Truyện sex ở trang web truyensextv2.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Từ ngày 10/05/2022 website đổi sang tên miền mới: truyensextv2.com (các tên miền trước đây: truyensex.tv truyensac.net...)

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Mưa và em » Phần 38

Mưa và em


Update Phần 105

Phần 38

Từ bé cho đến lớn, mặc dù tôi vẫn rất thích các bạn gái, tất nhiên là như vậy rồi, thế nhưng cái thể loại “bạn gái” nó cũng được chia ra làm nhiều kiểu. Đầu tiên là kiểu “bạn là con gái”, đây là kiểu thường thấy và vô cùng phổ biến đối với tất cả mọi người, loại bạn này thì trai gái đều có được, thậm chí ở giữa cũng có thể có được, không phân biệt bất cứ ai, kiểu bạn này thì tôi có mà đầy, mỗi tội là chẳng có ích lợi gì cho công cuộc làm mới tâm hồn, vậy nên dẹp qua một bên. Kiểu thứ hai chính xác là kiểu mà rất nhiều nam thanh niên, nam trung niên, hoặc cả nam lão niên đều muốn có, đó chính là “bạn gái”, vâng, đúng rồi đấy, kiểu bạn này cũng là giới tính nữ, nhưng bên cạnh đó, còn có thể gọi là “người yêu” cho dễ hiểu. Tất nhiên thì đã là một đấng nam nhi sống trên trời đất, ai mà chẳng muốn có cho mình một cô “bạn gái” đúng nghĩa như vậy. Có một nữ nhân xứng đáng ở bên cạnh có thể khiến cho một chàng trai thay đổi được vận mệnh, thay đổi được giang sơn, xã tắc, tiêu biểu như chiến thần Lữ Bố trong tiểu thuyết Tam Quốc Diễn Nghĩa của La Quán Trung, người đã vì vẻ đẹp tuyệt sắc giai nhân của Điêu Thuyền mà làm nên những chuyện kinh thiên động địa, lừa thầy phản bạn, kết cục lại nhận về cái kết bi thảm cho chính mình.

Nhưng nói dài, nói dai thì lại thành ra nói dở, tôi hiện nay đang rơi vào một tình trạng có thể gọi là không thể nực cười hơn, người mà tôi rất thương yêu, rất trân trọng cũng dành cho tôi một thứ tình cảm tương tự, vậy nhưng tôi và nàng lại chẳng thể đến được với nhau, âu cũng chỉ vì những suy nghĩ quá tiêu cực trong con người tôi. Tôi một phần vì lo lắng cho tương lai, một phần tôi cũng rất sợ một ngày nào đó, vì những lý do chẳng đâu vào đâu, tôi lại phải đau khổ ôm mối tình dang dở đến hết cuộc đời, điều đó quả thật không hay chút nào. Nói đâu xa, người em họ của mẹ tôi, tôi vẫn gọi bằng dì Tuyết cũng có một câu chuyện buồn y như vậy. Theo những gì mà dì Tuyết kể lại sau bao nhiêu lần tôi năn nỉ, ỉ ôi, thì cách đây khoảng 15 năm, dì có yêu một chàng trai, là một chiến sĩ công an đầu đội trời chân đạp đất, hai người yêu nhau say đắm, bên nhau vượt qua rất nhiều chông gai, rất nhiều thử thách. Tương lai rộng mở trước mắt, chỉ còn khoảng vài tháng nữa thì hai người đã tổ chức đám cưới rồi. Thế nhưng, ông trời không có mắt, trong một lần làm nhiệm vụ truy bắt tội phạm, chú đã bị một tên lấy dao đâm trọng thương. Vết thương tuy nặng nhưng vẫn có thể giải cứu được nếu được đưa đi bệnh viện kịp thời. Nhưng rồi thì mọi chuyện cũng chỉ dừng lại được ở chữ “nếu”, vì khi chú truy đuổi bọn cướp đã gặp nạn ở một khu vực quá vắng vẻ, không ai qua lại. Mãi vài tiếng sau, một người qua đường mới tình cờ nhìn thấy và đưa chú đi cấp cứu nhưng mọi chuyện đã quá trễ. Dì Tuyết biết tin đã đổ gục vì không chịu nổi nỗi đau quá lớn. Những ngày ấy, dì túc trực bên linh cữu chú mấy ngày trời, chẳng buồn chợp mắt. Nỗi đau ấy khiến dì Tuyết không thể mở lòng mình với bất cứ ai được nữa. Mãi đến tận bây giờ, đã 15 năm trôi qua, dì vẫn một mình lẻ bóng, giữ mãi một lòng vẹn nguyên với người chồng sắp cưới của mình, không đi bước nữa với ai. Dì Tuyết của tôi năm nay chỉ hơn 40 một chút, dì nhìn vẫn trẻ trung, xinh đẹp, thế nhưng tâm hồn của dì lại chẳng thể vẹn nguyên được nữa. Ngày bé, tôi lúc nào cũng trêu chọc dì vì dì chẳng chịu lấy chồng, mãi đến sau này, lớn lên rồi, tôi mới hiểu được, nỗi đau ấy đã ám ảnh dì mãi mà dì không thể làm khác đi, dù đã rất nhiều người khuyên nhủ, dì Tuyết chỉ biết mỉm cười cho qua. Ngày nhỏ, tôi cũng không quan tâm lắm, thế nhưng khi lớn lên rồi, cụ thể là vài năm trở lại đây, tôi cũng đã ít nhiều trưởng thành, ít nhiều hiểu được những đau buồn mà dì tôi phải gánh chịu. Cứ một vài tuần là tôi vẫn ghé qua thăm và ăn cơm với dì, lúc nào cũng vậy, dì nhìn tôi với ánh mắt trìu mến nhưng cũng chất chứa bao nỗi buồn:

