Một lưỡi đao khác chặn luồng chém của nó, cổ tay nó đau nhói còn thanh kiếm bật văng ra sau. Cô gái ninja đã chặn luồng kiếm nó, sau đó cô ta thi lễ với các vị trưởng bối rồi lùi lại. Chu Vĩnh Lâm khi ấy mới nói:
– Các vị thấy qua thử thách đó Gia Long có bản lĩnh, lại cứu tôi một mạng… giờ tôi mới công bố sự thật tôi chỉ biết khi anh ta giải cứu tôi. Để anh em thấy sự công bằng công tâm, Gia Long đã rất tỏ dũng cảm bản lĩnh… Tôi muốn cho anh ta một thân thế trong hội, với thân phận là lão Cửu trong hội Lam Hoàng chúng ta. Vì nếu không có anh ta giờ Chu Vĩnh Lâm tôi, thành thây ma ngoài bãi rác Bằng Tường rồi!
– Nhất trí! Mấy lão già chúng ta gì cả rồi, nên thêm tiểu lão cửu này… ha… ha…
Tám lão trưởng bối nhất loạt giơ tay tán thành, Chu Vĩnh Lâm quay sang nói với nói nó bằng tiếng Việt:
– Tôi cho cậu thân phận Lão Cửu trong hội, hãy đeo cái nhẫn này vào tay sau này cậu cần gì sẽ có anh em hậu thuẫn.
Nó cũng không hiểu lão cửu là cái quái gì, nhưng nhận ra thế lực này rất mạnh. Một cơ hội tiến thân quý báu như này sao có thể từ chối, còn trong lòng bát lão trưởng bối kia. Thì họ nghĩ tên này trẻ và gan dạ như vậy, hắn lại có ơn cứu Chu Vĩnh Lâm cho hắn làm lão cửu đâu ảnh hưởng. Vả lại Chu Vĩnh Lâm nói giao hắn địa bàn khu người Hoa bên Mỹ và Việt Nam, không hề ảnh miếng cơm manh áo và xã đoàn của các lão liền vui vể tán đồng.
Chu Vĩnh Lâm cũng bụng riêng khi thấy nó có nghĩa có tình, lòng lão đã quý nên giao danh phận để giữ chân. Đấy là thuật dùng người của ông trùm giang hồ như lão, một chức danh mà hữu danh vô thực lão chả mất mát gì. Sau khi mọi người về cả Chu Vĩnh Lâm tính mời nó dùng cơm, thì ở ngoài có hai gia nhân vào báo:
– Bẩm ông chủ! Đã tìm được Chu tiểu thư về đến đây rồi ạ…
– Hảo a! Hảo a… Đúng là qua đại nạn ắt có phúc, mau đưa con gái ta vào…
Chu Vĩnh Lâm phấn khích nói như reo lên, lát sau có hai cô gái bị bịt khăn đen trùm kín đầu đưa vào. Các cô đang giãy dụa la lớn:
– Các người đưa chúng ta đi đâu, chúng ta nhất định sẽ không để yên cho mấy người đâu…
Hai tên vệ sĩ cúi đầu chào Chu Vĩnh Lâm và nó, rồi họ lễ phép nói với lão:
– Ông chủ tiểu thư cùng bạn cô ấy có võ thuật khá giỏi, khó khăn lắm anh em chúng tôi mới đưa được về đây mà không làm tổn thương gì. Làm thế này là hạ sách mong ông chủ lượng thứ…
– Không sao… không sao có người về đây là tốt rồi, mau mở ra… mở ra…
– Cha nuôi!
Cái khăn trùm đầu vừa mở ra cô gái ấy la lên, không ai khác chính là Lê Hà Thư của nó. Cô ôm lấy Chu Vĩnh Lâm và nghẹn ngào khóc nức nở, nó khá ngạc nhiên về chuyện này. Và cũng không khó khăn gì đoán ra cô gái còn lại là chị, quả nhiên là đúng cái khăn trùm đầu của cô gái bỏ ra. Thì chị ngơ ngác nhìn quanh, rồi ánh mắt chợt vui lên khi thấy nó. Hà Thư lúc này đã thôi khóc, cô chỉ vào chị và nói với Chu Vĩnh Lâm:
– Cha nuôi… Con gái đã hoàn thành nhiệm vui cha giao, chị ấy là con gái ruột thất lạc của cha Chu Lệ Dĩnh đại tỷ… Lần xung đột trước con thấy cái nốt ruồi ở cổ chị như ảnh cha đã cho con xem, con cũng đã bí mật giật được ít da và tóc để giám đinh ADN. Ngoài ra đã có kết quả điều tra về thân thế chị ấy ở Việt Nam rồi ạ! Con đã gửi mail chúc mừng cho cha được mấy hôm rồi, ai dè con đang trên đường đưa chị về nhà. Thì cha lại cho vệ sĩ bắt khiến con hết hồn, cha mau đền con đi… không chịu đâu… không chịu đâu!
Chú Giải:
(*) Lam Hoàng: Thay đổi tên để tránh liên quan đời thật ạ, vì chuyện hư cấu nên để nó hư cấu hoàn toàn. Nhất là theo luật sáng tác xuất bản quốc tế, Vịt bắt buộc phải đổi tên đi, để nó không liên quan đời thật. Thông cảm nha mọi người, Vịt sau này còn phải hành nghề biên kịch. Nếu vi phạm luật sáng tác và xuất bản, sẽ không được cấp giấy phép hành nghề ạ.
(**) Tích tam công cầu hiền:
Khi Lưu Bị ở Tân Dã có đến nhà Tư Mã Huy bàn việc thiên hạ. Huy đáp: “Bọn nho sinh đời nay chỉ là một phường tục sĩ, hạng tuấn kiệt hai người, đó là Ngọa Long và Phượng Sồ. Ngọa Long tức Gia Cát Khổng Minh, Phượng Sồ tức Bàng Thống tự Sĩ Nguyên. Có được một trong 2 người đó thì có thể định được thiên hạ. Lưu Bị 3 lần đến Long Trung mời Khổng Minh ra giúp rất vất vả. Lúc bấy giờ là năm 208 Lưu Bị 47 tuổi, Gia Cát Lượng chỉ mới 27 tuổi, việc cầu nhân tài này đã thành điển tích. Về phong thủy Trung Hoa khi treo tranh hoặc phù điêu này, sẽ có ý nghĩa là ” vạn sự đắc thành, cầu gì được đấy ” Tức là như Lưu Bị sau bao gian khó không quản ngại vẫn đắc thành, có hiền tài về trợ giúp cho mình để lập quốc.
… Bạn đang đọc truyện Nỗi đau tại nguồn: http://truyensextv2.com/noi-dau/
– Không…
– Không thể nào như vậy…
Chị hét lên nước mắt chị lăn tràn trên má, nó không hiểu Hà Thư đang nói cái gì. Vì nó không biết tiếng Hoa nhưng nó biết chắc chắn, những lời Hà Thư nói khiến chị đau khổ tột cùng như vậy. Chu Vĩnh Lâm hơi sững người đôi tay đang dang rộng, để chào đón đứa con gái thất lạc bao năm hạ xuống vội vàng. Một thoáng buồn vương mắt ông, từ khóe mắt nhăn nheo già nua giọt lệ tràn xuống môi mặn chát.
