“Ủa sao tao thấy ổng khoả thân mà mày còn nguyên vậy?” – Con Thư vừa ngồi xuống là con Diệu thắc mắc liền.
“Mày…” – con Thư đỏ mặt, quay qua quay lại chẳng thấy ai thì mới hạ giọng – “tao mặc vô rồi mới ngủ đó”.
À, vậy là mần nhau rồi à, con Diệu gật gù ra vẻ hiểu biết rồi ngẩng lên hỏi – “lần đầu hả? Mày thấy sao?”.
“Ừm…” – con Thư nhìn nhìn con Diệu, im lặng một lúc lâu rồi cẩn thận lựa lời – “tao cũng thấy như mày, có đau, có sướng, nhưng tao cảm thấy… ừm… cảm thấy nhục”.
Con bé Diệu quàng tay qua ôm bạn, nhỏ giọng thủ thỉ: “Tao cũng vậy, hồi ông Mẫn lấy lần đầu của tao, mấy đêm tao cũng khóc, tao hông dám nói với mẹ, vì mẹ tao mà làm dữ thì tao cũng hông được ở chung cư Khuyến Học nữa. Tao khóc mấy ngày liền. Nhưng mà mày biết hông, nếu không có mấy thầy thì tụi mình cũng chẳng còn gì nữa. Mày biết mẹ tao bữa vô bệnh viện hông?”
Con Thư ngó sững con Diệu, lắp bắp: “Vậy là tại vụ này mà… mà mày… bán thân cho ông Mẫn?”.
“Hông, sau vụ đó thì tao với ổng đi ăn, rồi say quá ổng lấy lần đầu của tao, nhưng mà tao nói nghe nè, nếu không có ổng, thì mẹ tao nằm ngoài đường hông có một ai thèm dòm hết, mày hiểu hông, cả hai mẹ con tao thiếu 400.000vnd, đúng 400.000vnd, mà tụi tao không có quyền nhập viện. Nhưng thầy Mẫn bước vô một cái là mẹ tao được chăm sóc như bà hoàng. Mày tưởng tượng coi, mẹ tao nằm mà hai bà y tá túc trực tại phòng, cơm nước muốn gì có đó, bác sĩ hô một tiếng là ba bốn người vô. Mẹ tao nằm viện một tháng mới về nhà, mày biết hết bao nhiêu tiền hông? Bữa tao dọn giấy tờ trong phòng thầy Mẫn, tao thấy nguyên xấp hóa đơn của mẹ tao, tổng cộng gần 100 triệu đó! Mày hiểu hông?” – Con Diệu tuôn một tràng, con Thư im lặng, những suy nghĩ mà một cô gái 17 tuổi đúng ra không bao giờ nên có, bắt đầu hình thành trong đầu cô bé.
“Mẹ tao dặn hoài, chỉ có học mới thoát nghèo, mà mày biết chuyện của tao rồi đó, hông có tiền đóng tiền học bên trường Bình Chánh rồi bị ra khỏi trưởng. Nếu không có chương trình tài trợ này thì tao cũng gánh bánh mì đi bán như mẹ tao, rồi mẹ tao bệnh xong thì chắc tao ra đường ở luôn, vì bán nhà lo đám ma cho mẹ xong thì còn chỗ đâu mà ở. Nên thầy Mẫn giúp tao nhiều, nhiều lắm, còn… còn chuyện quan hệ, thì mày coi như mày vừa lấy một ông chồng già đi” – con Diệu lúc này mới xổ tiếng lòng của mình ra. Thấy con nhỏ Thư hồi lâu không lên tiếng, con Diệu tiếp lời:
“Mày coi đó, đời hai đứa mình thì làm gì mà đụng được tới tờ 200.000vnd, tết mà được lì xì 50.000vnd là tao mừng cả năm. Còn giờ thì sao? Bữa giờ mày thấy tao mà, tao nói thiệt luôn, thầy Mẫn cho tao cả xấp 500.000vnđ, tao dẫn mày đi ăn đi mua đồ là tiền của ổng cho tao, xài không hết tao để dành đó, chứ mày nghĩ tiền đâu ra?”.
“Mày… mày hông gửi tiền cho cô Hậu à?” – Con Thư chợt nhớ ra là con Diệu còn mẹ.
“Gửi rồi, gửi nhiều quá mẹ tao sinh nghi nên mỗi tháng tao gửi 2 triệu về nhà, nói là tiền tài trợ, mày biết rồi, chương trình chỉ bao ở bao học phí, hỗ trợ sách và dụng cụ học tập, làm gì có sinh hoạt phí. Tao nói nhỏ với mày, hai đứa mình biết với nhau thôi, đừng có nói cho mấy đứa trong nhà biết. Thầy Mẫn đầu tư cho mẹ tao xe nước mía, với cái xe inox để mẹ tao bán bánh mì. Căn nhà mẹ tao đang ở mang tiếng là đi thuê, thực ra là tao đứng tên rồi. Mày biết tổng cộng hết bao nhiêu tiền nữa hông? Mà ổng không đòi hỏi tao một đồng, chỉ cần tao lo học hành, và thỉnh thoảng chiều ổng. Thử hỏi với hai đứa mình, có ai tốt vậy chưa?” – Con Diệu thở hắt ra, tiếng lòng bao lâu nay bỗng xổ ra hết – “tao nghĩ rồi, nếu đời này bắt tao làm vợ bé của ổng thì tao cũng chẳng có buồn nữa”.
