– Ơ, Khả Uyên này!
– … “???”…
– Con ngồi dậy đi! Bởi cún cưng Shiba Inu nó ủi đầu vô vành tai của bố! Hươ… Rồi nó còn thè lưỡi ra mà liếm vô vành tai của bố nữa, huơ… Nên bố nhột quá ah…
– Dzạ! Ưm…
Khả Uyên biết bố chồng mình nói vậy là những lời chân thật nhất, bởi vì khi cô với ông ấy dứt rời đôi môi của nhau ra thì cô đã lén nhìn cún cưng nó làm vậy rồi. Nhưng cô cũng muốn níu kéo cái dư âm lâu lâu mới có một lần và thời gian là vàng là bạc, nên cô ấy cứ giả vờ cho qua nhưng ai nào ngờ… Khi cô ngồi dậy mà ông bố chồng vẫn còn nằm ngửa dưới nền gạch trong phòng “chiếu phim – karaoke”, một phần là Khả Uyên chưa cho ông Phú Quý ngồi bật dậy, còn một phần là ở trong phòng này hơi thiếu ánh đèn chiếu sáng do ở đây là phòng giải trí “chiếu phim – karaoke” của gia đình. Điều mà không ai ngờ tới rằng, khả Uyên khi bật người ngồi dậy thì lại ngồi đúng chỗ đũng quần của ông Phú Quý luôn, mà hiện tại thì chỗ đũng quần của ông ấy nó đang nhúc nhích ở bên trong và đang nhô ra làm độn lên một cục to tướng.
Bây giờ thì hai người tình bí mật lại một lần nữa thi trò đá lông nheo với nhau, dù cuộc thi này không có kẻ thắng người thua và cũng chẳng có ban tổ chức nào đại diện, nhưng mà hai người họ vẫn cố gắng tự biên kịch và tự diễn xuất mà thôi. Khi cả hai đôi mắt ấy nó chớp lia chớp lịa rồi có lúc lại muốn nhìn xuyên thấu tròng mắt của nhau, bởi tròng mắt của ông Phú Quý với Khả Uyên nó rất là trong vắt như mắt mèo, nên khi nhìn nhau thì cái bóng nó phản chiếu lại là chuyện thường tình trong cuộc sống, nó giống như một dòng sông trong xanh như ngọc bích, nếu ai mà nhìn vô mặt dòng sông trong xanh ấy thì sẽ thấy được cái bóng dáng phản chiếu lại, người xưa có câu: “Tìm trăng đáy nước” là vậy.
Thời gian bố chồng – nàng dâu thi thố trò đá lông nheo đã qua được vài phút thì cũng từ từ cảm nhận ở nơi khác quan trọng nhất, bởi vì nơi đó nó đang chờ hai người tình bí mật này ra lệnh để mà thi hành cái nhiệm vụ cao cả để cho chúng mau chống hoàn thành. Con cu to của ông Phú Quý giờ đây nó trở nên hung dữ hơn trước do là nó đã cảm nhận được rằng con bướm xinh đang đậu vào đúng cái đầu cu, còn con bướm xinh múp míp của Khả Uyên thì cứ nghĩ rằng cái cục ú nu nhô cao lên là cây nấm rơm nên mới đậu xuống mà nghĩ mệt. Lúc này thì cái miệng âm đạo của con dâu với đầu cu to của ông bố chồng nó đã va chạm vào nhau, nó chỉ có cách nhau bởi những lớp vải quần nhưng mà tình còn vương vấn chứ chưa trọn vẹn…
… Bạn đang đọc truyện Ông bố chồng nát rượu tại nguồn: http://truyensextv2.com/ong-bo-chong-nat-ruou/
Thời gian thấm thoát cũng một tuần trôi qua, trong cái thời gian ấy và thời điểm nọ nó giống như một tuần trăng mật của ông bố chồng và nàng dâu trẻ xinh đẹp vậy. Tuy gọi là giống tuần trăng mật là thế, nhưng mà họ chỉ vờn nhau ve vuốt rồi sờ soạng mà thôi chứ chưa một ai đứng ra làm “hướng đạo sinh” cho cuộc tinh vụng trộm ngang trái này, bởi vì nó rất khó hoàn thành do hai người là bố chồng – nàng dâu.