Đám gia nhân sững người ngạc nhiên, lần đầu họ thấy ông ta khóc… nhất là trước mặt mọi người. Ông là người đàn ông thần kinh thép, trong thế giới ngầm đã mặc định gọi ông Thiết Diện Chu Vương. Có nghĩa là ông vua mặt sắt lạnh lùng tàn độc, nhưng sự tàn độc thật sự chỉ đến sau ngày vợ mất. Người vợ mà ông chưa từng mặc cho cô ấy được một lần áo cô dâu, dù đã có hôn thú và cùng ngày đau thương ấy. Đứa con gái Chu Lệ Dĩnh bé nhỏ cũng mất tích theo…
Nó nhào xuống ôm chị ghì chặt vào người an ủi, nó ghé tai chị thì thào nho nhỏ:
– Có chuyện gì vậy Thương? Hãy nói cho Gia Long biết đi… Đừng buồn chúng ta có thể chia sẻ, nỗi buồn chia đôi sẽ vơi đi nhiều…
Chị gục vào vai nó khóc nức nở nghẹn ngào, chị nói khẽ vào tai nó trong tiếng nấc:
– Ông ấy nói ông là cha đẻ của Thương… Mà sao Gia Long lại có mặt ở đây chứ?
– Em… em… à Gia Long tình cờ thôi, chuyện đó dài lắm nói sau đi…
Nó nói nhanh vào tai chị không muốn ai biết, nhưng Chu Vĩnh Lâm là kẻ tinh đời để ý thấy. Ông nhận ra ánh mắt của hai cô con gái mình, cả đứa con đẻ lẫn con nuôi đều nhìn thằng bé đầy tình ý. Thoáng bối rối qua đi Chu Vĩnh Lâm bình tĩnh lại, ông thở dài nói giọng trầm buồn bằng tiếng Việt:
– Con gái cha không trách con hàng chục năm lưu lạc, đó là lỗi của kẻ làm cha như ta… ta đáng trách. Hãy đi theo ta! Tất cả hãy cùng đi… ta muốn con thấy một thứ Lệ Dĩnh…
Ông dẫn nó cùng chị và Hà Thư đi khỏi tòa nhà, ra phía sau theo lối nhỏ có hàng cây được cắt tỉa cầu kỳ. Hà Thư rất tự nhiên vì đây vốn là nhà cô, cô khoác chặt tay nó suốt dọc đường. Thậm chí có khi ôm ghì lấy áp chặt cặp vú vào lưng nó, cô thì thầm vào tai nó hỏi vì sao nó ở đây. Còn nó cùng câu trả lời như với chị rồi vội vàng kéo Hà Thư bước nhanh, theo sát Chu Vĩnh Lâm và chị ở phía trước.
Hành động quá tự nhiên không ngại ngùng này, khiến cho người ta dù vô tình nhìn vào. Ai cũng có thể hiểu ra đó là mối quan hệ rất thân mật, khiến cho Chu Vĩnh Lâm thở dài buồn bã thêm. Ông thừa hiểu chỉ có chung đụng xác thịt nhiều lần, thì mới làm một cô gái ngang nhiên tỏ thái độ thân mật trước mọi người vậy. Như thế liệu chàng trai trẻ này có ngủ luôn cả với Lệ Dĩnh không, mà thấy tuy là ý tứ nhưng đứa con gái ruột ông vẫn nhìn cậu ta bằng ánh mắt đắm đuối… Chàng thanh niên nhỏ bé này, có quá nhiều điều buộc ông phải nghĩ…
Cuối con đường một căn nhà nhỏ sát mép hồ sen, căn nhà mục nát mái lợp bằng tôn cũ kỹ nó đang tàn tạ theo thời gian. Nó đối nghịch hoàn toàn, so với quần thể biệt thự lộng lẫy xung quanh. Ông đẩy mạnh cánh cửa gỗ, nó cũ nát kêu lên “cót két, ọt ẹt” từ từ hé ra. Trong căn nhà bụi thời gian, cùng mạng nhện đã phủ mờ từng ngách nhỏ, nhưng nó hình như vẫn được duy tu chỉ là không có ý phá bỏ đi nguyên trạng ban đầu. Giữa nhà di ảnh một cô gái trẻ nghi ngút khói hương, một cô gái rất xinh nhưng nặng vẻ thuần Việt. Bên dưới một bài vị cũng mang tên Việt ghi: Nguyễn Thị Mai Trang, chị thấy di ảnh thì quỳ gục xuống nghẹn ngào. Quá khứ tràn về trong tim khi thấy lại cảnh cũ, ký ức lúc tám tuổi ập bị lãng quên ập về trong đầu. Cái ký ức đau đớn mà trong lúc ly tán đã bị stress làm mất hết, chị đột nhiên nhớ lại tất cả thổn thức trong đau đớn:
– Mẹ… mẹ… ơi…
Chu Vĩnh Lâm đứng sau thở dài buồn bã, ông như tự nói với chính mình:
– Năm đó con tám tuổi! Con quên cha rồi cũng được, vì ta là người cha không tốt. Nhưng con còn nhớ mẹ là được rồi! Cảm ơn con con gái bé nhỏ, tất cả là người cha này không tốt…
– Cha… Con nhớ lại rồi… năm đó… năm đó con thấy người ta bắn cha mẹ… Nhưng con sau đó con sợ quá rồi bị mất trí. Không còn nhớ ra mình là ai nữa, và sinh ra ở đâu cha mẹ tên gì! Giờ trí nhớ con đã khôi phục rồi, cha còn nhớ vật này không cha…
Chị kéo cái dây chuyền nhỏ đeo ở cổ lên, mặt dây chuyền không phải là đồ trang trí. Mà nó là một nửa đoạn gãy ngắn xíu của que kẹo bằng nhựa, lúc trước nó có thấy chị đeo vật này nhưng không tiện hỏi. Còn chị luôn gìn giữ nó bên mình, một di vật duy nhất quan trọng cho cuộc đời chị. Nó chỉ nghĩ là một sở thích của chị, hơn nữa một thằng bé quanh năm ở xó nhà nó đâu có hiểu gì sở thích con gái.
Thấy mẩu nhựa bé nhỏ Chu Vĩnh Lâm mắt nhòa đi, kỷ niệm cũ ập về trong ông khắc khoải đớn đau… Ngày ấy ông tuổi trẻ khí phách và tham vọng, tốt nghiệp quân trường loại xuất sắc hạng một. Ông được ông trùm ở Lam Hoàng để mắt tới, bất chấp sự can ngăn của Thẩm Bồi Bình bạn đồng học. Ông đi theo Lý Vãn Sinh với lời mời chào mật ngọt, ông không hiểu cái thứ Bồi Bình nói đó là “xã hội đen” thực sự ra sao.
Khi đã nhúng chàm ở Hồng Hưng xã đoàn thì đã chẳng thể quay trở lại, mấy năm sau từ Hồng Kông trở về đại lục để dàn xếp một vụ làm ăn. Ông đã vấp phải một sự đụng độ lớn với cảnh sát trong đêm, họ không rõ mặt ông những đã ông bị bắn thương vào đùi… Ông tự lê lết quằn quại trong một ngõ hẹp tăm tối, của Thượng Thạch trấn – Bằng Tường này…
Ông đã ngất đi khi tỉnh lại thấy mình ở trong căn nhà nhỏ bây giờ, người cứu ông là một cô gái trẻ người Việt. Cô đã nuôi giấu diếm chạy chữa cho ông trong căn nhà tồi tàn đó, khi vết thương đã khỏi thì ông nảy sinh tình cảm với cô. Còn với Trang cô đơn giản khi cứu ông, chỉ vì sự hiền hậu bao dung của trái tim phụ nữ. Cũng không hề biết rõ ông đang là một tội phạm nguy hiểm, kẻ số má trong Hồng Hưng xã đoàn của Hồng Kông.