“Tao… tao cũng mang ơn thầy Khoa, hông có ổng là tao đi làm điếm rồi” – con Thư coi cũng nhập tâm với lời bạn, vừa nói với bạn vừa tự nói với chính mình – “chỉ là… chuyện kia, ổng tươm tướp à, hông có nhẹ nhàng gì với tao. Tao thấy tủi thân quá!”.
“Từ từ rồi quen, rồi mày cứ nói với ổng đi. Tao thấy ổng thích mày ổng mới làm dữ vậy, chứ ổng chán chắc vất mày qua một bên đi về rồi. Coi tao nè, thầy Mẫn làm tao không thích thì tao tự làm, tao thích mà ổng cũng thích luôn. Để tao chỉ mày cho…” – rồi hai đứa con gái lại rù rì mấy chuyện – cấm – con – nít – dưới – 18 tuổi. À không, thực tế thì dưới 16 thôi, miễn không bị truy tố hiếp dâm là được!
Ba giờ chiều lão Mẫn mới lồm cồm bò dậy, ngáp ngắn ngáp dài đã đời rồi mới thấy tờ giấy con Diệu để lại, lão bước ra ngoài thì thấy hai con nhỏ đang chụm đầu bàn luận gì đó tít đằng xa, bèn quẹo vào phòng lão Khoa.
“À, anh dậy rồi, giờ đi đâu anh?” – Lão Khoa cũng mặc đồ biển vô nhưng vẫn ngồi trong phòng.
“Ờ, xuống lội nước chơi. Mà chiều giờ làm gì chưa?” – Lão Mẫn quyết tâm phá bỏ truyền thống giữ kẽ của dân Việt Nam, lên tiếng.
“Rồi anh, con nhỏ đẹp quá nên em làm luôn, còn anh?” – Lão Khoa nheo mắt lại rồi vẫn trả lời.
“Cũng 1 lần, con nhỏ làm cho anh, thấy em cứ ngại nên anh hỏi thôi” – lão Mẫn bật cười khà khà.
“Con bé Diệu của anh mướt hơn con Thư này, vòng nào ra vòng nấy, con nhỏ Thư này không bằng” – lão Khoa ngồi nhìn ra cửa, nói.
Lão Mẫn im lặng, lòng thoáng cau mày, hổng lẽ thằng này muốn con Diệu, đâu được, bèn cười cười: “Con nhỏ dáng đẹp quá chừng, tại đó giờ con nhỏ của mày đâu có bồi bổ gì, chịu khó dẫn nó đi ăn đi chơi đi làm đẹp chút, tối bơm đều đều cho nó là bảo đảm đẹp hơn hoa hậu thôi”.
“Ừm, để em thử” – lão Khoa gật gù.
Hai lão bèn thay đồ bơi rồi vui vẻ ra tắm biển với hai con nhỏ, con Thư chạy đi thay bộ bikini 2 hai mảnh được thiết kế để tôn lên vòng eo con kiến và dáng mình dây, bé Diệu hút hồn dù mặc bikini liền mảnh nhưng nhờ bộ ngực đầy đặn mà hút hồn bất cứ đối tượng nào nhìn vào. Được con Diệu bơm sẵn, con bé Thư vừa bơi vừa khoe cơ thể thông qua những động tác như vẫy nước, nhảy sóng, quả nhiên lão Khoa lại nuốt nước miếng khi nhìn con nhỏ. Ở bên kia, con Diệu vui vẻ chơi nhảy sóng với lão Mẫn, thỉnh thoảng con nhỏ lặn xuống nước, vén ống quần lão rồi vui vẻ nút lấy thằng nhỏ, còn lão già thì phê pha tận hưởng lạc thú tuổi già.
Mặt trời dần lặn, bốn người cũng thấm mệt, bèn lên tắm nước ngọt rồi đi ăn tối. Bữa tối với phong cách Địa Trung Hải, curry cá, tôm hùm nướng sốt bơ tỏi, và nhiều loại hải sản nướng. Hai A Giành tranh thủ ăn nhiều hàu và uống rượu vang, chuẩn bị cho một buổi tối sung sướng. Hai con nhỏ cũng nhiệt tình cụng ly, bé Thư cũng cởi mở quan niệm hơn buổi trưa, tình tứ ngả đầu vào vai lão Khoa, thủ thỉ gì đó vào tai lão, chỉ thấy lão Khoa cười ruồi rồi ôm lấy con nhỏ, thản nhiên hôn môi giữa nhà hàng như mấy cặp đôi xung quanh. Lão Mẫn với con Diệu ngồi nhìn nhau cười, thực ra tay lão già cũng đang du lịch vòng quanh… vòng 3 của con nhỏ.