Cho dù thời gian ấy nó đã cho hai người họ tìm hiểu và hiểu rõ đôi chút về cái thứ tình cảm mà hai người đang ấp ủ trong lòng, bố chồng – nàng dâu thì cứ nhìn nhau âu yếm mà tình thì chưa muốn tỏ nên họ cứ như vậy cho đến một hôm đẹp trời ngày chủ nhật…
Hôm nay, ngày chủ nhật là một ngày cuối trong một tuần có bảy ngày, và tên chủ nhật là đại diện cho ngày cuối tuần là ngày thứ bảy. Như thường lệ thì Khả Uyên thức dậy rất sớm, nhưng hôm nay thì cô ngủ nướng hơn nên thức trễ hơn mọi khi, bởi vì cô ấy muốn ngủ với chồng mình thêm chút nữa cho hương vị vợ chồng nó bồng bềnh miên man tình cảm. Dẫu rằng là Khả Uyên rất muốn ngủ bên cạnh chồng mình thật lâu, nhưng không hiểu sao trong tâm tư của cô lúc này thì cái hình bóng ấy nó xáo trộn như mờ mờ ảo ảo hình bóng ông Phú Quý bố chồng mình. Ánh mắt của cô ấy nhìn Phú Cường mà nó cứ hiện ra là hình bóng ông Phú Quý không à, cô ấy cứ chớp mắt lia chớp lịa để mong sao nó tịnh tâm trở lại, vì đôi lúc đôi mắt nhìn lâu qua một điểm thì nó cũng dễ dẫn tới điểm mù và tạo ra ảo giác. Nhưng cho dù cô ấy có chớp mắt nhấp nháy như cái ánh đèn xe hơi nó xi – nhan đi chăng nữa thì ấn tượng về bố chồng trong lòng Khả Uyên vẫn vậy, hình bóng đó nó đã in sâu trong tâm khảm của cô mất rồi nên khó mà phai mờ được lắm.
Ông Phú Quý cứ ngày nào cũng vậy, ông thức dậy lúc bốn giờ rưỡi sáng để đi tập thể dục và khi về nhà thì ông ấy lại tưới cây cảnh xung quanh nhà. Căn nhà con trai với con dâu ông đang ở cũng coi là khá rộng rãi so với các căn nhà ở vùng ngoại ô, bởi diện tích cũng sáu ngàn mét vuông(6.000m2) chứ đâu phải nhỏ. Do đất ở vùng này ông Phú Quý mua lại khi sau giải phóng nên giá đất lúc đó nó rẻ bèo à, bởi người bán cho ông ấy là gia đình họ muốn đi Mỹ định cư nên muốn kiếm số tiền để qua bên đó mưu sinh tìm chân trời mới vùng đất hứa. Chủ mảnh đất này lúc trước là một người dân lao động bình thường buôn bán vải quần áo, cũng có thể gọi là tiểu thương hay là thương gia về lụa. Họ sống theo chủ nghĩ ba phải, tức là bên nào chân chính thì đi theo chứ không có nghiêng ngả về bên nào. Nhưng họ rất ghét chế độ ngụy Sài Gòn thời điểm đó, bởi những thằng sỹ quan ngụy hách dịch thời điểm đó nó đã hãm hiếp vợ và con gái của ông ta tuy ý định đen tối không thành do vợ con ông tự vẫn xuống dưới dòng sông, nên từ đó ông ta cứ âm thầm mà theo phe chính nghĩa, còn cái bọn bất lương dày xéo với chính đồng bào dân tộc thì ông ấy cũng niềm nở vui tươi nhưng trong lòng thì căm hận.
