Quần thần vội vàng tỉnh lại từ trong trầm tư, quỳ xuống đất hô to vạn tuế.
“Chúng ái khanh bình thân!”. Có thể nhìn ra được, tâm tình của lão hoàng đế hôm nay hẳn là rất tốt, thành quả của mấy ngày hôm nay đúng là không nhỏ. Ngoại trừ Yến vương và Đông cung, cơ hồ tất cả hoàng tử đều nhận được lời cảnh cáo, trở nên quy củ hơn. Đám quan lại này bỗng tuân theo quy củ, ngay cả những người đã lâu không đến thăm hỏi vương gia cũng đến tặng quà, đưa thiếp thỉnh an.
Đây là kết quả mà lão Hoàng đế dự đoán được.
Về phần Yến Vương và Đông cung, đã có Lưu Phong kiềm chế, bọn họ cũng không gây nên chuyện gì.
Phiền toái của lão hoàng đế bây giờ là muốn nhanh chóng giải quyết tâm tư muốn hoàn thành nghiệp viễn chinh.
Xem tình huống bây giờ, có thần thánh quân đoàn của Lưu Phong, khả năng thành công của cuộc viễn chinh là rất lớn. Đừng nhìn vẻ bề ngoài lão hoàng đế ghen ghét Lưu Phong đã chiếm hai thành trì Phù Tang, kỳ thật trong lòng hắn rất vui mừng. Đây là điều hắn vẫn mơ tưởng bấy lâu, mặc dù là do Lưu Phong làm được, nhưng chung quy Lưu Phong cũng là thần dân của Hoa Hạ.
Chúng đại thần đứng dậy, không ai dám lên tiếng, cùng với ngày xưa bất đồng, hôm nay không một ai tấu báo.
Trong đại điện nhất thời lâm vào không khí im lặng.
Trương Tử Ngưu ngẩng đầu nhìn thoáng qua, phát hiện bệ hạ ngồi bình tĩnh ở long y, trong mắt còn hiện lên chút vui mừng.
“Các vị ái khanh, hôm nay có chuyện gì xảy ra thế? Chẳng lẽ các ngươi đều choáng váng cả sao?”. Lão hoàng đế tựa hồ cũng nhận ra, vẻ mặt xuất hiện một chút không hài lòng.
Trương Tử Ngưu thở dài một tiếng, do dự một chút, rồi chậm rãi bước ra: “Bệ hạ, những ngày gần đây, một số đại thần vô cớ mất tích, hiện gia đình họ đã có lời thỉnh cẩu bệ hạ điều tra việc này”.
Lão hoàng đế nghe vậy, liền trầm mặc một hồi, rồi chậm rãi nói: “Việc này không cần báo, chính là trẫm đã phái Chân long vệ bị mật bắt bọn họ.”
Về câu trả lời của lão hoàng đế, Trương Tử Ngưu cũng đã đoán được vài phần.
Chỉ là, trong số quan viên có một tên là bạn tâm giao của hắn, mấy ngày hôm trước, vợ con hắn khóc lóc đến nhà hắn tương trợ. Hẳn biết vị kia là một người thành thật, không kết giao với quyền quý, hắn nghĩ chắc bệ hạ đã nhầm rồi.
Trương Tử Ngưu cung kính bẩm: “Thưa bệ hạ, không biết công bộ thị lạng Phạm Sở đã mắc phải tội gì?”
Lão hoàng đế liếc mắt nhìn hắn một cái, khép hờ hai mắt, trên mặt rõ ràng không hài lòng.
Một hồi sau, lão hoàng đế mới hướng ánh mắt về phía đương trị thái giám.
Đương trị thái giám lãnh ý, vội vàng rút ra một quyển tông, nhanh chóng đi xuống, phân phát cho các vị đại thần.
Trương Tử Ngưu đọc kỹ vài lần, nhất thời kinh hãi, trong này đã ghi lại đầy đủ các tội trạng của các đại thần mất tích, nhân chứng, vật chứng đầy đủ, còn có khẩu cung, hết thảy đều rất rõ ràng.
Ngay cả người bạn tâm giao Công bộ thị lang của Trương Tử Ngưu cũng cùng với Hằng Vương cấu kết, giả tu thiện hà đê mà tham ô ngân lượng của đế quốc.