Chừng tới tối, hai con nhỏ xin phép đi massage thư giãn, hai lão già vui vẻ xách chai Champagne ra hàng dừa ngồi cưa, kèm theo mấy dĩa mồi. Trong khu vực massage, con Thư hỏi con Diệu:
“Mày thích thầy Mẫn thiệt hả?”
“Tao cũng hông biết nữa, nhưng ngoài mẹ tao ra thì chắc ổng đối với tao tốt nhất từ xưa tới nay, mày biết đó, tao hông có ba, ổng như ba tao vậy, ngoại trừ… ngoại trừ chuyện kia”.
“Tao cũng phân vân quá, tao chưa biết phải làm gì hết” – con Thư phân trần.
“Thì đừng làm, đau thì rên đau, sướng thì kêu sướng, còn lại mày cứ nằm yên đi, ổng xáp vô thì mày ôm lấy ổng, còn ổng đẩy mày ra thì mày cứ dạt ra rồi chờ ổng muốn làm gì, hồi đó tao với thầy Mẫn cũng vậy đó, sau này tao làm được màn cưỡi ngựa thì ổng mới để cho tao tự chủ động”.
“Cưỡi ngựa là sao mày?” – Con Thư thắc mắc.
Bé Diệu nghe vậy bèn vớ cái điện thoại rồi bật cho bạn coi, hai con bé cười khúc khích dâm dục với cảnh nóng trên màn hình. Dưới sự xoa bóp thư giãn của các kỹ thuật viên massage, hai con bé dần trở nên hứng tình hơn. Cuối cùng, hai con bé kết thúc buổi massage thư giãn bằng một cảm giác căng tức hơn cả lúc vô. Hai lão già vẫn còn ngồi ngoài mái hiên, thấy hai con nhỏ tiến tới mới chia tay về phòng.
Ở phòng lão Mẫn, vừa vào phòng, con nhỏ đã thoải mái quay lưng lại phía lão già, nói: “Thầy ơi, kéo giùm con cái khóa đi thầy”. Lão già xáp tới, tay kéo khóa váy tay kia bấm luôn khóa cái áo lót, thoáng chốc, cả người con bé chỉ còn mỗi cái quần lót, làn da được dưỡng từ chỗ massage sáng lên dưới ánh trăng vằng vặc, thân hình thon thả chỗ lồi chỗ lõm của con nhỏ làm máu lão già sôi lên dù chẳng phải lần đầu thưởng thức nó. Rất tự nhiên, lão quẳng cái áo ra sau đầu, tháo sợi dây cột cái quần xà lỏn để cái quần tự tuột xuống rồi ôm con nhỏ từ phía sau. Miệng lão há ra, ngoạm lấy phần sau gáy của con bé rồ vừa mút vừa liếm, con Diệu bắt đầu thở dốc, hai tay quơ lung tung, chừng thấy tay lão già đang ghì lấy eo, con nhỏ bèn ôm lấy hai tay lão. Lão Mần vừa hôn vừa cười thầm, lâu nay chưa tung màn này ra, thằng T. Mập quả là cao kiến! Thấy con nhỏ quíu lại vì sướng, lão bồi thêm cú nữa, hai bàn tay lão đưa lên xoa vào đôi gò bồng đảo căng tràn của con nhỏ, vừa bóp, lão vừa dùng ngón trỏ và ngón giữa vê lấy đầu nhũ. Con nhỏ bị kích thích cả hai chỗ nặng, rốt cuộc rú lên một tiếng, dâm thuỷ chảy ra ướt mèm hai cặp môi.
“… hộc hộc… thầy… hừ hừ… thầy chơi con đi thầy… hộc hộc… con lên đỉnh rồi… hừ hừ… đi mà” – con bé Diệu đã quá động tình sau khi massage nên chỉ cần vài kích thích là nhũn ra với lão.
“Con thích làm gì nè?”
“Con hết sức rồi, thầy chơi con đi thầy… hừ hừ… kiểu gì cũng được” – con bé nói nhỏ.
Lão Mẫn dìu con nhỏ nằm ra giường rồi lột cái quần lót của con nhỏ ra, lúc đưa tay vô lão thoáng giật mình, chà, nước nôi đã tràn ra vậy rồi. Vậy là khỏi cần bú nữa. Chỉ thấy lão đẩy con nhỏ bò sấp xuống rồi nắm lấy hông con nhỏ, tay kia cầm cu đưa vô. Chỉ nghe sụt một tiếng nhỏ, con cu chạy thẳng một lèo hết chiều dài âm đạo, làm con nhỏ la một tiếng bể phòng vì sướng. Lão Mẫn đứng dưới sàn, nhấp mạnh vào âm đạo con nhỏ, những tiếng bạch bạch do va chạm giữa hai bộ phận sinh dục vang lên thiệt to giữa gian phòng thanh vắng, xen lẫn vào là tiếng la không ngớt của con nhỏ.
