Truyện sex ở trang web truyensextv2.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensextv2.com (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensac.net...)

Truyện sex » Truyện nonSEX » Long Nhất Pháp Sư – Quyển 2 » Phần 32

Long Nhất Pháp Sư - Quyển 2

Phần 32

Kết giới đích thị là do hắn thi phóng, mặc dù có hiệu quả cách âm nhưng thông qua sự ba động của kết giới, hắn có thể đại khái cảm nhận được bên ngoài xảy ra chuyện gì.

Long Nhất nhíu mày, vừa cất tay triệt hồi kết giới, đột nhiên hắn lại phát hiện tiếng đánh nhau đã biến mất. Hắn tung mình lướt xuống lầu, thấy bên dưới là một mảng hỗn loạn, binh khí lấp loáng của Man Ngưu cùng Lệ Thanh vẫn chưa thu hồi lại.

Tam nữ cùng Hàm Yên cũng theo xuống dưới, thấy tình hình bên dưới lầu không khỏi giật mình kinh hãi.

“Đồ trời đánh, rốt cuộc là ai dám tới thương điếm của lão nương diễu võ giương oai. “ Hàm Yên đau lòng lớn tiếng kêu lên.

Đúng lúc này, hô hấp của Long Nhất đột nhiên như nghẹn lại, hắn đi tới vách tường trước mặt, nhìn chằm chặp vào dấu vết giống như bị lửa thiêu trên bức tường.

“Phượng Hoàng đấu khí? ” Long Nhất lẩm bẩm nói, đột nhiên lớn tiếng hỏi: “Lệ Thanh, ngươi nói xem rốt cuộc người tới là ai? ”

“Hồi bẩm thiếu gia, vừa rồi có hai thiếu nữ ước chừng mười tám mười chín tuổi đi vào. Các nàng muốn lên lầu, ta và Man Ngưu liền xảy ra xung đột với họ, vừa đánh nhau một chút, lại có một thiếu nữ mặc áo giáp bằng da màu đỏ rực, mái tóc màu vàng kim, tựa hồ là chủ nhân của các nàng nọ tiến vào, quát bảo bọn họ dừng lại, sau khi ném lại mấy tử tinh tệ đã đi rồi. ” Lệ Thanh nói.

Mặc hỏa hồng bì giáp, lại có mái tóc màu vàng kim, Long Nhất ngay lập tức xác nhận đó là Ngu Phượng không thể nghi ngờ. Hai cô gái kiêu ngạo vào trước đích thị là hai trong tứ đại thị nữ. Hắn đột nhiên kích động… đã xa Ngu Phượng lâu như vậy, hắn thật sự thập phần nhung nhớ nàng thiếu nữ anh khí bừng bừng đó. Ngày đó nàng liều chết cùng hắn tiến vào Băng nguyên, ân tình này cả đời hắn cũng sẽ không quên.

Ngẩn ngơ một hồi, Long Nhất mới như vừa ở trong mộng tỉnh lại, phân phó nói: “Ta còn có chuyện quan trọng, Man Ngưu, Lệ Thanh, các người hộ tống hai vị tiểu thư về phủ. “

“Biểu ca, biểu ca… ” Đông Phương Khả Hinh cũng muốn đi theo, nhưng Long Nhất vừa nói xong, thân hình chợt lóe lên đã không còn thấy bóng dáng, làm cho vị thánh nữ này đùng đùng tức giận đứng giậm chân tại chỗ.

Hàm Yên nhìn về hướng Long Nhất vừa biến mất, vẻ mặt có chút kinh hoảng, nàng trong lòng lẩm bẩm thầm nói: “Chẳng lẽ hắn thật sự học được không gian ma pháp đã thất truyền? Nhưng tại sao lại không có lấy một tia ma pháp ba động nào quanh đây? “

Thân hình Long Nhất loang loáng lướt đi, từ trên không trung đảo mắt tìm kiếm hồi lâu vẫn không hề phát hiện tung tích của Ngu Phượng, không khỏi làm cho hắn có chút thất vọng. Đột nhiên, Long Nhất đưa tay đánh vào đầu, thầm mắng mình đúng là loại đầu gỗ, Ngu Phượng đi tới Đằng Long thành, dám chắc là phải nghỉ chân chỗ lữ điếm của Phượng Hoàng gia tộc. Tới nơi đó còn sợ không tìm được nàng sao?

