thấy mọi người tụ tập ở đây nên cũng đến góp mặt một chút mà thôi.
– Vậy à! Chào bác khà khà!! Năm nay bác bao nhiêu tuổi rồi? Ông Lý không ngại ngần mà tiến vào bên trong ngồi cạnh lão ăn mày hỏi han. Là một người lính, quan điểm ông Lý luôn muốn giúp đỡ những người yếu thế, những người gặp hoàn cảnh khó khăn, vì vậy việc làm này của các con ông khiến ông rất vui vẻ và hết sức ủng hộ.
– Tôi… tôi ngoài 70…
Lão ăn mày run run liếc nhìn ông Lý. Thấy bố đang ngồi nói chuyện với lão ăn mày Như cũng yên tâm hơn vì nàng biết tính bố Lý cũng là một người đàn ông tốt bụng nên thế bố sẽ ủng hộ nàng việc này.
Như mím môi lại và chợt nhớ ra anh Ninh, nàng liền đi ra ngoài sân và thấy bố Lưu, anh Ninh và anh Phi đang đứng gốc cây chỗ hay đánh cờ nói chuyện. Như không nghe thấy họ nói gì nhưng câu chuyện có vẻ căng thẳng… Mặt anh Phi nghiêm nghị trông thật đáng sợ, Ninh chồng nàng thì có những cử chỉ kiểu đang giải thích điều gì đó, còn bố Lưu thì mặt cứ hằm hằm.
Lúc sau Như thấy chị Uyên cũng đi ra đó, sợ quá Như liền lẩn đường cửa gara vào trong nhà. Một lúc sau thấy cả bốn người đi vào nhà, đi đầu là chồng nàng cười ha hả ha hả, tiếp theo là Uyên đang khoác tay Phi cười nói, mặt anh Phí có phần giãn ra rồi, còn bố Lưu đi đằng sau chắp hai tay ra sau lưng như thường lệ.
– Chị… chị… Mọi người nói chuyện gì đấy? – Như kéo Uyên vào một góc tò mò hỏi.
– Chuyện của ông lão chứ của ai… – Uyên mở to mắt nhìn Như.
– Mọi người nói gì không chị? Như lo lắng.
– Mọi người không có ý kiến gì, nhưng anh Phi… Tính anh ấy mày biết rồi đấy, anh ấy mới đầu không đồng ý và còn tỏ ra tức giận cơ…
– Âu… vậy phải làm sao…
– Thì để im chị kể, ông Ninh thì bảo cứ để ông ý ở đó, có mất gì đâu… Rất lạ là bố Lưu cũng không ủng hộ anh Phi.
– Vâng… thì bố Lưu cho phép ông ý ở trong nhà rồi mà…
– Ừ biết rồi, chính kiến của bố Lưu luôn vững vàng, thuyết phục thì khó, nhưng đồng ý rồi thì bố luôn ủng hộ, yên tâm…
– Thế cuối cùng sao chị… anh Phi có đồng ý không?
– Chị phải phân tích mãi đấy, nào là nhà đang cần người dọn dẹp phía bên ngoài sân, ông lão này thì được bố Lưu tin tưởng, rồi ông ý rất chăm chỉ, ông chỉ ở bên ngoài sân và vườn thôi, rồi coi như để ông trông nhà buổi đêm vì nhà làm gì có chó các thứ ấy… phải nói vậy anh Phi mới xuôi xuôi đấy…
– Anh Phi khó tính nhờ chị nhờ…
– Ừ khiếp! Đi châu phi về tính vẫn thế… Mới đầu gay gắt lắm, còn định đuổi ông ý đi luôn, may mà có bố Lưu…
– Mới đầu bố Lưu cũng gay gắt thế chị nhờ, chả hiểu sao lại đồng ý nữa…
– Ừ… Cũng may cho ông ý, chắc ông ý cũng chăm chỉ, làm việc gọn gàng đâu ra đấy nên bố cũng quý…
Uyên nói vậy, nhưng nàng biết thừa lý do lão ăn mày được ở trong nhà là do nàng đã có thỏa thuận với ông Lưu từ trước.
