Đã về đến đây, là Thủy Tiên đã quyết tâm đối diện với sự thật. Sự thật dù có đau lòng đến thế nào cũng là sự thật, đối diện một lần cho xong, không thể lẩn tránh mãi được. Thủy Tiên đang mở cổng, bàn tay cô thò vào bên trong để tra chìa vào khóa thì bị một bàn tay khác cầm lấy. Không có để Thủy Tiên nhận biết được, đó là tay mẹ, mềm mại và ấm áp như trước nay vẫn vậy.
Cả hai mẹ con đều đồng thanh mặc dù họ không nhìn thấy nhau, chỉ tay chạm vào nhau:
– Mẹ!
– Thủy Tiên!
Cánh cổng được mở ra, Thủy Tiên đứng sững người ngây ngô vì nhìn thấy mẹ, chỉ có mẹ là không bất động. Cô Cẩm Tú ôm chầm lấy con gái, mới có vài ngày trôi qua, cô thấy con gái hốc hác đi hẳn, người rộc đi, đen hơn và trông như có nét gì đó trưởng thành hơn, già dặn hơn hẳn. Có lẽ con gái đã phải suy nghĩ rất nhiều.
Cẩm Tú cứ ghì chặt con như vậy thôi, nước mắt cô lã cha rơi vào vai áo Thủy Tiên, cô khóc vì nhớ, vì thương và hạnh phúc vì gặp lại con, cô luôn tin tưởng Thủy Tiên sẽ vượt qua được giai đoạn khó khăn này, sẽ quay về. Nhưng dù có luôn suy nghĩ như vậy, nhưng nhiều lúc cô cũng sợ lắm, sợ con sẽ không gượng lên được, sẽ làm cái điều dại dột mà nó đã từng làm một lần. Nay nó đã trở về đây, còn hạnh phúc nào hơn chứ:
– Hu hu hu!!! Thủy Tiên, cho mẹ xin lỗi. Hu hu hu hu. Mẹ xin lỗi. Đừng bỏ đi như vậy nữa, mẹ sợ lắm. Cuộc đời mẹ chỉ còn có con. Đừng bao giờ bỏ mẹ đi như vậy.
Nghe mẹ nói, Thủy Tiên vỡ òa nức nở, bao kìm nén, bao bực bội, bao giận hờn theo nước mắt trôi tuột đi phương xa. Giờ chỉ còn đọng lại là tình thân, tình mẹ, tình con. Ừ đúng nhỉ? Trong cuộc sống, có thứ tình cảm nào có thể quý giá hơn tình mẫu tử nhỉ? Nếu đặt lên bàn cân giữa tình yêu nam nữ và tình mẫu tử, chắc hẳn ai cũng biết thứ tình nào sẽ nặng hơn, sẽ đáng được trân trọng hơn. Mỗi một con người, có thể có vài ba mối tình yêu nam nữ sâu nặng, thậm chí có đến hàng chục. Nhưng thứ duy nhất chỉ có một lần, có vĩnh viễn không bao giờ mất đi dù gặp phải muôn trùng bể luân, đó chính là tình mẫu tử thiêng liêng.
– Hu hu hu!!!
Thủy Tiên ôm lại mẹ chặt hơn, cái ôm như để nói hết lòng mình. Cô khóc to nhưng không nói ra lời, lời nói bây giờ chẳng thể đủ truyền tải thông điệp nữa rồi.
Ánh điện ngoài hiên nhà sáng trưng, ánh đèn từ dưới mặt đất trong khu vườn cũng sáng hết, rọi ánh sáng lên phía trên cho những bông hoa các loại đung đưa theo cái gió nhẹ của mùa hè.
