Lại nói về chú Trung viva. Tối hôm đó chị tiếp tục cho chú leo cây với lý do chị đi đám cưới về mệt nên không tiếp. Hôm sau chị Lan từ Hà Nội về. Chị và chị Lan đã gặp và thẳng thắn nói chuyện với chú. Chú này hiểu rằng có cố cũng không được nên quyết định thôi. Chiều chị và chị Lan lên chơi nhà tôi. Tôi cùng hai chị đi chơi linh tinh đồng thời chị báo tin đó cho tôi.
Một cái tết yên bình cũng trôi qua mà không có việc gì lớn. Sau tết chị em còn đi chơi với nhau hai lần nữa rồi tôi cũng quay trở lại trường và tiếp tục học. Tôi rời quê với một kế hoạch lớn lao đặt ra. Trong đầu tôi hoàn toàn yên tâm vì việc đối thủ mà tôi nghĩ đã bị loại bỏ. Tôi rất phấn chấn vì điều này và quyết tâm thực hiện bằng được kế hoạch.
Thực sự, cả tôi và chị đã lầm. Đối thủ thực sự của tôi sau tết mới xuất hiện. Anh đã quan sát chị từ lâu nhưng chưa vào cuộc. Chỉ sau tết anh mới thực sự đến nhà chị và bắt đầu công cuộc tìm hiểu chị.
Tôi xin nói qua về anh này. Anh tên là Minh hơn 30 tuổi. Mặc dù còn trẻ nhưng anh đã là phó phòng Nông nghiệp của thị xã, một chức khá to ở quê lúc bấy giờ. Anh không đẹp trai nhưng cao to và nam tính. Đặc biệt là một người rất điềm đạm. Gia đình của anh là một gia đình trí thức căn bản. Bố anh là hiệu trưởng trường cấp 2, mẹ anh làm ở văn phòng thị uỷ trước đây cùng làm với chị nên biết rất rõ về chị. Anh là thứ hai trong nhà. Anh trai anh là giảng viên đại học Giao thông. Em gái sau anh là giáo viên dạy sử ở trường cấp 3 tôi học. Tôi cũng biết chị này vì khi tôi học lớp 12 chị về thực tập. Em út anh hiện đang học đại học Ngoại Thương và cũng là một học sinh giỏi nổi tiếng. Có thể nói không phải vì yêu tôi từ trước, thì khi chị gặp anh sẽ bị nốc ao ngay. Bởi ở thị xã nhỏ đó tìm đâu ra được một chàng trai có lý lịch tuyệt vời như vậy. Với Trung thì chị còn đồng minh là bố. Bác Luân thực ra không thích Trung vì anh này tinh tướng. Còn với Minh thì bác hoàn toàn bị thuyết phục. Mẹ chị thì dĩ nhiên rồi và khi anh xuất hiện thì mẹ chị làm mọi cách để ghép chị và anh.
Về tôi, khi lên Hà Nội tôi bắt đầu lao vào học ngoại ngữ theo đúng kế hoạch. Thời gian đầu không sao. Nhưng được 1 tháng thì tôi phải tính chuyện nghỉ dậy học để có thêm thời gian. Tôi chuyển lớp này cho hai bạn gái của tôi ở cấp 3 là H và M. H chịu trách nhiệm lý, hoá còn M chịu trách nhiệm môn toán. Thực ra bọn học trò vẫn muốn tôi dậy nhưng do không thể nên chúng nó cũng không miễn cưỡng. Mặt khác H thì đoạt giải lý quốc gia và M giải toán quốc gia nên bố mẹ chúng thấy tôi sắp xếp như vậy cũng là lo cho bọn nó tốt hơn nên không ý kiến. Cũng may sau này bọn nó đỗ hết đại học, vậy nên tôi phần nào cũng có công. Chuyện này tôi sẽ kể sau.
