– Ủa? Trí kìa sư phụ.
– Ừ… thấy – Tôi thành thật đáp…
– Trí quen… Quyên hả? – Nhỏ Ngân tròn mắt, ngạc nhiên không để đâu hết…
– Ừ… chắc vậy! À mà, quen biết hay quen… nhau? – Tôi nhún vai, cố tỏ ra bình thường…
Nhưng sự vụ có lẽ chưa dừng lại ở đó, vì ngay sau những câu hỏi vô tri vô giác của Thanh Ngân thì thằng Trí đã tiếp tục tạo thêm điểm nhấn cho lần xuất hiện của mình bằng một bó hoa hồng đỏ thẫm rực rỡ như mong muốn của tôi trao đến cho người con gái xinh đẹp nhất đêm nay, Ái Quyên:
– Sao mà… hai người đó? – Thanh Ngân mỗi lúc một bất ngờ, tôi cảm nhận được tiếng thở dồn dập của cô nàng…
– Bình tĩnh… có gì từ từ nói Ngân ơi! – Thằng Linh chêm nhẹ một câu an ủi, nhưng dường như chẳng có mấy tác dụng…
Tôi hoàn toàn hiểu được sự thất thần và tuyệt vọng của Thanh Ngân. Giữa một không gian cảnh sắc rực rỡ, ánh đèn led vàng chiếu sáng lung linh lên khung cảnh, và giữa một rừng quà tặng đủ các gam màu, tiếng nhạc trữ tình du dương và bầu không khí tương đối mát mẻ của… máy lạnh khiến cho cuộc gặp mặt của thằng Trí và Ái Quyên bỗng dưng trở nên… lãng mạn và hoàn hảo hơn bao giờ hết. Hôm nay Ái Quyên xinh đẹp bao nhiêu thì thằng Trí cũng mang một dáng vẻ và phong thái lịch lãm, phong độ bấy nhiêu, nhìn hai người bọn họ quả thực xứng lứa vừa đôi, mỗi tội là… không vừa con mắt tụi tôi cho lắm. Thanh Ngân dĩ nhiên là người sốc nhất ở đây, còn tôi và thằng Linh hoàn toàn là không vì bọn tôi đã thừa hiểu điều gì đang diễn ra, chỉ có nhỏ đệ tử yêu quái của tôi là dường như vẫn chẳng thể tin vào mắt mình:
– Vậy là… sao chứ?
Nhỏ Ngân ném cho tôi một cái nhìn khó hiểu, ánh mắt tràn ngập sự… xúc động:
– Sao gì mà sao, đừng có nghĩ lung tung!
Ngay lúc này, quả thực tôi cũng tương đối rơi vào trạng thái khó xử, vì chẳng biết phải giải thích như thế nào cho nhỏ Ngân hiểu, dù gì thằng Trí nó cũng là một chàng trai độc thân, nó cũng chẳng có nghĩa vụ phải khai báo với nhỏ Ngân những mối quan hệ của nó và Ái Quyên cũng thế, chẳng ai trong số hai người đó đang làm sai cả, mà người sai ở đây, có lẽ, là tôi:
– Hai người đó… quen nhau sao?
– Cái này… – Tôi ngập ngừng, chuyện này thì làm sao mà tôi dám khẳng định được cơ chứ…
– Sư phụ… sư phụ biết chuyện này đúng không… sao lại giấu con?
Thanh Ngân hai mắt đã đỏ hoe, có lẽ cô nàng nhận ra được sự thật khủng khiếp rằng, tôi và thằng Linh hoàn toàn không có thái độ bất ngờ trong sự kiện này, thế nên khả năng rất cao là bọn tôi đã biết nhưng không nói, và sự thật thì chính xác đúng là y như thế, không sai đi đâu được:
– Bình tĩnh đi, ra đây Linh nó kể cho…
– KHÔNG!!! KHÔNG CẦN!!!
Nhỏ Ngân nhất thời không giữ được bình tĩnh, quát lớn khiến mọi người đều tỏ ra giật mình, Ái Quyên và thằng Trí cũng không ngoại lệ. Thằng mất nết hướng ánh mắt về phía tụi tôi, nó nhìn tôi gật đầu cười mãn nguyễn, có lẽ cũng thỏa mãn lắm vì nó thừa hiểu, chuyện quái gì đang diễn ra ở đây.
Dường như không chịu nổi được cơn xúc động, nhỏ Ngân bỏ chạy ra ngoài, không thèm nói lấy một lời khiến ai nấy đều ngỡ ngàng:
– Chạy theo nó đi Linh! Chờ gì nữa?
– Em… em…
– Không mày chẳng lẽ tao, lẹ đi!
– Để… để em!
