Sau hơn 6 năm cùng tôi sang định cư tại xứ trời Tây, hè này Hà về thăm lại cố hương. Nàng đi một mình vì tôi không có nhiều ngày nghỉ trong hè, nếu gom hết cả ngày bệnh lẫn nghỉ chơi và 2 cái cuối tuần cho chuyến bay khứ hồi thì chỉ được 3 tuần. Đứa con bé bỏng luôn đeo bám tôi và bà ngoại nó hơn hẳn mẹ nó, thế nên Hà đi một mình. Tôi biết nàng hơi buồn vì không ai hưởng ứng nhưng khích lệ nàng là…
– “Về đó một mình cho thoải mái tung tăng”
Tôi còn nhớ nàng đã đáp rằng…
– “Chồng cho vợ tung tăng thế không sợ gặp lại cố nhân à?”
Và tôi đã trêu khích nàng là…
– “Thì vợ cứ gặp đi, để xem… 10 năm không gặp tưởng tình đã cũ là thế nào, có nhận ra nhau không hay là… gặp nhau làm ngơ”
Để rồi nàng đáp lại rằng…
– “6 Năm chứ có đến 10 năm gì”
Tôi đã bắt thóp được ngay và buộc nàng phải lý giải…
– “6? Anh quen em hồi hè năm… em nói vậy là em có lén phén sau lưng anh à?”
Lúc đó Hà vợ tôi thoáng giật mình và vội đính chánh…
– “Không có… ý em là tình cũ chưa đến 10 năm… chứ chính xác bao nhiêu thì em không nhớ”
Tôi nhìn nàng bằng con mắt hình viên đạn và dọa trêu…
– “Em ha… có muốn gì thì nói thẳng với anh thì anh sẽ khá thoáng, nhưng nếu lén lút không khai báo thì anh xiết như bọn hồi giáo đó ha… bắt ở nhà mà trùm bao bố chỉ cho ló 2 con mắt ra thôi đó nha”
Đang miên man thì chợt tiếng chuông điện thoại reo inh ỏi vang lên từ con iphone của tôi. Thoáng nhìn qua danh tính người gọi thì đó là Hà vợ tôi, và nàng gọi bằng ứng dụng mạng xã hội…
– “Á lô cục tưng” tôi đáp máy…
– <Tiếng nhạc khá to hòa cùng tiếng nói cười rộn rã và tiếng cụng ly leng keng>
– “A lô chồng ôi? Chồng nghe không?” Tiếng của Hà vọng ra tai nghe…
– “Ừ, chồng đây… em đang ở đâu mà ồn vậy?” Tôi hỏi ngay…
– “Em đang ăn tiệc với bạn… anh và gia đình chưa đi lễ à?” Hà đáp lại…
– “Mọi người đang chuẩn bị, sắp rời khỏi nhà đây… em đi với ai đó?” Tôi đáp và hỏi với giọng hơi lo lắng…
– “Em đi một mình… nãy bác Hai đưa đến” nàng đáp…
– “Thế khi về tính sao? Gọi cho bác Hai đến đón à?” Tôi hỏi, khá lo lắng vì giao thông ở quê hương ta khá là phức tạp và an ninh về đêm thì càng thêm phức tạp…
– “Vâng… em biết rồi… có gì em sẽ nhờ bạn hay đi taxi về…” nàng đáp…
– “Ừ… nếu thế thì cẩn thận nha… tốt nhất là nhờ bạn cho an toàn” tôi bảo…
– “Vâng… giờ chồng cho em nói chuyện với con và mẹ chút nhá” nàng đáp…
– “Ừ… vậy em chờ chút anh vào phòng mẹ đưa phone” tôi nói rồi bước nhanh đến phòng của mẹ vợ…
– <Cọc cọc cọc> “mẹ ơi, Hà gọi…” tôi gọi cửa…
Bà mẹ vợ tôi ra mở cửa với bộ áo dài thanh lịch kín đáo trên người. Tôi bàn giao cái điện thoại lại rồi rời đi cho mẹ vợ và đứa con bé bỏng thoải mái điện đàm với Hà. Để rồi khi tôi nhận lại cái điện thoại thì cuộc gọi đã kết thúc. Tôi hơi chạnh lòng vì không được nói vài câu cuối với nàng, nhưng bỏ qua thật nhanh vì xem đó như chuyện vu vơ. Thế là trong lúc tôi đưa con và mẹ vợ đi lễ nhà thờ thì Hà vợ tôi đang tung tăng ở bữa tiệc khá sôi động cách gần nửa vòng trái đất.
Tại một quán Karaoke gần trung tâm thành phố hoa lệ của quê hương hình chữ S…
Trong một phòng xập xình tiếng nhạc và không gian lờ mờ với những ánh đèn màu lập lòe. Nàng vợ tên Hà đứng song ca với một chàng trạc tuổi nhìn khá phong trần. Đó là Quân, người yêu cũ của nàng. Sau bao năm xa cách chẳng có một dòng liên lạc, hôm nay trùng phùng mà hai người nhìn sao thật đẹp đôi. Hà đêm nay mặc bộ đầm cổ đổ nhìn rất gợi cảm. Còn Quân thì áo sơ – mi quần tây tươm tất nhìn khá lịch lãm và mạnh mẽ.
Quân là bạn cùng lớp với Hà và hai người từng yêu nhau suốt 3 năm phổ thông, đến khi lên đại học thì chàng bị gọi đi nhập ngũ. Tuy thành tích học tập không giỏi nhưng môn chàng luôn có điểm vượt trội là môn thể thao. Quân vốn xuất thân từ thôn bản cao nguyên nên có thể lực rất khỏe. Khi theo gia đình xuống thành phố xây dựng cuộc sống mới thì chàng càng trở nên cường tráng nhờ chăm tập gym. Nước da ngăm đen của Quân khiến bao nàng phải ngày chê mà đêm lại nằm mộng ướt cả đáy quần.
Thế nhưng khi Quân vào làm chiến sĩ canh trời cho tổ quốc thì nàng bị Thái từ trời Tây về choàng tay, bế đi làm vợ. Cái đau này chàng nhớ mãi đến tận hôm nay. Thế nên từ khi xuất ngũ đến nay thì Quân luôn chú tâm vào việc trao dồi kiến thức thực dụng và phát triển cơ sở kinh doanh của gia đình. Chỉ sau vài năm ngắn ngủi mà trường đời đã tôi luyện Quân thành một người đàn ông khá dày dặn, mưu trí. Bây giờ đứng cạnh Hà, Quân cảm thấy cơ hội tái chiếm những gì của chàng đã đến nên vận dụng tất cả chiêu trò.
Sau đoạn song ca, Quân chờ Hà đi vệ sinh thì liền theo sau để gặp riêng nàng…
– “Ối Quân…” Hà giật mình khi bị chàng người yêu cũ chặn đường…
– “Hà, mình nói chuyện riêng một chút được không?” Quân hỏi nhẹ nhàng có chút van xin…
– “Ừm…” nàng ậm ừ đồng ý vì muốn rời khỏi khu vực ngay trước phòng vệ sinh dễ bị bắt gặp này…
Quân bạo dạn nắm tay Hà và kéo đi. Cái quán Karaoke này dường như chẳng có gốc nào kín đáo ngoại trừ những phòng nhân viên hoặc kho chứa nhỏ. Quân biết sẽ đánh mất cảm tình với Hà nếu kéo nàng vào phòng kho chật chội đầy bụi dơ. Chàng lại táo bạo kéo nàng đến một phòng nhân viên và lì xì cho hai thằng phục vụ để lấy cái phòng.
– “Sao lại vào phải vào phòng làm gì? Ở ngoài hành lang vắng nói chuyện cũng được mà” Hà lên tiếng như phản đối nhưng không quyết liệt…
– “Chuyện riêng mà nhỡ có người quen nghe thấy thì không hay” Quân bảo…
– “Thế có gì thì Quân nói đi…” Hà giục vì khá hồi hộp…
– “Hà, sao em lại lấy chồng mà không từ biệt anh một tiếng?” Quân hỏi…
– “Hì… thì tại lúc đó mình cũng đã tạm chia tay rồi mà… anh trong quân đội có viết thư gì cho em đâu” Hà đáp với giọng trách móc…
– “Anh xin lỗi, nhưng 2 cái Tết anh đều có gửi thư cho em… và em cũng có hồi đáp mà” Quân đáp…
– “Ừm… mỗi năm có đúng 1 bức thư dịp Tết… anh có biết năm đầu em đã nhớ anh biết bao không?” Hà nói và cặp mắt bồ câu bắt đầu ngấn lệ vì bao ký ức ùa về…
– “Anh xin lỗi, nhưng trong quân đội không có nhiều thời gian rỗi… không tập luyện thì phải bảo trì quân khí, tự lo các phần hậu cần cho nhóm đội…” Quân phân trần…
– “Em biết chứ… nhưng khi em cô đơn thì anh Thái đến… đúng người đúng thời điểm nên… em xin lỗi… nhưng anh phải hiểu cho em chứ… em là con gái mà… làm sao mạnh mẽ như anh được…” Hà nói một hơi mà hai dòng lệ lăn dài trên đôi gò má trắng hồng thật xinh của nàng…
– “Ừ… anh xin lỗi… là lỗi của anh…” Quân nói và bất ngờ ôm chặt lấy Hà…
Hà đang bị ký ức kích động nên như hóa thành một cô gái yếu đuối tuổi đôi mươi. Nàng để mặc cho người yêu cũ ôm chặt trong vòng tay mà khóc nức nở. Hà nào biết là nàng vừa trúng kế của Quân, sập bẫy của người yêu cũ.
– “Hà… anh nhớ em lắm…” Quân thì thào vào tai nàng khiến nàng tiếp tục khóc…
Thừa cơ hội, Quân hít lấy hít để hương thơm từ mái tóc đen huyền của Hà và phá hơi ấm vào tai nàng. Thế là tuy đang khóc nức nở với bao kỷ niệm sông lại trong tâm trí thì nàng cảm nhận được cái cảm giác thích thích đầy phấn khích. Con tim của Hà đập nhanh hơn và thoáng loạn nhịp thường xuyên. Trong khoảnh khắc này, nàng như hoàn toàn bị kéo về trong quá khứ và quên mất bản thân hiện là một người phụ nữ đã có chồng con.
– “Hà… anh yêu em… anh yêu em nhiều lắm” Quân tiếp tục tấn công…
Thì thào vào tai nàng xong thì chàng thoáng hôn nhẹ lên phần gò má thơm thơm hương phấn hồng và ươn ướt của dòng lệ. Để rồi khi Quân thấy Hà không phản đối thì chàng đưa tay lên vờ lau dòng lệ trên mặt nàng để nhẹ nhàng kéo mặt nàng hướng lên. Hà thoạt đầu ngoan ngoãn làm theo nhưng rồi chợt bừng tỉnh khi hơi thở của Quân phà vào mũi nàng.
– “Ơ…” Hà vừa mới cất tiếng thì bị cái miệng ranh ma của Quân khóa môi lại…
Bừng tỉnh hoàn toàn, nàng đưa hai tay đẩy mạnh vào người chàng người yêu cũ và quay mặt qua một cách mạnh dạn, dứt khoát.
– “Quân… dừng lại… không được…” Hà thốt lên…
– “Hà… anh yêu em… anh nhớ em lắm… em cho anh được hôn 1 lần cuối nữa thôi được không?” Quân van xin bằng giọng thật đáng thương…
– “Không được… em đã có chồng con rồi… làm vậy là có tội lắm…” nàng kiên quyết từ chối và vùng vẫy để hồng thoát ra khỏi vòng tay đang ôm chặt kia…
– “Hà…” Quân cố van xin nhưng bị cắt lới…
– “Bỏ tay ra… anh bỏ em ra mau… em la to lên đấy nhá…” Hà dọa…
Quân thấy đêm nay thế này là đã đến lúc phải tạm ngừng nên nới vòng tay cho nàng thoát ra.
– “Hà… anh xin lỗi… anh không có ý gì đâu… anh chỉ muốn được ôm em và hôn em lần cuối như để chính thức chia tay nhau thôi” Quân xạo nhưng giọng nói rất thuyết phục…
– “Ừm… ôm thì mình đã ôm rồi, còn hôn thì em xin lỗi, em không thể cho anh hôn được… anh hiểu cho em nhá” Hà nói…
– “Ừ… anh hiểu… chồng em thật có phúc… ông ấy chắc đã tu hơn 3 đời…” Quân đáp và trách khéo…
– “Hihi… thôi, em về phòng trước đây… nãy giờ đã lâu rồi đấy… mấy đứa bạn chắc đang bàn tán độc địa lắm rồi” Hà nói…
– “Hì hì… thì cho tụi nó vận động trí óc, tưởng tượng một chút thôi mà…” Quân đáp…
– “Anh thì lo gì… còn em thì nhỡ chồng biết là mệt lắm đấy…” Hà trách rồi quay người định bỏ đi thì bị Quân kéo tay giữ lại…
– “À quên, em cho anh số điện thoại và địa chỉ bên đó để sau này còn giữ liên lạc được không?” Quân nói…
– “Ừm… không được gửi linh tính đấy nhá… em là người lấy thư mỗi ngày nên thấy linh tinh là chặn luôn nhá” Hà đáp và bấm số vào điện thoại của chàng người yêu cũ…
– “Hì hì… vậy chit chat trên mạng xã hội cho anh linh tinh chút được không?” Quân gạ…
– “Cái đó thì để xem trình độ khéo léo của anh thế nào… sỗ sàng là bấm nút hủy kết bạn luôn và ngay nhá” Hà dọa…
– “Hì hì… rồi em sẽ biết… cảm ơn em…” Quân đáp cười khi thấy nàng đã lưu thông tin lại cho…
– “Hứ… tự tin gớm… giờ anh ở đây chờ chút… em ra trước… hai đứa ra cùng lúc mà gặp người quen là em giết anh chết tại chỗ” Hà bảo với giọng trêu đùa…
– “Ừ… anh biết chứ… hì hì… mà nếu bắt gặp thì họ nghĩ gì nhỉ?” Quân hỏi…
Hà nghe nhưng chẳng thèm trả lời mà chỉ lườm rồi bước nhanh ra khỏi phòng…
Quân đứng lại mà nhoẻn miệng cười, trong lòng như nở hoa vì bước đầu xem như đã thành công. Đã nắm được tay, đã ôm được và xuýt hôn được thì trước sau gì thì nàng cũng bị anh tái chiếm hữu. Chỉ là Quân biết phải xúc tiến kế hoạch nhanh vì thời hạn không có nhiều. Một khi Hà bay đi về với chồng mà Quân vẫn chưa tái chiếm hữu được thì anh sẽ không bao giờ có cơ hội thứ 2. “Quyết thắng” Quân thầm hô to trong đầu.
… Bạn đang đọc truyện Món quà bất ngờ tại nguồn: http://truyensextv2.com/mon-qua-bat-ngo/
Ánh dương hoe hoắt yếu dần, mặt trời nhìn tựa lòng trứng đang chìm dần sau chân trời tím ngắt. Tôi đánh xe vào gara của căn nhà bên bờ Đại Tây Dương. Vừa bước vào cửa là tôi đã nghe các món ăn thơm lừng và tiếng đứa con bé bỏng chạy ù ra từ trong bếp. Bỏ nhanh cái cặp táp da xuống nền, tôi bế con lên dù chân nó đã dài đến đầu gối của tôi. Và rồi từ trong giang bếp bước ra theo là bà mẹ vợ của tôi với cái tô khá to nghi ngút khói.
– “Thưa mẹ con mới về” tôi lễ phép thưa để làm gương cho con…
– “Ừ… con vào tắm đi rồi ra ăn cho nóng” mẹ vợ tôi đáp…
– “Dạ…” tôi nói rồi để đứa con nhỏ xuống cho nó chạy ù lại bà ngoại của nó…
Nhìn đứa con nhỏ năng động và mẹ vợ chu đáo mà tôi cảm thấy thật may mắn, thật hạnh phúc. Chưa tắm táp gì mà gần như tất cả phiền muộn của một ngày làm việc đã tan biến. Tôi đi thẳng vào phòng ngủ của vợ chồng tôi để dùng cái phòng tắm riêng. Để rồi khi trở ra với bộ pijama satin mát mẻ và thân thể tươi thơm thì bữa tối ấm cúng bắt đầu. Trong những ngày Hà đi vắng thế này thì gia đình tôi chỉ có 3 người, tôi, đứa con nhỏ và mẹ vợ. Bố vợ tôi đã bị con bé hồ ly nào đó bắt xác khi ông về thăm quê nhà vài năm trước.
– “Sao lần này con không tranh thủ xin phép về với cái Hà? Mẹ thấy nó đi một mình như vầy không hay chút nào” mẹ vợ tôi nói…
– “Dạ con thật sự có hỏi trong công ty nhưng không có nhân sự thế nên con không đi được. Với lại dồn hết ngày nghỉ thì con làm sao có thể đưa nó đi bác sĩ, đi chơi này nọ?” Tôi đáp thành thật…
– “Ừ… nhưng…” mẹ vợ tôi thở dài…
– “Không sao đâu mẹ…” tôi trấn an…
– “Ừ… nó mà như bố nó là mẹ thề sẽ về đó đánh cho nó chết…” mẹ vợ tôi bảo…
– “Ối… bà ngoại sao dọa đánh mẹ con thế?” Đứa con nhỏ hỏi ngây ngô…
– “Tại bà ngoại sợ mẹ con đi chơi một mình rồi mua bánh bậy ăn… như con lúc đi hội chợ đó” tôi nói với đứa con…
– “Ì… hihi… mẹ con là người lớn rồi mà… ăn bánh cũng bậy nữa sao?” Đứa con nhỏ lại muốn bênh vực cho mẹ nó…
– “Tùy loại bánh… có loại người lớn như bà ngoại cũng không được ăn” mẹ vợ tôi bảo…
– “Vậy bánh đó để làm gì? Sao người ta làm mà không ai ăn được?” Đứa nhỏ hỏi tiếp…
Đúng là con nít, hỏi nhiều cái mà tôi cứng họng chẳng biết phải trả lời thế nào…
– “Cái đó gọi là bánh mồi… như lúc con đi câu cá với ba, mồi cho cá ăn để mình bắt cá…” tôi nói càng…
– “À… vậy là bánh đó mình ăn sẽ bị người khác bắt” đứa nhỏ nói và gật gù nhìn thấy ghét…
– “Ừm… giỏi, con hiểu rồi đó… thôi con ăn cho xong đi… không thì ba phải hâm lại đó” tôi dọa vì nhóc con của tôi rất ghét ăn nóng…
Tôi chăm cho đứa con nhỏ ăn rồi thì quay lại ăn phần chén cơm của mình. Để rồi khi tôi nhìn lên để lấy thêm đồ ăn thì bắt gặp ánh mắt của mẹ vợ đang nhìn tôi. Bà bị phát hiện thì liền đưa mắt nhìn sang chỗ khác như bối rối rồi sau vài giây mới chú tâm vào ăn. Tôi thì đang đói mốc meo nên không nghĩ ngợi gì và cứ ăn cho xong. Sau đó thì tôi nhờ mẹ vợ chăm nhóc con giúp để tôi bao thầu mục dọn dẹp, rửa chén bát. Nói vậy chứ thật ra nhà tôi có máy rửa chén nên tôi chỉ cần tráng sơ rồi cho máy nó lo tới zét.
Sau khi lo xong phần chén bát thì thay chỗ cho mẹ vợ cho bà đi tắm. Tôi bế con sang phòng riêng của nó và lấy cuốn sách truyện tranh ra để hai cha con cùng đọc. Chợt tôi để ý nghe tiếng nước vòi sen vọng ra từ phòng tắm chung. Căn nhà của tôi tuy có đến 3 phòng ngủ nhưng chỉ có 2 phòng tắm, 1 riêng trong phòng vợ chồng tôi và cái còn lại là dùng chung. Tiếng nước chảy không có gì lạ, chỉ lạ là lâu hơn thường ngày. Tôi lắc đầu để xua đi những suy nghĩ đen tối về mẹ vợ và tiếp tục đọc truyện với con.
Trong lúc đó, ở căn biệt thự khang trang trên mảnh đất quê hương xa hàng nghìn dặm…
Trằn trọc băn khoăn giấc chẳng lành, Hà thao thức như Bác ngày nào nhưng nàng chẳng phải suy tư chuyện quốc gia đại sự gì. Nàng cứ cảm thấy xao xuyến, nhớ nhung về những ký ức xưa. Những cung bậc thăng hoa sung sướng mà Hà đã từng ngất ngây, đắm chìm cùng người yêu, cùng Quân. Con bướm đã có chồng của nàng cứ trở nên ướt nhèm những lúc hồi nhớ lại những giây phút màu hồng kia. Hà chợt nhớ đến câu “kim đâm thì đau mà thịt dâm thị thì nhớ nhau suốt đời”, và nàng cảm thấy nó đúng không sai một từ.
Thoáng nhìn đồng hồ trên màn hình của máy tính bảng, Hà lại mở ứng dụng mạng xã hội. Vào mục chit chat và danh sách bạn bè, bàn tay búp măng của nàng lướt qua trên cái tên thân quen có kèm bức ảnh của đứa con bé bỏng của nàng. Bàn tay yêu kiều đó như đã bị ma nhập nên nó cứ lướt đi mãi đến khi nó lơ lửng trên cái tên có kèm hình chàng bộ đội phòng không quân phục màu lá xanh rờn. Để rồi sau một lúc do dự như thể để xác minh lại lựa chọn, Hà bấm vào tên của Quân để màn hình chit chat riêng mở ra. Cái miệng môi son tự nhiên của nàng chợt nhoẻn cười khi cặp mắt long lanh thấy được ký hiệu online đang bật sáng…
Hà đánh máy trên bàn phím ảo của màn hình thật nhanh rồi bấm gửi một câu hỏi ngắn chỉ có 4 chữ…
– Thức sớm quá vậy?
Chàng người yêu cũ ấy như đang trực chờ và hồi đáp ngay trong vài giây…
– Có ngủ được đâu mà thức… còn em thì sao?
Hà: Ừ… khó ngủ…
Quân: Nhớ chồng con à?
Hà: Không…
Hà: Nhớ cái khác…
Quân: Vậy có muốn gặp lại không?
Hà: Không…
Quân: Tại sao?
Hà: Sợ…
Quân sợ gì?
Hà: Sợ phạm tội…
Quân: Tội gì?
Hà: Tội với chồng con…
Quân: Cái đó đã phạm rồi…
Hà: Hả? Hồi nào?
Quân: Trong tư tưởng…
Hà: Hì… tại ai mà ra thế này? Tự nhiên làm khổ người ta <mặt cười lắc đầu trách móc>
Quân: Không phải tại nhân mà là tại trời, trên đó an bài hết rồi, mình chỉ là con rối làm theo thôi…
Hà: Gớm, thay đổi tư tưởng hồi nào vậy?
Quân: Từ khi gặp lại ai đó…
Hà: Ơ, sao lại đổ cho người ta? Mà sao câu trước đá câu sau kinh thế…
Quân: Thần kinh xáo động nên vậy…
Hà: Cũng tại người ta nữa phải không?
Quân: Chứ không lẽ còn người khác nữa?
Hà: Ai biết… có cả dàng mấy chục người cũng nên, đời lính đào hoa mà…
Quân: Thế nên thằng nào cũng muốn lấy thân mình lấp lỗ châu mai á…
Hà: Haha… <mặt cười ha hả ra nước mắt>
Quân: Chắc anh ấy ở bên đó cũng từng đi bộ binh nhỉ?
Hà: Đâu có… dân đen thôi…
Quân: Thế mà lại được lắp cái lỗ của…
Hà: Éc… định nói bậy bạ gì đó?
Quân: Sự thật mà có gì bậy? Bộ anh ấy không lắp à?
Hà: Thì có chứ… mà ai lại nói vậy, kỳ cục…
Quân: Lắp nhưng xem ra còn chưa kín… cần có người lắp thêm phụ…
Hà: <Mặt cười hoài nghi> ý gì đây?
Quân: Rõ thế còn hỏi?
Hà: Chả có gì là rõ cả… ăn nói linh tinh rồi đấy nhá…
Quân: Cho hỏi thật và thẳng 1 câu đừng giận ha…
Hà: Ừ hỏi đi…
Quân: Đủ không?
Hà: Đủ gì? Cái gì đủ?
Quân: Anh nhà đủ sức đáp ứng cho Hà không?
Hà: Trên cả đủ, Quân vào mà xem trang mạng xã hội của Hà thì biết rồi, sao còn hỏi?
Quân: Ngoài vật chất thì còn tinh thần và khoản cuộc sống vợ chồng nữa ấy…
Hà: Tinh thần đầy đủ, hạnh phúc…
Quân: Cố tính không trả lời về vế cuối vậy là cái đó chưa đủ…
Hà: Thì cứ cho là vậy đi…
Quân: Khổ thân người tôi yêu <mặt cười buồn>
Hà: Đời mà, đâu có gì là vẹn toàn hoàn mỹ tuyệt đối…
Quân: Có chứ, ngay trước mặt luôn đấy…
Hà: Phòng không giờ còn dùng pháo hả Quân?
Quân: Pháo to lắm luôn ấy… to dài và đen bóng…
Hà: Thảo nào… nổ banh xác luôn ha…
Quân: Éc…
Quân: Thế anh ấy biết không?
Hà: Thì chắc cũng biết…
Quân: Là sao? Bộ 2 vợ chồng không có tâm sự về khoản này à?
Hà: Tâm sự có, nhưng phận làm vợ thì sao có thể bảo thế…
Quân: Thế mà cứ tưởng bên đó thoáng chứ…
Hà: Thì thoáng thật mà, nhưng tại mình là gốc Việt nên khó nói ra…
Quân: Trời… vợ chồng mà còn giữ kẽ khiếp…
Hà: Thế nói ra để tự nhận mình là dâm nữ à?
Quân: Ặc ặc… hóa ra là nghiện nhưng vẫn còn ngại như xưa…
Hà: Nói linh tinh gì đấy? Oánh chít à…
Quân: Oánh đi, Quân muốn được Hà oánh…
Hà: Sốt à?
Quân: Tại ai đó nóng bỏng quá…
Hà: Hả?
Quân: Xem loạt hình của Hà chụp cùng chồng ở biển á, mặc bikini dây <mặt cười thèm rỏ dãi>
Hà: Này này, kết bạn là để chuyện trò chứ không phải là để lợi dụng mà…
Quân: Nhìn thôi chứ có làm gì đâu… đừng suy bụng ta ra bụng người <mặt cười đểu>
Hà: Hả? Dám nói thế à? Ghét…
Quân: Bộ nói trúng hay sao mà quay lưng nhanh thế…
Hà: Ừ, thế rồi sao? Ghét là ghét… ghét…
Quân: Haha… mà này, hôm nay có chương trình gì không?
Hà: Chẳng có người chở thì sao lên chương trình…
Quân: Ặc ặc… thế gia đình cô bận hết rồi à?
Hà: Ừ…
Quân: Tội thế… mà thôi Quân chuẩn bị đi tập thể dục đây…
Hà: Ừ bai bai…
Nàng tắt máy tính bảng và nhắm mắt một lúc thì giật mình thức giấc khi nghe tiếng gọi cửa. Thì ra là bà cô nhắn gửi trước khi rời khỏi nhà. Hôm nay cả ông dượng và bà cô đều có công tác đột xuất nên căn nhà trở nên thật vắng lặng. Hà tự đi lấy đồ ăn trong tủ lạnh và nấu vài món đơn giản để ăn tạm. Thật ra thì nàng cũng chẳng muốn đi đâu hôm nay vì suốt những tuần đầu đã được gia đình hồ hởi dẫn đi đến xém rụng chân. Cộng thêm vào là những ký ức cũ cứ giày vò Hà từ sau cái đêm gặp lại Quân.
Hà loay hoay với các món nội trợ để phụ bà cô mà thời gian trôi qua thật nhanh. Đến gần 1 giờ trưa thì có tiếng chuông cửa vang lên inh ỏi ngay khi nàng vừa tắm xong. Hà định là sẽ nghỉ trưa nên mặc có mỗi cái đầm ngủ satin. Thế là nàng phải lấy vội cái áo khoác bông để xuống cổng xem là ai. Để rồi Hà thoáng đứng hình trước bóng dáng quen thuộc. Đó là chàng người yêu cũ của nàng.
– “Quân… sao tự nhiên lại đến thăm thế?” Hà hỏi trước khi mở cổng…
– “Có quà nên tiện đường ghé luôn” Quân xạo vì cố tình mua quà mang qua chứ chẳng tiện được gì…
Hà liền mở cổng khi thấy người yêu cũ lấy bó hoa trong túi nilon treo bên cạnh xe. Tuy nàng thoáng hoài nghi dụng ý của Quân nhưng theo phép lịch sự nên nàng phải mời chàng vào nhà.
– “Vào nhà đi… định đứng đó cho cả xóm hay biết à?” Hà giục…
Thế là cô gái choàng khăn đỏ đã mời con sói vào nhà. Nhưng Hà không có choàng khăn đỏ mà thay vào đó là bộ móng tay móng chân của nàng. Và rồi con sói kia ung dung bước đi phía trước mà chẳng hay biết rằng cô gái non trẻ kia ở phía sau vừa nhẹ tay khóa cửa cổng lại, vừa thoáng nở một nụ cười tà quái.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Món quà bất ngờ |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ máy bay, Đụ mẹ vợ, Đụ nát lồn, Truyện bóp vú |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 11/11/2023 12:55 (GMT+7) |