Long Nhất tới một lữ điếm của Phượng Hoàng gia tộc, vừa hỏi thăm chưởng quầy, nào ngờ vị chưởng quầy vì cho rằng Tây Môn nhị thiếu gia này ham muốn sắc đẹp của đại tiểu thư nhà mình nên nói cách nào cũng không chịu mở miệng, uy hiếp kết hợp với dụ dỗ cũng đều vô dụng, thật sự là một thuộc hạ hết lòng bảo vệ chủ nhân.

Long Nhất hết cách, Phượng Hoàng lữ điếm tại Đằng Long thành có tới năm sáu tòa liên hoàn, tất cả quy mô đều rất lớn, hắn làm sao biết được Ngu Phượng rốt cuộc là đang nghỉ tại đâu. Bất quá, khó khăn này không ngăn cản được hắn. Chưởng quầy không nói, chẳng lẽ những người khác đều không nhìn thấy hay sao. Vì vậy Long Nhất bắt lấy vài tên lữ khách trong khách điếm hỏi qua một lượt, không ai nói đã thấy có một nữ hài như vậy đã tới, hẳn là không phải ở chỗ này.

Với cùng một biện pháp như vậy Long Nhất lần mò qua một lượt cả sáu tòa Phượng Hoàng lữ điếm trong Đằng Long thành, rốt cuộc cũng xác định được Ngu Phượng đang ở chỗ nào. Vì vậy Long Nhất liền ngồi ghếch chân lên chiếc trường kỷ trong đại sảnh của lữ điếm để chờ đợi.

Có điều hắn không biết, trong khi hắn đang đợi Ngu Phượng cũng là lúc Ngu Phượng tìm tới cửa Tây Môn phủ. Nỗi nhớ tình lang cũng làm cho nàng muốn phát điên lên. Khi nàng biết được Long Nhất đã quay trở lại Đằng Long thành thì ngay lập tức kiếm cơ hội năn nỉ mẫu thân đòi tới đó. Lần này khó khăn lắm mới có một cơ hội, vốn tưởng sẽ làm cho tình lang kinh ngạc vui mừng một phen. Ai ngờ lúc bừng bừng hưng phấn đi vào Tây Môn phủ, hạ nhân lại báo Tây Môn Nhị thiếu gia không có nhà, vì vậy nàng đành phải ngồi tại một thính phòng trong Tây Môn Phủ chờ đợi.

Trời tối dần, trên các con đường tại Đằng Long thành lần lượt thắp lên những ngọn ma pháp đăng đủ mọi màu sắc, chiếu sáng cả tòa thành tạo nên một vẻ kiều diễm mỹ lệ. Đây là một thành thị phồn hoa, nhưng cũng là một tòa thành cô đơn lạnh lẽo, những người khác nhau sắm vai trong những thân phận khác nhau, có người khóc, có người cười.

Một đôi tình nhân trời định đang nhung nhớ, vì để gặp lại người tình mà mỗi người cố gắng chờ đợi ở một nơi. Có lẽ việc gặp lại nhau là chuyện hết sức tốt đẹp, cho nên lão trời già nhìn thấy khó chịu, ra tay hí lộng tạo ra một chút trở ngại.

Bóng đêm càng lúc càng dày, không khí cũng trở nên dần dần lạnh như băng, khí trời lúc này đã là đầu mùa đông, ban đêm vô cùng lạnh lẽo. Bởi vậy vừa đến đêm khuya, người trên đường liền nhanh chóng chỉ còn lại thưa thớt, chỉ có chốn cờ bạc, hương diễm là xuân sắc vẫn rất nồng đượm.

