Tôi năm nay đã gần 25 tuổi, chẳng mấy chốc mà phải nghĩ đến chuyện tương lai, phải lập gia đình, phải sinh con đẻ cái, phải có công danh sự nghiệp, phải báo hiếu cha mẹ. Tôi thật sự nghĩ rằng mình không còn đủ thời gian để có thể có cho bản thân mình một tình yêu theo kiểu… trải nghiệm, làm vốn liếng tình trường hay những thứ gì đó tương tự như vậy. Tôi nghĩ rằng, ngay lúc này đây, tôi sẽ phải sống thật sự nghiêm túc và hết lòng nếu muốn tìm kiếm một tình yêu chân thành. Và tất nhiên, tình yêu đó phải là thứ tình yêu mà tôi có thể nhìn thấy được về tương lai, vì tôi không nghĩ mình còn có thể rong chơi như vậy được mãi. Uyển My quá hoàn hảo, ít nhất là đối với cá nhân tôi thấy vậy, tôi chẳng có gì để chê trách nàng cả. Tất nhiên là Uyển My cũng có cho mình những nhược điểm, những tính xấu, thế nhưng những thứ đó quả thực chẳng thấm tháp vào đâu so với những loạt ưu điểm to đùng đoàng mà nàng đang sở hữu, vậy nên, xét ở một chừng mực nào đó, Uyển My vẫn là người hoàn hảo nhất mà tôi từng được gặp ở trong đời. Và cũng chính vì lẽ đó, tôi luôn có một chút e dè khi đứng trước mặt nàng, kể từ lúc mà tôi biết được sự thật về gia cảnh cũng như gia thế của gia đình nàng. Một cái thằng ất ơ như tôi thì làm sao mà xứng đáng với cô tiểu thư cành vàng lá ngọc của một gia đình quyền quý và quyền lực như vậy chứ. Không phải là tôi tự đánh giá mình thấp mà là vì Uyển My thật sự đang ở cái tầm quá cao, có nhón chân hay bắc ghế lên thì tôi cũng hiểu rằng mình không thể nào chạm tới. Có cố gắng mấy đi chăng nữa thì có lẽ mọi chuyện cũng sẽ chẳng đâu vào đâu, cuộc tình này ngay từ lúc ban đầu đã không thể nào có một kết cục tốt rồi. Mặc dù ngay lúc này, tôi cũng chưa biết được chính xác những gì tôi nên biết về người con gái tôi đang cố gắng hướng đến, là Ái Quyên, tuy vậy, ở cô bé này luôn toát ra một sự dễ chịu nhất định. Ở bên cạnh Ái Quyên, tôi không bao giờ phải cảm thấy khó chịu hay thấp kém hơn, thậm chí tôi còn được làm thầy giáo giảng bài cho nàng kia mà, chẳng phải vai trò của tôi khi ở cạnh Ái Quyên được công nhận một cách rõ ràng hơn hay sao. Tôi không chắc những người đàn ông ở ngoài kia thế nào, nhưng mà với tôi, tôi luôn muốn bản thân mình, dù ở trong gia đình hay ở ngoài xã hội, thì những việc mình làm, những thứ mình mang lại luôn luôn sẽ được đón nhận cũng như được công nhận một cách rõ rệt hơn, những thứ mà khi ở gần Uyển My và gia đình nàng, tôi thực sự rất khó mà có thể được cảm nhận. Vậy nên, sau tất cả những lý do đó, tất cả những gì mà tôi đã suy nghĩ, quyết định sẽ lựa chọn con đường có Ái Quyên là một trong những quyết định mà tôi khó khăn nhất để đưa ra, nhưng có lẽ sẽ là quyết định đúng đắn nhất cho sau này, để tránh gặp phải những cảnh không mong muốn.