Cũng chính lần đó mà vợ và con gái ông cũng bị mất tích sau vụ nhảy xuống dòng sông Sài Gòn để khỏi bị cái đám sỹ quan ngụy làm nhục nên hai người nguyên sinh, bởi họ muốn giữ vẹn cái tiết hạnh với chồng nên mới vậy. Đau đớn thay, đứa con gái mới có mười ba tuổi, cái lứa tuổi đáng sẽ được hưởng hạnh phúc nhưng sống trong thời chiến tranh chống giặc ngoại xâm thì ai mà biết được chữ ngờ, còn lứa tuổi ấy trong đám tiểu yêu tinh bây giờ thì nó thuộc dạng trời ơi đất hỡi. Bởi nó sống trong sung sướng lụa là, đâu có mặc quần thủng đít, hay là hai chị em hoặc hai vợ chồng cùng mặc chung một chiếc quần, chiếc áo. Hễ khi nhắc tới chuyện xưa thì ông lại ngẫm nghĩ đến chuyện ngày nay, cái ngày xã hội đất nước phát triển và tràn lan những hệ lụy khôn lường… Hươ haizz… Thôi thì thân ai nấy giữ, đứa nào ngu thì ráng chịu…
Khả Uyên thấy nằm ngủ nướng mãi cũng không tốt nên cô ngồi bật dậy và đi vô trong phòng vệ sinh để đánh răng. Cô đánh răng xong thì bước ra ngoài phòng vệ sinh và phòng ngủ của mình, cô không biết suy nghĩ thế nào mà lại không thay đồ vào cứ để nguyên bộ đồ ngủ mỏng tang đi ra luôn. Chắc cô ấy cứ nghĩ là gia đình cả, vả lại ông Phú Quý bố chồng cô thì đã có va chạm sờ soạng vuốt ve rồi thì giữ khoảng cánh làm gì cho mất công. Khi Khả Uyên bước chân ra khỏi cánh cửa căn phòng ngủ của mình là điều đầu tiên cô nghĩ tới là cánh cửa căn phòng ngủ của bố chồng cô, bởi căn phòng ngủ của bố chồng – nàng dâu nó chỉ cách nhau có một lối đi rộng có một mét rưỡi(1,5m) mà thôi. Cô rón rén nhích từng bước chân đi tới bên cánh cửa căn phòng của bố chồng mình, cô áp sát vành tai của cô vô sát thành cửa mà nghe ngống động tĩnh bên trong ra sao và thế nào. Nhưng Khả Uyên thật sự khó hiểu vì sao mà bên trong ấy nó yên ắng thế không biết, thế là cô vừa gõ cửa nhè nhẹ và vừa gọi:
– “Cốc cốc cốc”… Bố ơi! Bố có ở trong đó không dzạ?
– … “…”…
– “Cốc cốc cốc”… Bố ơi! Con vào trong ấy nha…
– “Cạch! Cạch”…
Khả Uyên nói vừa dứt lời thì mở cánh cửa phòng ngủ bố chồng mình đi vô trong, khi đi vô trong thì Khả Uyên chưa vội đóng cánh cửa lại vì cô ấy chưng hửng là ở trong này hiện tại không có bóng dáng người đàn ông quen thuộc là bố chồng cô ấy ở trong này. Khả Uyên muốn bước đi ra ngoài vì hiện giờ không có ông Phú Quý ở trong này thì có đứng đây cũng có ích lợi gì, có lẽ do ông ấy đi tập thể dục rồi cũng nên. Thế nhưng quỷ xui đất khiến hay sao mà cho cô cái cơ hội khám phá chỗ ngủ của bố chồng mình, cô ấy mỉm cười rồi tự nghĩ:
“Hi Hi… Bố ơi! Hôm nay, con dâu sẽ khám phá chỗ ngủ của bố chồng nha! Để xem bố có giấu giếm ai hoặc thứ gì trong căn phòng này không nà? Hi Hi…”