Ngày ấy khi ông bình phục nhờ mối quan hệ, Trang chạy cho ông một thẻ căn cước đại lục. Rồi cùng cô đi buôn bán ở cái trấn hẻo lánh ấy, sáng sớm đi lấy cá từ chợ đầu mối về mang ra chợ Thượng Thạch trấn bán. Chiều muộn cùng về ở căn nhà nhỏ bên hồ sen, tối nhìn trăng lên ngày ngắm mặt trời mọc. Thanh mai trúc mã lẽ ra là một đôi, nhưng một ngày ông cay đắng nhận ra Trang không thích mình. Cô là một cô gái Việt bị lừa bán qua biên giới, đã may mắn được giải cứu ngay cửa khẩu vùng biên. Và cô đã đem lòng yêu thương ân nhân cứu mình…
Người cứu cô không ai khác lại là Thẩm Bồi Bình, người bạn thân thời đồng học tại trường quân sự của ông. Khi ấy Bồi Bình còn là một trung úy, của quân đội giải phóng Trung Hoa đầy nhiệt huyết. Trang may mắn hơn cô gái khác, là đã không phải lao vào kiếp gió bụi hồng trần làm gái điếm. Bồi Bình lo cho cô một chỗ trú thân ở Bằng Tường, cùng cho cô công việc bán buôn này.
Anh dạy cho cô tiếng Hoa rồi bỏ tiền vốn, anh còn chỉ cách cho cô buôn bán. Khi ấy được sự quan tâm của anh trong lòng Trang, dần dần anh đã có vị trí khác biệt hoàn toàn ban đầu. Và cô cũng không muốn về lại Việt Nam nữa, nhưng Bồi Bình nhiệt huyết tràn đầy. Tháng năm quân trường về sau càng dằng dặc không về, còn cô mỏi mòn chờ ngày anh trở lại bên cô.
Bằng Tường đổi thay theo năm tháng, còn anh vẫn biền biệt cánh nhạn trời xa. Một năm anh đảo về một đôi lần thăm cô, rồi lại đi mất hút với cuộc sống quân ngũ. Khoảnh khắc vội vàng không đủ để nói nhiều với nhau, cô không biết chính xác anh có yêu cô hay không… Nhưng khi về lần nào anh cũng có quà, chứng tỏ nơi phương xa trong anh cô vẫn tồn tại…
Khi thì là một lọ nước hoa nhỏ hay cái khăn mùi xoa, cô không dùng cẩn thận xếp vào một chỗ thi thoảng mang ra ngắm. Bồi Bình thật ra cũng thích cô gái Việt mà anh cứu, nhưng nhiệt huyết tuổi trẻ lại không va vấp tình trường. Nên anh nhút nhát cứ về rồi lại đi trong lặng lẽ, để lại trong lòng người con gái mình yêu khắc khoải chờ mong.
Ông trời thường oái oăm nên đã mang thêm Chu Vĩnh Lâm ông đến, càng bên Trang lâu ông càng yêu cô. Một ngày kia ông nhìn thấy cô, thì cô đang ôm một người thanh niên trên góc phố nhỏ. Anh ta lại là người ông quen biết, thậm chí là hảo bằng hữu… anh ta: Thẩm Bồi Bình. Nỗi đau nhân đôi khi biết người con gái mình yêu, là người yêu bạn thân của mình thì quá đau đớn. Trang dấu Bồi Bình về sự tồn tại của ông trong nhà, ngày tháng vội vàng trong chí hướng tiến thủ. Bồi Bình lại đi ngay lập tức và cũng không hề biết, về việc có mặt Chu Vĩnh Lâm bên cạnh cô gái mình yêu…
Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, sự chăm sóc nhiệt tình của ông với Trang. Cộng với ông luôn sẵn sàng vì cô làm tất cả, ông đã vì cô mà không muốn về lại Hồng Kông. Cùng cô buôn bán tháng ngày, giúp cô thoát khỏi sự bắt nạt của đám du côn phố chợ. Trang thấy người con trai săm trổ bên cạnh mình, anh ta không hề xấu như những vết mực đen đỏ vằn vện đó.
Ban đầu cô lo cho anh ta căn cước, chỉ mong anh ta khỏi mà tự rời đi thôi. Nhưng anh ta cũng không chịu đi, chỉ âm thầm ở lại bên cô tháng ngày. Khi cô nhận ra ra vị trí của anh ta trong tim đã khác, thậm chí anh ấy thay thế hoàn toàn hình ảnh Bồi Bình trong cô. Nhưng Bồi Bình anh ấy còn là ân nhân, cô cũng cảm nhận anh quan tâm cô nhiều. Chỉ là bao năm sao anh chẳng ngỏ lời với cô, lần về này cũng thế khiến cô đau khổ phân vân…
Tối hôm đó Chu Vĩnh Lâm trở về nhà, trong tình trạng say bét nhè chân nam đá chân chiêu. Lại thấy Trang ngồi bần thần bên đống quà tặng của Bồi Bình như mọi khi, lần này cơn ghen bùng lên ông lao vào hất hết nó ném đi. Trang nhặt lại và khóc rất nhiều, càng khiến ông mất đi bình tĩnh khi cô nổi nóng nói lại… Thế rồi xô xát cãi lộn vì điều ấy, cô chửi ông là “loại đàn ông vô tâm ngốc nghếch, là lưu manh đầu đường xó chợ còn khờ khạo”… ông cáu lắm đã tát cô một cái rõ mạnh.
Trang điên lên lao vào giằng xé cào cấu, cô muốn đòi lại kỷ vật trong tay ông không cho vứt đi. Khi vật lộn vô tình cái áo cô bung cúc, khoe ra bầu vú con gái căng tràn dưới lần áo lót. Sống cùng cô bao ngày tháng, chưa một lần ông làm gì thất thố với cô. Nhưng giờ đây rượu và cơn ghen, nó đã làm mờ đi hết lý trí và đạo đức. Ông đã để phần con chiến thắng hoàn toàn, ông đã hiếp cô ngay tại đó… và Trang lần đầu trong trắng trao cho ông.
Sáng hôm sau nhìn Trang vẫn trần truồng, cô nằm đó co ro khóc cả đêm đến giờ không hề ngủ. Lại nhìn vệt máu trinh trên chiếu đã khô thì trái tim ông đau, cảm thấy mình vô cùng khốn nạn với cả bạn thân và người mình yêu. Nhưng có điều ông không hề biết ở cô lúc ấy, thật ra Trang không hề phản đối ông.
Đó không thực sự là cưỡng hiếp mà là dâng hiến, cô cho ông trong sự dằn vặt hai nửa trái tim. Nhưng Trang buồn vì ông thô bạo với cô, ông đâu biết nếu ông ngỏ lời yêu cô sẽ có thể gật đầu. Nếu yêu nhau rồi Trang đâu tiếc gì, cả sinh con với ông cô cũng sẵn lòng. Cô chờ cả hai người đàn ông của mình, chỉ một trong hai anh ấy ai ngỏ lời với cô.
Thì cô sẽ trao trái tim và cả thân xác cho người đó, mà người cô mong muốn nhận lời tỏ tình nhất giờ chính là ông. Trang giận ông cả ngày không nói nửa lời dù ông xin lỗi rất thành khẩn, cũng không thèm ăn uống chỉ ngồi một góc nhà và khóc. Giá như lúc đó ông đủ thông minh đừng chỉ xin lỗi không, mà mạnh dạn nói thẳng ra vì yêu cô mà làm thế.