“Á… hờ hờ… Á… Á… thầy ơi… Á… Á… hờ hờ… con chết… Á Á”
Lão già cũng bặm môi thúc, doggy luôn là tư thế dễ ra nhất nên phải ráng kềm dữ lắm mới trụ được tới lúc này. Cuối cùng, lão thở hộc ra, phun một vốc tinh trùng vào âm đạo con nhỏ, còn bé Diệu đã trở thành một đống giẻ nhàu, nhưng con bé vẫn chồm dậy, cầm con cu lão vừa rút ra khỏi âm đạo, đưa vô miệng liếm mút. Con nhỏ tỉ mỉ mút từng chỗ da quy đầu, lộn cả lớp da trong ra ngoài mà mút cho hết tinh trùng, xong nhìn lão già cười.
Lão Mẫn trìu mến nhìn con nhỏ trên giường, già rồi, tiền thì có chứ tình cảm thì kiếm chẳng ra nữa, ai ngờ lết thân về xứ lại vớ được con bé này, tình cảm vẫn có mà tình dục cũng hăng nữa. Lão nằm xuống vuốt ve hai bầu ngực con nhỏ, cất tiếng hỏi:
“Con thích đi chơi vầy không?”
“Dạ thầy, con thích lắm” – con nhỏ hôn một cái lên má lão rồi thỏ thẻ – “thầy nè, hồi chiều tắm biển, thầy Khoa nhìn con hoài luôn á”.
“Ừ, thầy có nghe thầy Khoa khen con đẹp hơn con Thư” – lão Mẫn cau mày nhè nhẹ.
“Dạ, mà Thư bên kia thì nói thầy nhìn phong độ” – con Diệu nói tiếp.
“Ừm, mà ý con là sao?” – Lão Mẫn bỗng ngửi thấy có mùi âm mưu.
“Thầy, con thấy thầy Khoa có vẻ thích con, còn con Thư thì thích thầy, thầy muốn đổi hai tụi con một lần hông?”.
… Bạn đang đọc truyện Lâu đài tình ái tại nguồn: http://truyensextv2.com/lau-dai-tinh-ai/
Trong khi đó, bên phòng của lão Khoa. Con bé Thư đang quằn quại trong bồn tắm trong khi miệng và tay lão Khoa đang tác quái trên thân thể nõn nà của con bé. Lão Khoa vừa liếm ngực con nhỏ vừa thầm nghĩ, già Mẫn quả nhiên có lý, con nhỏ chưa phát dục hoàn toàn là do ăn uống không đủ, chứ cái hơi gái non này thì quá hấp dẫn. Nghĩ đã lão quay lên trên hôn con nhỏ, hai tay bợ lấy phần eo rồi đưa lên trên con cu đang dựng đứng của lão. Con Thư cũng đã động tình lắm, âm đạo ướt nhẹp nên có con cu chống lên âm đạo là con nhỏ uốn éo không ngừng.
“Hư hư… thầy ơi… hư hư… khó chịu quá… thầy ơi… thầy làm gì con… hư hư”
Chỉ lắc có vài cái mà con cu đã chạy tuột vô âm đạo, con nhỏ muốn nhấc lên vì còn thốn, nhưng lại không có điểm tựa. Mà càng quơ quào thì con cu chạy vô càng lẹ. Thoáng chốc con cu đã chạy hết âm đạo trong sự bất lực của con nhỏ và sướng khoái của lão Khoa. Lão bèn ôm lấy con nhỏ cười…
“Con giỏi lắm, giờ thầy làm con sướng nhe”.
Con nhỏ chưa kịp hiểu gì thì lão đã chơi 3 thứ nhập một – miệng hôn, tay bóp, cu đẩy. Mẹ ơi! Con nhỏ mới chỉ lần thứ hai, đâu có chịu nổi kích thích toàn thân, mà miệng của con nhỏ thì đã bị lão Khoa khóa cứng, vùng vẫy kiểu gì cũng không thoát được, kích thích hết cơn này tới cơn kìa ùa tới làm trí não con nhỏ tê liệt, trong người chỉ còn bản năng tình dục, con nhỏ ráng rút môi ra khỏi miệng lão Khoa, há miệng la một tiếng thiệt lớn và thiệt dài. Lão Khoa nghe tiếng rên lại như bơm thuốc kích thích, ghì lấy con nhỏ thúc mạnh từ dưới lên, chỉ nghe tiếng nước bắn tung tóe và tiếng la hét sướng khoái của con Thư, xen lẫn dăm ba tiếng gầm gừ của lão Khoa vang lên giữa màn đêm tĩnh lặng.
Rốt cuộc sau gần nửa tiếng, con Thư đã la khàn cả giọng thì lão Khoa mới xuất vô người con nhỏ. Cái đầu nấm của lão chèn cứng cả âm đạo non tơ làm tinh trùng không có chỗ thoát, chảy hết vào tử cung. Con nhỏ lúc này chỉ còn là con mèo nhúng nước, cả người ướt nhẹp vừa mồ hôi vừa nước tắm. Lão Khoa thấy tội bèn bồng con nhỏ ra rồi lấy vòi sen tắm lại cho cả hai người, xong mới bồng con nhỏ vào giường.
“Thầy…” – con nhỏ nhìn lão rồi im lặng.
“Sao con? Con còn đau hả?” – Lão Khoa hỏi nhẹ nhàng.
“Dạ con sướng lắm, con đau chút thôi à” – con bé thỏ thẻ làm lão Khoa cười mãn nguyện, ai chẳng muốn được khen bản lĩnh trên giường.