Long Nhất nhìn ánh đèn bên ngoài lữ điếm bị gió thổi chập chờn, chân mày hơi nhăn lại, trong lòng lầm bầm: “Nha đầu này đi đâu vậy chứ, khuya vậy rồi còn không trở lại. ”

“Chưởng quầy, tiểu thư nhà ngươi đi làm chuyện gì, tại sao khuya như vậy còn không trở lại. ” Long Nhất đứng dậy hỏi.

“Tiểu nhân cũng không biết, hạ nhân chúng tôi nào dám hỏi chuyện tiểu thư”. Chưởng quầy khom người đáp, trong lòng cũng cầu mong sao cho đại tiểu thư đừng trở về. Bị tên dâm tặc này coi trọng tuyệt chẳng phải là chuyện hay ho gì.

Lúc này, tại Tây Môn phủ, một thị nữ mặc áo tím từ cổng lớn bước vào tiền sảnh.

“Tử Trúc, hỏi được chưa, nhị thiếu gia bọn họ đã trở về chưa? ” Ngu Phương lo lắng hỏi.

“Hồi bẩm tiểu thư, bọn họ trả lời đại thiếu gia đã về còn nhị thiếu gia vẫn chưa thấy đâu. ” Tử Trúc đáp.

“Tiểu thư, muội thấy hay là ngày mai chúng ta lại tới, có lẽ cô gia hôm nay không về đâu. ” Một thị nữ khác là Hồng Tụ nói xen vào.

Ngu Phương nhìn sắc trời, nghiến răng nói: “Cứ đợi thêm đi, có lẽ chàng sẽ mau trở về thôi. ”

Đúng lúc này, Ngu Phượng đột nhiên trông thấy một mỹ phụ quý khí toàn thân, mặc áo hồ cừu trắng như tuyết, dẫn theo hai thị nữ bước vào. Ngu Phượng cũng có mắt nhìn người, mỹ phụ này tám, chín phần mười là nữ chủ nhân của Tây Môn phủ. Nàng vội vàng đứng lên cất tiếng chào hỏi.

Mỹ phụ tự nhiên là Đông Phương Uyển. Bà vừa nghe nói có một thiếu nữ rất mỹ lệ đã đợi Tây Môn Vũ ở trong tiền sảnh rất lâu rồi, liền có chút hứng thú tới xem sao, vừa mới tới cửa liền nghe thấy thị nữ nọ xưng hô nhi tử của bà là cô gia, như vậy có thể nói thiếu nữ này chính là nữ nhân của con trai mình rồi.

Ánh mắt Đông Phương Uyển săm soi quan sát thân hình Ngu Phương, hồi lâu sau hài lòng gật đầu. Ấn tượng ban đầu nữ hài này mang tới cho bà thật không tệ, thân hình rất cao ráo, người cũng rất xinh đẹp, mái tóc vàng kim đặc biệt mê nhân, hơn nữa toàn thân vận trang phục giáp đỏ cự kiếm, anh khí tràn đầy mang tới cho người một cảm giác oai hùng thẳng thắn.

“Phải chăng con là người của Phượng Hoàng gia tộc? ” Đông Phương Uyên cất tiếng hỏi.

“Vâng ạ, bá mẫu. Con là Ngu Phượng, hôm nay tới tìm Long… Tây Môn Vũ. ” Ngu Phượng lễ phép nói.

“Con là người thế nào với Vũ nhi? ” Đông Phương Uyển ưu nhã ngồi xuống, toàn thân trên dưới toát ra một dáng vẻ uy nghi.

Mặt mày Ngu Phượng đỏ bừng, nhưng cũng dứt khoát cất tiếng đáp: “Con là nữ nhân của chàng, không biết bá mẫu là… ”

Sự thẳng thắn dứt khoát của Ngu Phượng đã giành được hảo cảm của Đông Phương Uyển. Bà thấy thích thiếu nữ dũng cảm không dây dưa, thiếu dứt khoát này, bèn cười đáp: “Ta là… thân sinh mẫu thân của Vũ nhi. ”

“A, bá mẫu, người… người khỏe ạ. ” Ngu Phượng mặc dù mới đầu cũng đã đoán được một chút nhưng đến khi chân chính biết được thân phận của Đông Phương Uyển vẫn có chút kinh hoảng.