Trang sẽ tha thứ ngay lập tức cho ông, bởi cô cũng có chút võ thuật tự vệ. Nếu để hiếp cô trong tình trạng say khướt, thì ông không bao giờ đủ khả năng nếu cô không tự cho… Ông thì không hiểu ra lại càng khó nuốt khỏi nỗi ô nhục này, tối đó ông lặng lẽ bỏ đi… trở về Hồng Kông vì không dám nhìn mặt hai người…
Năm năm sau ông đã vươn lên một vị trí lớn trong Lam Hoàng, còn Thẩm Bồi Bình cũng đã lên chỉ huy trưởng quân đoàn. Nỗi đau về người con gái mình yêu chưa khi nào ông quên, nhưng ông không đủ dũng cảm trở về gặp cô cùng Bồi Bình… Một ngày Bồi Bình đến Hồng Kông, anh ta mang theo một tin xấu. Rằng Trang đã bệnh khá nặng khó qua khỏi, và đứa con từ ngày oan nghiệt đó Chu Lệ Dĩnh đã năm tuổi.
Ông vội vã cùng Bồi Bình trở về đại lục gặp Trang, ông đã đăng ký kết hôn với cô ngay sau đó. Đồng thời biết Bồi Bình đã hiểu rõ chuyện tha thứ và ủng hộ mình, ông cũng biết thêm là Trang cô ấy yêu ông thật sự. Tháng năm cô đã vất vả một mình nuôi con, vẫn luôn dạy nó cha của nó là người đàn ông tốt… chỉ là cha đi làm xa. Lần đầu tiên ông mua được cho con gái mình cây kẹo mút, lúc đó Lệ Dĩnh đã bẻ lại một đoạn nhờ ông đeo vào dây chuyền ở cổ. Sau đó ông muốn ở lại Bằng Tường để làm người cha tốt, ông đã bỏ tất cả số tiền kiếm được để cứu sống Trang…
Cô đã khỏe mạnh trở lại sau nửa năm điều trị, cũng là sức ép từ Lam Hoàng buộc ông trở về. Các chú các bác muốn ông lên vị trí cao nhất hội, nhất là ông trùm Lý Vãn Sinh tuổi đã xế chiều. Ông ta muốn ông thay thế và gả con gái cho ông, một tình thế dở khóc dở cười đến với ông. Lại một chút tham vọng tuổi trẻ lấn át ông, khiến ông trở lại Hồng Kông mưu toan lợi danh.
Ông đã leo lên nấc thang cao nhất của tham vọng, nhưng sau đó cay đắng biết rằng mình là kẻ đổ vỏ. Lý tiểu thư đỏng đảnh kia có thai với kẻ khác, rồi cưới xong cô ta tự bị ngã sảy thai và không thể đẻ được nữa… Để lại sau lưng gia đình nhỏ với cô con gái bé xinh bơ vơ, dù mấy năm sau đó ông vẫn lén lút về đại lục thăm vợ con. Nhưng Lý đại tiểu thư cũng là kẻ không vừa, cô ta biết chồng mình còn có gia đình khác.
Một ngày bão táp ập đến với Trang và đứa con nhỏ ở Bằng Tường, dù ông kịp biết đến can thiệp nhưng khá muộn. Phát đạn ghen tức từ cô vợ Lý tiểu thư đỏng đảnh, đã cướp đi mạng sống của Trang. Bởi khi ông đỡ đạn cho cô, thì tự cô đã xoay vòng lại đảo ngược. Cô gục xuống ghì chặt ông, trong vũng máu cô thều thào:
– Hãy lo cho con chúng mình! Đừng để nó sống với nỗi khổ không cha, như vừa qua bên em… con cần cha… em cũng cần chồng chứ… sao… sao…
Nhưng ông cũng nghe được đến đó thì ngất lịm đi, bởi viên đạn đã xiên táo ghim trong ở người. Tỉnh dậy con gái nhỏ đã mất tích, và sự im lặng đến kỳ cùng của cô vợ hai ghen tức. Cho dù sự trả thù và thanh trừng đẫm máu của ông sau đó, Lý tiểu thư kia chết mà không hé răng về con gái ông. Có nguồn tin nó bị bán qua Mỹ làm gái, và ông đã lặn lội đi tìm nó bằng được.
Chỉ đến khi Hà Thư cung cấp thông tin, ông mới biết nó bình yên ở đất Việt. Thậm chí là nữ cảnh sát tài ba nữa, năm ấy Lệ Dĩnh tám tuổi và stress nhìn cha mẹ chết trước mắt đã ám ảnh cô. Nó đã thành cú sốc lớn với cô khiến cô không còn nhớ nơi mình sinh, ký ức chỉ luôn ập lại trong cô trong giấc mơ. Cô đã may mắn được cứu, trong đợt phá án của công an Việt Nam. Khi họ phá đường dây buôn bán trẻ em xuyên quốc gia, cha mẹ nuôi đã nuôi cô lớn khôn với cái tên Phan Vũ Hoài Thương. Năm cô mười bốn tuổi cha nuôi đã nói sự thật, rằng cô không phải con ruột mình… nhưng với cô họ vẫn như cha mẹ đẻ…
Cô không nhớ cha mẹ thật sự mình là ai, chỉ có giấc mơ có người đàn bà hung dữ họ bắn cha mẹ chết. Cô không nhớ rõ hoàn toàn mặt cha, nhưng hình ảnh mẹ đẻ nó lại hằn rõ trong giấc mơ của cô. Cha mẹ nuôi hoàn toàn không có thông tin về cha mẹ đẻ cô là ai, nên khi ông ấy nói là cha cô thì khiến cô bất ngờ ngỡ ngàng. Dù trước đó khi dậy cùng nhau Hà Thư đã nói sơ qua, rằng cô ấy biết thân thế thật của cô và cô là chị gái mình.
Đến khi mở ra cánh cửa của căn nhà cũ năm nào, thì tiềm thức đã sống lại hoàn toàn trong cô. Giờ cô mới biết chắc chắn mình là ai, sau câu hỏi đằng đẵng trong tim bao ngày. Không phải Phan Vũ Hoài Thương, thì mình thật sự là ai… ở đâu cha mẹ thế nào? Giờ cô đã trở lại là chính cô rồi, cô là Chu Lệ Dĩnh cô gái lai Việt Hoa. Đó cũng là lý do để cô hiểu ra, là bao năm qua từ nhỏ cô đã nghe nói khá tốt tiếng Hoa. Stress do sốc tâm lý chỉ xóa đi một phần ký ức đau đớn, cái ấn tượng mà não bộ bị mặc định lệnh phải quên lúc đó…
Bữa trưa diễn ra trong hạnh phúc của mọi người, thiên tình sử bi tráng ấy nó cũng mới biết qua lời kể của ông. Chị cũng kể lại lúc trước mà vì sao, mọi người bị nhau lưu lạc đến Bằng Tường. Nhưng chuyện cùng nhau làm tình, thì chị dấu nhẹm đi không nói. Còn mọi người cũng được nghe ông thuật lại, về chuyện Gia Long tình cờ cứu ông ra sao. Kết thúc chuyện ông nhìn thẳng vào Lệ Dĩnh, đứa con yêu quý ccủa mình sau thất lạc bao năm. Ông hỏi cô đầy giọng nhân từ và yêu thương của người cha:
– Lệ Dĩnh con hãy nói thật cho cha biết, con và cậu Gia Long đây quan hệ thế nào? Nếu yêu nhau thật lòng cha sẽ tác thành cho hai đứa, cứ mạnh dạn nói ra đi giờ chúng ta như người một nhà. Cậu ấy còn là ân nhân với cha, con yên tâm cha sẽ đối xử tốt với cậu ấy…
– Chúng con yêu nhau dù Gia Long kém tuổi con, con… con đã ngủ với Gia Long rồi. Mong cha hiểu và đừng phản đối chúng con ạ…
Lệ Dĩnh bối rối thú thật với ông, bao năm tình cảm cha con sống lại. Cô rất mong cha sẽ ủng hộ mình, cô nhìn sang thấy Hà Thư ánh mắt rưng rưng. Cô biết Hà Thư cũng yêu Gia Long, ở căn nhà đó khi ngủ dậy hai cô đã chia sẻ tất cả tâm sự. Lệ Dĩnh sẵn lòng chia sẻ Gia Long với cô, bằng chứng rõ nhất họ đã cùng nhau làm tình với nó tối đó. Hà Thư chỉ là con nuôi nên Lệ Dĩnh biết, Hà Thư không dám cạnh tranh với mình. Cô liền hướng về Hà Thư và nói:
– Cha! Không chỉ riêng con đâu còn cả Hà Thư nữa, em ấy cũng yêu Gia Long. Chúng con ba người chúng con đã từng sống với nhau rất hạnh phúc, mong cha ủng hộ cả hai chị em chúng con…
Chu Vĩnh Lâm dù đã dự đoán ra, nhưng cái ông ngỡ ngàng là từ “ba người chúng con đã từng sống với nhau”. Như vậy lẽ nào hai đứa cùng ngủ với thằng bé ấy, chàng trai này quá đào hoa rồi e rằng các con ông khổ. Ông bần thần hướng về Hà Thư hỏi thẳng:
– Hà Thư! Nói cho cha biết chị Lệ Dĩnh nói đúng không? Các con ba người là sao… không lẽ hai đứa cùng lúc?
– Vâng! Thưa cha chị nói đúng ạ! Con yêu anh ấy sau chị, nhưng không rõ mối quan hệ chị và anh ấy thế nào. Sau này hoạn nạn gặp nhau thì mới biết, con đến sau cũng thể rút lui ạ. Còn sự thật đúng là chúng con cùng ngủ với anh ấy, không chỉ một lần đâu ạ… có thể cha cho là bệnh hoạn. Rằng mối quan hệ đó sai lệch luân thường đạo lý, nhưng cả con và chị đều hạnh phúc bên anh…
– Thôi! Nó là duyên số cha sẽ bằng lòng tác thành, giá như mẹ con ngày đó dũng cảm như các con và cha cũng vậy. Thì mọi sự giờ đã khác nhiều rồi con cũng không phải lưu lạc Lệ Dĩnh ạ, cha sẽ đền bù tất cả thiệt thòi cho con…
Chu Vĩnh Lâm nói với Lệ Dĩnh, rồi quay sang bảo Gia Long:
– Đa tình tự cổ không dư hận, thử hận miên miên tuyệt vô kỳ (*). Đào hoa đa tình không phải đàn ông ai cũng có được, nó có thể là phước cũng có thể là họa. Nhưng cậu trai trẻ hãy nhớ lời lão già này vừa nói, đa tình tự cổ chí kim chỉ lắm ưu phiền nên cậu hãy trân trọng hai đứa. Nếu có gì không tốt đừng trách, rằng Thiết Diện Chu Vương ta đây ăn ở vô tình…
– Vâng! Tôi sẽ đối xử tốt với hai cô ấy thưa ông, tôi thật lòng rất yêu Lệ Dĩnh cùng Hà Thư ạ!
Nó vội vàng nói ngay không phải vì sợ, mà nó yêu cả hai người con gái này thật lòng. Tuy nhiên mãi về sau nó nhận ra, thế nào là “… thử hận miên miên tuyệt vô kỳ…”. Nỗi ân hận liên miên đúng thật không bao giờ dứt, nhưng giờ nó vẫn vui vẻ khi nhìn cả hai cô hạnh phúc… Một chiều thăm thú Bằng Tường đầy vui vẻ, tối đến nó ý tứ nên xin ở riêng một phòng. Mà chị và Hà Thư hình như cũng muốn có không gian riêng bên nhau. Nó tắm xong ngả mình trên cái đệm êm tính ngủ, mọi mệt nhọc gian nan cũng đã trôi qua… nó lim dim thì nghe tiếng gõ cửa. Nó mệt mỏi kéo lê chân ra mở cửa, nếu có là chị hay Hà Thư nó cũng không đủ sức chiều. Nó mở cửa thấy ba cô gái ở cửa, nói đúng ra là hai mới đúng. Ở giữa là con bé con bị xích chân châm trà đã gặp, họ cúi gập người chào nó. Một cô nói với nó:
– Thiếu gia ông chủ tặng cậu cô bé này, từ giờ Nhã Trúc là nô lệ riêng của thiếu gia. Mọi chuyện của cô ấy tùy cậu xử lý, chúng tôi đã hoàn thành việc ông chủ giao. Xin cáo từ… chúc thiếu gia ngủ ngon giấc…
Hai cô gái lại cúi chào rồi vội vã đi ngay… Nó thở phào nhẹ nhõm vì không phải là chị hay Hà Thư, nó rất mệt mỏi chỉ muốn ngủ mà thôi. Nhìn chân con bé lê cái xích loẹt quẹt, nó vội gọi với theo hai cô gái:
– Hãy chuyển lời đến ông chủ cô tôi không cần, và cũng không nên xích cô bé như vậy nữa…
Hai cô gái quay lại gần nó và một cô rút súng ra, cô ta chĩa vào đầu con bé và nói:
– Thiếu gia nếu cậu không cần nó thì con bé sẽ chết, còn nếu cậu muốn tháo xích thì được vì nó đã là nô lệ của cậu. Cậu đã nghĩ kỹ chưa để tôi thực thi mệnh lệnh, và sẽ dọn xác nó đi không để cậu bận tâm mất ngủ…
Nó hoảng hồn thời đại gì thế này? Mạng người xem như cỏ rác vậy. Mà còn ông chủ nô lệ nữa, người với người mà dã man quá. Con bé không sợ nó chỉ nhắm mắt lại, mặt nó không chút phản ứng. Chân tay không hề run rẩy dù cái chết cận kề, có thể con bé đã quen bị ngược đãi rồi. Nó vội vã bảo cô gái tháo xích, rồi lôi tuột Nhã Trúc vào phòng đóng cửa. Chưa kịp bình tâm lại bao lâu đã có tiếng gõ cửa “… cộc… cộc…”, nó thót tim không lẽ nhận rồi chúng vẫn muốn bắn cô bé. Nó mở cửa ra vẫn hai cô gái lúc trước, nhưng họ kéo theo mấy cái va li to. Nó hoảng hồn nói:
– Này! Không phải hai cô quay lại giết con bé chứ? Rồi nhét xác nó mang vào vali để tẩu tán…
– Dạ không thưa thiếu gia! Chúng tôi chỉ giết nó khi có mệnh lệnh của cậu, đây tư trang của nó mong nhận cậu giùm… Một lần nữa xin lỗi làm phiền thiếu gia, chúc cậu ngủ ngon giấc… Xin chào!
Hai cô gái vừa đi con bé phóng vọt ra nhanh như gió, nó tưởng cô bé trốn nhưng hóa ra nó chỉ tự ra kéo tư trang mình vào. Tốc độ nhanh thần sầu nó kinh ngạc, thảo nào họ đeo xích sắt cho nó là phải. Con bé tự mở một cái vali nhỏ nhất ra, bên trong có mấy cái roi cá đuối ngắn dài. Con bé trải một thảm nhỏ trong vali đó ra, lấy một cái khăn lụa lau sạch từng cái roi.
Nhã Trúc lau xong thì bê tất cả ra, xếp ngay ngắn dưới chân nó thẳng hàng. Con bé đến tận giờ vẫn không nói nửa lời, nó không hiểu con bé làm trò gì chỉ yên lặng xem. Con bé xếp xong thì đứng dậy tự cởi váy, giờ thì Nhã Trúc trần truồng trước mặt nó. Làn da lai của người phương Tây mượt mà trắng tinh khôi, làm cho cái đầu ti nhu nhú như trái quất nó đỏ rực hơn bao giờ hết. Giữa hai đùi trắng muốt lờ mờ đám lông măng vàng hoe, lồn nó đúng là của trẻ con cái mu chưa múp lên trên. Trắng bóc như của Hà Thư không lông, nhưng bé nhỏ thành chia hai múi chẻ đôi khuất sâu vào kẽ đùi…
Nó mệt mỏi không có hứng mà địt, nhất với thân hình thẳng đuột của con bé. Nếu không có cái lồn hiện hữu nó đâu khác gì đàn ông, dù mặt nó rất xinh xắn đôi môi mọng đỏ. Cặp mắt to trong veo với con ngươi màu xanh, một sự lai tạo đáng yêu cùng mái tóc vàng hoe thả dài ôm bờ vai tròn. Con bé cởi xong tự động nằm sấp xuống sàn, giờ nó mới thấy lưng và mông con bé chi chít vết roi.
Các vết roi đã thành sẹo chằng chịt trên lưng, tuy nhiên đã cũ rồi… vết thương gần nhất đã đóng vẩy. Chắc về tay Chu Vĩnh Lâm con bé thôi bị đòn, giờ đổi ông chủ mới chắc con bé nghĩ nó lại thích đánh con bé chăng? Nó thấy hận thằng chủ trước kia, người đã tặng con bé cho Chu Vĩnh Lâm. Nó tự cất hết mấy cái roi vào vali, rồi kéo con bé dậy mặc lại váy cho nó. Cái váy liền áo của con bé đã cũ rách, chất vải rất tệ thô sờn gai góc khi chạm tay vào. Con bé thậm chí còn không có quần lót để mặc, nó đành mặc tạm cho con bé rồi kéo dậy…
Con bé dậy thì quỳ lạy nó ba lạy như để cảm ơn, ánh mắt nó thoáng vui lên rồi lại cụp xuống. Nó thấy con bé thật tội nghiệp và lại nhớ đến mình, trong những trận đòn thù của mẹ ngày trước. Nó có chút đồng cảm liền thò tay xoa đầu Nhã Trúc, tay nó lướt nhẹ trên mái tóc vàng óng ánh của con bé. Khiến cho con bé tròn mắt ngạc nhiên vô cùng, nó còn tự kéo cái vali của con gọn lại một góc phòng. Nó hất hàm bảo con bé:
– Đi ngủ thôi!
Nó nói tiếng Việt chả biết con bé hiểu không, nó lên giường vỗ xuống đệm ra hiệu rồi trùm chăn ngủ. Nó nghĩ Nhã Trúc sẽ leo lên ngủ bên cạnh, ai dè nghe tiếng “lục cục” mở cánh cửa tủ. Nó choàng mắt ra xem nghĩ là con bé tự cất đồ, nhưng không phải thế nó mở cánh tủ quần áo. Dọn dẹp sơ qua đống ga đệm để trong đó, rồi chui tọt vào khép cánh tủ lại. Nửa giờ trôi qua không thấy con bé ra ngoài, nó sốt ruột lại gần mở cánh tủ ra ngó vào trong. Nó thấy Nhã Trúc đang ôm chân ngủ co ro ở đó, mãi mấy lần sau nó mới biết con bé chuyên trị ngủ trong tủ quần áo. Nó bế con bé lên giường và đắp cái chăn mỏng, để Nhã Trúc ngủ cạnh mình rồi mệt mỏi thiếp đi. Nó tỉnh dậy thấy chỗ Nhã Trúc trống không, chột dạ mở của tủ quần áo ra thì lại thấy con bé ngủ ở đó. Nó bế ra đặt lên giường rồi giả vờ ngủ say, thì con bé lại dậy kéo phẳng chăn đệm rồi lặng lẽ chui vào tủ ngủ.
Cô bé này quả thật kỳ quái vô cùng, nhưng mệt mỏi nó mặc kệ ngủ thiếp đi. Chỉ đến gần sáng nó tỉnh giấc, bởi cảm giác mát lạnh ở dưới. Cảm giác lành lạnh như đang cởi truồng, khi ngủ nó vẫn mặc quần áo ngủ mà. Thậm chí nó mơ màng cảm thấy như có ai đang mút buồi mình. Vì buồi nó đang có cảm giác âm ấm, hình như ở trong miệng ai đó trơn nhẫy nước bọt. Nó mở hẳn mắt ra nhìn thấy mái tóc con gái, dài lòa xòa nhấp nhô dưới háng mình. Nhổm hẳn dậy dụi mắt thì cô gái ấy ngẩng lên, là Hà Thư cô đỏ mặt bối rối ấp úng:
– Em… em nhớ anh! Chị ngủ rồi mà không ngủ được, nhớ anh sang mà anh ngủ như chết ấy. Chẳng có ai chơi cùng nên em chơi với nó hi hi, nhớ lúc nó trong em quá hì hì… Chúng mình làm chuyện đó đi anh… hi… hi…
Ngủ được một giấc khá ngon nó cũng đã hưng phấn trở lại, tuy nhiên nó trêu Hà Thư bảo cô rằng:
– Anh mệt buồn ngủ lắm, có gì em tự xử đi… thế nhé vợ yêu…
Nó trùm chăn vời ngủ tiếp mặc kệ cô, Hà Thư gan lì vẫn thò tay ve vuốt buồi nó. Vừa ngủ dậy có chút hứng nhưng muốn trêu cô, liền cố tập trung nghĩ chuyện khác. Nó liên tưởng lại cảnh tên anh Cả sờ vú chị, quả nhiên cảm xúc tụt hẳn phẫn nộ dâng trào. Hà Thư vần vò mà buồi nó chỉ càng mềm oặt đi trong tay cô, cô chán nản phụng phịu lay người nó dụ dỗ:
– Anh… anh tồi thế! Dậy đi nào… bao nhiêu công người ta trốn sang đây, không biết đâu… hu… hu… bắt đền ý. Có cả chị nữa đâm ra em chưa được thích lắm, dậy đi… dậy… chúng mình yêu nhau. Em không cho ngủ đâu… cù chết anh luôn này… cù chết anh này…
Nó không có máu buồn cho lắm Hà Thư cù nhịn được, nó nằm im không phản ứng gì. Hà Thư lay mãi không được chán tức quá, đấm nó một cái rõ mạnh mắng:
– Đồ chết bầm! Em cóc thèm anh nữa đâu, tự xử thì tự xử chứ sao… em dỗi rồi… Lúc thích lên anh cấm đòi địt em nữa đấy, người ta ghét anh rồi đồ tồi… chắc chơi chị thích hơn ý gì… ghét!
Cô tự xử thật làm nó bất ngờ qua kẽ chăn, nó nhìn thấy Hà Thư quăng cái quần lót ra sàn nhà. Không biết vô tình hay cố ý, Hà Thư quay mặt lại hướng nó. Cô mặc chiếc áo ngủ dạng sơ mi dài tới đùi, giờ đây cái quần lót nhỏ xinh không còn. Mà Hà Thư thì ngồi dạng rộng chân ra, cái khe lồn mở rộng khoe ra hai lá thịt nhỏ he hé đỏ rực. Lồn cô không có lông nó mum múp, xẻ rãnh hồng hồng hai múi căng mọng.
Khó ai đàn ông mà cưỡng lại được sức hút ấy, bởi Hà Thư trắng trẻo mà chỗ đó không bị sắc tố đen. Nó hồng hào non đỏ mơn man, như của lồn một cô bé con. Thật khó chịu cho nó khi bị cô khiêu khích, nó muốn đè Hà Thư xuống địt tại trận. Nhưng kiềm lại nín thở nhìn theo ngón trỏ nhỏ xinh của cô, cái búp măng nhỏ trắng nõn đang miết nhẹ trên hột le ở lồn cô. Miết đều và nhẹ nhàng tăng dần theo nhịp cô thở, chỉ mấy phút Hà Thư đã thở mạnh hơn và nhanh hơn…
… Bạn đang đọc truyện Nỗi đau tại nguồn: http://truyensextv2.com/noi-dau/
– Ư… hư… ư… hư…
… Bạn đang đọc truyện Nỗi đau tại nguồn: http://truyensextv2.com/noi-dau/
… Hà Thư rên khẽ, cô ưỡn lên…
… bầu vú trần… nổi nhọn trên lần áo mỏng…
… nó chĩa đôi rung rung theo nhịp thở đầy khiêu khích…
… ư… hư… ứ… ư…
… Bạn đang đọc truyện Nỗi đau tại nguồn: http://truyensextv2.com/noi-dau/
Từ hai lá thịt hồng mỏng hép hờ, rỉ ra một ít thủy dịch bóng nhờn lên dưới ánh điện. Tay kia cô cho hai ngón tay vào mồm mút chùn chụt, cặp mi dài che kín vành mắt lá răm. Mặt Hà Thư ửng đỏ lên dần dần, nhìn cô một vẻ man dại vừa đĩ đượi vừa đờ đẫn…
… Bạn đang đọc truyện Nỗi đau tại nguồn: http://truyensextv2.com/noi-dau/
… ọp… ọp…
… Bạn đang đọc truyện Nỗi đau tại nguồn: http://truyensextv2.com/noi-dau/
Phọp… phọp…
… Bạn đang đọc truyện Nỗi đau tại nguồn: http://truyensextv2.com/noi-dau/
… nhóp… nhép…
… Bạn đang đọc truyện Nỗi đau tại nguồn: http://truyensextv2.com/noi-dau/
Nước từ khe lồn Hà Thư đã ứa ra nhiều, khi cô tự dùng hai ngón tay thọc mạnh vào lồn mình. Tay còn lại cô tự tháo cúc áo sơ mi ra, cô bóp vú mình năm ngón tay cô nhào nặn nó. Bầu vú căng tràn qua kẽ tay như quả bóng nhỏ, đầu ti bé nhỏ đỏ rực trong cái quầng hồng đào nhô lên xuống. Mái tóc lòa xòa rũ rượi che đi cặp môi đỏ, cô không bôi son làn da môi vẫn đỏ căng như trái táo… nhìn thật muốn cắn. Thật ra Hà Thư nứng lên thế này một phần, do tác dụng phụ của thuốc giải độc nữa. Hình như cô sướng lắm rồi hai cái đùi trắng nõn ấy, nó run lên lẩy bẩy ép chặt vào nhau…
… Bạn đang đọc truyện Nỗi đau tại nguồn: http://truyensextv2.com/noi-dau/
Ọp… ọp…
… Bạn đang đọc truyện Nỗi đau tại nguồn: http://truyensextv2.com/noi-dau/
Phọp… phọp…
… Bạn đang đọc truyện Nỗi đau tại nguồn: http://truyensextv2.com/noi-dau/
… nhóp… nhép…
… Bạn đang đọc truyện Nỗi đau tại nguồn: http://truyensextv2.com/noi-dau/
… Ứ… hự…
… Bạn đang đọc truyện Nỗi đau tại nguồn: http://truyensextv2.com/noi-dau/
Giẩy nẩy người lên…
… Hà Thư cô rên to lên tắc nghẹn trong họng… sướng… bỏ tay ra khỏi lồn, cô ưỡn cao mông lên hẩy hẩy mạnh. Từ cái mép lồn đỏ rực mở ra, bóng nhẫy nhờn nước dịch. Một tia chất lỏng vọt mạnh bắn thành cầu vồng, rồi lộp độp rơi xuống đệm loang ướt… Cô thở dồn dập mồ hôi toát ra, dù là có máy điều hòa trong phòng. Hà Thư một lát mới đứng dậy định về, thì bị tay nó từ chăn thò ra níu lại…
… Huỵch…
Anh giật đồ Hà Thư xuống đệm nằm đè lên, buồi anh nóng rực chạm vào da đùi mát lạnh của cô. Hà Thư chủ động nhỏm dậy dạng rộng chân ra, ngón tay nhỏ xinh của cô lần buồi anh nhét vào lồn mình. Cô nói phụng phịu ra vẻ hờn dỗi:
– Hứ! Thích bỏ xừ ra còn giả vờ, cơ mà em biết hí hí… nãy giờ em khiêu khích anh đó chồng thối. Mà không hiểu sao nhé lúc tay chọc vào lồn, mà em tưởng tượng là được anh địt. Rồi em lên đỉnh luôn… sướng quá… yêu anh… chụt chụt…
Hà Thư ghé môi anh ngấu nghiến, nhưng đầu cô đang rạo rực theo cái buồi to nóng của anh trong lồn mình. Nó đang tiến dần trong lồn cô khi cơ âm đạo đang ép chặt nó, từng lớp cơ âm đạo nóng bỏng trong cô thít lấy buồi anh lại. Hà Thư rên hổn hển nghĩ “… Gia Long! Em yêu anh lắm đấy. Em thích anh địt em lắm, buồi anh to… nó nóng rực như tan chảy trong em… sướng…”. Cô ưỡn lên quắp cặp chân trắng hồng lên hồng anh, lồn cô chạm vào đám lông buồi anh ràm rạp. Cô không có lông nên từng thớ da lồn mịn màng, nó được đám lông nơi buồi anh ve vuốt…
… Phạch… phạch…
… Ư… hự… anh ơi…
… Bạn đang đọc truyện Nỗi đau tại nguồn: http://truyensextv2.com/noi-dau/
Hà Thư rên lên mắt đờ đẫn nhìn xuống lồn, buồi anh to thật gân guốc cắm vào lồn mình phầm phập. Hai lá thịt yếu đuối nơi lồn cô, lúc tõe ra lúc ép vào mút của anh lại… ọp ẹp… nhóp nhép vang đều…
… Hự… hự…
… Phạch… Phạch…
… Hự… ư… anh ơi… sao anh làm…
… mạnh thế… hư… hư…
… địt… thế… em… ái ui… anh…
… Bạn đang đọc truyện Nỗi đau tại nguồn: http://truyensextv2.com/noi-dau/
Anh nghiến răng dập mạnh hết sức như điên dại vào lồn cô, Hà Thư thốn quá oằn bấu chặt lấy anh gào to. Cái giường đệm lò xo rung lên kẽo kẹt, theo hơi thở dồn của nó cùng tiếng ” á hự…” liên tục thổn thức từ Hà Thư. Người cô bị uốn cong như con tôm, chân cô run bần bật trên đôi vai rắn chắc của anh. Hà Thư níu chặt xuống đệm muốn xé tan tấm ga, hổn hển cô nghĩ… “… anh ác như con chó ý, địt đau em quá… hu… hu…”. May sao anh mỏi rút ra khỏi lồn cô, anh vỗ nhẹ vào mông bảo Hà Thư đổi tư thế. Chống tay cô nhỏm người lên chĩa cặp mông tròn khêu gợi, hướng về phía anh đợi chờ tiếp tục để anh địt. Anh chơi mạnh thật nhưng, chứng tỏ cô đang làm phát điên. Cô lại thấy có chút hạnh phúc về…
… Bạn đang đọc truyện Nỗi đau tại nguồn: http://truyensextv2.com/noi-dau/
– Ọt… chụt…
… Bạn đang đọc truyện Nỗi đau tại nguồn: http://truyensextv2.com/noi-dau/
Buồi anh mất hút vào cặp mông trắng của cô và…
… Bạch… bạch…
Cặp mông khít khao tròn trịa của cô rung lên, từng lớp sóng dồn lên liên tục ở đó. Cặp vú đang rủ thõng cũng lắc theo điên cuồng, ọp ẹt rã rượi theo tiếng cái giường Hà Thư cũng oằn oại vã mồ hôi. Tận sâu trong cùng tử cung cô co thắt, làn sóng thủy dịch ứa trào mạnh mẽ tuôn ra. Nó bao bọc buồi anh kêu “nhộm nhoạp ” như sóng tràn, và… rồi… phụt… mạnh… theo kẽ lồn đang he hé ra xuống đệm. Sướng rồi! Hà Thư gục xuống áp vú sát đệm… mà mông cô thì cong vờn lên xuất khí, bàn tay tham lam của anh cứ kéo ghì mông cô lại địt mạnh. Buồi anh nần nẫn nóng bóng đâm ra đâm vào, anh bỗng ” hự “… lên rồi buồi anh như nổ tung trong cái âm đạo nhỏ hẹp nơi cô… phun trào. Tình trùng anh quện lấy khí dịch cô nhỏ từ lồn xuống đệm lộp bộp, anh rời cô ra cả hai đổ vật ra đệm thở dồn dập… mệt nhoài và thỏa mãn…
Sau cánh tủ khán giả bất đắc dĩ Nhã Trúc, cũng ưỡn lên từ cái lồn bé xíu thủy dịch ứa ra ướt nhẹp. Lần đầu xem địt nhau như vậy làm cô tò mò, ông chủ đầu tiên của cô là gã đồng tính. Hắn chỉ đánh cô chứ không thích địt cô, rặt các tay chân hắn cũng là bê đê. Cũng về thế mà người ta mới tin gửi hắn chuyển hàng, hàng là các cô bé xinh tươi còn trinh đến nơi cần đến… không lo sứt mẻ.
Nhã Trúc vẫn còn trinh trắng, cô bị đám tay chân hắn bắt cóc đi từ bé. Mới hai tuổi cô sống trong đòn vọt, để giờ mười tuổi cô thành nô lệ bài bản. Cô đã quên hẳn đi mình từng có kiếp con người, gần như chỉ là con chó cái phục vụ ông chủ việc vặt… Rồi cô ngủ thiếp đi theo hai diễn viên tình dục, mà họ tình cờ diễn cho cô xem bên ngoài nãy giờ… Đã đánh thức bản năng dâm dục của thiếu nữ đang lớn ở trong cô, làm cô thèm khát được ai đó địt như vậy… Nhưng ở Đài Loan vẫn có kẻ chẳng ngủ được, hắn Chu Gia Hùng đang lo âu thắc thỏm. Dù trên cái ghế ông trùm Lam Hoàng, và bên cạnh mấy em xinh tươi hầu hạ. Hắn nhấc máy điện thoại gọi ai đó trong đêm…
… Tút… tút…
Đầu dây bên kia, một giọng gái ngủ vang lên:
– Alo… Cậu Chu sao không ngủ đi, giờ chúng ta cùng là đêm khuya mà…
+ Chu Gia Hùng:
– Quân sư Lý ông vẫn kê cao gối ngủ được sao, tôi nghe ông xúi bẩy phản chú tôi. Giờ giết ông ta bất thành người của ta thì chết, ông tính sao đây mà còn ngủ… tôi như trên đống lửa đây! Thiết Diện Chu Vương không phải danh hão đâu, tôi đã từng nhìn ông thanh trừng rồi… ông mau nghĩ cách!
+ Quân sư Lý:
– Khà… khà… Tôi không nhầm cậu gọi tôi, thì đây là lần ba trong ngày hôm nay rồi đấy. Hắn lừa cưới mất vợ yêu của tôi, khi nịnh hót Lý Vãn Sinh để lão ý gả cho. Hắn đẩy cho cô ấy ngã sẩy thai con của tôi, chỉ vì hắn biết nó không là cốt nhục của mình. Sau đó còn giết chết cô ấy… mối thù này Lý tôi chưa khi nào quên, hàng chục năm trời ủ mưu không dễ bại đâu. Cứ bình tĩnh hưởng thụ chờ tin vui của tôi, cái ghế chủ Lam Hoàng mãi là của cậu… ha… ha… Tôi chỉ mục đích duy nhất báo thù!
+ Chu Gia Hùng:
– Nói không bằng làm hãy cho tôi thấy hiệu quả trong ngày mai, ông nên nhớ “đắm đò thì dập mẹt” tôi có gì ông cũng khó yên!
+ Quân sư Lý:
– Oke! Mai chờ tin vui của tôi gửi từ Bằng Tường nhé, tôi có sắp đặt cả rồi dù vừa rồi hắn phúc lớn mạng lớn đi nữa. Nhưng đánh bom cảm tử chết trùm cả đám, thì tôi chắc hắn nằm mơ cũng chả đoán ra ha… ha…
Chú Giải:
(*) Đa tình tự cổ không dư hận, thử hận miên miên tuyệt vô kỳ:
Đa tình tự cổ không dư hận. Chữ “không” có nghĩa là chỉ nghĩa là duy nhất chứ không phải không (trong từ không có). Vì thế câu đó hiểu là kẻ đa tình tự ngàn xưa chỉ còn lưu lại mối hận, tương tự như Thử địa không dư Hoàng hạc lâu vậy.
Câu sau là “Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ”, xuất xứ từ Trường hận ca của Bạch Cư Dị, đại ý là “nỗi hận này dài dằng dặc biết bao giờ nguôi”.
Hai câu này vốn dĩ không liên quan gì tới nhau, câu trên là một câu phương ngôn thường xuất hiện trong văn học cổ Trung Quốc. Nếu tra xuất xứ của nó thì rất khó, cũng tương tự như câu “ngô đồng nhất diệp lạc, thiên hạ cộng tri thu” trong Hoài Nam tử vậy. Người ta dùng qua nhiều thế hệ, nhưng cũng chẳng biết nó từ đâu ra.
Sở dĩ họ ghép hai câu đó với nhau, vì nó tương đồng và nối tiếp về mặt nghĩa… vậy thôi. Có một bản khác là “Đa tình tự cổ không dư hận, hảo mộng do lai tối dị tỉnh.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Nỗi đau |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Some, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện liếm lồn, Truyện sex phá trinh |
Tình trạng | Update Phần 55 |
Ngày cập nhật | 03/10/2023 03:18 (GMT+7) |