Trương Tử Ngưu thở dài một tiếng, hắn biết trước những chứng cớ xác thực này, một chút phản ứng cũng không có cơ hội.
Cùng lúc đó, các đại thần cũng biển hiện ra khả năng diễn kịch cao siêu của mình. Khi bọn hắn đọc được tội trạng của những đại thần mất tích này, tất cả đều phát ra mãnh liệt phần nộ khiển trách đối với lũ thâm ô, lòng lang dạ sói này.
Một vị đại thần lớn tuổi thậm chí còn khóc lớn, vì chính mình cùng với mấy tên tặc tử này cộng sự mà cảm thấy xấu hổ.
Còn có một đại thần thậm chí quỳ trên mặt đất thỉnh cầu bệ hạ trị tội.
Lão hoàng đế sắc mặt không hề thay đổi nhìn các đại thần biểu diễn, khóe miệng hiện lên một nụ cười trào phúng, không nói một câu nào.
Đương nhiên, ngoại trừ một số a dua nịnh nọt, quần thần còn nhiều người đang rất sợ hãi và bất an.
Nói cho cùng, đi cạnh bờ sông làm sao tránh khỏi ướt giày. Hiện tại, trong số các vị đại thần không ai dám đứng ra nhận là bọn họ đều là thanh liêm, trung thực.
Đương nhiên, so với những đại thần mất tích, bọn họ có lẽ tội trạng không quá nặng. Có lẽ đây là lý do họ có thể đứng ở chỗ này đến bây giờ.
“Các vị ái khanh, đọc quyển tông này, các người có cảm tưởng gì…” Lão hoàng đế cười lạnh một tiếng, nhìn ra bốn phía, phát ra một nụ cười có thâm ý.
“Bệ hạ, thần có tội!”
Lão hoàng đế vừa dứt lời, lập tức có vài tên đại thần phác thông một tiếng, quỳ trên mặt đất.
Trương Tử Ngưu ngẩng đầu nhìn lại, mấy vị này đều là mấy vị đại thần hay lui tới các vị hoàng tử, tuy nhiên thế lực so với Đông cung và Yến vương cũng chênh lệch không nhỏ.
Rất kỳ quái, trong đại điện, các vị đại thần có liên quan với Đông Cung và Yến Vương lại rất thản nhiên, mặt rất bình tĩnh…
“Các ngươi có tội gì?” Lão hoàng đế lạnh lùng nhìn xuống những tên đại thần đang quỳ, lạnh nhạt nói.
Mấy vị đại thần vội vàng dập đầu, nói ra tội của mình.
Lão hoàng đế cười lạnh một tiếng, nói: “Được rồi, đều đứng lên cả đi, chuyện của các ngươi ta đã biết. Các ngươi cũng là bị áp bách mới làm ra những chuyện như thế. Trẫm không phải hôn quân, cũng không trừng trị tội của các ngươi. Bất quá ta hy vọng các ngươi có thể lấy công chuộc tội”.
Các đại thần nghe vậy đều cảm kích rơi nước mắt, hô to vạn tuế. Tất cả đều hướng về lão hoàng đế biểu lộ lòng trung thành của mình, hận không thể móc cả trái tim mình ra hiến cho lão hoàng đế.
Lão hoàng đế mỉm cười, tựa hồ rất hài lòng với biểu hiện của mọi người, lập tức cười to nói: “Các vị ái khanh, trẫm luôn là người thưởng phạt phân minh, chuyện này về sau càc người không cần nhắc lại nữa, dừng lại ở đây”.
… Bạn đang đọc truyện Lưu Phong – Quyển 7 tại nguồn: http://truyensextv2.com/luu-phong-quyen-7-full/
Sau khi bãi triều, sáu vị đại học sĩ của cùng sáu bộ thượng thư đều được triệu đến thượng thư phòng.
Trong sáu bộ thượng thư thì có ba người có mối liên hệ với Yến vương và Đông cung, mặc dù lão hoàng đế lần này không có động tới họ, nhưng trong lòng cả bọn đều rõ ràng thời điểm đã đến.
Thời điểm này bọn họ đều cảm thấy căng thẳng, bất an.
Lão hoàng đế liếc nhìn những người này, chậm rãi nói: “Các vị đều là trọng thần của đế quốc, ta muốn hỏi ý kiến của các ngươi?”