“Không cần khẩn trương. Con ngồi xuống đi. ” Đông Phương Uyển cười nói, cô gái này cũng thật làm cho người ta yêu thích.

“Nếu như con là nữ nhân của Vũ nhi, vậy tự nhiên là con dâu của ta rồi. Ta sẽ gọi con là Phượng nhi nhé. ” Đông Phương Uyển thấy Ngu Phượng đã ngồi xuống liền nói tiếp.

Ngu Phương trong lòng mừng rỡ, không ngờ được Đông Phương Uyển lại dễ dàng thừa nhận nàng. Nàng vui vẻ thưa: “Được bá mẫu gọi như vậy, Phượng nhi cao hứng còn chưa kịp nữa. ”

“Phượng nhi, ta rất thích nữ hài như con, nhưng có chuyện bá mẫu ta cũng phải nói trước. ” Đông Phương Uyển chậm rãi nói.

“Xin bá mẫu cứ nói. ” Ngu Phượng hơi khẩn trương, không biết Đông Phương Uyển muốn nói điều gì.

“Quy củ của Phượng Hoàng gia tộc các con ta cũng hiểu biết chút ít. Vũ nhi tuyệt đối không có khả năng ở rể cho Phượng Hoàng gia tộc các con. Còn nữa, Vũ nhi và tam tiểu thư của Nam Cung gia tộc đã sớm có hôn ước, chẳng bao lâu nữa sẽ phải thành thân, chuyện này con đã biết chưa? ” Đông Phương Uyển nói.

Ngu Phượng khẽ run lên, chuyện hôn sự với Nam Cung tam tiểu thư Long Nhất tuyệt chưa từng đề cập qua với nàng, nên vừa nghe nói chẳng bao lâu nữa tình lang sẽ thành thân với nữ nhân khác, mà tân nương lại không phải là mình, trong lòng nàng tự nhiên là và thương tâm vừa chua xót. Song Ngu Phượng cũng là một thiếu nữ biết tiến biết lùi, nàng sớm đã biết Long Nhất tuyệt không chỉ thuộc về mình nàng, loại hôn nhân chính trị này nàng cũng biết Long Nhất chẳng thể nào tránh được.

“Con biết, con cũng không yêu cầu chàng ở rể Phượng Hoàng gia tộc, cũng không để ý việc chàng còn có nữ nhân khác. ” Ngu Phương có chút chua chát đáp. Nàng là một nữ nhân, vậy có thể không có chút để bụng nào ư?

Đông Phương Uyển tất nhiên là nhìn ra nỗi chua chát trong lòng Ngu Phượng. Bà cũng là một nữ nhân, hơn nữa thời trai trẻ Tây Môn Nộ cũng rất phong lưu đa tình, vì vậy bà hiểu rõ tâm tình của Ngu Phượng.

Đông Phương Uyển ngồi xích lại gần Ngu Phượng, vỗ nhẹ lên bờ vai nàng tỏ ý an ủi, nói: “Phượng nhi, giờ đã muộn rồi, hôm nay Vũ nhi có thể sẽ không trở về, hay là con nghỉ lại luôn trong phủ? ”

Ngu Phượng lắc đầu đáp: “Bá mẫu, con cũng phải về thôi, ngày mai con sẽ lại tới. ”

Ngu Phượng dẫn hai thị nữ rời khỏi Tây Môn phủ. Nàng tu luyện Phượng Hoàng đấu khí, trên mình lại có Phượng Hoàng ngọc giữ ấm cơ thể nên không cảm thấy giá lạnh.

Khẽ thở dài một tiếng, Ngu Phượng cắm cúi đi về phía trước. Đúng lúc đó, trên không trung đột nhiên lất phất những bông hoa tuyết, trắng muốt, trong suốt, bắt đầu lắc rắc rơi xuống.