– Dì lấy chồng đi, con có quen mấy người tốt lắm.
– Bao giờ Phong cưới vợ, sinh con thì dì sẽ lấy chồng, được chưa?
– Lúc nào cũng vậy, haizzz.

Cuộc hội thoại về thành gia lập thất của hai dì cháu lúc nào cũng kết thúc bằng tiếng thở dài của tôi và bằng nụ cười không vui của dì Tuyết. Là vậy đấy, mỗi lần nhìn Uyển My, tôi đều nghĩ đến dì Tuyết của tôi, vì tôi khá chắc rằng, nụ cười nắng mai của Uyển My rất giống với nụ cười của dì Tuyết, chỉ là ngoài ánh dương trên gương mặt ra, tâm hồn của dì đang u tối không có đường thoát. Tôi rất sợ mình và Uyển My sẽ phải rơi vào trường hợp như thế, dẫu không âm dương cách biệt như hoàn cảnh của dì tôi, nhưng những người yêu nhau không đến được với nhau, lúc nào cũng sẽ thập phần đau khổ cả.

Hôm nay là một buổi tối thật đặc biệt, một buổi tối mà chỉ mới vài giờ trước, tôi còn ăn diện áo quần đến đưa Ái Quyên đi dự tiệc sinh nhật, nhưng mà ngay bây giờ, trước mặt tôi đây, lại là nụ cười quen thuộc của Uyển My. Tôi không biết phải gọi cảm giác này là gì, nhưng dường như lúc nào tôi cũng muốn lấy Ái Quyên ra làm cái cớ để tránh xa khỏi Uyển My, tránh xa sự quan tâm của nàng cũng như che giấu đi những nỗi niềm của cá nhân mình. Tôi không thể nói là tôi không thích Uyển My được, vì tôi thật sự, thật sự rất thích nàng. Tôi muốn cùng Uyển My làm tất cả những điều mình thích trên cuộc đời này, muốn được cùng nàng đi khắp nơi, tạo nên những kỷ niệm thật tươi đẹp chỉ của riêng hai đứa. Tôi muốn ngắm nhìn nụ cười rực rỡ đó của Uyển My mỗi buổi sớm mai, muốn được trông thấy sự yên bình trên gương mặt xinh đẹp ấy mỗi buổi đêm về. Tôi muốn, rất muốn, nhưng tôi cũng sợ, rất sợ.

Uyển My sau khi đã được nhỏ Nhi chăm sóc thay quần áo cho thì nàng có vẻ như cũng đã mơ hồ tỉnh lại. Nếu là người bình thường thì có lẽ khó, nhưng với một người mà uống gần 2/3 thùng bia mà còn tỉnh táo nói chuyện đối đáp được thì chắc cũng là chuyện thường tình. Tôi sau một hồi vật vờ trông máy dùm nhỏ Nhi cũng đã trở lại vị trí mà tôi vốn thuộc về, chính là một tên nô tài trung thành của Uyển My đại tiểu thư, người vừa vì cái tên nô tài chết tiệt mà dầm mưa, mà té trầy hết chân tay. Uyển My vừa thấy tôi bước vào, nàng đã nở một nụ cười thật tươi tắn và mê hoặc:

– Tỉnh rồi đó hả? Có lạnh không?
– Lạnh.
– Qua đây ăn cháo cho nóng rồi uống miếng trà gừng nè!

Uyển My bĩu môi:

– Không thích, Phong đút cháo cho mình ăn đi!
– Hơ… hay quá ha, hành hạ người ta.
– Thế thôi, chả ăn nữa, không thèm.

Nàng giả vờ giận dỗi, quay mặt vào tường ôm gối. Kể cũng khổ, cái tính tôi thì nó cục súc xưa nay rồi, vậy nên nhỏ nhẹ với con gái là điều mà tôi còn phải học tập dài dài. Trong tình huống như thế này, chỉ có thằng ngu mới không cẩn thận đút cháo cho bạn gái ăn như tôi mà thôi, vì tôi ngu thật, đã để vụt mất Uyển My:

– Thôi thôi, mình xin lỗi, hehe, ngồi dậy ăn nè!
– Không thèm nữa, kệ tôi đi!
– Tiểu thư ơi, nô tài biết tội, tiểu thư đừng giận nữa.