– Hai bà này thì thầm to nhỏ gì ở đây thế? – Thư đứng ở góc tường nói làm hai chị em giật mình.
– Á!!! Cái con hâm này! Giật cả mình! Làm gì mà lén lút thế? – Uyên ôm ngực đau tim.
– Ha ha ha Nhìn cái dáng của chị kìa! Ha ha ha…
Thư cười phá lên sung sướng.
– Đau tim mà chết mất…
– Hai chị xuống bếp nấu cơm đi, các anh gọi kìa…
Uyên thở dài đi qua và dơ quả đấm vào mặt Thư, Thư chỉ biết ôm bụng cười. Cùng lúc đó ông Lý cũng đi từ gara lên… Trông ông khá vui vẻ…
Hôm nay… Tất cả mọi người trong gia đình ông Lưu và ông Lý quây quần vui vẻ nấu cơm cười nói với nhau, không khí hạnh phúc gia đình tràn ngập căn biệt thự. Lão ăn mày ở gara nghe mọi người nói chuyện cũng đủ khiến lão thấy vui lây nhưng rất tiếc lão lại không được tham gia, lão vừa vui, vừa buồn, vừa cảm thấy chạnh lòng…
– Dạ… Cháu chào chú, chào các anh, các em. Chàng trai tay cầm hoa và túi quà.
– A!!! Anh Khải!!! Thư mừng rỡ chạy ra đón.
Cổng không đóng nên…
Đứng ngoài cửa là một…
– À! Chào đồng chí! Mời vào nhà…
Phi đứng gần cửa nên đi ra lịch sự mời Khải vào, trước đó Phi đã được ông Lưu kể sẽ mời Khải đến nhà ăn cơm trưa nay vì những gì Khải đã làm cho công ty suốt vài tháng qua.
– Em chào anh! Anh là anh Phi đúng không ạ?
Khải lễ phép hỏi, vì lần đầu tiên gặp sếp của mình.
– Ừ! Chú vào nhà đi! Nghe nói năm nay cũng ngoài 30 mà nhìn trẻ nhỉ.
– Dạ, anh quá khen… Cháu chào chú Lý ạ. Nhìn thấy ông Lý, người giúp đỡ mình nhiều nhất nên Khải liền vội chào.
– Em chào anh! Chắc anh là anh Khải? – Ninh đi từ bếp ra đón Khải.
– Vâng! Em là Khải, anh là anh Ninh đúng không ạ?
Khải lễ phép vì anh cũng biết chàng trai trẻ trước mặt mình là phó giám đốc của công ty.
– Thôi anh đừng gọi em là anh, em ít tuổi thôi ha ha… Anh vào nhà đi! Ui dời còn quà cáp làm gì, anh đưa em cầm cho.
Ninh vui vẻ cầm túi quà của Khải và cất vào trong bếp. Khải ngồi xuống ghế khép nép, lần đầu tiên được gặp những người đứng đầu trong công ty nên anh có chút bỡ ngỡ nhưng thực sự họ là những người lịch sự, hòa đồng và rất dễ mến không như anh tưởng tượng. Đã giàu có, giỏi giang còn đối nhân xử thế cỡ này thì đúng là trên cả đẳng cấp thượng lưu.
Khải rất bất ngờ về không khí hạnh phúc của gia đình giám đốc Phi, họ giàu cả về vật chất lẫn tình cảm khiến anh rất ngưỡng mộ. Một lát sau vì sự nhiệt tình của mọi người cũng khiến Khải đỡ ngại hơn nên anh không ngần ngại xông vào bếp giúp đỡ mọi người dọn cơm. Vì hôm nay đông người nên cả nhà đã trải thảm ngồi dưới nền nhà, một mâm cỗ đầy ự những món ăn ngon, rượu ngon tất cả để chào đón Phi và Ninh đi công tác về.
– NÀO!!! Chào mừng những anh hùng trở về từ vùng đất khô cằn sỏi đá!!! Ông Lý cầm chén rượu lên và hô to khiến mọi người rất hào hứng. “Cạch! Cạch! Cạch!” Tiếng chén va vào nhau tất cả đều uống cạn kể cả ba chị em Như Uyên Thư.
