Truyện sex ở trang web truyensextv2.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensextv2.com (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensac.net...)

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Mưa và em » Phần 104

Mưa và em


Update Phần 105

Phần 104

Tôi là một thằng cay cú ăn thua, điều này chắc ai cũng biết, vậy nên mỗi khi quyết định sẽ tham gia thi thố một cái gì đó, tôi thường sẽ làm hết sức mình và không bao giờ có ý định từ bỏ mục tiêu giành chiến thắng. Thế nhưng, cho đến hiện tại, có 2 lần tôi nhớ là mình đã vui vẻ bỏ cuộc, không ganh đua nữa, đó chính là khi tôi chịu thua trước đệ tử Thanh Ngân yêu dấu của tôi, và lần thứ 2 chính là chịu thua… Uyển My nhà tôi trong suốt quãng đời còn lại nếu chúng tôi vẫn ở bên nhau. Còn ngoài 2 lần đó ra, tuyệt nhiên là tôi chưa biết đến cái khỉ gì gọi là hòa hoãn, giao hữu cả, cứ dính đến “thi đấu” thì tôi sẽ biến thành con người khác. Cũng chính bởi cái thói thích cay cú ăn thua đó, tôi đã nhiều lần rước vạ vào thân, và hôm nay cũng không phải là ngoại lệ. Việc tôi và đám lớp tôi quá hổ báo đã khiến bọn đối thủ của chúng tôi là tụi 14203 nóng mắt. Thế nhưng thay vì trả đũa bằng cách vùi dập bọn tôi trên sân cỏ, tụi nó không thể làm được điều đó, vậy nên quyết định quay sang… triệt hạ khán giả bên tôi nhằm đánh vào mặt tinh thần của các tuyển thủ đang miệt mài trên sân, đặc biệt là Tuyết Mai, vì tụi nó chắc hẳn đang nghĩ rằng, Tuyết Mai và tôi có mối quan hệ đặc biệt nào đó. Một pha bay người cứu giá như trong phim hành động vừa rồi đã khiến tôi đau thấu mấy ông trời, mồ hôi nhễ nhại, nước mắt nước mũi tèm lem vì quá đau. Nhưng ngay lập tức, mọi sự đau đớn cũng tạm thời ngưng bặt lại khi mà nhắc đến Tuyết Mai mới nhớ, nàng ta… mới vừa nói cái quái gì thế nhỉ:

– Tuyết Mai, mới nói… gì thế? Ái da… đau!

Tôi nhăn mặt, một tay vẫn ấn chặt vào bên hông bị đau, hướng ánh mắt ngờ vực về phía cô bạn tóc xoăn đang tỏ ra vô cùng lo lắng cạnh bên:

– Hở? Phong hỏi gì? – Nàng ta ngơ ngác…
– Sao lại nhắc đến… My ở đây? My nào? Uyển My? – Tôi vẫn kiên định với câu hỏi của mình…
– Hở? Uyển My gì cơ? Phong nói gì… Mai… không hiểu?

Tuyết Mai đỡ tôi ngồi dậy, dì Hạnh, Ái Quyên thì lúc này đã được thằng Đức cùng đám bạn tôi kéo ra ngoài từ lúc nào rồi:

– Mai mới bảo cái gì mà “My nó chửi chết” gì đúng không?
– Có hở? – Tuyết Mai vẫn trưng ra bộ mặt ngây thơ…
– Có, chắc chắn là có! – Tôi cứng rắn đáp…
– Thì tại Mai… Mai… sợ Phong bị gì… thì Uyển My sẽ lại… kiếm chuyện với Mai nữa chứ sao!

Câu trả lời của Tuyết Mai nghe ra thì có vẻ khá hợp lý, nhưng ngẫm nghĩ một lúc thì lại thấy chẳng có tí logic nào, vì hà cớ gì mà tôi gặp chuyện thì Uyển My lại quay sang quở trách Tuyết Mai, nếu có trách thì phải trách bọn 14203 bẩn tính kia chứ:

– Liên quan gì mà Uyển My lại kiếm chuyện với Mai?
– Thì… mấy người khác… nói lại với Uyển My chứ sao! Kìa!

Tuyết Mai vừa nói vừa chỉ tay ra phía ngoài, nơi Ái Quyên và thằng Đức đang chăm chú nhìn về phía tôi với Tuyết Mai, vì hai đứa bọn tôi là những thành viên duy nhất của lớp vẫn còn đang yên vị trong sân khi mà cả đám đã lui về phía bóng mát ở góc sân tránh nắng và uống nước giải khát rồi:

– Ừ… ừ… vậy à?
– Vậy đó chứ sao nữa, mà Phong còn đau không? Sao tự dưng lại… đỡ cho Mai như vậy?

Nàng nhìn tôi bằng ánh mắt tràn ngập sự biết ơn, dẫu tôi cũng chẳng biết tại sao mình lại làm như vậy nữa, có lẽ chỉ vì tôi cảm thấy Tuyết Mai khá… tội nghiệp mà thôi, chắc chỉ có vậy:

– Tôi mà không đỡ thì tụi nó sút Mai… dẹp lép như con tép rồi!

Tôi khó khăn đứng dậy, xoay đầu tiến dần về phía lớp tôi, không quên liếc mắt về phía thằng đội trưởng thú vật bên phía 14203. Công nhận bọn này đầu nhảy số nhanh thật, mới có vài phút mà tụi nó đã nghĩ ra mưu hèn kế bẩn để “chiêu đãi” đội hình lớp tôi rồi, cũng may là mọi chuyện chưa đi quá xa:

– Phong ơi, chờ Mai nữa!