Cảm thấy không thể nào chịu đựng thêm được nữa sau những lời hát cào xé tim gan của Uyển My, tôi đập bàn đánh “rầm” một cái trước khi lao thật nhanh ra ngoài để trốn tránh thì cái thực tại phũ phàng ấy. Thiệt tình là trong lúc làm cái điều ngu xuẩn vừa rồi, tôi chẳng nghĩ nhiều đến những chuyện xảy ra xung quanh. Chẳng biết có ai nhìn thấy, nghe thấy được hành động bộc phát của tôi vừa rồi hay không, liệu mọi người sẽ nghĩ gì về tôi, về Uyển My, và về mối quan hệ trên mức đặc biệt của hai đứa tụi tôi. Những dòng suy nghĩ chất chứa kéo tôi đi một mạch ra phía ghế đá bên cạnh một cái hồ nước nhỏ, à không, nếu là hồ nước thì đúng là nhỏ, nhưng phải nói chính xác hơn là một cái hòn non bộ, mà nếu đã là hòn non bộ, thì kích thước này cũng không hề nhỏ chút nào. Tôi tiến về phía ghế đá và bất ngờ khi nhìn thấy… Ái Quyên đang ngồi nghe điện thoại của một ai đó, nàng liên tục cười nói một cách rất vui vẻ và thích thú. Chẳng hiểu Ái Quyên đã chạy ra đây từ lúc nào, rõ ràng ban nãy nàng còn thúc đẩy Uyển My lên hát cơ mà, vậy mà giờ lại ngồi ngoài này, không thèm nghe cô chị thân yêu thể hiện trình độ ca sĩ. Nghĩ đến đây, tự dưng tôi lại thấy bực, bực cho tôi và cũng bực luôn cho Uyển My. Cái đứa mà nó cứ xúi giục mình lên sân khấu hát để nó nghe thì giờ lại ngồi tít ngoài này tám điện thoại rồi cười khúc khích, đó là nỗi giận của Uyển My, còn tôi bực luôn cho tôi bởi vì cái người mà tôi muốn nhận được sự quan tâm nhất ngay lúc này thì lại chẳng mảy may quan tâm gì đến tôi, còn cái người mà tôi cứ muốn né tránh hết lần này đến lần khác thì lúc nào cũng hướng về tôi cả, thiệt chẳng biết đâu mà lần.
Tôi nhẹ nhàng bước đến gần Ái Quyên rồi ngồi phịch xuống trong sự ngỡ ngàng của cô nàng. Vừa nhìn thấy tôi, Ái Quyên đã mắt tròn mắt dẹt, ngạc nhiên quá đỗi:
– Ừm, vậy nha, có gì lát về nhà gọi sau, có việc chút xíu, bái bai.
Tôi không thể biết là ai ở bên kia đầu dây của Ái Quyên, nhưng mà cái khoảnh khắc nàng cúp máy ngay lập tức khi nhìn thấy tôi dường như chứng tỏ rằng ít nhiều thì nàng cũng có dành cho tôi một sự quan tâm nhất định. Thấy cái bản mặt không vui của tôi là Ái Quyên đã có thể dễ dàng nhận ra rồi:
– Ủa, sao ra đây rồi? Không nghe chị My hát hả?
– Ừm… thích nghe người khác hát hơn…
Quả thực thì lúc này trong đầu tôi vẫn chưa nguôi ngoai được cơn giận hoàn toàn đâu, nhưng mà nhìn điệu bộ quá ư là lý lắc của Ái Quyên, tự dưng tôi lại thấy nhẹ nhõm hẳn đi. Người ta bảo liều thuốc tinh thần luôn là liều thuốc hiệu quả nhất, bây giờ thì tôi đã thực sự hiểu ra rồi. Nhưng mà phải nhấn mạnh lại một điều, thực sự thì ban nãy tôi có nghĩ đến việc không biết Ái Quyên sẽ nghĩ gì về tôi khi chứng kiến tôi hành xử như vậy, nhưng tại giận quá mất khôn, tôi thực sự chưa thấy tầm nguy hiểm của vấn đề đó cho đến khi thấy nàng đang ngồi ngoài này. May mắn làm sao là Ái Quyên đang nghe điện thoại, chứ không thì sau pha xử lý đi vào lòng đất vừa rồi, tôi vừa mất thiện cảm trong mắt đám bạn, vừa bị Uyển My ghim, vừa thêm Ái Quyên từ mặt nữa, chưa kể thằng Đức trời đánh sẽ nghĩ sao về khung cảnh dữ dội này, thật là không thể nào có thể nghĩ tiếp được nữa, thật quá kinh khủng rồi:
– Ai hát mà hơn?
– Đoán xem…
Ái Quyên ngẫm nghĩ một lúc rồi tự chỉ vào mình, lạ thiệt cái cô nàng này thường ngày bắt sóng nhanh lắm mà tự dưng hôm nay có mỗi câu đùa đơn giản lại không nghĩ ra:
– Tôi á?
– Đúng vậy, hehe.
