John cứng họng, cái gì đang xảy ra vậy? Vốn dĩ những điều chửi rủa lúc nãy hắn mới là người phải nói ra nhưng Jinx lại nói thẳng vào mặt hắn. Vẫn còn chưa kịp nhận ra điều gì thì quanh hắn nhanh chóng xuất hiện cả chục cảnh binh Pitlover, nòng súng chỉa thẳng vào mặt.
“Cô… cô đang làm nói gì vậy? Ta làm gì quen cô…” – John giả vờ như không hề quen biết Jinx, bây giờ hắn đang ở nơi của kẻ địch không muốn gây ra chuyện lớn làm đổ vỡ mọi kế hoạch.
“Hức ! Nói láo, chính ngươi đã bảo với ta rằng chỉ cần đi cướp nhiều tiền và đồ quý về nhất định sẽ cho ta những thứ ta muốn. Bây giờ ngươi bảo không quen ta, muốn đẩy mọi trách nhiệm lên ta sao? Hức… hức…. trước giờ bao nhiêu chuyện phá hoại Piltover đều do ngươi sai ta làm..” – Vừa nói Jinx vừa diễn tả bằng khuôn mặt đến mức hoàn hảo. Thậm chí khả năng diễn của cô ta cũng khiến kẻ khó tính nhất cũng phải tin.
Vi tức giận nhìn John quát: “Khốn nạn! Ngươi vốn là một người trưởng thành vậy mà dám lợi dụng một cô bé?”
“Ta… ta không có…” – John đau khổ phân bua nhưng xem ra không có chút tác dụng, cô ta được nước lấn tới xả toàn bộ tội danh lên đầu hắn, điều này khiến hắn thực sự rất muốn đập cho cô ta một trận, mặc cho cô ta có phải là phụ nữ hay không.
Jinx tiếp tục nói: “Ngươi biết ta là một cô bé không có nhà, lợi dụng ta làm việc cho ngươi, bắt ta tự lực cánh sinh ở bên ngoài đem tiền bạc và thức ăn về nuôi ngươi… bây giờ muốn bỏ mọi trách nhiệm hay sao…” – Mỗi câu nói của Jinx như một nhát dao đâm thẳng trực diện vào John, khiến hắn bây giờ có muốn chạy cũng không còn cách nào.
“Ta xin cô, cô đừng có làm ô uế vấy bẩn từ ngữ ‘Tự Lực Cánh Sinh’, tự mình kiếm sống nữa. Nhưng từ ngữ đó còn ý nghĩa tốt đẹp hay không, những hành vi cướp giật côn đồ của cô chẳng có gì khác nhau đâu. Vả lại những chuyện thế này vốn dĩ ta không có liên quan.” – John bực tức quát lớn mà nói, Jinx có vẻ đã làm quá tay nên khiến hắn vô cực tức giận.
“Im ngay! Cứ bắt về rồi nói sau!” – Vi bực mình vung tay ra lệnh cho đám cảnh binh lao đến bắt lấy John.
John không thể để bị bắt vào lúc này được, nhất định không. Chân của hắn lập tức đạp vô ảnh bộ di chuyển như một cái bóng ma luồn lách qua đám cảnh bảnh để tránh né.
“Nhìn kìa, nhìn kìa!” – Những người dân xung quanh đứng xem kinh ngạc với bộ pháp quái dị của John.
“Các người làm gì vậy hả? Mau bắt hắn ta lại!” – Vi thấy đám binh sĩ của mình liên tục chụp ếch, sắc mặc vô cùng khó coi.
“Cơ hội tốt, chuồn thôi!” – Jinx thấy đám hỗn loạn trước mặt cảm thấy sung sướng không thể tả, đây là cơ hội tốt để cô ta tính bài chuồn. Thế nhưng Jinx đã hơi bị xem nhẹ Vi trong chuyện này, giọng nói đầy danh thép của Vi vang lên ngay sau đó: “Mau bắt Jinx lại, đề phòng cô ta chạy trốn.” – Một đám cảnh binh khác lập tức bao vây lấy Jinx, hiển nhiên cô ta bây giờ muốn chạy cũng quá khó rồi.”