Dù không ngoái đầu nhìn lại, thế dưng lúc này tôi vẫn bất giác khẽ bật cười vì tưởng tượng ra cái điệu bộ hấp tấp và lý lắc của Tuyết Mai từ phía sau đang lẽo đẽo chạy theo tôi dù rằng tôi đi chậm hơn cả rùa. Nhưng nói thì nói vậy thôi, chứ tôi lết đến đâu thì Tuyết Mai cũng lại nhẹ nhàng rảo bước theo đến đấy, tay xách nách mang chiếc balo đen theo mình, không quên hướng ánh mắt ái ngại và đầy hối lỗi về phía tôi:

– Sao nhìn người ta như thế? – Tôi nheo mắt…
– Có đau không?

Tuyết Mai bĩu môi, thật sự chẳng muốn khen nữa đâu nhưng mà trông đáng yêu không thể tả. Tôi đồ rằng nếu trên đời này có tồn tại giống loài với tên gọi hồ ly tinh đúng như những gì Uyển My “móc mỉa” trước đó, thì Tuyết Mai chắc chắn sẽ là con cửu vĩ hồ đầu tiên mà tôi biết đến, vì quả thực mỗi lần nhìn vào nụ cười tươi tắn của nàng ta, tôi lại thấy tâm tư mình như có gì đó xao động, có lúc nhẹ nhàng có lúc dữ dội, dù cho tôi đã cố gắng hết sức để kìm nén lại những cái nguồn cơn cảm xúc khó chịu ấy, thực sự khiến người ta xao xuyến và khó chịu. Tôi biết là một thằng con trai bình thường, tôi cũng có những lúc chẳng thể chống chịu lại được cái sự đáng yêu đó từ một người con gái xinh xắn như Tuyết Mai, chỉ là lúc này đây, trong đầu tôi vẫn luôn luôn là Uyển My, làm bất cứ thứ gì, bất cứ lúc nào, bất cứ đâu, tôi đều nghĩ đến đại tiểu thư của tôi, và bất giác cảm thấy tội lỗi khi nhận ra điều đó:

– Đau gần chết, cái tội lì lợm, bảo vào trong ngồi không nghe cơ!
– Ơ… Mai ngồi đúng như Phong bảo còn gì?
– Phải biết núp sau tụi con trai chứ, ngốc thế? – Tôi hơi lớn giọng…
– Tự dưng nạt người ta…

Khung cảnh bi hài đó lại tiếp tục diễn ra trong khoảng vài phút tiếp theo khi mà tôi một tay ôm hông còn chân vẫn bước đi lảo đảo còn Tuyết Mai thì chẳng buồn chạy lên trước, vẫn sóng đôi cạnh bên như sợ rằng tôi sắp ngã vật ra sân tới nơi.

Tôi ngồi phịch xuống bên cạnh mấy thằng đồng đội của mình, cầm lấy chai nước mà Tuyết Mai đưa rồi tu ừng ực như chưa bao giờ được uống nước. Sau pha nạt nộ ban nãy, Tuyết Mai dường như đã… giận tôi ra mặt, nàng chủ động lùi về phía sau ngồi, không thèm hỏi han hay nói chuyện gì nữa, chỉ lủi thủi như những gì nàng vẫn làm từ ban đầu. Tôi thì lúc này cũng chẳng để ý, mà có muốn thì tôi cũng không dám để ý, vì lúc này quanh tôi đây đang có rất nhiều camera chạy bằng cơm, thậm chí camera bằng cơm còn mang theo camera bằng… cơ nữa kìa:

– Phong ổn không đó, có cần tui đưa đi khám không? – Dì Hạnh ngồi cạnh tôi, lo lắng…
– Hay quá, con nằm vật vã nãy giờ mà dì tót ra đây ngồi? – Tôi chành chọe…
– Thì… Đức bảo ra đây ngồi cho đỡ trúng banh nên tui đi chứ ai biết đâu.
– Đúng là nhà này chỉ có dì thương con, thương cho roi cho vọt đúng không? – Tôi móc mỉa…

Nhận thấy bà dì đáng yêu hiền lành của tôi có dấu hiệu đuối lý, thằng Đức ngay lập tức xuất hiện giải vây, dù rằng thực tế là tôi cũng chẳng có tâm trạng đâu để mà cãi cọ với dì Hạnh, tôi biết dì thương tôi mà:

– Nè nè, đá được nữa không mày? – Nó vỗ vai tôi cái bốp, áng chừng muốn dằn mặt đây mà…
– Đá vỡ mõm mày luôn còn được, hê – Tôi tựa hẳn đầu vào cái cột dọc khung thành…
– Mà nè… – Nó khoác vai tôi, thì thầm…
– Vụ gì?
– Nhỏ Mai ấy…
– Ừ thì sao?
– Hai đứa mày… có gì à?
– Có gì là có gì?
– Sao thấy… mùi mẫn vậy?

Thằng Đức liếm môi làm bộ mặt gian xảo khiến tôi phải táng vào đầu nó vài cái, thiếu điều muốn vật nó ra rồi đấm đá túi bụi như thằng đội trưởng bên kia luôn:

– Câm mồm đi! Nói bậy bố lại đấm cho!
– Hờ, bậy gì đâu bạn tôi, tao nhìn là tao biết, chậc chậc!
– Biết cái đầu mày!
– Rồi mà xem, tao đảm bảo kiểu gì cũng có… chuyện, haha!

