Mặc dù vừa phải trải qua một giấc mơ không mấy tươi đẹp, tôi cũng kịp thời bỏ túi một giấc ngủ không đến nỗi nào, nên tựu trung lại thì đêm qua, vẫn tạm ổn, hờ hờ. Ngay khi vừa mở mắt ra, tôi đã nhận được câu trả lời từ Uyển My, lần này nàng không nhắn tin qua loa nữa mà gửi hẳn một đoạn video ngay sau khi nàng về đến nhà:
– Bǎobèi ngủ rồi à? Em về đến nhà rồi đây, giờ đi ngủ một tẹo rồi dậy ăn uống sau, mệt quá, bai baiiiii!
Uyển My kết thúc đoạn video của mình bằng một nụ hôn hướng về phía camera kèm theo những tiếng cười khúc khích, xem chừng nàng đang khá vui vẻ và hài lòng với chuyến đi của mình, vậy cũng tốt.
Hít một hơi thật sâu, tôi vươn vai đứng dậy lao ra phía ban công để tận hưởng những tia nắng đầu ngày ấm áp. Đã lâu lắm rồi tôi mới nhận ra được sự trong lành đầy mê hoặc của buổi bình minh, dù rằng nó chỉ cách tôi chưa đầy 10 bước chân mỗi buổi sáng. Có thức đêm mới biết đêm dài, và có chăm dậy sớm thì mới hiểu được cảnh mặt trời lên là một trong những khung cảnh tuyệt vời nhất trên thế gian, dẫu rằng ở phía nhà tôi thì cũng không xem được trọn vẹn vì khuất tầm nhìn sau những dãy nhà đối diện, còn lên tầng thượng thì sẽ khá hơn, nhưng mà tôi hơi bị… làm biếng, thành ra là thôi, xem vậy đủ rồi, rảnh đâu xem mãi, hờ hờ.
Trên đường đến trường, tôi quên khuấy đi mất việc tối hôm qua, mẹ tôi có tiết lộ một sự thật đáng ngờ rằng, cái hôm mà tôi thấy Uyển My khóc bên cạnh tôi, đích thị đó là thật, không sai một ly, nhưng lý do của chuyện đó là gì, thì tôi chưa thực sự đoán biết được. Với cả đến tận cổng trường, tôi mới sực nhớ ra, nhưng không thể đủ thời gian… nghiền ngẫm nó, vì ngay lúc ấy, tôi đã có một pha kinh hồn bạt vía khi tiếng xe phân khối lớn ở phía sau vút thẳng vào trong, xé gió lướt qua khiến tim tôi muốn ngừng đập ngay tại chỗ:
– Con mẹ… thằng chó nào chạy xe???
Tôi buột miệng chửi đổng, cũng may là chưa văng ra từ gì tục tĩu quá trớn, vì ngay khi định thần lại, tôi đã mau chóng nhận ra, kẻ thủ ác vừa có một màn lạng lách, đánh võng, tráng trứng ngay trong sân trường là ai:
– Gruuu, Tuyết Mai!!! – Tôi nhìn thẳng vào mặt nàng, thét lớn khiến Tuyết Mai nhất thời có vẻ run sợ…
– Hả? Gì vậy Phong?
Cô nàng lạch bạch chỉnh trang quần áo rồi tiến tới trước mặt tôi trình diện. Gớm khổ cái người thì bé như cục kẹo mà cứ thích chạy xe to tướng, đã thế còn nẹt pô ầm ầm đến mà ghét:
– Sao vậy?
– Sao cái con khỉ? Chạy xe thế à?
– Ơ… vẫn chạy thế mà? – Nàng tròn mắt, giả vờ ngây thơ vô số tội…
Hôm nay Tuyết Mai mặc một chiến quần jogger đen bình thường, kết hợp với quả áo sơ mi tối màu đơn giản hết nấc, mỗi tội là khi nó được hòa quyện trên nước da trắng như trứng gà bóc và nụ cười tươi tắn của nàng, tất thảy vẫn là vô cùng cuốn hút:
– Nói còn cãi? – Tôi giơ tay lên đe dọa…
– Ơ… đòi đánh người ta á?
– Ơ ơ… quả mơ có hột, lần sau chạy xe đàng hoàng đấy, một lần nữa… tịch thu xe!
Tôi hừ nhạt một tiếng rồi quay đầu bỏ đi lên lớp, còn Tuyết Mai thì lẽo đẽo chạy theo sau, xem chừng biết lỗi dữ lắm:
– Phong ơi, chờ Mai với!
Trái ngược hẳn với những suy nghĩ nhăng cuội và những lời đồn đoán vượt mức… tưởng tượng của đám nhiều chuyện trong lớp, tôi và Tuyết Mai chẳng những không cạch mặt nhau sau màn đụng độ nảy lửa của nàng và cô người yêu đanh đá nhà tôi mà còn càng ngày càng thân thiết hơn trước. Dĩ nhiên là mức độ thân thiết đợt này sẽ chỉ dừng ở mức bạn bè không hơn không kém, vì tôi cũng đã tự biết dặn lòng không được rung động trước Tuyết Mai, dẫu cho nàng ta có trưng ra cái gương mặt xinh đẹp và nụ cười hút hồn đó hàng trăm ngàn lần đi chăng nữa.