“Hắn mới là kẻ phạm tội, em không có liên quan…” – Jinx biểu diễn khuôn mặt đau khổ nói với Vi. Nhưng đáp lại là cô ta là những lời nói lạnh lùng: “Cứ bắt về rồi điều tra tiếp.”
“Không được rồi, cứ tiếp tục thế này e rằng cảnh binh sẽ đến rất đông, lúc đó không thể nào thoát được.. Khốn kiếp tại sao cô ta lại hại mình chứ?” – John vừa di chuyển tránh né đám cảnh binh vừa suy nghĩ. Hắn không thể ra tay với bất kì ai được, nếu làm thế mọi chuyện sẽ hỏng mất.
“Cứu ta… cứu ta với… ta không muốn bị bắt vào tù đâu… cứu ta…” – Jinx vừa chống trả lại đám cảnh binh đang vây bắt mình vừa gào lên cầu cứu hắn.
“Khốn nạn! Vừa hại ta xong bây giờ xoay sang cầu cứu. Ta đâu bị não” – John tức giận không quan tâm đến Jinx.
Thấy vậy Jinx tức giận hét lớn: “Ngươi mà không cứu ta, ta nói sạch các bí mật ấy luôn!”
“Bùm” – Đầu hắn như bốc lửa, van xin không được chuyển sang đe dọa à.
Không còn cách nào khác hắn đành phải chấp nhận với lòng sẽ cứu cô ả này. Vô ảnh bộ đạp nhanh trên mặt đất, một cước quét ngang đá bay ba bốn tên cảnh binh, mở ra một con đường đến thẳng chỗ của Jinx.
“Vút” – John như một cơn gió xuất hiện ngay trước mặt Jinx, hai chân liên hoàn cước đá bay đám cảnh binh đang lao đến.
Không để Jinx kịp mở miệng, John lập tức lấy tay khóa miệng cô tại, ánh mắt trợn ngược nói: “Cô dám hại ta sao?”
“Oong… ó… ắt… ắt… ĩ…. oi (Dịch: Không có, bắt đắc dĩ thôi)” – Miệng cô ta bị John bóp chặt khiến lời nói cũng biến đổi theo.
“Hừ… ta sẽ tính sổ với cô sau, giờ thoát khỏi đám người này đã.” – John nhìn trước mặt mình phải hơn 30 tên cảnh binh với đầy đủ trang bị, xem ra muốn thoát khỏi đây cũng không dễ chút nào rồi.
“Này… cô có biết cách nào thoát khỏi đây không?” – John xoay đầu hỏi Jinx đằng sau lưng.
Jinx cười khà khà vài tiếng đáp: “Thoát khỏi đám cảnh binh này là sẽ có đường cho chúng ta chạy.”
“Được” – John gật đầu, tay phải nắm chặt cổ tay của Jinx lao nhanh về phía đám cảnh binh.
Vụt vụt… hai tiếng xé gió vang lên, cả thể hắn như phân ra làm đôi môt lao về bên phải, một lao về bên trái khiến đám cảnh binh ngơ ngác như một tượng đá không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Ngu ngốc!” – Vi quát lớn, phòng mình qua phía bên trái, đôi tay sắt to lớn đấm mạnh ngay trước mặt của John và Jinx chặn đường của cả hai lại.
Vi nhếch môi nói: “Ba trò trẻ con ấy định qua mắt ta sao?”
“Cô ta xem ra khó xơi đây!” – John đau khổ nghĩ thầm.
Vi nhìn John và Jinx rồi nói: “Đúng là 2 người các ngươi có quen biết nhau. Để ta bắt hết cả hai về rồi xử một thể.” – Nói xong cô ta lao lên, đôi tay sắc xì xì ra những đợt khói khiến không khí xung quanh như tăng nhiệt.
“Ầm” – Vi không chút nương tay đâm mạnh về phía trước, John nhanh chóng né sang một bên, nấm đạnh mạnh mẽ kia đấm thẳng vào mặt đất khiến mặt đất nổ tung.