“Mà thầy ơi, chiều con thấy thầy nhìn Diệu á. Thầy thích Diệu hông thầy?” – Con bé bất thần hỏi.
“Ờ… ừm…” – lão Khoa lúc này như con gà mắc dây thun, ú ớ chẳng biết sao mà trả lời.
“Thầy, hồi chiều con với Diệu có bàn nhau, thầy muốn đổi tụi con hông?” – Con bé nhìn lão nhoẻn miệng cười.
“Cái đó mai nói đi, ngủ thôi” – lão Khoa thiếu điều muốn nhảy chồm lên, nhưng rồi cũng nằm xuống ngủ. Que sera sera!
… Bạn đang đọc truyện Lâu đài tình ái tại nguồn: http://truyensextv2.com/lau-dai-tinh-ai/
Các anh em coi sex chán chưa? Thằng tác giả viết cũng chán vì mấy cha này nói nghe cho sung vậy chứ 1 lần làm có 1 shot là nghỉ rồi, nên bây giờ bạn tạm quên hai lão già dịch kia đi nhé, mình sẽ trở lại với lão trong vài chương tới bởi vì tính ra thì đúng theo dòng thời gian, khi lão phá trinh con bé Diệu thì thằng Richard Chen cũng mò tới mình, nó không chọn ai trong danh sách mình gửi cả, mà nó chọn một con nhỏ làm phòng Đào Tạo trong trường nó dạy. Nó để ý con nhỏ này được chừng 2 tuần lễ rồi, từ lúc nó thấy con nhỏ ăn bánh bèo ngon quá lại xin, con nhỏ cũng cho rồi chiều đó con nhỏ lăn ra xỉu vì… đói.
Để làm rõ hơn câu chuyện tình đầy tính hài hước và thấm đẫm mùi đồ ăn thì bạn vui lòng ngược lại khoảng thời gian 2018, lúc Chen vừa mới tới Việt Nam trong vai trò thanh tra giáo dục được Bộ Giáo Dục Malaysia uỷ quyền thanh tra các chương trình liên kết đào tạo với nước ngoài. Ngày đi làm, Chen mặc nguyên bộ đồ… sườn xám, may ẩn hoa văn rồng trong áo. Cậu đi giữa sân trường nắng chiếu vô là cái áo ánh lên họa tiết hình rồng, đi kế bên hiệu trưởng trường mà nhìn cậu oai như hoàng đế, đã vậy cậu còn để thêm cặp râu… cá trê, mà bên Tàu gọi là Râu Tài, để dành chiêu tài, hai sợi râu rủ dài xuống tận cổ cậu nên nhìn cậu ra vẻ… mấy thằng quân sư lưu manh trong phim Châu Tinh Trì.
Ngày ấy, T. Mập chỉ là thằng thạc sĩ quèn, nhưng lại liều mạng, thấy cậu hai chắp tay sau đít đi tản bộ vòng vòng buổi sáng cũng nhào vô chào hỏi, rồi tiện tay đang cầm hai ly bắp nướng mỡ hành, chìa ra mời cậu hai luôn. Cậu hai cũng ừ hử cho có lệ nhưng mà cái mùi bắp nướng sao hấp dẫn quá, cậu bèn bấm bụng ăn thử, và rồi thì ôi chao, hai thằng kết nghĩa sinh tử vì… đồ ăn từ đó. Đi đâu Chen cũng lôi mình theo, hay ít nhất cũng nhắn tin hỏi có gì ngon thì phím cho cậu trước để lát cậu kêu ăn cho đã thèm. Từ đó, Chen siêng năng đi nhiều nhà hàng ở Sài Gòn hơn, thay vì chơi ngu lâu nay ru rú trong mấy nhà hàng bán món Malaysia, vừa dở vừa mắc òm. Và trong 1 lần ăn chơi mút mùa ở Baoz Dimsum, cậu hai bị hớp hồn bởi quá chừng gái đẹp, bên Tàu lẫn Malay làm quái gì có gái đẹp vầy? Nên cậu gọi điện về nước nói với cha mẹ là cậu sẽ ở lại đây tìm vợ, khi nào có vợ thì cậu sẽ dẫn về, báo hại cha mẹ cậu khóc hết cả nước mắt nước mũi, còn cậu thì đủng đỉnh đi dò la tìm vợ.