Khả Uyên tự suy nghĩ rồi mỉm cười vui vẻ tung tăng khám phá căn phòng ngủ của bố chồng mình một cách sai luật, bởi vì người chủ nhân cái căn phòng này chưa có đồng ý hay cho phép gì cả. Đầu tiên là cô ấy rất ngạc nhiên với căn phòng này là cái mùi hương thơm ngát nó ngào ngạt bay khắp nơi đây, thứ hai là cái ngăn nắp nề nếp của phòng ngủ rất sạch sẽ và gọn gàng tươm tất, thứ ba là cái quan trọng nhất, đó là chiếc giường ngủ của ông ấy sao nó chưa lấm tấm bụi trần ấy nhỉ? Không lẻ… Thế là cô nghĩ ngợi và tự diễn:
“Ủa? Sao cái giường ngủ nó không có bị phai màu vải lụa vậy nhỉ? Mình nhớ là mình mặc chiếc tấm áo nệm, áo gối này nó cũng hơn một năm rồi thì phải, nhưng sao nó không có nhăn nheo hay sờn màu vậy kìa! Hay là bố chồng mình không có nằm ngủ trên giường ư? Như vậy thì bố chồng nằm ngủ ở đâu kia chứ? Huơ… Nhức đầu quá đi! Thôi ngủ ở đâu không quan trọng nữa rồi, vì bây giờ là mình vào đây để khám phá cơ mà. Haizz…”
Nàng dâu xinh đẹp cứ cười mỉm chi trên đôi môi đỏ với đôi má đào mọng nước xinh xinh, cô đi tiếp đến cái bàn nằm bên cạnh cái chiếc giường ngủ còn trinh trắng ấy, cô thấy trên mặt bàn đó có một khung hình và một quyển sổ “Nhật ký đời tôi”. Khả Uyên đi đến đó rồi ngồi xuống chiếc giường như để phá trinh nó vậy, sau đó cô đưa hai cánh tay lên và dùng đôi bàn tay nhỏ nhắn của mình cầm lấy cái khung hình. Khả Uyên như òa khóc vì sợ hay là vì sung sướng không biết nữa, nhưng mà hình ảnh trong bức hình là của cô với ông Phú Quý đang ôm hôn nhau dưới tầng hầm của căn nhà. Cô cũng không biết bố chồng mình chụp từ lúc nào nữa rồi, bởi vì thời điểm đó thì ông ấy cũng ở đó và đang bị cô con dâu xinh đẹp đè lên. Khả Uyên nói thầm:
– “Có lẻ ở trong phòng ấy có gắn “Camera” tự động, rồi bố chồng mình xem lại và trích hình ảnh từ trong video ra làm ảnh mà thôi. Bố này, hư quá đó nha! Con sẽ hỏi tội bố sau. Hi Hi…”
Khả Uyên từ từ đỏ tía mặt lên như trái đào chín cây chờ thu hoạch, cô ấy bẽn lẽn ngại ngùng nhớ lại những khoảnh khắc ấy khi nhìn vô tấm ảnh này, do dư âm hay là do hiện tại cô đang thèm yêu cũng chẳng ai mà biết được. Sau đó là tới “Quyển nhật ký đời tôi”, cô ấy cũng từ từ mở cái trang đầu tiên ra xem thì tá hỏa lên:
– “Hả? Trời ơi! Là… Là tên “Khả Uyên” của mình. Sao bố lại ghi tên của mình trong quyển sổ “nhất ký đời tôi” thế này cơ chứ…”
Những dòng chữ trong trang nhật ký đời tôi nó ghi gì, viết gì thì chỉ có bố chồng – nàng dâu biết được mà thôi, chứ ngoài ra người viết và người đọc thì không bao giờ có cơ hội để giải mã cái bí mật ấy. Lúc này thì những dòng lệ của Khả Uyên đã tuôn dài lên trên đôi gò má đào, có vài giọt nó rơi vãi xuống tấm áo ngủ của cô đang mặc và làm ươn ướt vài chỗ trên cơ thể của Khả Uyên. Bây giờ khi hiểu rõ được ngọn nguồn thì cô ấy càng yêu quý ông ấy nhiều hơn trước gấp bội phần, cô lau nước mắt mà để lại “quyển nhật ký đời tôi” và cái khung ảnh y chang vào chỗ cũ, sau đó thì đi ra ngoài. Khi cô đi ra ngoài thì bất gặp cái bóng đen sau lưng mình và kèm theo giọng nói thân quen nhưng cũng làm cho cô ấy giật bắn mình:
– Em…
– Huơ… Hả??