“Sợ quá!” – Jinx khuôn mặt biến sắc.
John hỏi Jinx: “Cô có trò gì trong người không? Đem ra sử dụng.”
Jinx như được hắn ta khai thông, lập tức móc từ túi quần ra một đống thứ đồ chơi khủng bố, nào là boom gây ngứa, đạn hạt tiêu… v… v.. Hắn thấy được đám đồ chơi này của Jinx cũng phải hoảng nữa là những kẻ đã chịu đựng mấy trò này của cô ta xuốt 1 thời gian dài.
“Á, ngươi làm gì vậy?” – Jinx hết hồn khi thấy John đột nhiên vác mình bỏ lên vai của hắn, rồi sau đó đem toàn bộ đống đồ chơi của mình ném xuống đất.
Vi còn chưa kịp hiểu hắn định làm gì thì ngay lập tức cô cảm thấy một thứ cảm giác gì đó rất đáng sợ truyền đến.
“Vút… ầm” – John búng người nhảy lên thật cao, từ lòng bàn tay bắn ra một chưởng lực nhẹ đánh thẳng vào đám đồ chơi của Jinx, chưởng lực không mạnh nhưng đủ sức bắn văng và phá hủy đám đồ chơi ấy, thuốc ngứa, boom hạt tiêu v… v… vỡ tung văng hết ra xung quanh, đám dân thường đứng xem hầu như đều bị dính phải. Mượn lực từ cú nhảy, John chân đạp vô ảnh bộ lướt trên không lao lên một mái nhà cạnh đó, phóng thẳng về phía khu dân cư trước mặt mà chạy trốn.
“Khụ… khụ…” – Vi một tay che mũi một tay chỉ về phía John và Jinx trốn thoát mà hô lớn: “Bắt lại… mau bắt bọn họ lại!.”
… Bạn đang đọc truyện Liên Minh Huyền Thoại – Quyển 9 tại nguồn: http://truyensextv2.com/lien-minh-huyen-thoai-quyen-9/
“Bịch” – John đưa Jinx trốn thoát khỏi sự truy đuổi của đám cảnh binh, chạy đến một cái hẻm nhỏ vắng vẻ bỏ không, hắn tức giận thả mạnh cô ta xuống mặt đất và nói: “Hừ… cô hại ta thốn thật đấy, để xem ta nên xử lý cô thế nào?”
Jinx hình như không biết sợ John là gì, thấy hắn nói thế liền giả vờ hai tay đặt trước ngực rồi bảo: “Anh định làm gì? Đừng làm bậy nhé!”
“Phụt!” – John tức muốn hộc máu, chưa bao giờ hắn gặp một cô ả mà trơ trẽn thế này.
John chỉ vào mặt Jinx muốn chửi nhưng lại nuốt, hắn suy nghĩ một hồi rồi nói: “Cô được lắm, ăn cướp rồi đổ thừa cho ta…”
“Nói bậy, ta cướp của người giàu chia cho người nghèo, không phải là hoàn toàn kiếm tiền cho mình.” – Jinx nói.
“Cái gì ? Kiếm tiền, nói thẳng ra là cướp giật cho xong, ta hỏi cô, cô đã cứu giúp được mấy người nghèo rồi ?” – John bực mình nói lại.
“Ta chưa thấy người nào nghèo cả, những người đi trên đường này toàn những người giàu có… hè hè…” – Jinx nói xong cười hè hè đầy quái dị.
“Cô….” – John không nói lên lời nữa.
“Thôi nhé, ta phải chuẩn bị đi ăn cướp vài chỗ nữa…” – Jinx đứng dậy, phủi phủi quần áo rồi cười nói.
“Cô làm vậy mà vẫn chưa thấy thỏa mãn sao?” – John kinh hãi, không ngờ được cô ta lại thích làm ba cái trò quậy phá thế này.
“Không đủ, ta phải quậy banh cái thành phố này, có như thế mới vui được.” – Jinx lắc đầu kiên quyết nói.
