Tôi không biết thằng Hải ngựa và ba mẹ Uyển My có mối quan hệ mật thiết nào hơn nữa không vì chỉ ngay khi ba mẹ nàng vừa thông báo rằng cả hai người đã có mặt tại Sài Gòn thì gần như ngay tắp lự thằng Hải ngựa đã xuất hiện trước cổng nhà thi đấu với con Maybach xịn sò thấy mà ghét của nó. Khỏi phải nói với cái mã đẹp trai, nhà giàu như vậy thì sự xuất hiện của thằng Hải cũng gây ra ít nhiều náo động bởi sự thu hút dành cho các nữ sinh và một số nam sinh “đặc biệt”. Tất nhiên là tôi và Uyển My cũng không phải những ngoại lệ nào cả, mỗi tội là tụi tôi nhìn nó theo hướng tiêu cực nhiều hơn là tích cực, vì mỗi lần cái bản mặt ngu xuẩn của thằng Hải xuất hiện là theo quán tính sẽ xảy ra một sự vụ gì đó không mấy hay ho:
– Sao… nó ở đây vậy Uyển My?
– Mình… không biết.
Và cũng chẳng đợi cho chúng tôi có cơ hội tiếp tục cuộc hội thoại, Hải ngựa đường hoàng tiến vào phía trong và bắt gặp tôi cùng Uyển My đang sóng đôi bên nhau. Dĩ nhiên trong từ điển của thằng bệnh này chưa bao giờ có từ “nhục”, nó không biết nhục, chắc chắn luôn, còn nó có biết đau không thì phải chờ lúc tôi tặng cho nó vài quyền cái đã:
– My ơi, lên anh đưa về nào! A, chào chú Phong, khỏe chứ!
Nó chìa tay ra như thể muốn bắt tay tôi. Hôm nào tôi nổi nóng thì có thể tôi sẽ gạt tay nó ra, còn hôm nay tâm trạng tôi đang tương đối thoải mái, nên tôi cũng bắt tay hớn hở cho nó vừa lòng:
– Khỏe chứ, không khỏe sao cho mày đo đất như hôm qua được, haha!
– Chú cứ nói thế, hôm qua hơi nặng tay đấy nhé!
– Úi giời, bình thường mà, hôm nay còn nặng hơn đấy, thử không?
Cuộc trò chuyện sặc mùi giả tạo mà tôi và thằng Hải phô diễn ra cũng chưa đủ để giúp đám đông bớt trở nên hỗn loạn vì vẫn còn rất nhiều thành phần nhận ra tôi và thằng Hải kèm theo Uyển My chính là 3 nhân vật cộm cán trong bộ phim ngôn tình cảm sướt mướt diễn ra vào ngày hôm qua, chỉ thiếu mất một nhân vật làm trò cười cho thiên hạ là thằng Đức trời đánh thì hiện giờ chưa thấy xuất đầu lộ diện:
– Uyển My đứng đợi mình nhé, mình lấy xe!
– Phong…
– Không sao đâu, mình ra ngay!
Thành thật mà nói thì tôi hoàn toàn có thể đập thằng Hải ngay tại chỗ mà không cần nhiều lời, nhưng mà tôi vẫn đang cảm thấy vô cùng thắc mắc cũng như khó hiểu khi chứng kiến sự có mặt của nó ở đây vào thời điểm này, một thời điểm mà tưởng như không thể trùng hợp hơn được nữa, cảm giác như ba mẹ Uyển My thậm chí đã báo trước cho nó biết về việc 2 người sẽ về vào hôm nay vậy.
Hôm qua thì tôi hơi húng chó, cũng bị bên ngoài chi phối hơi nhiều nên tôi cũng ra tay hơi vội vàng, chứ bình thường tôi chắc cũng chỉ vờn nó một chút cho vui chứ chưa đến mức phải tung tuyệt chiêu ra như vậy. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, hôm qua tôi cho nó nếm mùi One Inch Punch nhưng mà đã giảm lực đi rất nhiều, chứ không với cái ngữ công tử bột như nó thì chắc nằm cáng nhiều khi còn không có cơ hội.
Hơn thế nữa, tôi tạm thời cũng muốn lánh mặt đi một chút để nhằm giải tán đám đông hiếu kỳ, áng chừng không có gì to tát, hy vọng tụi nhiều chuyện sẽ buông tha cho bọn tôi trong chốc lát. Cơ mà mọi suy nghĩ trong đầu tôi đều tan biến ngay đi mất khi tôi còn chưa bước được 10 bước thì đã có biến xảy ra. Ngay lúc tôi còn đang suy tính về những chuyện đang xảy ra thì thằng Hải đã lớn tiếng:
– Về với anh đi My, hai bác dặn anh đưa em về!
– Không, em tự đi được, không phiền anh!
– Thôi mà, My, em biết anh rất thích em mà!
– Anh Hải, đừng… Phong!!!
Trong một khoảnh khắc, tôi cảm giác như mình đang diễn vai Superman, nghe thấy tiếng kêu cứu của một người dân vô tội liền đùng đùng xé gió xuất hiện sút vào mồm thằng quái nhân yêu nghiệt chủng đang tác oai tác quái ở chốn nhân gian. Dĩ nhiên thì hôm nay tôi không sút thằng Hải như tôi nghĩ, tôi chỉ quay đầu lại thật nhanh ngay khi Uyển My kêu lên thất thanh.
Tôi chưa biết sự vụ đầu cua tai nheo như thế nào nhưng hiện tại thì chỉ thấy Uyển My đang rất khó chịu, nhăn nhó ra mặt còn thằng Hải ngựa dai như đỉa đói đang kéo tay nàng một cách tương đối mạnh bạo. Chẳng cần nghĩ quá 1s, tôi chạy tới đẩy thằng Hải ngã lăn ra một bên khiến đám đông ồ lên hoảng hốt:
– Mày làm gì thế thằng chó này?
Uyển My vừa nhìn thấy tôi, nàng đã chạy nhanh lại nép sau lưng, níu lấy cánh tay tôi tỏ vẻ sợ sệt:
– Không sao, có mình đây!