Tôi và chị vẫn thế, vẫn điện thoại khi thấy nhớ, vẫn thư từ điều đặn. Ở Hà Nội, tôi hoàn toàn mù tịt thông tin của chị. Từ nhỏ đến lớn chỉ đi học ở thị xã nên làm gì có bạn dưới Tam Điệp. Lên học đại học cũng không nốt. Mà có thì chúng nó cũng không biết vì chị thuộc thế hệ trên nhiều. Chỉ cách khoảng 2 tuổi là đã không biết nhau huống chi đến 5 tuổi. Thỉnh thoảng tôi cũng qua nhà chị Lan chơi để nắm bắt thêm tình hình nhưng cũng chả khá hơn do chị Lan cũng chẳng mấy khi về quê. Mặt khác chị cũng chuẩn bị cưới xin nên cũng bận chả liên lạc nhiều với chị. Suốt từ tết đến hè tôi và chị gặp nhau có 1 lần do chị lên công tác Hà Nội đợt 26/3 chị em gặp nhau được tý trưa mừng mừng tủi tủi rồi tối lại phải về ngay vì không thể ở lại.
Đợt 1/5 tôi về quê nhưng không gặp. Chị phải tổ chức cho cựu chiến binh huyện đi về quê Bác nên không ở nhà. Mãi đến hè khi tôi về mấy ngày chị em có gặp nhau. Cũng chỉ ôm nhau trao nhau những nụ hôn vội rồi lại chia tay lại xa cách. Yêu xa là thế mong manh và chờ đợi nó luôn đi song hành. Nỗi nhớ thì luôn thường trực mỗi khi đêm về.
… Bạn đang đọc truyện Những người con gái tôi không thể quên tại nguồn: http://truyensextv2.com/nhung-nguoi-con-gai-toi-khong-the-quen/
Đó là ngày mà tôi nhớ mãi trong đời mình. Một ngày mùa thu, lại mùa thu tôi ghét mùa thu vì nó luôn đem đến những khoảnh khắc đau khổ cho tôi. Sáng dậy, ngoài trời đang mưa ngâu. Mấy ngày nay cứ cách ngày lại mưa một ngày. Trời cứ sụt sùi rả rích. Theo truyền thuyết Ngưu Lang Chức Nữ thì mỗi khi Ngưu Lang và Chức Nữ gặp nhau, họ đã khóc và nước mắt của họ rơi xuống trần gian hoá thành cơn mưa, đó chính là mưa Ngâu. Do vậy, người ta còn gọi họ là ông Ngâu bà Ngâu. Truyện kể rằng, cứ sau khi hàn huyên tâm sự, họ lại khóc cho nên các cơn mưa mới không liên tục, lúc mưa, lúc tạnh.
Thời tiết cực kỳ khó chịu nhưng do phải đi học thêm ngoại ngữ vào 8h mà tôi thì chuẩn bị thi rồi nên tôi ra khỏi nhà. Tôi đen thực sự, do năm đó cộng đồng các nước sử dụng Pháp ngữ tổ chức tại Việt Nam nên đáng nhẽ sẽ tổ chức thi ngoại ngữ vào tháng 6 thì họ dịch đến gần tháng 9 mới thi đồng thời tuyển luôn tình nguyện viên cho hội nghị. Tuy nhiên nó cũng cho tôi thêm thời gian để học thêm chắc chắn.
Mở cửa ra thì tôi không tin vào mắt mình. Chị đứng đó người ướt sũng vì mưa. Dựa lưng vào tường chị đang khóc.
– Em, sao em không gọi anh. Vào nhà không cảm, ướt hết cả rồi.
Chị theo tôi vào nhà mà không nói gì. Chị ngồi luôn vào ghế. Hai chân đặt lên ghế, chị ôm gối không nói gì nước mắt thì lã chã. Tôi hoảng thực sự. Tôi chưa gặp hoàn cảnh này bao giờ. Mới có gần hai tháng chưa gặp nhau, mới cách đây 5 ngày còn nói chuyện qua điện thoại mà bây giờ chị tiều tuỵ khác thường. Chị gầy hơn hẳn, mặt chị hốc hác và đôi mắt vô hồn. Lo cho chị tôi chạy vội lên nhà lấy chiếc khăn tắm và lau người cho chị. Chị vẫn im lìm còn tôi luống cuống.