Chúng nhân trong lòng căng thẳng, có chút sợ hãi, không biết ý tứ của lão hoàng đế là thế nào. Hắn cũng không nói có sự tình gì.
Lão hoàng đế khẽ dựa vào ghế, lạnh nhạt: “Như thế nào? Tại cung điện các ngươi không nói một lời nào, bây giờ ở thượng thư phòng các ngươi cũng không nói được câu nào”
Lời vừa xuất ra, các vị đại thần trên mặt đều lộ vẻ khó xử, liền nhìn xung quanh, chờ đợi có một người xuất đầu.
“Có người nói Đông Cung cùng Yến Vương có mưu đồ tạo phản, chẳng biết các vị ái khanh nghĩ như thế nào?”. Lão hoàng đế thấy mọi người đều không dám nói, liền dứt khoát làm sáng tỏ vấn đề.
Chỉ là nói như vậy lại làm các vị đại thần càng không dám nhiều lời.
Đông cung cũng tốt, Yến vương cũng tốt, cả hai đều là người thân của hoàng đế, ai dám tùy tiện nói về họ, hơn nữa trong số này còn có cận thần của hai nhà.
Lão hoàng đế nhắm mắt lại nói: “Như thế nào? Các ngươi vẫn không chịu nói à, chẳng lẽ các ngươi cho rằng trẫm đã già ư?”
Trương Tử Ngưu cố gắng bình tĩnh, suy nghĩ một chút, nói: “Bệ hạ, thần nghĩ rằng chuyện này chỉ những tin đồn nhãm, không đáng tin”
“Nhưng vì để làm sáng tỏ suy nghĩ của bệ hạ đối với Đông cung và Yến vương, lão thần đề nghị bệ hạ nên phái Chân Long vệ điều tra việc này, bắt được kẻ đứng sau tung tin đồn giả”
“Ân, ái khanh nói có lý” Lão hoàng đế tựa hồ rất hài lòng với câu trả lời của Trương Tử Ngưu. Hôm nay hắn gọi sáu vị thượng thư tới cũng là để nói cái này cho họ nghe, làm cho quan viên liên quan đến Đông cung và Yến vương trở về báo với chủ tử của họ, xem như là cho bọn hắn một lời cảnh báo.
Đối với các quan viên liên quan đến Đông Cung và Yến Vương, lão hoàng đế kì thật cũng rất muốn diệt trừ. Chỉ là những quan viên này đều thuộc loại thâm căn cố đế, nếu làm lớn sợ là sẽ ảnh hưởng mạnh đến đế quốc. Hôm nay, các quan viên bảo trì thái độ trung lập không còn nhiều lắm, vì đại cục lão hoàng đế đành đem việc này tạm gác lại.
Lão tin tưởng những hành động lần này nhằm vào các vị quý tộc và hoàng tử sẽ làm cho những người này thu liễm đi một chút.
Có Trương tử ngưu dẫn đầu, nhóm quan viên liền biết nói thế nào, ngươi một lời, ta một lời, đều hướng lão hoàng đế hiến kế hiến sách, hơn nữa còn cho thấy lập trường trung lập của mình.
Không thế không nói, những quan viên này khả năng đóng kịch rất cao.
Da mặt rất dày, đúng là hiếm thấy. Ngay cả những vị cấu kết với Đông Cung cũng hướng lão hoàng đế nói, nhất định kìm hãm sự phát triển thế lực của Đông Cung.
Quan viên của Yến Vương cũng không cam lòng thua thiệt, so với quan viên hệ Đông cung còn có phần hơn, muốn tròng đầu Yến vương đưa tới cho hoàng thượng.
Lão hoàng đế chậm rãi nói: “Được rồi, các ngươi không cần nói nữa, chuyện này theo ý các khanh. Chân long vệ sẽ bí mật điều tra, bằng mọi giá tìm ra kẻ đứng sau chuyện này”
Sau khi từ thượng thư phòng rời đi, các quan viên đều hướng chủ tử của mình báo tin, báo cho họ ý tứ của bệ hạ.
Đông cung thì không nói làm gì, ý tứ trong lòng lão hoàng đế Thái Tử phi rất rõ. Nàng biết rằng nếu không nhờ Lưu Phong, lão hoàng đế có lẽ đã không tha cho mình.