Tính ra thằng mất dạy này cũng “ngoan” hơn là tôi tưởng. Cứ nghĩ nó sẽ tiếp tục lao vào cắn xé tôi như cách mà mấy thằng ngu điếc không sợ súng vẫn làm, cơ mà có vẻ thằng Hải hôm nay đã rút được ít nhiều kinh nghiệm, hoặc là nó cũng nhớ được những lời khuyên can của thằng Đức, tức là với cái điệu bộ trói gà không chặt của nó thì có 10 thằng cũng không làm gì được tôi. Nó ngồi dậy, nhoẻn miệng cười, lấy tay phủi bụi dính trên quần áo, hếch mặt nhìn tôi:
– Mày giỏi lắm, nhưng đừng có vội mừng, rồi sẽ biết!
– Ai mừng? Một lần nữa để tao thấy mày đụng vào Uyển My thì đừng bảo sao bệnh viện trả về! Cút!
– Hừ. Hẹn chú mày trưa nay nhé!
– …
Dĩ nhiên là màn thư hùng này lại mang tính chất một chiều, dĩ nhiên một thằng đẹp trai hơn bị đánh thì thằng còn lại chính là vai ác, mặc dù tôi không phải là một thằng xấu trai, ăn mặc tóc tai gọn gàng là nhìn rất ổn, đấy là Uyển My khen, còn tôi thì tự thấy mình cũng không đến nỗi nào, hơ hơ, cơ mà so với một thằng công tử da trắng mặt trơn như thằng Hải ngựa thì hẳn là tôi không có cơ hội rồi:
– Đi đi Phong, mình không muốn ở đây đâu!
– Ừ, vậy đi, đưa tay đây cho mình!
Tâm trạng tôi lúc này thì phải gọi là khá hỗn loạn, phần vì tôi vui khi Uyển My vẫn còn ở bên cạnh, phần khác lại cảm thấy khá lo lắng trước những lời hù dọa của thằng Hải. Dĩ nhiên là nếu tôi chỉ có một mình, chẳng phải lo nghĩ gì thì tôi sức mấy mà sợ nó, nhưng giờ đây, số phận của tôi đã không còn đơn độc, ngoài việc giữ lấy danh dự cho bản thân, tôi còn phải làm mọi cách để bảo vệ cô bạn nhỏ của tôi nữa chứ.
Nó có thể đánh đập tôi, chơi xấu tôi, tôi xin chiều, nhưng nó mà đụng vào Uyển My thì tôi không chắc là nó còn đi lại được nữa hay không. Bình sinh tôi ghét nhất mấy thằng đàn ông con trai mà động tay động chân với con gái, đã vậy còn bày tỏ thái độ gia trưởng thích ép buộc người khác. Chửi hoài chửi mãi thì tôi vẫn phải nhớ đến ông anh rể của tôi, cái tính gia trưởng không thể bỏ được, chỉ là mỗi lần ông ấy nhìn thấy tôi thì cũng tự giác nép mình đi một chút, chứ đừng có mà nạt nộ chị tôi kiểu đó, tôi sút cho lệch hàm lúc nào không hay, tôi hứa là làm.
Trước mắt thì Uyển My có vẻ như đang khá lo lắng vì hành động lỗ mãng vừa rồi đến từ thằng Hải mất nết. Tuy rằng tôi hoàn toàn có thể đập cho nó một trận nhừ tử vì hành động đó, thế nhưng tôi cũng lo ngại về mối quan hệ giữa gia đình nó và gia đình của Uyển My, mà tôi thì lại không muốn mất lòng quý phụ huynh của cả hai gia đình, vậy nên tạm tha cho nó lần này cũng không phải là một ý kiến tồi. Nhưng lo lắng thì là một chuyện, tạm thời cũng phải gạt qua một bên cái đã vì chắc chắn sau đây là tôi phải đưa Uyển My về nhà để gặp ba mẹ nàng rồi, với lại chắc hẳn cũng phải có chuyện gì đó không ổn thì ba mẹ nàng mới gọi điện báo tin như vậy:
– Ba mẹ gọi về hả Uyển My?
– Ừm, ba mẹ nói có chuyện muốn nói.
– Thế… mình qua được không?
Một câu hỏi bình thường thôi, nhưng Uyển My thì lại không nghĩ như vậy:
– Anh định bỏ rơi tôi sao, hức…
– Nè nè, học đâu cái trò mít ướt thế, nín ngay!
– Phong đi với mình! Phải đi!
– Ừ thì đi, mình chỉ hỏi thôi mà.
– Sau này không được hỏi như vậy nữa, lúc nào cũng phải đi với mình hết, nhớ chưa?
– Dạ, tiểu thư!
– Hihi.
Hỏi thì hỏi vậy chứ trong tâm tôi lúc này cũng náo loạn cả lên rồi, mỗi lần ba mẹ Uyển My mà chuẩn bị thông báo chuyện gì thì y như rằng toàn là những chuyện hú hồn muốn trụy tim. Lần trước thì mặc dù chỉ là tôi vô tình có mặt tại nhà nàng, cơ mà cũng được đích thân giới thiệu với “chồng không bao giờ cưới” của Uyển My là thằng Hải ngựa cũng như sơ sơ qua về mối quan hệ giữa hai nhà với nhau.
Đoạn đường về nhà Uyển My hôm nay tuy xa nhưng sao lại cảm thấy quá ư là gần, nó giống như cảm giác của tôi mỗi lần đi học năm cấp 3, sáng nào tôi cũng muốn trời mưa bão giật đùng đùng để tôi được nghỉ học, cố gắng đạp xe chậm hết mức có thể để không phải đến trường quá sớm, nhưng rồi thì mọi thứ cũng không thể nào thoát được khi tôi vẫn đến trường đúng giờ và vẫn phải học hành mệt mỏi.