Bằng hết sức bình sinh, thằng Linh cũng nhanh chóng rời đi để chạy theo nhỏ Ngân, tránh con nhỏ làm chuyện gì ngốc nghếch. Tôi có thể dễ dàng hiểu được cảm xúc của Thanh Ngân lúc này, đơn giản bởi vì khi tình cảm của mình đặt trọn vào một người mà mình đã xem là đúng gu, nhưng người ấy đau đớn thay lại đi tán tỉnh… bạn thân của mình, tình huống đó quả nhiên vô cùng khó xử. Một bên là tình bạn, một bên là tình yêu, hài lòng với bên này thì lại mất bên kia, không sao có thể dễ chịu nổi khi đứng giữa lằn ranh này. Dù rằng thằng Trí và Ái Quyên cũng chưa có gì sâu sắc cũng như chắc chắn, nhưng riêng việc phải chứng kiến người bạn của mình đang cười nói vui vẻ với người mình thích, tôi nghĩ đó quả thực là một cảm giác quặn thắt không hề dễ chịu. Cảm giác này có lẽ giống với những gì mà thằng Đức trời đánh đã trải qua cách đây ít lâu, khi nó say mê Uyển My như điếu đổ còn nàng thì bỏ ngoài tai mọi thứ mà đến bên cạnh tôi. Chính vì lẽ đó, đôi lúc, tôi vẫn cảm thấy cảm thông và không mấy để bụng khi nghĩ về thằng Đức, dù sao nó cũng rơi vào tình cảnh khó khăn như vậy, hẳn là suy nghĩ sẽ không được thấu đáo.
Trở về với câu chuyện của thời điểm hiện tại, ngay khi Thanh Ngân tung cửa phòng chạy ra ngoài và thằng Linh thì tức tốc đuổi theo sau lưng, Ái Quyên, đã gần như ngay lập tức chạy tới chỗ tôi để hỏi han tình hình, thằng Trí thì từ tốn đi theo sau lưng, mặt nó lộ rõ vẻ hài lòng sau màn trả đũa vừa rồi:
– Sao vậy Phong? Ngân sao thế? – Nàng lo lắng…
– Không có gì đâu, từ từ anh kể cho – Tôi cười trừ…
– Ổn thật không đó?
– Không sao thiệt, đừng có lo, nay sinh nhật mà, cười lên cái cho xinh đẹp nào!
– Cái đồ… ông già này, vô duyên quá…
Ái Quyên cười bẽn lẽn, phải nói rằng chắc đây là lần đầu tiên tôi thấy nàng ngại ngùng đến vậy, dù rằng trước đó tôi đã khen nàng không biết bao nhiêu lần cũng như số khoảnh khắc nàng tự nhận mình xinh đẹp chắc cũng chẳng dưới con số “vài tỷ” là bao:
– À quên, Uyển My gửi quà tặng em nè, tuổi mới vui vẻ, hạnh phúc nhé!
– Ôi, cảm ơn hai người, tặng gì mà quá trời, hic, em ngại quá!
Nàng cười rạng rỡ, nhìn tôi đầy biết ơn, hai tay đón lấy bó hoa hồng vàng tươi thắm và giỏ nữ trang không kém phần mê hoặc:
– Hoa này… – Ái Quyên chợt khựng lại, nhưng tôi không để ý mấy, vẫn tiếp tục oang oang theo câu chuyện của mình…
– À, Uyển My nói khi nào tặng quà cho em thì cho hai người nói chuyện nhau, em nghe đi, anh gọi rồi đó!
– Ừ… ừ… em nghe…
Ái Quyên xúc động nhìn vào điện thoại của tôi, nơi mà Uyển My đã trưng diện xinh đẹp chờ sẵn:
– Chúc mừng sinh nhật em gái yêu của chị, chị yêu em lắm, hì hì!
– Ôi… cái bà này… tặng gì mà nhiều dữ vậy?
– Có gì mà nhiều, chị yêu em còn nhiều hơn cơ, phải thật vui đó nha!
– Em… cảm ơn…
– Có thích hoa chị gửi không? Chị đặt riêng cho em đó, giấy gói từ Pháp nhen!
– Pháp…
Nhìn hai chị em lâu ngày không gặp nhưng vẫn dành cho nhau những tình cảm vô cùng thắm thiết, tự dưng tôi cũng cảm thấy vui lây và có đôi chút xúc động không hề nhẹ, quả nhiên cuộc đời cũng chỉ cần một vài người bạn tâm giao như thế này, có lẽ tôi cũng đã mãn nguyện lắm rồi. Thế nhưng không, không đúng, có cái gì đó không đúng lắm ở đây. Trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ của tôi, rằng Ái Quyên sẽ vui vẻ thừa nhận và cảm ơn Uyển My về bó hoa tươi thắm và bộ trang sức sang trọng vừa được tặng. Ngay khi nhận được câu hỏi của Uyển My, Ái Quyên bất ngờ… khựng lại mất vài giây, nàng nhìn ngắm bó hoa hồng vàng trên tay rồi ngước lên nhìn… tôi, đúng vậy, không phải là màn hình điện thoại, nơi cô chị yêu quý đang chờ đợi, Ái Quyên nhìn về phía tôi trước rồi sau đó mới trở về với màn hội thoại của mình:
– À, em… hiểu rồi, hoa đẹp lắm, chị đừng lo, không như chị nghĩ đâu, em hứa – Ái Quyên trả lời, mặt nàng lộ rõ vẻ căng thẳng…
– Hì hì, vậy được rồi, mọi người dự tiệc vui vẻ hen, chị đang đi làm, nói chuyện sau ha?
– Ừm, bai chị.