Nói nhẹ không được, tôi chuyển sang bài hạ mình làm nô bộc:

– Có đút cháo không?
– Dạ có, dạ có, tiểu thư tha cho.

Nghe có vẻ xuôi tai, Uyển My ngồi dậy khoanh tay, nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ:

– Đây, đút cháo cho tôi đi!
– Hic hic…
– Làm gì mặt mũi khó coi quá vậy, đút cháo cho tôi ăn thì anh khó khăn quá hả, vậy thôi, tôi đi về!

Không biết từ lúc nào mà Uyển My đã học được cái trò nói cái làm liền như của Ái Quyên, thậm chí còn không để tôi có thời gian nghe và hiểu câu hỏi nữa kìa:

– Thôi, thôi! Mình xin lỗi, Uyển My ngoan ngồi xuống đi ăn cháo nè!
– Dỗi rồi, chẳng thèm!
– Huhu, khổ quá mà, há miệng ăn đi nè!

Trông bộ mặt mếu máo của tôi lúc đó đến là tội, cái bà cô của tôi sao tự dưng bữa nay khó tính thế không biết nữa. Bình thường có nỡ hành hạ tôi như thế này đâu, ấy vậy mà hôm nay mới nói vài ba câu thôi đã khiến tôi lên bờ xuống ruộng rồi:

– Muốn ăn đúng không?
– Ừa, ăn đi, mình mỏi tay rồi nè, hic.
– Nè!

Uyển My vừa nói, vừa nhướn cặp má bánh bao xinh đẹp về phía tôi, ngón tay trở thì liên tục chỉ vào bên má:

– Hả? Gì vậy?
– Muốn mình ăn thì nè, làm đi rồi ăn!

Thiệt tình là trong khoảng vài giây đồng hồ, tôi vẫn chưa hiểu Uyển My đang muốn cái gì từ mình nữa, chẳng lẽ nàng lại bảo tôi… tát vô mặt nàng hay sao chứ:

– Là sao? Tát cho phát hả?
– Cái đồ ngốc, thế mà cũng không hiểu hả? Tức quá đi!
– Chứ sao? Ai biết?

Nhìn bộ dạng ngu ngốc nghếch của tôi, Uyển My cũng phải thở dài, lắc đầu ngao ngán:

– Haizzz, bình thường thông mình lắm cơ, giờ thì ngốc lắm.
– Nói đại đi, quá mỏi tay rồi!
– …
– Nói đi, Uyển My, xin đấy!
– Ừm… thơm mình một cái, rồi mình… mới ăn!

Nếu không phải tôi luôn tự tin rằng lỗ tai mình thính chỉ thua… con cờ hó nhà tôi, tôi có lẽ đã tưởng mình đang nghe nhầm. Chu cha mẹ ơi, từ khi cha mẹ sinh con, trời sinh tính đến bây giờ tôi mới được một người con gái chủ động với mình như vậy. Đã thế cô ấy còn là cô gái đẹp nhất trên đời trong mắt tôi nữa, vậy nên điều đó càng trở nên khó tin hơn. Cái quái gì vậy chứ? Uyển My muốn mình… hôn má nàng thật sự hay sao? Tôi đã làm gì mà lại được hưởng diễm phúc như vậy hả? Nhiều người con đang ao ước muốn được mời nàng đi chơi mà còn chưa được, tiêu biểu như thằng bạn thân trời đánh của tôi. Ấy vậy mà giờ đây nàng lại chủ động mời tôi… hôn má nàng một cách mạnh dạn như vậy nữa, thiệt có đánh tôi chết đi sống lại thì tôi cũng không dám tin đây là sự thật:

– Hả… hả… cái… cái… gì cơ?
– Thơm má… mình đi!
– Thật… thật hả?
– Đừng hỏi lại nữa, kỳ cục quá!
– Làm… thật đấy nhé… thật nhé?
– …