Bây giờ tôi không còn học nữa, nhưng mà việc đến diện kiến “nhạc phụ, nhạc mẫu” tương lai xem chừng cũng không phải là một chuyện gì đó dễ dàng, nhất là khi cả hai người đều có vẻ không hài lòng lắm với thằng “con rể tự nhận” như tôi, họ hãnh diện vì thằng “con rể môn đăng hộ đối” kia hơn. Trong suốt đoạn đường hôm nay, tôi và Uyển My cũng chẳng dám nói với nhau thêm câu nào, cả hai đều mải mê đuổi theo những suy nghĩ vẩn vơ của mình. Nàng ngồi tựa đầu vào lưng tôi, hai tay cũng ôm chặt lấy eo tôi để khỏi ngã, cảm giác như hai đứa chúng tôi chuẩn bị bước vào một trận đánh lớn, hứa hẹn nhiều cam go và vất vả.
Chúng tôi có mặt tại nhà Uyển My chỉ vài phút sau đó, dĩ nhiên là con Maybach của thằng Hải ngựa cũng đã chễm chệ ở đó từ lúc nào rồi. Hôm nay Dì Út chưa kịp lên, vậy nên tôi và Uyển My phải tự giác chia nhau công việc mở cổng và đóng cổng. Cánh cửa sắt này hôm qua tôi đóng lại nhanh gọn và nhẹ nhàng biết bao nhiêu thì hôm nay lại nặng nề và mệt mỏi bấy nhiêu:
– Vào đi Phong!
– Ừ!
– Không sợ, có Uyển My đây, không ai dám bắt nạt Phong đâu, hì hì. Đi nào!
– …
Sự an ủi của Uyển My chỉ giúp tôi an tâm được khoảng vài giây khi từ sân bước lên trước thềm cửa ra vào. Ngay khi đặt chân vào nhà, tôi đã lại được đem trở về với cảm giác hồi hộp và lo lắng không thể tả. Ba mẹ Uyển My và ba mẹ của thằng Hải ngựa đều có mặt đông đủ, dĩ nhiên là có cả nó ở đây nữa. Mẹ của thằng Hải bữa trước tôi chưa được gặp, hôm nay được diện kiến thì đúng là danh bất hư truyền.
Nói không phải điêu ngoa chứ ba mẹ của thằng Hải ngày trẻ chắc chắn phải là cặp đôi sở hữu vẻ bề ngoài nghiêng thành đổ nước. Ba đẹp trai, mẹ đẹp gái, không khó hiểu khi thằng mất dạy này lại sở hữu dung mạo xuất chúng đến như vậy. Cơ mà mặt mũi đẹp thì đẹp cũng chỉ là một phần, quan trọng là hai gia đình dường như đã quen biết nhau từ khá lâu, cộng thêm việc môn đăng hộ đối này nữa thì việc Uyển My và thằng Hải thành đôi thực sự là hoàn hảo không còn gì có thể chê trách được nữa. Tuy thế, nếu mọi chuyện diễn ra đúng như kế hoạch của hai gia đình thì còn gì gọi là cuộc đời nữa, tôi ở đây với tư cách kẻ hủy diệt, hủy diệt giấc mơ có được Uyển My của thằng Hải đầu trâu mặt ngựa tâm hồn chó tha như nó:
– Dạ con chào cô chú, con chào… cô chú!
Nhất thời bối rối, tôi chào loạn hết cả lên. Ba mẹ Uyển My và ba của thằng Hải dĩ nhiên đã quen mặt với tôi, chỉ riêng mẹ nó là không. Người phụ nữ này sở hữu nét đẹp sắc sảo, tuy không bằng mẹ Uyển My nhưng cũng phải một 9 một 10:
– Cháu là?
– Dạ thưa cô, con là… bạn của Uyển My.
Tất nhiên, Uyển My không nhát gan như tôi, dù sao đây cũng là nhà của nàng mà, vậy nên, ngay lập tức nàng chỉnh ngay:
– Dạ, đây là bạn trai cháu ạ!
– Ồ, cao ráo, đẹp trai, cháu tên gì?
– Dạ con tên Phong ạ.
– Phong cao bao nhiêu thế cháu?
– Dạ con 1m81 ạ.
– Vậy là hơn thằng Hải nhà cô rồi, có tập thể thao gì không Phong?
– Dạ con có tập võ từ nhỏ.
– Thảo nào, hai đứa đứng cạnh nhau dễ thương lắm.
– Dạ con cảm ơn cô.
Những màn đối đáp có phần thảo mai của tôi cũng như khó hiểu của mẹ thằng Hải khiến tôi càng lúc càng cảm thấy không yên tâm cho lắm, dù rằng từ nãy đến giờ thì chưa có chuyện gì quá nghiêm trọng xảy ra cả. Nhưng như các cụ đã nói đấy, trước giông bão thì lúc nào cũng trời quang mây tạnh, trời càng nắng to bao nhiêu thì cơn bão càng mạnh mẽ, dữ dội bấy nhiêu.
Không biết cơn bão sắp tới sẽ là gì, chỉ biết dù đang đứng trong điều hòa mát rượi, người tôi cũng vã mồ hôi như tắm. Trong lúc tôi còn đang cúi đầu cảm ơn lia lịa và nghĩ ngợi về một tương lai không sáng sủa lắm thì thằng Hải ngựa đã xuất hiện với vẻ mặt khinh khỉnh, không biết nó có gì tự hào hay là đang chôn giấu một bí mật động trời nào đó mà có vẻ tự tin không vết xước như vậy:
– Ái chà, chú Phong, lại gặp nhau rồi? Ổn chứ?
– Ổn chứ anh, em giữ sức khỏe để anh em mình còn gặp lại mà!
– Chú cứ vẽ chuyện, lát uống với anh một chầu đấy nhé!