– Em làm sao vậy, lên mà không báo cho anh một tiếng. Em nói đi anh sợ lắm rồi đấy.
Chị khóc. Chị vẫn ngồi nguyên và khóc. Tôi ôm chặt chị vào lòng.
– Em nói đi anh sợ, em làm sao vậy. Anh sợ lắm em nói đi. Tôi hoảng thực sự.
– Anh ơi người ta ngày mai người ta sang nói chuyện người lớn rồi.
Tôi chết lặng khi nghe những lời này. Chị tiếp lời.
– Mình phải làm sao đây anh ơi. Em chết mất anh ơi. Chị càng khóc thật to.
– Ư ư mình phải làm gì anh ơi. Em không biết làm sao cả anh ơi. Mẹ… mẹ… em chết mất anh ơi.
– Em bình tĩnh kể cho anh nghe chuyện là thế nào.
– Em hư hư… giấu anh em… không nói. Em… đã làm tất cả nhưng bây giờ em… em thua rồi. Em khổ lắm anh ơi. Em chết mất. Chị nói nấc từng lời.
Tôi vẫn không hiểu gì cả. Cả đầu óc tôi như một mớ bòng bong. Thực ra đến lúc này tôi hoàn toàn không có tin tức gì của chị. Tôi như người mộng du.
– Em cứ bình tĩnh nói từng chuyện một để anh nghe, anh không hiểu gì cả. Mẹ ép em lấy anh Trung à.
– Không. Không phải người khác. Em… đã làm mọi cách nhưng người ta, bố mẹ em… vẫn quyết em… em… Không… Làm… gì được. Em… chết mất anh ơi. Anh làm gì đi, em chết mất. Chị càng khóc to hơn.
Tôi càng không hiểu gì. Tôi biết bây giờ mà nói thì cũng càng không ra đầu ra đũa gì. Tôi sẽ không hỏi nữa. Tôi đợi chị bình tĩnh lại sẽ hỏi từ từ thì mới hiểu được chuyện. Tôi ôm chặt chị vào lòng và an ủi.
– Em đừng lo có anh đây. Em cứ từ từ rồi hãy nói cho anh nghe.
Chị ngả vào tôi run rẩy và chị cứ khóc chị khóc nấc lên. Tôi cũng vậy, mặc dù không biết nguyên nhân nhưng tôi cũng khóc. Cả hai chúng tôi ôm nhau và khóc. Cả không gian chỉ còn tiếng nức nở của chị và tiếng sụt sùi của tôi. Ngoài trời thì mưa vẫn rơi như đồng cảm với hoàn cảnh của hai đứa. Không biết bao lâu tôi thấy chị dường như đã ngủ. Nhưng chị vẫn khóc. Chị khóc trong lúc ngủ còn tôi thì bấn loạn thực sự. Tôi không hiểu gì cả. Cả tâm trí của tôi như bầu trời u ám ngoài kia.
Mọi câu hỏi và câu trả lời lướt qua mà không có lôgic gì cả. Tôi loạn và tôi loạn thực sự. Sao vậy, mọi kế hoạch tôi đặt ra chỉ còn một thời gian ngắn thôi là sẽ có câu trả lời. Ai ai là người chị nói, không Trung thì là ai. Sao diễn biến lại nhanh vậy. Mới tuần trước khi báo tin cuộc thi vòng một tôi là một trong những người được điểm cao nhất chị còn vui mừng. Chị còn đòi lên để chia vui với tôi mà giờ đây lại như vậy. Những tiếng ho của chị làm tôi tỉnh lại. Sau một hồi thiếp trong tay tôi chị cũng đã tỉnh táo hơn. Nhìn tôi chị lại nước mắt lưng tròng. Tôi an ủi và lúc này chị mới từ từ kể lại câu chuyện.
Chị nói về anh Minh và chị kể về mẹ chị. Cách đây 4 hôm khi bố chị đi công tác Quảng Ninh mẹ chị đã uống thuốc ngủ. Khi chị về nhà mẹ chị mê mệt thuốc ngủ thì rơi vãi khắp phòng. Chị đưa mẹ đi cấp cứu bệnh viện. Họ nói mẹ uống thuốc ngủ quá liều nhưng không nguy hiểm. Sau khi sơ cứu mẹ chị tỉnh lại. Chị đưa mẹ về và mẹ nói nếu chị không đồng ý cho nói chuyện người lớn thì mẹ chị sẽ uống thuốc ngủ tự tử mà chết. Dĩ nhiên chị đồng ý mà còn cách nào nữa mà chị không đồng ý. Và hôm qua chị đòi mẹ cho chị lên gặp tôi. Mẹ mới đầu không cho nhưng khi chị nói nếu không cho chị lên thì người chết không phải là mẹ, mà là chị nên mẹ mới đồng ý.
Thực ra nói qua về anh Minh. Anh không hề biết chuyện tôi và chị. Anh yêu chị và hoàn toàn muốn đi đến hôn nhân với chị. Còn chị thì không không thể từ chối hoặc phũ phàng như với Trung được. Anh khác, lịch sự điềm đạm và hết sức nhẹ nhàng tinh tế. Điều này được anh thể hiện đúng với tính cánh của anh. Và chị không còn gì để nói. Chị muốn kéo dài thời gian nhưng không thể kéo mãi được. Chị làm mọi cách kể cả việc thú thật đã không còn con gái với người yêu trước mà anh vẫn không lùi bước. Anh bảo anh không quan tâm đến quá khứ việc chị nói anh càng trân trọng chị anh chỉ muốn chị như bây giờ. Chị hết bài. Cộng với việc mẹ thì chị thua. Chị thua toàn diện. Và bây giờ chị ở bên tôi. Chị tụt xuống đất chị quỳ và ôm chặt lấy chân tôi.
– Anh… hãy để cho em tròn chữ hiếu. Em yêu anh nhưng chúng ta có duyên mà không có phận. Chị lại khóc.
Tôi đã chết lâm sàng khi chị nói những lời này. Với chàng trai mới 19 tuổi đầu gặp hoàn cảnh như thế này thì còn biết làm gì ngoài khóc. Tôi đã khóc và tôi lúc này thực sự khóc vì tôi bất lực. Tôi đã hoàn toàn chết lặng. Với những ai đã lâm vào hoàn cảnh như tôi đều có cảm giác cả cơ thể như một khối thịt không còn ý nghĩa. Tôi không còn cảm giác gì ngoài nước mắt chảy lã chã trên mặt. Chị vẫn quỳ dưới chân tôi và nức nở.
– Quên em đi và hãy coi em là một giấc mơ. Yêu anh… em sai rồi.
Không sai, không hề sai. Tôi và chị yêu nhau là một tình cảm chân thành xuất phát từ hai con tim. Có chăng chỉ là quan niệm của người đời. Tôi không thể chấp nhận thua cuộc như vậy nhưng tôi cũng không có phương án nào để cứu vãn tình hình. Tình yêu của chúng tôi là bí mật và thầm lặng. Tôi ước gì lúc đó có người sẻ chia có người chỉ cho tôi một con đường để tôi tìm ra lối thoát. Chỉ có nói thật với bố mẹ hai bên là giải pháp cuối cùng. Đó là toàn bộ ý nghĩ của tôi lúc này. Khi nói với chị tôi nhận được cái lắc đầu của chị. Chị không đồng ý.
– Không không được làm việc đó. Nếu cần làm việc đó thì em đã nói từ lâu rồi. Mẹ em biết chuyện rồi nhưng có thay đổi được gì đâu. Nếu chúng ta nói thì không chỉ một mình em và anh chúng ta còn kéo theo cả bố em và bố mẹ anh vào cuộc và khi đó cả anh và em là hai người con bất hiếu. Không được đâu anh ơi.
– Vậy thì chuyện của mình giải quyết sao đây.
– Em nói rồi. Anh và em có duyên mà không có phận. Số mình nó thế. Thôi khi em đi lấy chồng anh sẽ quên em và gặp người con gái khác phù hợp hơn. Chúng mình chia tay nhau anh nhé.
– Em… em điên thật rồi.
Tôi nói mà tê tái cõi lòng. Chị quỳ xuống và nói những lời đầy thổn thức.
– Hãy quên em đi, để em đi lấy chồng. Anh hãy coi như em đã chết rồi.
Chị đứng dậy và xách túi ra về. Không nói một lời chị thẳng ra cửa và định mở cửa.
– Đứng lại. Em mà đi thì đừng bao giờ gặp anh nữa, anh hận em.
– Em sẽ không bao giờ gặp anh nữa. Tuỳ anh.
– Đứng lại nếu em đi anh sẽ chết trước mặt em.
Chị quay lại dẫm chân thật mạnh.
– Anh có yêu em không. Đừng ép em. Em đã chết, đừng để em chết hẳn.
Tôi quỳ xuống.
– Anh xin em đừng bỏ anh. Mai Anh ơi anh xin em. Anh yêu em.
– Mai Anh của anh đã chết rồi. Cưới em anh đừng về nếu em nhìn thấy anh em sẽ chết trước mặt anh.
Và chị bỏ tôi ra đi trong mưa gió. Tôi vẫn quỳ và khóc. Tôi khóc cho tôi và tôi khóc cho tình yêu của tôi.
19 tuổi là cái tuổi mà kinh nghiệm của cuộc đời gần như bằng không. Vẫn cứ nghĩ mình có thể cứu vãn được tình yêu của mình bằng kế hoạch mình đặt ra và mình đang thực hiện. Vẫn cho rằng việc chị nói những lời chia tay là trong lúc hoảng loạn do mẹ doạ tự tử. Vẫn nghĩ mình còn cơ hội và đặc biệt là niềm tin tuyệt đối vào tình yêu với chị.
Tôi tin chị dù có trời sập cũng không bỏ tôi. Chúng tôi yêu nhau đâu phải đây là lần đầu rơi nước mắt. Lúc này tôi nghĩ khi chị bình tâm lại thì chị lại nghĩ lại và chị lại cố gắng chống chọi để vượt qua và đợi cho kế hoạch của tôi hoàn thành. Đã gần 1 năm trôi qua chúng tôi vượt qua được thì chỉ còn vài tháng nữa làm gì không vượt qua được bây giờ.
Tôi mạnh mẽ hẳn lên và đứng dậy. Tôi chạy theo và đuổi theo chị nhưng không còn hình bóng của chị nữa rồi. Chị đã bỏ đi mất hút. Tôi chạy trong mưa tìm chị. Tôi quay trở lại nhà lấy chiếc xe đạp và phóng thẳng xuống bến xe. Tôi tìm chị, cứ có chiếc xe nào về hướng Ninh Bình tôi đều tìm nhưng vô vọng. Chị đã về mất rồi. Tôi buồn bã đạp xe trong mưa trở về. Nhưng bây giờ trong tôi là sự quyết tâm. Tôi sẽ chứng minh cho chị thấy tôi làm được và từ hôm đó tôi tiếp tục lao vào ôn luyện.
Hai tuần sau tôi thi. Căn cứ vào kết quả thi thì thấy mình làm bài khá tốt. Nhưng đây là kỳ thi lấy điểm từ cao xuống thấp, chỉ có 45 người đạt thì mới xét tuyển mà cuộc thi có đến hơn 100 người nên tôi vẫn phải đợi có điểm thì mới biết mình đạt hay không. Thi xong tôi cố gắng liên lạc với chị nhưng chỉ nhận được câu trả lời chị không có ở cơ quan hay chị đi công tác. Tôi biết như lần trước chị tránh mặt tôi. Bởi mấy lần tôi gọi chị nhấc máy khi nghe thấy tiếng của tôi thì chị chuyển máy cho người khác. Do từ đầu kỳ đến giờ chỉ tập trung học ngoại ngữ nên bây giờ phải quay lại học các môn của kỳ này không thì cũng sắp thi đến nơi rồi. Tôi lại bận tối mắt tối mũi. Tôi viết thư về cho chị nhưng không thấy hồi âm nên tôi qua nhà chị Lan. Vừa đến cổng tôi gặp chị.
– A ông tướng đây rồi. Mày thiêng thế không biết vừa nhắc đến mày thì mày đã xuất hiện.
– Có việc gì liên quan đến em vậy.
– Tao định sang xem mày thế nào thì mày lại đến vào nhà rồi nói chuyện.
Vào nhà không để chị kịp nói tôi hỏi luôn.
– Chị dạo này có liên lạc gì với chị Mai Anh không.
– Thế có việc gì. Chị vừa pha nước vừa hỏi.
– Không em liên lạc với chị mà không được, có gì khi nào chị liên lạc được với chị ấy chị nói cho chị biết em thi xong rồi và kết quả khá tốt. Chắc tháng sau biết kết quả. Chị bảo chị an tâm đợi em.
– Chị em nhà mày làm sao. Giận nhau hả.
– Dạ. Tôi không nói được nữa.
– Chị thì gọi điện bắt tao sang xem em dạo này thế nào, em thì nhờ báo tin. Giận nhau gì mà không gọi điện nói chuyện trực tiếp. Cứ như tao, có thằng em như mày nếu hỗn chửi cho một trận cho bõ tức rồi thôi chứ giận dỗi làm gì cho mệt. Chị vừa uống nước vừa tiếp tục nói.
– Dạ vâng…
– Thôi được rồi tôi chuyển lời giúp bố. An tâm chưa.
Hai chị em còn nói chuyện linh tinh nữa rồi tôi về.
Ba tuần sau. Lúc đó là 8h tối, mẹ gọi điện lên cho tôi.
– Alô Q hả.
– Dạ con chào mẹ, mẹ có khoẻ không ở nhà thế nào. Bố con đâu…
– Bình thường. Bố mày xuống nhà bác Luân.
– Có việc gì vậy mẹ.
– À cuối tuần này, sáng thứ bẩy con Mai Anh nó cưới chồng. Mẹ gọi điện lên xem con có rỗi không thì xắp xếp thời gian mà về cưới chị con ạ. Chị em mày như chị em ruột, cưới chị con cố gắng về.
Tôi nghe mẹ nói mà cảm giác mặt mũi tối sầm. Từng lời từng lời của mẹ như sấm nổ bên tai. Tôi không tin vào tai mình nữa. Sao nhanh vậy. Không thể thế được. Chị đi lấy chồng, tôi không tin, tôi không tin. Mẹ nói gì tôi chỉ ậm ừ bởi lúc này tôi không còn nghe thấy gì hết. Mẹ bực quá hét lên trong điện thoại tôi mới sự tỉnh.
– Cái thằng này, mẹ hỏi mà không trả lời cứ ậm ừ cái gì vậy.
– Con xin lỗi mẹ, thôi để con tính xem rồi gọi lại cho mẹ sau.
Mẹ bực mình đặt máy còn tôi ngay như lập tức ra lấy xe chạy sang nhà chị Lan. Tôi đến nhà mà chị vẫn chưa về. Tôi ngồi đó đợi mà lòng nóng như lửa đốt. Phải hơn 9h chị mới đi chơi với người yêu về. Vừa gặp tôi chị nói luôn.
– A ông tướng, thế cuối tuần có về cưới chị mày không.
– Dạ em sang đây định hỏi chị về chuyện đó.
– Chị mày bảo tao, đừng nói gì cho mày để mày còn thi cử. Chị mày như hâm, thi thì thi còn cưới chị mà em không về làm sao được.
– Dạ.
Chị còn nói nhiều nữa nhưng những lời nói của chị cứ như dao đâm vào tim tôi. Chị cưới chồng là thật rồi. Cuối tuần này chị cưới chồng rồi. Tôi chào chị ra về. Đi trên đường mà tôi như người mộng du. Mấy ngày sau tôi như thằng câm. Sáng tỉnh dậy tôi lặng lẽ lên giảng đường ngồi học, tôi ở lỳ trường đến 8h tối mới về. Tôi sợ về nhà, tôi sợ đối diện với 4 bức tường. Cứ về đến nhà ngồi một mình là tôi lại khóc. Tôi không hiểu sao mọi chuyện lại nhanh như vậy. Tôi đã cố gắng hết sức mà bây giờ lại vậy. Mỗi ngày trôi qua là một ngày nặng nề kinh khủng với tôi. Tôi vẫn không tin được chị đi lấy chồng. Chị bỏ tôi. Đêm nào tôi cũng mộng mị. Hôm thì mơ tôi và chị thủa còn yêu nhau sau đắm hôm thì mơ toàn ác mộng.
Đám cưới của chị chỉ duy nhất là có tôi người không mời mà vẫn tới. Sáng thứ bẩy tôi vẫn về. Tôi dậy sớm khoác chiếc ba lô và lên xe về thẳng Tam Điệp. Đến nơi thấy nhà chị đông vui nhộn nhịp tiếng cười đùa của đám trẻ con, tiếng loa đài hát… Tôi không dám vào mà chỉ dám đứng từ xa quan sát. Tôi nấp vào sau một cái cây và nhìn không chớp mắt về phía nhà chị. Thế rồi đoàn xe rước dâu của nhà trai cũng đến. Nhạc bật to lên và pháo nổ tưng bừng. Sau một hồi thì chị tay trong tay đi cùng chồng ra xe. Sau mấy thủ tục chụp ảnh chị và anh lên xe. Chị đi về nhà chồng.
Nhà bên đang đón dâu rộn tiếng cười vui…
Tôi làm thân khách đến chúc phúc mà thôi…
Quà tôi mang đến trao chỉ mỗi hoa Bằng Lăng…
Bởi mình nghèo nên chỉ đứng nép ngoài sân…
Ôi tình xưa đã phai nay bàn tay nàng đan với ai…
Em giờ đây nỡ quen mối tình thơ ấu…
Thôi đành mang đớn đau cho người vui trọn đến kiếp sau…
Riêng mình tôi ôm lấy ngàn nỗi đau…
Tình ơi sao có câu đời lắm bể dâu…
Nên cuộc đời nỡ lấy mất mối tình đầu…
Tình em như bóng mây, tôi nước trôi hoài trôi…
Muôn đời tôi chỉ giữ mỗi bóng hình thôi…
Em giờ vui áo hoa, tôi nhìn em lòng đau xót xa…
Âm thầm tôi đứng im nỗi buồn sỏi đá…
Tôi và em chẳng xa nhưng vì tôi ngại nên đứng xa…
Thôi đành ôm nuối tiếc một giấc mơ…
Em giờ đây đã quên bởi vì tôi nghèo sao với lên…
Bao ngày thơ đã qua chỉ là dĩ vãng…
Thôi thì tôi chúc em duyên trầu cau đẹp đôi với nhau…
Con đường chia hai ngã đành cách xa…
Con đường chia hai ngã đành cách xa…
Con đường chia hai ngã phải cách xa…
Xe hoa đưa chị về nhà chồng ngang qua chỗ tôi đứng. Không giám nhìn vào tôi chỉ biết ôm ba lô dựa lưng vào cây mà mắt đã đẫm lệ nhoà. Mãi tận khi đoàn đón dâu đi mất hút tôi lại nặng nề ra đương 1 bắt xe về Hà Nội. Lên xe tôi gục đầu vào ba lô và khóc. Mọi người trên xe cũng thấy lạ. Họ đoán chắc nhà tôi có người mới mất.