Kể ra thì thằng Chen này chẳng có tư tưởng giống cha nó chút xíu nào cả. Ba nó, đại gia Wan, sau này cũng ăn ở trong cái hội ăn nhậu của tụi mình nên thường được mọi người gọi thân mật là bác Wan, xuất thân từ một anh chàng chạy loạn Tứ Nhân Bang từ Trung Quốc qua tới Malaysia, trong túi chỉ còn ít tiền lại không có tay nghề, bác bèn ngồi suy nghĩ, nghề nào bọn Ba Tàu cũng giấu như mèo giấu cứt, bọn bản xứ thì quên đi, chúng nó đâu có nghề, còn đi sắm chiếc xe lôi thì chạy cong đuôi ngoài đường hết đời cũng chả khá nổi. Thời may, Malaysia khi ấy bắt đầu hiện đại hóa theo kiểu Anh, nên nhu cầu nhà ở rất lớn, và bác Wan chọn làm thợ xây dựng. Với bản tính siêng năng học hỏi, trong khi đám thợ Malay vừa ngu vừa làm biếng, chỉ trong vòng 3 năm bác đã có thể xây mấy căn nhà gạch kiểu thô sơ, xây chuồng heo, lợp mái tôn, đào giếng… những thứ chẳng có gì là cao cấp nhưng lại rất cần thiết ở miền quê, nên rồi bác giã từ cái nghiệp làm thuê, đi mua mớ cuốc xẻng, mướn vài thằng công nhân rồi lập một đội xây luồn khắp hang cùng ngõ hẻm ở Boneo, xây bất cứ thứ gì bà con cần. Chừng 10 năm sau, để dành được kha khá vốn, bác Wan mới mua cái xe cào đầu tiên, và dời lên Khula Lumpua, thủ đô Malaysia mở công ty. Cũng nhờ vào cái tài luồn lách, miệng cười tay đưa lì xì, và cũng bởi đám Malaysia bản xứ đích thị là một đám ăn hại, nên thêm 10 năm nữa thì cái công ty của bác biến thành tập đoàn. Tới lúc này, bác mới nghĩ tới lấy vợ sinh con, và dập gãy thêm 4 năm nữa thì cu cậu Chen ra đời.
Chen lớn lên trong sự tự hào và kỳ vọng của cha mẹ. Và cậu sớm đã bộc lộ bản tính thông minh, ham học hỏi, cậu coi thường vụ phong bì, lì xì hối lộ của ba mình, nói tại ba mình lỡ thời mới phải đi làm mấy vụ đó, nên cậu cóc thèm dòm tới tập đoàn cây tiền – cây bạc của ba mình, cậu đi học, học thiệt cao. Ngày cậu về nước ba cậu mừng lắm, chỉ mong con mình mau mau cưới vợ rồi về phụ ba mình làm việc. Cái đầu tiên cậu lắc liền, nhà cậu giàu, cậu thì giỏi, làm quái gì phải liên hôn với mấy tập đoàn khác để tăng giá cổ phiếu, hay liên hôn với chính trị gia để củng cố quyền lực, bởi vì “thằng nào đắc cử chả mò tới nhà tao xin tiền” – Chen nói vậy trong một buổi nhậu ốc ở bờ kè Hoàng Sa, Trường Sa. Còn cái thứ hai thì cậu lắc sau 6 tháng làm việc trong tập đoàn, cậu học cao lại toàn học trường Anh nên cực lực phản đối mấy trò ăn hối lộ, với cậu, ưu thế về công nghệ mới là ưu tiên hàng đầu vì “không có mình thì cũng chả ai làm được”. Nên rốt cuộc, cậu đi lang thang làm việc khắp nơi để tìm cơ hội làm ăn, chẳng cần dựa hơi hay xin tiền ông già. Hách vậy đó!
Thôi dông dài đủ rồi, trở lại với câu chuyện chính. T. Mập nắm ngay chuyện con nhỏ này thiếu ăn thiếu máu, kêu thằng Chen mua đồ ăn dư ra rồi lâu lâu đưa con nhỏ, nói mình lỡ mua dư. Thằng này nghe xong gật gù đã đời rồi giả bộ ăn trưa mời con nhỏ, xong nhét cho con nhỏ… 20 xửng há cảo xíu mại, rồi giở cái giọng lơ lớ ra kêu… tại ăn không hết nên nhờ con nhỏ ăn giùm. Con nhỏ trợn mắt há hốc cả miệng với số đồ ăn… dư này. Và mọi chuyện hài hước trong chuyện tình này bắt đầu từ đây!
Bạn nào ở nước ngoài về rồi sẽ biết ngay dân bên đó ăn uống cỡ nào, thằng tác giả cũng đã thất kinh hồn vía khi được mời ăn lúc còn du học, bạn nghĩ xem, một cô nàng nhìn dáng mình dây cây cảnh, bưng theo một cái dĩa bàn đầy ụ đồ ăn, suốt buổi, cô nàng ăn tận… 4 dĩa, mà xung quanh còn vang lên những câu đại loại như “ăn ít vậy”, “thêm dĩa nữa nha, đừng ngại”… nhiều khi tác giả tủi thân muốn khóc luôn, mình ăn 1 bữa có 1 dĩa mà sao vẫn mập ù! Nói vậy là bạn biết thằng Chen ăn cỡ nào, tướng tá cậu Hai đã cao lại còn to, còn bao tử của cậu thì thôi, nhét cả cái nồi cơm vào còn được. Trong khi con nhỏ kia thì… hừ như mèo.
