– Giờ này còn ai gọi nữa? Kiều hậm hực…
– Chắc công chuyện. Vũ cũng tụt một phần cảm xúc.
Lôi chiếc điện thoại ra, là cô y tá gọi. Vũ nghe máy ngay:
– Alo, em nghe nè.
– Có một chú, xưng là người thân bạn em mới vô thăm bạn em đó.
– Trông ông ấy như nào?
… Bạn đang đọc truyện Loạn luân mẹ và con tại nguồn: http://truyensextv2.com/loan-luan-me-va-con/
– Cái gì? Vũ hét lên khiến Kiều cũng phải giật mình.
Gương mặt Vũ biến sắc, mặt tái mét, còn Kiều cũng vì thế mà hoang mang theo.
Cái quái gì đang diễn ra xung quanh cô Tuyết Trinh này vậy? Hết công an, cảnh sát và giờ thì là cả ông ba cũng xuất hiện vì cô ta nữa.
Rốt cuộc thì cô ta là cái thứ gì vậy mà khiến cho cả ông Quang phải nửa đêm khuya khoắt cũng phải xuất hiện?
Thời không như ngừng lại, Vũ vẫn còn chưa hết bàng hoàng với những gì mình nghe được. Ông Quang sau bao bí ẩn bỗng dưng xuất hiện theo cái cách chàng không khi nào ngờ tới, mọi thứ đang ngày một xa vời theo những tính toán của chàng và hơn khi nào hết những chấm me mét mồ hôi đã minh chứng cho tình hình của chàng lúc này.
Bên cạnh, Kiều cũng đã lờ mờ đoán ra khả năng ông Quang đã xuất hiện nên Vũ mới tỏ ra sợ sệt tới như vậy. Bản thân nàng cũng không được chuẩn bị tâm lý cho tình huống này vì thế ngay lúc này đây nàng cũng đang rơi vào trạng thái hoang mang một cách tột độ.
– Alo… alo, em còn nghe máy không vậy?
Cô y tá vọng lại qua điện thoại sau những giây phút Vũ rơi vào một thế giới khác.
– Vâng… vâng, em đây. Không sao chị ạ, chị cứ theo dõi tiếp tục giúp em xem ông ấy đi ra vào lúc nào là được.
Không bận quần áo, quên mất cuộc hoan lạc cháy bỏng cùng Kiều, lơ đễnh luôn cả sự có mặt của Kiều đang hiện diện bên cạnh, chàng vồ lên để theo dõi máy nghe lén. Kiều trong trạng thái lo sợ, nàng chỉ còn biết im lặng tới bên Vũ và ngồi cạnh chàng. Khẽ nắm tay Kiều, chàng đeo chiếc tai nghe lên:
– Xin chào. Giọng ông Quang chậm rãi vang lên.
– Chào chú, chú là ai vậy ạ? Tuyết Trinh trả lời ông Quang.
– Chơi bài ngửa đi thôi, cô và mấy anh cảnh sát có lạ gì tôi đâu.
– Dạ thưa chú, cháu không hiểu chú đang nói gì ạ?
– Hahahaha, chắc là mấy anh cảnh sát ngoài kia đang chờ cô hô lên để có thể lao vào bắt tôi nhỉ? Nhưng tôi có làm gì đâu? Tôi tới thăm người bệnh thôi mà.
– Này chú, nếu chú còn tỏ ra bất lịch sự, tôi sẽ la lên đó.
– Cô nhóc, cô nghĩ tôi sợ cô la sao? Cô nên biết những ai có được cái quyền dọa nạt tôi, một trẻ ranh miệng còn hôi sữa như cô mà dám sao? Ông Quang nhẹ giọng hơn so với lúc trước.
– Thôi được rồi, ông đã dám tới đây thì ông muốn gì? Tuyết Trinh không hề tỏ ra sợ sệt.
– Đoàn Thị Mỹ Trang, tốt nghiệp loại ưu ngành hình sự. Tôi nói có sai không nhỉ?
– Ông muốn gì? Nếu ông dám làm gì, ông sẽ không ra nổi khỏi đây đâu.