Đương nhiên, nàng cũng có kế hoạch của mình. Bất tử chiến sĩ đang chầm chậm tiến đến kinh đô, chờ thời cơ đến, đó là lúc hắn chết.
Theo Thái Tử phi mà nói, tất cả mọi sự đã đủ chỉ thiếu “gió đông”. (Câu nói nổi tiếng của Gia Cát Khổng Minh trong trận Xích Bích)
Yến Vương bên kia sau khi nhận được tin tức, phản ứng lại bình tĩnh một cách dị thường, hơn nửa biểu hiện lại thập phần cung khiêm.
Yến Vương thậm chí còn viết một bản tấu, sai khoái mã đem vào kinh đô, hướng bệ hạ biểu lộ sự trung thành, hơn nữa còn hứa hẹn sẽ giảm ba phần binh mã.
“Tỷ phu, lần này rõ ràng là Ngô Chi Vinh cố ý đâm lén, tên gia hỏa âm hiểm này, không thể tha cho hắn được. Bây giờ ta sẽ đi giết tên cẩu tặc này”. Ngay đêm hôm qua, Bách Dã thành đột nhiên bị hơn một vạn cường đạo Phù Tang tập kích, lúc đấy trong Bách Dã thành có hơn bốn ngàn thần thánh quân đoàn, mặc dù lũ cường đạo toàn bộ bị tiêu diệt.
Nhưng là trải qua điều tra thấy, bọn này chính thức không phải cường đạo mà là Hắc quỷ quân đoàn nổi danh tinh duệ của Phù Tang. Bọn chúng đã xuyên qua phòng ngự quân của đế quốc đi tới.
Vấn đề này rất rõ ràng, hẳn là Ngô Chi Vinh cố tình đối phó với Lưu Phong. Nếu không hơn một vạn quân cho dù là có tinh nhuệ đến bao nhiêu cũng không thể không một tiếng động xuyên qua khu phòng ngự của quân đế quốc.
Ngay cả Thần Thánh quân đoàn còn làm không được.
Hiển nhiên, đám quân Phù Tang này được xưng là tinh nhuệ nhưng so với Thần Thánh quân đoàn còn có chênh lệch không nhỏ.
Ngay từ đầu, Lưu Phong đã cảm thấy được trong chuyện này có vấn đề nên đã đặc ý phân phó thuộc hạ bắt sống vài tên.
Mặt trời chói chang, dưới sự tra tấn, đại bộ phận tù binh đã ở gần ranh giới của tử vong.
Bên cạnh, Lưu phong ngồi trên ghế, phía sau là hơn mười bộ mặt đầy sát khí, lạnh lùng nhìn đám tù binh đang chết khiếp này.
“Nói cho ta biết, các ngươi làm thế nào xuyên qua khu đóng quân của đế quốc?”, Lưu Phong quát một tiếng.
Trongđám tù binh này đã có mấy tên biết tiếng Hoa Hạ, nghe được câu hỏi của Lưu Phong, bọn họ vội vàng thay nhau trả lời. Bọn họ cũng biết, đây là cơ hội sống.
Lưu Phong hỏi trước vài tên tù binh.
Quả nhiên đây là Ngô Chí Vinh cố ý thả bọn họ à, làm thế nào Ngô Chi Vinh liên lạc, đám tiểu binh này cũng không biết. Đáng tiếc là mấy tên đầu lĩnh đã bị giết trong quá trình chiến đấu.
Bất quá, như thế này đã đủ rồi.
Có những lời khai của những người này, Lưu Phong đã có cơ hội đồ sát tên cẩu tặc này.
“Tiên sinh, ngươi nghĩ xem, Ngô Chí Vinh có phải bị lão hoàng đế sai sử?” Lưu phong sắc mặt trầm xuống, chăm chú hỏi. Việc này nếu là ý của lão hoàng đế thì thật là phiền toái lớn, bất quá, Lưu phong xem cho dù lão hoàng đế có lắm mưu nhiều kế thế nào thì cũng không có khả năng xuống tay. Cho nên có thể nói đây là Ngô Chí Vinh tự tiện hành động, có thể kiếm một chút từ việc này.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lưu Phong - Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 28/09/2018 11:29 (GMT+7) |