Cẩm Tú ngồi luôn ở bậc hè, trong lòng cô là đầu của Thủy Tiên. Thủy Tiên nằm dài gối đầu lên đùi mẹ. Đi xa bao nhiêu ngày, lang thang bao nhiêu nơi, giờ cô mới thấm mệt, mệt một cách thực sự. Được nằm trong lòng mẹ, được mẹ luồn các ngón tay qua các lọn tóc gãi gãi vào da đầu, cảm giác bình yên và an toàn đến lạ.
Cẩm Tú nhìn vào những bông hoa cẩm tú cầu phía trong các chậu đặt thành một dãy sát mép tường, cô từ từ giãi bày hết lòng mình cho con gái nghe bằng một câu chuyện, mong nhận được từ nó sự cảm thông, đã đến lúc nói rồi. Nếu chậm hơn chính là tự mình bóp chết hạnh phúc của con:
– Con còn nhớ không? Ngày đó con còn là một bé lớp 12 nghịch ngợm, tóc cạo hai bên, ăn mặc như con trai, ngày đó khu vườn nhà mình mọc toàn cỏ dại cao ngang đầu người. Mẹ ra chợ lao động thuê người về làm vườn, mong là dọn đám cỏ đi cho sạch sẽ. Mẹ gặp Nghĩa ở đó. Nếu như sự việc chỉ dừng lại ở đó thì sẽ không có ngày hôm nay, nếu như làm vườn xong là thôi, Nghĩa sẽ chẳng bao giờ bước chân vào đây đến lần thứ hai. Nhưng cậu ta lại có ý muốn xin mẹ được cải tạo khu vườn cỏ dại thành một vườn hoa như bây giờ. Mẹ đồng ý với mong muốn nhà mình được đẹp hơn, được sinh động hơn. Thay thế cho cái không khí ảm đạm, thiếu sinh khí bao nhiêu năm khi nhà chỉ có mỗi hai mẹ con.
Ngày đó, mẹ mới chỉ hơn 40 tuổi một chút, vẫn còn là đàn bà. Vẫn còn những khát khao đòi hỏi hết sức tế nhị mà ai ở tuổi đó cũng có. Mẹ sống đơn thân nhiều năm vì bố con không từ mà biệt. Nghĩa tuổi trẻ, tràn đầy sức sống. Mẹ thừa nhận, quãng thời gian đó mẹ đã yếu lòng và phát sinh tình cảm với Nghĩa. Lúc đầu đơn thuần chỉ mang tính tình dục theo đòi hỏi của cơ thể mà thôi.
Nhưng một lần, con còn nhớ không? Cái lần mẹ nhận được bức thư của bố con từ bên Trung Quốc gửi về, rằng bố đã lấy vợ khác và thực sự bỏ mẹ con mình. Lần đó mẹ buồn quá, rủ Nghĩa đi uống rượu. Và mẹ đã say. Khi tỉnh dậy, mẹ thấy mình đang nằm trong khách sạn, còn Nghĩa thì đang ngồi ở bên cạnh chăm sóc cho mẹ. Nghĩa hoàn toàn không hề lợi dụng mẹ trong lúc say rượu rồi làm chuyện kia. Lúc đó, thực sự mẹ đã không thể kiềm chế được bản thân mình. Mẹ và Nghĩa đã làm chuyện ấy lần đầu tiên.
Thủy Tiên vẫn không nói gì, vẫn im lặng trong lòng mẹ. Cẩm Tú nói tiếp:
– Mẹ như tìm lại được con người mình, như sống lại tuổi thanh niên. Quãng thời gian đó mẹ thực sự rất hạnh phúc. Nhiều lúc mẹ tin rằng, chính bản thân mình đã yêu Nghĩa, một tình yêu thực sự giữa người nam và người nữ, chứ không phải mẹ đến với Nghĩa chỉ vì chuyện tình dục. Mẹ cũng cảm nhận ở Nghĩa điều đó. Mẹ nghĩ rằng chỉ ít thời gian nữa thôi, một chút nữa thôi là mẹ sẽ thực sự yêu Nghĩa, mẹ sẽ công khai mối quan hệ. Nhưng rồi, cái ngày đó chưa đến thì xảy ra chuyện mẹ con mình hiểu lầm Nghĩa, cũng thời gian đó, mẹ bắt đầu nhận thấy con cũng dành tình cảm cho Nghĩa. Lúc đó mẹ buồn lắm, bởi mẹ biết, nếu con cũng yêu Nghĩa thì điều đó đồng Nghĩa với việc mẹ sẽ chẳng bao giờ có cơ hội. Có người mẹ nào lại đi tranh giành tình yêu với con cơ chứ.