Tôi có lẽ là người duy nhất không hiểu mô tê gì ngay ở thời điểm này, tại sao Ái Quyên đang từ một người vô cùng vui vẻ lại tỏ ra… thất thần như thế sau khi nhận được câu hỏi của Uyển My, mà tại sao nàng lại nhìn về phía tôi ngay ở thời khắc đó. Hơn thế nữa, tôi cũng có thể nhận ra được sự khác lạ trong cách hỏi và trả lời của cả 2 người, khi Uyển My hỏi rằng “có thích không” thì Ái Quyên không trả lời là “thích” hoặc “không thích”, mà nàng lại nói một cách… không liên quan lắm đó là “em hiểu rồi”. Quả thực con gái có rất nhiều điều khó hiểu, có lẽ con trai tụi tôi cả đời này cũng khó có thể thấm nhuần được hệ tư tưởng đó, huống hồ là chỉ trong giây lát. Tôi cứ nghĩ hai nàng sẽ nói chuyện hồ hởi, niềm nở và thân tình lắm chứ, ai ngờ lại thành ra thế này. Tôi nhận lại điện thoại từ tay của Ái Quyên, nàng cười hiền:
– Em thấy lo cho anh đó.
– Lo cho anh á? Sao lại… lo cho anh?
– Uyển My của anh… dễ sợ ghê.
– Sao lại… dễ sợ???
Tôi bất ngờ, hơi hốt hoảng nhẹ khi thấy Ái Quyên dùng cụm từ “Uyển My của anh” để nói về người chị gái thân thiết, và càng khó hiểu hơn nữa khi nàng nói rằng, Uyển My rất… đáng sợ. Ái Quyên lại ngập ngừng thêm một lúc nữa, nhưng rồi nàng có vẻ cũng không muốn nói thêm quá nhiều về việc này:
– Không có gì đâu, em nói lung tung thôi, anh đừng để ý, em ra nói chuyện với bạn em chút.
– Ừ… ừ… cứ để anh.
Trong phút chốc, tôi có cảm giác như mình đang rơi vào một khoảng không gian vô định, chẳng biết phải làm gì để có thể thay đổi được cục diện đang trở nên vô cùng rắc rối như thế này. Đầu tiên, đệ tử yêu quái của tôi bị người thầm thương trộm nhớ… tạt hẳn một xô nước vào mặt, không biết giờ đã hoàn hồn lại được phần nào hay chưa, kế tiếp, cô bạn thân thiết của tôi khẳng định chắc nịch rằng, người con gái tôi thương, quả thực, rất… đáng sợ, và cuối cùng, cái thằng mất dạy lật lọng nuốt lời đang đứng trước mặt tôi đây, chẳng lẽ lại phải đập cho nó thêm vài trận nữa để bỏ cái thói mất dạy, láo toét:
– Qua đây làm gì, thằng lật lọng?
– Gì mà nóng thế bạn tôi, bạn thì có kém gì? – Nó cười khẩy…
– Tao lật lọng gì mày?
– Tao nói mày phải thua, mà mày đánh thắng tao, thì chả lật lọng à?
Không hiểu sao tôi có phải là thiên kim tiểu thư xinh đẹp giỏi giang gì đâu mà tôi cứ gặp phải mấy thằng đểu cáng, tiểu nhân liên tục là thế nào nhỉ, mà rõ ràng là tôi có bao giờ hứa sẽ chịu thua nó đâu cơ chứ:
– Tao hứa tao thua mày bao giờ, mày có não không? Hay não để trang trí?
– Ái chà, có hay không thì cũng phải tự xử lý thôi, ra xem bạn mày sao đi kìa?
Thằng Trí nhoẻn miệng cười, chỉ cách đây vài ngày tôi còn tưởng nó là một trang nam tử, dám nói dám làm, ai ngờ lại lòi ra là một thằng bẩn tính, suốt ngày cay cú ăn thua, chẳng ra đâu vào đâu:
– Hên cho mày bữa nay là sinh nhật Quyên, còn không thì tao sẽ vặn tay mày lần nữa rồi.
– Thử xem!
Lần này thì đến phiên tôi nhoẻn miệng cười khinh bỉ, hóa ra cái thằng này trong đầu nó lúc nào cũng chỉ chăm chăm muốn ăn thua với tôi, vì ngay khi tôi vừa mở miệng đe dọa là nó đã có dấu hiệu sẵn sàng cho việc thủ thế rồi. Phàm là người học võ, càng lâu tôi càng nhận ra rằng, việc luyện tập nhiều có thể giúp cho chúng ta có được tâm thái bình tĩnh và yên lành hơn, trái với sự huênh hoang và ngạo mạn lúc còn nhỏ. Bây giờ, khi đã rèn luyện đến một mức độ nhất định, tôi lại đâm ra chán thể hiện, chán đánh nhau, vì nếu có thắng thì cũng chẳng vẻ vang gì, vì mình thì tập từ nhỏ, cái thằng mà mình đánh chắc gì đã luyện được qua năm thứ 2. Ấy thế cơ mà, trái ngược với suy nghĩ của tôi, thằng Trí dường như càng lúc càng có dấu hiệu… cay cú nặng nề hơn. Những ngày đầu khi thua trận tỉ thí với tôi, nó mặc dù vẫn dè chừng nhưng không quá… nóng ruột và vội vã, cũng như chưa để lộ cái bản chất hèn hạ đê tiện ra ngoài. Nhưng ngay sau trận đấu thứ 2, thằng Trí trong mắt tôi giờ đây không còn là cái thằng đẹp trai, giỏi võ và… biết điều như cách đây vài ngày nữa. Nó hiện giờ, nhìn chẳng khác nào thằng Hải ngựa, mỗi tội là to con và biết đấm nhau, chỉ vậy mà thôi:
– Cứ tự hào đi, mày mà làm Quyên buồn thì coi chừng tao!
Cái miệng bao đồng của tôi lại hoạt động hết công suất, hình như với thằng Hải đợt trước tôi cũng nói với nó một câu tương tự như vậy, mà chẳng biết nó có nghe hay không, cũng may là dạo này Uyển My nhà tôi tâm trạng có vẻ cũng ổn, không có gì bất thường, nên tính mạng của nó tạm được bảo toàn:
– Không đến lượt bạn đâu bạn Phong, lo thân mình trước đi, bớt xía mũi vào chuyện người khác, hừ.
– Tao đã đập mày được 2 lần, tao không ngại làm lần 3 đâu, thế nhé, cút khuất mắt tao đi!
Mặc dù tôi là người nói nó “cút đi”, nhưng bản thân tôi mới chính là người quay đầu… lượn sang chỗ khác, phần vì tôi đang bận suy nghĩ công chuyện, phần nữa là tôi cũng chẳng muốn nhìn cái mặt lợn của thằng này quá lâu, tự dưng đâm ra hơi… buồn nôn nhẹ.
Từ nãy đến giờ chắc cũng được hơn 10p kể từ lúc mà Thanh Ngân chạy ra khỏi phòng, đến giờ vẫn chẳng thấy động tĩnh nào về việc cô nàng sẽ trở lại, mà thằng Linh chạy theo nãy giờ không biết có nên cơm cháo gì không, cũng chẳng có gì chút tin tức để cho tôi đỡ sốt ruột. Suy đi tính lại một hồi, tôi cũng nhận ra rằng mình dường như đang hơi bị… nhiều chuyện quá mức, người ta buồn, tự người ta có cách để làm cân bằng, tôi thì liên quan quái gì mà đòi ra tay… tương trợ. Hơn thế nữa, tôi cũng đã có động thái “cắt cử” thằng Linh đi theo nhỏ Ngân rồi, việc gì mà tôi còn phải lo nghĩ nữa cho mệt.
Cái việc chính mà tôi đang cần nghĩ lúc này không phải là chuyện của nhỏ Ngân, mà là chuyện ban nãy Ái Quyên nói với tôi về Uyển My, nó có cái gì đó không được bình thường cho lắm. Thường ngày, Ái Quyên rất thân thiết với Uyển My, có chuyện gì Uyển My cũng kể cho cô em gái của mình nghe, thậm chí có những chuyện, tôi thậm chí còn chẳng biết tí ti ông cụ nào mà Ái Quyên lại rõ tường tận như ban ngày. Nhưng thái độ ban nãy của Ái Quyên thực sự đã để lại trong lòng tôi một vết gợn to tổ bố. Vốn tính tò mò sẵn có, tôi mà thắc mắc chuyện gì không có lời giải là sẽ đau đáu cả ngày lẫn đêm cho mà xem. Mỗi tội, dù có cố gắng cách mấy, có lẽ ngay ở thời điểm này, tôi cũng chưa thể nào hiểu rõ chân tướng sự việc được, vì nhân vật chính là Ái Quyên đã từ chối tiết lộ thêm, còn nhân vật… thứ chính Uyển My thì dường như… không muốn để cho tôi can dự vào:
– Không có gì đâu, bǎobèi đừng nghĩ nhiều, hì.
– Thật không đó? Sao anh thấy…
– Vậy hen, có gì tối nói chuyện, em đang bận.
– Ừ… bai…
– Tút tút…
Uyển My cúp máy cái rụp, thậm chí còn chưa kịp để cho tôi nói hết câu chào tạm biệt, thành ra, chẳng khai thác được gì thêm nữa.
Trong thời gian chờ nhỏ Ngân với thằng Linh về, tôi sẵn không có gì làm nên cũng tiện chân dạo qua khu vực đám lớp tôi đang ngồi chém gió gặt bão một cách mãnh liệt tại đây. Nói chung đám bạn cùng lớp tôi thì cũng có thể gọi là không thân thiết nhiều cho lắm, không giống như hồi cấp 3, khi mà ngày nào cũng gặp nhau, rồi làm gì học gì cũng có nhau, thành ra, có những chuyện, không phải gặp ai cũng có thể kể được.
Hôm nay Ái Quyên ngoài việc rủ những đứa thân thiết nhất như tôi, Thanh Ngân, Vương Linh, thằng Duy, nhỏ Nhi ra thì còn có thêm sự góp mặt của hội thằng Quốc, thằng Thành, thằng Duy, thằng Phương và mấy đứa con gái như nhỏ Diệu, nhỏ Như, nhỏ Ngọc. Lớp bọn tôi mặc dù là lớp thiên về mảng công nghệ thông tin, thế nhưng số lượng nam nữ vẫn khá ư là cân bằng, mỗi tội Ái Quyên lại không thân lắm với mấy đứa con gái trong lớp, ngoài Uyển My ra thì chỉ có thêm 3 – 4 đứa là thường xuyên nói chuyện mà thôi. Tôi lò dò tiến lại gần chỗ đám bạn mình đang trò chuyện rôm rả, đứa nào đứa nấy đều tỏ ra khá thoải mái và dễ chịu, nhỏ Nhi cũng nhập hội mà không có chút ngại ngần:
– Chém gió gì đó mày?
Tôi vỗ vai thằng Duy, nơi nó đang ngồi thao thao bất tuyệt với đám bạn về một chuyện gì đó, nghe có vẻ đầy mùi hư cấu:
– Ủa? Anh… anh vợ, có gì không anh?
– Anh vợ cái đầu mày, tránh xa em tao ra nghe chưa! Con nhỏ kia nữa, bớt đi chơi với thằng này lại nhé!
Tính ra cái số tôi sao mà cô liêu, đường đường mang tiếng có một cô người yêu xinh đẹp, giỏi giang, thông minh hết phần thiên hạ, ấy vậy nhưng lại chẳng có cơ hội được cùng nàng đi đây đi đó, được giới thiệu nàng với mọi người xung quanh, mà bây giờ lại trở thành một thân… quyền huynh thế phụ, ngăn cản mấy đứa em gái thân thiết tiến tới với những cái thằng mặt mũi nham hiểm và lòng dạ cầm thú như Ái Quyên với thằng Trí và giờ thì là nhỏ Nhi với thằng Duy. Nhưng nói thì nói đùa vậy thôi, chứ thằng Duy là một thằng tốt tính, tôi không có gì khúc mắc gì với nó cả, vậy nên, nó mà tán được nhỏ Nhi thì tôi cũng bắt tay chúc mừng tụi nó thôi, chỉ là, nhìn đứa nào cũng có đôi có cặp, tôi đâm ra… cay cú quá thể đáng:
– Sao mỗi lần tui thấy ông là sẽ có chuyện gì đó xảy ra vậy? – Nhỏ Nhi nhìn tôi đầy nghi hoặc…
– Sao tao biết được? Mà chuyện gì?
– Thì bà Ngân đó? Như phim Hàn Quốc luôn… không do ông thì do ai?
– Bố lạy mày, tao thì liên quan gì nhỏ Ngân, bớt đồn bậy lại, không tao lại ăn chửi nữa.
– Ông mà sợ ai? À, vợ ông đó hả? Ai chứ riêng vợ ông thì tui tin, tui nhìn bả cũng sợ nữa chứ nói gì.
– Mắc gì mà sợ?
– Có cảm giác nói chuyện gì bả cũng biết hết, nói chuyện với bả cảm giác như nói chuyện với… cô giáo vậy đó, dễ sợ lắm!
Chẳng biết tình cờ hay cố ý mà nhỏ Nhi lại dùng đúng cái cụm từ “dễ sợ” mà ban nãy Ái Quyên đã dành để miêu tả về Uyển My. Dĩ nhiên tôi cũng sợ Uyển My, nhưng cái sợ của tôi ở đây là kiểu yêu thương, kiểu “sợ vợ” chứ không phải kiểu sợ hãi đối mặt như những gì mà mấy đứa nhóc này đang nói đến. Mà Uyển My đáng yêu như vậy, có cái quái gì mà “dễ sợ” cơ chứ:
– Sao hồi xưa mày kêu Uyển My đẹp gái hiền lành?
– Hồi xưa khác, giờ khác, giờ nói chuyện nhiều hơn mới thấy chứ.
– Bớt nói xấu Uyển My của tao à, đấm luôn giờ!
– Haiz, chị nói thế thôi, cưng hiểu sao thì hiểu, không rảnh nói nhiều, hứ.
Nhỏ Nhi nhìn tôi bằng ánh mắt… khinh bỉ rồi quay ngoắt đi trò chuyện với hội bạn lớp tôi bên cạnh, trong khi thằng Duy có vẻ không để ý cho lắm vì hình như nó vẫn còn đang bận tâm ngắm nghía con đồng hồ trên tay tôi:
– Vãi nồi, mày mua à Phong?
– Mua gì?
– Cái này nè! – Nó nâng tay tôi lên, à không, chính xác là nâng phần cổ tay có đeo đồng hồ lên như kiểu bảo vật quốc gia…
– Không, Uyển My tặng tao.
Thằng Duy trố mắt nhìn tôi, gương mặt nó lộ rõ vẻ ngạc nhiên, phải nói là vô cùng ngạc nhiên mới đúng:
– Vãi… cứt… đồng hồ nhái phải không?
– Nhái cái đầu mày, mua ở cửa hàng mà.
– Thật không?
– Mẹ, thằng bệnh, đã bảo thật, mà mắc gì nhái, cái đồng hồ thôi mà, làm gì ghê vậy?
Nó ôm đầu, nhìn tôi như một sinh vật lạ từ trên trời rơi xuống:
– Trời ơi Phong ơi là Phong, ngu gì ngu thế!!!
– Ngu cái đầu mày, ông lại vặn cổ bây giờ! – Tôi nghiến răng ken két khiến thằng Duy nhất thời hoảng hồn, không dám trêu chọc nữa…
– Nói cho mày biết, đừng có mà sốc…
– Vụ gì, nói đi úp mở mãi!
Mặt thằng Duy càng lúc nàng gian xảo, nó nhìn quanh ngó quắt như thằng trộm gà, hết liếc ngang rồi lại liếc dọc trước khi dừng lại ở cái đồng hồ trên tay tôi:
– Cái đồng hồ này, Uyển My mua tặng mày đúng không?
– Ừ, đúng.
– Mày có biết giá của nó là bao nhiêu không? – Thằng Duy nghiêm túc như luật sư tra hỏi bị cáo…
– Ờ… không… tao thấy cũng đẹp, chắc khoảng… 2 – 3 triệu gì đó.
– Diss, nói mày ngu đúng là không sai, dốt nát không tả được.
– Mẹ, mày mà chửi câu nữa thì đừng trách tao ác!
Tôi đứng phắt dậy, sẵn sàng cho thằng này nếm thử đòn Kimura Lock trứ danh của mình nếu như nó còn tiếp tục… mượn gió bẻ măng, mượn chuyện này mà chửi xéo tôi nữa thì coi chừng cái cẳng tay:
– Vểnh cái lỗ tai lên mà nghe nhé. Nếu tao không nhầm thì con này là Bonest Gatti dòng Ghost Speed mã B199016R, giá hiện tại loanh tầm 2000.
– 2000? 2000 Đồng?
– Đồng cái đầu mày, 2000 mỹ kim, đô la Mỹ, ngu vãi cả xoài.
– Gì? Mày mới sủa cái gì?
Lần này thì đến lượt tôi mới là thằng phải trố mắt ra nhìn, không phải nhìn thằng Duy, mà nhìn con đồng hồ lộ máy đang nằm gọn gàng trên tay tôi:
– Hết hồn rồi chứ gì? Nhất mày rồi, vợ vừa xinh đẹp vừa giàu, hờ hờ.
– …
– Tháo ra tao mượn xem kỹ chút nào!
– …
– Ê! Phong!
– …
– Phong!
– …
– Phong!!! Thằng điếc!!!
– Gì… cái gì?
Phải nói thật là đầu óc tôi đã trở nên… miễn nhiễm với mọi loại âm thanh ngay sau khi tôi nghe được thông tin cực sốc mà thằng Duy vừa trao gửi đến mình. Làm thế quái nào mà Uyển My lại có thể tặng cho tôi một cái thứ… giá trị cao đến nhường này. Hồi nào giờ tôi chắc chắn trên người mình không có món đồ nào mà tôi từng khoác lên có giá trị quá 2 triệu đồng, cái đắt nhất từ xưa đến giờ mà tôi mua chắc có lẽ là đôi giày sneaker trắng mà tôi nhặt đại từ một cửa hàng giày gần nhà, ngoài ra tuyệt nhiên không còn thứ gì đáng giá ngoài… thân thể của tôi ra. Trước đó thì tôi chỉ ngây thơ nghĩ rằng, con đồng hồ này có lẽ sẽ chỉ rơi vào tầm vài triệu là cùng, vì tôi cũng không rành lắm về mấy cái vụ đồ hiệu này kia, nên không để ý, mà xung quanh tôi thì lại chẳng có ai biết tí gì về chiếc đồng hồ quái đản này, cho đến hôm nay, khi tôi được thằng Duy khai phá đầu óc, tôi mới vỡ lẽ và… suýt thì vỡ tim:
– Tháo ra tao mượn xem chút mày!
Nó chép miệng ra chiều thèm thuồng, bố thằng bệnh:
– Mày nói thật không?
– Mẹ, đã bảo thật, bố lừa mày làm gì? Mà vợ mày thế nào mày còn không biết à?
Không phải là tôi không tin thằng Duy, chỉ là tôi vẫn cảm thấy… mơ hồ về giá trị khủng bố của món quà này dữ lắm. Nói không ngoa một tí nào, con đồng hồ mà Uyển My tặng tôi đã ngang ngửa với giá trị của một con xe máy tay ga sang xịn mịn ngay thời điểm này, quả thực là có đấm tôi thì tôi cũng không dám tin đó là sự thật, dù rằng tôi biết gia đình Uyển My rất có điều kiện và nàng thì cũng đã tự lập kiếm tiền từ lâu lắm rồi.
Nhắc đến món quà, tôi bất giác lại nhớ đến bộ combo quà tặng mà Uyển My vừa gửi đến Ái Quyên, thứ mà cách đây không lâu đã khiến thái độ của nàng thay đổi hẳn, đã vậy nàng còn khẳng định Uyển My nhà tôi rất “đáng sợ” nữa kia mà:
– Mà mày, có biết hoa hồng vàng có ý nghĩa gì không?
Thằng Duy cũng giống tôi, là con trai, vậy nên, tôi không nghĩ nó biết cái quái gì về mấy thứ như hoa hòe:
– Không, ý nghĩa mẹ gì, hoa hồng thì chắc là… tình yêu chứ gì?
– Nhưng sao Uyển My lại tặng cho Quyên hoa hồng?
– Sao là sao, sao tao biết? Mày điên à? Hoa đéo nào chẳng là hoa.
Câu chuyện của chúng tôi dường như sẽ không có hồi kết, chắc chắn là vậy, nếu bên cạnh tụi tôi không phải là một đám con gái khác đang rôm rả trò chuyện. Tôi không biết tại sao hội con gái lại thích hoa như vậy, vì tôi chẳng thấy sức hấp dẫn nào từ mấy bông hoa đủ loại màu sắc nhưng vô tri vô giác đó. Tất nhiên, có nhiều loại hoa thì khá thơm, nhiều loại khác thì lại có màu tương đối đẹp, nhưng chung quy lại, tôi vẫn chẳng biết mấy cái bông hoa nhỏ xíu ấy thì lại có nhiều ý nghĩa đến vậy:
– Ai bảo ông thế? – Nhỏ Như lên tiếng cắt ngang…
– Hả? Bà nói tôi à?
– Hai ông chứ ai, mỗi một loại hoa đều có ý nghĩa riêng của nó chứ!
Như bắt gặp quý nhân, tôi gạt phắt thằng Duy qua một bên, chạy tới nghe ngóng thông tin từ nhỏ Như:
– Thế bà biết hoa hồng vàng có ý nghĩa gì không, nói tôi nghe đi!
Nhỏ Như nhìn tôi dò xét:
– Ông hỏi làm gì?
– Ơ kìa, hỏi để biết chứ làm gì?
– Cũng tùy người tặng và người nhận nữa, mỗi trường hợp sẽ mang một ý nghĩa khác nhau.
Tôi thì tính thành thật, không giấu dốt, không biết là phải hỏi, muốn giỏi là phải học, vậy nên, tôi không ngần ngại mà khai tuốt tuồn tuột những gì mình biết cho nhỏ Như nghe:
– Vậy là, Uyển My tặng cho Quyên hoa hồng vàng?
– Ừ, đúng.
– Rồi sau đó Quyên nói Uyển My… dễ sợ.
– Ừ… cũng đúng nốt.
– Hừm, xem nào… mà hai người đó có nói gì khác không, ví dụ nói đến ông chẳng hạn?
– Tôi á? Không, hình như không có…
Tôi lúc này chẳng khác nào phạm nhân đang bị cảnh sát tra hỏi, mỗi tội là phạm nhân này thì đang vô cùng mong mỏi sẽ được khai sạch sành sanh những gì mình biết để nhận về lời “kết tội” ngọt ngào từ cô cảnh sát tên Như này mà thôi:
– Tôi không dám chắc nha, nhưng có vẻ trong trường hợp này, cộng thêm những gì tôi biết về ông, về bà Quyên với bà My, thì khả năng cao là…
– Là sao? Úp mở quá vậy?
Tôi thấp thỏm, đứng ngồi không yên. Mà không chỉ có mỗi mình tôi sốt ruột, cả đám lúc này cũng đã hướng mắt về phía nhỏ Như để nghe được một câu kết luận cho ra hồn:
– Có vẻ là… Uyển My của ông, đang… ghen…
– Ghen?
– Ừm, rất có khả năng như vậy.
– Mà ghen cái gì? Ghen với ai, Quyên á?
– Chứ ông nghĩ là ai ở đây?
– Không… không… chắc không có đâu, bà nhầm rồi đó.
Thái độ và cách hành xử của Ái Quyên ban nãy khiến cho tôi cứ có linh cảm rằng, câu trả lời của nhỏ Như là hoàn toàn chuẩn xác, nhưng tôi vẫn không muốn tin vào điều đó, vì chẳng có lý do gì mà Uyển My lại ghen với Ái Quyên cả, tôi với Uyển My như thế nào thì Ái Quyên thừa hiểu, mà tôi với Ái Quyên thân thiết anh em ra sao thì dĩ nhiên Uyển My cũng rõ trong lòng bàn tay, làm sao mà có chuyện đó được kia chứ:
– Chuyện mấy người sao, sao tôi biết được, chỉ là suy đoán như vậy thôi, nhưng chắc không sai đâu.
– …
– Mà Uyển My nhà ông công nhận… đáo để lắm.
– Sao… sao nữa?
Nhỏ Như nói nhỏ giọng lại, dường như không muốn ai nghe thấy, ngoại trừ gần chục đứa đang ngồi đây ra:
– Theo tôi tìm hiểu, thì hoa hồng vàng bây giờ không mang ý nghĩa tiêu cực như vậy nữa, nhưng ngày xưa, thì có…
– Là sao? Chưa hiểu.
Mặt tôi đần hẳn ra, chẳng hiểu cóc khô gì, cứ như vịt nghe sấm, đám còn lại cũng tương tự vậy:
– Hoa hồng nói chung bây giờ đều mang ý nghĩa tích cực, đặc biệt là trong tình yêu, nhưng ngày xưa, ở Pháp, thì họ lại nghĩ khác…
– Pháp? Bà mới nói ở Pháp à?
Tôi ngạc nhiên dữ tợn, vì hình như ban nãy tôi cũng có nghe thấy Uyển My và Ái Quyên nhắc gì đó đến Pháp:
– Ừ, sao thế?
– Hình như lúc Uyển My nói chuyện với Ái Quyên, cũng có nhắc gì đó… đến Pháp, tôi nghe loáng thoáng.
Nhỏ Như nhìn tôi đầy thương cảm, tặc lưỡi, lắc đầu nguây nguẩy lộ rõ vẻ chán chường:
– Vậy thì đúng rồi đấy, ông nên bảo trọng thì hơn!
– Sao… sao… sao… vậy?
– Nói tiếp câu chuyện nhé. Ngày xưa ấy, có rất nhiều người cho rằng hoa hồng vàng là một trong những loài hoa mang thông điệp buồn trong tình yêu. Theo tôi nhớ rằng trong họ màu của Pháp, hoa hồng vàng là biểu tượng của sự phản bội và nghi ngờ. Chính vì vậy, hoa hồng vàng đã từng được gắn với ý nghĩa về sự ghen tuông, tan vỡ và bội bạc. Nếu đem tặng hoa này cho tình địch thì còn mang ý nghĩa… dằn mặt nữa đó.
– Bà chắc không đó? Sao tôi chưa bao giờ nghe mấy vụ này nhỉ? – Tôi cố gắng níu kéo chút hy vọng nhỏ nhoi…
– Yên tâm, khỏi lo, mấy vụ hoa hòe này con gái bọn tôi rành hơn bọn con trai nhiều.
– …
Tôi nghe đến đâu, sấm chớp nổ đùng đoàng bên tai đến đấy, quả thực không cách nào mà giữ cho tâm hồn bình lặng được nữa khi nghe đến những lời này:
– Ghép vào câu chuyện của anh Phong đây thì đúng đến 99% rồi đó, không sai được đâu. Haizz, khổ thân bà Quyên.
– …
– Mà cũng có thể không phải, tôi thấy bà My nhà ông với bà Quyên cũng thân nhau lắm mà. Với lại chuyện này còn phụ thuộc vào mối quan hệ của ông với bà Quyên, cái đó thì tụi tôi không tiện hỏi sâu, tự ông đánh giá xem thế nào?
– Ừ… ừ… cảm ơn bà…
Nói đoạn, tôi đứng dậy bước vội ra ngoài, bỏ ngoài tầm mắt những cái nhìn thương cảm và thấu hiểu từ đám bạn đang lặng im nhìn tôi ngay lúc này. Có lẽ, tụi nó đang cảm thấy tội nghiệp và lo lắng cho tôi là phần nhiều, vì quả thực, cô người yêu giỏi giang của tôi có hơi chút… đáng sợ.
Nhưng nói thì nói thế, tôi không sốc vì Uyển My làm như vậy, vì tôi biết, Uyển My có cá tính và nguyên tắc của riêng mình, đặc biệt là trong tình yêu, mà cụ thể là với tôi. Đã không ít lần, tôi có cảm giác rất mạnh mẽ rằng, Uyển My, luôn xem tôi là một thứ gì đó vô cùng quý giá đối với nàng, và không muốn bắt cứ ai với bất cứ lý do có quyền giành lấy tôi từ tay nàng, thậm chí chỉ là một chút ít, vì không tự nhiên mà Uyển My lại gọi tôi là “bảo bối”, đúng chứ? Nhớ có lần, thằng Linh rủ tôi đi đóng MV ca nhạc cho cô ca sỹ nào đó đến trường tôi mượn bối cảnh, ấy vậy mà Uyển My chửi nó như tát nước vào mặt rồi đuổi đi, không cho tôi được có cơ hội mở miệng. Nghĩ lại, quả là, tôi đã thấu hiểu thêm nhiều điều. Và sự thật là tôi cảm thấy sốc và tuyệt vọng hơn nhiều khi nhận ra, Uyển My đã có vẻ như vừa thực hiện một hành động mang tính “dằn mặt” và “bảo vệ lãnh thổ” với chính người bạn, người em thân thiết nhất với nàng như Ái Quyên, mỗi cô bạn mà tôi còn xem như đứa em gái ruột thịt của mình, ấy vậy mà…
Uyển My là một người có tính sở hữu rất cao, tôi nhận ra điều đó, nhưng đến mức độ hơi… tiêu cực thế này thì quả thực là tôi chưa dám nghĩ đến. Những gì nhỏ Như vừa tiết lộ hoàn toàn trùng khớp với thái độ và diễn biến câu chuyện của tôi, Uyển My và Ái Quyên quãng thời gian qua. Tôi đã mơ hồ nhận ra cách đây không lâu, đúng là Uyển My đã không vui sau khi biết được rằng, tôi gọi Ái Quyên là “bé Quyên”, nhưng chẳng thể ngờ, mọi chuyện lại đến nước này. Chẳng biết tôi phải đối diện với Ái Quyên như thế nào nữa đây?
Tôi cứ thế bước đi trong vô thức, dọc theo dãy hành lang dài đằng đẵng. Tôi cứ bước, cứ bước, cứ bước, và rồi thì lại bắt gặp một cảnh tượng mệt mỏi nữa trong tầm mắt, mặc cho tôi đã quá mệt mỏi để suy nghĩ thêm bất cứ điều gì rồi.
Khi chuyện tình tay 3 chẳng còn là điều quá mới mẻ, và màn “đánh ghen” vô cùng ẩn ý của Uyển My còn chưa dứt được ra khỏi đầu tôi lúc này, thì một tập phim mới, đã chuẩn bị ra rạp. Với sự góp mặt của 2 nam chính, Vương Linh và Thành Trí, hội ngộ cùng 2 nữ chính xinh đẹp, mỗi người một vẻ là Thanh Ngân, Ái Quyên. Bộ phim bom tấn dự kiến sẽ được khởi chiếu ngay bây giờ, hoàn toàn… miễn phí và chẳng hiểu nguồn cơn nào đã dẫn đến kịch bản thảm khốc này nữa. Rồi thì tôi, dù chỉ mang vai trò thô thiển là “diễn viên khách mời”, cũng đang đứng trước lựa chọn sẽ tiếp tục nhảy vào can ngăn hay bỏ mặc mọi sự cho nó tự nhiên diễn ra. Phụ thì phụ, tôi hoàn toàn đủ khả năng biến kịch bản phim hài kịch thành bi kịch trong nháy mắt, chắc như bắp luôn đấy.
Giờ phút của sự thật, chuẩn bị bắt đầu!!!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mưa và em |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Tình trạng | Update Phần 105 |
Ngày cập nhật | 12/12/2024 05:35 (GMT+7) |