– Có kịp không? Sợ tối không thuê được nhà nghỉ thì tính sao? – Hòa nhấp ngụm trà rồi băn khoăn.
– Mày cứ phải lo, ở đó đầy. Khắc đủ 4 phòng! – Lâm nháy mắt.
– Tao xem trên mạng thấy cũng đâu có mấy đâu mà mày kêu đầy. Loanh quanh lại vật vờ thì khốn nạn!
– Làm gì đến nỗi, cùng lắm là ra nhà sàn ngủ cho dân dã.
– Ôi giời, tùy mày!
Tôi dựa vào vách nghe hai đứa nó nói chuyện. Sau khi ăn uống xong, thì cả hội ngồi nghỉ lại cho đỡ mệt. Nhìn qua nàng đang tựa vào vai tôi ngủ ngon lành, chắc nàng cũng thấm mệt rồi. Có lẽ đây là lần đầu tiên nàng đi xa lại bằng xe máy như vậy. Đến tôi còn cảm thấy uể oải nữa mà.
Hồng với Hằng thì đã nằm dài trên tấm phản gỗ ở góc quán ngủ từ lúc nào rồi. Sơn ra ngoài cửa quán châm thuốc hút. Rồi đứng ngắm cảnh vật dưới chân núi, nhìn xa xăm như nghĩ ngợi điều gì đó.
Gió vẫn thổi vào mát rượi. Tôi nhẹ đỡ nàng nằm xuống gối đầu lên đùi tôi cho đỡ mỏi. Nàng khẽ cựa quậy rồi hé mắt lên nhìn tôi.
– Ngủ đi em… – Tôi mỉm cười rồi lấy tay âu yếm vuốt nhẹ lên mái tóc nàng.
Nàng nhìn tôi giây lát rồi lại nhắm nghiền mắt, tiếp tục chìm vào giấc ngủ dở dang. Tôi bần thần nhìn hàng mi cong vút, đôi mày lá liễu hơi nhíu vào phụng phịu mà thấy lòng nhẹ bẫng một cảm giác hạnh phúc khó diễn tả được thành lời. Nếu chỉ có tôi và nàng, chắc tôi cũng chẳng thề cầm lòng được mà không đặt lên đôi môi chúm chím kia một nụ hôn…
Tôi cảm thấy như thế giới đối với tôi đang chỉ gói trọn trong khoảnh khắc này vậy!
… Bạn đang đọc truyện Mai Ngọc – người con gái tôi yêu tại nguồn: http://truyensextv2.com/mai-ngoc-nguoi-con-gai-toi-yeu/
Nghỉ ngơi khoảng vài tiếng đến tầm 5h chiều. Chúng tôi rời quán, bắt đầu đổ đèo. Lúc xuống khá nguy hiểm nên tất cả cài số nhỏ nhất, nhá phanh cho xe trôi từ từ xuống chân đèo. Qua đoạn ‘cột cờ’ chúng tôi thẳng tiến vào trung tâm huyện Mai Châu. Nhìn công – tơ – mét tầm khoảng gần 150 cây. Bình thường mà đi chắc chỉ khoảng 4, 5 tiếng là tới nơi, nhưng chúng tôi đi chậm. Vừa đi vừa nghỉ, dò đường và ngắm cảnh. Nên loanh quanh cũng mất cả ngày.
Vừa đi vừa hỏi đường thêm khoảng 60km nữa. Chúng tôi tới thị trấn nông trường Mộc Châu khi trời đã chuẩn bị nhá nhem tối.
Mộc Châu là 1 thị trấn du lịch đẹp nằm trong lòng Sơn La thuộc vùng đồi núi Tây Bắc Việt Nam, nơi hội tụ rất nhiều di tích lịch sử văn hóa. Khí hậu điển hình mát mẻ ôn đới của cao nguyên đẹp nhất vùng Tây Bắc cùng với khung cảnh yên bình mang lại cho chúng tôi một cảm giác thư thái dễ chịu sau một chặng đường dài hàng trăm cây số. Có địa thế thuận lợi với phía Tây giáp với Lào, phía đông giáp Hòa Bình và phía Nam giáp với Thanh Hóa. 1 vị trí có thể nói là đắc địa, cùng với khí hậu và thổ nhưỡng tuyệt vời. Đặc biệt với 12 tộc người sinh sống như người Thái, người Mông, người Kinh và một số dân tộc thiểu số khác như người Lào, người Hoa, Khơ Mú, Tày… Đặc điểm này đem đến cho thị trấn miền Tây Bắc này sự phong phú về các phong tục tập quán, nhiều lễ hội dân tộc vùng miền đặc sắc liên tục được diễn ra. Đúng là một nơi lý tưởng để du lịch và khám phá.
Có khám phá thì cũng phải để ngày mai. Giờ nhìn ai cũng có vẻ mệt mỏi lắm rồi, mặc dù sự hào hứng vẫn còn, nhưng trước mắt là kiếm chỗ nghỉ ngơi, tắm rửa và ăn uống đã.
… Bạn đang đọc truyện Mai Ngọc – người con gái tôi yêu tại nguồn: http://truyensextv2.com/mai-ngoc-nguoi-con-gai-toi-yeu/
– Thế này là thế nào?? – Hòa bực dọc ngồi chất vấn thằng Lâm.
– Tao biết ngay mà, mày cứ nói cứ như là hát hay ý, cuối cùng cũng chẳng đâu vào đâu. – Nó gân cổ cáu gắt.
– Ai biết đâu được. Chắc đang là mùa thu nên khách du lịch mới đổ về đông thế này! – Lâm thở dài.
– Dở bỏ xừ ra! Tao đã bảo nghỉ một tí thôi mà ngồi vật vờ mấy tiếng đồng hồ, giờ thích nhỉ?
– Thôi đi ông, không phải ra nhà sàn ngủ là may lắm rồi, kêu ca cái gì?
Tôi nằm dài trên giường. Mặc kệ hai đứa nó cãi nhau. Cả hội loanh quanh mãi mới kiếm được cái khách sạn còn phòng. Nhưng chỉ còn mỗi hai phòng giường đôi. Nàng cùng với Hồng, Thủy, Hằng ở cách chúng tôi ba phòng. Vậy là cũng ổn rồi mà cái thằng Hòa cứ nhặng xị ngậu hết cả lên.
– Thế lúc trưa thằng nào nói là sẽ có đủ 4 phòng hả?
– Ơ hay! Tao cũng đâu muốn thế! Điều kiện khách quan nên phải chấp nhận chứ?
– Không tranh luận nữa chúng mày! Đi đường đã đủ mệt rồi! – Nghe chúng nó lải nhải điếc tai quá nên tôi chen vào.
– Chẳng lẽ bốn thằng ôm nhau ngủ à? Vô lý – Hòa vẫn tỏ vẻ bất phục.
– Mày khùng nó vừa thôi! Ở nhà tí tởn còn chưa đủ hay sao? – Lần này thì tôi cáu thật sự.
– Tớ thì không sao, nhưng muốn tạo điều kiện cho cậu với Sơn thôi!
– Điều kiện cái con khỉ! Kệ tao! – Tôi cầm cái gối ném mạnh về phía nó.
– Thôi được rồi! Tạm thời cứ nghỉ tạm đây, mai tính sau, tắm cái đã – Lâm đứng dậy cởi áo bước vào nhà tắm.
Tôi cũng cởi áo ra cho đỡ ngột ngạt, rồi bước ra ngoài lan can. Thấy Sơn đang đứng hút thuốc nhìn xuống đường. Tôi cũng thèm thèm định làm điếu, nhưng nghĩ tới việc đang đi chơi với nàng nên lại thôi.
– Vào chuẩn bị tắm rửa đi rồi đi ăn! – Tôi nhắc Sơn.
– Vâng!
– Hôm nay thế nào? Vui chứ? – Tôi bước lại đứng cạnh nó, hỏi dò.
– Tất nhiên rồi! – Nó rít một hơi thuốc, nhả khói rồi quay sang tôi mỉm cười.
– Tao nghĩ khoảng thời gian này là thời điểm thích hợp để ngỏ lời đấy – Tôi nháy mắt với nó.
– Em cũng chưa biết nữa!
– Có gì khó quá cứ bảo tao, tao sẽ tư vấn cụ thể cho – Tôi khoác vai nó.
Nó im lặng không nói gì. Hai thằng nhìn xuống thị trấn đã xẩm tối. Khách khứa du lịch với cả người dân bản địa vẫn ngược xuôi tấp nập. Cũng đông đúc nhưng không ồn ã như Hà Nội, sự khác biệt là không có tiếng xe cộ khói bụi ô nhiễm. Chỉ có những tiếng xì xào chào hỏi, trao đổi và mua bán.
Cuộc đời nếu không vì những mưu sinh, toan tính, khẳng định mình, vươn lên trong xã hội. Thì thiết nghĩ những nơi hẻo lánh như thế này sẽ là chỗ lý tưởng để sinh sống. Nhưng có lẽ chỉ là cách nghĩ thích hợp khi đã về già, hết tranh đua với đời thôi. Còn với lớp trẻ chúng tôi, thì cũng chỉ là một nơi khám phá, trải nghiệm, tạm xa rời thành phố đông đúc ngột ngạt để hòa mình vào những thiên nhiên dân dã này.
… Bạn đang đọc truyện Mai Ngọc – người con gái tôi yêu tại nguồn: http://truyensextv2.com/mai-ngoc-nguoi-con-gai-toi-yeu/
Sau khi tắm rửa nghỉ ngơi một lúc. Chờ các nàng rũ bỏ hết bụi đường, tút tát lại nhan sắc xong. Chúng tôi chưa đi ăn vội mà đi tản bộ lòng vòng quanh thị trấn. Ngắm nghía những sản vật mộc mạc chốn núi rừng. Thích thú nghe tiếng khèn Mông của một chàng trai bản địa đang say xưa biểu diễn.