Đúng là loại tiểu nhân đê tiện, ngoài trò gạ gẫm chuốc rượu bia ra thì không còn thứ gì khác quang minh chính đại hơn để mà so sánh. Tôi thì không giỏi uống cho lắm, tất nhiên tôi sẽ say, nhưng tôi không sợ uống, chỉ là tôi cảm thấy không phải lúc nào tâm lý của mình cũng sẵn sàng cho việc đó, những lúc vui thật vui thì có thể, chứ như bây giờ thì khả năng cao là không trụ được lâu. Nhưng như có thần giao cách cảm, tôi còn chưa kịp từ chối thì Uyển My đã đứng ra ngăn cản:
– Không! Anh Hải thích thì uống với ba đi, Phong còn phải lái xe về!
– À ừ… thì anh… anh nói vậy thôi đó mà, chú Phong nhỉ?
– Ừm ừm, không sao đâu Uyển My, đùa đó mà.
Bữa ăn ngày hôm đấy diễn ra trong tâm trạng nơm nớp lo sợ đến từ phía tôi, mặc cho tiểu thư nhà tôi vẫn mặt lạnh như tiền ở bên cạnh, chăm chú gắp thức ăn cho tôi rồi mải mê trò chuyện với các bậc phụ huynh. Tôi thì thân phận thấp hèn, cũng không giỏi ăn nói cho lắm, thành ra đành ngậm tăm chờ thời chứ tuổi gì mà xen được vào câu chuyện của mấy bậc lão thành này.
Thằng Hải thì khác, dù sao 2 trong 4 người cũng là ba mẹ nó, vậy nên nó cũng lâu lâu góp vui bằng mấy câu đùa nhạt thếch, chắc phải cù vào nách mà cười. Tất nhiên vì nhận biết được ưu thế sân nhà, nó vẫn thường xuyên ngước mắt nhìn về phía tôi kèm theo nụ cười nửa miệng đầy khinh bỉ, mỗi tội là ngoại trừ một vài lần đầu tôi có chú ý, còn lại những lần sau đó thì nó chỉ ngồi cười một mình như thằng tâm thần vì tôi còn đang mải nhìn tiểu thư nhà tôi từ tốn ăn uống rồi nhẹ nhàng thưa chuyện. Tưởng rằng mọi chuyện sẽ kết thúc một cách êm đẹp thì bỗng, câu chuyện có dấu hiệu trở nên nóng hơn khi một kẻ ngoài cuộc như tôi bị lôi vào một cách bất ngờ và mạnh bạo:
– Phong nhà ở đây luôn à cháu?
Giọng nói nhẹ nhàng mà nghe muốn điếng hồn vừa rồi là của mẹ thằng Hải, người ban nãy còn khen tôi với Uyển My đẹp đôi:
– Dạ, vâng, nhà con ở đây ạ.
– Thế bố mẹ Phong làm gì?
– Dạ, ba mẹ con kinh doanh bình thường thôi ạ.
– Giờ vẫn còn đi học thì hai đứa tính sau này thế nào?
– Dạ… con…
Trong lúc tôi còn bối rối chưa biết thế nào thì lại một lần nữa, Uyển My đứng ra che chắn và bảo vệ cho tôi trước mặt những đối thủ quá mạnh mẽ và sừng sỏ kia. Công nhận miệng lưỡi của những người có máu mặt quả thực là một thứ vũ khí không thể nào lường trước được, mới câu trước câu sau còn hỏi thăm động viên mà giờ đã có ý chọc ngoáy rồi, quả thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong, nhìn thì hiền dịu chứ chắc gì trong lòng đã thế:
– Dạ, đây là việc riêng của tụi cháu, bác Phương đừng bận tâm, hì!
Không biết mọi người xung quanh thế nào, chứ riêng tôi lúc này thì Uyển My chẳng khác nào một đấng cứu thế đang dang tay cứu vớt lấy tấm thân nhỏ bé tội nghiệp của tôi. Bây giờ thì tôi đã hiểu tại sao lúc nào nàng cũng tỏa ra một khí thế ngút trời, chỉ nhìn thôi là đã cảm thấy được sự tự tin mãnh liệt kèm theo khả năng ăn nói vô cùng sắc sảo, đúng là nếu không có nàng, chắc giờ tôi đã bị vùi dập dưới 18 tầng địa ngục rồi:
– Ừ… ừ, bác hỏi vậy thôi đó mà, hai đứa ăn đi!
– Dạ…
Ở bên kia bàn ăn, dĩ nhiên là thằng Hải vẫn ném cho tôi cái ánh nhìn ngạo nghễ quen thuộc, nó dường như khá thỏa mãn với màn đối đáp vừa rồi của mẹ nó với tôi, mặc dù kết cục thì cũng không qua được cửa ải của Uyển My, nhưng có vẻ sự bối rối của tôi đối với nó đã là một thành công rồi chăng. Uyển My thì không quan tâm đến chuyện đó lắm, nàng chỉ quay sang nở một nụ cười xinh đẹp với tôi, nhẹ nhàng nói:
– Không sao đâu, có mình đây mà!
Không biết là vô tình hay cố ý, Uyển My nói lại đúng câu nói mà tôi vẫn thường nói mỗi lần nàng gặp chuyện gì đó không vui hay là bị mấy thằng chó điên như Hải ngựa cản đường. Chẳng cần nói ra, chúng tôi cũng mặc định luôn là những chỗ dựa đáng tin cậy nhất của nhau, đủ để dựa vào những lúc mệt mỏi, khó khăn nhất:
– Hic, sợ quá.
– Hihi, thỏ đế, thương ghê không?
– Giờ sao?
– Cứ thoải mái đi, để mình lo, hì!
Nhưng trái ngược hẳn với lo lắng của tôi, hoặc có thể là chính vì tôi có mặt ở đây, nên mọi câu chuyện mà tôi muốn nghe sẽ gần như không thể xuất hiện, vì câu chuyện đó chẳng hề hay ho một chút nào, nhất là đối với tôi. Theo như những gì Uyển My nói trước đó, ba mẹ nàng mặc dù vẫn rất quý tôi nhưng họ vẫn kiên quyết ý định sẽ gả Uyển My cho gia đình nhà người bạn thân lâu năm, mà đặc biệt là thằng Hải đầu trâu mặt ngựa. Tôi biết hai gia đình họ môn đăng hộ đối, nhìn đi nhìn lại vẫn chỉ thấy xứng đôi, cơ mà có bao giờ họ tự hỏi, liệu con gái của họ có thực sự muốn điều đó xảy ra hay không, hay chỉ vì ít danh xưng hão, ít sĩ diện nhỏ nhen mà khiến cả cuộc đời con gái mình sẽ chìm trong đau khổ.