Trường tôi là một ngôi trường có truyền thống dạy và học cũng thuộc dạng… bình thường, cơ mà riêng cái khoản ăn chơi, hát hò, nhảy múa, tổ chức sự kiện thì phải gọi là top đầu cả nước. Nói không ngoa một chút nào luôn là ngay từ khi tôi còn chưa có ý tưởng vào trường này học thì tôi gần như đã bị… mê hoặc bởi tấm poster quảng cáo cho một sự kiện âm nhạc mùa hè với sự xuất hiện của một ca sĩ mà tôi vô cùng thích, đó là anh bạn Sơn Tùng MTP, một chàng trai cực kỳ thông minh, giỏi giang, tài năng, và hơn thế nữa thì lại cùng năm sinh với tôi, thành ra tôi cũng có một chút cảm tình cho cậu ta. Bên cạnh nhạc nhẽo, nhảy múa, trường tôi còn khá chú trọng vào công tác tổ chức các hoạt động vui chơi lành mạnh dành cho sinh viên. Cứ dăm bữa nửa tháng là sẽ lại tổ chức một đợt thi đấu thể thao hoặc giao lưu văn nghệ giữa các khối lớp, khối ngành với nhau, và lần này thì đến lượt bóng đá lên ngôi. Tôi là dân thể thao từ nhỏ, võ vẽ, đánh đấm, banh bóng môn quái nào tôi cũng chơi được hết, cơ mà vẫn thích nhất là võ và đá bóng, vì cơ bản tôi xem đá bóng nhiều, nên đâm ra khoái, vậy thôi. Lớp tôi thì nhìn chung khá nhiều con trai, nhưng số lượng những thằng sẵn sàng tham gia vào các trận đấu kiểu này không quá nhiều, chỉ khin khít vừa đủ, thành ra mỗi lần rủ rê cũng là một cực hình không hơn không kém:
– Như mọi người cũng đã biết… – Thằng Linh lại đứng giữa lớp, dõng dạc hô to…
– Biết mẹ gì đâu??? – Một tiếng la lớn từ phía dưới vọng lên khiến thằng Linh cứng họng mất vài giây…
– Ờ thì như mọi người… sắp biết, trong tuần này thì trường mình sẽ tổ chức giải bóng đá, có cả giải sân 5, sân 7 và sân 11, lớp mình nhắm tham gia được giải nào thì tham gia, nhưng ít nhất phải tham gia 1 trong 3 loại nhé!
Ngay sau khi thông tin vừa được lớp trưởng công bố, ở phía dưới đã nhao nhao lên bàn tán xôn xao, nhất là mấy thằng ở nhóm thằng Tuấn đá, đội này được cái học thì dốt nhưng banh bóng nhiệt tình dữ lắm, dĩ nhiên là đá cũng dốt thôi nhưng được cái nhiệt tình, hơ hơ:
– Quẩy em ơi, sợ cứt gì thằng nào, để anh làm đội trưởng!
Thằng Tuấn đá leo cả lên bàn, mạnh miệng đứng vỗ ngực đầy tự hào:
– Chú nào muốn về dưới trướng của anh thì giơ tay để anh đích thân lựa chọn!
Nó gào rú, vỗ tay bôm bốp giữa thanh thiên bạch nhật, mặc cho ánh mắt dò xét, soi mói từ hàng lô hàng lốc những đứa khác trong lớp, đặc biệt là mấy thằng mới chuyển vào từ hồi đầu học kỳ, tụi nó nhìn thằng Tuấn chẳng khác nào một con khỉ đột xổng chuồng, đang đập ngực rồi “hú hú khẹc khẹc” những tiếng điên loạn:
– Mày mà đội trưởng cái cục cứt à, cút xuống cho tao!
Thằng Đức trời đánh xuất hiện, gạt phắt đi bài diễn văn tự sướng của thằng Tuấn, hùng hổ chạy về giữa bảng, thét lớn:
– Xin tự giới thiệu với mọi người, tại hạ là Minh Đức, đội trưởng đội bóng lớp 14205 tụi mình, xin phép được ra thông cáo chiêu binh mãi mã, vị anh hùng nào muốn gia nhập cứ mạnh dạn đến đây, tại hạ sẽ thu nạp hết!
Bài đánh bằng ngôn ngữ kiếm hiệp của thằng Đức xem ra có sức thu hút và dễ nghe hơn hẳn so với màn tự kỷ của thằng Tuấn đá, thành ra ngay sau khi nó vừa dứt câu đã có vài thằng lao lên ghi danh:
– Ô kê, tốt lắm vị huynh đài, được, được, tốt, tốt, khà khà!
Thằng Đức vỗ đùi đen đét tỏ vẻ hài lòng, nó miệt mài ngắm nhìn xung quanh, vỗ tay tán thưởng rồi cẩn thận ghi tên từng thằng lên bảng:
– Đức, Tuấn, Phương, Quốc, Linh, Minh, Thành, Duy… 8 thằng rồi, 2 thằng nữa đi cho đẹp đội hình!
– Còn ai tham gia không mọi người ơi? – Thằng Linh đệm vào…
– À quên, bạn thân của tôi, đá mày! – Thằng Đức cười ngoác miệng nhìn về phía tôi…
– Dẹp, mệt bỏ mẹ, đá toàn thua đá cái gì?
Bỏ ngoài tai những lời năn nỉ động viên của mấy thằng trong lớp, tôi tỏ ra chán chường và không muốn nhập hội tí nào. Nói trắng ra thì đội lớp tôi chỉ thuộc dạng đá bóng cho vui chứ chẳng biết cái mốc meo gì về bóng đá, cụ thể là mảng miếng chiến thuật, kỹ năng xử lý tình huống cơ bản, tụi nó cũng không biết luôn, thành ra đá ức chế vãi cả xoài. Nói chung cũng không phải là tôi tự cao tự đại hay chê bai gì tụi nó, mà cơ bản là lối đá của tôi thiên về phối hợp và chạy chỗ, tức là tôi có khả năng đưa ra những đường kiến tạo chết người, nhưng với một điều kiện là phải có một thằng đủ khôn khéo và thông minh để lao theo những đường chuyền đó, mà ở đây thì tôi không thấy được thằng quái nào cả:
– Đá đi Phong, vui mà, hihi!
Tuyết Mai huých vai tôi dụ khị, và trong lúc tôi còn chưa kịp suy nghĩ cũng như quyết định thì nàng đã nắm lấy tay tôi và đưa lên:
– Phong nữa!
Như bắt được cờ, thằng Đức cười khằng khặc rồi vỗ tay tán thưởng, dù sao thì tôi và nó ít nhiều cũng là một cặp bài trùng khá ăn ý từ cấp 3 đến giờ, mỗi tội là mặc dù nó hiểu ý tôi, nhưng nó lại chơi ở vị trí phòng ngự chứ không phải là một thằng tiền đạo kiểu trộm chó như tôi đang cần:
– Tuyệt vời, còn 1 thằng nữa thôi là đẹp!
Ngay sau khi được đội trưởng Đức xác nhận một vị trí trong đội, Tuyết Mai tươi cười thả tay tôi ra, không ngại nhận về cái nhìn tóe lửa của tôi:
– Làm cái trò gì thế?
– Ai biết gì đâu!
– Tự vào mà đá đi nhé! – Tôi hậm hực…
– Ơ, Mai đâu biết đá bóng, hihi!
– Vào cho chúng nó đá văng qua văng lại, người như con nhái thì đá cái gì, điên hết sức!
– Hì hì, đá cho vui, Phong đá đi, Mai cổ vũ hết mình!
Không biết có chuyện gì vui mà Tuyết Mai hôm nay có vẻ hào hứng và phấn khởi dữ lắm, dù rằng người đá bóng nếu có sẽ là tôi chứ có phải nàng ta đâu kia chứ. Mà sở dĩ tôi một mực không muốn tham gia là còn có 1 nguyên nhân nữa. Dĩ nhiên đầu tiên sẽ là không có được 1 đối tác ăn ý, thứ 2 là tôi là kiểu người cực kỳ cay cú ăn thua, như tôi đã nói trước đây rồi. Không cần biết là chơi bời thể loại gì, từ thể thao truyền thống cho đến thể thao… điện tử, cụ thể là chơi game, tôi mà thua là tôi sẽ chửi hết tất cả những thành phần quả tạ trong đội, già trẻ lớn bé không cần biết, chửi hết. Và để đạt được đẳng cấp có thể chửi tất cả các thành viên trong đội, tôi ít nhiều cũng sẽ là một nhân vật mang tính chủ chốt ở mọi môn mà tôi tham gia. Tính tôi từ bé đến giờ nó vậy, không chơi thì thôi, mà đã chơi thì tôi sẽ phải cố gắng để chơi thật tốt, thật giỏi ở môn đó, không chửi người ta được thì cũng tự mình gánh đội được, dù sao muốn dùng võ mồm thì cũng phải có võ thực chiến đã, thực lực không có thì nói ai nghe:
– Nhanh mọi người ơi, 1 bạn nam nữa, chiều nay là lớp mình đá luôn rồi đó!
Thằng Linh xem chừng sốt ruột ra mặt, mà thế quái nào giải đấu gì tổ chức gấp gáp vậy không biết, mới buổi sáng chốt đăng ký mà buổi chiều đã thi đấu là làm sao:
– Mẹ gì mà sáng đăng ký chiều đã thi đấu rồi Linh? – Tôi quắc mắt hỏi…
– Không anh, tại em… quên mất, chứ có thông báo từ mấy ngày trước rồi, hehe!
Nó gãi đầu cười trừ, lớp trưởng với chả lớp phó, làm ăn tắc trách thế chứ lị:
– 1 Cháu nữa là chiến nào, alo alo!
Thằng Đức sốt ruột ra mặt, gọi mãi mà chẳng có thằng nào đứng lên, xem chừng là nguồn nhân lực của lớp tôi đã hết đúng như dự kiến, thôi thì cứ có bao nhiêu chơi bấy nhiêu, đá sân 7 thì 9 thằng cũng phải gọi là cực hình, vì như thế thì chúng tôi chỉ có 2 con bài dự bị, đá chắc thở oxy có ngày:
– Ờm, mình nữa nhé!
Một tiếng nói ồm ồm vang lên từ phía góc lớp, một thằng đẹp trai, da ngăm đen, nhìn cực kỳ phong trần đứng lên trong tiếng reo hò và xuýt xoa của tụi con gái. Vãi chưởng, cái thằng này ở đâu ra vậy trời:
– Ồ, tuyệt vời, anh bạn tên gì? – Thằng Đức đon đả…
– Ờm, mình tên là Long, Hoàng Long! – Nó cười tươi rói, công nhận thằng này nhìn ngầu ác…
– Ô kê, Long đại hiệp, đủ 10 thằng rồi, chiều nay mấy giờ chiến vậy chú?
Đội trưởng Đức xem chừng đang vô cùng phấn khích, khác hẳn với bộ dạng ủ dột của nó đợt trước, đúng là thằng bạn tôi đang cố gắng thay đổi hết sức mình rồi đây, cơ mà để xem có nên cơm cháo gì không đã:
– Chiều nay lớp mình đá lúc 15h nhé mọi người, địa chỉ sân thì Linh sẽ nhắn trên group Facebook của lớp. Hôm nay khai mạc nên sẽ có nhiều thầy cô đến xem lắm, mọi người cố gắng có mặt để cổ vũ lớp mình luôn nha, các bạn nữ ơi!
– Các bạn nữ bớt chút thời gian đến xem anh em tụi tôi hành hạ bọn đối thủ nhé, với tư cách là đội trưởng toàn quyền, Đức tôi sẽ khao nước tất cả lớp nếu chiều nay thắng!
Những tiếng hò reo vỗ tay rôm rốp vang lên bởi sự chịu chơi của đội trưởng Đức, chỉ có mỗi thằng Tuấn đá là không hào hứng cho lắm, có lẽ vẫn còn cay cú vụ bị giành mất chức đội trưởng. Nhưng mà ở đời là thế, đâu phải cứ muốn là được, với cả thằng Đức xét về mảng đá banh, đá bóng, hổ báo cáo chồn thì thuộc dạng số má rồi, cứ va chạm là nó lao vào túm cổ trọng tài giật ngược lên, thử hỏi trong lớp tôi còn thằng nào dám làm mấy cái trò ngu xuẩn cỡ đó nữa:
– Vậy chốt 15h nhé mọi người, giải này đá nhiều đội lắm, có khi 1 tuần đá 2 trận luôn đó, nếu tụi mình giành được hạng 3 thì thầy Hoàng Anh sẽ đãi cả lớp một chầu nhé! Với cả mọi người nhớ mặc đồng phục đá banh của lớp nhé! – Thằng Linh cẩn thận nhắc, xém nữa thì quên mất đám lớp tôi có làm áo đá banh đồng phục với màu áo đỏ của đội tuyển Việt Nam…
– Oke, đã rõ!
– Quẩy anh em ơi, để tao trổ tài!
– Tao không muốn làm tụi mày mất vui, nhưng chắc có khi trận tới tao không đá được, tao phải đi nhận Quả Bóng Vàng ở Pháp, hây dà!
Những màn chém gió kinh điển bắt đầu xuất hiện liên tục với những chiến thần không biết nhục của lớp tôi. Gì chứ riêng mấy cái màn xuất khẩu thành… gió như này thì lớp tôi hoàn toàn tự tin là sẽ không bao giờ biết thua là gì, đơn cử như đội trưởng Đức trời đánh và đội phó Tuấn đá, những danh hài thứ thiệt của lớp, đá thì ngu nhưng chửi nhau thì cực kỳ khỏe:
– Vui quá ha, hì hì! – Tuyết Mai cười toe, khoe cái răng khểnh cực duyên…
– Rồi chiều có đi xem không? – Tôi nheo mắt…
– Xem chứ, đã hứa đi cổ vũ cho Phong mà!
– Mắc gì… cổ vũ tôi?
Tôi tự dưng đâm ngượng ngập, sao tự nhiên cái con nhỏ này lại chuyển sang ăn nói hiền dịu với tôi thế không biết nữa, bình thường thì toàn “cậu”, “tôi”, bữa ăn bỗng chốc lại biến thành “Mai” với “Phong” từ bao giờ, nghe sởn cả gai ốc:
– Tại vì Phong… đẹp trai, chắc chắn sẽ đá hay, hihi!
Quá sốc não trước câu trả lời sặc mùi… gian trá từ Tuyết Mai, tôi đỏ mặt quay sang bên cạnh, hít thở một hơi thật dài, cố gắng điều tiết nhịp tim để mặt tôi trở lại trạng thái ban đầu, sao mà nó tự dưng nóng hết cả lên như thế này chứ:
– Đùa đó, có gì đâu mà ngại, lạ ghê? – Tuyết Mai đánh nhẹ vào vai tôi…
– Nè… nè… bớt đùa kiểu đó đi, ghê chết đi được! – Tôi lùi ra xa khỏi Tuyết Mai, vẻ mặt bất nhẫn…
Tuyết Mai quay sang nhìn tôi, cười tít mắt rồi đưa 2 ngón tay tạo hình chữ V lên ngang mặt, vẻ tự tin và thoải mái thập phần:
– Ai thèm, làm như quý hóa lắm!
– Ờ, thì không thèm thì… thôi, chắc đây… thèm?
– Không nói chuyện với Phong nữa, Mai ôn bài đây!
Dường như hết kiên nhẫn với sự lì lợm và khả năng phòng thủ vững chắc của tôi, Tuyết Mai quay ngoắt sang chuẩn bị tập vở và máy tính để chuẩn bị vào học, tiết đầu tiên sẽ là tiết lý thuyết, rồi tiết 2 sẽ thực hành luôn, cùng 1 môn:
– Ơ… balo của Mai đâu rồi?
– Gì? Balo gì? Nãy thấy để trên bàn mà! – Tôi ngờ vực…
– Đâu có đâu, hức, quên mất tiêu rồi!
Tuyết Mai bĩu môi, gương mặt lộ rõ nét buồn, xem chừng thất vọng và chán chường dữ lắm:
– Hôm nọ hứa mang vở lên cho thầy kiểm tra bài cũ mà, nay chắc lại bị 0 điểm nữa, hức hức…
Nàng ta khóc mếu thành tiếng, dĩ nhiên chỉ là giả vờ khóc, chứ chẳng thấy giọt nước mắt nào cả, chỉ là tôi vẫn thấy cứ tội tội thế nào ấy:
– Cho chừa cái tội… hay quên, lấc ca lấc cấc!
– Tại người ta… mải đi học đúng giờ quá nên quên chứ bộ!
Tôi lắc đầu nguây nguẩy, mà thực sự để nói thì rõ ràng ban nãy tôi có thấy Tuyết Mai mang theo balo kia mà, cái lúc mà nàng ta lao con phân khối lớn đen trùi trũi vào trong bãi gửi xe ấy, tôi đảm bảo là có thấy:
– Mà nãy thấy có đem theo mà? – Tôi hỏi gặng lại…
– Mai không nhớ, huhu, tiêu rồi, chưa kịp ôn bài nữa!
– Xuống dưới xe kiểm tra xem!
– Giờ mà chạy xuống… chắc tiêu luôn, hic…
Ngay khi Tuyết Mai vừa mở miệng kêu “tiêu” thì gần như là nàng ta cũng sắp “tiêu” thật, vì ngay lúc ấy, thầy Thái đã hiên ngang và đường hoàng đem cặp tiến vào lớp trước khi nở một nụ cười thân thiện ngay bên cạnh cái khuôn mặt bí xị của Tuyết Mai. Nếu như là ngày bình thường thì có lẽ tôi sẽ không rảnh rỗi giúp đỡ Tuyết Mai đến nhường này đâu, cơ mà hôm nay tâm trạng tôi cũng có chút… yên bình, thành ra không đành lòng nhìn cô bạn đáng yêu này lại phải bị thầy phạt lần nữa, nên tôi quyết định sẽ giang tay cứu vớt nàng ta:
– Thôi, ngồi đó ôn bài đi, để tôi xuống dưới tìm cho!
– Nhưng mà… vào lớp rồi, thôi kệ đi Phong, để Mai xin thầy bữa khác…
– Cứ học đi, để thầy kiểm tra, đã nói để tìm cho mà cứ bướng vậy?
– Ưm… vậy cảm ơn Phong…
Nàng lí nhí nhìn tôi với vẻ mặt biết ơn, tuy vậy xem chừng vẫn bẽn lẽn lắm. Sao mà tự dưng thay đổi chóng mặt thế không biết?
Sau một hồi thương lượng với thầy Thái để có thể điểm danh trước, tôi lao vút xuống dưới bãi gửi xe trong ánh mắt dò xét từ “ngài cố vấn” Ái Quyên và cơ số những đứa rảnh rỗi khác.
Giờ đã bắt đầu vào học, thế nên số lượng sinh viên đang còn lưu lại ở phía dưới này cũng không quá nhiều, chỉ còn vài đứa đi trễ hoặc một số khác thì học tiết sau nhưng lên trường sớm để có thể thưởng thức đồ ăn ở căn tin. Nói gì thì nói căn tin trường tôi bán đồ ăn ngon hết xảy, mỗi tội là hơi nóng với lại chen chúc mệt mỏi quá mà thôi. Sau một hồi lao xuống từ thang bộ mệt muốn đứt hơi vì thang máy lúc này đang bị chiếm dụng bởi các thầy các cô, tôi cũng lọ mọ tìm được chỗ đậu xe của Tuyết Mai. Giữa một rừng xe số, xe ga, bỗng lòi ra một chiếc phân khối lớn to tướng, đen thui thùi lùi một cách nổi bật. Công nhận con xe của Tuyết Mai nhìn ngầu điên đảo, tướng tôi ngồi lên chắc hợp không còn chỗ nào để chê. Ngoài dòng chữ Kawasaki dễ nhận biết ra thì tôi cóc đoán được mẫu xe này là xe gì, chỉ kịp nhận ra là Tuyết Mai đã dán chi chít những miếng Sticker Doraemon ở trên bình xăng cũng như thân xe, trông lố lăng phải biết.
Và đúng như dự đoán cũng như trí nhớ… tệ hại của tôi, Tuyết Mai đã đeo chiếc balo của mình vào phần tay lái và hiện tại thì nó vẫn nằm hiên ngang tại chỗ, không suy xuyển chút nào. Sau một hồi vất vả chen chân vào phía trong, tôi đến toát mồ hôi hột mới tháo gỡ được chiếc balo ra khỏi tay lái vì hiện trạng bây giờ bãi gửi xe quá là chật chội, xe này chen lấn xe kia, thành ra mất khoảng mấy phút thì tôi mới lấy được nó ra ngoài, và không may thì tôi lại… trượt tay, và làm rơi luôn cái balo của nàng ta xuống. Cũng may là vì quá chật, chiếc balo không rớt được hẳn xuống dưới đất mà nằm kẹt dính ở phần đầu xe. Tất nhiên chuyện này thì cũng chẳng có gì đáng nói ngoại trừ việc, tôi bất chợt nhận ra một dấu vết… quen thuộc mà cách đây không lâu, Uyển My cũng từng nói với tôi về việc đó, đó là… cánh hoa bông giấy. Đúng như vậy, ngay lúc vừa chui vào lấy chiếc balo ra cho Tuyết Mai, tôi bất giác khựng lại vài giây khi nhận ra bánh xe của nàng cũng đang vướng phải rất nhiều cánh hoa bông giấy đủ loại màu sắc, giống hệt như cách tôi… trốn Uyển My sang gặp và nói chuyện với ba của nàng cách đây không lâu, để rồi bị nàng bắt thóp ngay khi trở về vậy. Trong một phút… ngẩn ngơ, tôi đã tự đặt câu hỏi rằng, không biết liệu có phải Tuyết Mai đã xuất hiện tại nhà của Uyển My không hay mọi thứ chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên? Cách đây vài hôm thì đúng là tôi có nhìn thấy Tuyết Mai tiến ra từ phía đường vào nhà Uyển My, cơ mà khoảng cách hai chỗ cũng không quá gần nhau, với cả cũng không bắt gặp tại trận nên tôi cũng tạm thời bỏ qua, xem như chỉ là một sự trùng hợp nào đó. Dĩ nhiên là cũng chỉ với một vài cánh bông giấy, tôi cũng chẳng thể chắc chắn rằng Tuyết Mai có liên quan đến Uyển My, chỉ là một chút ngờ vực giữa bộn bề những khúc mắc mà Uyển My gây ra cho tôi mà thôi.
Tạm giữ lấy những ngờ vực đó trong lòng, tôi lò dò trở về lớp sau một hồi è cổ leo lên 5 tầng lầu với chiếc balo nặng khủng khiếp của Tuyết Mai:
– Đi học mang két sắt theo hay gì mà nặng thế?
– Hihi, Mai mang nhiều sách vở theo thôi, tại không nhớ môn nào với môn nào, nên đem hết cho chắc!
Nàng nhìn tôi đầy trìu mến, cười khúc khích:
– Cảm ơn Phong nhe, lát Mai mua nước cho!
– Khỏi đi, kiểm tra bài cũ chưa?
– Kiểm tra rồi, thầy cho 8 điểm nè, hì hì!
Tuyết Mai phấn khích khoe con điểm 8 hiên ngang đã được thầy Thái điền lên bảng điểm điện tử của lớp, cũng may là thầy nương tay không tính thêm con điểm 0 bữa trước, thành ra Tuyết Mai khoái chí dữ lắm:
– Giỏi thế!
– Hì hì, học bài cả đêm qua đấy!
– Bớt đãng trí đi thì tốt!
– Ơ…
Tạm thời bỏ qua luôn Tuyết Mai, tôi trở về với những dòng suy nghĩ mông lung quen thuộc của mình. Uyển My giờ này thì chắc vẫn còn đang ngủ, thế nên tôi chưa tiện gọi điện hỏi thăm hay nhắn tin tra xét gì về những bí ẩn mà nàng đang cố giấu, thành ra trước tiên tôi sẽ chủ động vận dụng tất các nơ ron thần kinh trong đầu mình để phân tích một chút. Đầu tiên, việc Uyển My trở về Việt Nam thăm tôi ngay lúc này liệu có phải chỉ là một sự kiện mang tính chất ngẫu nhiên hay không, vì ngay trong thời gian này lại bất ngờ diễn ra một sự kiện khác là đám cưới anh họ của nàng, một người mà từ nhỏ đến giờ nàng không gặp, cơ mà vẫn… tham dự. Xét một cách công bằng thì dù sao Uyển My cũng rất thân với bác gái của mình, thế nên việc nàng bớt chút thời gian tham dự đám cưới của anh họ cũng là điều không quá khó để giải thích, chỉ là tôi vẫn có cảm giác có chút gì đó không ổn ở cái hôm đám cưới này. Trước đó thì là việc nàng ngồi cạnh tôi khi tôi còn đang ngủ say, tâm sự nhỏ to rồi khóc một lúc lâu với niềm xúc cảm khá mãnh liệt. Đến khi nhập tiệc thì dường như là có một nhân vật nào đó cũng xuất hiện tại đấy và Uyển My muốn giấu nhẹm đi danh tính của người đó, vì ngay khi bác gái nàng và anh họ nhắc đến, Uyển My đã rất nhanh đánh trống lảng sang chuyện khác, đây là điểm nghi vấn thứ 2. Và thứ 3 nữa cho đến lúc này chính là mối liên hệ giữa Uyển My với… Tuyết Mai. Thật tình mà nói thì tôi có cảm giác 2 người này có thể có điểm chung nào đó, nhưng hiện tại thì chưa đoán ra, chỉ mơ hồ đặt nghi vấn khi Uyển My chủ động nói tôi xin lỗi Tuyết Mai sau khi đã hành hạ cô bạn tóc xoăn lên bờ xuống ruộng, kế đến thì cái hôm mà tôi đi mua phở, Tuyết Mai cũng vô tình xuất hiện ở gần nhà Uyển My. Tổng hợp tất cả những phương án trên lại, kèm theo những hành động vô cùng bí ẩn từ Uyển My, tôi vẫn không thể thoát ra được một cảm giác vô cùng bất an ở thời điểm này. Có thể hiện tại sẽ chưa có vấn đề gì ngay và luôn, nhưng một thời gian tới thì chưa chắc, vì tôi luôn có cảm giác, Uyển My đang chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ cho tôi trước khi một cơn bão bất ngờ ập đến. Từ việc gửi gắm tôi cho Ái Quyên đến việc đứng ra có vẻ là làm cầu nối hòa giải cho tôi và thằng Trí, tất cả những việc ấy, quả thực vô cùng đáng nghi ngại. Dĩ nhiên những phương án mà Uyển My rời xa tôi mãi mãi đã từng vụt qua trong đầu, nhưng rồi tôi không đủ can đảm để giữ nó trong đó quá lâu, vì tôi cũng chẳng thể tìm ra được lý do khiến Uyển My phải làm điều đó, vì nếu là thế, tại sao nàng không làm từ đầu, mà phải đợi đến tận khi chúng tôi quen nhau, rồi thì rời xa như vậy, mới bắt đầu… thực hiện kế hoạch của mình. Hàng trăm, hàng ngàn câu hỏi cứ thế nối đuôi nhau xuất hiện trong đầu tôi và tôi thực sự cũng không phải thánh thần để mà giải đáp được bằng sạch những lỗ hổng ấy, chỉ là… lo lắng bâng quơ vậy thôi.
Nói đoạn, tôi hồi hộp lấy điện thoại ra nhắn tin cho Uyển My, trước mắt sẽ chỉ là một cuộc hẹn gặp mặt, còn những chuyện rắc rối kia cứ từ từ mới tính được. Tôi cũng đủ suy nghĩ để nhận ra rằng không nên vồ vập hỏi thẳng Uyển My một chút nào, cứ từ từ khai thác xem có được không, vì nàng quá thông minh, và tôi thì không nghĩ những cái mưu mô con nít của tôi có thể đánh lừa được nàng.
“Tối nay mình nói chuyện chút nhé, anh chờ”
Không đợi Uyển My trả lời, tôi thở phào một tiếng rồi cất vội chiếc điện thoại vào trong túi quần, hy vọng đến tối nay sẽ nhận được một đáp án mà tôi mong đợi, ít ra cũng không phải lo lắng vu vơ như hiện tại.
Trưa hôm ấy, sau buổi học không lấy gì làm căng thẳng, tôi chạy vọt về nhà để tránh đi cái nắng khủng khiếp ban trưa của thành phố, đồng thời cũng hồi hợp chờ đợi câu trả lời từ Uyển My. Suốt từ lúc nhắn tin cho nàng cho đến tận khi ăn cơm trưa xong xuôi rồi trở lên phòng, tôi tuyệt nhiên không dám mở điện thoại lên để kiểm tra. Tôi cũng chẳng hiểu mình đang lo lắng và sợ hãi điều gì nữa, chỉ là có một chút gì đó không thoải mái cho lắm, kiểu như nhắn tin cho sếp xin nghỉ phép vậy, nửa thì muốn biết câu trả lời còn nửa thì sợ không được đồng ý, thành ra tâm trạng cứ hồi hộp và thấp thỏm không yên. Nhưng rồi thì rốt cuộc là mọi thứ diễn ra đúng như những gì tôi dự đoán, Uyển My… chưa xem, vì có lẽ nàng vẫn còn đang bận ngủ. Cũng phải, đi đường dài như vậy thì hẳn là Uyển My mệt mỏi dữ lắm. Chuyến đi xa nhất của tôi có lẽ là ngày còn nhỏ, được mẹ dẫn ra Hà Nội thăm lăng chủ tịch Hồ Chí Minh. Ngày đó thì còn nhỏ lắm, tôi chỉ nhớ mang máng rằng mình và mẹ đi tàu lửa mất mấy ngày đêm mới ra tới nơi. Ngày nhỏ thì đi tàu cảm thấy rất vui, kiểu như một thế giới khác, một gia đình khác hiện diện trên tàu vậy. Cứ đến giờ trưa là các cô nhân viên đẩy xe cơm đến và phát cho mỗi người một suất. Chính vì cái suất ăn trên tàu ngày đó mà sau này về đến nhà, tôi nằng nặc bắt mẹ tôi phải mua cho tôi một cái khay y hệt như vậy để tôi chia cơm vào khay mà ăn. Công nhận ăn trên khay ngon hơn hẳn so với ăn trên bát đũa bình thường, dù rằng nó cũng chả có gì khác biệt, hờ hờ.
Đúng 2h45 phút chiều, tôi đã có mặt chễm chệ ở sân bóng với hành trang vô cùng chuyên nghiệp để chuẩn bị cho màn ra quân của đội bóng lớp tôi. Bình thường khi đi đá bóng tôi làm biếng mang giày rồi mang tất dữ lắm, vì cơ bản đá cũng chỉ là giao hữu lấy mồ hôi, nên tôi cũng không ham tranh chấp, dù rằng vẫn cay cú ăn thua nhé. Cơ mà bữa nay thì khác, đã động tới thi đấu thì tôi sẽ thi đấu cho ra hồn, thằng nào mà chơi ngu thì biết tay tôi, tôi thề sẽ đấm nó không còn cái răng nhai cháo.
Quần áo giày dép chỉnh tề, tôi lọ mọ chui vào phía trong sân để tìm thử mấy gương mặt thân quen, đích thị thì đã thấy thằng Linh cùng một lô một lốc nhân sự có mặt tại đó:
– Đá với lớp nào vậy Linh? – Tôi húng hắng…
– Bọn 14203 đó anh!
– Lớp nhỏ Ngân à?
– Ừa đúng rồi!
– Sao gặp bọn đó hoài vậy? Mày có sắp xếp không đấy?
Tôi nheo mắt nhìn thằng Linh đầy nghi vấn, hình như tôi nhớ bữa trước tụi nó cũng rủ tôi đi đá bóng với lớp nhỏ Ngân rồi thì phải, mà có vẻ là tôi không đi, lý do là gì thì tôi cũng quên mất tiêu rồi, chỉ là:
– Thì cũng… có chút tác động, hehe! – Nó nhìn tôi, cười khoái trá…
– À được, thằng này khá, Ngân đâu?
– Kia anh, đang ngồi nói chuyện với bà Quyên!
Tôi phóng tầm mắt nhìn theo tay thằng Linh đang chỉ, đúng là Thanh Ngân đang ngồi tán hươu tán vượn gì đó với Ái Quyên, nhưng thứ mà làm tôi nóng mắt hơn cả là sự góp mặt của… thằng Trí, mà nó còn ngồi cạnh Ái Quyên luôn mới bực mình chứ. Dù rằng quả thực tôi cảm thấy hai người họ khá hợp nhau, nhưng không thể giải thích được tại sao tôi luôn bực mình khi nhìn thấy Ái Quyên sóng bước bên cạnh nó, có lẽ là vì, tôi đang ghen tị khi không được như thế chăng:
– Sao lại có thằng chó kia ở đây, lớp nó không đá à?
– Lớp thằng cha Trí ngày mai mới đá, ổng chở bà Quyên mà!
– Đệt!
Dường như Ái Quyên và Thanh Ngân đều đã nhận thấy sự hiện diện của tôi, cơ mà 2 nàng chỉ vẫy tay chào xã giao rồi lại tiếp tục cuộc trò chuyện của mình. Thằng Trí bên cạnh dĩ nhiên là nó cũng thấy tôi, nhưng thay vì tỏ ra hậm hực như mọi lần, nó chỉ khẽ gật đầu chào tôi rồi quay sang chỗ khác, bộ thằng này bữa nay uống thuốc quên uống nước hay gì đây?
Tụ tập chém gió được một lúc thì thằng Đức trời đánh tới, mà nó tới thì cũng không có gì làm… bất ngờ, điều bất ngờ chính là người đang ngồi sau xe nó lúc này:
– Vãi xoài, sao dì ở đây? – Tôi há hốc mồm, nhìn bà dì xinh đẹp của tôi đang lẽo đẽo chạy theo thằng Đức…
– Thì đi cổ vũ đá banh, hihi! – Dì Hạnh cười toe, xem chừng vui vẻ lắm…
– Dì không đi làm à?
– Nay xin về sớm, sẵn đi cổ vũ Phong của dì!
– Xạo, dì cổ vũ con mà đi với nó à?
– Thì tiện đường thôi, hihi!
Thằng Đức nhìn thấy tôi, nó nở một nụ cười đắc thắng, cái đầu gật gật như muốn ám chỉ với tôi rằng “thấy chưa thằng nhãi, dì mày sớm muộn cũng sẽ thuộc về tao thôi”, kiểu vậy.
Quay đi quay lại đang tính hỏi thằng Linh thêm vài chuyện thì nó đã tót sang chỗ Thanh Ngân từ lúc nào rồi. Nhìn cái bản mặt ba hoa chích chòe của mấy thằng này trước mặt gái khiến tôi tức muốn nổ đom đóm mắt, nhìn thằng nào thằng nấy gian trá không sao chịu nổi. Một mình lẻ loi đứng giữa sân nắng, tôi hậm hực tính bỏ vào trong ngồi, cóc thèm khởi động nữa… thì ngay lúc đó, tiếng máy xe ầm ầm vang lên ở phía ngoài, và hầu như tất cả mọi người đều phải hướng ánh mắt về đó, nơi cô bạn tóc xoăn của tôi đang hồ hởi tiến vào bằng con phân khối lớn đinh tai nhức óc của mình.
Ngay khi Tuyết Mai tháo mũ bảo hiểm ra và nhìn thấy tôi, nở một nụ cười xinh xắn quen thuộc, thì trong lòng tôi đã có một dự cảm không lành rồi.
“Trời ơi là trời, cái cảm giác đáng ghét ấy, lại đến nữa hay sao đây?”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mưa và em |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Tình trạng | Update Phần 105 |
Ngày cập nhật | 12/12/2024 05:35 (GMT+7) |