“Ồ… cô cũng lanh tay cất chút đỉnh vào trong túi nhỉ?” – John tinh mắt nhận ra trong túi áo và túi quần sau của Jinx có khá là nhiều trang sức quý giá.
Jinx đột nhiên cảm thấy có chút lành lạnh vội lùi xa hắn ba bước nói: “Này.. này… đừng làm bậy.”
“Sợ rồi à, mau đưa hết tiền ra đây.” – John làm ra bộ dáng đáng sợ như muốn trấn lột Jinx.
“Ta sợ ngươi mới lạ đấy.”
“Vèo!” – John lao nhanh như một cơn gió lướt qua người của Jinx xong rồi quay về lại chỗ cũ, chỉ thấy trên tay hắn cầm đầy các đồ trang sức quý giá mà Jinx dấu trong người.
Jinx khuôn mặt bừng bừng tức giận hét lớn: “Đồ đốn mạt vô liêm sỉ, ngươi làm gì đấy ? Đây là trang sức của ta kiếm được, ngươi không được động vào, mau bỏ xuống.”
John cười nói: “Dạo này ta đang rất thiếu tiền, cô có thể viện trợ cho ta một chút được không ?”
Jinx vô cùng tức giận chửi bới rất chua chát và cũng như uy hiếp hắn ta : “Đồ đốn mạt chết giẫm kia, ngươi là một tên đạo tặc, một tên cướp.”
“Không phải lúc nãy trên phố cô bảo ta là cướp giống cô sao! Giờ ta chỉ làm công việc của một tên cướp mà thôi.” – John trơ trẽn đáp lại, khiến khuôn mặt của Jinx đỏ bừng bừng.
“Hừ… hừ…” – Jinx đang muốn lao vào sống chết với hắn để lấy lại đống trang sức đáng giá của mình thế nhưng cái đầu quỷ quyệt ấy như nghĩ ngay ra một cái gì đó, khuôn mặt tức giận biến đổi nhanh chóng thành khuôn mặt tươi cười như mùa xuân. Chính lúc này John lại cảm thấy có gì đó sờ sợ, cô nàng này mặc dù không mạnh như Vi, nhưng sự đáng sợ của cô ta xuất phát từ những ý nghĩ điên rồ không giống ai.
Jinx bước lại gần hắn cười hì hì nói: “Hồi nãy á… anh bảo… đang thiếu tiền phải không?” – Giọng điệu thay đổi đột ngột đến nỗi toàn thân của John nổi đầy da gà.
“Cô bị sao vậy? Thần kinh à? Đừng lây sang đây nhé!” – John lùi lại một bước nói.
Jinx vẫn nở nụ cười hì hì nói: “Ta có một cách giúp anh kiếm tiền, thậm chí rất nhiều tiền… hì hì..”
John nheo mắt đáp: “Đừng bảo ta là đi ăn cướp đấy chứ? Ta không làm chuyện đó đâu.”
Jinx hơi kinh ngạc sau lại cười hì hì kéo áo hắn mà nói: “Đúng vậy, không có cách gì giàu nhanh chóng bằng đi ăn cướp cả… ta sẽ dẫn anh đến một nơi ở đấy có rất nhiều đồ quý giá tha hồ cho chúng ta ăn trộm… hì hì…”.
“Đủ rồi! Đừng nói nữa, riêng chuyện ăn cướp, trộm cắp ta không làm đâu.” – John xoay lưng lại nó, bước chân đang chuẩn bị rời đi thì giọng của Jinx vang lên: “Tùy vậy, thật tiếc, chỗ ta định cướp chính là tòa biệt thự của một trong 12 hộ vệ.”
“Hửm!” – John đứng khựng lại, xoay người nhìn Jinx hỏi: “Biệt thự của 1 trong 12 hộ vệ. Không lẽ là biệt thự của Sagittarius.” – John hỏi lại.
Jinx gật đầu nở nụ cười
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Liên Minh Huyền Thoại - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 26/02/2017 06:36 (GMT+7) |