Cô Ngọc Lan: “Hừ”
Cô Ngọc Lan đi vào phòng, chuẩn bị đóng cửa lại, tôi nghi hoặc: “Cô làm gì vậy?”
Cô Ngọc Lan: “Kiểm nghiệm kết quả”
Tôi mặt đơ ra: “Là sao”
Cô Ngọc Lan: “Dùng điện thoại cô chụp cho em xem”
Tôi mặt tiếc nuối, không ngờ cô lại thông minh như vậy, định vượt qua mục đích đen tối của tôi.
Tôi: “Vết bầm rất khó nhận biết, điện thoại sao chụp rõ được, lại là ban đêm rồi”
Cô Ngọc Lan: “Đèn nhà cô sáng mà, có cả đèn flash, đèn pin, lo gì”
Tôi: “Dùng đèn chiếu vào nó lóa, phản chiếu lại chụp sao rõ được”
Cô Ngọc Lan: “Thế giờ phải làm thế nào, hay sáng mai chụp”
Tôi: “Em cần kết quả ngay bây giờ để điều trị tay của em”
Cô Ngọc Lan: “Nhưng mà ở sau lưng, xa mắt như vậy, dùng gương cũng khó nhìn”
Tôi dùng tay trái vỗ ngực mình: “Có em đây”
Cô Ngọc Lan: “Không”
Tôi: “Thế thôi vậy, em về nhà đây”
Cô Ngọc Lan: “Đứng lại, đừng có giả bộ nữa, đứng im đấy”
Tôi: “Cô không có tí trách nhiệm nào cả”
Cô Ngọc Lan: “Đứng im đấy cho tôi, anh là anh cứ luyên thuyên”
Trong lòng tôi bắt đầu mừng thầm.
Cô Ngọc Lan đóng cửa lại, một lúc sau đi ra với bộ đồ ngủ khác màu đỏ, có áo choàng bên ngoài: “Đi vào phòng này đi”
Tôi: “Đợi em chút”
Tôi đi xuống dưới bếp, lấy chai rượu bí truyền rồi hớn hở chạy lại phòng làm việc, đi gần đến gương mặt tôi lại tỏ vẻ đau khổ, khó khăn khi đẩy cửa bước vào nhưng không thấy cô đâu cả. Đành phải vào phòng ngồi trên giường đợi cô vậy, một lúc sau thấy cô hướng từ phòng tắm đi vào, một mùi sữa tắm mới lọt vào mũi tôi, thời gian ngắn như vậy cô không kịp tắm toàn thân được, có chăng chỉ tắm phần nào đó mà tôi không thể biết được.
Cô Ngọc Lan: “Bắt đầu được chưa”
Tôi: “Câu đó em phải hỏi cô mới đúng”
Cô Ngọc Lan: “Nói đi, phải làm gì”
Tôi: “Cô đứng xoay lưng lại với bóng đèn để em nhìn xem”
Cô Ngọc Lan cắn môi: “Phải nhìn trực tiếp như vậy à”
Tôi: “Vâng, cách nguyên thủy, và cũng là cách nhanh nhất, dùng đôi mắt vẫn là tốt nhất, hiện tại chưa có cái Camera thương mại nào có độ phân giải sắc nét như mắt người đâu”
Cô Ngọc Lan bắt đầu đơ đơ, suy nghĩ lung tung, gương mặt khá căng thẳng.
Tôi: “Cô có mất đi cái gì đâu mà sợ, đây cô đứng vào đây, vén áo lên”
Cô Ngọc Lan do dự khá lâu, cô đang suy nghĩ cái gì đó, hoặc suy nghĩ một cách nào đó, nhưng cuối cùng vẫn phải làm theo. Cô cởi bỏ áo choàng ngủ ra, bên trong là một bộ váy ngủ liền màu đỏ.
Chần chừ mãi cô từ từ vén váy lên cao, lộ ra cặp đùi dài miên man, trắng bóc, không một tì vết, cao hơn nữa tôi có thể nhìn ra cặp mông căng tròn, trắng ngần mà trước đó tôi chỉ được sờ, bóp giờ được tận mắt chứng kiến khiến con chim của tôi xao xuyến không thôi.
Áo được cô kéo lên cao đến hông, rồi cô quay lại nhìn tôi: “Được chưa”
Tôi: “Làm gì đã nhìn thấy vết thương đó đâu, phải kéo quần nhỏ xuống mới nhìn thấy, để em kéo giúp nhé”
Cô Ngọc Lan: “Không được, để cô tự làm”
Tôi nín thở chờ đợi, một tay cô giữ váy ở cao, một tay cô bắt đầu cởi quần lót một cách rất từ từ, kéo được ngang mông thì cô dừng lại: “Nhìn thấy chưa”
Tôi: “Em cô còn ngại gì chứ, không phải đã sờ qua rồi sao”
Cô Ngọc Lan: “Đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau”
Tôi: “Đi xuống chút nữa… đúng rồi… chút nữa”
Cô Ngọc Lan: “Được chưa”
Tôi: “Chút nữa đi… Rồi cô để im đấy để em đến gần hơn “Quan sát”
Tôi cố gắng câu giờ hết mức có thể, cô khép chặt chân lại, trước mặt tôi là một cặp mông trắng, to tròn, tôi muốn lập tức úp mặt vào đó mà hít hà mà tận hưởng.
… Bạn đang đọc truyện Lén lút tại nguồn: http://truyensextv2.com/len-lut/
Tôi: “Cô khép chặt chân lại như vậy phần da ép lại nhìn không rõ lắm”
Chân cô hơi mở rộng ra, chiếc quần lót không còn lực kẹp từ 2 chân rơi thẳng xuống dưới chân cô. Cô theo bản năng hơi cúi người, định nhặt lại chiếc quần lót.
Tôi: “Cô đứng im, hình như chỗ này có điểm bất thường”
Cô hơi ngoái nhìn lại tôi: “Cái gì bất thường”
Tôi: “Để em đến gần hơn xem, sao nó lại trắng hồng như vậy”
Cô Ngọc Lan: “Cái gì trắng hồng”
Tôi: “Không ý em là dưới tác dụng của massage vết thương đã hoàn toàn khỏi”
Cô Ngọc Lan cúi gập người kéo chiếc quần lót lên mặc vào người.
Tôi hơi thẫn thờ một chút, toàn bộ phần dưới của cô được trọn vẹn thu vào tầm mắt tôi, cặp mông lớn ở giữa là một rãnh nhỏ kéo dài vào trong, bên trong là 2 mép thịt hồng hồng, ở giữa là một rãnh hình chữ “i” nho nhỏ, ươn ướt, phía bên kia là một mảng đen nhánh cỏ hoa mọc um tùm, xoăn xoăn, tỏa ra mùi thơm của sữa tắm mới tinh và hương thơm của nhục dục, tôi biết vừa nãy cô đi rửa là rửa phần nào rồi.
Cô Ngọc Lan cố gắng điều chỉnh nhịp thở của mình một lúc, vỗ vỗ vào má rồi quay lại nhìn tôi: “Được chưa”
Tôi: “Có hiệu quả, giờ em thử áp dụng xem sao”
Tôi bắt đầu một tay cạy mở nắp của chai rượu, nhưng không mở được, tôi nhìn vào cô Ngọc Lan ý định nói gì đó, nhưng không nói. Cô hiểu ý ngay: “Để cô giúp”
Rất nhanh cô đã đổ rượu vào cốc: “Giờ làm gì tiếp theo”
Tôi: “Pha thêm một chút tinh dầu vào”
Tôi dùng tay phải thấm hỗn hợp rượu và tinh dầu đặc biệt của tôi mua từ đợt trước, thấm lên từng ngón tay trái, tôi cố ý suýt xoa đau khổ, cô Ngọc Lan nhìn không nỡ: “Để cô giúp”
Tôi: “Nhẹ thôi nhé, không em thành Dương Quá mất”
Cô phì cười, không khí đã bớt ngột ngạt hơn đôi chút.
Tôi: “Cô giúp em xếp lại cái đệm để em nằm xuống, chắc hôm nay em phải ngủ lại đây rồi”
Cô Ngọc Lan giúp tôi sắp xếp lại đệm, chăn, gối. Lúc cô nhìn thấy cái ga giường còn ướt đẫm mặt cô hơi mất tự nhiên, rồi nhanh tay bỏ cái ga giường đi vo tròn lại vứt vào một góc rồi thay cái mới.
Tôi ngồi xuống tựa vào đầu giường: “Cô cũng ngồi xuống đây cho đỡ mỏi”
Cô ngồi cạnh tôi bắt đầu thấm hỗn hợp rượu, tinh dầu vào từng ngón tay tôi, nhân lúc cô không để ý tôi hơi ngả người ra sau, tay phải tay đưa lên hai mắt, hơi dụi vào đó (rượu có tính cay, khi tiếp xúc với mắt sẽ chảy nước mắt).
Sau khi thấm đủ hỗn hợp lên tay tôi cô bắt đầu xoa bóp, lúc này rượu được tôi bôi vào mắt, cay xè, mắt tôi bắt đầu ngấn lệ trực trào ra.
“Aaaa”
Cô Ngọc Lan: “Cô xoa mạnh tay quá à”
Tôi: “Hình như kẹp mạnh vào đến xương ngón tay đau quá”
Cô Ngọc Lan nhìn vào mắt ngấn lệ của tôi hơi hoảng hốt: “Phải làm sao giờ, hay là đi bệnh viện”
Tôi: “Không sao, em chịu đựng được, nhưng em đau quá, A ui…”
Cô Ngọc Lan: “Hay uống thuốc giảm đau”
Tôi: “Em không thích uống thuốc Tây lắm, em hay tìm hiểu các vị thuốc gia truyền”
Cô Ngọc Lan bực mình nói: “Suốt ngày gia truyền, bực cả mình, mời anh tìm hộ tôi thuốc giảm đau gia truyền bây giờ đi”
Tôi: “A ui nhẹ thôi, trước em có đọc được tài liệu người ta hướng dẫn giảm đau bằng ý chí”
Cô Ngọc Lan: “Ý chí”
Tôi: “Vâng, cô không thể tưởng tượng ra sức mạnh của ý chí nó kinh khủng như thế nào đâu”
Cô Ngọc Lan: “Áp dụng trong trường hợp này thế nào”
Tôi: “Em giải thích đơn giản như thế này: Tức là người ta sẽ dùng sức mạnh của ý chí để làm quên đi cơn đau”
Cô Ngọc Lan: “Xạo vừa thôi ông”
Tôi: “Em nói thật, nếu cô chịu giúp em, thì em sẽ rất cảm tạ cô”
Cô Ngọc Lan: “Cô giúp được?”
Tôi: “Vâng, cô giúp em quên đi cơn đau”
Cô Ngọc Lan: “Bằng cách nào”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lén lút |
Tác giả | Khởi nguồn dục vọng |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ lỗ đít, Đụ máy bay, Truyện bóp vú, Truyện sex cô giáo |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 14/10/2021 22:33 (GMT+7) |