– Không có cửa nghe chị hát đâu nha cưng.
Tính tôi chúa ghét mấy đứa nhỏ tuổi hơn mà cứ thích gọi em xưng anh chị, dù cho có là crush đi chăng nữa thì tôi cũng không quan tâm luôn, quá láo rồi:
– Thích chị không? Đá cho phát bay xuống hồ giờ!
– Cái gì? Đá ai? Cho nói lại!
– Đá… đá, đá cái gì thì đá.
– To gan quá rồi. Coi chừng tôi à!
Không biết mọi người có bao giờ bị rơi vào trường hợp giống như tôi hay không, tức là ngồi nói chuyện một lúc, nhất là với những người mình có cảm tình, thì được một lúc là lại bắt đầu rơi vào trạng thái bí, không biết phải nói gì tiếp theo. Tôi mặc dù cũng là một người có thể xem là hoạt ngôn, cộng thêm một cô nàng lúc nào cũng lý lắc như Ái Quyên, thế nhưng bất chấp hồ sơ lai lịch sáng chói của cả hai, chúng tôi khi cộng hưởng lại thì vẫn im lặng như thường, tức là một khoảng không vô định, vô âm thanh. Ở Ái Quyên tôi ít khi thấy được nét trầm ngâm suy nghĩ hay là một chút gì đó lãng mạn, đa phần là nàng luôn tỏ ra vui vẻ và có phần nào đó trẻ con trong cách suy nghĩ cũng như hành xử, vậy nên là để được chứng kiến những giây phút như thế này của Ái Quyên quả thực rất khó khăn. Như để thỏa mãn đam mê cũng như tranh thủ từng giây phút, sau một hồi liếc ngang ngó dọc, tôi quyết định chống cằm nhìn ngắm sự xinh xắn và tinh nghịch đáng yêu kia đang mải mê chọc ghẹo lũ cá. Nhìn kỹ Ái Quyên, tôi phát hiện ra rằng nàng nhìn quyến rũ và thu hút hơn nhiều khi cười tươi, mặc dù ban đầu có không làm gì thì cũng toát ra một thần thái khó tả rồi, cơ mà mỗi lúc nàng mỉm cười, sự hấp dẫn đó càng lan tỏa mạnh mẽ hơn.
Trong lúc tôi vẫn còn đang mải mê ngắm nhìn người con gái tôi… thích, còn nàng thì chẳng quan tâm sự đời vẫn thản nhiên chơi đùa cùng những chú cá hiếu kỳ, thì bỗng, một tiếng gọi thất thanh vang lên khiến hồn vía tôi như muốn lên mây cùng với nó luôn:
– PHONG!!!
Tôi giật mình thì nhiều nhưng mà quan tâm thì ít, ngay khi nhận ra người vừa cất tiếng gọi là thằng Đức trời đánh, sự để tâm của tôi về sự vật hiện tượng sắp phọt ra từ mồm của nó đã suy giảm đi đáng kể. Ái Quyên cũng giật mình không kém, nhưng nàng thì không tỏ ra chăm chú bằng tôi, vì dù sao tôi mới là nhân vật chính của cuộc hội thoại, à không, nhân vật phụ chứ, vì nhân vật chính sẽ xuất hiện ngay sau đây thôi:
– Mày thấy… My đâu không?
– Là sao? Đang hát… trong đó còn gì?
Thằng Đức tỏ vẻ hốt hoảng khi nghe được câu trả lời của tôi, nó túm lấy cổ áo tôi hét lớn:
– Thằng chó này, My đâu rồi? Sao mày bỏ ra ngoài này?
– Mày nói cái quái quỷ gì vậy? Tao ra ngoài này thì liên quan gì… Uyển My?
– Má! Mày vừa ra ngoài là My đi theo liền, mà giờ mày nói đéo liên quan à?
Thiệt tình là tôi chẳng biết thằng điên này đang nói về chuyện gì, làm quái gì có cái khúc mà tôi đi trước, Uyển My đi sau, rồi thì cũng làm quái gì mà tôi biết được mấy cái sự việc đó, vì tôi chạy một mạch ra ngoài này cơ mà. Nhưng mà Uyển My đi đâu thì làm sao tôi biết, chính tôi còn đang muốn hỏi nàng tại sao lại nỡ xát muối trái tim thương tổn của tôi đây:
– Tao đéo biết, mày điên à, buông ra coi!