Tôi tung chân đá vào mông thằng Đức nhưng vì đang đau hông nên thân thủ không được mau lẹ cho lắm, còn nó thì vẫn khỏe như trâu nên né được cú đạp trời giáng của tôi trong phút chốc, tiện thể chạy biến về phía giữa sân luôn vì hình như lúc này thầy trọng tài đang gọi đội trưởng hai bên lại nhắc nhở gì đó, dù sao cũng sắp bước vào hiệp 2 rồi thì phải.

Nhưng mà thằng Đức nói không phải không có lý, nếu như tôi cứ tiếp tục thân thiết với Tuyết Mai như thế này, cộng thêm độ đáng yêu càng ngày càng dâng cao của cô nàng tóc xoăn ấy thì không sớm cũng muộn, điều không hay sẽ xảy ra, và lúc ấy thì tôi sẽ tiêu đời, cộng thêm Tuyết Mai cũng tiêu theo, nhưng hai đứa tôi chắc chắn sẽ không được yên ổn mà… tiêu đời cạnh nhau, vì Uyển My hẳn là sẽ xé xác từng đứa ra và rải khắp năm châu bốn bể. Trong tâm trạng rối bời cùng cực, tôi mơ hồ nghĩ về những chuyện đang xảy ra gần đây, quả thực là vô cùng rắc rối, thập phần bí ẩn và muôn hình vạn trạng… đau đầu. Tôi không thể liên kết những dữ liệu mà mình có lại với nhau, vì thật sự là nó vẫn thiếu một vài manh mối ở đâu đó mà tôi không tài nào giải đáp được. Hơn thế nữa, tôi cũng đang phải đối mặt với cuộc đấu tranh nội tâm dữ dội vì Tuyết Mai. Đúng là miệng lưỡi của mấy thằng con trai mê gái như tôi quả nhiên không hề đáng tin. Trước khi Uyển My về, tôi có đôi chút… rung rinh với Tuyết Mai, nhưng rồi thì ngay khi nàng có mặt ở đây, tôi quên mất tiêu luôn Tuyết Mai là ai, không quen, không quen, thậm chí còn có phần… vui thú khi chứng kiến Uyển My của tôi… hạ đo ván cô bạn mới của mình. Thế nhưng rồi thì sao, ngay khi Uyển My rời đi một lần nữa, tôi cũng đồng thời tiếp tục… diễn biến tâm trạng… không chung thủy của mình ngay tắp lự, dường như nó đã ở sẵn đó và chỉ chờ thời điểm đến thì sẽ lại tiếp tục nhảy xổ ra và xâm chiếm trí não của tôi vậy.

Hai tay ôm đầu, tôi thở dài ngao ngán khi tiếp tục lại chứng kiến một cảnh tượng chẳng mấy vui vẻ khi Ái Quyên lúc này đang cười nói vui vẻ với thằng Trí, hai người đang chăm chú xem lại những tấm ảnh mà Ái Quyên chụp trên cái máy ảnh của nàng. Mà cũng chính vì cái máy ảnh với màn hình bé tí tẹo, thành ra lúc này gần như là Ái Quyên và thằng Trí đang gần như là… chạm đầu vào nhau để xem ảnh cho rõ hơn, chỉ cách nhau có khoảng 1 – 2cm là cùng. Cơ mà tôi chắc chắn rằng cái thằng tâm cơ như thằng Trí thì làm gì có chuyện chỉ nghĩ đơn giản là xem ảnh đâu cơ chứ. Mà kể cũng lạ, tôi mặc dù ngay lúc này không còn chút… tình cảm nam nữ nào với Ái Quyên, chỉ đơn thuần xem em ấy như một cô em gái đáng yêu mà thôi, cơ mà vẫn không thể vừa mắt với cái cảnh tượng trước mắt. Không biết phải miêu tả thế nào, kiểu như tôi vừa ghen tị, vừa tức giận, mà cũng vừa… thấy ớn:

– Nè, chườm đá vào chỗ đau đi Phong!

Tuyết Mai cười tươi như mọi lần, tay đang cầm một túi nước đá với cục đá to tướng đưa về phía tôi, đôi gò má nàng ửng hồng lên trong ánh nắng ban chiều khiến nàng lúc này thật sự… vô cùng cuốn hút:

– Ừ… ừ… cảm… cảm ơn…

Tôi hồi hộp đón lấy cục đá từ tay Tuyết Mai rồi nhanh chóng cúi đầu xuống chườm vào vết thương, phần vì tôi cũng hơi đau, phần nhiều nữa là muốn trốn tránh ánh mắt của Tuyết Mai lúc này ngay khi nàng ngồi xuống cạnh tôi, ánh mắt… tò mò:

– Đỡ không Phong?
– À… cũng được, cảm ơn… cậu… à ờ… cảm ơn Mai!
– Sao vậy trời? – Nàng vỗ nhẹ vai tôi, cười mỉm…
– Đâu… à… ờ… cũng… không có gì – Tôi đâm lúng túng khi nàng đang tựa đầu gối nhìn tôi…
– Gọi là “cậu” cũng được, Mai cũng được, hay Tuyết Mai cũng được luôn.
– Ừ… Tuyết Mai… Phong biết rồi.
– Hì, cậu đúng là… ngốc thật đấy!

Tuyết Mai nhìn tôi, nàng cười hiền rồi lắc đầu nhìn về phía ngoài sân, để lại trong lòng tôi một cảm giác thật khó tả ngay lúc này. Cái kiểu nói chuyện đó, sao mà giống… Uyển My quá đỗi…

Đúng lúc này, trọng tài đã thổi còi báo hiệu hiệp 2 chuẩn bị bắt đầu khiến mọi thứ như trở về với thực tại. Thật may mắn là tiếng còi lại vang lên đúng lúc tôi đang khá bối rối, vậy nên là tạm thời bỏ qua được một khoảnh khắc có phần hơi khó chịu bên cạnh Tuyết Mai lúc này, người luôn khiến tôi có một cảm giác cực kỳ khó tả mỗi khi ở cạnh. Đám bọn tôi lần lượt kéo trở lại sân trong tiếng nói chuyện râm ran của đội khán giả hai bên, mỗi tội là các cầu thủ thì lườm nhau như muốn ăn tươi nuốt sống nhau đến nơi. Tình hình hiện tại thì bọn tôi vẫn đang dẫn trước 2 bàn, và với cái kiểu đá bẩn của bọn 14203 đã bị bắt bài, không biết chúng nó sẽ tiếp tục giở trò gì ra nữa, vậy nên đầu óc tôi lúc này khá căng thẳng vì nhiều chuyện dồn dập lại một lúc.

Tôi thất thểu chỉnh trang lại quần áo và buộc lại dây giày trước khi tiến gần vào phía trong, nơi đội trưởng hai bên vẫn đang nghe nhắc nhở gì đó của trọng tài:

– Hai đội 14203 và 14205 đã bị 1 lần cảnh cáo, từ giờ đến cuối trận, nếu tiếp tục có hành vi không đẹp, gây gổ đánh nhau thì sẽ bị loại ngay lập tức, nghe rõ chưa?

Mặc cho trọng tài đang miệt mài đưa ra quân lệnh, hai thằng đội trưởng vẫn đang nhìn nhau đầy hận thù, xem chừng việc hiệp 2 diễn ra một cách yên bình là điều khó có thể xảy ra, ít nhất là trên sân bóng, trong các tình huống tranh chấp tay đôi, tay ba:

– Dạ rõ, thưa thầy!

Thằng Đức liếm môi, nhìn thằng đội trưởng 14203 rồi cười khẩy:

– Đá cho đàng hoàng vào, mình phải thể hiện cái trình độ đá bóng, không phải trình độ chơi bẩn, hiểu không?
– Mày bảo ai chơi bẩn?
– Chắc chắn là không phải bọn tao rồi – Thằng Đức nhún vai, vẻ thản nhiên…
– Thích bẩn đúng không? Rồi, chờ mà xem nhé!

Thằng đội trưởng bên kia có vẻ không phải tay vừa, trong 10 phút giải lao đã qua, chắc hẳn nó đã lại nghĩ ra mưu hèn kế bẩn gì đó nhằm đối phó với bên tôi.

Đúng như dự đoán, ngay khi hiệp 2 vừa bắt đầu được ít giây, tụi nó đã bắt đầu triển khai kế hoạch của mình, và lần này thì không còn nhắm vào khán giả nữa, mà là vào thằng Long đen bên tôi, siêu tiền đạo của 14205. Ngay khi bóng từ chân tôi được rót đến vị trí của thằng Long, ngay tắp lự đã có 2 thằng bên phía kia ập vào rất nhanh, và tụi nó cũng cóc quan tâm đến việc đoạt lại bóng, mà chủ yếu là:

– Hoéttttt!

Một tiếng còi đinh tai nhức óc vang lên từ ngay sát cạnh tôi, thằng Long đang nằm vật ra sân đau đớn ôm phần mắt cá chân vừa nhận một cú đạp rất mạnh từ 2 thằng hậu vệ đối phương:

– Thẻ vàng cho số 6 bên 14203, phạm lỗi!

Thằng Đức như không tin vào mắt mình, nó lao về phía trọng tài:

– Sao thẻ vàng được thầy, tụi nó vào bóng kiểu đó gãy chân người ta chứ sao?
– Trọng tài là cha mẹ, cầu thủ không được cãi!

Nhận thấy thằng Đức có nguy cơ giở máu chó điên hấp luôn trọng tài, thằng Tuấn đá đội phó tiến đến thêm mắm dặm muối vào câu chuyện:

– Xem lại đi thầy, thằng bạn em muốn lìa cả chân ra rồi mà sao thẻ vàng?
– Ừm… thì… – Trọng tài có vẻ đã hơi bối rối…
– Trọng tài đã bảo vàng mà cứ thích bắt bẻ là sao? – Một thằng bên 14203 tiếp tục xen vào…
– Câm mồm chúng mày lại đi, thích gì?

Hiệp 2 chưa bắt đầu được bao lâu thì đã có dấu hiệu của một cuộc hỗn chiến khác. Trong tình thế nguy cấp đó, thằng Long đen đã khập khiễng đứng dậy và xua tay ra hiệu giải tán đám đông:

– Không sao đâu mọi người, tôi ổn, nghỉ xíu là được!

Nó nhảy lò cò ra phía ngoài sân, tình cờ sao lại đúng ngay chỗ Tuyết Mai đang ngồi khiến tôi hơi khựng lại một nhịp khi tính trườn tới hỏi thăm đôi chút:

– Đau lắm không mày? – Thằng Đức lo lắng…
– Cũng hơi ê chút, cho mình mượn túi đá đi bạn ơi!