Nhưng rồi chuyện gì phải đến cũng đã đến, mọi vấn đề chỉ thực sự bắt đầu khi bữa ăn ngày hôm đó kết thúc. Hôm nay dì Út không có mặt tại đây, vậy nên công việc rửa chén bát sẽ được đảm nhiệm bởi những người phụ nữ trong nhà, mà cụ thể ở đây sẽ là Uyển My, mẹ nàng và mẹ của thằng Hải. Còn lại 4 bậc đại trượng phu, à không, chắc là chỉ 3 thôi vì thằng Hải ngựa làm đếch gì phải đại trượng phu, cái loại tiểu nhân đê tiện bỉ ổi như nó thậm chí còn không xứng đáng được xếp vào dạng… đàn ông nữa kìa:
– Chà chà, đấng mày râu chúng ta ra làm ván cờ uống miếng nước chè nhỉ?
– Haha, nay ông bạn lại hứng thú thế!
Hai bậc cha chú xem chừng khá cởi mở còn hai thằng trẻ trâu lại muốn gầm gừ lao vào tẩn nhau một trận. Ở Việt Nam, xét rộng ra mà nói, loại cờ mà tôi thấy nhiều người chơi nhất có lẽ là cờ tướng, sau đó đến cờ vua rồi sau đó là các loại còn lại. Cờ tướng tôi biết chơi, có thể nói là cũng thuộc dạng tương đối ổn, hành gà thì được, đánh với cao nhân thì cũng chỉ thua sát nút, lý do là vì ba tôi vốn là một cao thủ cờ tướng, đã từng có giai đoạn được gọi lên đội tuyển thành phố nhưng vì đam mê với võ thuật, ông đã quyết định lựa chọn sự nghiệp Karatedo.
Được cọ xát với ba nhiều, thành ra tôi lên tay lúc nào không hay, mỗi tội là lâu lắm không đụng vào. Cờ vua thì tôi cũng có chơi qua sơ sơ, môn này tôi không nhớ là ai dạy, hình như cũng là ba tôi, nhưng tôi chỉ nhớ mang máng là năm lớp 1, trường tôi có tổ chức thi đấu cờ vua giữa các lớp, tôi thì cũng tham gia cho vui và thắng được 1 2 trận gì đó, còn lại thua sấp mặt.
Nói chung thì là biết chơi, nhưng chơi rất tệ. Và may mắn làm sao, cũng không chắc nữa, môn cờ mà ba của Uyển My và ba của thằng Hải chơi lại là… cờ vây, và đó cũng chính là môn mà tôi yêu thích nhất. Sở dĩ tôi biết chơi cờ vây là cũng bởi vì hồi nhỏ, tôi được đọc qua bộ truyện Hikaru – Kỳ thủ cờ vây, vậy nên nằng nặc đòi ba mẹ cho đi học chơi cờ. Mà cờ vây ngày đó ở Việt Nam còn chưa phổ biến lắm, nên hiếm hoi lắm mới có thể tìm được một lớp dạy cờ vây. Thầy dạy cờ của tôi hồi xưa giờ cũng đã trở thành một kỳ thủ đại diện cho quốc gia, lâu lâu tôi vẫn ghé thăm thầy và học hỏi rất nhiều từ thầy.
Khác với những môn khác, thế trận thắng thua trên bàn cờ vây không hề dễ để một người mới chơi có thể hiểu được ngay. Ngày còn bé, tôi được học là cứ bao vây quân cờ của đối phương thì sẽ ăn được quân cờ đó và được điểm, vậy nên tôi cứ đánh mãi theo kiểu vây bắt cơ bản, thành ra thua lúc nào không hay. Trong lúc hai bậc tiền bối đang ngồi trao đổi thức cờ, tôi và thằng Hải cũng chăm chú theo dõi từng đường đi nước bước.
Nói không phải chê nhưng hai ông bố ngày hôm nay chỉ đánh cờ ở mức… cho vui, giải trí là chính chứ không có nghiên cứu quá cao siêu. Để nói cho dễ hiểu thì cả hai người đánh hòa cờ với nhau, có thì cũng chỉ chênh lệch một chút nghiêng về phía ba của Uyển My, nếu đánh giá người mới chơi là điểm 1 thì cả hai người sẽ đạt điểm 4, còn tôi đạt khoảng điểm 6.
Nhìn mặt thằng Hải lúc này ngu tợn, tôi cá là nó giỏi lắm chỉ biết luật cơ bản chứ không phải người có thể tham gia vào bàn luận. Lúc này thì thế trận có vẻ đang nghiêng về phía ba của Uyển My còn ba của thằng Hải đang khá đăm chiêu trong việc tìm kiếm lối thoát tiếp theo. Tôi thật sự không hề có định xen ngang phá vỡ ván cờ của cả hai người, cơ mà trong lúc mải tìm kiếm đáp án cho câu hỏi này, tôi buột miệng nói ra nước cờ gợi ý cho ba của thằng Hải:
– 16 – 5?
– 16 – 5? Ồ! Đúng, hay!
– Phong biết chơi à?
– Dạ con biết sơ sơ.
– Lát thử với chú một ván nhé!
– Dạ!
Nước vừa rồi tôi đọc ra là một nước có thể phát triển rất tốt cho quân trắng của ba thằng Hải, mỗi tội trình độ của ông bác Hoàng chưa đạt được đến mức có thể lật ngược được thế cờ, kết quả là ba của Uyển My vẫn thắng 4 mục, khá sít sao nhưng cũng có thể nói là trình độ vượt hơn vì thoát được nước cờ ban nãy mà tôi chỉ điểm:
– Chà, thua sát nút!
– Haha, nhờ Phong nó mách nước không ông bạn thua đậm rồi!
– Chờ đấy, khà khà, nghỉ một chút lát đánh tiếp, Phong ngồi đi cháu!
– Dạ!
Bác Hoàng ba của thằng Hải mặc dù cũng là một người có khí thế không phải dạng vừa, nhưng so với độ đàn áp của ba Uyển My thì lại là vẫn thua kém khá nhiều. Ngồi trước mặt “nhạc phụ”, tôi cảm thấy tay chân run lẩy bẩy, mồm miệng thì cứ mở ra là lắp ba lắp bắp:
– Thử ván Phong nhé! Có cần chấp không?
– Dạ chắc không đâu chú, chú… quân đen đi ạ!
– Khà khà, thằng bé này khá đấy!
Phải nói lại chỗ này một chút, cờ vây có tổng cộng 361 quân cờ, 181 quân đen và 180 quân trắng, ai cầm quân đen đi trước, phải nói đi trước là một lợi thế tuy khá nhỏ nhưng cũng đủ để tạo sự khác biệt nếu trình độ hai người không quá chênh lệch:
– Chú không nhường đâu đấy nhé!
– Dạ, xin được chỉ giáo!
Tôi không phải khoe khoang kiêu căng giả ngu hành gà hay gì, chỉ là trình độ của tôi có phần vượt hơn so với hai người ở đây, tuy vậy nhưng có lẽ việc đánh bại “nhạc phụ” ngay trong ván cờ đầu tiên là điều không nên một chút nào, vậy nên tôi đã giả vờ đánh… cầu hòa. Những nước đi của tôi chỉ mang tính phòng thủ và không hề có một ý định sẽ tấn công nào. Dĩ nhiên ba của Uyển My có hơi chút nào đó thắc mắc, nhưng có lẽ ông cũng chỉ nghĩ rằng tôi là loại mới biết chơi nên chỉ lo chăm chăm phòng thủ mà thôi:
– Phong này!
– Dạ?
– Hai đứa vẫn ổn chứ?
– Dạ, vâng… vẫn ổn ạ.
– Cháu biết đấy, chú chỉ có mình bé My thôi, nên mọi việc cũng phải lấy nó làm trung tâm.
– Dạ.
– Cô chú bỏ công việc về đây chỉ vì bé My nó không chịu nghe lời.
– …
– Hy vọng Phong hiểu lời chú nói nhỉ?
– Dạ… con… vâng.
Nếu tôi được khóc, chắc có lẽ tôi đã rơi nước mắt ngay từ khoảnh khắc mà ba của Uyển My nói ra câu nói đó rồi. Rõ ràng không phải ông chỉ có ý định kể một câu chuyện mà tôi đã biết ngay từ đầu, cái mà ông muốn nói đến ở đây chính là việc cả hai người đã bỏ hết công việc bên Mỹ mà về tận Việt Nam chỉ để bắt Uyển My phải nghe lời và làm theo những gì họ muốn, vì thế cho nên sự có mặt của tôi cũng chẳng thể nào thay đổi được gì từ phía họ cả. Họ muốn Uyển My và thằng Hải thành một đôi, và sẽ tiếp tục làm mọi thứ để điều đó trở thành sự thật.
Ván cờ vẫn cứ tiếp diễn một cách mông lung còn tôi thì lại chẳng còn chút tâm trạng nào để mà suy nghĩ nữa:
– Ngày 8 tháng sau là sinh nhật bé My, cô chú định tổ chức một buổi tiệc nhỏ, Phong nhớ đến dự nhé!
– Dạ… con nhớ rồi.
– Thoải mái lên chàng trai, đừng lo lắng quá, haha!
Cái vỗ vai của “nhạc phụ” không những chẳng giúp được gì cho tâm trạng của tôi lúc này mà còn khiến tôi cảm thấy lo lắng hơn bội phần:
– Thế cờ căng quá nhỉ? Đúng là kỳ phùng địch thủ!
Bác Hoàng ba của thằng Hải gật gù ở phía ngoài, xem chừng ông cũng chẳng nhận ra được sức cờ của cả hai trong trận chiến này, duy chỉ có một người đủ khả năng nhìn ra, đó không phải là thằng Hải ngựa, dĩ nhiên rồi, mà chính là:
– Phong nhường ba đó, chứ ba thua rồi!
– Gì chứ, đang hòa cờ mà, con bé này lại nói bậy!
– Không tin ba hỏi Phong mà xem, hì hì!
Uyển My khiến tôi đi từ hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, sao cái quái gì nàng ta cũng biết hết vậy nhỉ. Cơ mà nhìn ra được tôi đang nhượng cờ thì có vẻ như là trình độ của nàng cũng không thua kém tôi là bao, thậm chí còn có thể hơn không biết chừng:
– Thật à Phong?
– Dạ… con… đâu dám, con đánh lung tung thôi!
– Chà chà, thằng bé này được đấy, đúng là ba cũng thấy có gì đó không đúng lắm, sao đánh mãi mà vẫn hòa cờ, hóa ra là…
Thay vì tiếp tục bóc phốt tôi trước mặt “nhạc phụ”, Uyển My dường như không nỡ nhìn tôi trong vẻ mặt tội nghiệp đó nữa nên cũng quyết định ngừng tấn công, chuyển sang… bênh vực:
– Tại ba yếu quá đó, Phong không muốn đánh hết sức, giữ thể diện cho ba thôi, sao ba lại trách Phong?
– Cái con bé này, chính con nói ra chứ ba có biết đâu?
– Con nói nhưng ba không được bắt nạt Phong! Không là con dỗi ba luôn!
– Thôi thôi, xin cô, để chú cháu tôi đánh hết ván cờ đi!
– Đã nói thua mà không nghe, Phong đánh thật đi, nhanh ra ăn trái cây nè, hì!
Lúc này thì chiến tuyến đã chia làm 2 phe rõ ràng, một bên là ba của Uyển My, ba thằng Hải và thằng Hải đóng vai trò chó hùa cổ vũ chứ nó chả biết cái khỉ gì, còn một bên là tiểu thư nhà tôi đang vui vẻ ra mặt trước màn trình diễn không lấy gì làm tệ của tên nô tài là tôi trước ba của nàng. Tất nhiên tôi sợ ba của Uyển My chứ, nhưng đại tiểu thư đã ra lệnh sức mấy mà tôi dám phản đối. Vậy nên chỉ khoảng 10p sau, ván cờ đã kết thúc một cách chóng vánh khi tôi đè bẹp hoàn toàn những công sức mở đường dẹp lối của “nhạc phụ đại nhân” khiến ông một phen hốt hoảng:
– Mạnh quá, vậy mà nãy chú cứ tưởng…
– Dạ, con gặp may thôi!
Uyển My cười tươi, vỗ tay nhìn tôi:
– Giỏi ghê, phải vậy chứ, đi ăn trái cây nào!
– Từ từ đã nào, để ba hỏi Phong vài câu…
– Kệ ba, ba thua rồi, con lấy lại Phong đây, hihi!
Tất nhiên là cả 4 bậc phụ huynh kèm theo một thằng ranh con đều ngạc nhiên ra mặt khi tôi đường hoàng đánh bại được “nhạc phụ” một cách không thương tiếc như vậy chỉ sau vài câu nói của Uyển My. Tôi thì không quá giỏi một môn nào, nhưng được cái môn nào tôi cũng học một chút, chơi một chút, thành ra nhạc nào nói chung tôi cũng nhảy được hết, chỉ là gặp cao thủ vẫn no hành đều đều.
Mà nhắc mới nhớ, tôi quên béng đi mất rằng sắp đến sinh nhật của Uyển My. Nàng tốt với tôi nhiều thứ quá rồi, giờ tự hỏi phải tặng nàng thứ gì cũng là một câu hỏi vô cùng khó đối với tôi. Ngày trước thì tôi vẫn tin rằng con gái thích những món quà handmade do đích thân con trai làm hơn là những thứ đi mua ngoài tiệm. Đến tận bây giờ, dù nhiều năm trôi qua, tôi vẫn áp dụng bí kíp đó vì theo kinh nghiệm của tôi thì nó luôn đúng, bất kể có là bạn gái, người yêu, hay là vợ đi chăng nữa.
Ý tưởng ban đầu của tôi sẽ là làm một món quà gì đó ý nghĩa để tặng cho Uyển My, rồi nhân dịp ngày đặc biệt, tôi sẽ chính thức lần đầu tiên thổ lộ những gì tự tận đáy lòng cho nàng biết. Nhưng rồi những dòng suy nghĩ ấy của tôi cũng sớm bị dập tắt khi nhận ra rằng, “nhạc phụ” đã đích thân nói và mời tôi đến dự thì hẳn rằng đây không phải chỗ để cho tôi có thể tự tiện thích làm gì thì làm được. Mới chỉ nghĩ đến đó thôi, tôi đã tưởng tượng ra một bữa tiệc sân vườn như trong mấy bộ phim của Mỹ, nơi mà gia chủ sẽ đãi khách một bữa tiệc nướng ra trò kèm theo nhạc giật giật và nhảy nhót loạn xạ. Nhưng đó dĩ nhiên là bữa tiệc của giới trẻ, còn bữa tiệc của lứa tuổi trung niên cũng như bậc cha chú thì sẽ chỉ là một buổi tiệc bánh ngọt nhẹ nhàng, mọi người cùng nhau khiêu vũ, thưởng trà:
– Nghĩ gì đó?
– Hả? Đâu có gì, mình nghĩ lung tung thôi!
– Nay đại ngốc của mình cũng không ngốc lắm, hì.
– Là sao?
– Lại ngốc rồi đó, haizzz.
Rốt cục thì bữa trưa ngày hôm đó kết thúc một cách tương đối là an toàn, nhàn nhã, chỉ bị mỗi một cái là nguy cơ tiềm ẩn thì đã được ba của Uyển My đẩy sang một ngày khác, đúng vào sinh nhật của Uyển My. Tôi không biết và cũng chẳng dám biết chuyện gì sẽ xảy ra vào ngày hôm đó, chỉ hy vọng rằng sẽ không có thứ gì đó quá kinh khủng diễn ra tại đó, vì tôi vẫn còn đang ấp ủ hy vọng sẽ… bày tỏ với Uyển My, dù chỉ là một giây phút ngắn ngủi nào đó mà thôi, vậy cũng mãn nguyện rồi.
Tuy vậy thì có vẻ như để tăng thêm mức độ lo lắng cho tôi, thằng Hải ngựa vẫn tỏ ra khinh khỉnh, mặt vênh lên tự đắc mặc cho tôi vừa có một màn thể hiện có thể nói là không đến nỗi tệ trước mặt quý vị phụ huynh. Thằng này hôm nay có vẻ nhân từ lạ lùng, nó tuyệt nhiên không giở trò đâm chọc tôi trước mặt người lớn, trước mặt Uyển My nữa, có lẽ nó cũng biết thừa rằng dù nó có làm cách nào đi chăng nữa, Uyển My vẫn sẽ đứng về phía tôi, bênh vực và bảo vệ tôi, vậy nên nó chọn cách im lặng chờ thời, điều đó càng khiến tôi cảm thấy lo lắng hơn gấp bội:
– Ba mẹ, hai bác, tụi con xin phép đi có việc ạ!
– Ừm, hai đứa đi đâu, tối có về ăn cơm không?
– Dạ ba mẹ Phong dặn con sang ăn cơm từ sáng mà ba mẹ về sớm nên con hẹn qua chiều nay!
– Ừ, hai đứa đi cẩn thận, cho cô chú gửi lời hỏi thăm gia đình Phong nhé!
– Dạ, con cảm ơn cô chú. Con chào mọi người con đi ạ!
Thiệt đúng là cuộc đời đủ mọi thể loại chuyện éo le, trưa thì ăn cơm ở gia đình nhà gái, chiều lại vòng về nhà trai làm thêm bữa cơm thân mật nữa, ai không biết chắc lại tưởng tôi và Uyển My chạy kpi cho kịp ngày làm đám cưới cũng nên, hơ hơ.
Nhưng nói chung là trong cái rủi có cái may, vì buổi trưa thì anh chị 2 của tôi sẽ không thể có mặt do bận đi làm, cơ mà bữa cơm diễn ra vào buổi tối thì lại là quá đẹp, quá hoàn hảo, cả gia đình quây quần đầm ấm chào đón “nàng dâu” ra mắt. Chắc cũng chẳng cần phải nói đi nói lại lần nữa về việc mẹ tôi thích Uyển My ra sao, có cảm giác như mẹ tôi mới là người rung động với Uyển My chứ không phải tôi, kể từ lúc nàng bước chân vào nhà thì mẹ tôi câu trước bé My câu sau Uyển My nghe muốn tan chảy. Mà tôi giống mẹ đấy chứ, vì mẹ tôi cũng gọi Uyển My là… Uyển My mà:
– Uyển My lấy giúp cô cái giỏ xách, hai cô cháu mình ra siêu thị mua ít đồ về nấu nhé!
– Dạ vâng. Cô để con đeo giúp cho ạ, hì hì!
– Thôi, để cô xách được rồi, lỡ mày xây xước gì thằng Phong nó lại nói cô, Phong nhỉ?
– Ơ kìa… mẹ… sao mẹ nói thế?
– Ngồi dậy trông nhà đi, lát tao về thì vào bếp phụ nấu cơm, ngồi đó mà chơi đâu!
– Quá khổ rồi!
Mẹ tôi nạt nộ tôi là vậy chứ có đời nào bắt tôi phụ nấu cơm đâu, đó cũng chính là nguyên nhân mà đến tận lúc này tôi vẫn chẳng biết cái khỉ khô gì về nấu nướng ngoài việc luộc rau, luộc trứng và nấu cơm bằng nồi cơm điện cả. Cũng may là ở thời điểm hiện tại, ngay lúc này đây, 2024, mọi công việc bếp núc đã được nóc nhà đẩy sang cho tôi và tôi phải tất bật mọi ngày, mọi lúc, thành ra trở thành Vua đầu bếp lúc nào không hay.
Mà không chỉ vua đầu bếp thôi đâu, còn vua rửa chén, vua quét dọn, vua lau nhà, vua giặt đồ, vua chăm con, blah blah… Nhưng đấy là chuyện của mãi sau này, còn ngay thời điểm đấy thì tôi vẫn chỉ là một thằng ăn hại trong căn bếp, tôi mà đụng vô thứ gì mà vứt luôn thứ ấy, vậy nên kết cục là bữa cơm được hoàn thành một cách hoàn hảo không vết xước nhờ tôi nằm ngủ quắc cần câu trong phòng trong khi cặp đôi mẹ chồng – nàng dâu phô diễn những kỹ năng thượng thừa.
Tôi không thường xuyên ngủ trưa cho lắm, chính xác là không có thời gian để mà ngủ, nhưng chẳng hiểu sao hôm nay tôi vừa nằm lên giường là đã ngủ mất trời mất đất lúc nào không hay, chỉ đến khi có hai bàn tay lạnh ngắt của ai áp vào má, tôi mới hoàn hồn tỉnh dậy:
– Pleu, cái tên lười biếng ngủ ngày, hihi!
– Ủa… Uyển My, đi chợ về rồi hả? Có cần… mình phụ gì không?
– Dạ không ạ, xong hết rồi ông ơi, chờ mọi người về rồi ăn thôi nè!
– Vậy… vậy à? Mình ngủ mấy tiếng rồi?
– Ưm, từ lúc đó đến giờ, chắc 3 tiếng rồi đó, heo Phong!
Uyển My lúc này tóc tai nhễ nhại mồ hôi bết cả vào mặt, vào trán, nhưng mà nhìn vẫn xinh dữ tợn. Khuôn mặt ửng hồng càng thêm hồng vì nấu nướng khiến nàng lúc này như mấy cô gái người Nga trong phim mà tôi vẫn hay coi, da trắng, má đỏ, nhìn yêu hết biết:
– Ngồi đây ngắm xíu đi, xinh quá, hơ hơ.
– Dẻo miệng.
Tay thì đánh tôi bôm bốp nhưng vẫn ngoan ngoãn chạy lại ngồi gần:
– Mai sang hỏi cưới nhé?
– Thách anh luôn đấy, hứ!
– Hic, đùa thôi, chắc chưa được!
– Không sao, mình chờ được, hì.
Tôi không muốn nhắc lại lần thứ 1 tỷ điều này, nhưng trong con mắt của tôi lúc bấy giờ, chỉ có một người con gái duy nhất, độc nhất là Uyển My, còn lại tất cả chỉ là phù du, là những sinh vật nhạt nhẽo không đáng để quan tâm. Chỉ cần Uyển My vui, tôi cũng sẽ vui theo, nàng hạnh phúc, tôi mỉm cười, còn khi nàng khóc, dĩ nhiên tôi sẽ chẳng thể không buồn đau:
– Chờ được đến bao giờ?
– Đến khi nào Phong muốn!
– Thế hứa nhé?
– Miễn luôn ở bên nhau là được!
Tôi không biết khi nói ra câu đó thì Uyển My có thể chờ đợi tôi được đến bao giờ, vì tôi cũng như nàng chẳng thể ngờ được rằng, những lời hứa những câu nói bâng quơ của chúng tôi không thể nào thay đổi được sự thật khủng khiếp rằng, một tương lai tăm tối đến cùng cực đã đến rất gần, rằng những giông bão thực sự bây giờ mới bắt đầu ập tới, dữ dội và điên cuồng đến không thể nào tả nổi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mưa và em |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Tình trạng | Update Phần 105 |
Ngày cập nhật | 12/12/2024 05:35 (GMT+7) |