– Dĩ nhiên, tôi sao dám làm gì một Chiến sĩ cảnh sát, xinh đẹp với gương mặt trẻ thơ như thế này kia chứ.
– Vậy ông tới đây làm gì?
– Tao mới là người hỏi? Mày đang làm gì ở đây? Ông Quang gằn giọng quyết liệt.
– Tôi… tôi bị thương. Tuyết Trinh đã tỏ ra có sự sợ hãi.
– Chúng mày tiếp cận con tao nhằm mục đích gì?
– Tôi không tiếp cận ai hết.
– Muốn bắt tao lắm hả? Tao sẽ bị bắt khi tất cả chúng mày đã chết hết rồi. Đứa nào dám bén mảng tới gần con trai tao dù chỉ một bước chân, đứa đó sẽ biết hậu quả. Mày biết tao là ai rồi đó. Ông Quang đe dọa Tuyết Trinh với giọng đầy thách thức.
– Ông đừng có đắc ý, sớm hay muộn thì ông cũng sẽ bị pháp luật trừng trị.
– Tao phỉ nhổ vào cái thứ pháp luật của chúng mày. Tao hỏi mày, Tao đã làm gì sai mà bị trừng trị?
– Hối lộ, tống tiền, trốn thuế, làm ăn phi pháp… còn thứ gì mà ông chưa từng làm không?
– Hahahaha, hối lộ? Tôi hỏi cô là cô đã bao giờ hối lộ chưa?
– Cái này… Tuyết Trinh ấp úng.
– Trốn thuế? Tôi hỏi cô đã bao giờ nhận tiền lót tay chưa?
Tuyết Trinh im lặng.
– Đã bao giờ cô ra đường mà không đội mũ bảo hiểm chưa?
Vẫn là sự im lặng tới từ Tuyết Trinh.
– Hahahaha, chính bản thân các người, những kẻ đại diện cho thứ mà các ngươi gọi là pháp luật, là công lý cũng đâu có thực thi. Vậy các ngươi có tư cách gì đi bắt người khác? Một đám sâu mục nát mà còn đòi cho lá cây xanh. Đúng là hoang đường. Cứ theo các người thì ta sai? Vậy bằng chứng đâu? Ta sai trong khi ta đi làm từ thiện cả tỷ đồng, khiến bao con người không miếng cơm manh áo có cuộc sống ấm no… ngay cả cái bệnh viện đang cứu cô cũng là ta xây. Thế thì ta sai ở chỗ nào? Ta sai vì ta giúp cho xã hội, các ngươi đúng vì đã săn đuổi một kẻ giúp ích cho đời suốt bao năm qua. Phải vậy không?
Tuyết Trinh sững sờ trước sức ép cùng miệng lưỡi đanh thép của ông Quang. Cô ứng tuyển vào chuyên án này với mong ước lập đại công, ghi điểm để tiến thân. Nhưng giờ đây, khi trước mặt là đối tượng cần bắt giữ thì cô lại im như thóc, bất động chân tay mà không sức phản biện.
– Nói với lũ trẻ ranh các ngươi thì có hiểu cái gì là xã hội đâu, có hiểu cái gì là làm người đâu. Nhưng ta nói trước, bất kể một tên nào còn dám bén mảng tới gần con trai ta thêm một lần nữa thì đừng có trách.
Dứt lời ông Quang đứng dậy và đi ra khỏi phòng bệnh.
Nhanh như cắt, Vũ chỉ kịp mặc chiếc quần đùi, chàng phi xuống dắt xe và lao nhanh ra khỏi cổng. Suốt quãng đường đi tới bệnh viện, trong đầu chàng dâng lên từng dòng cảm xúc khó tả. Vậy là chàng đã hiểu, suốt bao năm qua ông ba phải lùi sâu về sau chính trường là vì bị cảnh sát nhòm ngó. Ông khi ẩn khi hiện cũng là vì thế. Chàng vẫn biết ông ba rất thương chàng, cũng như thương chị Lan, em ly nhưng chàng lại không ngờ ông lại dám liều mạng tới vậy để bảo vệ chàng. Cảm giác như một thứ gì đó mất đi nhưng giờ đã tìm thấy, chàng sống lại niềm hân hoan của một đứa trẻ ngày nào, ngày của sự bé dại trong vòng tay cha yêu.
Phi thật nhanh tới múc chàng chẳng còn bận tâm trên đường có còn ai hay không nữa. Tới cổng viện, cũng vừa hay ông Quang đang đi bộ ra tới cổng viện.
– Ba… chàng thốt lên trong hai hàng nước mắt.
Lặng nhìn chàng một hồi, ông Quang tiến lại xoa đầu chàng:
– Lên xe rồi phóng thôi nào chàng trai của ba.
– Vâng ạ.
Vũ phi vun vút trong sung sướng tột độ, giây phút này chàng ước mình bé lại, ước mình sẽ lại là một đứa trẻ để lại được dụi đầu trong vòng tay âu yếm của người cha đã biết bao năm cách mặt.
Cứ đi, cứ đi… đi mãi và rồi hai cha con dừng lại ở ven sông, cái cồn cát xưa kia mấy cha con vẫn thường lui tới. Ngồi hướng về con sông, trong gió lộng vun vút thổi, giữa ngàn sao lung linh cùng le lói những người ngư dân vẫn miệt mài ánh đèn bắt cá.
– Lâu quá rồi chàng trai của ba nhỉ.
– Vâng ạ, cũng đã được 4 năm rồi. Sao ba đi lâu quá vậy?
– Ba có công chuyện mà.
– Con biết, con hiểu vì sao ba phải làm như vậy?
– Con hiểu những gì?
– Con đã nghe lén được ba nói chuyện với Tuyết Trinh. Con giờ đã không còn là thằng Vũ nhút nhát ngày xưa nữa, con đã trưởng thành rồi.
Âu yếm nhìn chàng, ông Quang từ tốn:
– Ba biết tất cả những gì con làm thời gian qua, nhưng con vẫn còn bé, thế giới bên ngoài chưa thích hợp để con bơi ra biển lớn.
– Con đã làm được, con không còn là một đứa trẻ nữa.
– Con làm được mà không có ba sao?
– Con… con…
– Con là con ba, không lẽ ba còn không hiểu sao? Con đã lớn, nhưng chưa đủ để tự mình bơi ra biển chiến đấu với những con quái thú. Con cần có thời gian.
– Vâng, con hiểu. Khi nào thì ba định trở về?
– Ba cũng chưa biết.
– Vậy còn chị Lan? Chị giờ ở đâu vậy ba?
Kể lại một hồi về quá trình đưa Lan sang Mỹ chữa mắt và giờ đây nàng đã hoàn toàn hồi phục và đang ở Hà Nội cùng em Ly. Ông Quang đã giao cho Lan một công việc và nàng quá bận bịu với nó, thêm vào đó nàng cũng đã hiểu ra vì sao ông Quang lại đối xử như vậy với mẹ con Vũ. Nàng rất nhớ Vũ nhưng vì tương lai nên nàng đành nhẫn nhịn chờ mong cho tới ngày tất cả đoàn tụ.
Vũ nức nở khóc khi nghĩ tới chị Lan yêu dấu, biết bao xa cách nhưng giờ chàng cũng đã nhẹ lòng khi biết tin chị đã bình yên vô sự và em Ly cũng đang có một cuộc sống tốt khi có chị Lan ở kề bên.
Cứ vậy, hai cha con hàn huyên những kỷ niệm xưa cũ bỗng chốc ùa về chỉ mới ngày hôm qua. Và rồi, giây phút Vũ cảm thấy lo sợ nhất cũng đến:
– Ba à, ba có định về nhà nữa không? Cả nhà mình lại như ngày xưa ba nhé!
– Không được nữa con à, thời gian đã thay đổi, có những thứ khi đã mất đi ta mãi mãi không tìm lại được nữa.
– Tại sao vậy ba? Tại sao lại không thể trở về như cũ? Mẹ đã thay đổi rồi, thay đổi thật rồi ba ạ.
– Ba biết, ba cũng không còn trách mẹ con nữa. Rồi sau này con sẽ hiểu thôi, con đừng thắc mắc về chuyện này nữa.
– Ba không còn trách mẹ thật sao?
– Thật con ạ.
– Vậy giờ ba tính sao? Ba sẽ tiếp tục làm gì?
– Tiếp tục công việc của ba và sẽ lo cho con một tương lai tươi sáng.
– Con không cần, con muốn gia đình mình lại như trước kia.
– Ba đã nói rồi, hãy nghe ba. Ba có lý do của mình.
Vũ đành im lặng trước thái độ kiên quyết của ông ba. Cho tới khi mặt trời mọc lên, chàng tỉnh dậy nhưng chẳng còn thấy ông ba đâu:
– Ba… ba ơi! Ba ơi… và như mất đi một điều gì đó, chàng lại oà khóc.
Phía xa xa, ông Quang nhắm mắt để mặc hai dòng nước mắt lã chã rơi mà quặn thắt nhìn đứa con thơ dại trong cảnh bơ vơ mất mát đi điểm tựa.
Gục ngã, chàng quỳ đôi chân trần trên nền đất cát mà đấm mạnh như đi sâu vào lòng đất. Nhưng giờ chàng đã khác, chàng đã là một chàng trai bản lĩnh và mang trong mình huyết thống của ông vua sư tử, chàng đứng dậy ngước nhìn lên ánh mặt trời buổi ban mai và gạt đi hai dòng nước mắt. Quay trở lại dắt xe trở về, chàng muốn để ông ba thấy rằng giờ đây chàng đã khác, đã không còn là một đứa trẻ nữa.
Phía xa, ông Quang cũng như lấy đó làm vui mừng vì đứa con mang trọn nỗi lòng của ông giờ đã khôn lớn, đã xứng đáng kế thừa những gì thuộc về ông. Ông cũng lạnh lùng bước đi và rồi dần khuất bóng.
Trở về nhà sau một đêm mất tích, trước cửa cổng là Kiều như kẻ mất hồn, bơ phờ, rũ rượi, hai mắt đỏ hoe sưng lên vì khóc quá nhiều. Nhìn thấy vậy chàng chua xót tự hận chính mình khi đã lãng quên Kiều suốt cả đêm qua.
Nhìn thấy bóng Vũ xuất hiện qua khung cửa lớn, nàng chẳng còn sức đứng dậy nữa. Toàn thân nàng mệt nhoài, vô lực và giờ nàng chỉ còn biết khóc, khóc cho số phận éo le, khóc cho nỗi sợ hãi xâm chiếm tâm trí suốt cả một đêm, khóc cho sự lo lắng hay khóc vì giờ nàng chỉ còn có biết khóc.
Nàng không hỏi, không một cử chỉ giận dữ nào mà chỉ khẽ vươn đôi tay ra đón nhận đôi bàn tay Vũ. Chàng nhẹ nhàng ẵm nàng lên căn phòng quen thuộc. Khẽ đặt nàng xuống giường và nằm kề bên:
– Vũ xin lỗi vì chuyện đêm qua.
Kiều vẫn không nói gì, nàng như vẫn còn đang sống trong hoảng sợ mà chỉ biết nép mình vào ngực chàng.
– Mình đừng lo, người ta suốt cả đời này sẽ không rời xa mình đâu. Vũ cố trấn an nàng.
– Vũ nói thiệt không?
– Thiệt. Vũ xin thề…
Đôi tay Kiều chặn lại:
– Ưm, mất Vũ chắc người ta không sống nổi mất.
– Ai biểu đêm nào cũng ăn tươi nuốt sống người ta, bảo sao đêm qua người ta sợ nên phải chạy.
Kiều khúc khích cười, nụ cười đã trở lại trên gương mặt thanh tú của nàng.
– Có mệt không? Kiều hỏi Vũ.
– Không? Sao Kiều hỏi vậy?
– Thì đêm qua đang làm gì? Nhớ hông?