Con bé này tên Trang, nhà tận ngoài Huế nhưng không phải Hoàng Phái, cũng không phải Công Tộc hay Quốc Thích, chỉ là dân bình thường qua bao đời. Cha mẹ nó làm công vất vả nuôi con bé đi học đại học nhưng rốt cuộc thì ngoài Huế việc đâu ra mà làm. Cực chẳng đã con bé đành lưu lạc vào Sài Gòn, nhờ cái bằng ngành Anh Văn kiếm một chân nhân viên văn phòng sống qua ngày, buổi tối đi dạy Anh Văn kiếm thêm nhưng vẫn bị chèn ép, lại thêm cái tính tiết kiệm của dân Huế từ bao đời nên con nhỏ làm nhiêu là tiền vô ngân hàng hết, ăn uống chẳng ra cái gì, rốt cuộc tốn tiền nuôi bác sĩ, nhưng mà trong cái rủi có cái may, nó lọt tầm ngắm của Chen “thiếu gia”.
Ban đầu con nhỏ thấy cậu Chen thì cũng hoảng lắm, lắp bắp nói tiếng Anh cảm ơn mỗi khi được nhận đồ ăn, còn thằng Chen thì ăn thùng uống vại quen rồi nên nó đưa một lần đồ ăn bằng cả số thực phẩm con nhỏ này ăn… 5 ngày. Lại thêm thằng chết tiệt này lần đầu trúng tiếng sét ái tình, kêu nó lâu lâu thăm hỏi rồi tặng, nó nghĩ 24 giờ chắc lâu lắm nên cứ trưa hàng ngày là nó mò tới kèm theo túi đồ ăn bự như túi của ông già Noel, phòng Đào Tạo của trường chẳng mấy chốc biến thành cái căng tin luôn chứ đói gì nổi nữa. Cuối cùng, sau khi tiếc hùi hụi mà đổ đi 2 xửng xíu mại chót vì ăn không kịp bị thiu, con nhỏ gắt:
“I know you have idea with me, but this is waste of food, do you know?”.
Thằng Chen đứng hình, nhỏ lớn có ai dám nói chuyện với thiếu gia kiểu này, đứng trầm ngâm một hồi thì cũng hiểu được con nhỏ này muốn nói gì, bỗng cậu trở nên… thông minh đột xuất, chỉ thấy cậu nhếch mép:
“So if I bring less food, you accept my idea?”
“Oh, uh… yes”.
“My idea is you are my girlfriend, you accepted it, now we are a couple” – Chen cười gian.
Con nhỏ nghe tới đây thì ngơ cả ra, chẳng ngờ thằng đại gia mà chơi ép người quá đáng, còn thằng Chen thì cười khoái trá. Vậy là lời tỏ tình được thực hiện trong… sân trường, và thay vì tặng hoa, thì đàn trai tặng… cả một bàn tiệc. Còn một nhầm lẫn vô cùng tai hại, sẽ ảnh hưởng cực lớn tới chuyện tình đẹp nhất trong truyện này, và là nguồn cơn của gần như mọi câu chuyện cười mà mình được nghe, ấy là con nhỏ tưởng thằng Chen cố ý mua một mâm tiệc để lấy le với nó, còn sự thực là một mình thằng chết tiệt này vừa xực xong một mâm y vậy, nó cứ đinh ninh con nhỏ này thiếu ăn nên ăn… cỡ nó đổ lên, nên một mâm tiệc là… phù hợp với nhu cầu của đối phương.
Chừng tuần lễ sau thì con nhỏ xuất viện về phòng trọ, vì đơn giản là nó hết tiền đóng viện phí, cũng như bác sĩ kêu không còn nguy hiểm nữa. Thằng Chen cũng chôm cái bệnh án của con nhỏ rồi chạy qua kiếm già Mẫn, chừng nghe lão kết luận thì nó mới tin nổi là con nhỏ có thể về nhà. Chen khoái lắm, cuộc tình chuyển tới giai đoạn hẹn hò. Gạ tới gạ lui thì con nhỏ cũng chịu đi coi phim với cậu hai một lần. Trước lần hẹn hò đầu tiên, thằng quỷ đóng bộ láng coóng, xách chiếc Audi A8 thường đi tính rước con nhỏ, hên quá là nó ghé nhà tác giả trước khi đi.
“Ngó tao được không mày?”
Đang ngồi đánh máy dự án, tác giả phải ngẩng phắt lên khi thấy thằng bạn mình, má ơi, nó mặc vest bóng lộn, đi xe Audi, để lên tận Thủ Đức đón một con nhỏ nghèo thật là nghèo, mẹ nó thằng thần kinh.
“Mày đi hẹn hò chứ đâu phải đi họp, Chen?”
“Họp là cái gì?”
“Conference”.
“À, nhưng tao mặc như vậy thì… thì politely, với lại quen rồi” – cu cậu ú ớ thứ tiếng Việt lơ lớ mới học được hai năm.
“Kiếm cái áo thun tròng vô, đi ăn cho có năng suất mày. Thêm nữa, dẹp mẹ cái xe của mày đi, về lấy chiếc Vespa ra mà chở nó. Mày khoe của kiểu đó nó chạy mất dép luôn giờ”.
“Rồi rồi, tao nghe lời mày mà mập” – thằng Chen quày quả quay gót, tác giả nghe tới chữ “mập” thì lên cơn điên tiết, chụp cuốn sách chọi luôn vô đầu thằng quỷ. Bốp một tiếng, cái bờm ngựa vuốt keo láng o của thằng Chen bị cuốn sách đập vô, bờm ngựa hóa thành bờm linh cẩu.