Khi mọi chuyện hiểu lầm được giải quyết, con và Nghĩa thực sự đến với nhau. Mẹ thề với con là mẹ và Nghĩa không làm lại chuyện đó bao giờ. Dù thực ra trong lòng mẹ rất muốn, rất thèm khát mỗi lần nhìn thấy Nghĩa, mẹ chôn chặt tình cảm đó trong lòng, mẹ giấu giếm tình cảm của mình, coi đó chỉ là một giấc mơ trong giấc ngủ dài của mình mà thôi. Tình yêu đó chỉ tồn tại trong sự tưởng tượng của mẹ, tưởng tượng mỗi khi mẹ cần… giải quyết nhu cầu bằng việc thủ dâm.
Còn với Nghĩa, lúc đầu mẹ vẫn thắc mắc là Nghĩa có thực sự yêu con không? Hay là lợi dụng con, muốn yêu cả mẹ lẫn con. Con nhớ cái hôm sinh nhật con không? Hai đứa đã ngủ với nhau cả đêm. Buổi sáng hôm sau, lúc con còn ngủ. Mẹ đã thử lòng Nghĩa bằng việc cố tình ăn mặc hở hang để mời gọi cậu ta. Nhưng sau đó, mẹ nhận ra rằng, Nghĩa yêu con thật lòng và không có chuyện như mẹ đã từng lo lắng.
Nếu xét ở một khía cạnh nào đó, Thủy Tiên ạ. Chính con mới là người đến sau. Đừng trách Nghĩa vì chuyện đã làm với mẹ. Đó là quá khứ, mà quá khứ thì không bao giờ thay đổi được. Hãy nhìn về hiện tại, nếu con thực sự yêu Nghĩa, hãy quên chuyện xảy ra giữa Nghĩa và mẹ đi. Bởi chính mẹ và Nghĩa đã quên rồi.
Câu chuyện kể của mẹ đến đây là hết. Cô Cẩm Tú chờ đợi phản ứng của Thủy Tiên, xem con gái ứng xử với chuyện này như thế nào. Nhưng chờ mãi vẫn thấy Thủy Tiên im lặng trong lòng mình, không cựa không quậy, không động, không đậy.
– Giờ con tính như thế nào?
Thủy Tiên lồm cồm bò dậy, khuôn mặt buồn so:
– Con gái làm khổ mẹ rồi.
Cẩm Tú bịu vào má con:
– Con gái ngốc, có cha mẹ nào mà tính khổ với con được cơ chứ. Trong lòng mẹ, con là số một, là duy nhất, không một ai, không một cái gì có thể thay thế con được. Vì con là lẽ sống của mình.
– Nhưng anh Nghĩa sẽ về quê, không ở trên Hà Nội nữa thì con phải làm sao? Mà con thì không thể về quê anh ấy được. Ở đó con không có biết làm cái gì cả. Với lại con cũng không muốn xa mẹ.
Lần này, Cẩm Tú lấy tư cách là một người trưởng thành để phân tích cho con hiểu:
– Về chuyện này, mẹ tin Nghĩa đã có phương án hợp lý rồi. Chuyện Nghĩa về quê lập nghiệp con đừng có cản, phải động viên nó. Hà Nội và Hưng Yên cũng đâu có xa, loáng một cái là gặp nhau rồi. Con thử đặt một giả thiết ngược lại xem thế nào. Giả thiết là Nghĩa chẳng có hoài bão gì cả, sẽ phụ con bán quần áo ở chợ. Ờ thì lúc đó hai đứa sẽ ở cạnh nhau, nhưng lâu rồi con sẽ nghĩ gì về người chồng của mình? Người đời sẽ nghĩ gì về Nghĩa? Đã bao giờ con đặt giả thuyết như vậy chưa? Là phụ nữ, hy sinh một chút làm hậu phương cho chồng cũng không phải là cái gì quá đáng. Con hãy ủng hộ nó thực hiện ước mơ của mình.
Thủy Tiên đã bị thuyết phục hoàn toàn. Cả 3 điều cô giận Nghĩa thì từ chiều đến giờ lần lượt được giải khai. Giờ việc mà cô muốn nhất chính là được chạy thật nhanh đến bên Nghĩa, được ôm anh một cái thật chặt cho thỏa lòng. Cô nhớ anh lắm chứ, quen và bện hơi anh rồi:
– Nhưng… Mẹ ơi. Con… Con… Giờ phải làm thế nào? Con… Con…
– “Con làm sao?”, Cẩm Tú sốt ruột khi thấy con ấp úng.
– Con… có bầu rồi?
Cô Cẩm Tú trợn tròn mắt:
– Hả… con có bầu?
Thủy Tiên gật đầu ngượng nghịu:
– Mẹ đã dặn là phải uống thuốc phòng rồi mà. Con quên à?
Lần này, Thủy Tiên lộ bộ mặt tính toán của mình ra, cô chẳng gì cũng là một tay buôn bán cự phách ở chợ Đồng Xuân mà:
– Con không quên, là con cố tình. Con tính dùng cái thai này để ép anh Nghĩa phải ở lại Hà Nội, không được về quê nữa.
Cô Cẩm Tú chỉ thẳng ngón tay trỏ dí vào trán Thủy Tiên, gật gật đầu như kiểu hiểu ra điều gì đó:
– Giờ mới biết con không phải dạng vừa đâu. Dám dùng cách này để ép người hả. Thế nếu nó không ở lại thì sao? Thì con nuôi con một mình giống như mẹ nuôi con đấy hả. Trời ơi là trời. Mẹ nào con nấy đây mà!
– Mẹ! Giờ phải làm thế nào?
– Chịu, ai mà tính được nước này cơ chứ. Chỉ còn cách nói cho Nghĩa biết rồi tùy nó quyết định thôi.
Cái quyết định của Nghĩa như thế nào chắc hẳn Cẩm Tú và Thủy Tiên đều đã biết trong đầu, Nghĩa sẽ không bao giờ chối bỏ đứa con này, sẽ gác lại ước mơ, sẽ trở thành một người chồng phụ vợ bán hàng ở chợ. Tính Nghĩa là vậy. Thủy Tiên nói:
– Anh Nghĩa sẽ ở lại Hà Nội thôi. Con chắc chắn là thế. Nhưng như vậy thì anh ấy phải bỏ ước mơ. Tội cho anh ấy lắm, bao nhiêu năm vất vả để chờ đến ngày này. Giờ con tính như thế này…
Cẩm Tú nghe xong thì buông tiếng thở dài:
– Nhưng như vậy con sẽ vất vả lắm đấy. Với lại không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu Nghĩa và con xa nhau.
Thủy Tiên khẳng định chắc nịch:
– Con tin anh Nghĩa sẽ không thay đổi, con tin anh ấy.
Cái đoạn “…” ấy các bạn hiểu là gì rồi chứ?
… Bạn đang đọc truyện Mùa nước nổi tại nguồn: http://truyensextv2.com/mua-nuoc-noi/
Nào, chúng ta cùng quay trở lại với thực tại, khung cảnh trong xóm Bãi, đoạn Nghĩa đứng như chết ở cổng nhà nhìn đoàn người chỗ ngã ba rẽ vào. Người Nghĩa chú ý và tập trung nhất đương nhiên là cô gái mặc váy tím thủy chung rồi, đó là Thủy Tiên. Thủy Tiên cũng vậy, cô khựng lại nhìn anh đắm đuối, ở khoảng cách khá xa khi hai người còn chưa nhìn rõ mặt nhau, nhưng quá đủ cho hơn một năm mong nhớ, bóng hình thôi cũng là quá đủ cho đôi kẻ yêu nhau không được ở gần nhau rồi.
Hơn một trăm con người ở trong sân, trong nhà im lặng vì tiếng thét lên của Nghĩa ở ngoài cổng:
– THỦY TIÊN!
Bà con xã viên lúc đầu còn tưởng anh chủ nhiệm hợp tác xã sướng quá hóa khùng hét to tên hợp tác xã nữa chứ.
Ở xa vọng lại tiếng của Thủy Tiên lanh lảnh:
– ANH ƠI!
Rồi mỗi người một đầu con ngõ nhỏ chạy lại phía nhau, chạy như bay. Váy Thủy Tiên phấp phới bay lên trong những bước chạy.
Khi chỉ còn cách Nghĩa có ba bước chân, Thủy Tiên tung người bay lên phía trước. May mắn thay lúc đó Nghĩa dang tay ra đón. Cả thân người bà mẹ hai con mập mạp hơn xưa bay lên rơi vào vòng tay Nghĩa.
Cũng may Nghĩa nhà ta có sức khỏe phi thường nên không bị ngã ngửa ra phía đằng sau. Cậu đón được Thủy Tiên và quay liên tục vài vòng. Ở hai bên đầu ngõ, mọi người đều nhìn vào cảnh tượng này, cảnh tượng đôi trẻ sau bao nhiêu ngày xa cách mới lại được ở bên nhau.
Vừa quay vòng nhưng cả hai vẫn không ngừng nói chuyện:
– Anh nhớ em lắm Thủy Tiên ơi!
– Em cũng nhớ anh lắm, em yêu anh nhiều lắm. Em sợ xa anh lắm rồi.
Rồi cả hai cùng cười vang lên: Ha ha ha ha ha!
Hạnh phúc thực sự đã về trong lòng Nghĩa. Nếu không phải vì có rất nhiều người đang nhìn, có lẽ Nghĩa đã lột trần truồng Thủy Tiên ra rồi địt cho thỏa lòng rồi.
– Đặt em xuống. Mọi người đang nhìn kìa.
– Kệ họ.
– Đặt xuống đi, em giới thiệu người mới cho anh. Đặt xuống đi.
Nghĩa đặt Thủy Tiên xuống mặt đất, người mới nào nhỉ? Đoàn người vừa vào Nghĩa đều biết hết cả mà.
Thủy Tiên dắt tay Nghĩa đi về phía mẹ Cẩm Tú, đoàn người này cũng tiến gần đến nơi. Đầu tiên cậu gật đầu chào người lớn tuổi nhất:
– Cháu chào bác, chào cô ạ.
Rồi gật đầu có ý chào Tuyết đang đi bên cạnh. Nhưng cái làm cậu chú ý nhất chính là chiếc xe đẩy trong tay cô Cẩm Tú, ánh mắt cậu hơi giật giật khi nhìn thấy hai đứa bé trai đang ngủ trong chiếc xe đôi, cảm giác thân quen bất giác ở trong lòng cậu, không dám khẳng định nhưng Nghĩa linh cảm như có một mối liên hệ nào đó giữa mình và hai đứa trẻ khoảng một tuổi dễ thương vô cùng này.
Đúng lúc đó thì Thủy Tiên cúi xuống nôi:
– Thiên Đức, Dịch Thiên! Dậy chào bố đi các con.