Thằng này nhìn về phía Tuyết Mai, nở một nụ cười thân thiện:

– Cái này của… Phong! – Nàng nhìn tôi, ánh mắt như muốn nói gì đó…
– Ừa, của tao đó, cứ lấy chườm đi, tao tạm ổn rồi! – Phần hông tôi đã đỡ nhiều, chỉ hơi ê ẩm nhẹ, không đáng kể…

Tuyết Mai không nói không rằng, lấy túi đá rồi đưa sang cho thằng Long, nơi nó lại tiếp tục trưng cái gương mặt phong trần lãng tử đẹp trai siêu cấp ra và nhìn nàng mỉm cười đáp lễ:

– Mình cảm ơn nhé, Mai đúng không?
– Ừ, không có gì đâu!
– Chấn thương mà có một cô y tá xinh đẹp như này chăm sóc thì cũng đáng mà!

Ôi mẹ cha ơi cái thằng trời đánh này nhìn bề ngoài cục mịch thô lỗ vậy mà mồm mép dẻo không khác gì kẹo cao su. Nghe những cái lời tán tỉnh của nó mà tôi cũng phải đến nổi da gà vì quá… tởm. Nếu là một cô gái đang phải nghe những cái lời đường mật này, thật không thể nào mà có thể tiêu hóa được những cái lời đó nếu trước mặt bạn là một thằng con trai bình thường, nhưng chắc chắn sẽ là chuyện khác khi đó là một thằng… đẹp trai, và thằng Long đen có điều đó.

Khỏi cần nói, Tuyết Mai ngượng chín người, đôi bàn tay đan vào nhau, nàng khẽ bối rối quay đi, để mặc thằng Long đang gãi đầu cười trừ:

– Hì, Long đùa thôi, Mai đừng giận nhé!
– Không… không có gì!

Tôi đứng phỗng tại chỗ, nhìn theo màn… tung hứng của Tuyết Mai và Long đen, trong đầu rạo rực lên những ý nghĩ quẩn quanh, một chút ghen tị, một chút… tức giận, không hiểu làm sao nữa:

– Ê! Vào đá đi mày! Đứng đó làm gì? – Thằng Tuấn đá vỗ vai tôi…
– À… ờ… vào đi, tao qua liền!

Tôi đành lẳng lặng quay đầu vào phía trong để trận đấu tiếp tục, vẫn kịp nhìn thấy Tuyết Mai đang cười tít mắt ở phía ngoài trước những lời pha trò gì đó của thằng Long đen. Tuy trong lòng vẫn một mực khẳng định rằng mình không có chút… vương vấn gì đối với Tuyết Mai, nhưng sao tôi vẫn thấy hơi bị… bức bối một tẹo là sao nhỉ?

Thay thế vị trí của thằng Long đen tạm thời sẽ là thằng Thành nhóm tôi, cơ mà nó không đá được vị trí tiền đạo, thành ra sẽ lui về sau làm chân chuyền, còn người trực tiếp lên chơi cao nhất sẽ là… tôi:

– Tao á?
– Ừ, mày chứ ai, mỗi mình mày biết dẫn bóng, chứ thằng Thành này bé như cây kẹo gặp thằng đội trưởng bên kia nó húc lòi ruột à? – Thằng Đức phân trần…
– Nói trước là tao đối mặt thủ môn bị run chân nhé, sút không ổn đâu!
– Kệ mẹ, đại đi, dẫn 2 trái rồi, thua sao được!

Đúng như phân công từ đội trưởng Đức, tôi tiếp nhận vị trí tiền đạo mũi nhọn bên cạnh thằng Linh. Cơ mà vị trí này như ban nãy rất có thể sẽ tiếp tục nhận đòn triệt hạ, vì xét cho cùng, ngoài thằng Long đen là trình độ vượt trội thì tôi là thằng dẫn bóng cũng như kỹ thuật tốt nhất trên sân, bọn 14203 đá ngu đều không thằng nào biết lừa bóng cũng như chuyền chọt được như tôi cả, chỉ chăm chăm cắm đầu chạy rồi sút bừa mà thôi.

Tôi vẫn là tôi, mặc dù một tay vẫn phải ôm hông, cơ mà với kỹ thuật của mình, tôi dễ dàng lùa đám hậu vệ bên kia như lùa gà, và không cho tụi nó một cơ hội nào để có thể triệt hạ mình, vì ngay khi bóng đến chân, tôi đã gần như ngay lập tức thoát khỏi sự truy cản của một thằng trước khi chuyền ngang sang cho thằng Linh. Ngay lúc tụi nó ập vào thì bóng vốn dĩ đã chẳng còn nằm ở trong chân, vậy nên tôi thản nhiên nhảy lên né những cú xoạc bóng ác ý của tụi này một cách đơn giản, vì tốc độ ra đòn như thế với một người có nghề như tôi, là quá chậm.

Dần dà như thế, tôi cứ ngang nhiên né, còn tụi nó vẫn cứ miệt mài xoạc, nhưng chẳng đâu vào đâu cả. Tôi không một lần nào bị chạm trúng, dĩ nhiên là có vài pha tụi nó vẫn quyết tâm lao vào thì tôi cũng bị húc văng đi cả mét, nhưng chẳng hề hấn gì, quan trọng là vẫn thoát được màn chặt chém vô tội vạ đó. Mà công nhận giải đấu này đúng là giải đấu làng quá cỡ, với một đám chơi bẩn liên tục như bọn 14203 mà vẫn không bị trọng tài nhắc nhở hay khiển trách, thật đúng là chẳng ra thể thống gì. Hết trận này, có lẽ tôi lại phải tính đến phương án… rút lui trong êm đẹp, đá kiểu này có ngày… tổn thọ sớm. Không thể làm gì được tôi, bọn 14203 đâm ra cay cú cực độ, tụi nó quyết định cắt cử thêm thằng đội trưởng bên đó để kèm cặp tôi:

