Khi nàng vừa tỉnh lại, xung quanh đã là một biển lửa.
Khi nàng được cứu ra ngoài, khuôn mặt đã hoàn toàn biến dạng.
Qua một ngày, nàng mới biết mình là Đại tiểu thư Triều gia. Huynh trưởng tên Triều Lam, một hào kiệt nổi danh trong vùng.
Nàng biết mình không phải Triều Nguyệt Nga kia, bởi cô ta đã chết trong đám lửa đó. Nhưng nàng lại tuyệt nhiên không nhớ ra gì khác. Dù thế, có một sự thật nàng hiểu rõ. Khuôn mặt nàng đã bị hủy, có lẽ suốt cuộc đời phải chôn mình trong khuê phòng tăm tối.
Nhưng nàng rất muốn nhìn ngắm bên ngoài. Vì vậy, mỗi tháng vào ngày trăng tròn, tiểu thư Nguyệt Nga đều lén ra ngoài. Đại ca Triều Lam hình như biết rõ, nhưng cũng không ngăn cản, thậm chí còn âm thầm cho người đi theo bảo vệ.
Cuộc sống buồn tẻ cứ thế diễn ra, nếu không có một sự kiện.
Trong một lần lén ra ngoài, nàng gặp được một trung niên thần bí.
Hắn tự xưng là Đại Tổng Quản, cái tên cổ quái khiến nàng còn nghĩ hắn đùa cợt mình.
Cổ quái hơn, hắn nói nàng là một tướng hồn, ngoại hiệu là Thiên Diện. Chính xác hơn, nàng có một công pháp đặc dị gọi là “Thiên Diện thần công”. Hắn nói nàng trọng sinh vì có nhiệm vụ phải hoàn thành.
Đại Tổng Quản không hề nói suông, hắn giúp nàng nhớ lại nhiều chuyện của kiếp trước, giúp nàng luyện thành thần công.
Nàng âm thầm tu luyện thần công ở Triều gia trang, không một ai kể cả nha hoàn hầu cận hay biết. Cho đến một ngày khác, Đại Tống Quản lại tìm đến.
Hắn dẫn nàng đến một địa phương xa lạ, ở cạnh một nơi gọi Nguyệt Lượng tuyền.
Nơi đó vô cùng xinh đẹp, thật không khác nào thiên đường hạ giới. Ở đó còn có rất nhiều người khác, hình như đều có số phận tương tự nàng, mỗi người có một dị năng. Cũng không rõ bọn họ đã đến nơi đó từ ngày tháng năm nào. Nàng gọi bọn họ là “tộc nhân”.
Để tránh bị ngoại nhân đột nhập quấy nhiễu, “tộc nhân” thêu dệt đủ những câu chuyện đáng sợ quanh Nguyệt Lượng tuyền. Bọn họ thậm chí ngầm thả khí độc chắn mọi lối vào, cũng chỉ có tộc nhân ưu tú mới biết cách ra vào.
Tuy nhiên, cái gì càng thần bí thì càng gây hiếu kỳ. Đại Tổng Quản kể rằng, vào chục năm trước có một giang hồ nhân sĩ tên Tiêu Phong, bằng vào nội công thâm hậu thế mà vượt qua Nguỵệt Lượng tuyền. Hai bên phát sinh đại chiến.
Sau đó, e ngại Tiêu Phong sẽ để lộ tin tức ra ngoại giới, Đại Tổng Quản buộc phải cử một nhóm sát thủ ra ngoài, truy sát Tiêu Phong diệt khẩu. Nhóm sát thủ đó cũng chính là 10 Như Vân sát thủ thế hệ đầu tiên.
Để sau này không ai có thể tò mò truy cứu, Như Vân sát thủ dày công phát tán rất nhiều lời đồn, dựng nên câu chuyện Tiêu Phong là người Liêu, nằm vùng ở Trung nguyên muốn nội ứung ngoại hợp với vua Liêu xâm lược Tống. Sau cùng, bọn bọ trà trộn vào sự kiện Nhạn Môn quan, ép Tiêu Phong tự sát. Chân tướng cái chết của Tiêu Phong vì vậy rơi vào bí ẩn, để lại một đoạn cố sự ly kỳ cho giang hồ phương bắc.
Nguyệt Lượng tuyền cũng phát sinh rất nhiều biến cố. Tỷ như có nhiều kẻ chán nản cuộc sống tù túng trốn ra ngoài. Có kẻ vì ham quyền lực phú quý, có kẻ vì tình cảm với ngoại nhân…
Thiên Diện rút cục nhớ lại. Nàng thề sẽ tiếp tục bảo vệ tộc nhân, truy sát những kẻ phản bội.
Nhưng Đại Tổng Quản lại nói, nhiệm vụ trọng yếu nhất lúc này là tuyển mộ. “Tộc nhân” đang ngày càng ít, chỉ e vĩnh viễn không hoàn thành được “nhiệm vụ cuối cùng”. Nhiệm vụ cuối cùng đó là gì, thì chính Thiên Diện cũng mơ hồ.
Nàng chỉ biết, ngoài kia vẫn còn những “huynh đệ tỷ muội” lưu lạc. Nàng phải tìm cách đem họ trở về, giúp bọn họ lấy lại ký ức, đồng thời trốn tránh những kẻ “săn linh hồn”…
Nàng theo lời Đại Tổng Quản trở lại Triều gia trang, tiếp tục đóng vai tiểu thư Triều Nguyệt Nga.
“Thiên Diện thần công” không phải công pháp vạn năng. Mỗi đêm trăng tròn là lúc thần lực nàng yếu ớt nhất, lúc đó thần công sẽ không che dấu nổi khuôn mặt bị hủy nữa.
Vào một đêm như vậy, tên “háo sắc” Lăng Phong xuất hiện, nhảy luôn vào khuê phòng nàng.
Thiên Diện tình cờ phát hiện kẻ này là một “vong hồn” bơ vơ, vì vậy tìm cách giữ hắn lại, do đó phát sinh câu chuyện bái dường dở khóc dở cười lần nọ. Chỉ vì thần lực đang lúc yếu nhất, dung nhan bại lộ, khiến hắn sợ hãi bỏ chạy.
Cũng trong ngày hôm đó, Thiên Diện gặp một người quen từ tiền kiếp, Cố Hạo. Cố Hạo cũng đang đi tìm bí mật vong hồn, nhưng mục đích của hắn là cho cá nhân hắn, hoàn toàn khác nàng.
Bẵng đi một thời gian, Thiên Diện bắt gặp một thiếu nữ đồng loại khác trên Nguyệt Lượng tuyền. Rút kinh nghiệm lần với Lăng Phong, nàng không bày trò tiếp cận mà đánh ngất bắt luôn cô ta về tộc.
Cô gái kia tên Nguyệt Dung, tuy cũng là “vong” nhưng cô ta và nàng có chút khác biệt. Cô ta là một bán hồn, nhận truyền thừa gia tộc chứ không phải trọng sinh. Gia tộc nàng ta đã bị diệt môn. Nhưng ít ra, nàng ta vẫn giữ được dung nhan xinh đẹp của mình.
Còn Thiên Diện.
Nàng bản tính đã là một người lạnh lùng, trọng sinh vào một người dung nhan bị hủy càng khiến nàng thêm khép kín.
Không ai nguyện ý muốn tiếp xúc với vong hồn, còn là một vong hồn xấu xí.
Thiên Diện gần như không có ai quá gần gũi, ngoài Đại Tổng Quản.
Chân diện của nàng quá đỗi kinh khủng, kể cả đối với tộc nhân quen nàng. Nhất là khi nàng bị thương, thần lực hao tổn. Lúc đó, người ta sẽ không còn thấy hình dạng một thiếu nữ nào nữa, mà là một cái… đầu quỷ.
“Thiên Diện Quỷ Thủ”, chữ “thủ” (首) nghĩa là cái đầu.
… Bạn đang đọc truyện Mật thám Phong Vân tại nguồn: http://truyensextv2.com/mat-tham-phong-van/
Thiên Diện khinh công được một đoạn đường, đột nhiên cả người khựng lại đáp xuống đất, lạnh lùng hỏi vào trống không:
– Các ngươi rút cục là ai?
Rất nhanh, một nhóm người xuất hiện ngay phía sau nàng ta.
– Chúng ta là ai không quan trọng. Chỉ cần ngươi biết mình là ai là được rồi…
– Hừ, điều đó liên quan gì đến ngươi?
Ra là nhóm người Đoan Mộc Duệ.
Chỉ nghe Lâm Hàm Uẩn nói:
– Có lẽ chẳng liên quan, có lẽ lại có một chút. Nghe nói chẳng mấy người có thể sống sót dưới một chiêu của Thiên Diện Quỷ Thủ.
– Ngươi tâng bốc thất bại của ta?
Thiên Diện sát khí hiển lộ, nhưng Lâm Hàm Uẩn lại không hề tỏ ra sợ hãi. Không thể không nói, cô nàng này tuy không có một tẹo võ công phòng thân nào, nhưng luôn mang trên mình một thái độ tự tin đến kỳ lạ, phảng phất mọi chuyện dù tốt dù xấu đều nằm trong tính toán của nàng ta.
Lâm Hàm Uẩn thản nhiên phân tích:
– Ngươi trước khi giao chiến đã bị thương, cho nên cũng không tính là thất bại. Trọng yếu là, ngươi gặp phải khắc chế. Từ xưa đén nay, tương khắc là tối quan trọng. Hơn nữa, có những chuyện không hẳn cứ võ công cao là giải quyết được.
– Đừng lảm nhảm. Nếu như phải tìm cớ, bổn tọa cũng không cần kẻ khác làm thay. Nói, các ngươi muốn gì?
– Gặp gỡ khách hàng.
– Khách hàng?
Lâm Hàm Uẩn cười đáp:
– Ta là một người chuyên phục vụ cho chiến tranh.
Thiên Diện nghĩ đến gì đó, bỗng nói:
– Ngươi là… người Tiên Ti? Chính là kẻ mua chuộc Bạch Tiểu Thư?
– Xem ra các ngươi tuy chôn mình trong cái góc đó, nhưng có nhiều chuyện vẫn tỏ tường đấy.
Trước khi nhà Minh lập quốc, vào thời Ngũ Hồ làm loạn Trung nguyên, Bắc Yên Tiên Ti của Mộ Dung thị là một nước khá mạnh trong Ngũ Hồ Thập Lục Quốc, toàn bộ Hà Đông Hà Bắc này đều là lãnh thổ của nước này.
Lâm Hàm Uẩn đưa một tay vuốt tóc, ung dung nói:
– Một tên hào kiệt địa phương căn bản không có bao nhiêu hy vọng. Tộc nhân các ngươi ở Minh Nguyệt…
Thiên Diện ngăn mất đoạn sau, nói:
– Hừ, một chút tin vặt đã muốn uy hiếp bổn tọa? Ngươi hoàn toàn không có võ công. Chỉ cần bổn tọa động một cái, ngươi đã hồn lìa khỏi xác.
– Ngươi sẽ không làm vậy.
Lâm Hàm Uẩn nhẹ nhàng cười, tựa như lời uy hiếp của Thiên Diện chỉ là một lời bông đùa.
– Ngươi lấy cái gì chắc chắn.
– Bởi vì ta nhìn thấy.
– Nhìn thấy?
Lúc này, đôi mắt của Lâm Hàm Uẩn đột ngột sinh dị biến. Hai con ngươi trong suốt bỗng dưng đổi màu.
Thiên Diện nhìn thấy không khỏi lạnh giọng:
– Thiên Nhãn? Ngươi cũng là bán hồn?
Giọng nói của nàng ta lần đầu tiên toát lên sự e ngại.
Lâm Hàm Uẩn cười nói:
– Thế nào? Bây giờ đã có thể tin lời ta nói rồi chứ?
– Hừ, đồng loại bất đồng đạo. Thiên Cương Địa Sát chưa bao giờ cùng đường.
Lâm Hàm Uẩn cũng không buồn hỏi xem Thiên Cương Địa Sát rút cục là chuyện gì, chỉ nói:
– Ngươi không thấy mình quá cô độc sao? Một kẻ khắp nơi là kẻ thù, cho dù có võ công thông thiên cũng vô dụng.
– Không cần ngươi phải nhiều lời.
Thiên Diện nói xong câu, đột ngột vung trảo đánh tới.
“Vù”
“Bùng”
Đoan Mộc Duệ là người đỡ chiêu đầu tiên. Nam Cung Thanh Vân và Hoa Lê lập tức thủ trước người Lâm Hàm Uẩn. Ngay sau đó, đám trung niên vẫn luôn đi theo Lâm Hàm Uẩn vây lấy Thiên Diện. Hai bên liền rơi vào thế cân bằng.
Lâm Hàm Uẩn không hề bị uy hiếp, trái lại còn tỏ vẻ vô cùng tự tin nói:
– Cái ta đem ra giao dịch, không phải Thiên Nhãn của ta, mà là tin tức ta có. Như đã nói, đôi khi võ công không phải tất cả.
Lâm Hàm Uẩn sống ở Kim, nơi mà thanh niên nam nữ đều sùng bái võ lực. Nàng có thừa tố chất, cũng có thừa điều kiện để có thể luyện được một thân bản lĩnh, bởi vì sư phụ nàng là Hắc lão. Nhưng nàng lại không muốn luyện võ, chủ trương dùng trí tuệ đánh bại thiên quân.
Thiên Diện trầm mặc, Lâm Hàm Uẩn nhân đó tiếp tục:
– Các ngươi tuy có nhiều cao thủ, nhưng khuyết thiếu nhất chính là tin tức, đúng không? Tình báo của ta hữu dụng, đối với kế hoạch của các ngươi. Nói cách khác, là đối với các chính sự sinh tồn của các ngươi.
– Hừ, Tiên Ti các ngươi thì khác sao? Cũng đang tìm cách sinh tồn mà thôi.
– Ta không phủ nhận, vì vậy hôm nay mới ở đây.
Thiên Diện nhíu mày chốc lát, có lẽ cảm thấy thời gian đang gấp rút, liền nói:
– Ngươi rút cục muốn nói cái gì?
– Kẻ vì chiến tranh phục vụ, tất nhiên hy vọng chiến tranh xảy ra. Ta muốn hợp tác.
Nhìn Lâm Hàm Uẩn chốc lát, Thiên Diện nghĩ nghĩ gì đó, rút cục rút lại sát khí.
Lát sau, hai bên qua lại thêm vài câu gì đó, Thiên Diện liền đảo thân biến mất. Chỉ là trước khi rời đi, nàng ta lại để lại Dương Diệu Chân bất tỉnh cho đám người Đoan Mộc Duệ, chỉ mang theo tiểu cô nương Phi Yến. Xem ra là một phần giao dịch.
Đợi cho Thiên Diện khuất bóng, Nam Cung Thanh Vân nhịn không được ghé mắt tò mò:
– Hàm Yên tỷ, cái Thiên Nhãn kia… là chuyện gì vậy?
Thực ra, đi theo Mộc Hàm Yên đã lâu, Nam Cung Thanh Vân cũng biết Hàm Yên tỷ có khả năng gì đó khác người, giống như mỗi lần dùng đến thì có thể liệu được sự việc xảy ra cách ngàn dặm, có điều mãi hôm nay mới nghe đến tên của nó, Thiên Nhãn.
Lâm Hàm Uẩn xoay người không nói. Nam Cung Thanh Vân đành quay sang Đoan Mộc Duệ:
– Đoan thúc, thúc biết không?
– Thanh Vân tiểu thư, chuyện này ta cũng không rõ đâu. Chẳng qua ta lại có một câu nhắc cô, có những chuyện biết rồi cũng không có lợi lộc gì, ngược lại còn đem đến rắc rối.
Nam Cung Thanh Vân xụ mặt:
– Hứ, làm như ta là trẻ con không hiểu chuyện không bằng. Chỉ là một câu chuyện mà thôi, đáng phải sợ đến vậy sao?
Đoan thúc chỉ cười lắc đầu.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mật thám Phong Vân |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện xuyên không |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 01/04/2021 21:49 (GMT+7) |