Uyển My đỏ mặt thấy rõ, và điều đó cũng tương tự với tôi. Tôi không thể nào điều khiển được cảm xúc cũng nhu cảm giác của mình lúc này nữa. Chân tai tôi cứ như muốn rụng rời ra tới nơi vậy. Trước mắt tôi đang là đôi gò má trắng hồng tuyệt phẩm của Uyển My, đôi gò má mà lúc nào tôi cũng muốn được chạm vào, dĩ nhiên là không phải bằng tay rồi, hehe. Nhưng nói thì nói vậy thôi chứ tôi không dám manh động, dù cho Uyển My có là người mở lời đi chăng nữa. Trong khoảnh khắc, tôi cảm thấy chân tay mình còn run hơn cả cái ngày tôi thi đại học, thật sự là như vậy. Tôi không biết là mình phải làm gì để mọi thứ trở nên hoàn hảo nhất có thể. Liệu tôi có nên ôm lấy một bên đầu của Uyển My rồi đặt lên đôi má xinh xắn của nàng một nụ hôn đầy cảm giác hay không? Hoặc tôi có nên bỏ qua đôi má xinh xẻo ấy mà hôn thẳng lên… bờ môi còn quyến rũ gấp trăm ngàn lần kia hay không? Nhưng suy nghĩ thập phần đen tối cứ thế đảo lộn qua lại trong đầu khiến tôi như muốn nổ tung ra vì hồi hộp. Nhưng rồi sau một vài giây đắn đo, suy nghĩ, tôi quyết định sẽ không làm gì màu mè mà rướn người về phía trước và sẵn sàng đặt lên đôi má của Uyển My một nụ hôn như nàng mong muốn. Và rồi… rầm… ngay khi tôi vừa cúi người về phía trước và nhắm mắt lại để tận hưởng sự ngọt ngào sắp tới thì Uyển My, bằng một lý do khó hiểu nào đó, đã né ra một bên và khiến tôi đổ gục xuống giường như một thằng ngốc vậy:

– Không có dễ đâu nhen, lêu lêu.
– Ơ… ơ…

Tôi ngơ ngác nhìn Uyển My đang cười rất tươi sau một cú lừa vừa dành tặng cho tôi. Nhưng chẳng hiểu sao, tôi lại không thấy giận nàng, trái lại còn thở phào nhẹ nhõm nữa. Chẳng biết pha vừa rồi mà tôi có làm thật thì liệu câu chuyện của chúng tôi có rẽ sang một chương mới hay không. Vậy mà, phải nói làm sao nhỉ, có lẽ chuyện gì phải đến cũng sẽ đến và tôi cũng chẳng cần tiếc nuối gì quá lâu đâu, vì chỉ ít giây sau, một tiếng “chụt” vang lên và đôi môi bé nhỏ xinh đẹp của Uyển My đã vừa đặt lên gò má tôi một nụ hôn ngọt ngào và tan chảy nhất trên đời:

– Hì, đỏ mặt rồi. Huề nhé!
– Ơ… ơ…
– Mình ăn cháo đây, kệ Phong đấy!

Khỏi cần nói chắc cũng biết cái mặt tôi lúc này nó như thế nào. Mắt chữ A, mồm miệng chữ O, tay chân thì rụng rời, tim thì đập thình thịch liên hồi, phải nói là còn hơn cả đứng hình, đứng cả tiếng cả hồn luôn ấy chứ. Hồi xưa giờ chỉ có tôi cưỡng hôn con gái nhà người ta, chứ làm gì có chuyện được một đại mỹ nhân như Uyển My đích thân… cưỡng hôn đâu cơ chứ. Nhưng phải nói thật, dù lúc này tôi vẫn đang đơ toàn tập, nhưng trong lòng thì đang cờ hoa phấp phới dữ lắm, khoan khoái như muốn bay lên thật cao thật xa vậy. Mặc kệ tôi đang phấn khích như thế nào, Uyển My đang ngoan ngoãn múc từng muỗng cháo và ăn thật ngon lành. Tôi không biết lúc này nàng đang nghĩ gì, không biết nàng có cảm thấy một niềm hạnh phúc chen vào như tôi hay không, thế nhưng nhìn nàng như vậy, tự dưng tôi lại thấy vui lây, thấy an tâm hơn phần nào. Không rõ rằng hôm đó, tôi đã đơ người ra như vậy mất bao nhiêu lâu, chỉ biết rằng khi vừa hoàn hồn tỉnh lại, tôi đã thấy gương mặt xinh đẹp của Uyển My được che đậy bằng mái tóc dài che kín mặt đang lúc lắc trước mắt tôi rồi:

– Anh gì ơi, anh bị sao đấy?
– $!@#^$#^#$%!!%$#

Tôi giật bắn cả người, chỉ vừa kịp thét lên một tiếng kinh hãi rồi nhảy lùi lại phía sau vì hết hồn, hai tay còn không quên xô cái vật cản đằng trước ra, cái vật cản mang tên “Uyển My” ấy. Và dĩ nhiên, vì nàng thì đang ngồi trên giường, còn tôi ngồi trên một chiếc ghế rời, tôi có thể đường hoàng đứng lên mà chẳng hề hấn gì, còn phần đầu của nàng thì e hèm… đành làm quen với vách tường vậy:

– Huhuhuh, Phong đẩy mình hả? Đau quá, huhuhu…

Uyển My ôm đầu la đau khiến tôi cũng phút chốc choàng tỉnh, chạy tới vỗ về nàng ngay lập tức:

– Có sao không? Mình xin lỗi, mình tưởng… ma.
– Người ta dễ thương như này mà bảo là ma… hức hức… đau…
– Xin lỗi, ai bảo dọa ma người ta, hehe, ăn hết cháo chưa đó?
– Không biết đâu, đau…

Tôi hỏi là hỏi vậy thôi, chứ tôi cũng không cần Uyển My phải trả lời, vì chỉ vừa khẽ liếc nhìn thôi, tôi đã thấy tô cháo ngon lành sạch trơn rồi, ly trà gừng cũng đã vơi đi một nửa. Giá mà người nào bệnh cũng ngoan như tiểu Uyển My nhà tôi thì có phải dễ dàng rồi hay không:

– Đau lắm hả? U đầu chưa?
– Phong không thương mình đúng không? Hức.
– Đâu có, mình lỡ tay, ai bảo… giả ma giả quỷ.
– Không biết, phải ôm mới hết đau!
– Hờ hờ, nay lợi dụng ghê! Nghe là biết đau giả vờ!