Nghĩa nhìn chăm chăm vào hai đứa bé, hai bé sinh đôi giống nhau như hai giọt nước từ từ mở mắt ra, nhìn cảnh vật xung quanh, hai cậu bé tròn xoe mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Nghĩa ở ngay trên thành của chiếc nôi.
Nghĩa lắp bắp hỏi:
– Con… Con… Anh… Hả?
Thủy Tiên đập bộp phát vào vai Nghĩa, giờ gái đẻ có khác, đanh đá ghê:
– Không con anh thì con ai? Nhìn mà không nhận ra à?
Đúng lúc đó thì chị Nhài chạy tới, cô gật đầu chào mọi người rồi xà xuống nôi bẹo má hai đứa trẻ:
– Ui! Thương quá, hai thằng này, mới không gặp mấy ngày mà lớn quá.
Nghĩa lạ à nha, cậu nhìn chị Nhài:
– Chị… Chị… biết chuyện này?
Chị Nhài chẳng thèm nhìn Nghĩa, cứ nựng hai đứa trẻ:
– Bác biết từ lâu rồi, từ lúc hai đứa mới chào đời cơ. Bà nội cũng biết và lên thăm cháu mấy lần rồi. Chỉ có cái thằng bố là không biết thôi.
À thì ra mấy lần mẹ đòi lên Hà Nội, nói là thăm chị Nhài, hóa ra là mẹ lên thăm cháu nội. Tất cả mọi người đều biết, chỉ có Nghĩa là không biết mà thôi.
Chưa phải là lúc để Nghĩa điều tra ngọn nguồn sự việc, bởi còn có sự hiện diện của những người khách mà Nghĩa vô cùng trân quý, cậu lườm Thủy Tiên một cái như có ý trách không nói cho mình, rồi đứng thẳng dậy nói chuyện với bác Tập:
– Bác Tập, cô Hồng. Để cháu giới thiệu.
Nghĩa chỉ sang dì của Tuyết, Nghĩa gọi là cô:
– Cháu giới thiệu với bác đây cô Hằng, là khách hàng đầu tiên của hợp tác xã. Còn đây là Tuyết, là cháu của cô Hằng và là bạn của cháu.
Cô Hồng không thể nín nổi cười, cô quay sang nói với con gái:
– Tuyết, giờ còn có người giới thiệu con cho mẹ kìa!!!
Tuyết cũng ôm bụng cười, chỉ có Nghĩa là như một thằng khùng điên, há hốc mồm:
– Hả, cái gì? Hai người là mẹ – con.
Bác Tập mũm mỉm cười:
– Tuyết, con gái chú, Hằng, em vợ chú.
Nghĩa lờ mờ hiểu ra mọi chuyện, thì ra mọi người đồng loạt giấu Nghĩa mối quan hệ suốt bấy nhiêu năm qua.
– Mọi người liên thủ giấu cháu.
Rồi tất cả cùng cười.
Đúng lúc đó thì một người đi bộ ra sau, đó là chú Khôi chủ tịch xã, hình như chú nhận ra người mà mình đã từng gặp ở các cuộc họp trên phòng nông nghiệp huyện, chú đứng thẳng người lên rồi chìa tay ra bắt về phía Tuyết:
– Xin chào cô cán bộ sở nông nghiệp.
Nếu theo cấp bậc trong cơ quan hành chính, ở một góc nào đó, cán bộ sở nông nghiệp Tuyết “tiểu thư” còn là cấp trên của chú Khôi.
Tuyết giơ tay ra bắt, phong thái hết sức xã giao:
– Chú Khôi, không cần phải khách sáo như vậy?
Chú Khôi đứng thẳng người dậy, có vẻ như mình sơ xuất một cái gì đó:
– Sao cán bộ về địa phương không báo cho ủy ban một tiếng để chúng tôi tổ chức đón tiếp cho chu đáo.
Tuyết cười:
– Cháu về thăm bạn cháu, là Nghĩa đấy.
Chú Khôi đưa tay lên xoa xoa đầu mình, giờ thì chú đã hiểu, tại sao cái dự án thí điểm trồng nông nghiệp sạch là rơi vào đích danh xã mình, chứ không phải là bao nhiêu xã ven sông khác.
– Thì ra là thế?
Nghĩa thêm một bất ngờ nữa về Tuyết, không ngờ bạn lại là cán bộ sở nông nghiệp mà cậu và chú Khôi vẫn hay nhắc tới. Nghĩa thêm hiểu về sự hy sinh thầm lặng của Tuyết dành cho mình, Nghĩa biết, chuyện Tuyết quyết định về Hưng Yên làm thay vì chọn làm ở một công ty nước ngoài trên Hà Nội có phần nào đó là vì mình. Nghĩa gật đầu nhìn Tuyết thay cho lời cảm ơn.
– Cậu… Cậu… Còn chuyện gì giấu tớ thì nói hết luôn đi.
Tuyết chỉ lè lưỡi lêu lêu mà không nói gì.
Còn trăm ngàn điều muốn nói, nhưng thời gian không còn nhiều vì buổi lễ sắp bắt đầu, Nghĩa thay bà mẹ vợ tương lai đẩy xe nôi vào bên trong sân, Thủy Tiên đi sóng đôi bên cạnh, tay cô bám vào tay Nghĩa. Trông họ thật đẹp đôi. Nghĩa ghé đầu sang nói nhỏ với Thủy Tiên, không để ai nghe thấy:
– Tí nữa xong việc anh em chết với anh.
Thủy Tiên hí hí nhí nhảnh:
– Em sẵn sàng chết vì anh rồi đây này.
Cả hai đều hiểu từ ‘chết’ ở đây là gì mà.
Và buổi lễ bắt đầu.
… Bạn đang đọc truyện Mùa nước nổi tại nguồn: http://truyensextv2.com/mua-nuoc-noi/
3 tháng sau.
Cả xóm Bãi nghỉ một ngày làm bởi cùng lúc có hai đám cưới diễn ra, đều là con của cô Tươi của cả.
Nhài trong bộ váy cưới màu trắng tinh khôi, trên tay cầm hoa cưới, đi bên cạnh cô là chú rể Tiến mặc bộ vest đen lịch lãm, bưng váy cho cô dâu là hai cô con gái xinh như ngọc như ngà, một đứa là Chích Bông, một đứa là Pha Lê. Pha Lê vừa mới về với mẹ được hơn 2 tháng nay. Con bé như tìm lại được sức sống, tìm lại được nụ cười sau khi lưu lạc tận bên Canada mấy năm. Ông bà chủ nhà hàng mà Nhài làm việc khi xưa và đã rắp tâm hãm hại Nhài đã phải chịu bản án thích đáng của pháp luật. Nhài đã tìm lại được con, cô và anh Tiến gần như ngay lập tức tính chuyện tổ chức đám cưới. Và hôm nay, họ đồng tổ chức của với cặp đôi Nghĩa – Thủy Tiên.
Chiếc xe đón dâu vừa rời khỏi vùng đất bãi thì mọi người xúm lại thay biển “Lễ vu quy” thành biển “Lễ thành hôn”, bởi theo giờ đẹp cũng sắp đến giờ xe đón dâu về tới nơi rồi.
Tiếng pháo giấy nổ tung trời khi Nghĩa sóng đôi cùng Thủy Tiên bước vào trong rạp, theo đoàn đi đón dâu có đầy đủ các thành phần, các bậc cao niên lão đại là người trong gia tộc, ngoài ra bạn bè Nghĩa cũng đông đủ không thiếu một ai. Tuyết “tiểu thư” và gia đình cô ấy, vợ chồng Trang Toàn, vợ chồng anh chị Cung – Mận và nhiều bạn bè khác nữa.
Tiếng nhạc xập xình, tiếng anh chàng MC đám cưới đậm chất Hưng Yên, tiếng vỗ tay tán thưởng của bà con xóm Bãi. Tất cả đều mừng cho Nghĩa, cho Thủy Tiên, đôi trai tài gái sắc trải qua biết bao nhiêu chuyện gian nan thử thách mới đến được bên nhau. Ở bên cạnh cô dâu, chú rể, còn có hai chàng hoàng tử giống nhau như hai giọt nước, đó là con của họ.
Người hạnh phúc nhất trong ngày hôm nay, có lẽ là cô Tươi, thấy hai con trưởng thành, yên bề gia thất, lại lấy được người mình yêu thương, giờ cô đã là bà nội – bà ngoại của 4 đứa cháu. Trong sâu thẳm, cô còn hạnh phúc hơn nữa bởi sau ngày hôm nay, cô và chú Lãm sẽ tính chuyện về ở bên nhau rồi. Đợt này Nghĩa cứ động viên “hay là mẹ cưới cùng chúng con luôn”, nhưng cô từ chối. Hạnh phúc của mẹ luôn luôn phải đặt sau các con.
… Bạn đang đọc truyện Mùa nước nổi tại nguồn: http://truyensextv2.com/mua-nuoc-noi/
10 năm sau.
Có dịp tôi phải về thành phố Hưng Yên công tác, tôi không chọn con đường quốc lộ 5 rồi rẽ vào quốc lộ 39B để đi mà chọn cho mình con đường đê ngoằn ngoèo khúc khuỷu. Khi chỉ còn cách thành phố khoảng chục cây số, tôi dừng lại nghỉ chân ở trên đê, tôi nhìn xuống dòng sông Hồng thơ mộng, một tấm biển quảng cáo lớn làm tôi chú ý. Trên đó ghi: “Công ty Cổ phần nông nghiệp sạch Thủy Tiên” và có rất nhiều ảnh quảng cáo các loại sản phẩm nông nghiệp sạch nữa.
Tôi nhìn xuống vùng đất bãi, từng khoảng đồng màu xanh mướt ngăn nắp chia thành khu vực, mỗi khu trồng một loại cây khác nhau, trải dài cả một vùng rộng lớn mà tầm mắt của tôi không thấy hết được. Nước từ hệ thống tưới tiêu tự động bay vụt lên trời cao rồi rơi xuống giống như là mưa nhân tạo, đẹp vô cùng.
Vùng đất bãi trù phú thể hiện bằng rất nhiều ngôi nhà hai tầng, ba tầng mọc cứ cách một đoạn lại có một chiếc. Tôi chẳng nhìn thấy một ngôi nhà lợp mái gianh, lợp mái pro nào cả.
Tôi không biết rằng, ở nơi đây xưa kia nghèo lắm, nhưng giờ mọi thứ đã thay da đổi thịt, lột xác hoàn toàn. Bởi có một chàng trai như thế, chàng trai nghèo mang trong mình hoài bão thay đổi quê hương, thay đổi số phận, chàng trai phụ trách lớp học bên sông năm nào giờ đã trưởng thành rồi đấy.
Tác giả: Cu Zũng
Cảm ơn bạn đã đọc truyện ở website truyensextv2.com, trước khi thoát website làm ơn click vào banner quảng cáo bất kỳ để truyện được UPDATE nhanh hơn! Click xong nhớ xem tầm vài giây rồi mới tắt quảng cáo nhé các bạn.Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mùa nước nổi |
Tác giả | Cu Zũng |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ lỗ đít, Phá trinh lỗ đít, Sextoy, Truyện bóp vú, Truyện bú lồn, Truyện không loạn luân, Truyện liếm đít, Truyện liếm lồn, Truyện người lớn, Truyện sex cô giáo, Truyện sex hay, Truyện sex hiếp dâm, Truyện sex phá trinh, Vợ chồng |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 12/09/2019 12:39 (GMT+7) |