Hà Như thiếu chút nữa có xúc động muốn cắn người. Cho tới bây giờ nàng luôn luôn cao cao tại thượng, nào đã phải nhận qua đãi ngộ như vậy?
Hà Như hít sâu một hơi cố gắng áp chế tâm tình của mình, nhìn Nghệ Phong nghiến răng nói:
– Phiến Thổ Linh này là của ta.
Nghệ Phong nhún vai nói:
– Tùy ngươi!
Nói xong, Nghệ Phong xoay người chuẩn bị rời đi. Thổ Linh nhiều như vậy, có mảnh kia hay không cũng không quan trọng. Huống chi đối đãi vỡi một nữ nhân có bệnh phải dùng tâm hòa ái, phải biết bố thí thích hợp. Năm đó Nghệ Phong đi nghe xong một khóa về bệnh tâm thần, hắn đã chấp nhận rời xa.
– Ngươi…
Hà Như cũng thật không ngờ Nghệ Phong cư nhiên xoay người đi, điều này khiến cho nàng trở tay không kịp. Trong suy nghĩ của Hà Như, Nghệ Phong hẳn là một người ngạo khí rất cao, một nam nhân như vậy sao có thể dễ dàng chịu thua? Nàng còn chưa chơi đùa đủ.
Hện giờ Hà Như cảm giác như đánh một quyền vào bị bông, cảm giác mất lực khiến nàng nghiến răng nghiến lợi. Hà Như thấy Nghệ Phong lấy hồn thể bên kia liền hừ lạnh một tiếng, lắc mình tới trước mặt Nghệ Phong, thi triển nhiếp hồn thuật chặn lại đấu khí của hắn một lần nữa.
– Muốn lấy hồn thể sao, còn chưa hỏi ta có đồng ý hay không.
Hà Như thấy Nghệ Phong không lấy được hồn thể, vẻ mặt đắc ý nhìn hắn.
– Kháo… Mẹ nó, con điên ở chỗ nào tới đây.
Đáy lòng Nghệ Phong không nhịn được mắng một tiếng, cho nàng chút mặt mũi, nàng còn không biết điều.
– Đương nhiên, nếu như hòa nhã không có tác dụng với bệnh tâm thần thì đành phải động thủ.
Nghệ Phong nhớ tới lời dạy năm đó của lão giáo sư, nhãn thần nhìn Hà Như cũng thay đồi. Hà Như thấy Nghệ Phong dùng ánh mắt khác lạ quan sát nàng, nhất thời có loại dự cảm không tốt. Chỉ là nhớ tới thực lực của chính mình, rồi lại không thèm để ý nữa.
Vào ngày đầu tiên nàng đã điều tra thực lực của các võ giả khác, ngoại trừ một vài người ra không có ai có uy hiếp với nàng. Tuy rằng không nhìn thấu người thanh niên này, thế nhưng chắc chắn hắn đang che dấu thực lực, một người đang che giấu thực lực nàng càng không sợ.
– Bản thiếu gia muốn mảnh hồn thể này.
Nghệ Phong nhìn chăm chú Hà Như nói.
– Mảnh này ta cũng muốn!
Hà Như nghe Nghệ Phong nói vậy không giận không mừng. Lấy thân phận nhiếp hồn sư của nàng, lấy hồn thể cũng đã đủ cho nên mới tìm cách đi xen ngang người khác. Hiện giờ đối phương biểu lộ muốn cùng nàng đoạt phiến hồn thể trước mặt, rốt cục cũng có thể buông tay đánh một trận.
Nhiếp hồn thuật của Hà Như không ngừng thi triển thu lấy hồn thể của phiến Thổ Linh.
Nghệ Phong hừ lạnh một tiếng, đấu khí trong cơ thể cũng tuôn ra chặn lấy nhiếp hồn thuật của đối phương, không cho đối phương có cơ hội lấy đi hồn thể. Để đối phương không lấy được hồn thể, Nghệ Phong đã sử dụng thủ đoạn vô cùng sắc bén.
Hà Như thấy nhiếp hồn thuật của mình bị đấu khí của Nghệ Phong tiêu diệt nhanh gọn như vậy không khỏi kinh dị liếc mắt nhìn hắn. Vẻ mặt tràn đầy hưng phấn, nhiếp hồn thuật lại lần nữa mạnh mẽ tuôn ra, hóa thành mãnh hổ muốn thu lấy mảnh Thổ Linh kia.
Động tác của Nghệ Phong cũng không chậm, ấn kết trong tay hắn không ngừng đánh ra, rất nhanh liền xuất hiện một cự xà, cự xà hơn mười trượng mạnh mẽ quất đuôi tới chỗ Hà Như.
– Tới hay!
Hà Như thật không ngờ thiếu niên này cường thế như vậy, tuy rằng hắn không dùng hết toàn lực, thế nhưng năng lượng hắn ngưng tụ ra có thể sánh ngang với nàng. Ở trong đám thiếu niên anh tuấn năm nay cũng đủ để kiêu ngạo.
– Hi hi… Ngươi cũng có vài phần bản lãnh, chỉ là khu vực này ta đã muốn rồi. Đi…
Theo câu nói của Hà Như, âm thanh khàn khàn của mãnh hổ vang lên ngoạm lấy con rắn lớn kéo xuống.
– Thật vậy sao? Bản thiếu gia sợ ngươi không có năng lực này. Quấn…
Theo lời nói của Nghệ Phong, cự xà hơn mười trượng mạnh mẽ bật lên quấn lấy mãnh hổ ở giữa không trung, thân thể không ngừng co lại muốn ép nát mãnh hổ ra.
– Chút tài mọn!
Hà Như không cho là đúng, từng đạo hồn lực đánh vào trong mãnh hổ, rất nhanh thân thể mãnh hổ dần dần to lên.
– Banh…
Hà Như hét lớn một tiếng, đấu khí Nghệ Phong ngưng tụ thành cự xà cư nhiên bắt đầu bị mãnh hổ mạnh mẽ banh ra, nếu tiếp tục rất có khả năng mãnh hổ thoát được ra ngoài.
– Có ý tứ!
Nghệ Phong nghĩ không ra nữ nhân này có thực lực như vậy, lực lượng tám phần mười đấu khí của Nghệ Phong cư nhiên không thể giữ được nàng. Nghĩ vậy, Nghệ Phong cũng không thèm bảo lưu đấu khí nữa, từng cỗ từng cỗ tiến nhập vào trong cự xà, nguyên bản mãnh hổ mạnh mẽ bành trướng lại bị cự xà quấn chặt bắt đầu co rút.
– Lực lượng của tiểu tử này thật mạnh!
Hà Như cảm thán một tiếng, nàng không kinh sợ mà còn lấy làm vui mưng. Tìm được một cường giả làm đối thủ chung quy vẫn tốt hơn một phế vật nhiều.
– Hi hi… Hiện giờ ta sẽ biến rắn của ngươi thành vật chết!
Hà Như nở nụ cười nhẹ, hồn lực không ngừng quán nhập vào thân thể mãnh hổ. Nguyên bản mãnh hổ bị ràng buộc cư lại lần nữa hóa to, trên người cự xà xuất hiện một cái khe, có vẻ như sắp bị đứt đôi.
– Lực lượng thật mạnh!
Nghệ Phong không khỏi cảm thán một tiếng, có thể khiến chín thành lực lượng của hắn cũng không áp chế được. Hiển nhiên nhiếp hồn thuật của nữ nhân này đã đạt tới trình độ cực cao. Nguyên bản Nghệ Phong suy đoán nàng là thất tinh cao cấp, hiện giờ khả năng còn muốn mạnh hơn.
Chỉ có điều Nghệ Phong không hề sợ nàng, đấu khí lại lần nữa dũng mãnh thâm nhập vào người cự xà. Nhận thấy vẫn không ngăn được sự bành trướng của đối phương, ngón tay Nghệ Phong vung lên, rốt cuộc vận dụng tới tử khí trong cơ thể.
– Xuy xuy…
Đấu khí trong cơ thể tiến nhập vào người cự xà xong, tử khí bắt đầu ăn mòn mãnh hổ. Nguyên bản mãnh hổ đang hóa to cư nhiên bị áp chế lần nữa.
Hà Như nhìn đám năng lượng màu xám mông lung bao vây lấy cự xà, trong lòng không khỏi hoảng sợ:
– Đây là năng lượng gì? Vì sao kinh khủng như vậy?
Hà Như hít sâu vào một hơi, vừa định cố gắng tăng thêm lực lượng một lần nữa thì bên tai truyền đến một câu nói:
– Đa tạ!
Sắc mặt Hà Như đại biến, trong lòng có dự cảm không tốt liền nhìn về phía phiến Thổ Linh kia. Quả nhiên tất cả hồn thể đều đã bị lấy đi.
Hà Như nhìn một mảnh hồn thể tiến nhập vào bình ngọc của Nghệ Phong, ngay lập tức vẻ mặt nàng vô cùng khó coi. Nàng không thể ngờ được Nghệ Phong cũng là một nhiếp hồn sư.
– Đê tiện!
Hà Như nhìn Nghệ Phong nhịn không được hét lớn.
– Ha ha! Quá khen quá khen!
Nghệ Phong nhún vai không nói gì, để cự xà dần dần biến mất, hiển nhiên hắn không có ý định tranh đấu với đối phương. Thực lực nữ nhân này không kém, nếu tranh đấu tiếp sẽ vô cùng phiền phức cho nên Nghệ Phong trực tiếp sử dụng nhiếp hồn thuật để thu lấy hồn thể, Hà Như vẫn đang quan tâm tới cự xà, nàng đâu nghĩ rằng hắn còn có nhiếp hồn thuật đồng thời đằng cấp không thấp nữa.
– Hừ!
Hà Như thật không ngờ chính mình bị thua bởi một người thanh niên chưa gặp mặt. Nàng hừ lạnh một tiếng phất tay áo rời đi. Nguyên bản lúc này mèo đang vờn chuột, cuối cùng lại để con chuột đùa giỡn lại.
– Hy vọng lúc sau ngươi còn có vận khí tốt như vậy.
Lời nói truyền đến bên tai, tự nhiên Nghệ Phong biết ý tứ của nàng. Ý tứ của nàng chính là trong lúc tỷ thí, nàng sẽ không lưu thủ.
Tất nhiên Nghệ Phong không quan tâm chút nào, thứ hắn không sợ nhất chính là nữ nhân.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Nghệ Phong - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 20/12/2024 03:36 (GMT+7) |