– Em vô trong phòng của bố làm gì vậy?
– Hưm… Hú hồn à! Anh có biết là em rất sợ ma không dzạ? Huơ… Sao bất thình lình mà gọi nhanh như vậy chứ? Huơ huơ…
– Hi Hi… Tại anh thấy lạ nên mới gọi nhanh từ sau lưng vậy mà! Hi Hi… À, mà em vô trong đó làm gì vậy? Giờ này chắc bố đã tập thể dục về rồi đó, có lẻ bố đang tưới cây cảnh xung quanh nhà và sắp lên đây đó nha! Hi Hi…
– Xí! Bố lên đây thì có sao chứ? Kể từ bây giờ thì em sẽ không bao giờ sợ bố nữa đâu. Hừm… Hừm…
– Eh! Có thật không vậy? Em đừng có làm anh mừng hụt à nghen! HAHAHA…
– Ơ… Em… Hihihi…
Khả Uyên hú hồn hú vía thật sự vì sự lơ đễnh của cô chút nữa là đã xong phim rồi, cũng mai là chồng cô cứ ghẹo thôi chứ không có ý gì khác nên cũng thoát hiểm nguy trong gang tấc, âu cũng là duyên số sắp đặt mà thôi. Quả đúng như sự suy đoán của Phú Cường, bởi ông Phú Quý từ từ bước từng bước chân trên bậc cầu thang. Ông hơi ngạc nhiên sao con trai ông với con dâu Khả Uyên người tình bí mật của mình lại đứng trước cái căn phòng ngủ của ông cơ chứ? Rồi bất chợt ông lo lắng về điều ấy:
“Ơ… Ôi chết mình rồi… Cái khung hình với “quyển nhật ký đời tôi” nó còn ở trên mặt bàn… Hây dza! Haizz…”
Ông vội vã tranh thủ đi tới và bước vô phòng ngủ trước sự ngỡ ngàng của Phú Cường – Khả Uyên, nhưng riêng Phú Cường thì anh ấy thấy cũng bình thường bởi bố của anh ít khi nói chuyện với vợ chồng cô lắm, có chăng là nói về công việc. Nhưng cái hành động của ông bố đã làm cho đứa con trai cảm thấy khó hiểu, vì dù gì ông ấy với vợ chồng anh đã hòa thuận một tuần nay rồi mà, tại sao hôm nay… lại như vậy? Khả Uyên thì biết tại sao bố chồng cô hối hả chạy lẹ vô phòng là việc gì rồi nên cô không những không lo lắng mà còn ở đó cười tíu tít, chồng cô thấy lạ nên định hỏi thì ông Phú Quý bước ra rồi nói một câu làm xua tan ý nghĩ của hai người:
– Ờ hai đứa nè?
– Dzạ…
– Buổi sáng chị thông gia bên nhà có gọi điện cho bố rằng. Có mời bố với hai đứa đi qua nhà bên đó chơi, nhưng bố thì từ chối rồi. Nên vợ chồng con qua đó chơi đi chiều hả về, ở nhà để bố trông chừng cho.
Phú Cường nghe bố mình nói vậy thì trả lời:
– Dzạ! Nhưng bố không đi cùng với vợ chồng con sao? Ở bên đó có thứ mà bố thích đó. Hi Hi…
– Thôi! Bố không có đi đâu. Bố ghét rượu bia lắm…
– Hả? Bố nói sao cơ???
– Ơ ý bố là bây giờ bố không muốn dùng mấy thứ đó nữa. Nên bố ghét thứ đó lắm… Haizz… Thôi bố đi tắm đây! Khi nào con đi thì đóng cửa cổng lại đi nhé!