“Má mày, thằng mắc dịch” – Chen ôm đầu rống lên. Tác giả rống trả – “mày nói tiếng nữa thì đừng có qua đây thắc mắc” – và thằng quỷ lại bỏ chạy mất.
Một trong những yếu tố đầu tiên, và thú vị nhất của trò chơi này là các “A Giành” khi hẹn hò cùng đối tượng đều phải quên đi chuyện mình giàu mà kiên nhẫn theo đuổi đối tượng, còn nếu mạo hiểm khoe của, đụng đào mỏ thì cầm chắc là mất không ít thì nhiều. Thực ra với những người trong câu chuyện này, mất vài tỷ đồng với họ chỉ là chuyện nhỏ, sợ họ còn nã ngược lên đầu người khác nữa đó chớ, nhưng mà cảm giác bị người khác xỏ mũi chẳng thú vị gì với mấy tay sạn đầy đầu đó, nên cứ lần lữa qua lại không ra được.
Buổi hẹn hò diễn ra khá thành công, ấy là Chen bảo vậy. Hai đứa hẹn nhau đi coi phim, con nhỏ kia ngây thơ tưởng là ngồi kế nhau trong rạp, còn thằng Chen khôn có thừa, nó mua sẵn ghế sweetbox hẳn hoi. Nhưng dù vậy, cu cậu cũng không hề làm quá với con nhỏ, chỉ vài nụ hôn lên má, đủ làm con nhỏ ngượng ngùng thôi. Còn con nhỏ kia, theo thằng Chen kể, thì đúng là gái Huế, gọi dạ, bảo vâng nhưng trong đầu nó nghĩ gì thì không ai biết nổi. Nhưng mà với thằng Chen thì đủ rồi, nó đang muốn ép con người ta nên nó áp dụng thủ thuật của tác giả triệt để, nghĩ gì kệ em, em chưa ra miệng thì anh coi như hổng biết. Tới khi hai đứa vô nhà hàng thì chuyện cười mới bắt đầu.
“Cho tui mợt dĩa cua lột chiên, mợt dĩa cua rang me, mợt dĩa tôm hoàng kim, mợt cá mú chương tương, mợt dĩa chả giò hải sản, một con HEO SỮA QUAY” – Chen liến thoắng một tràng tên món xong hồn nhiên quay qua con Trang – “em ăn gì?”
Trời hỡi, con nhỏ mém nữa là té xỉu, nhiêu đó cả nhà nó ăn 2 ngày chưa hết đó chứ, huống gì ở đây chỉ có hai người. Con nhỏ tức xì khói, quay qua rít lên:
“Anh ăn có hết hông mà còn kêu nữa”.
“Hết, anh ân hết ớ” – thằng Chen cười ngờ nghệch, chừng thấy con nhỏ hông chịu kêu thì cu cậu đinh ninh là con nhỏ sợ tốn tiền, “biết tiết kiệm vậy thì lấy về được nè”. Nghĩ xong rồi cu cậu quay qua con phục vụ đang kiên nhẫn chờ – “thêm 1 bình bửu lỷ (hồng trà) nhen”.
Con Trang quả là có một ngày hết hồn, đồ ăn bưng ra xong thì thằng Chen lịch sự gắp cho nó trước, lựa đúng miếng ngon nhất luôn, nhưng mà trong khi con nhỏ đang thưởng thức cái miếng thức ăn ngon lành kia thì thằng chết tiệt… xực cả dĩa. Dĩa cua rang me, thằng Chen vui vẻ nhường con nhỏ bốn cái càng, xong hai con cua mỗi con nửa ký nó quất hết, dĩa cua lột thì Chen cầm cái dĩa nhỏ vốn dùng để lót chén, lịch sự gắp hai miếng cho nàng, xong cậu tráng luôn cả lớp xà lách xoong trang trí dưới đáy dĩa. Đỉnh điểm là con heo sữa, con Trang há miệng rớt luôn cả miếng cua lột trong khi thằng Chen thủng thẳng nhai nửa – cái – đầu – còn – lại duy – nhất của con heo.
“Anh… anh ăn đặng chết hả!!!” – Con nhỏ kinh hoàng lắp bắp.
“Nị này kỳ… anh ăn để… để live stronger ớ” – vốn tiếng Việt không đủ Chen phải xài tiếng Anh đỡ. Xong nó tỉnh bơ rót ly trà uống giải khát và súc họng, rồi mới thủng thẳng nhai chả giò hải sản.
Cuối cùng thì kết thúc buổi hẹn hò huyền thoại đó, một chương mới trong cuộc đời của hai đứa mở ra, cũng như mở ra cho cả hội một câu chuyện tình… đẫm mùi đồ ăn thức uống. Nói một cách bóng bẩy, là sự giao lưu của hai nền văn hóa Hoa – Huế, nói một cách tào lao, thì hai đứa nó hành nhau lên bờ xuống ruộng!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lâu đài tình ái |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Bác sĩ - Y tá |
Tình trạng | Update Phần 10 |
Ngày cập nhật | 04/05/2024 12:39 (GMT+7) |