“… Tiếng khèn Mông chênh vênh vách đá, vút lên tha thiết bồi hồi, đất trời một thoáng chơi vơi…” Âm thanh kỳ diệu rung động cõi lòng, dẫn dắt người nghe ngược thời gian về với thuở hồng hoang, kỳ vĩ, gợi về những hoài niệm cổ xa xôi. Tiếng khèn có lúc mạnh mẽ giàu chất thượng võ, song cũng giàu chất thơ ca… Chàng trai nhảy nhót đưa chân, xoay vòng bên cô sơn nữ má đỏ môi hồng đang lúng liếng đôi mắt nửa ngại ngùng nửa rạng rỡ, ẩn chứa những trìu mến yêu thương vô hạn.
Tôi nắm tay nàng say xưa thưởng thức những tình tự dìu dặt thiết tha quyện trong nhưng âm hưởng thăng trầm đơn sơ. Tình yêu nguyên bản tử thuở khai thiên lập địa nó chỉ đơn giản có vậy mà thôi. Theo dòng thời gian phát triển của xã hội loài người mà bản chất đã dần thay đổi. Chỉ có những nơi xa rời cuộc sống hiện đại đầy bon chen, toan tính thực dụng mới có thể giúp ta cảm nhận lại được những thuần khiết nguyên thủy của thứ tình cảm mà tạo hóa đã ban tặng cho vạn vật ấy.
‘Khăn Piêu em dệt tặng người.
Tiếng khèn anh cũng trao lời yêu thương.
Rừng sâu núi thẳm mờ sương.
Không ngăn nổi bước dặm trường tìm nhau.
Chiếc khăn đừng để bạc màu.
Tiếng khèn đừng để u sầu xót xa.
Hẹn ước rừng núi bao la.
Cho duyên nồng thắm cho ta rạng ngời.
Nắm tay đi hết cuộc đời.
Hạnh phúc chỉ có những lời giản đơn…
Chẳng gì có thể quý hơn.
Duyên yêu thắm mãi chẳng sờn, chẳng phai…’
Biết bao nhiêu chàng trai cô gái đã nên duyên vợ chồng từ tiếng khèn Mông, từ chiếc khăn Piêu ấy. Bất kể những khác biệt về chủng tộc tập quán, họ tự tìm đến với nhau, trao gởi những chân tình mộc mạc, giản dị, đằm thắm thôn quê bằng tất cả trái tim.
– Nhìn cô gái kia thật hạnh phúc anh nhỉ?
– Còn em thì sao? – Tôi vòng tay qua eo nàng kéo nhẹ vào lòng mình.
– Anh có biết thổi khèn không? – Nàng tủm tỉm cười.
– Ôi! Em làm anh tưởng tượng ra nếu em mặc bộ váy xúng xính của cô ấy. Thì anh cũng sẽ thổi khèn và nhảy nhót như chàng trai kia. Tiếng khèn qua anh thổi có thể nó sẽ mang âm hưởng của rock, pop, jazz hoặc tạp nham những gì anh có thể thổi. Nhưng định nghĩa duy nhất chỉ có chúng mình hiểu thôi, em nhỉ?
– Định nghĩa gì vậy? – Nàng tròn xoe mắt.
– Nó cũng tương tự như gà rang, cà ghém, muối lạc và… – Tôi thơm nhẹ lên má nàng thay cho điều cuối cùng muốn nói.
Nàng ngượng ngùng ngả đầu vào vai tôi. Tôi đang mường tượng ra đôi mắt nàng và đôi mắt của cô sơn nữ kia. Chắc cũng không khác nhau là mấy, ấy là niềm hạnh phúc đang hiện hữu qua cửa sổ tâm hồn.
– Tớ đói rồi các cậu ơi! – Hòa có vẻ sốt ruột.
– Mày lúc nào cũng chỉ có ăn thôi à? – Tôi nhíu mày quay sang nó.
– Thôi đi ăn đi, còn cả ngày mai và tối mai nữa mà! Có thực mới vực được đạo! – Lâm cũng sốt sắng.
– Ờ thì đi! – Tôi cũng miễn cưỡng theo ý kiến của chúng nó.
Chúng tôi đi lòng vòng tìm Sơn với Hằng, thấy cả hai đang chọn mua mấy món đồ lưu niệm. Sau đó quay lại cái nhà hàng sát với khách sạn chúng tôi thuê phòng. Gọi món và không quên một vò rượu cần.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mai Ngọc - người con gái tôi yêu |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện người lớn, Truyện sex có thật, Truyện sex học sinh, Truyện sex phá trinh, Truyện teen |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 30/07/2019 06:29 (GMT+7) |