Tôi cười trừ vì sự lém lỉnh của Uyển My, nàng bày tỏ cảm xúc của mình với tôi mà chẳng còn ngần ngại gì nữa.

Nhưng cũng chẳng cần đợi tôi đồng ý hay chần chừ, Uyển My đã choàng tay sang ôm lấy tôi như mọi lần, nàng tựa đầu vào ngực tôi, thủ thỉ:

– Hết đau rồi, hì.

Tôi biết cảm giác của mình lúc này là gì, tôi cũng không đủ khả năng để có thể lừa dối những gì mà cơ thể mình muốn nói. Tôi rất thích Uyển My, rất rất thích, nhưng tôi lại bị những dòng suy nghĩ tiêu cực bủa vậy, vậy nên tôi không dám bước đến bên cạnh nàng. Nếu ai đã từng ở trong hoàn cảnh của tôi, chắc sẽ hiểu được lý do tại sao tôi lại nhát gan đến như vậy, yêu một người con gái cũng không dám trong khi người ta đã bật đèn xanh cho mình, thì sau này còn làm được trò trống gì cho cuộc đời nữa cơ chứ? Nhưng tôi đã nói đi nói lại chuyện này rất nhiều lần rồi, tôi không phải là không dám yêu Uyển My, tôi chỉ sợ sau này chúng tôi sẽ gặp phải rất nhiều trở ngại, thậm chí rất có thể sẽ không thể ở bên nhau trọn đời nữa, đó mới là điều tôi sợ nhất, vì hoàn cảnh của hai đứa chúng tôi, nhìn vào thôi là đã thấy chẳng hợp rồi:

– Hay quá ha, lợi dụng ôm người ta hoài!
– Kệ…
– …

Một khoảng lặng lại diễn ra khiến tôi và nàng chẳng biết phải phá vỡ bằng cách nào. Uyển My vẫn nhỏ bé chui tọt vào lòng tôi còn tôi thì vẫn đang ngập ngừng chẳng dám đưa tay ôm lấy nàng:

– Phong nè!
– Hửm?
– Phong có biết trong lớp có một người rất đặc biệt với mình không?
– Đặc biệt? Ai vậy?
– Đúng vậy, rất đặc biệt.

Uyển My nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến kèm theo nụ cười trong sáng, hiền lành đến đáng yêu:

– Phong biết không, mình rất thích cái tên mà ba mẹ đặt cho mình, Uyển My – nghe rất nữ tính và dịu dàng đúng không?
– …
– Ngày xưa lúc mình ở bên kia, họ cũng không gọi mình bằng tên, toàn gọi là cô Huỳnh thôi, mấy người bạn thân thì cũng chỉ gọi được là My, vì họ không nói được toàn bộ, hì.
– …
– Về Việt Nam thì cũng vậy, tất cả mọi người đều gọi mình ngắn gọn là My, chắc vì ở Việt Nam mọi người đều quen gọi tên như vậy. Duy chỉ có một người…
– …
– Chỉ một người duy nhất gọi mình bằng Uyển My, và lúc nào cũng gọi như vậy hết. Ban đầu thì mình tưởng người đó chỉ vô tình gọi như vậy thôi, nhưng không phải, lúc nào cũng gọi mình là Uyển My cả, ngay cả khi nhắc đến mình trước mặt người khác. Đó là lý do người này rất rất đặc biệt đối với mình.
– Chẳng phải là…

Nói đến đây, nàng lại khẽ đỏ mặt, nàng lấy ngón tay chỉ vào người tôi, thủ thỉ:

– Đúng rồi đó, người này này! Rất ghét!
– …

Chưa kịp dứt lời, Uyển My lại rúc vào người tôi như mọi lần. Chẳng biết có phải do tâm lý hôm nay là ngày cuối cùng hay không mà Uyển My ôm tôi nhiều cứ như thể chúng tôi đã là một cặp vậy. Thường ngày nàng nhỏ nhẹ, thùy mị bao nhiêu thì hôm nay tôi lại thấy được một Uyển My bình thường và đáng yêu bấy nhiêu. Nàng cũng biết vui, biết buồn, biết giận dỗi, biết khóc nhè, biết nhõng nhẽo như ai, chỉ là với sự xinh đẹp quá mức ấy, mọi người dễ lầm tưởng nàng giống một cô công chúa vô cảm trong phim hơn. Nhưng đó tất nhiên vẫn đúng với đa số mọi người, vì làm gì có ai có may mắn được chứng kiến một Uyển My mèo con như vậy ngoài tôi cơ chứ:

– Ghét mà ôm hoài thế à?
– Đúng, người này quá đáng ghét nên mình phải hy sinh chịu khổ một mình để cứu nguy cho trái đất, hì.
– Tào lao… hết sức, haha.