– Eo!!! Chát quá!!!
Mấy chị em lè lưỡi nhăn mặt, cũng vì hôm nay không khí gia đình rất vui nên ai nấy cũng đều thử một chén rượu.
– Khà khà!!! Thư không uống được thì vào tủ lấy chai nước ngọt ra uống con ạ. Ông Lưu cười nói.
– À Bố quên mất! Để bố gọi ông lão lên ăn cùng gia đình cho vui! Ông Lý nói xong định đứng dậy thì Uyên ngồi cạnh kéo tay bố lại.
– Ông ấy chắc không lên đâu bố ạ, ông ấy hay ngại lắm… Uyên phải gàn bố mình lại ngay bởi vì nàng biết tính của Phi và ông Lưu, sẽ không đời nào lão ăn mày lại ngồi chung mâm được.
– Đúng rồi đấy bố ạ, lát nữa con mang đồ ăn xuống cho ông ấy sau ạ. Như nói thêm vào. Thấy các con nói thế ông Lý cũng ngồi xuống bắt đầu những câu chuyện dài muôn thuở cùng với ông…
Tầm 30 phút sau, khi mọi người đã ngấm rượu và no bụng thì chuyển qua nói chuyện nhiều hơn…
– Khải này! Anh đã xem qua mọi báo cáo giấy tờ của công ty, anh thấy chú làm rất tốt, doanh số công ty tăng lên đáng kể! Cảm ơn chú! – Phi cầm chén rượu lên mời Khải một ly.
– Dạ! Em mới là người phải cảm ơn các anh vì đã giúp đỡ em rất nhiều! Em thấy mình còn thiếu sót lắm ạ! Khải cười nói lễ phép, tuy kém Phi có một tuổi nhưng dù gì Phi cũng là Giám đốc của công ty nên Khải rất lễ phép với Phi.
– Em thấy anh rất giỏi về kinh doanh, trước anh đã đi làm ở đâu chưa? Ninh mỉm cười.
– À! Trước anh cũng làm ở một công ty nhỏ, cũng không đáng kể nhưng anh rất thích kinh doanh, nó ăn vào máu anh rồi ha ha…
Khải cười tươi, anh không thể nói trước đây bản thân mình đã từng là giám đốc của một công ty, gia đình anh cũng thuộc dạng khá giả, Nhưng tất cả chỉ vì người vợ và bố của anh đã để lại vết thương của lòng không thể xóa nhòa, chính vì lý do đó cũng làm công ty anh phá sản. Cả cuộc đời anh như rơi xuống một vực thẳm không đáy, gia đình này là gia đình đã cưu mang anh khỏi vực thẳm đó…
– Cháu rất giỏi! Đừng khiêm tốn, công ty ta là công ty coi trọng nhân tài hơn cả, nhất là người có đầu óc kinh doanh như cháu. Thời gian qua… nhờ cháu Khải đây mà doanh thu công ty nhà tôi tăng trưởng vượt bậc đấy ông Lý ạ. Ông Lưu hết lời khen ngợi Khải.
– Dạ hì hì…
Khải chỉ biết gãi đầu gãi tai cười tủm tỉm.
– Nào! Chúng ta cùng nâng ly chúc mừng trưởng phòng kinh doanh mới!!! Phi nói to rõ ràng về chức vụ mới của Khải, khiến Khải không tin nổi vào tai mình, mặt anh ngơ ngác nhìn mọi người.
– Khà khà!!! Đúng vậy! Thời gian qua khi hai thằng Phi Ninh đi công tác xa, cháu là người gồng gánh mọi việc kinh doanh của công ty, cháu đã đưa doanh thu của công ty phát triển ngoài dự kiến. Vì vậy hội đồng đã quyết định bổ nhiệm cháu là trưởng phòng kinh doanh của tổng công ty ta. Chúc mừng cháu! Ông Lưu nhìn Khải nói với tư cách của một chủ tịch chứ không giống với ông Lưu dâm dê hèn hạ thường ngày.
– Dạ… dạ… Cháu… bất ngờ quá… Cháu không biết phải nói sao… Cháu cảm thấy bản thân mình chưa xứng đáng với chức vụ đó…
Khải rất vui mừng nhưng anh vẫn rất khiêm tốn, vì chức trưởng phòng kinh doanh của tổng công ty rất to… Chỉ đứng sau Giám đốc và phó giám đốc, chuyên quản lý mọi việc, mọi dự án quan trọng của công ty nên anh có phần ái ngại khi bất ngờ chủ tịch Lưu lại nói vậy.
Nhưng đối với Khải mà nói trước đây anh cũng từng là giám đốc, anh cũng đã rất vất vả mới xây dựng được công ty mình, thời gian qua anh đã dùng mọi kỹ năng và kinh nghiệm để làm việc tại đây, cho nên đạt được thành công như hôm nay cũng là điều tất yếu… Nhưng mới chỉ có vài tháng thì có quá nhanh hay không…
– Em thấy anh còn giỏi hơn em đấy, anh đừng khiêm tốn làm gì, toàn người nhà cả… Với lại chức trưởng phòng kinh doanh cũng đang trống anh lo lắng điều gì chứ anh Khải?
Ninh cười và đưa chén “cạch!” Khải một cái giúp anh có thêm tự tin.
– Ừ! Ông trưởng phòng cũ bị bố Lưu đuổi việc được gần một năm rồi, tội mua gian bán lận… Thôi dù gì cũng chúc mừng chú! Phi dơ chén lên cạch vào chén Khải.
– Dạ! Cháu sẽ cố gắng hết mình!!! Cháu xin trân thành cảm ơn chú Lưu, anh Phi và Ninh!!! Khải cúi đầu cảm ơn, sau đó đưa chén rượu uống cạn.
– Ha ha Khà khà!!! Phải thế chứ!!! Mọi người lúc ấy rất vui vẻ khi Khải giữ chức vụ đó, ai nấy đều chúc mừng anh vì anh hoàn toàn xứng đáng.
Ngày hôm đó vì quá vui nên bốn ông đàn ông uống rượu đến tận 14h chiều mới xong, ai nấy đều say khướt.
– Bố ơi! Chiều con có tiết học! Con về trước nha! – Thư lại gần ông Lý nói.
– Ợ! Ai đưa con đi! Ợ! Ông Lý mắt díp lại vì ông đã quá say rồi.
– Thôi bố nghỉ ở đây đi, nhìn say lắm rồi! – Thư cau mày nói.
– Thế ai đưa con đi? Ợ!!
– Để cháu đưa đi ạ… cháu cũng tiện đường về, cháu đi taxi nên chú Lý yên tâm ạ! – Khải cười nói.
– Khải à? Ừ! Thôi được rồi! Ợ! Cháu đưa cái Thư đi học giúp chú! Chú cảm ơn…
Ông Lý lè nhè ngồi lỳ ở thảm không đứng dậy được. Ông Lưu cũng không kém, mới đầu ngồi đối diện ông Lý mà bây giờ đã ngồi cạnh nhau, hai ông vừa nhậu vừa nói chuyện… Tay chân bắt loạn xạ cả lên. Phi và Ninh thấy vậy cũng xin phép đứng dậy luôn, tửu lượng hai anh em không thể bằng hai ông bố già được.
– Anh đưa em lên trường nha! – Thư nhìn Khải nói.
– Ừm, để anh đưa em lên!
Khải mặt hây hây đỏ mỉm cười nhìn Thư, thấy Khải cũng đẹp trai nên Thư có phần hơi ngại, bình thường đã thích Khải rồi, hôm nay lại được Khải đưa đi học thế này thực sự có chút xấu hổ.
– Em chào anh! Chào các em! Cháu chào hai chú! Cháu xin phép ạ…
Khải chào từng người và đứng dậy, anh hơi loạng choạng nhưng vì ông Lý rất quý và tin tưởng Khải nên vẫn đồng ý cho Khải đưa Thư đi học thêm.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lão ăn mày |
Tác giả | Fafamini |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Lão già bẩn bựa, Truyện bóp vú |
Tình trạng | Update Phần 87 |
Ngày cập nhật | 11/03/2025 08:55 (GMT+7) |