– Tao cũng đéo biết, tao tưởng My đi rồi quay lại mà nãy giờ cả 15p rồi có thấy đâu, má nó!
Nhận thấy tình hình có vẻ căng thẳng quá mức cần thiết, Ái Quyên cũng lên tiếng nói đỡ cho tôi:
– Đúng rồi đó anh Đức, Phong ra đây ngồi nói chuyện với em nãy giờ mà, chị My đâu có ở đây đâu.
– Nghe chưa thằng chó điên, buông ra!
Nhận thấy tình hình có vẻ là tôi vô can, vậy nên thằng Đức cũng xuôi xị mà buông tay khỏi cổ áo của tôi, trước khi nó rất nhanh quay người lại và tặng cho tôi một đấm muốn vỡ luôn cái quai hàm. Thành thật mà nói thì tôi không có sự chuẩn bị trong tình huống vừa rồi, vậy nên là tôi không thể tránh né, chỉ kịp gồng sẵn cơ hàm lên những mong có thể giảm bớt đi chút thương tổn. Một tiếng “chát” vang lên trong không gian tương đối tĩnh mịch của khu sân vườn khiến cả tôi lẫn Ái Quyên đều hốt hoảng ra mặt. Tất nhiên tôi – nạn nhân của cú đấm vừa rồi thì đang bận ôm mặt định thần sau khi cú đấm của thằng Đức khiến tôi choáng váng đầu óc. Với cái lực đấm như vậy thì chỉ khoảng vài giây đồng hồ sau thì nơi khóe miệng của tôi đã rỉ ra những giọt máu đầu tiên:
– Con mẹ mày nữa! Má hôm nay tao đéo giết mày thì tao đéo làm người!
Tính chó điên nổi lên, thằng Đức dường như không còn quan tâm trời trăng mây gió gì nữa, nó lao vào người tôi mà đấm đá túi bụi. Khác với thời điểm cách đây khoảng vài giây, lần này thì tôi đã có sự chuẩn bị cho những pha liên hoàn đấm đá của nó một cách cuồng loạn, vậy nên tôi hoàn toàn có thể kiểm soát được, dù vẫn hơi ê ẩm nhưng căn bản là không ăn thua. Nói đi cũng phải nói lại, thằng Đức có lẽ không kiềm chế được cơn nóng giận nên ra tay có phần bộc phát, nó không hề có ý định đánh tôi thừa sống thiếu chết, mà tôi nghĩ rằng nó cũng thừa hiểu, sẽ là dại dột nếu nó đụng đến tự ái của tôi, lúc đó thì dĩ nhiên là đứa nằm viện sẽ là nó, không phải là tôi. Tôi vẫn cứ ngồi thừ người ra nhận những đòn đau của thằng bạn thân, trong khi đầu óc thì nhập nhằng những suy nghĩ, không hiểu Uyển My chạy đi đâu nữa, sao tự nhiên lại đi theo tôi làm gì để giờ lắm chuyện như vậy. Tôi mặc kệ luôn những tổn thương mà thằng Đức đang gây ra trên cơ thể của mình, tôi chẳng còn tâm trí đâu mà quan tâm đến nó nữa:
– Anh Đức thôi đi, đừng đánh nữa, không liên quan đến Phong đâu!
– Thằng chó này phải cho nó một trận mới khác được, mẹ mày!
Bao nhiêu căm phẫn dồn nén bấy lâu, thằng Đức tiếp tục đạp mạnh vào người tôi mấy cái khiến quần áo tôi lúc này chẳng khác nào đống giẻ lau nhà tám năm chưa thay. Không phải là tôi không muốn phản kháng, cơ mà lúc này thì não của tôi đang có một công việc quan trọng hơn, đó là suy nghĩ xem liệu Uyển My đang ở đâu, tự nhiên lại chạy đi đâu không nói với ai lời nào. Cơ mà chắc cũng chỉ quanh quẩn đâu đây thôi chứ, Uyển My đâu có biết chạy xe. Nói nhiều nghĩ nhiều làm gì chi bằng hành động, tôi sau một hồi ăn đạp no bụng cũng đã nghĩ ngợi thông suốt. Tôi đứng bật dậy, đá vào chân làm thằng Đức quỳ mọt xuống một lần nữa sau khi nó toan giơ chân lên đạp vào bụng tôi:
– Con mẹ thằng chó điên này, gọi điện cho Uyển My chưa?
– Gọi rồi, đéo nghe, má mày!
Nó lại định đứng dậy ăn thua đủ với tôi, cơ mà lúc này thì tôi đang ở trong tâm thế thập phần bình tĩnh. Mối quan tâm lúc này của tôi là Uyển My, và là… những gì Ái Quyên đang suy nghĩ, vậy nên tôi nhanh chóng xử đẹp thằng phá đám này bằng cách vặn ngược tay nó ra đằng sau và đè mạnh xuống đất:
– Má bỏ tao ra, đm mày!
– Ngậm mỏ chó vào!
Tôi hướng ánh mắt cầu khiến về phía Ái Quyên, ánh chừng muốn hỏi rằng “liệu tôi có thể đi tìm Uyển My không”. Câu trả lời có lẽ chắc chắn sẽ là được, vì rõ ràng chúng tôi chẳng là gì của nhau, thậm chí một chút gì đó cũng chưa dám chắc là có, chỉ là tôi tự huyễn hoặc, tự ảo tưởng về vai trò của mình trong lòng Ái Quyên mà thôi. Kể cũng thật lạ, cứ mỗi lần mà tôi và Ái Quyên tưởng như sắp mở lòng được với nhau thì y như rằng sẽ có một chuyện gì đó không hay xảy ra, để rồi chúng tôi lại phải tạm rời xa nhau thêm một đoạn nữa. Ngay lúc ấy, tôi đã tự hỏi, liệu rằng mình có thật sự nên đi tìm Uyển My hay không, vì dù sao nàng cũng đã lớn, có lẽ sẽ chẳng làm gì bậy bạ hay ngốc nghếch đâu. Hơn thế nữa, nếu tôi cứ tiếp tục cố chấp mà đi tìm Uyển My, nếu may mắn tìm thấy nàng, thì lúc đó, tình cảm của tôi làm sao có thể che giấu được nữa đây, làm sao tôi có thể rời xa nàng như những gì tôi muốn được nữa. Mặc dù lúc này, Ái Quyên đã khẽ gật đầu với tôi, ý rằng “hãy đi đi, tự tôi có thể về được, anh không cần lo”. Thế nhưng, nàng gật đầu, còn tôi thì là người lắc. Trong giờ phút ấy, tôi thực sự đã nghĩ rằng mình rất mạnh mẽ, rất can đảm để đưa ra quyết định này. Tôi sẽ không đi tìm Uyển My nữa, nàng cần một cú hích thật mạnh để có thể rời xa tôi, xa thật xa:
– Mày tự đi tìm Uyển My đi, không phải việc của tao, tao còn phải đưa Quyên về!
– Nhưng mà, Phong…
Tôi biết Ái Quyên ngập ngừng điều gì, nhưng tôi không thể tiếp tục để câu chuyện này cứ lặp đi lặp lại như một vòng lẩn quẩn, cần phải có thứ gì đó có thể chấm dứt, và tôi chính là thứ đó:
– Mày nói vậy mà nghe được à? Lỡ My có chuyện gì thì sao?
– Yên tâm đi, Uyển My lớn rồi, đâu phải con nít, lỡ có chuyện gia đình thì sao, mày đợi một lát xem không có thì nói tao, giờ tao đưa Quyên về đây!
– Cút mẹ mày đi thằng chó vô trách nhiệm, tao gọi mày đến đây đúng là sai lầm, thằng súc vật.
– Hôm nay tao không rảnh đôi co với mày, mày đừng tưởng tao không đánh lại là mày giỏi, tao nói trước lần sau tao không nhường nữa đâu. Về đây!
Tôi quay sang nhìn Ái Quyên, người lúc này vẫn đang nhìn tôi với ánh mắt vô cùng khó hiểu:
– Mình về đi, tôi hơi mệt!
– Ừm.
Đi được một đoạn, trong lúc tôi còn đang mải mê nhìn trời ngắm mây, chốc chốc lại thở dài, thì bỗng có một tiếng nói nhỏ nhẹ vang lên:
– Ngầu đó, rất ưng!
Tôi không biết Ái Quyên có thật sự đang muốn nói gì vào lúc này, không biết là nàng “ưng” tôi hay “ưng” cái tính ngầu lòi của tôi. Chỉ biết là, một câu an ủi nhẹ nhàng như vậy thôi cũng khiến tôi cảm thấy lung lay, trái tim loạn nhịp rồi:
– Tìm chị My đi nhé, có gì báo tôi!