Cơn mưa đêm vẫn chẳng có dấu hiệu dừng lại, giống như những gì mà hai đứa tôi muốn nói với nhau vậy, rất nhiều, rất nhiều và tưởng như sẽ chẳng bao giờ có thể hết.

Tôi lúc này thì đã ngồi dựa vào góc tường, còn Uyển My thì ngồi lọt thỏm trong lòng tôi, ôm tôi thật chặt, không muốn buông rời. Khung cảnh ngày hôm nay trông mới lãng mạn làm sao. Tôi thì từ nhỏ đến giờ cũng không phải là người quá thích những thể loại tình cảm ngôn tình lãng mạn 3 xu, nhưng mà hôm nay được trải nghiệm mới thấy được đúng là chỉ có những người trong cuộc mới hiểu hết được thứ gì gọi là mỹ vị nhân gian, cảm giác quả thực không có gì có thể miêu tả được, vừa ấm áp mà cũng vừa… hồi hộp:

– Uyển My nè, mình hỏi chút!
– Ừm, Phong nói đi!
– Uyển My ở bên đó cũng lâu, có… quen bạn trai nào bên đó không?

Nàng nhìn tôi, cười lém lỉnh:

– Có thì sao, ghen hả?
– Ai… thèm, hỏi cho biết thôi.
– Ừm, cũng có.
– Nhiều không? Kể đi!

Sự sốt sắng của tôi khiến Uyển My phì cười, nàng lắc đầu thở dài:

– Haizz, vậy mà nói không ghen cơ.
– Kệ mình, kể đi, muốn nghe quá.
– Vậy kể hen?
– Lẹ đi, lẹ đi, úp mở hoài.
– Xấu tính!

Có cảm giác khi ngày càng thân thiết hơn, Uyển My lại càng thể hiện độ nhây của mình không hề kém cạnh bất cứ người nào cả. Bình thường thì nói gì cũng nghe, kêu gì cũng làm, thế mà dạo này cứ hở tí là ra điều kiện, rồi thì cái trò úp úp mở mở đến là bực mình. Tôi là tôi chúa ghét kiểu kể chuyện mà cứ úp mở khi đến đoạn quan trọng, thừa biết người ta đang muốn biết mà cứ giấu diếm rồi thì xoay chuyển vòng vèo các thể loại để khiến cho người ta hồi hộp càng thêm hồi hộp, ghét thế cơ chứ… Nhưng mà đó là cách kể chuyện tạo sự hấp dẫn cho người nghe, dù ghét thì có ghét thật, nhưng mà nếu là tôi, thì tôi cũng sẽ làm như thế thôi, hehe:

– Ừm thì hồi mình mới qua đó học, được khoảng 1 năm hơn, thì có một cậu bạn người Mỹ, mắt xanh, tóc vàng, da trắng muốn mời mình đi chơi với nhóm của cậu ấy.
– Rồi có cao to đẹp trai không?

Tôi hỏi với gương mặt cố tỏ ra là mình ổn nhưng sâu bên trong nước mắt là biển rộng, mặc dù miệng thì nói không dám làm bạn trai của Uyển My, cơ mà trong lòng tôi thì lại đang cảm thấy cay cú hơn bao giờ hết, tổ sư mấy thằng cao to đẹp trai, mắt xanh, tóc vàng, da trắng nhé:

– Cũng hơi đẹp trai, hì! Cao lắm, chắc phải hơn 1m9, cậu ấy trong đội bóng rổ của trường.
– Hừm, hừm, cao quá đi đụng trần nhà bể đầu cho coi!
– Eo ơi, xấu tính dã man luôn.
– Xùy xùy, kể tiếp đi!

Uyển My bĩu môi, nàng nói tôi xấu tính vậy chứ cũng chưa chịu buông tôi ra đâu:

– Cậu ấy mời mình đi chơi với nhóm, rồi dần dần mời đi riêng với nhau, mình nghĩ cậu ấy thích mình.
– Hơ hơ, còn phải nói, Uyển My… như vậy, ai mà không thích.

Nàng nhìn tôi, chớp mắt:

– Thế Phong có thích mình không?
– Kể… tiếp đi! – Tôi đỏ mặt, vờ giả ngu phớt lờ đi…
– Hứ… Thì cậu ấy rất tốt với mình, nhưng mà mình thấy không có hợp nhau, nên mình chủ động rút lui. Với lại, cậu ấy nhiều người theo đuổi quá, mà mình thì không thích tranh giành, nên vậy đó, hì.
– Đúng vậy đó, không hợp tí nào!
– Xí, lẻo mép.