– Bớt đá bẩn lại đi, tụi mày đéo thấy nhục à?
– Nhục cái cục cứt, việc của mày à?
– À rồi, được, tao thích những thằng bướng như mày đấy! – Tôi cười khẩy vỗ vai nó…

Thằng này giận dữ hất tay tôi rồi ngay lập tức đẩy tôi bằng cả hai tay. Mặc dù lực đẩy của nó khá mạnh, nhưng với căn cơ võ học của mình, tôi dĩ nhiên là không bị sao cả, nhưng mà… trong tình hình hiện nay, tôi quyết định… tung ra tuyệt kỹ mà tôi đã luyện tập rất nhiều năm khi xem WWE trên TV, đó là độc chiêu… ăn vạ thần chưởng. Ngay khi tay của thằng đội trưởng bên kia vừa rời khỏi người, tôi đã bật người ra phía sau rồi lăn lộn một cách đau đớn, miệng mồm không ngừng kêu la những tiếng kêu không thể thảm thiết hơn được nữa:

– Á á á á á trọng tài ơi, đau quá! Chết mất thôi!

Lại một lần nữa, tiếng còi của trọng tài vang lên, và cầu thủ hai bên lại lao vào nhau hùng hổ như những con bò tót Tây Ban Nha. Thằng đội trưởng bên kia thì mặt nhăn như khỉ ăn ớt còn tôi thì vẫn tiếp tục lăn lộn đau đớn ở dưới sân. Thằng Đức thì tranh thủ cơ hội tiến về phía trọng tài tác động tâm lý. Bọn 14203 thì vẫn nghĩ rằng tôi đang đau thật, tụi nó ngơ mặt ra không phản ứng gì. Và cuối cùng trước màn tra tấn của đội trưởng và đội phó bên tôi, một quyết định… tuyệt vời nhất đã được đưa ra:

– Thẻ đỏ cho đội trưởng 14203, đá phạt cho 14205!

Khỏi phải nói, ngay khi quyết định của trọng tài chính được công bố, bè lũ 14203 nháo nhào lên như nước sôi đổ vào… háng, tụi nó lồng lộn lên tranh cãi kịch liệt, trong khi tôi vẫn nằm yên trên sân, chốc chốc giả vờ hé mắt ra theo dõi tình hình chiến trận. Nhưng cái mà khiến tôi quan tâm lúc này là việc Tuyết Mai và thằng Long đen vẫn đang… tâm đầu ý hợp buôn chuyện ở phía ngoài, mặc cho sức nóng đến khủng khiếp ở bên trong, và ở bên cạnh, thằng Trí cùng Ái Quyên cũng tương tự vậy luôn. Tức giận nhân đôi, tôi nổi máu đứng phắt dậy, quên luôn đau đớn và tiến lại túm cổ áo thằng đội trưởng 14203:

– Bị đuổi rồi thì cút, nói nhiều thế?
– Mẹ mày thích giả vờ không?

Thằng này vừa nói vừa móc tay đấm về phía tôi, nhưng dĩ nhiên là nó không đủ trình để làm việc đó. Lâu rồi cũng chưa đụng tay đụng chân, tôi đâm ra hơi ngứa nghề một chút, nhưng cũng kịp định thần lại để không tấn công nó, chỉ nhẹ nhàng lách sang một bên khiến thằng này mất đà ngã sấp mặt:

– Ủa, lỗ mũi ăn trầu rồi à? Thầy ơi, bọn này côn đồ nè thầy, đá gì nữa?

Rõ ràng là tôi đúng, vì ban nãy thầy trọng tài đã cảnh cáo cả 2 bên, bên nào gây gổ đánh nhau thì sẽ bị truất quyền thi đấu, và với hành động ngay trước mũi của mọi người như thế, đương nhiên 14203 không thể thoát khỏi số phận của mình. Trận đấu kết thúc không thể chóng vánh hơn được nữa:

– 14203 Bị loại, 14205 đã thắng, trận đấu kết thúc, hoét!!!

Khỏi cần nói, dù có đá tiếp đi chăng nữa thì đám này cũng sẽ thua đứt đuôi vì trình độ vốn dĩ là quá chênh lệch, vậy nên bọn tôi thắng bằng kiểu này tuy rằng cũng không đẹp cho lắm, nhưng cơ bản cũng nên như thế, vì dây dưa với đám cô hồn các đảng này chẳng phải là ý hay. Mấy thằng khác thì tôi không biết chứ riêng tôi với thằng Đức thì cũng đã nhiều lần trải qua cảnh phải đối đầu với mấy thằng thích chơi bẩn như bọn này, với cả việc đánh nhau sau khi đá cũng gặp mãi rồi, thành ra bọn tôi không lạ lẫm gì mấy. Bọn 14203 nháo nhào lên lao về phía trọng tài để khiếu nại mãnh liệt, tụi nó cư xử hệt như bọn chợ búa không có chút văn hóa học đường nào khiến thầy trọng tài cũng phải xám mặt mà tuýt còi liên tục nhằm hạ nhiệt những cái đầu nóng. Về phần bọn tôi thì dĩ nhiên trong khi tụi kia còn bận… gây hấn với trọng tài, chúng tôi đã chuồn êm ra phía ngoài với vẻ mặt lấm lét như ăn trộm từ tôi cộng thêm tràng cười hả hê từ đội trưởng Đức trời đánh và đội phó Tuấn đá:

– Hê hê, giỏi lắm Phong, đúng là bạn thân của tao!
– Bọn kia thua phen này chắc cay lắm, đúng là mãn nhãn, haha! Dzô mày!
– Dzô anh em, khà khà!

Tuấn đá và Đức trời đánh ôm nhau kề vai bá cổ như những người anh em vừa vào sinh ra tử với nhau, cả hai thằng cười như được mùa trong tiếng vỗ tay cổ vũ của đội cổ động viên nhà. Dì Hạnh thì dĩ nhiên là lúc này không còn được yên thân nữa khi một đám con trai lớp tôi tiến lại gần mà… tán tỉnh một cách lộ liễu. Nhưng đám nhóc ác này thì làm sao mà có thể gây khó dễ cho dì Hạnh, khi tụi nó nói gì, bà ấy cũng cười tít mắt, mà bà ấy cười thì càng xinh, nên tụi con trai cứ xuýt xoa mãi thôi. Sau một vài phút tận hưởng niềm vui chiến thắng, thằng Đức dường như nhận thấy điều gì không hay, nó giãy nảy lên lao về phía bà dì của tôi một cách đầy lo lắng:

– Ê, bọn chó kia, cút chỗ khác đi, ai cho tụi mày nói chuyện với… chị tao!
– Nói chuyện thôi mà bạn hiền, hê hê – Thằng Tuấn đá đã tót sang đây từ lúc nào…
– Dẹp tụi mày đi, đừng để tao đấm từng thằng, nói ít hiểu nhiều! – Nó nhăm nhe nắm đấm…
– Chị xinh đẹp ơi, vài bữa đá tiếp chị đến xem nha! – Thằng Tuấn đá vẫn cứng đầu…
– Ừ, để chị sắp xếp nha, hihi!

Việc bọn kia đon đả nói chuyện với dì Hạnh thì chỉ khiến thằng Đức bực 1, nhưng cái việc dì tôi trả lời bọn nó một cách… ngọt ngào càng khiến nó tức đến 100,1000:

– Về chị Hạnh ơi, em dẫn chị đi uống nước!
– Ủa, về sớm hả? – Dì tôi ngơ ngác…
– Tránh giặc ngoại xâm!
– Vậy, chào mấy đứa nha, chị về đây, hôm khác gặp! Về nha Phong, chút nữa dì thoa thuốc cho! – Dì Hạnh nhìn về phía tôi, còn tôi chỉ gật đầu đáp lễ rồi vẫy tay tạm biệt bà ấy…

Bà dì của tôi đúng là chúa nhây, biết thằng Đức giận tím mặt rồi nhưng vẫn ráng ngoái đầu lại cười tươi tắn với bọn kia. Đến giờ thì tôi vẫn chưa rõ tình cảm bà ấy đối với thằng Đức thế nào, chỉ là dường như bà ấy không xem thằng bạn tôi là một đối tượng để mà… yêu đương, vì chẳng bao giờ thấy hai người họ… cãi nhau cả, mà ví dụ nếu hai người đang trong quá trình tán tỉnh, yêu đương nhưng không cãi nhau thì chắc chắn là chuyện… viễn tưởng luôn.

Nhắc đến… yêu đương mới nhớ, tôi tót về phía đám balo, túi xách để lấy điện thoại ra kiểm tra và… hụt hẫng tiếp tục khi Uyển My vẫn chưa trả lời tin nhắn hẹn nói chuyện của tôi tối nay, dù bây giờ đã là khoảng chiều tối bên đó. Uyển My dạo này ngủ nhiều hơn thường lệ, không biết do nàng đã phải làm điều gì quá mệt mỏi ở bên đó hay không, chỉ là tôi thấy tội nghiệp nàng quá đỗi, cô bạn nhỏ đáng yêu của tôi.

Tự dưng nhớ đến Uyển My, tôi lại thêm đau xót vì câu chuyện tình buồn bã của mình. Thở hắt ra một tiếng, tôi lẳng lặng tiến đến mang balo ra về, tự dưng tâm trạng không được vui, có lẽ tôi sẽ ghé qua nhà Uyển My một chút để tìm lại sự bình yên trong tâm hồn, hy vọng là thế:

– Về trước nhé mọi người, mai gặp sau!

Tôi chào là một chuyện, còn có người nào đáp lại lời chào đó không thì lại là chuyện khác, và cái chuyện khác đó thì tôi cũng chẳng quan tâm cho lắm, vì lúc này xem ra chẳng có ma nào có nhu cầu nói chuyện với tôi cả. Tôi buồn bã quay đầu bước đi trong lúc Ái Quyên thì đang bận bịu sửa soạn với thằng Trí, thằng Linh thì đã tót sang chỗ nhỏ Ngân từ bao giờ. Không biết chuyện tình của tôi và Uyển My rồi sẽ đi đến đâu, nhưng mỗi lần nghĩ về những khó khăn, thử thách mà hai đứa phải vượt qua, tôi lại cảm thấy bầu trời như muốn sụp đổ, vì cái giá của sự xa cách này thực sự quá khủng khiếp:

– Phong ơi, đợi Mai nữa!

Một tiếng gọi quen thuộc vang lên từ phía sau lưng, nơi Tuyết Mai đang lững thững chạy về phía tôi với nụ cười thường trực trên môi:

– Sao không nói chuyện tiếp đi? – Tôi hậm hực, vẫn đi thẳng…
– Hở? Nói gì cơ?
– Nói chuyện thằng Long kìa, thấy vui vẻ lắm mà!
– Đâu có đâu, làm quen chút đỉnh thôi, hì hì – Nàng cười thật tươi…
– Thì cứ làm quen tiếp đi, kể làm gì?
– Mình…

Tôi tiếp tục đi, một cách bất lịch sự nhất có thể, không thèm ngoái đầu nhìn về phía Tuyết Mai lần nữa, bỏ mặc cô bạn tóc xoăn của tôi đứng bất động trong giây lát nhìn theo tôi hồi lâu. Lúc ấy tôi biết là mình cư xử không phải và có phần thô lỗ với Tuyết Mai, nhưng tôi chẳng thể nào làm khác được, vì tôi sợ cảm giác khi đối mặt với nàng, cái cảm giác như sắp bị thôi miên ấy đúng là không dễ chịu một chút nào.