“Tuyết rơi, không ngờ lại có tuyết rơi. ” Ngu Phượng dừng lại lẩm nhẩm nói. Phải biết rằng Cuồng Long đế quốc nằm ở phương đông, mặc dù có bốn mùa nhưng nhìn chung khí trời vô cùng ấm áp, tuyết rơi là chuyện vô cùng hãn hữu.

Vừa bước ra khỏi Phượng Hoàng lữ điếm, Long Nhất ngẩng đầu nhìn từng mảng từng mảng hoa tuyết tung bay phất phới đến xuất thần. Hắn nhớ đến ngày ở Khai Phong thành ở biên giới Ngạo Nguyệt đế quốc đã gặp lại Ngu Phượng cũng trong màn mưa tuyết tán loạn như vậy. Sau đó còn cùng nhau trải qua hơn sau mươi ngày đêm dầm mình trong gió tuyết.

Trong màn đêm tuyết rơi này, liệu chúng ta có thể gặp lại nhau không? Long Nhất vốc lên một nắm tuyết hoa, khẽ mỉm cười rồi dùng Phi Tường Thuật bay về hướng Tây Môn phủ.

Long Nhất, Phượng nhi rất nhớ chàng, vô luận ở nơi nào, chàng đều sẽ tìm được thiếp chứ? Ngu Phượng thì thầm trong tim, rồi lắc mạnh mái tóc vàng óng, lướt đi về Phượng Hoàng lữ điếm.

Cũng có khi, chuyện tương phùng như đã được định trước, là duyên phận mà cũng là mệnh vận. Dưới cơn mưa tuyết mịt mờ, trên một con đường quạnh hiu trong đêm vắng, một nam một nữ, một người trên không trung, một người dưới mặt đất, cứ như vậy sững sờ chăm chú nhìn nhau. Trong chớp mắt thời gian như ngưng đọng lại, trở thành nỗi vĩnh hằng trong trái tim hai con người. Chuyện cũ sau đó, chờ khi tỉnh lại từ trong giấc mộng thiên đường, lại rủ rỉ nói tiếp không biết mệt mỏi…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.com, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Danh sách truyện cùng bộ:
Long Nhất Pháp Sư – Quyển 1
Long Nhất Pháp Sư – Quyển 2
Long Nhất Pháp Sư – Quyển 3
Long Nhất Pháp Sư – Quyển 4
Long Nhất Pháp Sư – Quyển 5
Long Nhất Pháp Sư – Quyển 6
Thông tin truyện
Tên truyện Long Nhất Pháp Sư - Quyển 2
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang, Truyện sắc hiệp
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 14/06/2018 06:38 (GMT+7)

Bình luận

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Lục Thiếu Du – Quyển 40
Cổ Long Vương nói với ba người Lục Trực, cũng không để ý tới đám người Hóa Huyết lão tổ, dường như hoàn toàn coi đám người này là vô hình vậy. Phụ thân, mẫu thân, con giới thiệu với mọi người một chút. Đây là ba vị sư phụ của chúng con. Lần này sư phụ thu được tin tức của nhị...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Hạ Thiên – Quyển 6
Á! Bốn phía chợt vang lên tiếng hô kinh hoàng, Ninh Khiết lại hoàn toàn choáng váng. Sao có thể như vậy? Nàng chỉ hất tay mà thôi, sao người ta có thể bay lên? Hơn nữa còn bay quá cao và rơi xuống đầu rơi máu chảy? Từ khi nào nàng trở nên mạnh mẽ như vậy? Không thể, nhất định là không thể, đây...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Hạ Thiên
Ma Vương – Quyển 5
Lại Được Kỹ Năng Đặc Biệt... Sau khi đưa Kim Giáp thi và Tiểu Khô Lâu về Vong Linh giới, Hàn Thạc lập tức rời núi Lăng La, trở lại thành Bố Lôi Đặc Nhĩ. Lúc trở về hắn cũng không hỏi thêm tình hình trong thành nữa, chỉ tìm mấy người phụ trách tới hàn huyên chốc lát, dặn dò một chút...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển Tập Ma Vương
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - hitclub - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba