Mỗi sáng đến lớp, thấy em ngồi đó, nụ cười như đóa hoa hướng dương tỏa ra ánh nắng lung linh và thuần khiết. Giọng nói nhẹ nhàng, gần gũi như một chiếc gối mềm mại, ấm áp mỗi đêm tôi vẫn hay nằm xuống trút đi mệt nhọc của một ngày dài. Và chỉ cần thấy nụ cười đó, được nghe giọng nói đó, tôi thấy trong lòng nhẹ nhàng biết bao những nỗi niềm trăn trở. Tôi thấy đời học sinh thi vị và đáng yêu đến chừng nào…
Không biết, ở một thời điểm nào đó tại tương lai, tôi có khiến cho nụ cười đó không còn tỏa nắng nữa, giọng nói đó không gần gũi nữa… Và chỉ chợt thoáng nghĩ ngợi thôi, lòng tôi lại dâng lên bao nỗi buồn miên man…
Cũng có đôi khi là do tôi nghĩ quá lên. Vì tôi và Diệp vẫn đang là 2 người bạn, đã có gì với nhau đâu mà thấy có lỗi. Có chăng chỉ là tôi đang mơ hồ tơ tưởng về một điều gì đó đã từng manh nha trong suy nghĩ của chính mình lúc mới quen em, để rồi, khi gặp Thương và quý mến cô ấy, tôi lại thấy tôi nhanh thay đổi quá thể. Mà tôi đã thay đổi điều gì? Tình cảm tôi dành cho Diệp vẫn vậy, thân thiết, gần gũi và quý mến đến lạ thường…
– Kế hoạch tới đâu rồi mi? Ku Thành lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ trong tôi.
– Có rồi. Tôi quay về với thực tại.
– Lại lẽo đeo theo sau nữa hả?
– Không, lát ta qua lớp 11/8 xong rồi mới biết rõ được.
– Là sao? Có quý nhân bên đó à?
– Lát hiểu.
Chỉ trong buổi tối hôm qua, học thêm hóa với thằng Liêm tôi phát hiện ra một điều vô cùng có ích, bí thư lớp 11/8 là bé Tuyết Linh bạn thân thằng Liêm, bé Linh lại chơi thân với Thương, vậy là trong đầu tôi nảy ra 1 ý định. Bằng cách nào đó, phải cố gắng nhờ Linh làm cầu nối cho kế hoạch này. Giờ giải lao hôm đó, tôi qua lớp 11/8 trước:
– Bạn ơi, cho mình gặp bí thư lớp với.
– Linh nè, tưởng V tới hôm qua kia chứ.
– Hôm qua V ở lớp 11/10, nay mới có thời gian. Mà kế hoạch cũng không có gì đặc biệt, chủ yếu là lập lại danh sách đoàn viên gửi lên cô Ngọc, mấy cái khác V ghi hết ra tờ giấy này, Linh cứ vậy mà làm nhé.
– Cảm ơn V nha!
– À, khoan đã, còn một vấn đề này nữa, hơi dài dòng, lát về Linh rảnh không ra quán nước cổng trường V nói luôn cho hết.
– … Cũng không bận gì gấp, vậy lát nữa V đợi Linh ở đó nhé. Hi, Bye V.
Trở về lớp, tôi đánh giá tình hình. Nhìn chung, Linh khá thoải mái, thân thiện, trong ánh mắt có sự nhiệt tình và trách nhiệm, cô bé này đủ khả năng giúp mình đây, vấn đề là phải nhờ vả như thế nào.
Ai đó đã từng nói, tán 1 người con gái, trước hết, nên tán bạn thân của cô ta. Tôi hiểu điều này. Đại khái là phải lấy lòng được cô bạn thân để hiểu được rõ hơn về “mục tiêu”, và thông qua cô bạn thân này, chúng ta sẽ tận dụng làm một kênh PR về bản thân thật hiệu quả. Tiếp sau đó, đây sẽ là cầu nối mang đến cho chúng ta những thông tin về “tiến độ công trình” ta đang thi công đạt được những gì, có hiệu quả hay không hiệu quả. Thật vô cùng hữu ích!
Trống đánh hết tiết, dọn dẹp nhanh gọn, vội vàng tới mức quên trả luôn chiếc nhẫn cho Diệp. Lần đầu hẹn Linh, tôi muốn trong mắt Linh, tôi phải là người con trai cực kỳ galang, luôn đến sớm hơn giờ hẹn, hoặc chí ít cũng không phải là người đến sau.
Ngồi ở quán nước được tầm 5ph thì Linh đến, nhưng Linh không đi 1 mình mà kèm theo 1 cô bạn, tôi đơ ra mất mấy giây mới giật mình đứng dậy kéo ghế mời ngồi. Vậy là đi toi những dự định, những câu nói vừa lên trong đầu.
– Có chuyện gì vậy V? Linh mở lời trước.
– À, V định… thông báo về… quỹ đoàn năm nay.
– Quỹ đoàn năm nay làm sao?
– Quỹ đoàn… năm nay… cũng như năm ngoái, nhưng phải nộp đúng hạn, trễ là bị phạt…
– Lớp Linh có trễ bao giờ đâu, V đừng lo.
– À, thì V nói vậy…
– Mà cái này là chuyện V định nói đó hả?
– Thật ra thì, còn một chuyện nữa, nhưng chỉ bí thư mới được biết. – Bỗng nghĩ ra được cách đuổi khéo cô bạn kia, tôi nói trôi chảy hẳn lên.
– Chuyện gì mà quan trọng vậy ta? Nga là bạn thân của Linh đó, với cũng nằm trong BCH, không sao đâu.
– Chả biết phải làm sao tiếp theo, tôi đánh bài chuồn trước khi ra vẻ mặt nghiêm trọng: Quan trọng thật đó, thôi để bữa sau V nói chứ cũng chưa gấp, V về trước hen.
Bỏ lại sự ngạc nhiên của 2 cô bạn, tôi đứng dậy gọi tính tiền rồi đạp xe một mạch không ngoái đầu lại. Thong dong trên con đường nhựa thênh thang dưới cái nắng giữa trưa, tôi chợt cảm thấy việc mình sắp làm sao khó khăn quá thể. Hoàn cảnh của tôi lúc này rất khác so với lúc tôi theo đuổi Trâm hay Minh. Vì Trâm thì tôi học thêm chung, sau này chung tới tận 3 môn nên thành ra cơ hội tiếp cận tương đối dễ, việc đánh giá tính cách, sở thích cũng vì thế mà trở nên thuận lợi. Về Minh, 2 đứa học chung lớp nên không có gì phải bàn. Còn ở đây, Thương vừa khác lớp, lại vừa không chung một môn học thêm nào, sợi dây liên kết lại dài nhằng, bạn của bạn mới tới được mục tiêu, thật là khó khăn hết sức.
… Bạn đang đọc truyện Mùa hạ đầu tiên tại nguồn: http://truyensextv2.com/mua-ha-dau-tien/
Sau giờ cơm trưa, tôi lên phòng nằm nghĩ ngợi, tay phải gác lên trán, tôi chợt thấy chiếc nhẫn của Diệp vẫn trong tay mình, chợt nhớ đến nụ cười của em, tôi tự nhiên cảm thấy sảng khoái và thoải mái hẳn lên, suy nghĩ bắt đầu thông thoáng, tôi nhận ra, nếu tôi để cảm xúc của mình lên tiếng, khi đối diện người mà tôi thích, dường như tôi mất đi 80% khả năng giao tiếp linh hoạt vốn có. Chỉ khổ một việc là tôi không làm sao lấy lý trí để áp đảo cái cảm xúc vô cùng có hại kia, vậy nên điều khả dĩ tôi có thể làm là điều chỉnh hoàn cảnh để dựa vào đó điều chỉnh luôn cảm xúc.
Đối diện với Diệp, vẫn là một người con gái tuyệt vời nhưng tôi không hề tỏ ra lúng túng, phải chăng tình cảm tôi dành cho Diệp nó khác Thương hoàn toàn nên cảm xúc cũng vì thế mà khác nhau. Thương, đối với cá nhân tôi, là một người con gái thật đặc biệt, em không đơn giản chỉ là một người con gái tuyệt vời mà phải gọi là một tác phẩm nghệ thuật đầy quyến rũ, vấn đề ở đây là tôi phải làm sao cho tác phẩm nghệ thuật này trở nên đơn giản hơn thật nhiều khi đối diện, phân tích. Nghĩ được tới đó rồi càng nghĩ tôi càng nhận ra, bài toán không hề đơn giản như vậy vì tôi vẫn chưa nắm được cách giải.
Miên man tới gần 1h30 trưa, tôi dậy vác cặp đi học thêm toán mà trong đầu vẫn không thôi nghĩ ngợi về những kế hoạch dang dở. Và khi tôi càng nghĩ, thì lại càng thấy nó bế tắc. Thôi, tạm thời để đó vậy, dĩ bất biến ứng vạn biến.
Hồi đó, giáo viên dạy toán của tôi là cô Bảo Châu, một giáo viên trẻ mới về trường, con gái của cô Hào và thầy Toàn, cũng là hai giáo viên dạy toán cho tôi những năm cấp 2. Một gia đình đầy truyền thống dạy tốt học tốt.
Cô Bảo Châu là một trong những người hiếm hoi của trường Hòa Vang năm xưa nhận giải thưởng Huỳnh Thúc Kháng, giải thưởng khuyến học dành cho các học sinh giỏi toàn diện và từng đạt các giải thưởng quốc gia. Cô có cách dạy vô cùng gần gũi với học trò, đi sâu vào hỗ trợ từng mảng kiến thức cho học sinh chưa giỏi và dẫn dắt lên từ từ vững kiến thức căn bản. Vấn đề là tôi cơ bản không thích hợp ở lớp này vì kiến thức cô dạy hầu hết tôi đều đã nằm lòng. Vậy nên trong hầu hết các tiết học, tôi chỉ mất tầm 15ph để hoàn thành tất cả các bài tập mà cô ra, thời gian còn lại tôi hay lân la đi chọc đứa này, trêu đứa nọ.
Chiều ngày hôm nay với đầu óc bề bộn những tâm sự, tôi chán chường ngồi đuổi ruồi mặc cho dân tình phía trên đang hí hoáy giải bài tập. Đang vu vơ với vài câu thơ vừa xuất hiện trong đầu, tôi chợt nghe 2 thằng lớp 11/6 trò chuyện:
– Thằng Công chắc hay nhất trường mình rồi chứ ai nữa.
– Ta thấy thằng Khánh đánh cũng tốt lắm, 2 thằng solo chắc hên xui.
Ngẩn tò te, chuyện gì đây, ở đâu đó lại sắp có vụ choảng nhau à? Càng nghĩ tôi càng tò mò nên lắng tai hơn:
– Không đâu, hôm trước thằng Công chấp 2 thằng, rồi 3 thằng lớp tao mà vẫn đập tụi nó không ra gì?
Ghê nhở – tôi nghĩ thầm trong đầu. Thằng Công nào mà hổ báo cáo chồn 1 mình đập 2, 3 thằng chạy có khói thì ngon rồi.
Nghe hết câu chuyện của 2 thằng tôi mới vỡ lẽ tụi nó đang nói về trình độ đánh AOC2 của thằng Công và thằng Khánh nào đó ở lớp 11/7 và 11/1, tụi khối chiều.
Những năm 2007 – 2008, internet đã tương đối phổ biến nhưng game online chưa tràn lan và đa dạng như bây giờ, nhiều quán net vẫn đông khách vì các trò chơi offline mạng Lan kiểu như Half – life, Red Alert hay Aoc2 (bản đế chế mũ xanh update của Age of empires).
Hồi đó, sau những giờ học căng thẳng, 5 7 thằng bước vào quán net chia team ra phang nhau thật sự là những kỷ niệm không thể nào quên được. Cái cảm giác của lúc đó, cứ tưởng tượng như không còn một điều gì hạnh phúc hơn, thoải mái hơn và không một ai được sung sướng bằng ta… Vừa đánh, bắn, đuổi, chém giết nhau loạn xạ, hò hét ầm ỉ cả một góc quán, châm chọc, đùa giỡn… Thật là cả một bầu trời kỷ niệm…
Tôi không giỏi bắn giết cho lắm. Nhưng về mấy trò dàn trận chiến thuật cả trong game lẫn ngoài đời tôi gần như bá đạo. Từ cờ tướng, cờ vây, caro cho đến AOC2, Red Alert… tôi ít khi gặp phải đối thủ xứng tầm. Vậy mà hai thằng phía sau lưng đang xì xào về 2 thằng học khác buổi nào đó và khẳng định nó bá đạo nhất trường thì chẳng khác gì múa rìu qua ngay trước mắt một thợ cả chân chính là tôi đây.
Máu nóng nổi lên, tôi quay lại hất mặt: “Tụi bay cũng biết chơi AOC à?”
Thấy tôi quay lại bất ngờ, hơi khựng lại một tí, thằng bên trong, mặt mũi nhìn hiền lành với đôi gọng kính dày trục lên tiếng: “Uhm. Mi cũng chơi hả?”
– Ta nghe tụi bây vừa nói đứa nào hay nhất trường hả?
– Tụi khối chiều. Bọn nó đánh ác lắm. Thứ 5 hằng tuần vẫn hay ra Net King để đánh kèo với nhau. – Thằng còn lại thật thà chia sẻ.
– Thứ 5 là ngày cả khối học chung đó hả. Mà tụi bây có chiến với tụi nó chưa?
– Rồi, thua tan nát. Tụi 11/7 chấp 2 đánh 4 mà tụi ta vẫn thua.
– Còn thằng Khánh gì đó 11/1?
– Nó cũng ghê lắm. Mình nó chấp 3 thằng 11/4 đó.
– Cái gì? 11/4???
– … Uhm 11/4…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mùa hạ đầu tiên |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Tình trạng | Update Phần 70 |
Ngày cập nhật | 29/12/2023 11:39 (GMT+7) |