Không biết Uyển My có che giấu tình tiết nào hay không, chứ tôi khẳng định với mọi người rằng với cái nhan sắc này của nàng, đừng nói một thằng, mà nguyên cả đội bóng rổ khéo cũng phải rung rinh vì nàng ấy chứ. Nhưng cũng có thể đó là suy đoán của riêng tôi, vì dù sao gu thẩm mỹ của người Mỹ nó cũng khác với gu của người Việt Nam chúng ta, Uyển My có thể là tuyệt thế mỹ nhân ở đây nhưng sang bên đó thì cũng chỉ là “mỹ nhân” bình thường thôi, hừm hừm:

– Rồi đi chơi riêng có gì không?
– Có gì là có gì?
– Thì có… gì xảy ra không?
– Phong muốn có gì sao?
– Không phải, ý mình là… có… có… hai người, có… xảy ra chuyện gì không?

Nàng lại cười, lần này còn tặng thêm cho tôi một đấm yêu vào bên vai:

– Bậy bạ, không có gì hết, chỉ mới nắm tay thôi.

Nói tôi không ghen là không đúng, tôi chỉ muốn đấm cho mấy thằng đó mỗi thằng vài đấm, cơ mà với sức vóc của tụi nó, chưa đụng vào được ngón chân của nó chắc tôi đã nằm liệt giường rồi. Nhưng mà so với tụi nó, tôi hẳn nhiên vẫn là người chiến thắng, vì nó thậm chí còn chẳng nên được cơm cháo gì với Uyển My, chỉ nắm tay nắm chân thôi thì cũng không đáng kể. Vì chẳng nói đâu xa, ngay lúc này đây, nàng đã nằm yên trong lòng tôi rồi còn gì. Nghĩ đến đấy, tôi bất giác bật cười khoái trá:

– Eo, cười gì thấy ghê.
– Hê hê, kể tiếp đi!
– Ừm sau đó cũng có nhiều người làm quen với mình, nhưng mình cũng chỉ nói chuyện được vài lần thôi, không có gì xảy ra hết.
– Tốt.

Uyển My khẽ khựng lại một nhịp, tuy không nói ra, nhưng tôi cảm nhận được nàng có một chút gì đó xúc động trong ánh mắt, nàng nhìn xa xăm ra phía ngoài cửa sổ, tiếp lời:

– Còn một người gần đây nhất thì cách đây khoảng hơn 2 năm. Cậu ấy là một con lai gốc Việt, nên tụi mình có nhiều sự đồng cảm.
– …
– Cậu ấy đã luôn để ý và quan tâm đến mình vì tụi mình thường xuyên gặp nhau ở thư viện trường. Mình rất thích đọc sách cũng như thích sự yên tĩnh ở đó, còn cậu ấy thì thường xuyên đến để tập vẽ chân dung, cậu ấy vẽ rất là đẹp.
– Tài giỏi quá ha? Rồi có đẹp trai như anh kia không?
– Không, không đẹp trai, chỉ dễ nhìn thôi, nhưng cậu ấy ăn nói rất có duyên, lại tháo vát nữa.
– …
– Ngay cả trong lúc mình quen với cậu bạn người Mỹ kia thì cậu ấy vẫn luôn luôn chăm sóc, giúp đỡ mình rất nhiều. Sau một thời gian nói chuyện, tụi mình cũng khá hợp nhau nên hai đứa chính thức… hẹn hò.
– Hừm…
– Tụi mình có thể xem là một tình yêu trong sáng, vì tụi mình không hề làm chuyện gì đi qua giới hạn cả, luôn luôn hỗ trợ nhau, bên cạnh nhau chia sẻ nhiều thứ…

Uyển My kể đến đâu, tôi nghiến răng ken két đến đấy, nhưng chắc nàng không nghe thấy đâu, cay thật chứ:

– Cậu ấy rất tốt với mình, nhưng ba mẹ mình lại không thích cậu ấy lắm, mình không rõ vì sao nữa. Phong có thể xem là một trường hợp đặc biệt luôn đó, vì ba mẹ mình có vẻ rất thích Phong, hì.
– …
– Hai đứa mình ở bên nhau rất vui vẻ, rất hạnh phúc cho đến khi mình và cậu ấy ra trường, cả hai đi làm, và bắt đầu xa nhau nhiều hơn. Cậu ấy làm ở tiểu bang xa, lái xe về chỗ mình cũng phải mất cả ngày trời, vậy nên tụi mình hiếm khi gặp nhau. Rồi thì mình với ba mẹ xảy ra chuyện, mình quyết tâm về Việt Nam, nên mình đã nói lời chia tay với cậu ấy.
– …
– Mình thấy rất có lỗi với cậu ấy, nhưng mình không thể làm gì khác được. Ngay từ đầu mình đã xác định là sẽ về Việt Nam, mình không muốn ở bên đó lâu dài, mình nhớ quê hương. Nhưng gia đình của cậu ấy đã định cư bên đó, nên dĩ nhiên cậu ấy không thể vì mình mà trở về được, nên mối quan hệ của tụi mình cũng đã có những trắc trở nhất định, chỉ là không ai nói ra thôi, hì.