Mặc kệ, bây giờ tôi không quan tâm gì đến ai cả tôi chỉ muốn khóc. Chỉ có khóc tôi mới vơi được nỗi sầu muộn. Anh lơ xe đến xin tiền xe, tôi lấy tiền đưa cho anh, tôi cũng không biết anh trả lại bao nhiêu nhưng cảm ơn anh bởi một cái đập tay vào vai đầy thông cảm. Có lẽ đây là người duy nhất an ủi tôi lúc này. Cái đập tay của anh tuy không to tát gì nhưng với tôi là sự an ủi, sự cảm thông với sự đau đớn của tôi.
Về đến nhà và tôi lăn ra ốm. Sợ hãi, cô đơn, tuyệt vọng, tôi đã muốn gọi cho chị. Nhưng ngay cả trong mơ, tôi vẫn nhớ rằng mình không thể. Chị dẫu như hơi thở nhưng vẫn chỉ là một ảo ảnh, tôi phải thức dậy để sống cuộc đời thực của mình. Cũng may còn thằng bạn cùng quê. Thấy mấy ngày tôi không lên giảng đường nó mò vào và thấy tôi ốm sọm đi. Nó thương quá và ở đó chăm sóc cho tôi, đưa tôi đi thi. Kỳ thi đó tôi bị mất hai môn thi lại.
Hai tuần sau tôi nhận được kết quả kỳ thi tuyển đi nước ngoài.
Tôi đứng thứ 11/45 người đỗ đợt đó. Mọi người qua chúc mừng tôi khi thấy tôi nhận được giấy báo. Còn tôi nhìn nó mà chua chát. Tôi nào muốn đi học nước ngoài. Tôi nào muốn xa bố mẹ, xa tổ quốc. Đó chỉ là kế hoạch bảo vệ tình yêu của tôi mà thôi. Nó đã thất bại thì bây giờ còn có nghĩa lý gì nữa. Chua chát và đau khổ dằn vặt. Về đến nhà tôi photo giấy báo và quyết định viết cho chị một bức thư cuối cùng. Tôi viết đi viết lại bao lần mà không thể nào viết được. Cuối cùng tôi cũng có một lá thư cho chị.
‘Em à, anh đã làm được rồi. Anh photo cả giấy báo kết quả cho em. Anh đã làm được nhưng anh mất em thật rồi. Hôm cưới em anh cũng về nhìn thấy em đi lấy chồng. Tôi có lẽ duyên mình chỉ có thế, anh không trách em đâu nhưng vẫn muốn nói lời cuối cùng với em là anh chúc em hạnh phúc. Cảm ơn em đã cho anh một tình yêu đẹp. Anh mãi mãi nhớ nó. Thôi hãy quên anh đi. Một lần nữa anh cảm ơn em vì tình yêu em dàn cho anh.
Tái bút: Anh quên mất, anh thông báo với em dù đõ đi học nước ngoài nhưng anh không đi đâu vì nó bây giờ không còn nghĩa lý gì với anh nữa.’
Một lá thư nhoè nhoẹt và đẫm lệ của tôi. Tôi viết mà nước mắt rơi lã chã. Kệ tôi cứ viết. Rồi tôi gửi lá thư đó về cho chị.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Những người con gái tôi không thể quên |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ chị gái, Tâm sự bạn đọc, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex có thật, Truyện sex học sinh, Truyện sex phá trinh, Truyện teen |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 20/01/2021 08:29 (GMT+7) |