Vũ mỉm cười, vì câu nói của nàng mà giờ con cu đã ngỏng lên chọc xuyên như muốn chui toạc ra khỏi chiếc quần đùi. Chẳng nói thêm lời nào, chàng nhổm dậy tuột chiếc quần đùi ra và kê con cu Hùng dũng ngay trước cửa mình của nàng:
– Đêm qua người ta đang dừng ở chỗ này, bây giờ thì tiếp tục nhá.
Dang tay Kiều kéo chàng xuống trao nụ hôn đe mê cháy bỏng, còn chàng thì cũng lựa thế mà ấn con cu chui tọt vào cánh bướm bé nhỏ đã hé mở cửa của nàng.
Nằm âu yếm trong vòng tay nhau Vũ khi này mới nói:
– Kiều không hỏi đêm qua người ta đi đâu à?
– Người ta biết mà, Vũ không cần phải nói đâu.
– Đêm qua Vũ gặp ông ba, ông đã không còn giận Kiều nữa.
– Thật sao? Tại sao vậy?
– Cái này thì Vũ cũng không biết, nhưng ông nói rằng ông đã không còn giận Kiều nữa. Thiệt đó.
– Vậy…
– Ông sẽ không trở về đâu.
Câu nói của Vũ khiến nàng như rơi vào trong hỗn loạn, trong nàng giờ đây là cả một cánh đồng hỗn hoang nhộn nhạo của những dòng suy nghĩ mà ngay chính bản thân nàng cũng không biết chúng chảy về đâu.
Ôm chặt Kiều vào lòng, cái ôm ấy của Vũ đã lôi tuột Kiều ra khỏi sự hỗn loạn của chính mình và về với thực tại. Giờ đây nàng biết mình đang sống trong hạnh phúc bên người đàn ông che chở cho nàng và đem lại cho nàng cảm giác yêu thương, yên bình. Nàng không muốn nghĩ gì nữa, mặc cho ngày mai có trôi về đâu, dẫu ngày kia có là ngày tận thế thì nàng chỉ muốn được tận hưởng giây phút này mãi mãi.
– Thế còn Lan và Ly thì sao?
– Cả hai vẫn ổn, đang sống tốt ngoài Hà Nội. Ông ba không nói là khi nào, nhưng sớm muộn cả hai cũng trở về thôi.
– Vậy thì tốt rồi, mong tới ngày ấy quá.
– Thế thì mình phải ráng giữ sức khỏe, chứ ai lại đêm hôm không ngủ để héo mòn thì còn ai nhận ra được nữa mà gặp.
– Ừm, người ta biết rồi. Từ sau, người ta để mặc mình đó, không thèm lo lắng nữa.
Chàng khẽ mỉm cười và rồi cả hai ôm nhau trìm dần vào giấc ngủ.
Sau đêm đó, cuộc sống yên bình của những con người nơi đây đã trở lại như vốn những gì vẫn thường diễn ra. Chỉ có điều Tuyết Trinh sau đêm hôm ấy bỗng nhiên mất tích mà không một lời từ biệt, chỉ nghe đồn rằng nàng ấy đã quyết dứt chiếc áo màu xanh của đội Quân cảnh sát mà đi theo con đường lập nghiệo kinh doanh đầy chông chênh trắc trở. Còn lại những vòng tròn giữa Vũ, Kiều, Ngọc, Lệ vẫn cứ như vậy khi chàng vẫn là tâm điểm cho mọi cuộc đi dạo về lại thuở hồng hoang của adam và eva trong những câu chuyện truyền thuyết.
Thấm thoắt đã hai tháng trôi qua, Vũ đã tốt nghiệp tú tài. Chàng cùng Ngọc đang hân hoan trong niềm vui thì…
Reng… reng…
Tiếng chuông điện thoại của Vũ vang lên:
– Vũ cùng mẹ ra ngoài Hà Nội ngay, nhanh lên. Giọng nói gấp gáp của Lan qua điện thoại sau một thời gian dài mất bóng.
– Là chị Lan à? Có chuyện gì vậy chị?
– Không kịp hỏi đâu? Nhanh lên.
Biết có điềm chẳng lành thì Lan mới thúc giục gấp tới như vậy, chàng cúp máy rồi gọi về cho Kiều:
– Alo. Kiều bắt máy.
– Mẹ thay quần áo gấp, Vũ đi taxi về đón mẹ rồi ra thẳng sân bay.
– Nhưng đi đâu, sao gấp quá vậy?
– Ra Hà Nội, chị Lan vừa điện có chuyện gấp.
Cúp máy Vũ kêu Ngọc đi xe về rồi bắt một chiếc taxi về nhà đón Kiều. Về tới nhà, Kiều đã ở sẵn cổng:
– Mẹ lên xe đi.
Kiều tức tốc chui vô taxi.
– Đi thẳng sân bay, bác tài.
– Có chuyện gì vậy Vũ.
– Để Vũ điện hỏi thăm chị Lan đã.
– Alo, chị Lan hả? Vũ đang ra sân bay, có chuyện gì mà gấp vậy chị?
– Ừm, nhanh lên. Ra tới Hà Nội bắt được taxi thì gọi cho chị.
Sau vài giờ đồng hồ gấp gáp, Vũ cùng Kiều đã đặt chân xuống đất Hà Nội.
– Vũ lên taxi rồi nè chị, giờ đi đâu?
– Viện xxx…
Dứt lời Lan cúp máy và nhắn tin lại cho Vũ:
– Viện xxx, khoa xxx, phòng xxx.
Biết có chuyện không hay xảy ra, tâm trạng Vũ và Kiều lúc này như lửa đốt. Nghe tiếng nói của Lan thì Vũ biết có người thân trong gia đình đã gặp nạn.
Tới phòng bệnh, cảnh tượng sững sờ trước mắt Vũ và Kiều khiến cả hai không khỏi bàng hoàng. Ông Quang đang nằm trên giường bệnh trong tình trạng bác sĩ túc trực kề bên cùng Lan và Ly. Nhìn thấy Vũ và Kiều, gương mặt nức nở nước mắt của Lan trào ra như dòng xuối không cạn.
– V… ũ… Ba không được rồi Vũ ơi.
Chỉ nghe có vậy, Vũ lao tới giường bệnh nhìn ông Quang, trong khi Kiều như kẻ mất hồn lững thững từng bước lại gần chiếc giường nơi ông Quang đang nằm.
– Ba… ba ơi… ba ơi… Vũ lay người ông Quang.
Yếu ớt mỏi mệt, đôi mắt ông Quang như cảm nhận được sự hiện diện của Vũ mà khẽ mở ra, cùng lúc Kiều cũng đã ngồi kề bên giường bệnh.
Đôi mắt ông Quang yếu ớt nhìn Vũ, rồi nhìn Kiều một cách say đắm. Miệng ông ú ớ định nói gì đó nhưng dường như ông không thể, thấy vậy Kiều nắm tay ông khi nước mắt bất ngờ tuôn rơi:
– Anh đừng nói gì cả, anh hãy khỏe lại để sống với mẹ con em.
Nghe thấy vậy, gương mặt ông như khẽ cười rồi ông đảo mắt sang nhìn Vũ. Ông nhìn và rồi giọt nước mắt trên gương mặt ông bỗng rơi ra, hai cánh tay của ông một do Kiều giữ, một do Vũ nắm giữ. Ông nhìn quanh lại một vòng, nhìn Lan, Ly, Kiều rồi dừng lại ở Vũ. Ông mỉm cười và rồi nụ cười trên gương mặt ông đã là mãi mãi.
Ông đã ra đi thực sự khỏi thế giới này trong sự nuối tiếc của những người quan trọng nhất với ông. Ở giây phút ấy, ông đã mỉm cười cho hạnh phúc cuối đời của mình. Kết thúc cho cuộc đời của một ông vua sư tử thầm lặng, cuộc đời của một người chồng vì quá yêu vợ mà sinh ra thù hận, cuộc đời của một người cha vì thương các con mà phải sống trong kiếp cảnh lìa xa để tránh cho chúng liên luỵ bởi ông luôn phải sống trong nguy hiểm rình rập, và cao cả hơn là cuộc đời của một con người dám nghĩ, dám làm, chấp nhận hy sinh để đổi lại niềm vui cho bản thân cùng biết bao đồng loại.
Ông có thể là phần tử nguy hiểm, cảnh sát có thể truy đuổi ông bởi những tội ác mà ông gây ra nhưng với những người thân của ông thì ông là tất cả của họ, với những dân nghèo từng được ông cứu giúp thì ông là thánh nhân, là ông vua sư tử che chở muôn loài nhưng cũng vô cùng hung dữ.
Đau thương biết tới nhường nào phôi phai, đường dài ai đã mất đi để nuối tiếc…
Ngậm đau thương, Vũ cùng gia đình đưa linh cữu ông về lại nơi cội nguồn chôn rau cắt rốn. Tới đó là xiết bao cảm động, những con người đã từng được ông Quang giúp đỡ đã ở đây, họ cùng chung với Vũ và gia đình đưa ông về một thế giới khác. Và ở đây, những con người hèn mọn một thời ấy, họ xắn tay vác từng miếng đất để dựng xây lên cho ông một chiếc lăng của một con người huyền thoại, một thánh nhân trong lòng họ.
Mọi việc đã tạm lắng qua, thời gian vẫn chẳng thể phôi pha đi ký ức buồn. Và rồi, một ngày nọ có một người đàn ông mang tới cho Vũ và Kiều mỗi người một chiếc phong bì và nói rằng bên trong là di thư ông để lại cho hai người.
Di thư của Kiều:
‘Em à, những gì đã qua hãy là của quên lãng. Anh biết khi em đọc thư này thì anh đã không còn trên thế giới này nữa. Anh đã từng rất hận em, nhưng rồi một ngày anh nhận ra, vì anh vẫn quá yêu em nên mới như vậy mà thôi. Hãy sống thật tốt, và lo lắng cho con của chúng mình nhé!
Anh yêu em!’
Di thư của Vũ:
“Con trai yêu dấu, con đã khôn lớn rồi. Ba tiếc rằng phải đặt trọng trách quá lớn lên vai con khi con còn quá trẻ, nhưng ba đã không còn thời gian nữa. Ngày mà ba đưa chị Lan sang mỹ phẫu thuật, cũng là lúc ba hay tin mình có một khối u ở não. Ngay lúc ấy, ba đã thảo sẵn những di thư cho em Ly, chị Lan, Kiều và con. Ba đã không còn trách mẹ con nữa, thời gian chung sống cùng mẹ con và các con là thời gian ba hạnh phúc nhất. Ba có quá nhiều tài sản tới nổi không đếm xuể, ba để lại hết cho con đó. Nhưng cuộc đời đã cho ba khối tài sản lớn nhất là gia đình thân yêu của ba. Hãy lo lắng cho gia đình của mình con nhé, hãy mạnh mẽ lên! Con là người đàn ông của gia đình này, và con mãi là con trai yêu dấu của ba.”
Di thư ngắn ngủi, nhưng đối với ông Quang đó đã là những tâm từ ông chôn kín suốt bao năm qua. Một người đàn ông mạnh mẽ như ông chẳng khi nào dùng tới bút viết, chẳng bao giờ nhòe mắt dù có trải qua hoạn nạn, hiểm nguy. Nhưng giờ, đó là từng chữ mang theo nước mắt của ông tới tận giây phút cuối cùng ông vẫn lo lắng cho gia đình của mình. Ông đã ra đi, và giờ đây Vũ đang tiếp bước ông trên con đường trở thành thần thoại sống, trên con đường trở thành người đàn ông trong gia đình theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Loạn luân mẹ và con |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Chị dâu em chồng, Chị dâu em rể, Con gái thủ dâm, Đụ cave, Đụ chị gái, Làm tình nơi công cộng, Làm tình với đồng nghiệp, Thọc tay vô đít, Truyện 18+, Truyện bóp vú, Truyện bú vú, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex học sinh, Truyện sex ngoại tình, Truyện sex phá trinh, Vợ chồng |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 28/11/2020 08:29 (GMT+7) |