– Dzạ… Hi Hi…
– … “!!!”…
Nãy giờ Khả Uyên cứ im lặng không nói năng gì ngoài vẻ mặt mỉm cười duyên mà thôi, thỉnh thoảng cô ấy cũng đưa bàn tay của mình lên để che đi cái miệng xinh xẻo đáng yêu nữa. Phú Cường thì thấy làm lạ lẫm với hành động và các cử chỉ của Khả Uyên vợ mình nên anh thì thầm bên tai vợ:
– Nè! Vợ anh hôm nay có chuyện vui hay sao mà cười tíu tít hoài vậy ta? Hihihi…
– Xí! Không thèm nói cho chồng biết đâu. Hihihi…
– Eh! Sao kỳ cục dzạ! Hihihi…
– Hi Hi… Không nói… Hihihi…
Khả Uyên nói xong câu nũng nịu thì chạy ù vô trong phòng ngủ của mình chưa biết làm gì, còn Phú Cường thì cũng cười rồi lắc lư cái đầu cũng vội vã đi xuống tầng trệt phía dưới nhà để chuẩn bị hành trang qua nhà ba mẹ vợ ăn tiệc. Anh chồng hối hả tìm kiếm các món ruột trong tủ lạnh để mang theo qua bên đó ăn, bởi bên đó nấu ăn không hợp khẩu vị với người đàn ông ít khi rượu chè như anh dùng được. Phú Cường chuẩn bị xong xuôi thì cũng tầm khoảng bảy giờ rưỡi(7: 30) Sáng, anh không biết vợ mình ở trên đó làm gì nãy giờ nhưng chưa chịu xuống để cùng anh đi qua bên nhà ba mẹ đẻ của cô ấy. Anh sốt ruột hỏi vọng lên:
– Khả Uyên ơi! Sao em ở trên đó hoài vậy? Xuống đây đi nè? Anh chuẩn bị xong hết cả rồi đó? Em… Ơi…
– …”???”…
Phú Cường gọi mãi mà chẳng thấy vợ mình hồi âm nên anh vừa đi lên tầng một và vừa thầm nghĩ:
“Vợ mình hôm nay làm sao ấy nhỉ? Chủ nhật tuần nào cũng đòi qua bên nhà ba mẹ đẻ chơi, nhưng hôm nay sao cô ấy cứ nằm im lìm trong phòng vậy kìa? Huơ… Chẳng hiểu nổi, sao mà nắng mưa thất thường quá! Haizz…”
Tầm vài bước chân nữa thì Phú Cường cũng đến được cái căn phòng ngủ của mình, anh sắp đưa tay lên để vặn cái chốt cửa thì bất ngờ cánh cửa mở ra và giọng nói trong trẻo của người phụ nữ cất lên:
– Anh nè! Anh đi qua bên nhà ba mẹ em chơi một mình đi nha! Bởi vì em… Em có chuyện muốn nói với bố của anh.
– Oh! Vậy ah! Thế vợ anh có đủ tự tin không đó ta? Hi Hi…
– Hi Hi… Em dư sức mà! Không phải một tuần nay bố của anh không đụng tới bia rượu hay sao nà? Đừng xem thường vợ nha chồng. Hihihi…
– Oh! Quả nhò em khuyên răng nên bố anh mới thay đổi tính tình nhỉ? Hihihi…
– … “Hihihi”…
Phú Cường nghe vợ mình nói vậy cũng đúng, vì dù gì thì anh cũng chẳng nói chuyện được nhiều với ông Phú Quý là bao. Anh lại nói tiếp:
– Nhưng mà! Ba mẹ em nói tại sao anh không đưa em theo cùng thì biết trả lời sao đây bà xã…
– Thì anh nói rằng vợ bị mệt nên tuần này không qua đó, để tuần sau thì vợ sẽ qua mà! Hihihi…
– Oh! Vậy được rồi! Anh đi nhá Nhưng có cần thiết nói cho bố của anh biết là em có ở nhà không nhỉ…
Khả Uyên chen vô giữa câu nói của Phú Cường:
– KHÔNG? KHÔNG… Anh đừng để cho bố của anh biết rằng em vẫn ở nhà nha? Vì bố anh mà biết em ở nhà thì y như rằng bố sẽ viện cớ đi ra ngoài mà thôi. Lúc đó thì em sẽ không thể tâm sự với bố được…
– Oh! Anh hiểu rồi. Tạm biệt bà xã! Anh đi nhé! Hihihi…
– Dzạ! Hihihi…
Phú Cường nói tạm biệt với Khả Uyên xong thì cũng đi xuống dưới tầng hầm mà lấy xe ô tô đi ra ngoài. Khi lái xe ra ngoài cổng rồi chạy vọt đi thì anh mới cười thầm thì:
“Bố ơi! Bố sẽ bị vợ con tra tấn bố với từng tràn câu nói cho mà coi. Bởi Khả Uyên vợ con, cô ấy nổi tiếng là người nhiều chuyện cơ mà! Hihihi…”
Bây giờ thì ông Phú Quý cũng đã tắm xong mình mẩy thì thơm tho, còn tóc tai thì gọn gàng tươm tất bóng bẩy như chàng trai tuổi đôi mươi, ông huýt sáo reo vang vì cứ ngỡ sắp được tung tăng một mình tự do trong căn nhà rộng rãi này. Nhưng mà ông có ngờ đâu rằng, bản thân của ông đã sắp rơi vào bẫy của con trai và con dâu nó bày vẽ sẵn sàng con đường mà ông chuẩn bị đi. Ông ta ngó ra ngoài cổng nhà thì thấy cửa đã khóa an toàn và chắc chắn rồi, nên ông ấy mới đi từng bước chậm rãi lên căn phòng của mình để che giấu cái khung hinh và “quyển nhật ký đời tôi” đi tìm nơi kín đáo hơn. Do cứ nghĩ rằng hiện tại trong căn nhà này nó chỉ có một mình nên ông hôm nay tắm xong mặc đồ vào nhưng lại không có mặc chiếc quần lót, bởi ông Phú Quý muốn nó thoải mái vì đâu có Khả Uyên con dâu ông ở nhà đâu mà sợ hay ngại ngùng gì. Khi ông bố chồng bước tới cái bậc thang trên cùng để rẽ vào lối phòng ngủ của ông với vợ chồng con trai thì cái âm thanh kỳ lạ nó cứ “eeee… eeeee…” phát ra từ trong phòng Khả Uyên.
Khả Uyên khi nãy muốn nói chuyện tâm tình với bố chồng nhưng vì sự cố gì đó nên mới quên hẳn đi, cô cũng quên mất một điều rằng là cánh cửa phòng ngủ của cô lại chưa có khép lại nữa. Do cơn thèm yêu nó cứ cháy bổng trong con người vợ trẻ như cô sao mà thôi thúc mãnh liệt, cô thèm mùi hương của đàn ông mạnh mẽ nhưng mà chồng cô thì lại quá đỗi nhạt nhòa không cao trào lắm, có chăng anh ta chỉ trả bài cho có lệ mà thôi. Khả Uyên lúc này mắt thì từ từ mụ mị tưởng tượng ra hình bóng ông bố chồng cao to vạm vỡ xuất hiện trước mặt mình, cô ấy mới mở cái ngăn tủ kéo ra rồi lấy một cái máy mát – xa kiểu như cái chày đâm tiêu. Sau đó cô ấy mới gắn bin vào và khởi động, tiếng máy mát – xa nó kêu “EEEEE… EEEEE” tựa kiểu cái máy cưa cây ở miền quê mà Khả Uyên lúc nhỏ thường nghe thấy…
Ở ngoài này ông Phú Quý thấy âm thanh lạ thì mới đi lon ton lại đó xem thì tá hỏa lên, bởi con dâu ông không có khép cánh cửa lại, vả lại còn sắp làm cái việc gì đó hơi tế nhỉ nhưng nhìn thì kích thích lắm nên ông mới đứng im lặng ở đó xem diễn biến thế nào. Ông thấy Khả Uyên để cái máy mát – xa xuống nệm giường gần chỗ đang nằm tựa lưng, rồi ông thấy con dâu yêu quý của ông từ từ cởi bỏ chiếc váy ngủ ra ngoài, và lúc này thì trên người cô con dâu chỉ còn có mảnh quần lót và chiếc áo ngực màu hồng phấn gợi tình.
Khả Uyên sau khi cởi bỏ chiếc váy ngủ ra ngoài thì cô bắt đầu đưa một bàn tay lên tự xoa bóp cái bầu ngực căng tròn của mình, còn một bàn tay thì cô cầm chiếc máy mát – xa lên rồi bật nút khởi động. Khi máy mát – xa đã khởi động ở chế độ rung thì âm thanh nó cũng “Eeeee… EEEEE” mỗi lúc mỗi ngân dài, sau đó cô ấy mới đưa cái chày mát – xa to ấy vô sát lên mu bướm của mình, cô rên rỉ trong miệng:
– A… Aaaaa… ƯM…
– “EEEEE… EEEEE…”
– Ơ… Aaaa… Ưm… Mình muốn! Mình muốn quá… Ơ… Á… Aaaa…
– “EEEEE… EEEEE…”
Lúc này ông Phú Quý đứng ngoài này nhìn vô cảnh tượng ấy thì con cu to của ông ấy nó mặc sức mà cương cứng lên, bởi vì hiện tại thì ông không có mặc quần lót nên con cu to ấy nó không có vật cản mà cứ nhô ra một lúc một dài thêm. Ông nghe tiếng rên rỉ “A… Aaaaa… Ưm…” của nàng dâu thì làm cho đầu óc của ông nó rối bời, thậm chí ông có lúc thiếu kiểm soát mà tự động đưa cái bàn tay của mình xuống dưới háng mà bóp và vuốt với sốc nhẹ con cu to kia. Ông cũng rên nhẹ trong miệng và nghĩ ngợi:
“Huơ… Ưm… Sao con dâu mình hôm nay lạ quá nhỉ? Sao con bé không đi theo chồng mà lại ở nhà, không những vậy mà còn thủ dâm với lại không chịu đóng kín cửa nữa cơ chứ? Huơ… Sao mình khó chịu quá! Huơ…”
Đột nhiên ông Phú Quý tá hỏa lên gấp bội vì câu nói của Khả Uyên:
– Á… “EEEEE… Eeeee…” A… Ưm… Mình muốn lắm! Á…”EEEEE… Eeeee…” Á… Aaaa… Bố chồng ơi! Con muốn lắm! A…
– Ơ, có bố đây…
– Hả??? Sao bố lại… Huơ… A…”EEEEE… Eeeee…”
Ông Phú Quý đứng ngoài này nhập tâm quá nên trả lời theo câu nói của Khả Uyên luôn, thế là cô với ông đều giật bắn mình vì bị hớ. Khả Uyên nói:
– Bố ơi! Bố ở ngoài đó hả? “EEEEE… EEEEE…”
– Ơ… Không có! Huơ…
– Ủa? Sao không có bố ở ngoài đó. Vậy tiếng nói của ai vậy ta? Hihihi “EEEEE… Eeeee…”
– Ơ, chuyện này thì…
Ông Phú Quý lúc này thì cũng không biết trả lời sao, nhưng ông cũng lấy lại bình tĩnh mà nói thật lòng:
– Ơ, bố xin lỗi! Bố không có cố ý nhìn trộm con làm chuyện ấy… Ấy đâu! Huơ…
– “Eeee… EEEEE” Vậy chuyện ấy là chuyện gì bố nhỉ? Hihihi… “Eeee… Eeee…”
– Hưm… Bố khó nói quá. Mà nè! Con tắt cái máy mát – xa ấy đi! Nó kêu tiếng “EEEEE… EEEEE…” giống cái máy cưa cây quá à… Haizz…
– Dzạ! Hihihi…
Ông bố chồng nói xong thì vừa đi xuống nhà dưới và vừa nói vọng lại:
– Thôi! Bố đi xuống dưới tầng trệt nha! Con cũng mặc đồ vô lại đi! Hihihi…
– Ơ, bố nè! Chờ con với! Hihihi… Haizz…
…
Còn tiếp…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Ông bố chồng nát rượu |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Bố chồng nàng dâu, Truyện loạn luân |
Tình trạng | Update Phần 10 |
Ngày cập nhật | 22/06/2023 11:29 (GMT+7) |