Tôi biết, Uyển My là một cô gái bản lĩnh, giỏi giang và ấm áp, nàng luôn luôn quan tâm đến những người đặc biệt ở bên cạnh mình, luôn luôn nghĩ cho người khác, bất kể rằng lỗi lầm đó có nằm ở vị trí của nàng hay không. Dù chỉ mới được nghe câu chuyện rút gọn của Uyển My thôi nhưng tôi đã thấy đồng cảm với nàng rất nhiều rồi. Tính tôi cũng không thích tranh giành, nếu nhiều người cùng thích một người quá thì chắc tôi cũng quay đầu thoái lui mà thôi. Một hai đối thủ thì xem ra còn có thể thử, chứ cỡ 4 5 người cùng một lúc thì chịu thua thôi. Nói đến đây, Uyển My đã khóc thút thít từ lúc nào rồi. Dù sao mọi chuyện cũng đã rồi, tôi ôm lấy người con gái đáng thương ấy vào lòng, nhẹ nhàng an ủi:

– Không sao đâu, chuyện qua rồi!
– Hức… hức…

Hai đứa tôi cứ nằm yên vị trên cái giường bé tí tẹo của nhỏ Nhi mà thầm thì, thủ thỉ với nhau như thế. Tôi thì nằm ngoài, sẵn sàng rớt xuống đất bất cứ lúc nào, Uyển My thì nằm trong, nhưng cũng không nằm được thẳng người nữa, phải quay sang ôm tôi thì mới đủ chỗ. Nói qua nói lại một lúc lâu, chúng tôi cũng ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Đây là lần đầu tiên, tôi ôm một cô gái đi ngủ, mà lại là một giấc ngủ hoàn toàn trong sáng, không hề có bất cứ suy nghĩ bậy bạ nào cả. Một giấc ngủ ấm áp và thật sự có chút gì đó hạnh phúc.

Nhưng rồi chuyện gì đến cũng phải đến, tiếng chuông điện thoại vang lên cũng là lúc tôi nhận ra, câu chuyện của tôi và Uyển My có lẽ đã sắp sửa phải khép lại thật rồi.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.com, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Thông tin truyện
Tên truyện Mưa và em
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện teen
Tình trạng Update Phần 105
Ngày cập nhật 12/12/2024 05:35 (GMT+7)

Bình luận

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Vết nhơ tội lỗi
Số phận đưa đẩy Một bức tranh đầy màu sắc, nét đầu vẽ ra sự êm đềm, nét thứ hai vẽ lên cơn sóng gió và nét thứ ba kết thúc bằng sự đau khổ tột cùng! ... Bạn đang đọc truyện Vết nhơ tội lỗi tại nguồn: http://truyensextv2.com/vet-nho-toi-loi/ Đường phố Sài Gòn vào những ngày cuối năm...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện loạn luân
Người tàng hình - Tác giả Kinh Bích Lịch
Ngày hôm sau, Khôi thức sớm tìm mua một tờ báo Công An, nghĩ rằng “sự cố” của ngày hôm qua có thể được đăng lên báo. Nhưng hắn hơi thất vọng vì không có mục hình sự nào đăng tin “Nữ ca sĩ nổi tiếng bị hiếp dâm sau đêm trình diễn” hết. Lại nghĩ rằng chắc nàng Phương...
Phân loại: Truyện sex dài tập Thuốc kích dục Truyện bóp vú Truyện bú vú Truyện sex hiếp dâm
Bé gái loli được chú giáo giục giới tính - Tác giả Diên Vỹ
Người đàn ông thấy vậy cũng đành bất lực mà bước ra ngoài để lại cô bé đứng trong phòng tắm một hồi lâu. Rồi người đàn ông đi lên phòng ngủ và nằm dài trên giường. Một lúc lâu sau, Lâm Tố Tố tắm xong bước lên lầu, cô gái nhỏ không có đồ mặc liền quấn chiếc khăn lên người...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện Loli
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - hitclub - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top tác giả tài năng

Top 100 truyện sex hay nhất

Top 11: Cu Dũng
Top 14: Thằng Tâm
Top 20: Giang Nam
Top 22: Lăng Tiếu
Top 26: Số đỏ
Top 28: Thụ tinh
Top 40: Lưu Phong
Top 43: Miêu Nghị
Top 46: Hạ Thiên
Top 47: Tiểu Mai
Top 68: Xóm đụ
Top 86: Tội lỗi
Top 88: Bạn vợ
Top 90: Tình già
Top 95: Diễm
Top 98: Dì Ba