– Không sao đâu, chắc Uyển My về nhà rồi.
Mặc dù vẫn chưa thể yên tâm về Uyển My lắm, nhưng tôi hiện tại cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác, tôi không thể bỏ rơi Ái Quyên được, nếu thế thì tôi chạy theo Uyển My thì có ích gì. Tôi lớn rồi, làm gì cũng phải có trách nhiệm, tôi đưa Ái Quyên tới nơi được thì phải đưa nàng về tận nhà được, vậy mới đáng mặt nam nhi. Tạm hài lòng với quyết định của mình, tôi yên trí đưa Ái Quyên về tận nơi đúng như những gì đã hứa với nàng. Nhưng có vẻ như, mỗi lúc mà tôi định làm gì đó đúng đắn, thì ông trời lại quát thẳng vào mặt tôi rằng “mày sai rồi” vậy. Trên đường đi, cả tôi lẫn Ái Quyên đều chẳng nói với nhau câu nào. Tôi vẫn lặng yên lái xe, mải mê suy nghĩ về những vấn đề cứ lao thẳng tới mình, còn nàng thì ngồi phía sau, khẽ líu ríu hát một điều gì, thi thoảng lại lấy điện thoại gọi cho ai đó, mà theo tôi đoán thì có vẻ là Uyển My, vì đầu dây bên kia không có sự đáp lại. Tôi đưa Ái Quyên về trước cửa nhà đúng 21 giờ 15 phút. Một khung giờ có thể nói là không quá sớm nhưng cũng chẳng quá trễ. Nó không trễ nếu so với một buổi đi chơi nhưng nó không thể cho là sớm nếu bạn là một cô gái xinh đẹp, ăn mặc lộng lẫy, nhan sắc thần tiên, đi một mình ngoài đường vào khung giờ này đúng không? Kể cũng kỳ lạ quá đỗi, cứ mỗi lần tôi và Uyển My có chuyện gì đó xảy ra là y như rằng trời lại mưa, và hôm nay cũng không phải là ngoại lệ. Vừa đưa Ái Quyên về trước cửa nhà thì trời đã đổ mưa như trút nước, cũng may là lúc nào tôi cũng mang theo áo mưa nên chẳng có gì phải xoắn, chỉ mỗi tội là khi mở cốp xe ra, thấy 2 bộ áo mưa, lòng tôi lại dâng lên một cảm giác bồi hồi khó tả:
– Ông già về cẩn thận dính mưa nha, tôi vào nhà đây!
– Vào lẹ đi không ướt, về nhen!
– Baiiiii!
Đợi Ái Quyên khuất hẳn sau cánh cửa, tôi mới an tâm quay đầu xe ra về. Trong lòng tôi thì thực sự cũng có ít nhiều cảm thấy hơi bồn chồn lo lắng cho Uyển My, hy vọng nàng không gặp phải chuyện gì bất trắc. Dĩ nhiên rồi, dù cho giữa chúng tôi chỉ là những người bạn bình thường của nhau, nhưng nếu người bạn của tôi gặp nguy hiểm, tôi cũng sẽ hết lòng cứu giúp chứ đừng nói đến chuyện tụi tôi đã thân thiết đến mức này. Thế nhưng, chuyện đời éo lo có tha cho ai bao giờ, tôi đi tìm Uyển My thì dở mà không đi cũng dở nốt. Vậy thôi thì cứ để việc đó cho thằng Đức, dù sao nó cũng nên là người đi tìm và tìm thấy Uyển My chứ không phải là tôi. Thở hắt một tiếng, tôi quyết định sẽ về thẳng nhà, không dây dưa gì nữa. Và có lẽ cũng chẳng cần quá lâu để tôi nhận ra được, đây là quyết định ngu ngốc nhất trong cuộc đời tôi cho đến thời điểm này. Vì sự ích kỷ cũng như những suy nghĩ một chiều của mình, tôi đã khiến bản thân mình ân hận rất nhiều cho đến mãi về sau. Chỉ ít phút sau khi chào tạm biệt Ái Quyên và thất thểu ra về, tiếng chuông điện thoại định mệnh đã vang lên, báo hiệu cho một chương mới trong cuộc đời tội lỗi của tôi cũng đã điểm.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mưa và em |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Tình trạng | Update Phần 105 |
Ngày cập nhật | 12/12/2024 05:35 (GMT+7) |