Mũ nón xong xuôi, tôi cắm đầu phóng xe đi thẳng, chẳng quan tâm thêm bất cứ thứ gì đang diễn ra ở phía sau lưng nữa, kể cả một vài thằng bên phía 14203 đang chửi rủa tôi một cách thậm tệ bên cạnh. Ngay giờ khắc này tự dưng tôi cảm thấy cuộc đời thật… chua xót với mình, tôi chỉ muốn quên đi tất cả, bỏ qua hết tất cả mà tìm đến thẳng nhà Uyển My như một nơi chốn yên bình duy nhất mà tôi muốn đến, nơi dù chẳng nhiều nhưng đã chứng kiến trọn vẹn quãng thời gian cô người yêu bé nhỏ của tôi vừa chân ướt chân ráo đặt chân lên mảnh đất này.

Cũng đã một thời gian rồi kể từ lần cuối cùng tôi chạy xe máy một cách điên dại như vậy, nhất là khi chỉ vừa ra khỏi sân bóng được 10 phút, trời đã bắt đầu lục đục đổ mưa. Cơn mưa rào quen thuộc với người dân SG chẳng khiến tôi lấy lại được thăng bằng như hồi nào mà còn làm nỗi buồn trong tôi như muốn nâng thêm gấp vạn lần. Tôi đã 25 tuổi, đã chẳng còn là một thằng con trai ngốc nghếch mà đầu trần dưới mưa như thuở nhỏ nữa. Tôi cẩn thận mặc áo mưa, che chắn hết thân người, cắm tai nghe vào và bật bản nhạc Kiss The Rain quen thuộc. Cố ngăn cho những dòng cảm xúc mãnh liệt khỏi trực trào ra ngoài, tôi phóng xe lao đi thật nhanh khi những giọt mưa vô tình cứ thế bôm bốp và vào mặt đau rát. Nỗi cô đơn, thiếu vắng dâng lên trong lòng, tôi như cảm nhận mình là người bất hạnh nhất trên thế gian. Tôi chẳng có gì trong tay, ngoài Uyển My, ấy vậy mà, ông trời cũng nhẫn tâm cướp nàng đi mất, quả là đau đớn lắm thay. Tôi biết mình sẽ chẳng thể nào giữ cái tâm trạng ủ dột này thêm nữa, dù rằng trong thâm tâm vẫn quá nhiều nỗi lo âu, tôi phải thực sự cố gắng thay đổi mình để khiến ba mẹ yên lòng, và hơn thế nữa, Uyển My của tôi nơi xa xôi cũng sẽ không cần lo lắng cho tương lai của chúng tôi nhiều nữa.

Tôi cứ thế lao đi, lao đi thật nhanh trong màn mưa trắng xóa của buổi chiều tà. Có lẽ chính tôi ngay thời khắc ấy cũng chẳng dám nghĩ đến một sự thật rằng, đây sẽ chỉ là một trong rất nhiều lần sau đó, tôi sẽ phải đón nhận lấy cái tâm trạng đau khổ cùng cực này, thật nhiều lần nữa…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.com, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Thông tin truyện
Tên truyện Mưa và em
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện teen
Tình trạng Update Phần 105
Ngày cập nhật 12/12/2024 05:35 (GMT+7)

Bình luận

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Dị dương vật
Hàn đứng trước cửa phòng khám nam học do dự đã nửa tiếng đồng hồ. Người qua người lại không biết đã bao nhiêu lượt rồi, người ta chả để ý hắn nhưng bản thân hắn vẫn cảm thấy ngại. Dù sao đi nữa những chuyện này cũng thật nhạy cảm. Không như nhiều người đến khám đi theo cặp có...
Phân loại: Truyện sex dài tập Bác sĩ - Y tá Truyện liếm lồn
Dục vọng đen tối - Tác giả Vnrape
Khoảng cách Quả đúng như những gì Cường đoán, lão Dương sau khi tặng cho hắn một bản hợp đồng nho nhỏ thì tiếp tục tặng cho hắn nữ thư ký tuyệt đẹp này... Cương tất nhiên không có lý do để từ chối món quà thơm ngon này... nhìn ả thư ký trước mắt mà dương vậy hắn nhanh chóng cương lên...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện sex cưỡng dâm
Con vợ lăng loàn đĩ thõa
Càng lúc Trường mút càng hăng say thì Hằng ngoáy ngoáy cái hông để cái mu lôn cọ gần hết khuôn mặt của Trường. Trường bấu tay vào cặp mông tròn lẳn, căng phốp của Hằng mà nói: Chị ơi... em thích cái lồn của chị quá... Hằng lúc này rời Trường ra rồi bảo: Đấy cho liễm đã đời rồi đấy...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ cave Đụ em vợ Đụ lỗ đít Đụ tập thể Đụ vợ bạn Làm tình nơi công cộng Làm tình tay ba Làm tình với đồng nghiệp Trao đổi vợ chồng Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện bú lồn Truyện liếm lồn Truyện sex ngoại tình Vợ chồng Vừa tình vừa khẩu dâm
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - hitclub - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba