“Ca ca, nơi này đẹp chứ?” Nhã Phi nhìn Hàn Phong hỏi, ánh mắt có chút mong chờ câu trả lời của hắn.
Hàn Phong gật đầu: “Ừm, nơi này quả thực rất đẹp, đã vậy cảnh đẹp nơi đây còn có tác dụng xoa dịu đi tâm hồn con người, quả thực rất tốt”
Nhã Phi khẽ mỉm cười, nàng nhìn lên ánh trăng sáng, giọng điệu có chút tâm sự kể lại: “Nơi này là nơi muội có thể trút bỏ hết những tâm tình đau buồn của mình”
Nàng nhìn Hàn Phong, khẽ mỉm cười: “Ca ca có thể không biết, muội ở Mễ Đặc Nhĩ ít bạn lắm, với tính cách lạnh lùng của muội thì hầu như chả có ai thân thiết cả. Cho nên mỗi khi cô đơn hay buồn bã, muội đều đến nơi này”
Nàng vừa dứt lời, một con sóc nhỏ không biết từ đâu chạy đến phía nàng, Nhã Phi thấy vậy thì vô cùng vui mừng, tay nhẹ nâng con sóc nhỏ lên, ngón tay khẽ xoa đầu nó.
“Ta xin lỗi nhé, lâu rồi ta chưa đến, có phải ngươi nhớ ta lắm đúng không?”
Chú sóc nhỏ như hiểu lời nàng, nó liên tục dụi đầu nó vào ngón tay nàng như muốn nói với nàng rằng nó rất nhớ nàng.
Nhã Phi liếc mắt thấy Hàn Phong đang ngạc nhiên nhìn mình, nàng mỉm cười:
“Muội lần đầu đến đây thì phát hiện chú sóc này đang bị thương ở chân, muội có giúp nó băng bó, xong cứ mỗi lần muội đến đây, nó đều đến đây để gặp muội”
Đối với những lời Nhã Phi nói, Hàn Phong cũng chả để ý gì. Kỳ thực, ánh mắt hắn chỉ để ý đến chính bản thân nàng.
Nhã Phi lúc này, dưới ánh trăng soi sáng, nàng không khác gì một cô tiên nữ hạ phàm, chú sóc nhỏ như cũng bị quấn lấy bởi sắc đẹp của nàng mà không thể rời lấy.
“Ca ca” Nhã Phi nhìn Hàn Phong nhìn chằm chằm mình, liền mím môi:
“Muội chú ý rồi, ca ca lúc nào cũng nhìn chằm chằm muội”
Hàn Phong không trả lời, trong ánh mắt ngạc nhiên của Nhã Phi, hắn tiến tới ôm chầm lấy nàng vào lòng.
“Nhã Phi, ta thật sự yêu muội, ta muốn muội làm thê tử của ta” Hàn Phong nhẹ hôn lên chiếc cổ trắng của nàng, miệng thì thầm vào tai nàng.
Nhã Phi lặng người, nàng đã nghi Hàn Phong ca ca có tình cảm nam nữ với mình từ trước, nhưng giờ nghe lời tỏ tình của hắn, nàng vấn không nhịn được mà bối rối.
Dưới miệng hắn liên tục kích thích cổ nàng, miệng nhỏ nàng không khỏi thở dốc, tay nàng dốc hết sức lực liền đẩy Hàn Phong ra.
Nhã Phi thở gấp, nàng mím môi, kiên quyết nói: “Ca ca… không được, chúng ta là huynh muội, chúng ta làm vậy sẽ có lỗi với cha mẹ ở dưới hoàng tuyền”
“Nhưng chúng ta không phải là ruột thịt, Nhã Phi, muội hãy chấp nhận tình cảm của ta đi, ta muốn mang lại cho muội hạnh phúc, ta…” Hàn Phong nhẹ khuyên.
“Đủ rồi ca ca!” Nhưng chưa để Hàn Phong nói hết, Nhã Phi liền lớn tiếng ngắt lời.
Chú sóc nhỏ nghe nàng lớn tiếng cũng trở nên run rẩy, ánh mắt Nhã Phi lúc này liền trở nên ướt át, giọng điệu nàng nức nở vang lên:
“Ca ca, muội biết huynh yêu muội, muốn mang đến hạnh phúc cho muội, nhưng huynh phải biết rằng chúng ta là huynh muội, chúng ta không thể nào đâu, nếu huynh còn có cái suy nghĩ ấy, muội sẽ rời khỏi huynh”
“Nhã Phi, muội…” Hàn Phong nghẹn lời, Nhã Phi quả thực kiên quyết trong vấn đề này, hắn lúc này không khỏi tuyệt vọng trong lòng.
[Độ thiện cảm của Nhã Phi: Giảm còn 40%]
Nhìn Hàn Phong trở nên ảo não, Nhã Phi khẽ thở dài, đâu đó trong nội tâm nàng, đây cũng là quyết định đúng đắn, dù sao nàng cũng thật sự xem hắn là ca ca.
Sau một hồi, Nhã Phi liền cất tiếng: “Hàn Phong ca ca, đã muộn rồi, chúng ta nên về thôi”
“Nhã Phi cô nương, ngươi không nên về sớm đâu, tốt nhất ngươi nên để mạng lại ở đây thôi” Bỗng chốc, một giọng nói khàn khàn vang lên sau lưng nàng.
Nhã Phi giật mình quay đầu lại, giọng nói phát ra là từ người đứng cách không xa nàng, toàn thân đối phương được bao phủ bởi hắc bào, nàng cũng không nhận ra là ai.
“Ngươi là ai?” Nhã Phi nhíu mày, đối phương đến đây vô thanh vô thức, đến cả ca ca nàng cũng không nhận ra, hiển nhiên thực lực đối phương rất mạnh, ít ra cũng không kém ca ca nàng bao nhiêu.
“Ngươi chết đi” Hắc bào nhân không nhiều lời, liền lao đến nàng với tốc độ vô cùng kinh khủng.
“Không xong rồi, tốc độ hắn quá nhanh” Nhã Phi trở nên kinh hoàng, người muốn lui về sau tránh né.
Nhưng tu vi nàng và đối phương cách nhau quá lớn, bàn tay đối phương rất nhanh đã cách ngực nàng không xa, chân khí trên tay hắc bào nhân nhanh chóng ngưng tụ thành thủy kiếm, ý đồ muốn đâm thủng ngực nàng.
“Ca ca, ta…” Nhã Phi biết giờ tránh né cũng vô ích, nàng tuyệt vọng nhắm mắt lại, chấp nhận số phận của mình.
Nhưng điều nàng chờ đợi không xảy ra như nàng nghĩ, ngay sau đó, một vòng tay ấm áp đã ôm lấy nàng, nàng không hề xa lạ với vòng tay ấy, bởi vì đó chính là của ca ca nàng, Hàn Phong.
Cùng lúc đó, vài giọt nước nóng bỏng bắn lên mặt nàng, Nhã Phi mở mắt ra, tay khẽ lau đi vết nước trên mặt mình.
Nhưng khi chú ý kỹ lại vết nước, nàng liền trở nên kinh hoàng, bởi vì vết nước nàng vừa lau đi hoàn toàn là màu đỏ, từ thứ nước đó, một mùi huyết tinh bốc lên.
Nàng không quá xa lạ gì với thứ nước đó, hiển nhiên đó chính là máu, nhưng nàng không có cảm thấy đau đớn gì cả, tại sao lại có máu chứ?
Nội tâm nàng đột nhiên cảm thấy bất an, nàng run rẩy ngước mắt lên, hình ảnh trước mắt làm nàng như muốn xỉu đi vì đau đớn.
Trước mắt nàng giờ đây, vì che chở cho nàng, ngực Hàn Phong liền bị thanh thủy kiếm kia đâm thủng thành một lỗ lớn, từ đó trào ra từng dòng máu tươi thấm đẫm chiếc áo hắn đang mặc.
Hắc bào nhân biết ám sát thất bại, hắn còn định ra tay tiếp thì từ thân Hàn Phong, một ngọn lửa màu xanh dương bốc lên bao trùm lấy Hàn Phong cùng với Nhã Phi.
“Dị hỏa! Chết tiệt, coi như nhà ngươi may mắn lần này, lần sau ta sẽ đến lấy mạng nhà ngươi” Hắc bào nhân tức giận quát, biết dị hỏa khó chơi, hắn liền nhanh chóng rời đi.
“Ca ca, ngươi… tại sao? Tại sao lại làm như thế chứ?” Nhã Phi đưa đôi tay run rẩy chạm đến vết thương của Hàn Phong, ánh mắt nàng không nhìn được mà trào ra hai dòng nước mắt.
“Ta sẽ không để muội… xảy… ra bất cứ vấn đề gì” Hàn Phong mỉm cười, miệng hắn ho lên vài tiếng, máu tươi từ đó bắn ra thấm đẫm áo nàng thành một mảng đỏ.
Thân thể hắn liền trở nên vô lực mà ngã xuống, Nhã Phi dùng hết sức đỡ lấy thân thể hắn, nhẹ đưa đầu hắn gối lên đùi nàng.
“Ca ca, ngươi không được ngủ, ngươi yên tâm, ta sẽ cứu ngươi, nhất định cứu ngươi, ta sẽ không để ngươi bỏ ta đi thêm một lần nữa đâu” Nhã Phi lay mạnh vai Hàn Phong, liên tục lớn tiếng.
Nhưng dù nàng có lay mạnh Hàn Phong đến đâu, kết quả vẫn là một sự im lặng, nàng trở nên vô hồn:
“Tại sao? Tại sao lại như thế chứ? Không được, không thể như vậy được… Ca ca, ngươi đừng ngủ mà”
Ánh mắt Hàn Phong giờ đã nhắm lại, khí tức sự sống đã biến mất, chỉ là trên môi hắn vẫn còn treo lấy nụ cười, như rằng việc hy sinh để cứu nàng lần cuối là một thành tích mà hắn đáng tự hào trong cuộc đời hắn.
Nhã Phi tay ôm chặt đầu Hàn Phong, nàng thì thào: “Trước đây huynh cứu ta, giờ huynh cũng cứu ta, cả ba mẹ, rồi cả huynh, tất cả cũng vì ta mà chết đi… Ta… ta còn sống trên đời này làm gì nữa chứ”
“Ta… nếu như được trở lại, ta sẽ nói với huynh rằng ta rất muốn được làm thê tử huynh… Chỉ là… chỉ là…”
Nội tâm nàng dâng lên sự tiếc nuối vô tận, nàng mệt mỏi ngã xuống bên cạnh hắn, nàng nước mắt lăn dài nhìn hắn, ánh mắt nàng từ từ nhắm lại.
“Hàn Phong ca ca… ta xin lỗi… thật sự xin lỗi ngươi”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Phản diện Đấu Phá |
Tác giả | Tiểu ca ca |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện sex phá trinh, Truyện xuyên không |
Tình trạng | Update Phần 28 |
Ngày cập nhật | 13/12/2024 11:23 (GMT+7) |